Sau Khi Show Thiếu Nhi Thất Bại, Tôi Bạo Hồng
Chương 6: Sống Yên Phận Thoải Mái Qua Ngày
Tinh Đàm
22/12/2023
Nhìn thấy Tô Hoài Minh tới, Phó Tiêu Tiêu đột nhiên nghĩ tới điều gì, lông mày khẽ nhíu lại, cố ý nhìn về phía Tô Hoài Minh hừ mạnh một tiếng.
Tô Hoài Minh không thèm để ý tới cậu bé.
Phó Tiêu Tiêu tức giận nhảy xuống ghế chạy ra bên ngoài, phía sau, mấy bảo mẫu chăm sóc cậu bé ngay lập tức hoảng hốt, vội vàng chạy theo sau.
Tô Hoài Minh lại không mảy may quan tâm.
Trẻ con không ăn uống đàng hoàng, đói bụng một hai bữa sẽ nghe lời thôi, không cần thiết phải chiều chuộng nó.
Tô Hoài Minh cũng lười uốn nắn thói xấu của Phó Tiêu Tiêu.
Cậu hiện giờ là ba dượng, nếu quá nghiêm khắc sẽ bị người khác nghi ngờ ba dượng cố ý ngược đãi con kế. Hơn nữa, cậu cũng không ở lại lâu trong nhà này nữa, tốt nhất nên sống yên phận thoải mái qua ngày, đợi hơn nửa năm này qua rồi, cậu sẽ lập tức mang hành lý rời đi.
Tâm tư của Tô Hoài Minh chỉ dừng lại trên người Phó Tiêu Tiêu vài giây, hai mắt đã ngay lập tức đặt lên trên đống đồ ăn trên bàn.
Tuy rằng chỉ có hai người ăn cơm, nhưng đầu bếp trong nhà vẫn chuẩn bị đầy đủ bảy tám món.
Kiếp trước bởi vì bệnh tật, Tô Hoài Minh kiêng kỵ hải sản, cho dù là thịt, chỉ cần hơi dầu mỡ một chút cũng sẽ khiến dạ dày cậu không thoải mái, không ngừng nôn mửa. Vì thế, cậu phần lớn chỉ ăn đồ ăn dinh dưỡng và thức ăn lỏng.
Lúc này đây, có một cơ thể khỏe mạnh, cậu nhất định phải thử hết tất cả những món ăn ngon!
Đầu bếp trong nhà rất giỏi, chuẩn bị một con tôm hùm Boston to hơn cả cẳng tay của Tô Hoài Minh; thịt bò Wagyu cao cấp nhất được cắt thành từng miếng vuông vắn, khiến Tô Hoài Minh nghi ngờ có phải đầu bếp đã dùng thước để cắt hay không; mì trứng gạch cua vàng còn có nhiều nguyên liệu hơn mì; vịt nấu bia được cho nấm trắng; đến cả cơm rang thông thường cũng được ăn kèm với gan ngỗng…đều là những sự kết hợp mà Tô Hoài Minh không hiểu lắm.
Những món ăn mà trước đây chỉ có thể nhìn ảnh thèm nhỏ dãi hiện giờ đều xuất hiện một cách chân thực trước mặt cậu, còn được nấu một cách tuỳ ý. Tô Hoài Minh lập tức cầm mì gạch cua vàng bên cạnh lên, kẹp mì cùng thịt cua và gạch cua, sau đó ăn một miếng thật lớn.
Tô Hoài Minh đã sống ở đây vài ngày rồi, mọi người đều biết cậu ăn kiêng, lượng cơm ăn còn ít hơn mèo, động đũa một hai miếng đã ngừng ăn rồi.
Mọi người tưởng rằng Tô Hoài Minh hôm nay cũng như vậy, nhưng họ lại trơ mắt nhìn Tô Hoài Minh một hơi ngốn hết hai bát mì, sau đó giải quyết một con tôm hùm lớn, đồ ăn trước mặt đều bị quét sạch, chỉ còn lại một thìa cơm.
Đầu bếp chú trọng bày biện, lượng đồ ăn của mỗi món không quá nhiều, nhưng ở đây có tổng cộng bảy tám món ăn, hai người lớn ăn còn không hết, một mình Tô Hoài Minh lại có thể ăn sạch được!
Tô Hoài Minh sờ sờ cái bụng căng phồng, nhìn thìa cơm cuối cùng kia, vốn mang nguyên tắc không thể lãng phí đồ ăn, cậu liền một miếng ngốn hết, chỉ thiếu nước liếm sạch cái thìa thôi.
Tô Hoài Minh không thèm để ý tới cậu bé.
Phó Tiêu Tiêu tức giận nhảy xuống ghế chạy ra bên ngoài, phía sau, mấy bảo mẫu chăm sóc cậu bé ngay lập tức hoảng hốt, vội vàng chạy theo sau.
Tô Hoài Minh lại không mảy may quan tâm.
Trẻ con không ăn uống đàng hoàng, đói bụng một hai bữa sẽ nghe lời thôi, không cần thiết phải chiều chuộng nó.
Tô Hoài Minh cũng lười uốn nắn thói xấu của Phó Tiêu Tiêu.
Cậu hiện giờ là ba dượng, nếu quá nghiêm khắc sẽ bị người khác nghi ngờ ba dượng cố ý ngược đãi con kế. Hơn nữa, cậu cũng không ở lại lâu trong nhà này nữa, tốt nhất nên sống yên phận thoải mái qua ngày, đợi hơn nửa năm này qua rồi, cậu sẽ lập tức mang hành lý rời đi.
Tâm tư của Tô Hoài Minh chỉ dừng lại trên người Phó Tiêu Tiêu vài giây, hai mắt đã ngay lập tức đặt lên trên đống đồ ăn trên bàn.
Tuy rằng chỉ có hai người ăn cơm, nhưng đầu bếp trong nhà vẫn chuẩn bị đầy đủ bảy tám món.
Kiếp trước bởi vì bệnh tật, Tô Hoài Minh kiêng kỵ hải sản, cho dù là thịt, chỉ cần hơi dầu mỡ một chút cũng sẽ khiến dạ dày cậu không thoải mái, không ngừng nôn mửa. Vì thế, cậu phần lớn chỉ ăn đồ ăn dinh dưỡng và thức ăn lỏng.
Lúc này đây, có một cơ thể khỏe mạnh, cậu nhất định phải thử hết tất cả những món ăn ngon!
Đầu bếp trong nhà rất giỏi, chuẩn bị một con tôm hùm Boston to hơn cả cẳng tay của Tô Hoài Minh; thịt bò Wagyu cao cấp nhất được cắt thành từng miếng vuông vắn, khiến Tô Hoài Minh nghi ngờ có phải đầu bếp đã dùng thước để cắt hay không; mì trứng gạch cua vàng còn có nhiều nguyên liệu hơn mì; vịt nấu bia được cho nấm trắng; đến cả cơm rang thông thường cũng được ăn kèm với gan ngỗng…đều là những sự kết hợp mà Tô Hoài Minh không hiểu lắm.
Những món ăn mà trước đây chỉ có thể nhìn ảnh thèm nhỏ dãi hiện giờ đều xuất hiện một cách chân thực trước mặt cậu, còn được nấu một cách tuỳ ý. Tô Hoài Minh lập tức cầm mì gạch cua vàng bên cạnh lên, kẹp mì cùng thịt cua và gạch cua, sau đó ăn một miếng thật lớn.
Tô Hoài Minh đã sống ở đây vài ngày rồi, mọi người đều biết cậu ăn kiêng, lượng cơm ăn còn ít hơn mèo, động đũa một hai miếng đã ngừng ăn rồi.
Mọi người tưởng rằng Tô Hoài Minh hôm nay cũng như vậy, nhưng họ lại trơ mắt nhìn Tô Hoài Minh một hơi ngốn hết hai bát mì, sau đó giải quyết một con tôm hùm lớn, đồ ăn trước mặt đều bị quét sạch, chỉ còn lại một thìa cơm.
Đầu bếp chú trọng bày biện, lượng đồ ăn của mỗi món không quá nhiều, nhưng ở đây có tổng cộng bảy tám món ăn, hai người lớn ăn còn không hết, một mình Tô Hoài Minh lại có thể ăn sạch được!
Tô Hoài Minh sờ sờ cái bụng căng phồng, nhìn thìa cơm cuối cùng kia, vốn mang nguyên tắc không thể lãng phí đồ ăn, cậu liền một miếng ngốn hết, chỉ thiếu nước liếm sạch cái thìa thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.