Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi
Chương 11: Ngài ấy cười rồi
Khuyết Danh
09/03/2024
Mấy ngày sau đó, Khương Ấu An đều ra phủ, mua một ít nguyên liệu điều chế huân hương và thành phần làm mặt nạ. Cơm chiều xong, cô lấy trân châu mới mua, nghiền thành phấn trộn với nguyên liệu. Sau đó lấy một ít để vào giữa chén sứ nhỏ, còn thừa lại bột nghiền cho vào lọ sứ bảo quản. Trộn đều hỗn hợp bột thảo dược và bột trân châu, dùng lòng trắng trứng gà cho vào hỗn hợp và khuấy đều. Khương Ấu An mang nước sạch tới rửa mặt, sau đó đắp lớp hỗn hợp đó lên mặt, nằm dài ghế thái sư, hưởng thụ cuộc sống dưỡng nhan. Làm điều chế cũng cả ngày mới xong, gần sập tối mới có thể thử công thức dưỡng nhan bản thân làm ra.
Hôm nay trời cũng tối sớm.
Tiếng đập cửa vang dội.
Mới chợp mắt một lát như Khương Ấu An tỉnh lại, cô sờ sờ mặt chính mình, cảm thấy không tệ
“Vương phi cho gọi người đến viện Tuyết Tùng.” Là tiếng của Cao thị vệ.
Khương Ấu An vừa định đáp lời, nhưng khẽ động một cái, làm từng mảng bột kết dính mặt nạ trên mặt rớt xuống. Trong phòng tối đen như mực, cô muốn đứng dậy đi châm nến.
“Chẳng lẽ giờ sớm vậy đã đi ngủ rồi?”
Cao thị vệ gõ cửa càng mạnh hơn, làm Khương Ấu An giật mình trượt tay làm ly trà rớt bể choảng trên đất.
“Có chuyện gì trong đó?” Cao thị vệ nhíu mày, lập tức tung cửa đi vào, cùng lúc khương ấu án thay thắp nến sáng phòng lên. Ánh sáng mờ nhạt từ nến, cô gái mặc váy áo trắng, tóc thì rũ rượi xõa tung, còn mặt thì... kết hợp với gió đêm thổi từ ngoài cửa vào.
Cao thị vệ cứng đờ, cả người run run, “Quỷ... quỷ...”
“Ah!!!!!!!!!!!!! Có ma!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tiếng rít gào thê thảm vang lên, từ trên xuống dưới cả viện Tử Lâm đều nghe được.
Giây tiếp theo, Cao thị vệ hai mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh lăn ra đất.
Khương Ấu An: “...”
*****
Một chỗ khác của viện Tử Lâm.
Mặc Phù Bạch và Từ thị vệ sửng sốt, “Đi.”
*****
Khương Ấu An nhìn Cao thị vệ té xỉu trên đất, vẻ mặt khó nói nên lời. Rõ ràng lớn lên giống hung thần ác sát, vậy mà....
“Có chuyện gì xảy ra?”
Bên ngoài Từ thị vệ đẩy xe lăn Mặc Phù Bạch tới.
Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị, quả thật là của đại boss. Toàn bộ cửa ở vương phủ đều không có làm bậc thềm hay ngạch cửa. Mục đích để xe lăn đại boss thuận tiện di chuyển. Nhìn người nọ tới, vừa hay bắt được vẻ mặt sững sờ của Khương Ấu An.
Từ thị vệ:???
Mặc Phù Bạch có chút kinh ngạc, dò hỏi, “Khương Ấu An?”
Chốc lát cô đột nhiên phát hiện, tên của mình kêu dễ nghe như vậy nha.
Chờ đã.
Hiện tại không phải si mê cái giọng nói đó. Khương Ấu An mở to hai mắt, trên đầu có một dải chấm hỏi: “Cao thị vệ có vẻ bị thiếp dọa cho ngất xỉu???”
Từ thị vệ nhịn rồi lại nhịn, “Thế tử phi, người đừng có nhìn bề ngoài to xác như con gấu của gã, kỳ thật gã ta rất sợ ma...”
Khương Ấu An:...
Mặc Phù Bạch xoa xoa ấn đường của mình, cảm thấy mất mặt: “Kéo xuống.”
“Tuân lệnh.”
Từ thị vệ khụ khụ vài cái, nhanh nhẹn nắm lấy cái chân con gấu gan thỏ kia, kéo ra khỏi hiện trường. Chỉ là vừa nhấc chân gã kéo được vài bước thì Cao thị vệ có dấu hiệu tỉnh lại.
Khương Ấu An có kiểm tra qua người ta, cúi đầu nhìn qua, vừa lúc nạn nhân chậm rãi mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Từ thị vệ cũng cảm giác được, dừng bước chân lại, quay đầu nhìn, thấy Cao thị vệ trừng to đôi mắt. Khương Ấu An chột dạ, vẫy với gã: “...À...”
Cô cũng không biết nên nói cái gì, theo bản năng giơ tay vẫy chào hỏi...
Giây kế tiếp.
Cao thị vệ lại hôn mê.
Khương Ấu An:...
Mặc Phù Bạch:...
Từ thị vệ ráng nhịn cười, mau lẹ khiêng gã ta lên, chân như bôi dầu chạy nhanh kéo gã rời khỏi.
“Phụt, ha ha ha!!!”
Khương Ấu An trực tiếp cười ra tiếng. Mặt nạ còn trên mặt, tuyệt đối không được cười nhưng cô không nhịn được mà! Ai có thể ngờ rằng lớn lên so với quỷ còn đáng sợ hơn như Cao thị vệ lại sợ ma quỷ! Càng nghĩ tới càng thấy mắc cười.
“Ha ha ha ha......”
Trên mặt còn sót lại vài mảng vụn mặt nạ không ngừng rơi xuống.
Mặc Phù Bạch:...
“Thế tử điện hạ, đêm đó người dọa thiếp sợ khẳng định không phải là Cao thị vệ....”
Khương Ấu An nói chưa xong, khóe mắt liếc nhìn trên mặt Mặc Phù Bạch. Chợt phát hiện kỳ quan mới, gương mặt tinh xảo như ngọc, khóe môi người nọ cong cong như cười.
Khương Ấu An hơi mở to hai mắt, biểu tình dại ra. Mặc dù là ý cười không đậm sâu, nhưng với dung mạo cấm dục trích tiên ấy, chỉ mỉm cười thôi cũng sinh động cực kỳ.
Khí thế cự tuyệt người ngàn dặm phai nhạt rất nhiều, “Ngài cười rồi?”
Khương Ấu An buột miệng thốt ra.
Kế đó người nọ thu hồi ý cười lại, trở về biểu tình hằng ngày mà cô thấy. Lông mi dài ấy run rẩy vài cái, ngước mắt nhìn cô, “Cô xem lại bộ dạng của cô giống cái gì đi?”
Khương Ấu An mới nhớ lại hình như Cao thị vệ tới tìm cô vì chuyện gì, à ừ là mẹ chồng Vương phi hồi phủ! Cô về nhà mẹ đẻ ngày ấy, từng nghe đầu bếp nữ nói Vương phi đi chùa miếu thanh tịnh, có thể ở 5 ngày nửa tháng chưa về ngay.
Mẹ chồng trên danh nghĩa muốn xem mặt nàng dâu mới tới.
Khương Ấu An xoay người chạy về phòng, chân đi vài bước chợt quay lại, “Để thiếp đưa ngài trở về phòng.”
Hai người không có cùng một phòng.
Khương Ấu An đẩy xe lăn, hướng tới phòng bên cạnh của cô.
“Cô định đi với cái mặt đó sao?”
“Tuy rằng không quá đẹp, có điều bên ngoài gió lớn, ban đêm đặc biệt gió nhiều, dễ nhiễm cảm lạnh làm sao bây giờ? Thiếp đẩy ngài về phòng sau đó cho Từ thị vệ nấu ít trà nóng... Không được, buổi tối đừng nên uống trà, mà phải nói bên cạnh ngài không có một nha hoàn hầu hạ vậy? Thị vệ dù sao cũng là đàn ông, không có cẩn thận như nha hoàn...”
Trên đỉnh đầu đại boss liên tục là những lời lải nhải.
Đôi mắt sâu thẳm Mặc Phù Bạch dường như có cái gì đó lập lòe, thật nhanh biến mất.
“Thật nhiều lời.”
*****
Khương Ấu An đưa Mặc Phù Bạch trở về phòng, sau đó về ổ nhỏ của mình rửa mặt.
Mấy ngày này, kế hoạch dưỡng trắng của cô không phải không có hiệu quả, tay nhỏ vỗ vỗ má, cảm thụ độ non mềm bóng mượt.
Cẩn thận thu dọn đồ sau đó cô trực tiếp đi tới viện Tuyết Tùng.
*****
Ngoài cửa mẹ Trương biết Khương Ấu An tới, lập tức đi vào trong bẩm báo.
“Ngày đó Bổn vương phi nên đá cái lão già đó tiến cung! Cái này khen ngược, khắp thiên hạ ai mà không biết Thần Nam vương phủ cưới một cô nương hộ thương buôn! Bà nói xem cô ta an ổn ở trong phủ đi, không vừa mắt ta thì chưa tính tới, cứ gây ra các loại chuyện xấu, làm ta ở chùa miếu đều không an tâm!”
“Bà nói vị phu nhân nhà Lưu Quốc công đang suy tính thứ gì, cũng dám ở sau lưng ta nói ra nói vào? Bà ta không nhìn xem cái mặt già khú đế đó nhăn nheo thành cái gì? Khó trách bên ngoài bàn tán Lưu Quốc công nửa năm không vào phòng bà ta một ngày nào.”
Khương Ấu An còn chưa tiến vào trong phòng, liền nghe không ít chuyện bát quái.
“Vương phi, phu nhân Lưu Quốc công chính là ghen tị ngài bảo dưỡng rất tốt, cho nên sau lưng nói xấu! Xin ngài bớt giận.”
“Phải không, người có mắt đều biết Bổn vương phi bảo dưỡng nhan rất tốt, so với bà ta trẻ tuổi rất nhiều! Mau mau, lấy gương tới, để Bổn vương phi ngắm nhìn thịnh thế mỹ nhan của mình.”
Khương Ấu An:...
Cô chưa gặp qua mẹ chồng Vương phi, nhưng trong sách có chút ấn tượng với nhân vật này, chỉ vì dưới ngòi bút của tác giả rằng nhân vật Thần Nam vương phi được thiết lập cực kỳ tự luyến. Tính cách ngay thẳng có gì nói đó và tự luyến hình như hai khái niệm này dây dưa không rõ ràng.
Hôm nay trời cũng tối sớm.
Tiếng đập cửa vang dội.
Mới chợp mắt một lát như Khương Ấu An tỉnh lại, cô sờ sờ mặt chính mình, cảm thấy không tệ
“Vương phi cho gọi người đến viện Tuyết Tùng.” Là tiếng của Cao thị vệ.
Khương Ấu An vừa định đáp lời, nhưng khẽ động một cái, làm từng mảng bột kết dính mặt nạ trên mặt rớt xuống. Trong phòng tối đen như mực, cô muốn đứng dậy đi châm nến.
“Chẳng lẽ giờ sớm vậy đã đi ngủ rồi?”
Cao thị vệ gõ cửa càng mạnh hơn, làm Khương Ấu An giật mình trượt tay làm ly trà rớt bể choảng trên đất.
“Có chuyện gì trong đó?” Cao thị vệ nhíu mày, lập tức tung cửa đi vào, cùng lúc khương ấu án thay thắp nến sáng phòng lên. Ánh sáng mờ nhạt từ nến, cô gái mặc váy áo trắng, tóc thì rũ rượi xõa tung, còn mặt thì... kết hợp với gió đêm thổi từ ngoài cửa vào.
Cao thị vệ cứng đờ, cả người run run, “Quỷ... quỷ...”
“Ah!!!!!!!!!!!!! Có ma!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tiếng rít gào thê thảm vang lên, từ trên xuống dưới cả viện Tử Lâm đều nghe được.
Giây tiếp theo, Cao thị vệ hai mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh lăn ra đất.
Khương Ấu An: “...”
*****
Một chỗ khác của viện Tử Lâm.
Mặc Phù Bạch và Từ thị vệ sửng sốt, “Đi.”
*****
Khương Ấu An nhìn Cao thị vệ té xỉu trên đất, vẻ mặt khó nói nên lời. Rõ ràng lớn lên giống hung thần ác sát, vậy mà....
“Có chuyện gì xảy ra?”
Bên ngoài Từ thị vệ đẩy xe lăn Mặc Phù Bạch tới.
Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị, quả thật là của đại boss. Toàn bộ cửa ở vương phủ đều không có làm bậc thềm hay ngạch cửa. Mục đích để xe lăn đại boss thuận tiện di chuyển. Nhìn người nọ tới, vừa hay bắt được vẻ mặt sững sờ của Khương Ấu An.
Từ thị vệ:???
Mặc Phù Bạch có chút kinh ngạc, dò hỏi, “Khương Ấu An?”
Chốc lát cô đột nhiên phát hiện, tên của mình kêu dễ nghe như vậy nha.
Chờ đã.
Hiện tại không phải si mê cái giọng nói đó. Khương Ấu An mở to hai mắt, trên đầu có một dải chấm hỏi: “Cao thị vệ có vẻ bị thiếp dọa cho ngất xỉu???”
Từ thị vệ nhịn rồi lại nhịn, “Thế tử phi, người đừng có nhìn bề ngoài to xác như con gấu của gã, kỳ thật gã ta rất sợ ma...”
Khương Ấu An:...
Mặc Phù Bạch xoa xoa ấn đường của mình, cảm thấy mất mặt: “Kéo xuống.”
“Tuân lệnh.”
Từ thị vệ khụ khụ vài cái, nhanh nhẹn nắm lấy cái chân con gấu gan thỏ kia, kéo ra khỏi hiện trường. Chỉ là vừa nhấc chân gã kéo được vài bước thì Cao thị vệ có dấu hiệu tỉnh lại.
Khương Ấu An có kiểm tra qua người ta, cúi đầu nhìn qua, vừa lúc nạn nhân chậm rãi mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Từ thị vệ cũng cảm giác được, dừng bước chân lại, quay đầu nhìn, thấy Cao thị vệ trừng to đôi mắt. Khương Ấu An chột dạ, vẫy với gã: “...À...”
Cô cũng không biết nên nói cái gì, theo bản năng giơ tay vẫy chào hỏi...
Giây kế tiếp.
Cao thị vệ lại hôn mê.
Khương Ấu An:...
Mặc Phù Bạch:...
Từ thị vệ ráng nhịn cười, mau lẹ khiêng gã ta lên, chân như bôi dầu chạy nhanh kéo gã rời khỏi.
“Phụt, ha ha ha!!!”
Khương Ấu An trực tiếp cười ra tiếng. Mặt nạ còn trên mặt, tuyệt đối không được cười nhưng cô không nhịn được mà! Ai có thể ngờ rằng lớn lên so với quỷ còn đáng sợ hơn như Cao thị vệ lại sợ ma quỷ! Càng nghĩ tới càng thấy mắc cười.
“Ha ha ha ha......”
Trên mặt còn sót lại vài mảng vụn mặt nạ không ngừng rơi xuống.
Mặc Phù Bạch:...
“Thế tử điện hạ, đêm đó người dọa thiếp sợ khẳng định không phải là Cao thị vệ....”
Khương Ấu An nói chưa xong, khóe mắt liếc nhìn trên mặt Mặc Phù Bạch. Chợt phát hiện kỳ quan mới, gương mặt tinh xảo như ngọc, khóe môi người nọ cong cong như cười.
Khương Ấu An hơi mở to hai mắt, biểu tình dại ra. Mặc dù là ý cười không đậm sâu, nhưng với dung mạo cấm dục trích tiên ấy, chỉ mỉm cười thôi cũng sinh động cực kỳ.
Khí thế cự tuyệt người ngàn dặm phai nhạt rất nhiều, “Ngài cười rồi?”
Khương Ấu An buột miệng thốt ra.
Kế đó người nọ thu hồi ý cười lại, trở về biểu tình hằng ngày mà cô thấy. Lông mi dài ấy run rẩy vài cái, ngước mắt nhìn cô, “Cô xem lại bộ dạng của cô giống cái gì đi?”
Khương Ấu An mới nhớ lại hình như Cao thị vệ tới tìm cô vì chuyện gì, à ừ là mẹ chồng Vương phi hồi phủ! Cô về nhà mẹ đẻ ngày ấy, từng nghe đầu bếp nữ nói Vương phi đi chùa miếu thanh tịnh, có thể ở 5 ngày nửa tháng chưa về ngay.
Mẹ chồng trên danh nghĩa muốn xem mặt nàng dâu mới tới.
Khương Ấu An xoay người chạy về phòng, chân đi vài bước chợt quay lại, “Để thiếp đưa ngài trở về phòng.”
Hai người không có cùng một phòng.
Khương Ấu An đẩy xe lăn, hướng tới phòng bên cạnh của cô.
“Cô định đi với cái mặt đó sao?”
“Tuy rằng không quá đẹp, có điều bên ngoài gió lớn, ban đêm đặc biệt gió nhiều, dễ nhiễm cảm lạnh làm sao bây giờ? Thiếp đẩy ngài về phòng sau đó cho Từ thị vệ nấu ít trà nóng... Không được, buổi tối đừng nên uống trà, mà phải nói bên cạnh ngài không có một nha hoàn hầu hạ vậy? Thị vệ dù sao cũng là đàn ông, không có cẩn thận như nha hoàn...”
Trên đỉnh đầu đại boss liên tục là những lời lải nhải.
Đôi mắt sâu thẳm Mặc Phù Bạch dường như có cái gì đó lập lòe, thật nhanh biến mất.
“Thật nhiều lời.”
*****
Khương Ấu An đưa Mặc Phù Bạch trở về phòng, sau đó về ổ nhỏ của mình rửa mặt.
Mấy ngày này, kế hoạch dưỡng trắng của cô không phải không có hiệu quả, tay nhỏ vỗ vỗ má, cảm thụ độ non mềm bóng mượt.
Cẩn thận thu dọn đồ sau đó cô trực tiếp đi tới viện Tuyết Tùng.
*****
Ngoài cửa mẹ Trương biết Khương Ấu An tới, lập tức đi vào trong bẩm báo.
“Ngày đó Bổn vương phi nên đá cái lão già đó tiến cung! Cái này khen ngược, khắp thiên hạ ai mà không biết Thần Nam vương phủ cưới một cô nương hộ thương buôn! Bà nói xem cô ta an ổn ở trong phủ đi, không vừa mắt ta thì chưa tính tới, cứ gây ra các loại chuyện xấu, làm ta ở chùa miếu đều không an tâm!”
“Bà nói vị phu nhân nhà Lưu Quốc công đang suy tính thứ gì, cũng dám ở sau lưng ta nói ra nói vào? Bà ta không nhìn xem cái mặt già khú đế đó nhăn nheo thành cái gì? Khó trách bên ngoài bàn tán Lưu Quốc công nửa năm không vào phòng bà ta một ngày nào.”
Khương Ấu An còn chưa tiến vào trong phòng, liền nghe không ít chuyện bát quái.
“Vương phi, phu nhân Lưu Quốc công chính là ghen tị ngài bảo dưỡng rất tốt, cho nên sau lưng nói xấu! Xin ngài bớt giận.”
“Phải không, người có mắt đều biết Bổn vương phi bảo dưỡng nhan rất tốt, so với bà ta trẻ tuổi rất nhiều! Mau mau, lấy gương tới, để Bổn vương phi ngắm nhìn thịnh thế mỹ nhan của mình.”
Khương Ấu An:...
Cô chưa gặp qua mẹ chồng Vương phi, nhưng trong sách có chút ấn tượng với nhân vật này, chỉ vì dưới ngòi bút của tác giả rằng nhân vật Thần Nam vương phi được thiết lập cực kỳ tự luyến. Tính cách ngay thẳng có gì nói đó và tự luyến hình như hai khái niệm này dây dưa không rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.