Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 5:
Chá Mật
14/08/2024
Trần Xuân Trúc nhìn anh A Lý.
Anh A Lý và những người khác làm bộ như không thấy cảnh Hoắc Yến Thah bị bắt, quay đầu nhìn hướng khác hoặc nhỏ giọng tán gẫu với những người khác.
Trần Xuân Trúc thầm cười lạnh.
Sống chết đặt ngay trước mắt, con người quả nhiên trở nên ích kỷ ngay, nào còn lo lắng đến chuyện đối phương là người mình thích nữa.
Mấy người trước đây từng giao hảo với Hoắc Yến Thanh đều né tránh, không đành lòng xem kết cục thê thảm của cô.
Hoắc Yến Thanh đi từ thất vọng đến tuyệt vọng, đây là lần thứ hai cô thấy được bản tính ích kỷ và tàn nhẫn ở con người. Mà lần đầu tiên lại là từ người thân trong gia đình cô.
Căn bệnh tâm thần cô mắc phải cũng là do người nhà cô.
“Quỷ Vương, ngài đang ở đâu, mau ra đây nhận hết chúng nó đi, có nhiều người hầu hạ ngài như vậy mới náo nhiệt chứ, ha ha…”
Bệnh tình của Hoắc Yến Thanh lại tái phát, cô điên khùng cười ha ha một lúc, rồi lại nguyền rủa người trong thôn một lúc, sau lại điên điên khùng khùng lầu bầu một lúc: “Tôi muốn chúng nó chôn cùng tôi.”
Người dân trong thôn nhìn thấy dáng vẻ nổi điên của cô, tâm lý cũng hơi rung rinh.
Đại Ngư và Đại Cương vừa ném Hoắc Yến Thanh lên tấm ván gỗ xong thì cũng treo mấy túi đá nặng ì lên người cô.
“Bắt đầu hiến tế…”
Bà Trương mở màn làm phép, vừa vẫy lá bùa vừa phun máu gà.
Mọi người đứng phía sau bà ta không lên tiếng, sau đó quỳ lạy theo lời chỉ dẫn của bà ta.
Đại Ngư và Đại Cương vừa xuống nước đẩy tấm gỗ ra giữa sông rồi dừng lại, đợi đến khi bà Trương hô to một tiếng: “Hiến tế.”
Họ lập tức đẩy tấm gỗ đi.
Một tiếng “ùm” vang lên.
Hoắc Yến Thanh lật người chìm xuống nước.
Trong nước không thở được, theo bản năng cô nảy sinh ý chí muốn sống, ra sức giãy giụa đạp chân để lên trên.
Đại Ngư và Đại Cương vừa thấy cô lồi lên trên mặt nước thì lập tức tiến đến đè đầu cô lại xuống nước.
“Chúng mày sẽ không được chết tử tế… Ư…”
Sau khi Hoắc Yến Thanh hô to một tiếng thì người cũng chìm trong nước.
Có người không đành lòng, nhanh chóng đưa lưng về phía mặt sông.
Bà Trương trầm giọng: “Tất cả mọi người phải nhìn mặt nước cho tôi, nếu không Quỷ Vương sẽ nghĩ chúng ta bất kính với ngài.”
Tấm lưng của những người kia do dự xoay lại, sau đó họ nhìn thấy mấy người Đại Ngư vẫn đang dìm đầu Hoắc Yến Thanh.
Người trong nước không ngừng giãy giụa, độ chừng năm phút sau, dưới nước cuối cùng cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Anh A Lý và những người khác làm bộ như không thấy cảnh Hoắc Yến Thah bị bắt, quay đầu nhìn hướng khác hoặc nhỏ giọng tán gẫu với những người khác.
Trần Xuân Trúc thầm cười lạnh.
Sống chết đặt ngay trước mắt, con người quả nhiên trở nên ích kỷ ngay, nào còn lo lắng đến chuyện đối phương là người mình thích nữa.
Mấy người trước đây từng giao hảo với Hoắc Yến Thanh đều né tránh, không đành lòng xem kết cục thê thảm của cô.
Hoắc Yến Thanh đi từ thất vọng đến tuyệt vọng, đây là lần thứ hai cô thấy được bản tính ích kỷ và tàn nhẫn ở con người. Mà lần đầu tiên lại là từ người thân trong gia đình cô.
Căn bệnh tâm thần cô mắc phải cũng là do người nhà cô.
“Quỷ Vương, ngài đang ở đâu, mau ra đây nhận hết chúng nó đi, có nhiều người hầu hạ ngài như vậy mới náo nhiệt chứ, ha ha…”
Bệnh tình của Hoắc Yến Thanh lại tái phát, cô điên khùng cười ha ha một lúc, rồi lại nguyền rủa người trong thôn một lúc, sau lại điên điên khùng khùng lầu bầu một lúc: “Tôi muốn chúng nó chôn cùng tôi.”
Người dân trong thôn nhìn thấy dáng vẻ nổi điên của cô, tâm lý cũng hơi rung rinh.
Đại Ngư và Đại Cương vừa ném Hoắc Yến Thanh lên tấm ván gỗ xong thì cũng treo mấy túi đá nặng ì lên người cô.
“Bắt đầu hiến tế…”
Bà Trương mở màn làm phép, vừa vẫy lá bùa vừa phun máu gà.
Mọi người đứng phía sau bà ta không lên tiếng, sau đó quỳ lạy theo lời chỉ dẫn của bà ta.
Đại Ngư và Đại Cương vừa xuống nước đẩy tấm gỗ ra giữa sông rồi dừng lại, đợi đến khi bà Trương hô to một tiếng: “Hiến tế.”
Họ lập tức đẩy tấm gỗ đi.
Một tiếng “ùm” vang lên.
Hoắc Yến Thanh lật người chìm xuống nước.
Trong nước không thở được, theo bản năng cô nảy sinh ý chí muốn sống, ra sức giãy giụa đạp chân để lên trên.
Đại Ngư và Đại Cương vừa thấy cô lồi lên trên mặt nước thì lập tức tiến đến đè đầu cô lại xuống nước.
“Chúng mày sẽ không được chết tử tế… Ư…”
Sau khi Hoắc Yến Thanh hô to một tiếng thì người cũng chìm trong nước.
Có người không đành lòng, nhanh chóng đưa lưng về phía mặt sông.
Bà Trương trầm giọng: “Tất cả mọi người phải nhìn mặt nước cho tôi, nếu không Quỷ Vương sẽ nghĩ chúng ta bất kính với ngài.”
Tấm lưng của những người kia do dự xoay lại, sau đó họ nhìn thấy mấy người Đại Ngư vẫn đang dìm đầu Hoắc Yến Thanh.
Người trong nước không ngừng giãy giụa, độ chừng năm phút sau, dưới nước cuối cùng cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.