Sau Khi Say Rượu Tôi Vào Nhầm Nhà Hàng Xóm
Chương 23: Giấy Nợ
Thanh Thanh Mạn
18/05/2023
Mạnh Lễ lông mày một chút cũng không nhíu, anh rũ mắt nhìn Liễu Nhứ: "Trong thẻ của cô có bao nhiêu tiền?"
“Ba... Ba vạn.” Liễu Nhứ dùng ngón tay đưa ra một con số.
"Chỉ có ba vạn, chút tiền cỏn con này của cô còn muốn chữa khỏi bệnh cho tôi?" Mạnh Lễ ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường: "Tôi cảm thấy mình vẫn nên theo trình tự pháp luật đi, tương đối bảo đảm.”
Liễu Nhứ vừa nghe Mạnh Lễ nói muốn tiến hành theo trình tự pháp luật, nhất thời cuống lên, ôm lấy cánh tay anh cầu xin nói:
“Đừng…Mạnh tiên sinh, tháng sau tôi lấy lương là có tiền rồi. Anh ứng trước cho tôi, thanh toán xong hóa đơn, viết một tờ giấy nợ, tháng sau tôi trả lại cho anh có được không?”
Mạnh Lễ liếc mắt nhìn người phụ nữ túm lấy cánh tay mình: "Tiền lương một tháng của cô bao nhiêu?"
Nói đến tiền lương, Liễu Nhứ có chút khó xử, cô cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Ba ngàn rưỡi."
Mạnh Lễ nhướng mày: "Tiền lương ba ngàn rưỡi, cô không ăn không uống tích góp mười năm cũng không đủ cho tôi xem bệnh mấy lần, cô muốn trả đến năm tháng nào?"
Liễu Nhứ kéo tay áo Mạnh Lễ, đáng thương nói: "Mạnh tiên sinh, hiện tại tôi đang trong thời gian thực tập, còn chưa được chuyển lên chính thức. Sau khi lên chính thức thì tiền lương sáu ngàn, sau này ông chủ cũng sẽ tăng lương cho tôi. Anh cho tôi viết giấy nợ. Xin anh cho tôi một cơ hội, đừng kiện có được không?"
Mạnh Lễ rũ mắt nhìn Liễu Nhứ, đột nhiên vươn tay: "Cầm lấy. "
"Cái gì?" Liễu Nhứ ngước mắt lên, khó hiểu nhìn Mạnh Lễ.
"Thẻ ngân hàng, cô trả 3 vạn, tôi ứng cho cô hai vạn."
"A, đây." Liễu Nhứ vừa nghe Mạnh Lễ không khởi kiện, vội vàng đưa thẻ ngân hàng cho anh.
Không truy tố là tốt rồi, có thể dùng tiền giải quyết chuyện thì không phải là chuyện lớn, tuy rằng cô không có tiền.
Mạnh Lễ cầm thẻ ngân hàng của Liễu Nhứ, nhưng không có quẹt thẻ của cô. Anh lấy một chiếc thẻ đen từ ví của mình, trả 5 vạn tệ.
Mạnh Lễ nhận lấy hóa đơn, chuẩn bị lên tầng hai lấy thuốc.
Liễu Nhứ vươn bàn tay nhỏ bé, nhỏ giọng hỏi: "Mạnh tiên sinh, thẻ ngân hàng của có thể trả lại cho tôi không?"
Mạnh Lễ lạnh lùng từ chối: "Thẻ ngân hàng của cô dùng làm tài sản thế chấp, đề phòng cô không có tiền trả nợ, bỏ trốn. Dù sao tiền lương tháng sau của cô đã định là trả cho tôi, vậy để tôi bảo quản đi."
Anh nói, đặt thẻ ngân hàng của Liễu Nhứ và thẻ đen của mình vào ví của mình.
“Ba... Ba vạn.” Liễu Nhứ dùng ngón tay đưa ra một con số.
"Chỉ có ba vạn, chút tiền cỏn con này của cô còn muốn chữa khỏi bệnh cho tôi?" Mạnh Lễ ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường: "Tôi cảm thấy mình vẫn nên theo trình tự pháp luật đi, tương đối bảo đảm.”
Liễu Nhứ vừa nghe Mạnh Lễ nói muốn tiến hành theo trình tự pháp luật, nhất thời cuống lên, ôm lấy cánh tay anh cầu xin nói:
“Đừng…Mạnh tiên sinh, tháng sau tôi lấy lương là có tiền rồi. Anh ứng trước cho tôi, thanh toán xong hóa đơn, viết một tờ giấy nợ, tháng sau tôi trả lại cho anh có được không?”
Mạnh Lễ liếc mắt nhìn người phụ nữ túm lấy cánh tay mình: "Tiền lương một tháng của cô bao nhiêu?"
Nói đến tiền lương, Liễu Nhứ có chút khó xử, cô cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Ba ngàn rưỡi."
Mạnh Lễ nhướng mày: "Tiền lương ba ngàn rưỡi, cô không ăn không uống tích góp mười năm cũng không đủ cho tôi xem bệnh mấy lần, cô muốn trả đến năm tháng nào?"
Liễu Nhứ kéo tay áo Mạnh Lễ, đáng thương nói: "Mạnh tiên sinh, hiện tại tôi đang trong thời gian thực tập, còn chưa được chuyển lên chính thức. Sau khi lên chính thức thì tiền lương sáu ngàn, sau này ông chủ cũng sẽ tăng lương cho tôi. Anh cho tôi viết giấy nợ. Xin anh cho tôi một cơ hội, đừng kiện có được không?"
Mạnh Lễ rũ mắt nhìn Liễu Nhứ, đột nhiên vươn tay: "Cầm lấy. "
"Cái gì?" Liễu Nhứ ngước mắt lên, khó hiểu nhìn Mạnh Lễ.
"Thẻ ngân hàng, cô trả 3 vạn, tôi ứng cho cô hai vạn."
"A, đây." Liễu Nhứ vừa nghe Mạnh Lễ không khởi kiện, vội vàng đưa thẻ ngân hàng cho anh.
Không truy tố là tốt rồi, có thể dùng tiền giải quyết chuyện thì không phải là chuyện lớn, tuy rằng cô không có tiền.
Mạnh Lễ cầm thẻ ngân hàng của Liễu Nhứ, nhưng không có quẹt thẻ của cô. Anh lấy một chiếc thẻ đen từ ví của mình, trả 5 vạn tệ.
Mạnh Lễ nhận lấy hóa đơn, chuẩn bị lên tầng hai lấy thuốc.
Liễu Nhứ vươn bàn tay nhỏ bé, nhỏ giọng hỏi: "Mạnh tiên sinh, thẻ ngân hàng của có thể trả lại cho tôi không?"
Mạnh Lễ lạnh lùng từ chối: "Thẻ ngân hàng của cô dùng làm tài sản thế chấp, đề phòng cô không có tiền trả nợ, bỏ trốn. Dù sao tiền lương tháng sau của cô đã định là trả cho tôi, vậy để tôi bảo quản đi."
Anh nói, đặt thẻ ngân hàng của Liễu Nhứ và thẻ đen của mình vào ví của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.