Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 16:
Chá Mật
04/09/2024
Khí tử thi mà cô nói không phải là mùi hương tỏa ra từ người đàn ông, mà là làn khói xám thoát ra từ cơ thể của anh.
Rất nhạt, nếu là người không có tu vi sâu sẽ không thể nhìn thấy.
Ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông và Hoắc Yến Thanh chạm nhau, đuôi mắt lạnh lùng của anh như có móc câu, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, khiến người ta cam tâm tình nguyện chìm đắm trong đôi mắt đào hoa của anh.
Hoắc Yến Thanh hơi thất thần, trong lòng nghĩ, quả là một người đàn ông phong hoa tuyệt đại.
Nhưng cô càng nhìn đối phương, càng cảm thấy quen thuộc như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng chưa kịp tìm ra manh mối thì đã bị Cô Vân Tập che khuất tầm nhìn: “Cô điên kia, cô lại muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám làm bậy, nhà họ Cô chúng ta sẽ không tha cho cô và nhà họ Hoắc mấy người.”
Hoắc Yến Thanh chẳng thèm để tâm đến lời cậu ta nói, lấy tay móc móc tai, lười biếng nhưng rất có lương tâm đề nghị.
“Vậy anh nhất định phải nói là làm, tốt nhất là ra tay thật độc ác, khiến đàn ông nhà họ Hoắc gãy chân gãy tay. Đàn bà thì bán đến vùng núi hẻo lánh làm máy đẻ cho người ta. Người già thì đưa vào bệnh viện tâm thần dưỡng lão. Trẻ con thì ném vào trại trẻ mồ côi nuôi dưỡng. Anh nhất định phải khiến họ tan cửa nát nhà, không còn khả năng vực dậy.”
“...”
Đồ điên.
Người này quả thật là một kẻ điên.
Cô Vân Tập nhìn cô như nhìn một con quái vật.
Hoắc Yến Thanh chẳng buồn để ý đến cậu ta, liếc nhìn chiếc xe cách đó không xa, hỏi: “Đó là ai?”
Cô Vân Tập khinh miệt nói: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Cô cũng không có tư cách để biết danh tính của người đó.”
“Cô Dương Quân.”
Người đàn ông trên xe lại chủ động báo tên mình.
“...”
Vả mặt đến nhanh thật, Cô Vân Tập lập tức mặt buồn như đưa đám, trông như muốn khóc, như thể đã hết hy vọng vào cuộc sống này rồi.
Hoắc Yến Thanh vui vẻ nhìn người nào đó một cái, rồi bước đến trước xe hỏi: “Thân thể của anh Cô có vẻ không được tốt, hay là để tôi chữa cho?”
“Thân thể của cô Hoắc cũng không được tốt, chi bằng hãy quan tâm đến bản thân trước.”
Cô Dương Quân ngước mắt nhìn thoáng qua cô, ánh mắt có vẻ thích thú.
“Cái đồ đàn bà điên, cô đừng có quấn lấy ông, chú của tôi, mau đi chữa căn bệnh tâm thần của cô đi.”
Cô Vân Tập vừa tỉnh lại đã một lần nữa đứng chắn trước mặt cô, đồng thời che khuất tầm nhìn của cô, Hoắc Yến Thanh cũng không tức giận, nhướn mày nói: “Anh đối xử với phụ nữ như vậy, nhất định sẽ bị phụ nữ bỏ rơi.”
Rất nhạt, nếu là người không có tu vi sâu sẽ không thể nhìn thấy.
Ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông và Hoắc Yến Thanh chạm nhau, đuôi mắt lạnh lùng của anh như có móc câu, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, khiến người ta cam tâm tình nguyện chìm đắm trong đôi mắt đào hoa của anh.
Hoắc Yến Thanh hơi thất thần, trong lòng nghĩ, quả là một người đàn ông phong hoa tuyệt đại.
Nhưng cô càng nhìn đối phương, càng cảm thấy quen thuộc như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng chưa kịp tìm ra manh mối thì đã bị Cô Vân Tập che khuất tầm nhìn: “Cô điên kia, cô lại muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám làm bậy, nhà họ Cô chúng ta sẽ không tha cho cô và nhà họ Hoắc mấy người.”
Hoắc Yến Thanh chẳng thèm để tâm đến lời cậu ta nói, lấy tay móc móc tai, lười biếng nhưng rất có lương tâm đề nghị.
“Vậy anh nhất định phải nói là làm, tốt nhất là ra tay thật độc ác, khiến đàn ông nhà họ Hoắc gãy chân gãy tay. Đàn bà thì bán đến vùng núi hẻo lánh làm máy đẻ cho người ta. Người già thì đưa vào bệnh viện tâm thần dưỡng lão. Trẻ con thì ném vào trại trẻ mồ côi nuôi dưỡng. Anh nhất định phải khiến họ tan cửa nát nhà, không còn khả năng vực dậy.”
“...”
Đồ điên.
Người này quả thật là một kẻ điên.
Cô Vân Tập nhìn cô như nhìn một con quái vật.
Hoắc Yến Thanh chẳng buồn để ý đến cậu ta, liếc nhìn chiếc xe cách đó không xa, hỏi: “Đó là ai?”
Cô Vân Tập khinh miệt nói: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Cô cũng không có tư cách để biết danh tính của người đó.”
“Cô Dương Quân.”
Người đàn ông trên xe lại chủ động báo tên mình.
“...”
Vả mặt đến nhanh thật, Cô Vân Tập lập tức mặt buồn như đưa đám, trông như muốn khóc, như thể đã hết hy vọng vào cuộc sống này rồi.
Hoắc Yến Thanh vui vẻ nhìn người nào đó một cái, rồi bước đến trước xe hỏi: “Thân thể của anh Cô có vẻ không được tốt, hay là để tôi chữa cho?”
“Thân thể của cô Hoắc cũng không được tốt, chi bằng hãy quan tâm đến bản thân trước.”
Cô Dương Quân ngước mắt nhìn thoáng qua cô, ánh mắt có vẻ thích thú.
“Cái đồ đàn bà điên, cô đừng có quấn lấy ông, chú của tôi, mau đi chữa căn bệnh tâm thần của cô đi.”
Cô Vân Tập vừa tỉnh lại đã một lần nữa đứng chắn trước mặt cô, đồng thời che khuất tầm nhìn của cô, Hoắc Yến Thanh cũng không tức giận, nhướn mày nói: “Anh đối xử với phụ nữ như vậy, nhất định sẽ bị phụ nữ bỏ rơi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.