Sau Khi Soán Ngôi, Hắn Giả Chết Bỏ Trốn
Chương 4
Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
04/12/2022
Chiếc ghế vàng trên nơi cao nhất cung điện không dễ ngồi như vậy. Cả ngày hôm nay, Mộ Tương dành tất cả thời gian để phê chữa tấu chương, hết chuyện này đến chuyện khác làm người ta đau đầu.
Cổ tay nhức nhối vì đã viết quá nhiều, hắn nhớ mang máng vết thương trên cánh tay còn chưa được xử lý, nhưng hẳn là không có việc gì.
Vì bệnh tật triền miên trên giường trong khoảng thời gian dài, Tiên hoàng Mộ Hoài Hà đã để Thái tử Mộ Ngọc thay mặt xử lý triều chính được hơn một tháng.
Tuy nhiên, bắt đầu từ cung biến hai ngày trước, các tấu chương vẫn luôn tồn đọng đến tận bây giờ, không ai lật xem.
Mộ Tương cầm bừa một quyển lên, bên trên là quan viên địa phương Tây Bắc bẩm tấu xu hướng phát triển nạn đói do Tây Bắc khô hạn nhiều tháng không mưa.
Thật ra đây là lo lắng quá mức. Số người ở các thành trì Tây Bắc khá thưa thớt, quốc khố Tương Quốc cũng coi như đầy đủ, lương thực tích trữ phong phú, chỉ cần không phải hạn hán kéo dài hàng năm thì sẽ không thành đại họa.
Nhắc chuyện Tương Quốc tích trữ lương thực đầy đủ, cái này phải kể đến Thái tử Mộ Ngọc.
Sớm từ trước khi Mộ Ngọc đến tuổi đi học, dưới sự chỉ đạo của Sư Hòa, chàng ta đã suy luận ra một bộ hoàn chỉnh các chính sách dự trữ lương thực và phòng chống thiên tai, là phương pháp tồn mới ăn cũ.
Quan phủ thu mua gạo thóc mới của bá tánh với mức giá của dân, tồn cất ở các kho lúa địa phương, năm sau cũng như thế, chờ đến khi thóc gạo dự trữ sớm nhất sắp đạt tới thời hạn bảo quản thì lại bán ra với giá cả thấp hơn giá dân gian để cung cấp cho bách tính sử dụng.
Cứ như vậy, kho lúa sẽ vĩnh viễn đầy ắp thực phẩm tươi ngon nhất, kịp thời tiếp tế cho người dân lúc có thiên tai.
Tuy nói thì đơn giản nhưng trong giai đoạn đầu triển khai đã gặp rất nhiều rắc rối, chẳng hạn như phải suy xét đến vấn nạn th4m nhũng của quan viên địa phương. Hơn nữa, một khi xác nhận thực thi là cần lượng lớn nhân sự để quản lý vựa lúa và không được bỏ sót thu chi…
Nhưng sau khi đóng cửa nửa tháng, Mộ Ngọc niên thiếu đã đưa ra giải pháp cho hầu hết các mối nguy tiềm ẩn.
Dù mặt thủ đoạn còn non nớt, song đã hoàn thiện rồi thì quả thực là hoàn toàn khả thi.
Ngay sau khi chính sách này được đưa ra, thanh danh của Mộ Ngọc thành công vang dội trong dân gian. Con dân Tương Quốc đều biết bọn họ có một vị Thái tử thực sự quan tâm đến bách tính…
Giờ đã tám năm kể từ lúc bắt đầu áp dụng bộ chính sách này, không ít chính sách mới mà Mộ Ngọc đưa ra cũng được thực hiện thành công. Dân tâm hoàn toàn đặt trên người chàng ta, con dân Tương Quốc chỉ sợ đã sớm quên mất Hoàng đế đương triều của họ là Mộ Hoài Hà.
Hành vi gắn tội danh mưu nghịch lên đầu Mộ Ngọc của Mộ Tương thực sự không tính là thượng sách, nhưng không có biện pháp tốt hơn để trấn áp Mộ Ngọc.
Hắn chỉ có thể làm vậy, kể cả khi chẳng ai tin tưởng.
“Điện hạ, nước ô mai mà Ngự Thiện Phòng chuẩn bị cho ngài đã được ướp lạnh xong rồi. Nô tài dọn một bát cho điện hạ nhé.” Thượng Hỉ dẫn cung nữ bê khay tiến vào.
“Không cần.”
Mộ Tương rũ mắt lật xem tấu chương tiếp theo, nói về dị tộc nơi biên cảnh ngo ngoe rục rịch, đã là lần thứ tám có bá tánh chết một cách ly kỳ ở thành Bất Dạ, quan phủ hoài nghi là dị tộc khiêu khích gây ra.
Một vài hình ảnh mơ hồ chợt lóe lên trong đầu, Mộ Tương thấy không rõ, chỉ là phần đầu dần đau đớn như thể bị đánh.
“Sao vậy điện hạ?” Thượng Hỉ hoảng hốt, “Mệt mỏi ạ? Để nô tài đi gọi thái y đến…”
“Không cần.” Mộ Tương xoa nhẹ huyệt Thái Dương, ánh mắt từ từ sáng tỏ trở lại.
Hắn nhìn tấu chương trong tay một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói: “Chuẩn bị một phần nước ô mai đưa tới cung Vị Ương.”
Thượng Hỉ: “… Nô tài lĩnh mệnh.”
Mộ Tương nhìn Thượng Hỉ xoay người rời đi, ngẫm nghĩ rồi vẫn gọi gã lại: “Ta tự đi.”
Thượng Hỉ nhìn dáng vẻ Nhị điện hạ sửa sang lại dung nhan, nhất thời không nói nên lời, cảm thấy kỳ quái khó tả.
Mặc dù lúc còn sống Nhã Đế cũng tiếp đãi long trọng và cực kỳ tôn kính Quốc sư, nhưng cũng không đến mức độ… Vội vàng đuổi tới lấy lòng như thế.
Mộ Tương không cảm thấy hành động của mình có vấn đề gì. Sau khi xác nhận mình đã chỉnh tề, hắn đi về hướng cung Vị Ương.
Cung Vị Ương là một trong hai toà cung điện lớn nhất trong khắp hoàng cung.
Nó là cung điện lúc trước Nhã Đế xây dựng cho thê tử kết tóc của mình, sau đó ông qua đời vì bạo bệnh, không bao lâu thì Hoàng hậu của ông bị cung nữ phát hiện uống thuốc tự sát, lựa chọn tuẫn tình rời đi.
Lúc bấy giờ, tình cảm của hai người được dân gian ca tụng suốt một thời gian dài, cung Vị Ương được giữ lại làm nơi ở của Hoàng hậu.
Hai đời Hoàng hậu trước sau của Mộ Hoài Hà cũng sống ở cung Vị Ương, mãi tới khi mẫu phi của Mộ Tương bị biếm lãnh cung qua đời, tòa cung điện này mới trống trải đến nay.
Cung điện này, nơi từng mang tiếng cười nói vui vẻ của các nữ tử, hiện giờ đang giam cầm Quốc sư đại nhân của bọn họ.
“Quốc sư đại nhân, điện hạ đến rồi.” Thượng Hỉ nói với Sư Hòa đang viết chữ bên bàn.
“Đang viết gì thế?” Mộ Tương hỏi.
“Tương.” Sư Hòa đáp.
Mộ Tương bước tới, tuy chữ trên giấy Tuyên Thành còn chưa hoàn thành, nhưng đã có thể nhìn ra là một chữ “Tương”.
Chữ “Tương” này chiếm gần hết tờ giấy Tuyên Thành, cũng k1ch thích Mộ Tương khiến tim đập nhanh.
Hắn không biết Sư Hòa viết “Tương” trong Mộ Tương hay “Tương” trong Tương Quốc.
Mộ Tương cũng không biết tại sao tim mình lại loạn nhịp. Hắn chạm vào trái tim và nhìn chằm chằm con chữ sắc nét của Sư Hòa.
Rõ ràng “Tương” trong Mộ Tương và “Tương” trong Tương Quốc là cùng một chữ, song hắn lại cố tình muốn tách chúng nó ra.
“Ngày hè nóng bức, cô bảo người mang nước ô mai tới cho Quốc sư.” Mộ Tương khống chế tầm mắt mình rời khỏi tờ giấy Tuyên Thành, cố nặn ra một nụ cười.
Sư Hòa không từ chối ý tốt của Mộ Tương, cùng Mộ Tương ngồi cạnh bàn trà, cũng đổ cho hắn một chén trước rồi mới đổ một chén cho mình.
“…” Cổ họng Mộ Tương khẽ nhúc nhích, “Loại chuyện nhỏ này đương nhiên có cung nhân làm, Quốc sư không cần tự mình ra tay.”
“Không sao.” Sắc mặt Sư Hòa vẫn thản nhiên như cũ, “Hôm nay điện hạ có gặp khó khăn gì phê tấu chương không?”
“… Chưa từng.” Mộ Tương cũng không muốn thảo luận chính sự với Sư Hòa, nhưng nếu gạt chính sự sang một bên, hắn nhất thời không nghĩ ra chủ đề gì có thể tán gẫu với Sư Hòa.
Sư Hòa nhấp một ngụm nước ô mai mát lạnh: “Còn hơn một tháng nữa là mở Quần Long Yến Hội, điện hạ phải nắm chắc thời gian. Lúc đó nhiều sứ thần các nước tới chơi, ngư long hỗn tạp, luôn luôn phải đề phòng, chú ý an toàn.”
Quần Long Yến Hội được tổ chức hai năm một lần, với tư cách là nước đứng đầu bảy quốc gia, địa điểm tổ chức yến hội tất nhiên là ở kinh thành Tương Quốc.
Sáu quốc gia khác sẽ phái sứ thần tới đây, chuẩn bị lễ trọng cống nạp tốt nhất tới dự tiệc.
Hiếm khi Sư Hòa nói nhiều như vậy, Mộ Tương lại không lưu tâm: “Xảy ra chuyện chẳng phải là càng tốt hơn à? Cô chết triệt để một chút, Quốc sư và Thừa tướng có thể thả Thái tử ra khỏi lao ngục —— kế thừa đế vị.”
Sư Hòa khẽ nhíu mày rất khó nhận ra: “Nếu điện hạ chỉ coi ngôi vị thiên tử như trò đùa, vậy không bằng không tranh giành ngay từ đầu.”
Mộ Tương và Sư Hòa nhìn nhau hồi lâu, bầu không khí có chút đông cứng.
Đám cung nữ thái giám ở bên cạnh cũng không dám thở mạnh, cụp mắt nhìn mặt đất.
Cuối cùng vẫn là Mộ Tương xẹp hơi trước. Hắn rũ mắt xuống, thanh âm rất nhẹ: “Không tranh thì làm sao có thể đạt được thứ mình muốn chứ.”
Sư Hòa hỏi: “Điện hạ muốn gì?”
Mộ Tương không trả lời, không phải không muốn nói mà là không biết phải nói sao.
Hắn muốn cái gì? Muốn quyền thế, muốn sống một cuộc sống xa hoa phung phí trên vạn vạn người…
Còn muốn Sư Hòa ở lại trong cung, muốn y nhìn mình nhiều hơn, muốn y trò chuyện với mình nhiều hơn.
Hình như thế là đủ rồi, nhưng lại có vẻ cũng không chỉ mỗi vậy.
Mộ Tương cau mày, chợt không muốn nói nữa. Hắn bỗng đứng dậy: “Ngày mai cô sẽ phái một số người qua, Quốc sư nhìn trúng ai thì cứ giữ lại.”
Trong cung Vị Ương to lớn trống rỗng chỉ có một mình Sư Hòa.
Hắn bị choáng váng rồi, thậm chí còn chưa sắp xếp người hầu hạ nữa.
Mộ Tương xoay người định rời khỏi, nhưng vừa bước đến ngưỡng cửa liền có chút mất tự nhiên ngoảnh đầu lại: “Chiều muộn, Quốc sư tới Dưỡng Tâm Điện dùng bữa đi.”
Sư Hòa khẽ gật đầu, nhận thấy ánh mắt Mộ Tương có vài lần dừng ở giấy Tuyên Thành trên bàn, y cất lời: “Chờ ta viết thêm vài nét xong, điện hạ có thể mang đi.”
Mộ Tương ngẩn ngơ, bước chân vốn dĩ đã bước ra lại đột ngột thu về.
Hắn nhìn Sư Hòa đi đến trước bàn, rướn người nhúng một ít mực và bắt đầu viết ba nét cuối.
Mộ Tương thình lình lên tiếng: “Ngươi ban nãy…”
“Điện hạ muốn nói gì?”
“… Không có gì.”
Mộ Tương nhẹ nhàng lắc đầu, nuốt lại câu mới thốt ra một nửa.
Ban nãy Sư Hòa không tự xưng là bổn tọa.
Hắn chăm chú nhìn chữ “Tương” hào hùng khí thế trên giấy Tuyên Thành, đột nhiên hiểu ra Sư Hòa nhất định viết “Tương” trong Tương Quốc.
Suy cho cùng, hắn là một con “tu hú chiếm tổ”, sao có thể lọt vào mắt của Quốc sư tam triều được chứ?
Thế nhưng Mộ Tương cũng không tức giận gì, thật ra hắn phát hiện một điều khá thú vị.
Vừa rồi hắn nói một nửa là ngưng, Sư Hòa cau mày.
Rất hiếm khi Sư Hòa thay đổi sắc mặt biểu hiện rõ rệt như vậy, Mộ Tương suy đoán, hẳn là Sư Hòa không thích người khác nói một nửa giấu một nửa.
Hai người chờ chốc lát, lúc mực trên giấy Tuyên Thành khô cạn lại, Sư Hòa cuộn nó lên và đưa cho Mộ Tương.
Sau đó không nói thêm gì nữa.
Thượng Hỉ đi phía sau Mộ Tương, đi một quãng đường rất dài, bỗng nghe thấy chủ tử nhà mình hỏi: “Về việc cô để Quốc sư ở trong cung Vị Ương, ngươi nghĩ thế nào?”
Thượng Hỉ suy tư phút chốc, lưu lại đường sống mà đáp: “Có lẽ là điện hạ muốn Quốc sư đại nhân thỏa hiệp…”
Mộ Tương dừng bước, hỏi: “Thỏa hiệp cái gì?”
“Dạ…”
Thượng Hỉ không dám nhiều lời nữa, vội vàng quỳ xuống: “Điện hạ làm việc kỹ càng, nô tài không dám vọng ngôn.”
“Ngươi cảm thấy rằng ta đang nhục nhã y à?”
Mộ Tương quay đầu trầm ngâm, “Dù sao đường đường là Quốc sư tam triều, bây giờ lại bị giam cầm trong một cung điện cho nữ nhân sống…”
Thượng Hỉ run rẩy toàn thân: “Điện hạ làm việc chắc chắn có đạo lý của điện hạ, nô tài…”
“Được rồi, đứng lên đi.” Mộ Tương hờ hững nhìn gã rồi sải bước về phía trước.
Hắn tìm cho mình một lý do đường hoàng: “Uy tín của phủ Quốc sư ngày càng lớn mạnh, dần dần có khuynh hướng lấn át hoàng quyền, nếu không chèn ép thì chẳng mất bao lâu sau, sợ là Tương Quốc sẽ không mang họ Mộ.”
Thượng Hỉ bừng tỉnh đại ngộ: “Điện hạ thánh minh.”
Nhưng trong lòng vị điện hạ thánh minh lại tràn ngập trống vắng, không rõ ý nghĩa của việc mình cầm cố Sư Hòa trong cung Vị Ương nằm ở đâu.
Những lời hắn vừa nói cũng có lý, dân tâm hướng về phủ Quốc sư vốn ngầm có xu thế áp đảo hoàng quyền, song nhờ sức ảnh hưởng của Thái tử Mộ Ngọc tại dân gian năm xưa nên hoàng quyền hòa được mấy ván.
Nhưng thiên hạ ai mà không biết Mộ Ngọc là học trò của Quốc sư?
Từ bao lâu nay, uy tín của phủ Quốc sư trong lòng bách tính sớm hay muộn cũng sẽ đè ép hoàng thất, đây không tính là chuyện tốt.
Song chủ nhân của phủ Quốc sư là Sư Hòa.
Mấy lời Mộ Tương nói cũng chỉ có thể lừa gạt người khác, mà chính hắn biết rõ, nếu Sư Hòa cảm thấy hứng thú với đế vị, e rằng phụ hoàng Mộ Hoài Hà của hắn năm ấy căn bản không có cơ hội đăng cơ.
“Bức tranh chữ này cho cô đóng…. Ai!”
Mộ Tương nói được một nửa, vành tai khẽ động, nghe thấy một tiếng gió rất nhỏ.
Động tác né tránh hơi muộn, tay áo choàng đen thêu sợi vàng của hắn bị rạch một đường rất dài, vết thương hơi nhói lên lâm râm.
Hắn che cánh tay, nhìn thích khách bị ám vệ chế trụ với sắc mặt lạnh băng: “Ban ngày ban mặt tới Hoàng thành hành thích, thật to gan.”
Ám vệ tháo mặt nạ của thích khách xuống, Mộ Tương sa sầm mặt nhìn cậu ta: “Là ngươi?”
Cổ tay nhức nhối vì đã viết quá nhiều, hắn nhớ mang máng vết thương trên cánh tay còn chưa được xử lý, nhưng hẳn là không có việc gì.
Vì bệnh tật triền miên trên giường trong khoảng thời gian dài, Tiên hoàng Mộ Hoài Hà đã để Thái tử Mộ Ngọc thay mặt xử lý triều chính được hơn một tháng.
Tuy nhiên, bắt đầu từ cung biến hai ngày trước, các tấu chương vẫn luôn tồn đọng đến tận bây giờ, không ai lật xem.
Mộ Tương cầm bừa một quyển lên, bên trên là quan viên địa phương Tây Bắc bẩm tấu xu hướng phát triển nạn đói do Tây Bắc khô hạn nhiều tháng không mưa.
Thật ra đây là lo lắng quá mức. Số người ở các thành trì Tây Bắc khá thưa thớt, quốc khố Tương Quốc cũng coi như đầy đủ, lương thực tích trữ phong phú, chỉ cần không phải hạn hán kéo dài hàng năm thì sẽ không thành đại họa.
Nhắc chuyện Tương Quốc tích trữ lương thực đầy đủ, cái này phải kể đến Thái tử Mộ Ngọc.
Sớm từ trước khi Mộ Ngọc đến tuổi đi học, dưới sự chỉ đạo của Sư Hòa, chàng ta đã suy luận ra một bộ hoàn chỉnh các chính sách dự trữ lương thực và phòng chống thiên tai, là phương pháp tồn mới ăn cũ.
Quan phủ thu mua gạo thóc mới của bá tánh với mức giá của dân, tồn cất ở các kho lúa địa phương, năm sau cũng như thế, chờ đến khi thóc gạo dự trữ sớm nhất sắp đạt tới thời hạn bảo quản thì lại bán ra với giá cả thấp hơn giá dân gian để cung cấp cho bách tính sử dụng.
Cứ như vậy, kho lúa sẽ vĩnh viễn đầy ắp thực phẩm tươi ngon nhất, kịp thời tiếp tế cho người dân lúc có thiên tai.
Tuy nói thì đơn giản nhưng trong giai đoạn đầu triển khai đã gặp rất nhiều rắc rối, chẳng hạn như phải suy xét đến vấn nạn th4m nhũng của quan viên địa phương. Hơn nữa, một khi xác nhận thực thi là cần lượng lớn nhân sự để quản lý vựa lúa và không được bỏ sót thu chi…
Nhưng sau khi đóng cửa nửa tháng, Mộ Ngọc niên thiếu đã đưa ra giải pháp cho hầu hết các mối nguy tiềm ẩn.
Dù mặt thủ đoạn còn non nớt, song đã hoàn thiện rồi thì quả thực là hoàn toàn khả thi.
Ngay sau khi chính sách này được đưa ra, thanh danh của Mộ Ngọc thành công vang dội trong dân gian. Con dân Tương Quốc đều biết bọn họ có một vị Thái tử thực sự quan tâm đến bách tính…
Giờ đã tám năm kể từ lúc bắt đầu áp dụng bộ chính sách này, không ít chính sách mới mà Mộ Ngọc đưa ra cũng được thực hiện thành công. Dân tâm hoàn toàn đặt trên người chàng ta, con dân Tương Quốc chỉ sợ đã sớm quên mất Hoàng đế đương triều của họ là Mộ Hoài Hà.
Hành vi gắn tội danh mưu nghịch lên đầu Mộ Ngọc của Mộ Tương thực sự không tính là thượng sách, nhưng không có biện pháp tốt hơn để trấn áp Mộ Ngọc.
Hắn chỉ có thể làm vậy, kể cả khi chẳng ai tin tưởng.
“Điện hạ, nước ô mai mà Ngự Thiện Phòng chuẩn bị cho ngài đã được ướp lạnh xong rồi. Nô tài dọn một bát cho điện hạ nhé.” Thượng Hỉ dẫn cung nữ bê khay tiến vào.
“Không cần.”
Mộ Tương rũ mắt lật xem tấu chương tiếp theo, nói về dị tộc nơi biên cảnh ngo ngoe rục rịch, đã là lần thứ tám có bá tánh chết một cách ly kỳ ở thành Bất Dạ, quan phủ hoài nghi là dị tộc khiêu khích gây ra.
Một vài hình ảnh mơ hồ chợt lóe lên trong đầu, Mộ Tương thấy không rõ, chỉ là phần đầu dần đau đớn như thể bị đánh.
“Sao vậy điện hạ?” Thượng Hỉ hoảng hốt, “Mệt mỏi ạ? Để nô tài đi gọi thái y đến…”
“Không cần.” Mộ Tương xoa nhẹ huyệt Thái Dương, ánh mắt từ từ sáng tỏ trở lại.
Hắn nhìn tấu chương trong tay một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói: “Chuẩn bị một phần nước ô mai đưa tới cung Vị Ương.”
Thượng Hỉ: “… Nô tài lĩnh mệnh.”
Mộ Tương nhìn Thượng Hỉ xoay người rời đi, ngẫm nghĩ rồi vẫn gọi gã lại: “Ta tự đi.”
Thượng Hỉ nhìn dáng vẻ Nhị điện hạ sửa sang lại dung nhan, nhất thời không nói nên lời, cảm thấy kỳ quái khó tả.
Mặc dù lúc còn sống Nhã Đế cũng tiếp đãi long trọng và cực kỳ tôn kính Quốc sư, nhưng cũng không đến mức độ… Vội vàng đuổi tới lấy lòng như thế.
Mộ Tương không cảm thấy hành động của mình có vấn đề gì. Sau khi xác nhận mình đã chỉnh tề, hắn đi về hướng cung Vị Ương.
Cung Vị Ương là một trong hai toà cung điện lớn nhất trong khắp hoàng cung.
Nó là cung điện lúc trước Nhã Đế xây dựng cho thê tử kết tóc của mình, sau đó ông qua đời vì bạo bệnh, không bao lâu thì Hoàng hậu của ông bị cung nữ phát hiện uống thuốc tự sát, lựa chọn tuẫn tình rời đi.
Lúc bấy giờ, tình cảm của hai người được dân gian ca tụng suốt một thời gian dài, cung Vị Ương được giữ lại làm nơi ở của Hoàng hậu.
Hai đời Hoàng hậu trước sau của Mộ Hoài Hà cũng sống ở cung Vị Ương, mãi tới khi mẫu phi của Mộ Tương bị biếm lãnh cung qua đời, tòa cung điện này mới trống trải đến nay.
Cung điện này, nơi từng mang tiếng cười nói vui vẻ của các nữ tử, hiện giờ đang giam cầm Quốc sư đại nhân của bọn họ.
“Quốc sư đại nhân, điện hạ đến rồi.” Thượng Hỉ nói với Sư Hòa đang viết chữ bên bàn.
“Đang viết gì thế?” Mộ Tương hỏi.
“Tương.” Sư Hòa đáp.
Mộ Tương bước tới, tuy chữ trên giấy Tuyên Thành còn chưa hoàn thành, nhưng đã có thể nhìn ra là một chữ “Tương”.
Chữ “Tương” này chiếm gần hết tờ giấy Tuyên Thành, cũng k1ch thích Mộ Tương khiến tim đập nhanh.
Hắn không biết Sư Hòa viết “Tương” trong Mộ Tương hay “Tương” trong Tương Quốc.
Mộ Tương cũng không biết tại sao tim mình lại loạn nhịp. Hắn chạm vào trái tim và nhìn chằm chằm con chữ sắc nét của Sư Hòa.
Rõ ràng “Tương” trong Mộ Tương và “Tương” trong Tương Quốc là cùng một chữ, song hắn lại cố tình muốn tách chúng nó ra.
“Ngày hè nóng bức, cô bảo người mang nước ô mai tới cho Quốc sư.” Mộ Tương khống chế tầm mắt mình rời khỏi tờ giấy Tuyên Thành, cố nặn ra một nụ cười.
Sư Hòa không từ chối ý tốt của Mộ Tương, cùng Mộ Tương ngồi cạnh bàn trà, cũng đổ cho hắn một chén trước rồi mới đổ một chén cho mình.
“…” Cổ họng Mộ Tương khẽ nhúc nhích, “Loại chuyện nhỏ này đương nhiên có cung nhân làm, Quốc sư không cần tự mình ra tay.”
“Không sao.” Sắc mặt Sư Hòa vẫn thản nhiên như cũ, “Hôm nay điện hạ có gặp khó khăn gì phê tấu chương không?”
“… Chưa từng.” Mộ Tương cũng không muốn thảo luận chính sự với Sư Hòa, nhưng nếu gạt chính sự sang một bên, hắn nhất thời không nghĩ ra chủ đề gì có thể tán gẫu với Sư Hòa.
Sư Hòa nhấp một ngụm nước ô mai mát lạnh: “Còn hơn một tháng nữa là mở Quần Long Yến Hội, điện hạ phải nắm chắc thời gian. Lúc đó nhiều sứ thần các nước tới chơi, ngư long hỗn tạp, luôn luôn phải đề phòng, chú ý an toàn.”
Quần Long Yến Hội được tổ chức hai năm một lần, với tư cách là nước đứng đầu bảy quốc gia, địa điểm tổ chức yến hội tất nhiên là ở kinh thành Tương Quốc.
Sáu quốc gia khác sẽ phái sứ thần tới đây, chuẩn bị lễ trọng cống nạp tốt nhất tới dự tiệc.
Hiếm khi Sư Hòa nói nhiều như vậy, Mộ Tương lại không lưu tâm: “Xảy ra chuyện chẳng phải là càng tốt hơn à? Cô chết triệt để một chút, Quốc sư và Thừa tướng có thể thả Thái tử ra khỏi lao ngục —— kế thừa đế vị.”
Sư Hòa khẽ nhíu mày rất khó nhận ra: “Nếu điện hạ chỉ coi ngôi vị thiên tử như trò đùa, vậy không bằng không tranh giành ngay từ đầu.”
Mộ Tương và Sư Hòa nhìn nhau hồi lâu, bầu không khí có chút đông cứng.
Đám cung nữ thái giám ở bên cạnh cũng không dám thở mạnh, cụp mắt nhìn mặt đất.
Cuối cùng vẫn là Mộ Tương xẹp hơi trước. Hắn rũ mắt xuống, thanh âm rất nhẹ: “Không tranh thì làm sao có thể đạt được thứ mình muốn chứ.”
Sư Hòa hỏi: “Điện hạ muốn gì?”
Mộ Tương không trả lời, không phải không muốn nói mà là không biết phải nói sao.
Hắn muốn cái gì? Muốn quyền thế, muốn sống một cuộc sống xa hoa phung phí trên vạn vạn người…
Còn muốn Sư Hòa ở lại trong cung, muốn y nhìn mình nhiều hơn, muốn y trò chuyện với mình nhiều hơn.
Hình như thế là đủ rồi, nhưng lại có vẻ cũng không chỉ mỗi vậy.
Mộ Tương cau mày, chợt không muốn nói nữa. Hắn bỗng đứng dậy: “Ngày mai cô sẽ phái một số người qua, Quốc sư nhìn trúng ai thì cứ giữ lại.”
Trong cung Vị Ương to lớn trống rỗng chỉ có một mình Sư Hòa.
Hắn bị choáng váng rồi, thậm chí còn chưa sắp xếp người hầu hạ nữa.
Mộ Tương xoay người định rời khỏi, nhưng vừa bước đến ngưỡng cửa liền có chút mất tự nhiên ngoảnh đầu lại: “Chiều muộn, Quốc sư tới Dưỡng Tâm Điện dùng bữa đi.”
Sư Hòa khẽ gật đầu, nhận thấy ánh mắt Mộ Tương có vài lần dừng ở giấy Tuyên Thành trên bàn, y cất lời: “Chờ ta viết thêm vài nét xong, điện hạ có thể mang đi.”
Mộ Tương ngẩn ngơ, bước chân vốn dĩ đã bước ra lại đột ngột thu về.
Hắn nhìn Sư Hòa đi đến trước bàn, rướn người nhúng một ít mực và bắt đầu viết ba nét cuối.
Mộ Tương thình lình lên tiếng: “Ngươi ban nãy…”
“Điện hạ muốn nói gì?”
“… Không có gì.”
Mộ Tương nhẹ nhàng lắc đầu, nuốt lại câu mới thốt ra một nửa.
Ban nãy Sư Hòa không tự xưng là bổn tọa.
Hắn chăm chú nhìn chữ “Tương” hào hùng khí thế trên giấy Tuyên Thành, đột nhiên hiểu ra Sư Hòa nhất định viết “Tương” trong Tương Quốc.
Suy cho cùng, hắn là một con “tu hú chiếm tổ”, sao có thể lọt vào mắt của Quốc sư tam triều được chứ?
Thế nhưng Mộ Tương cũng không tức giận gì, thật ra hắn phát hiện một điều khá thú vị.
Vừa rồi hắn nói một nửa là ngưng, Sư Hòa cau mày.
Rất hiếm khi Sư Hòa thay đổi sắc mặt biểu hiện rõ rệt như vậy, Mộ Tương suy đoán, hẳn là Sư Hòa không thích người khác nói một nửa giấu một nửa.
Hai người chờ chốc lát, lúc mực trên giấy Tuyên Thành khô cạn lại, Sư Hòa cuộn nó lên và đưa cho Mộ Tương.
Sau đó không nói thêm gì nữa.
Thượng Hỉ đi phía sau Mộ Tương, đi một quãng đường rất dài, bỗng nghe thấy chủ tử nhà mình hỏi: “Về việc cô để Quốc sư ở trong cung Vị Ương, ngươi nghĩ thế nào?”
Thượng Hỉ suy tư phút chốc, lưu lại đường sống mà đáp: “Có lẽ là điện hạ muốn Quốc sư đại nhân thỏa hiệp…”
Mộ Tương dừng bước, hỏi: “Thỏa hiệp cái gì?”
“Dạ…”
Thượng Hỉ không dám nhiều lời nữa, vội vàng quỳ xuống: “Điện hạ làm việc kỹ càng, nô tài không dám vọng ngôn.”
“Ngươi cảm thấy rằng ta đang nhục nhã y à?”
Mộ Tương quay đầu trầm ngâm, “Dù sao đường đường là Quốc sư tam triều, bây giờ lại bị giam cầm trong một cung điện cho nữ nhân sống…”
Thượng Hỉ run rẩy toàn thân: “Điện hạ làm việc chắc chắn có đạo lý của điện hạ, nô tài…”
“Được rồi, đứng lên đi.” Mộ Tương hờ hững nhìn gã rồi sải bước về phía trước.
Hắn tìm cho mình một lý do đường hoàng: “Uy tín của phủ Quốc sư ngày càng lớn mạnh, dần dần có khuynh hướng lấn át hoàng quyền, nếu không chèn ép thì chẳng mất bao lâu sau, sợ là Tương Quốc sẽ không mang họ Mộ.”
Thượng Hỉ bừng tỉnh đại ngộ: “Điện hạ thánh minh.”
Nhưng trong lòng vị điện hạ thánh minh lại tràn ngập trống vắng, không rõ ý nghĩa của việc mình cầm cố Sư Hòa trong cung Vị Ương nằm ở đâu.
Những lời hắn vừa nói cũng có lý, dân tâm hướng về phủ Quốc sư vốn ngầm có xu thế áp đảo hoàng quyền, song nhờ sức ảnh hưởng của Thái tử Mộ Ngọc tại dân gian năm xưa nên hoàng quyền hòa được mấy ván.
Nhưng thiên hạ ai mà không biết Mộ Ngọc là học trò của Quốc sư?
Từ bao lâu nay, uy tín của phủ Quốc sư trong lòng bách tính sớm hay muộn cũng sẽ đè ép hoàng thất, đây không tính là chuyện tốt.
Song chủ nhân của phủ Quốc sư là Sư Hòa.
Mấy lời Mộ Tương nói cũng chỉ có thể lừa gạt người khác, mà chính hắn biết rõ, nếu Sư Hòa cảm thấy hứng thú với đế vị, e rằng phụ hoàng Mộ Hoài Hà của hắn năm ấy căn bản không có cơ hội đăng cơ.
“Bức tranh chữ này cho cô đóng…. Ai!”
Mộ Tương nói được một nửa, vành tai khẽ động, nghe thấy một tiếng gió rất nhỏ.
Động tác né tránh hơi muộn, tay áo choàng đen thêu sợi vàng của hắn bị rạch một đường rất dài, vết thương hơi nhói lên lâm râm.
Hắn che cánh tay, nhìn thích khách bị ám vệ chế trụ với sắc mặt lạnh băng: “Ban ngày ban mặt tới Hoàng thành hành thích, thật to gan.”
Ám vệ tháo mặt nạ của thích khách xuống, Mộ Tương sa sầm mặt nhìn cậu ta: “Là ngươi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.