Sau Khi Sống Lại Cả Nhà Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi
Chương 7
Thất Nguyệt
24/08/2024
10
Lúc này trong đại sảnh, bắt đầu có những tiếng bàn tán xôn xao:
"Noãn Noãn thật sự là được cưng chiều đến hư rồi à? Sao có thể khiến Lâm Kiều Kiều khó xử trước mặt nhiều người như vậy chứ?"
"Dù sao thì Lâm Kiều Kiều đã bước vào cửa nhà này thì chính là con gái nhà họ rồi. Sao Noãn Noãn có thể không biết chừng mực như vậy?"
"Tôi nghe nói đứa nhỏ Lâm Kiều Kiều này rất đáng thương. Noãn Noãn thật sự không có chút đồng cảm nào hay sao."
Tất cả mọi người đều chỉ trích tôi.
Tôi nhìn thấy trong mắt ba tôi và Lâm Kiều Kiều đều không giấu được ý cười đắc ý.
Họ cho rằng, kế hoạch của mình sắp thành công rồi.
Tôi không vội không vàng bắt đầu truyền tải tiếng lòng của mình cho anh cả: [Bây giờ mình có giải thích thế nào cũng vô dụng rồi đúng không? Ngay cả anh cả mà mình yêu quý nhất cũng cho rằng mình cố ý giẫm lên váy của Lâm Kiều Kiều.]
Tôi thấy anh cả hơi khựng lại. Rõ ràng anh ấy có chút khó hiểu. Tại sao không thấy tôi nói chuyện nhưng lại nghe thấy giọng nói của tôi?
Tôi lại tiếp tục nói: [Thật ra, mình bị oan cũng không sao nhưng mình thực sự không muốn nhìn anh cả bị ba lừ.a gạ.t, không hay biết chuyện gì hết.]
[Nếu anh ấy biết chân mình là do ba thu.ê người đụng trúng. Liệu có buồn lắm không? Anh ấy yêu ba đến vậy cơ mà!]
[Mình không muốn anh cả đau lòng.]
Anh cả ngồi trên xe lăn, rõ ràng biến sắc.
Anh ấy nắm chặt hai bên tay vịn của xe lăn. Tức giận đến nỗi cả người run rẩy.
Lâm Kiều Kiều và anh cả đang ở rất gần nhau.
Cô ta lập tức cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của anh ấy. Khóe miệng cô ta không kìm được mà thiếu chút bật cười lên.
Cô ta tưởng rằng anh cả tôi đang bênh vực kẻ yếu. Sự tức giận kia là dành cho tôi.
Lâm Kiều Kiều có lẽ cảm thấy thời cơ đã chín muồi, vội vàng lên tiếng: "Noãn Noãn, nếu em không thích chị như vậy, thì chị sẽ rời khỏi nhà."
"Chị có thể đến nơi này, tận hưởng hạnh phúc trong suốt một tháng qua. Có ba mẹ, có anh trai và có cả em gái. Chị đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi. Chị không dám cầu mong gì hơn nữa. Cũng chẳng muốn làm Noãn Noãn không vui."
"Em mà không vui, thì dù chị có thích ngôi nhà này đến mấy, chị cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc."
Những lời nói “xuất phát từ tận đáy lòng” của Lâm Kiều Kiều ngay lập tức đã khiến mọi người cảm động.
Vì cô ta, những người thân thích trong nhà bắt đầu thi nhau chỉ trích tôi: "Noãn Noãn, sao cháu không hiểu chuyện như thế. Kiều Kiều đã suy nghĩ cho cháu như vậy, sao cháu không thử sống hòa thuận với con bé?"
"Nghe lời dì họ. Mau tới xin lỗi Kiều Kiều đi, đừng ngang bướng nữa."
"Kiều Kiều tốt bụng như thế. Cháu có một người chị như vậy là phúc của cháu. Nhanh xin lỗi chị cháu đi, đừng làm chị cháu buồn."
Lâm Kiều Kiều thấy nhiều người đứng về phía mình, liền tự tin hơn hẳn. Cô ta nói: "Mọi người đừng làm khó Noãn Noãn nữa, cháu không muốn em ấy buồn đâu. Cháu ở nhà này…"
Cô ta dừng lại một chút, có vẻ hơi buồn. Một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Vốn dĩ chỉ là con nuôi, thực chất cũng không thuộc về gia đình này. Mọi người đừng trách Noãn Noãn nữa, em ấy không thích cháu, cháu nên đi."
"Khi ba vừa đưa con về nhà, thì con đã là một phần của gia đình này rồi." Ba tôi vẻ mặt kiên định nói, cùng Lâm Kiều Kiều diễn trò cực kỳ ăn ý.
"Con không thuộc về gia đình này." Lâm Kiều Kiều đau khổ nói: "Con không có gì cả, con chưa đóng góp được gì cho gia đình."
"Sao con lại không tự tin như vậy?" Ba tôi bất lực nói.
"Ba, làm phiền ba tối nay đưa con về cô nhi viện đi. Đó mới là nơi con nên thuộc về."
"Ba phải làm sao mới có thể chứng minh được rằng con có địa vị và danh phận trong gia đình này? Ba phải làm sao mới có thể khiến con cảm nhận được rằng cả gia đình chúng ta đều chào đón con?"
Trông ba tôi rất sốt ruột, tỏ vẻ lo lắng rất muốn giữ Lâm Kiều Kiều lại nhưng chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn, y hệt con kiến đang cuống cuồng bò trên chảo nóng.
Nếu như tôi không đích thân trải qua một đời thì cũng sẽ bị ông ta lừa.
Ba tôi không đi đóng phim, đúng thật là đáng tiếc.
Hơn mười năm nay, ông ta diễn trong nhà họ Tống chúng tôi mà không hề có một chút sơ hở nào.
Lúc này trong đại sảnh, bắt đầu có những tiếng bàn tán xôn xao:
"Noãn Noãn thật sự là được cưng chiều đến hư rồi à? Sao có thể khiến Lâm Kiều Kiều khó xử trước mặt nhiều người như vậy chứ?"
"Dù sao thì Lâm Kiều Kiều đã bước vào cửa nhà này thì chính là con gái nhà họ rồi. Sao Noãn Noãn có thể không biết chừng mực như vậy?"
"Tôi nghe nói đứa nhỏ Lâm Kiều Kiều này rất đáng thương. Noãn Noãn thật sự không có chút đồng cảm nào hay sao."
Tất cả mọi người đều chỉ trích tôi.
Tôi nhìn thấy trong mắt ba tôi và Lâm Kiều Kiều đều không giấu được ý cười đắc ý.
Họ cho rằng, kế hoạch của mình sắp thành công rồi.
Tôi không vội không vàng bắt đầu truyền tải tiếng lòng của mình cho anh cả: [Bây giờ mình có giải thích thế nào cũng vô dụng rồi đúng không? Ngay cả anh cả mà mình yêu quý nhất cũng cho rằng mình cố ý giẫm lên váy của Lâm Kiều Kiều.]
Tôi thấy anh cả hơi khựng lại. Rõ ràng anh ấy có chút khó hiểu. Tại sao không thấy tôi nói chuyện nhưng lại nghe thấy giọng nói của tôi?
Tôi lại tiếp tục nói: [Thật ra, mình bị oan cũng không sao nhưng mình thực sự không muốn nhìn anh cả bị ba lừ.a gạ.t, không hay biết chuyện gì hết.]
[Nếu anh ấy biết chân mình là do ba thu.ê người đụng trúng. Liệu có buồn lắm không? Anh ấy yêu ba đến vậy cơ mà!]
[Mình không muốn anh cả đau lòng.]
Anh cả ngồi trên xe lăn, rõ ràng biến sắc.
Anh ấy nắm chặt hai bên tay vịn của xe lăn. Tức giận đến nỗi cả người run rẩy.
Lâm Kiều Kiều và anh cả đang ở rất gần nhau.
Cô ta lập tức cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của anh ấy. Khóe miệng cô ta không kìm được mà thiếu chút bật cười lên.
Cô ta tưởng rằng anh cả tôi đang bênh vực kẻ yếu. Sự tức giận kia là dành cho tôi.
Lâm Kiều Kiều có lẽ cảm thấy thời cơ đã chín muồi, vội vàng lên tiếng: "Noãn Noãn, nếu em không thích chị như vậy, thì chị sẽ rời khỏi nhà."
"Chị có thể đến nơi này, tận hưởng hạnh phúc trong suốt một tháng qua. Có ba mẹ, có anh trai và có cả em gái. Chị đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi. Chị không dám cầu mong gì hơn nữa. Cũng chẳng muốn làm Noãn Noãn không vui."
"Em mà không vui, thì dù chị có thích ngôi nhà này đến mấy, chị cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc."
Những lời nói “xuất phát từ tận đáy lòng” của Lâm Kiều Kiều ngay lập tức đã khiến mọi người cảm động.
Vì cô ta, những người thân thích trong nhà bắt đầu thi nhau chỉ trích tôi: "Noãn Noãn, sao cháu không hiểu chuyện như thế. Kiều Kiều đã suy nghĩ cho cháu như vậy, sao cháu không thử sống hòa thuận với con bé?"
"Nghe lời dì họ. Mau tới xin lỗi Kiều Kiều đi, đừng ngang bướng nữa."
"Kiều Kiều tốt bụng như thế. Cháu có một người chị như vậy là phúc của cháu. Nhanh xin lỗi chị cháu đi, đừng làm chị cháu buồn."
Lâm Kiều Kiều thấy nhiều người đứng về phía mình, liền tự tin hơn hẳn. Cô ta nói: "Mọi người đừng làm khó Noãn Noãn nữa, cháu không muốn em ấy buồn đâu. Cháu ở nhà này…"
Cô ta dừng lại một chút, có vẻ hơi buồn. Một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Vốn dĩ chỉ là con nuôi, thực chất cũng không thuộc về gia đình này. Mọi người đừng trách Noãn Noãn nữa, em ấy không thích cháu, cháu nên đi."
"Khi ba vừa đưa con về nhà, thì con đã là một phần của gia đình này rồi." Ba tôi vẻ mặt kiên định nói, cùng Lâm Kiều Kiều diễn trò cực kỳ ăn ý.
"Con không thuộc về gia đình này." Lâm Kiều Kiều đau khổ nói: "Con không có gì cả, con chưa đóng góp được gì cho gia đình."
"Sao con lại không tự tin như vậy?" Ba tôi bất lực nói.
"Ba, làm phiền ba tối nay đưa con về cô nhi viện đi. Đó mới là nơi con nên thuộc về."
"Ba phải làm sao mới có thể chứng minh được rằng con có địa vị và danh phận trong gia đình này? Ba phải làm sao mới có thể khiến con cảm nhận được rằng cả gia đình chúng ta đều chào đón con?"
Trông ba tôi rất sốt ruột, tỏ vẻ lo lắng rất muốn giữ Lâm Kiều Kiều lại nhưng chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn, y hệt con kiến đang cuống cuồng bò trên chảo nóng.
Nếu như tôi không đích thân trải qua một đời thì cũng sẽ bị ông ta lừa.
Ba tôi không đi đóng phim, đúng thật là đáng tiếc.
Hơn mười năm nay, ông ta diễn trong nhà họ Tống chúng tôi mà không hề có một chút sơ hở nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.