Sau Khi Say Rượu Tôi Vào Nhầm Nhà Hàng Xóm
Chương 97: Tôi Chờ Cô Về
Thanh Thanh Mạn
22/11/2023
Trước kia Liễu Nhứ sẽ tăng ca đến 10 giờ, sau đó Tiêu Bạch sẽ đưa về.
Dự án kia sắp hoàn thành, hôm nay không phải tăng ca, cô về lúc 7 giờ.
Nếu không tăng ca, cô sẽ không đi ăn cơm với Tiêu Bạch.
Khi vừa mới về, trên tay cô cầm một ít thức ăn, Mạnh Lễ tinh mắt nhìn thấy.
Mạnh Lễ thấy tâm trạng của Liễu Nhứ hôm nay khá tốt, tốt hơn nhiều so với dáng vẻ ủ ê lần trước.
Anh nghĩ có lẽ cô đã hết giận cho nên tới xin bữa cơm.
Mạnh Lễ bị bệnh dạ dày, không ăn quen thức ăn nhanh của mấy quán cạnh tiểu khu, lần trước đến ăn còn bị tiêu chảy.
Còn quán ăn gần công ty dạo gần đây không mở cửa.
Nghe nói con dâu của cặp vợ chồng trung niên sinh được một chứa cháu trai mập mạp, hai vợ chồng muốn về quê chăm cháu cho nên đóng cửa quán ăn.
Mạnh Lễ tự nấu cơm, hương vị không ngon lắm, anh không ăn được.
Đôi khi gọi cơm hộp, không có cảm giác thèm ăn lắm, chỉ ăn hai miếng đã không ăn nữa, cho nên mới đói như vậy.
Mấy ngày trước bệnh đau dạ dày tái phát khiến anh đau cả đêm.
Ngày hôm sau, cả người mệt lả, đi không vững, anh phải cắn răng đi xuống lầu, ngăn một chiếc xe đến bệnh viện.
Ở bệnh viện mấy ngày, truyền nước mới khá hơn đôi chút.
Cho nên, cả người trông như vừa mới khỏi bệnh nặng, sắc mặt tái nhợt.
Liễu Nhứ vốn là một cô gái dễ mềm lòng, thấy dáng vẻ yếu ớt của người đàn ông, cô không từ chối.
“Anh Mạnh, anh vào trong ngồi trước đi, 40 phút nữa có thể ăn cơm.”
Mạnh Lễ đi vào nhà, ngồi chờ trên sô pha.
Liễu Nhứ đóng cửa lại, xoay người đi vào trong bếp nấu ăn.
40 phút sau, Liễu Nhứ bưng đồ ăn nóng hổi bốc khói nghi ngút ra.
Hai người bắt đầu ăn cơm.
Tối nay Mạnh Lễ ăn rất nhanh, Liễu Nhứ còn chưa ăn hết nửa bát mà anh đã đứng dậy đơm thêm bát cơm.
Năm phút sau, khi người đàn ông đứng dậy đi đơm cơm một lần nữa, Liễu Nhứ sững sờ.
Anh Mạnh tao nhã, nhai kỹ nuốt chậm trước kia đi đâu rồi?
Tối nay Mạnh Lễ ăn ba bát cơm, nhưng hình như anh vẫn chưa no nên uống thêm một bát canh gà lớn.
Liễu Nhứ ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang uống canh, cô cảm thán, đã bao lâu rồi anh Mạnh chưa ăn cơm, vậy mà đói đến mức này.
Sau khi ăn xong, Mạnh Lễ lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi, đẩy tới trước mặt Liễu Nhứ: “Cô Liễu, trong thẻ ngân hàng này có 10 nghìn tệ, là tiền lương trả trước cho cô, cô có thể đến nấu cơm hằng ngày cho tôi như trước không?”
Cơn giận của Liễu Nhứ trước đó gần như biến mất.
Tiền lương Mạnh Lễ trả rất hấp dẫn, chỉ cần nấu cơm, phơi quần áo, mỗi tháng được tận 5000 tệ, còn có thể ứng trước hai tháng lương.
Hiện tại Liễu Nhứ rất cần tiền, cô muốn nhanh chóng trả hết nợ, thoát khỏi quan hệ không chính đáng với Mạnh Lễ càng sớm càng tốt.
Cô do dự một lúc, nói: “Anh Mạnh, đôi khi tôi phải tăng ca, khả năng sẽ về muộn.”
“Không sao, tôi có thể đợi cô.”
Lần này Mạnh Lễ rất dễ nói chuyện, anh thà đợi Liễu Nhứ về muộn nấu cơm còn hơn phải ăn thức ăn dầu mỡ bên ngoài tiểu khu.
Kể cũng lạ, chẳng qua mới chỉ ăn đồ Liễu Nhứ nấu một tháng mà Mạnh Lễ đã quen với hương vị như vậy.
Khi anh gọi cơm hộp, ăn hai miếng, anh sẽ ngầm so sánh, cảm thấy cơm hộp không ngon bằng đồ Liễu Nhứ nấu.
Nếu Mạnh Lễ không ngại mình tăng ca về muộn, Liễu Nhứ cũng không thoái thác nữa, cô nhận thẻ ngân hàng.
Liễu Nhứ vẫn như trước, sau khi tan làm thì về nhà nấu cơm cho người đàn ông.
Mỗi ngày sau khi tan làm, Mạnh Lễ đều nhìn thấy đồ ăn nóng hổi thơm phức, tâm trạng anh vui vẻ, bệnh dạ dày chuyển biến tốt đẹp, cũng tăng thêm ít cân.
Không gầy ốm giống như trước.
Chưa được mấy ngày thì Liễu Nhứ lại phải tăng ca.
Dự án sắp kết thúc, cho nên Tiêu Bạch giữ Liễu Nhứ lại.
Liễu Nhứ gửi tin nhắn cho Mạnh Lễ, nói tối nay mình phải tăng ca, sẽ về rất muộn, bảo anh ra ngoài ăn cơm.
Mạnh Lễ lại gửi tin nhắn đến, nói: “Không sao, tôi có thể chờ cô về.”
Đều là người hai mươi mấy tuổi, đói bụng sẽ tự giác đi ăn, Liễu Nhứ không nghĩ nhiều.
10 giờ tối, cô tan làm, vốn định trực tiếp về nhà mình.
Cuối cùng vẫn quyết định đến nhà Mạnh Lễ hỏi xem anh đã ăn gì chưa, dù sao thì cô cũng đã nhận tiền của người ta, vẫn nên biết cách đối nhân xử thế.
Dự án kia sắp hoàn thành, hôm nay không phải tăng ca, cô về lúc 7 giờ.
Nếu không tăng ca, cô sẽ không đi ăn cơm với Tiêu Bạch.
Khi vừa mới về, trên tay cô cầm một ít thức ăn, Mạnh Lễ tinh mắt nhìn thấy.
Mạnh Lễ thấy tâm trạng của Liễu Nhứ hôm nay khá tốt, tốt hơn nhiều so với dáng vẻ ủ ê lần trước.
Anh nghĩ có lẽ cô đã hết giận cho nên tới xin bữa cơm.
Mạnh Lễ bị bệnh dạ dày, không ăn quen thức ăn nhanh của mấy quán cạnh tiểu khu, lần trước đến ăn còn bị tiêu chảy.
Còn quán ăn gần công ty dạo gần đây không mở cửa.
Nghe nói con dâu của cặp vợ chồng trung niên sinh được một chứa cháu trai mập mạp, hai vợ chồng muốn về quê chăm cháu cho nên đóng cửa quán ăn.
Mạnh Lễ tự nấu cơm, hương vị không ngon lắm, anh không ăn được.
Đôi khi gọi cơm hộp, không có cảm giác thèm ăn lắm, chỉ ăn hai miếng đã không ăn nữa, cho nên mới đói như vậy.
Mấy ngày trước bệnh đau dạ dày tái phát khiến anh đau cả đêm.
Ngày hôm sau, cả người mệt lả, đi không vững, anh phải cắn răng đi xuống lầu, ngăn một chiếc xe đến bệnh viện.
Ở bệnh viện mấy ngày, truyền nước mới khá hơn đôi chút.
Cho nên, cả người trông như vừa mới khỏi bệnh nặng, sắc mặt tái nhợt.
Liễu Nhứ vốn là một cô gái dễ mềm lòng, thấy dáng vẻ yếu ớt của người đàn ông, cô không từ chối.
“Anh Mạnh, anh vào trong ngồi trước đi, 40 phút nữa có thể ăn cơm.”
Mạnh Lễ đi vào nhà, ngồi chờ trên sô pha.
Liễu Nhứ đóng cửa lại, xoay người đi vào trong bếp nấu ăn.
40 phút sau, Liễu Nhứ bưng đồ ăn nóng hổi bốc khói nghi ngút ra.
Hai người bắt đầu ăn cơm.
Tối nay Mạnh Lễ ăn rất nhanh, Liễu Nhứ còn chưa ăn hết nửa bát mà anh đã đứng dậy đơm thêm bát cơm.
Năm phút sau, khi người đàn ông đứng dậy đi đơm cơm một lần nữa, Liễu Nhứ sững sờ.
Anh Mạnh tao nhã, nhai kỹ nuốt chậm trước kia đi đâu rồi?
Tối nay Mạnh Lễ ăn ba bát cơm, nhưng hình như anh vẫn chưa no nên uống thêm một bát canh gà lớn.
Liễu Nhứ ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang uống canh, cô cảm thán, đã bao lâu rồi anh Mạnh chưa ăn cơm, vậy mà đói đến mức này.
Sau khi ăn xong, Mạnh Lễ lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi, đẩy tới trước mặt Liễu Nhứ: “Cô Liễu, trong thẻ ngân hàng này có 10 nghìn tệ, là tiền lương trả trước cho cô, cô có thể đến nấu cơm hằng ngày cho tôi như trước không?”
Cơn giận của Liễu Nhứ trước đó gần như biến mất.
Tiền lương Mạnh Lễ trả rất hấp dẫn, chỉ cần nấu cơm, phơi quần áo, mỗi tháng được tận 5000 tệ, còn có thể ứng trước hai tháng lương.
Hiện tại Liễu Nhứ rất cần tiền, cô muốn nhanh chóng trả hết nợ, thoát khỏi quan hệ không chính đáng với Mạnh Lễ càng sớm càng tốt.
Cô do dự một lúc, nói: “Anh Mạnh, đôi khi tôi phải tăng ca, khả năng sẽ về muộn.”
“Không sao, tôi có thể đợi cô.”
Lần này Mạnh Lễ rất dễ nói chuyện, anh thà đợi Liễu Nhứ về muộn nấu cơm còn hơn phải ăn thức ăn dầu mỡ bên ngoài tiểu khu.
Kể cũng lạ, chẳng qua mới chỉ ăn đồ Liễu Nhứ nấu một tháng mà Mạnh Lễ đã quen với hương vị như vậy.
Khi anh gọi cơm hộp, ăn hai miếng, anh sẽ ngầm so sánh, cảm thấy cơm hộp không ngon bằng đồ Liễu Nhứ nấu.
Nếu Mạnh Lễ không ngại mình tăng ca về muộn, Liễu Nhứ cũng không thoái thác nữa, cô nhận thẻ ngân hàng.
Liễu Nhứ vẫn như trước, sau khi tan làm thì về nhà nấu cơm cho người đàn ông.
Mỗi ngày sau khi tan làm, Mạnh Lễ đều nhìn thấy đồ ăn nóng hổi thơm phức, tâm trạng anh vui vẻ, bệnh dạ dày chuyển biến tốt đẹp, cũng tăng thêm ít cân.
Không gầy ốm giống như trước.
Chưa được mấy ngày thì Liễu Nhứ lại phải tăng ca.
Dự án sắp kết thúc, cho nên Tiêu Bạch giữ Liễu Nhứ lại.
Liễu Nhứ gửi tin nhắn cho Mạnh Lễ, nói tối nay mình phải tăng ca, sẽ về rất muộn, bảo anh ra ngoài ăn cơm.
Mạnh Lễ lại gửi tin nhắn đến, nói: “Không sao, tôi có thể chờ cô về.”
Đều là người hai mươi mấy tuổi, đói bụng sẽ tự giác đi ăn, Liễu Nhứ không nghĩ nhiều.
10 giờ tối, cô tan làm, vốn định trực tiếp về nhà mình.
Cuối cùng vẫn quyết định đến nhà Mạnh Lễ hỏi xem anh đã ăn gì chưa, dù sao thì cô cũng đã nhận tiền của người ta, vẫn nên biết cách đối nhân xử thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.