Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi
Chương 28: Lục tỷ phu thấy cô, ắt sẽ thích cô?
Khuyết Danh
08/06/2024
Khương Ấu An thăm dò nhìn bên ngoài, thấy đại boss đã đi khuất hẳn, lúc này cô mới nắm chặt bàn tay phải đặt ở vị trí tim, cô liếc nhìn ấm trà đặt trên bàn, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Mặc Phù Bạch đột nhiên nắm lấy tay cô... Hành vi lưu manh là có ý tứ gì? Khương Ấu An suy tư một lát, mới hơi nghĩ thông suốt một chút. Đại khái có thể lý giải là bất đồng thân phận và vị trí rồi đi!
Chính cô tuy rằng đã trải qua ba kiếp người, tuy đã khôi phục ký ức ở kiếp đầu ở hiện đại, trong xương cốt bản thân vẫn cho rằng là cô gái hiện đại.
Nhưng đại boss thì khác.
Mặc Phù Bạch nguyên bản là nhân vật trong sách. Nơi đây là một thế giới cổ đại hư cấu trong tiểu thuyết. Mặc dù là giả nhưng đàn ông nơi này vẫn ba vợ 4 nàng hầu đều chấp nhận được. Dù là công tử nhà thương buôn cũng sớm có nha hoàn thông phòng, huống chi Mặc Phù Bạch còn là con trai độc nhất của Thần Nam vương gia.
Trong nhận thức của anh ta, bản thân cô xui xẻo gả vào nhà anh, mà đã gả vào thì chính là người của hắn.
Còn kéo co với tay nhỏ của cô thì tính là cái gì?
Đêm nay đại boss tới phòng cô để xxoo thì cô cũng không có lý do đi cự tuyệt người ta. Chỉ là... chỉ là đột nhiên nắm tay cô như vậy... Khương Ấu An hồi tưởng lại, thiếu chút nữa bị dọa cho giật mình.
Một ngày nào đó, đại boss nhà mình bỗng nhiên nổi hứng thú, muốn tìm mình xxoo?
Khương Ấu An không muốn nghĩ nữa.
“Xuân Đào...”
Kêu vài tiếng, cũng chưa thấy bóng dáng Xuân Đào. Khương Ấu An ra cửa thì thấy, tiểu đáng thương Xuân Đào đang ngồi xổm trên đất hệt mấy bà dì thô lỗ ngoài chợ. Cô lại gần quơ tay trước mặt cô bé, ấy vậy còn chưa phát hiện.
“Tỉnh, tỉnh đê, phụt...”
Khương Ấu An học lỏm mấy động tác chiêu hồn của đạo sĩ trên TV, đôi tay múa loạn tự làm bản thân cười phì.
Xuân - Rõ ràng nhìn thấy bộ dạng không nỡ nhìn của Thế tử phi – Đào:...
“Cuối cùng cũng tỉnh, em ngồi xổm chỗ này làm gì?”
Xuân Đào vội vàng đứng dậy.
“Thế tử phi, vừa rồi... vừa rồi Thế tử gia cười.”
Xuân Đào có chút nói lắp.
“Bị mê hoặc rồi à?”
Xuân Đào gật đầu, lại cảm thấy không đúng, nhanh lắc đầu, “Không phải, nô tỳ lần đầu tiên nhìn thấy Thế tử gia cười, nô tỳ cảm thấy, Thế tử gia rất kỳ quái, giống như là bị quỷ bám vào người vậy.”
Khương Ấu An ha ha cười to, ôm Xuân Đào bả vai, “Bổn Thế tử phi đây có cơ hội nhìn thấy ngài ấy cười, là sự thật đấy... không biết hình dung như thế nào, dù sao ta hiểu tâm tình của em nha!”
Xuân Đào nhìn thẳng Khương Ấu An, “Thế tử phi, mới vừa rồi em vẫn luôn suy nghĩ, Thế tử gia vì sao mà cười, nhưng nếu đứng cùng một góc nhìn của ngài ấy, nô tỳ chợt hiểu thông rồi ạ.”
Khương Ấu An: nà ní?
“Thế tử phi, nô tỳ đi lấy gương cho người xem.”
Sau khi nhìn thấy mặt mình trong gương, Khương Ấu An muốn qua đời tại chỗ. Vừa rồi cô đem cái đầu ổ gà này cùng đại boss nói chuyện? Khó trách người ta kêu mình đi soi gương!!!
Xuân Đào mắt cá chết nhìn Thế tử phi hậm hực đấm vào ngực nhỏ của mình, giây tiếp theo làm bộ đoan trang, chải chuốt tóc sơ lược, búi tóc lên, đổi một bộ quần áo khác, sau đó mặt bình tĩnh bước ra cửa.
Chỉ cần bản thân không xấu hổ thì người xấu hổ là người khác =))))
Khương Ấu An muốn đưa tin tức tốt đến nhà Tam thúc biết. Vốn định không dẫn Xuân Đào theo, con bé này chơi chiêu đáng thương mắt ươn ướt nhìn mình.
“Thế tử phi, hôm qua Thế tử gia có nói, người đi chỗ nào, phải để nô tỳ đi theo ạ, nếu có phát sinh chuyện hai ngày trước, hai chân nô tỳ sẽ mọc cánh lìa thân mất.”
Tuy không biết nên nói cái gì, nhưng Khương Ấu An trong lòng thấy ấm áp.
*****
Rời phủ không bao lâu, có một người từ chỗ tối chậm rãi đi đến trước cổng lớn Thần Nam vương phủ.
“Là người nào?”
Hai thị vệ gác cổng ngăn Khương Diệu Diệu.
“Hai vị đại ca, tiểu muội đây là tới tìm Lục tỷ của ta, chị ấy là Thế tử phi.”
Khương Diệu Diệu cong môi, triển khai nụ cười làm người yêu thích.
Thị vệ mặt không biểu tình, “Thế tử phi đã ra cửa.”
“Là vậy sao, tiểu muội đành vào vương phủ chờ chị ấy trở về được không?”
Khương Diệu Diệu vừa muốn đi vào đi hai bước, hai gã thị vệ muốn rút đao ra.
Bất kể Khương Diệu Diệu có dùng các chất giọng mềm mại ôn nhu ra sao, thì hai thị vệ gác cổng cũng không dao động.
Khương Diệu Diệu đành phải trở về, đi ra vài bước, cảm thấy không cam lòng. Cô ta cố ý trang điểm chải chuốt một phen, quần áo cũng là bộ mới, trang sức cũng mới mua dạo gần đây, còn dùng phấn trân châu, cả người từ trên xuống dưới tinh xảo, dùng bộ dạng hoàn mỹ nhất đi gặp Lục tỷ phu. Cô dịu dàng đáng yêu, hiểu chuyện, Lục tỷ phu nhìn thấy cô rồi, nhất định sẽ giống người nhà mình, yêu thích cô!
“Đi đường để mắt một chút, đây chính là quần áo được Thế tử phủ Thần Nam vương muốn mặc đấy, cẩn thận đừng làm dơ!”
Khương Diệu Diệu dừng bước lại.
Cách đó không xa, một phụ nữ trung niên và đằng sau bà ta là vài nha đầu có chút trang điểm, mỗi người trên tay bưng khay che phủ một tấm vải, hẳn dành cho quý nhân chọn lựa. Còn người phụ nữ kia Khương Diệu Diệu nhận ra, là tổng quản sự ở Cẩm Tâm lâu.
Trong kinh thành, bên trong gia đình phú thương hoặc gia tộc có chút của cải, đều sẽ đi tới sản nghiệp nhà họ Mộ, Cẩm Tú trang đổi quần áo mới. Còn nhà cao cửa rộng, vương công quý tộc trong nhà có tú nương hoặc đi đặt hàng ở cửa tiệm lâu đời ở kinh thành như Cẩm Tâm lâu.
Đây là tượng trưng cho thân phận.
Nhà họ Khương cũng từng có ý định đặt quần áo mới ở Cẩm Tâm lâu, nhưng bọn họ không nhận làm, chính vì thế quần áo mỗi mùa của nhà họ Khương đều đặt ở Cẩm Tú trang.
Khương Diệu Diệu nhếch môi, đáy mắt lóe lên tia sáng, “Cho hỏi vị đại thẩm này, tiểu nữ có chút chuyện muốn cùng thẩm bàn bạc.”
Tổng quản sự vẻ mặt không kiên nhẫn, vừa định cự tuyệt, Khương Diệu Diệu đã lấy sẵn thỏi bạc nhét vào tay bà ta. Người nọ lập tức thay đổi sắc mặt, nụ cười công nghiệp hiện ra, “Cô nương muốn nói cái gì?”
Khương Diệu Diệu lôi kéo bà ấy đến một góc khác, “Tiểu nữ muốn giả làm người bên cạnh thẩm tiến vào vương phủ...”
Không đợi Khương Diệu Diệu nói xong, bà ta lập tức từ chối, “Không thể...”
Khương Diệu Diệu biết bà ấy nghi ngờ, nói thêm: “Thẩm chớ sợ, tiểu nữ không phải là người xấu gì, tiểu nữ là em gái ruột của Thế tử phi của phủ Thần Nam vương, lần trước chị của tiểu nữ giận dỗi với người nhà, mấy ngày nay không chịu gặp gia đình, mà tiểu nữ cũng rất nhớ chị gái, cho nên dùng biện pháp này để đi gặp chị, thẩm yên tâm, đợi sau khi tiểu nữ vào được bên trong, hết thảy không nhận thức thẩm, là do bản thân tiểu nữ trà trộn vào, huống hồ chị gái của tiểu nữ sẽ không thật sự trách cứ tiểu nữ.”
Dứt lời, Khương Diệu Diệu lấy túi tiền bên hông gỡ xuống, cả túi bạc đầy nhét vào trong tay bà ta. Người nọ thấy cả người Khương Diệu Diệu tinh tế xa xỉ, cũng tin tưởng một chút lời cô gái này.
Nếu đã là Em gái ruột của Thế tử phi phủ Thần Nam vương, vậy hẳn sẽ không có việc gì!
Sau đó để cô gái thay đồng phục của Cẩm Tâm lâu xong, Khương Diệu Diệu hỏi: “Thẩm có biết sân viện của Thế tử điện hạ ở đâu không? Là thế này... chị của tiểu nữ từ khi gả đi, cùng người nhà gây gỗ một trận lớn, tiểu nữ cũng không biết chị ở sân viện nào.”
Tổng quản sự không có hoài nghi, thành thật đáp: “Ở viện Tử Lâm, có điều cô nương đừng nên tùy tiện tới đó, Thế tử điện hạ tính tình quái dị, ngay cả nha hoàn trong phủ cấm bước vào viện Tử Lâm.”
Mặc Phù Bạch đột nhiên nắm lấy tay cô... Hành vi lưu manh là có ý tứ gì? Khương Ấu An suy tư một lát, mới hơi nghĩ thông suốt một chút. Đại khái có thể lý giải là bất đồng thân phận và vị trí rồi đi!
Chính cô tuy rằng đã trải qua ba kiếp người, tuy đã khôi phục ký ức ở kiếp đầu ở hiện đại, trong xương cốt bản thân vẫn cho rằng là cô gái hiện đại.
Nhưng đại boss thì khác.
Mặc Phù Bạch nguyên bản là nhân vật trong sách. Nơi đây là một thế giới cổ đại hư cấu trong tiểu thuyết. Mặc dù là giả nhưng đàn ông nơi này vẫn ba vợ 4 nàng hầu đều chấp nhận được. Dù là công tử nhà thương buôn cũng sớm có nha hoàn thông phòng, huống chi Mặc Phù Bạch còn là con trai độc nhất của Thần Nam vương gia.
Trong nhận thức của anh ta, bản thân cô xui xẻo gả vào nhà anh, mà đã gả vào thì chính là người của hắn.
Còn kéo co với tay nhỏ của cô thì tính là cái gì?
Đêm nay đại boss tới phòng cô để xxoo thì cô cũng không có lý do đi cự tuyệt người ta. Chỉ là... chỉ là đột nhiên nắm tay cô như vậy... Khương Ấu An hồi tưởng lại, thiếu chút nữa bị dọa cho giật mình.
Một ngày nào đó, đại boss nhà mình bỗng nhiên nổi hứng thú, muốn tìm mình xxoo?
Khương Ấu An không muốn nghĩ nữa.
“Xuân Đào...”
Kêu vài tiếng, cũng chưa thấy bóng dáng Xuân Đào. Khương Ấu An ra cửa thì thấy, tiểu đáng thương Xuân Đào đang ngồi xổm trên đất hệt mấy bà dì thô lỗ ngoài chợ. Cô lại gần quơ tay trước mặt cô bé, ấy vậy còn chưa phát hiện.
“Tỉnh, tỉnh đê, phụt...”
Khương Ấu An học lỏm mấy động tác chiêu hồn của đạo sĩ trên TV, đôi tay múa loạn tự làm bản thân cười phì.
Xuân - Rõ ràng nhìn thấy bộ dạng không nỡ nhìn của Thế tử phi – Đào:...
“Cuối cùng cũng tỉnh, em ngồi xổm chỗ này làm gì?”
Xuân Đào vội vàng đứng dậy.
“Thế tử phi, vừa rồi... vừa rồi Thế tử gia cười.”
Xuân Đào có chút nói lắp.
“Bị mê hoặc rồi à?”
Xuân Đào gật đầu, lại cảm thấy không đúng, nhanh lắc đầu, “Không phải, nô tỳ lần đầu tiên nhìn thấy Thế tử gia cười, nô tỳ cảm thấy, Thế tử gia rất kỳ quái, giống như là bị quỷ bám vào người vậy.”
Khương Ấu An ha ha cười to, ôm Xuân Đào bả vai, “Bổn Thế tử phi đây có cơ hội nhìn thấy ngài ấy cười, là sự thật đấy... không biết hình dung như thế nào, dù sao ta hiểu tâm tình của em nha!”
Xuân Đào nhìn thẳng Khương Ấu An, “Thế tử phi, mới vừa rồi em vẫn luôn suy nghĩ, Thế tử gia vì sao mà cười, nhưng nếu đứng cùng một góc nhìn của ngài ấy, nô tỳ chợt hiểu thông rồi ạ.”
Khương Ấu An: nà ní?
“Thế tử phi, nô tỳ đi lấy gương cho người xem.”
Sau khi nhìn thấy mặt mình trong gương, Khương Ấu An muốn qua đời tại chỗ. Vừa rồi cô đem cái đầu ổ gà này cùng đại boss nói chuyện? Khó trách người ta kêu mình đi soi gương!!!
Xuân Đào mắt cá chết nhìn Thế tử phi hậm hực đấm vào ngực nhỏ của mình, giây tiếp theo làm bộ đoan trang, chải chuốt tóc sơ lược, búi tóc lên, đổi một bộ quần áo khác, sau đó mặt bình tĩnh bước ra cửa.
Chỉ cần bản thân không xấu hổ thì người xấu hổ là người khác =))))
Khương Ấu An muốn đưa tin tức tốt đến nhà Tam thúc biết. Vốn định không dẫn Xuân Đào theo, con bé này chơi chiêu đáng thương mắt ươn ướt nhìn mình.
“Thế tử phi, hôm qua Thế tử gia có nói, người đi chỗ nào, phải để nô tỳ đi theo ạ, nếu có phát sinh chuyện hai ngày trước, hai chân nô tỳ sẽ mọc cánh lìa thân mất.”
Tuy không biết nên nói cái gì, nhưng Khương Ấu An trong lòng thấy ấm áp.
*****
Rời phủ không bao lâu, có một người từ chỗ tối chậm rãi đi đến trước cổng lớn Thần Nam vương phủ.
“Là người nào?”
Hai thị vệ gác cổng ngăn Khương Diệu Diệu.
“Hai vị đại ca, tiểu muội đây là tới tìm Lục tỷ của ta, chị ấy là Thế tử phi.”
Khương Diệu Diệu cong môi, triển khai nụ cười làm người yêu thích.
Thị vệ mặt không biểu tình, “Thế tử phi đã ra cửa.”
“Là vậy sao, tiểu muội đành vào vương phủ chờ chị ấy trở về được không?”
Khương Diệu Diệu vừa muốn đi vào đi hai bước, hai gã thị vệ muốn rút đao ra.
Bất kể Khương Diệu Diệu có dùng các chất giọng mềm mại ôn nhu ra sao, thì hai thị vệ gác cổng cũng không dao động.
Khương Diệu Diệu đành phải trở về, đi ra vài bước, cảm thấy không cam lòng. Cô ta cố ý trang điểm chải chuốt một phen, quần áo cũng là bộ mới, trang sức cũng mới mua dạo gần đây, còn dùng phấn trân châu, cả người từ trên xuống dưới tinh xảo, dùng bộ dạng hoàn mỹ nhất đi gặp Lục tỷ phu. Cô dịu dàng đáng yêu, hiểu chuyện, Lục tỷ phu nhìn thấy cô rồi, nhất định sẽ giống người nhà mình, yêu thích cô!
“Đi đường để mắt một chút, đây chính là quần áo được Thế tử phủ Thần Nam vương muốn mặc đấy, cẩn thận đừng làm dơ!”
Khương Diệu Diệu dừng bước lại.
Cách đó không xa, một phụ nữ trung niên và đằng sau bà ta là vài nha đầu có chút trang điểm, mỗi người trên tay bưng khay che phủ một tấm vải, hẳn dành cho quý nhân chọn lựa. Còn người phụ nữ kia Khương Diệu Diệu nhận ra, là tổng quản sự ở Cẩm Tâm lâu.
Trong kinh thành, bên trong gia đình phú thương hoặc gia tộc có chút của cải, đều sẽ đi tới sản nghiệp nhà họ Mộ, Cẩm Tú trang đổi quần áo mới. Còn nhà cao cửa rộng, vương công quý tộc trong nhà có tú nương hoặc đi đặt hàng ở cửa tiệm lâu đời ở kinh thành như Cẩm Tâm lâu.
Đây là tượng trưng cho thân phận.
Nhà họ Khương cũng từng có ý định đặt quần áo mới ở Cẩm Tâm lâu, nhưng bọn họ không nhận làm, chính vì thế quần áo mỗi mùa của nhà họ Khương đều đặt ở Cẩm Tú trang.
Khương Diệu Diệu nhếch môi, đáy mắt lóe lên tia sáng, “Cho hỏi vị đại thẩm này, tiểu nữ có chút chuyện muốn cùng thẩm bàn bạc.”
Tổng quản sự vẻ mặt không kiên nhẫn, vừa định cự tuyệt, Khương Diệu Diệu đã lấy sẵn thỏi bạc nhét vào tay bà ta. Người nọ lập tức thay đổi sắc mặt, nụ cười công nghiệp hiện ra, “Cô nương muốn nói cái gì?”
Khương Diệu Diệu lôi kéo bà ấy đến một góc khác, “Tiểu nữ muốn giả làm người bên cạnh thẩm tiến vào vương phủ...”
Không đợi Khương Diệu Diệu nói xong, bà ta lập tức từ chối, “Không thể...”
Khương Diệu Diệu biết bà ấy nghi ngờ, nói thêm: “Thẩm chớ sợ, tiểu nữ không phải là người xấu gì, tiểu nữ là em gái ruột của Thế tử phi của phủ Thần Nam vương, lần trước chị của tiểu nữ giận dỗi với người nhà, mấy ngày nay không chịu gặp gia đình, mà tiểu nữ cũng rất nhớ chị gái, cho nên dùng biện pháp này để đi gặp chị, thẩm yên tâm, đợi sau khi tiểu nữ vào được bên trong, hết thảy không nhận thức thẩm, là do bản thân tiểu nữ trà trộn vào, huống hồ chị gái của tiểu nữ sẽ không thật sự trách cứ tiểu nữ.”
Dứt lời, Khương Diệu Diệu lấy túi tiền bên hông gỡ xuống, cả túi bạc đầy nhét vào trong tay bà ta. Người nọ thấy cả người Khương Diệu Diệu tinh tế xa xỉ, cũng tin tưởng một chút lời cô gái này.
Nếu đã là Em gái ruột của Thế tử phi phủ Thần Nam vương, vậy hẳn sẽ không có việc gì!
Sau đó để cô gái thay đồng phục của Cẩm Tâm lâu xong, Khương Diệu Diệu hỏi: “Thẩm có biết sân viện của Thế tử điện hạ ở đâu không? Là thế này... chị của tiểu nữ từ khi gả đi, cùng người nhà gây gỗ một trận lớn, tiểu nữ cũng không biết chị ở sân viện nào.”
Tổng quản sự không có hoài nghi, thành thật đáp: “Ở viện Tử Lâm, có điều cô nương đừng nên tùy tiện tới đó, Thế tử điện hạ tính tình quái dị, ngay cả nha hoàn trong phủ cấm bước vào viện Tử Lâm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.