Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 32:
Chá Mật
04/09/2024
“Ninh Hạ?”
Ninh Hạ nhận ra giọng của Trịnh Phong, vui mừng nói: “Đội trưởng? Đội trưởng là anh phải không?”
“Là tôi.”
Trịnh Phong lần theo tiếng của Ninh Hạ để tìm anh chàng: “Tôi ở đây.”
Ninh Hạ nhìn thấy Trịnh Phong, kích động nói: “Đội trưởng, anh không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Trịnh Phong quan sát xung quanh bằng ánh mắt sắc bén, kiểm tra xem có nguy hiểm gì không.
“Đội trưởng lợi hại như vậy, làm sao chúng ta có thể gặp chuyện được?”
Quý Khinh Nghiệp xuất hiện từ phía sau Trịnh Phong: “Ninh Hạ, cậu có một mình thôi à? Những người khác đâu? Cậu có thấy ai khác không?”
Ninh Hạ lắc đầu: “Không thấy.”
Quý Khinh Nghiệp chau mày: “Họ có thể đã xuống núi rồi chăng?”
“Tôi trước đó đã xuống núi hỏi thăm người dân, họ đều nói không thấy Tang Vĩnh và những người khác đâu.”
Quý Khinh Nghiệp vừa ngạc nhiên vừa tức giận nói: “Nếu cậu đã xuống núi rồi, sao còn chạy lên đây, cậu không muốn sống nữa à?”
“Tôi không yên tâm về các anh nên mới lên lại.” Ninh Hạ vỗ lên lá bùa dán trên người và nói: “Các anh yên tâm đi, tôi có bùa của cô Hoắc, không sao đâu.”
“Cô Hoắc?” Quý Khinh Nghiệp thắc mắc: “Cô Hoắc nào?”
“Là cô gái xinh đẹp mà chúng ta gặp hôm qua.”
Quý Khinh Nghiệp trợn to mắt: “Cậu nói cô gái tâm thần đó? Cô ta là một người đầu óc không bình thường, lá bùa của cô ta cậu cũng dám lấy, không sợ bùa của cô ta không có tác dụng, bị cô ta hại chết sao?”
“Cô ấy không phải là kẻ điên, cô ấy là người trong giới huyền môn. Các anh xem lá bùa cô ấy vẽ này, thật sự là bùa trừ ma trấn yêu.”
Trịnh Phong nhìn lá bùa trên người Ninh Hạ, ngay sau đó, con ngươi co lại, vội vàng xé một lá bùa rồi hỏi: “Cậu lấy những lá bùa này từ đâu?”
“Tôi vừa nói rồi mà, là do cô Hoắc vẽ.”
Ninh Hạ đầy tự hào.
“Tôi đã bảo cô Hoắc là người trong giới huyền môn, các anh không tin. Giờ thấy bùa cô ấy vẽ rồi, chắc chắn phải tin rằng cô ấy không phải người bình thường, đúng không?”
“Cô Hoắc? Cô Hoắc nào?” Trịnh Phong nghe đến họ “Hoắc”, sắc mặt trở nên căng thẳng, trong mắt hiện lên một cảm xúc khó hiểu.
“Chính là cô gái mà hôm qua tôi nói muốn dùng bùa đổi thông tin về Trần Đại Sơn, cô ấy họ Hoắc, tên là Hoắc Yến Thanh.”
“Hoắc Yến Thanh?”
Trịnh Phong và Quý Khinh Nghiệp cùng thốt lên, giọng điệu đầy ngạc nhiên.
Quý Khinh Nghiệp nghĩ rằng mình nghe nhầm, bèn hỏi lại: “Cô gái điên, ồ không, cô gái xinh đẹp hôm qua tên là Hoắc Yến Thanh à?”
Ninh Hạ nhận ra giọng của Trịnh Phong, vui mừng nói: “Đội trưởng? Đội trưởng là anh phải không?”
“Là tôi.”
Trịnh Phong lần theo tiếng của Ninh Hạ để tìm anh chàng: “Tôi ở đây.”
Ninh Hạ nhìn thấy Trịnh Phong, kích động nói: “Đội trưởng, anh không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Trịnh Phong quan sát xung quanh bằng ánh mắt sắc bén, kiểm tra xem có nguy hiểm gì không.
“Đội trưởng lợi hại như vậy, làm sao chúng ta có thể gặp chuyện được?”
Quý Khinh Nghiệp xuất hiện từ phía sau Trịnh Phong: “Ninh Hạ, cậu có một mình thôi à? Những người khác đâu? Cậu có thấy ai khác không?”
Ninh Hạ lắc đầu: “Không thấy.”
Quý Khinh Nghiệp chau mày: “Họ có thể đã xuống núi rồi chăng?”
“Tôi trước đó đã xuống núi hỏi thăm người dân, họ đều nói không thấy Tang Vĩnh và những người khác đâu.”
Quý Khinh Nghiệp vừa ngạc nhiên vừa tức giận nói: “Nếu cậu đã xuống núi rồi, sao còn chạy lên đây, cậu không muốn sống nữa à?”
“Tôi không yên tâm về các anh nên mới lên lại.” Ninh Hạ vỗ lên lá bùa dán trên người và nói: “Các anh yên tâm đi, tôi có bùa của cô Hoắc, không sao đâu.”
“Cô Hoắc?” Quý Khinh Nghiệp thắc mắc: “Cô Hoắc nào?”
“Là cô gái xinh đẹp mà chúng ta gặp hôm qua.”
Quý Khinh Nghiệp trợn to mắt: “Cậu nói cô gái tâm thần đó? Cô ta là một người đầu óc không bình thường, lá bùa của cô ta cậu cũng dám lấy, không sợ bùa của cô ta không có tác dụng, bị cô ta hại chết sao?”
“Cô ấy không phải là kẻ điên, cô ấy là người trong giới huyền môn. Các anh xem lá bùa cô ấy vẽ này, thật sự là bùa trừ ma trấn yêu.”
Trịnh Phong nhìn lá bùa trên người Ninh Hạ, ngay sau đó, con ngươi co lại, vội vàng xé một lá bùa rồi hỏi: “Cậu lấy những lá bùa này từ đâu?”
“Tôi vừa nói rồi mà, là do cô Hoắc vẽ.”
Ninh Hạ đầy tự hào.
“Tôi đã bảo cô Hoắc là người trong giới huyền môn, các anh không tin. Giờ thấy bùa cô ấy vẽ rồi, chắc chắn phải tin rằng cô ấy không phải người bình thường, đúng không?”
“Cô Hoắc? Cô Hoắc nào?” Trịnh Phong nghe đến họ “Hoắc”, sắc mặt trở nên căng thẳng, trong mắt hiện lên một cảm xúc khó hiểu.
“Chính là cô gái mà hôm qua tôi nói muốn dùng bùa đổi thông tin về Trần Đại Sơn, cô ấy họ Hoắc, tên là Hoắc Yến Thanh.”
“Hoắc Yến Thanh?”
Trịnh Phong và Quý Khinh Nghiệp cùng thốt lên, giọng điệu đầy ngạc nhiên.
Quý Khinh Nghiệp nghĩ rằng mình nghe nhầm, bèn hỏi lại: “Cô gái điên, ồ không, cô gái xinh đẹp hôm qua tên là Hoắc Yến Thanh à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.