Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 9: Đồng Đội Heo
Tinh Vân Trục Nguyệt
26/04/2024
"A nương, cô nương đã xuất giá thì là người nhà chồng rồi, thanh danh có không tốt cũng không ảnh hưởng tới người nhà mẹ đẻ, người đừng quản nhiều như vậy. Nguyệt Kiều muội muội chắc là nhớ tới điểm tốt của nhà họ Liễu, cho nên không muốn trở về nhà mẹ đẻ. Người cứ tùy theo muội ấy đi!"
Tào thị lập tức giận muốn lên máu.
Bà ta đang tìm mọi cách để kéo người về nhà mẹ đẻ, kết quả nữ nhi bà ta lại nói đôi câu làm hỏng cả kế hoạch, khiến bà ta thực sự là giận tới mức không muốn nói gì nữa.
Bà ta tính trăm phương ngàn kế như vậy là vì ai chứ, còn không phải vì hai huynh muội nó hay sao.
Thế mà nó thì hay rồi, nhìn thì tưởng khôn khéo, nhưng thực ra là đồ óc heo.
Nhìn mẹ con hai người mỗi người một câu, Trịnh Nguyệt Kiều cảm thấy buồn cười.
Tào thị muốn nàng về nhà mẹ đẻ, nàng nhất định là không về rồi. Còn Trịnh Nguyệt Nga kia có tính toán gì, hiện tại nàng còn chưa biết, nhưng mặc kệ nàng ta tính toán thế nào, nàng không làm theo thì cũng công cốc cả thôi.
"Ta ra ngoài cũng được một lúc rồi, trong nhà còn có việc bận, nên xin phép về trước."
Nàng đứng dậy, đi được vài bước thì quay đầu lại nói: "Vừa rồi đại bá mẫu có nói sẽ nhường gian phòng mà Nguyệt Nga tỷ ở lúc trước cho Ngân Bảo. Lát nữa ta sẽ dặn a nương đi dọn dẹp, không nhọc đại bá mẫu tự mình làm đâu."
Nói xong thì nhấc chân ra khỏi phòng.
Tào thị vốn muốn dùng căn phòng kia làm điều kiện trao đổi, để ép Trịnh Nguyệt Kiều về nhà mẹ đẻ. Nếu nàng không chịu trở về thì sẽ không nhường gian phòng kia ra nữa.
Nhưng bây giờ còn chưa tới mức không thể xoay chuyển, bà ta lại không nghĩ làm căng lên, nếu hoàn toàn trở mặt thì sẽ chẳng kiếm chác được gì nữa.
Vì thế bà ta đành mặc kệ Chu thị đi dọn dẹp phòng ở, chỉ là trong lòng vẫn có chút bực bội, nuốt không được cục tức này.
Trịnh Nguyệt Nga đi theo a nương trở về phòng, thì có phần oán trách nói: "A nương, sao người lại muốn để Trịnh Nguyệt Kiều về nhà mẹ đẻ cơ chứ. Dựa vào cái gì mà giúp nó. Còn cả gian phòng kia của ta nữa, không phải là nói giữ lại cho ta rồi sao, sao lại đưa cho Trịnh Ngân Bảo ở. Về sau ta về nhà mẹ đẻ thì ở vào chỗ nào."
"Nhà chồng ngươi ở ngay trong thôn, cách gần như vậy, ngươi còn về nhà mẹ đẻ ở làm cái gì?"
Bị nữ nhi phá hỏng chuyện tốt, trong lòng bà ta cũng chẳng thoải mái, nói tiếp: "Vì sao ta gọi Trịnh Nguyệt Kiều về nhà mẹ đẻ. Nếu trong tay nó không có cái gì, đương nhiên ta sẽ chẳng kêu nó về ăn không ngồi rồi. Còn không phải vì trong tay nó có những mười mẫu đất, còn cả căn nhà kia cũng đáng giá không ít tiền, rồi trong tay nó có bao nhiêu tiền riêng không ai biết nữa."
Nhìn nhà họ Liễu xa xỉ hào phóng, lại còn có thể nuôi con trai đọc sách, bà ta cũng dự được là của cải không tệ, trong tay Trịnh Nguyệt Kiều hẳn có không ít tiền, về nhà mẹ đẻ rồi, nó sẽ phải chu cấp cho trong nhà ít nhiều.
Trịnh Nguyệt Nga nghe nói vậy thì lập tức ngẩn người.
Tào thị lập tức giận muốn lên máu.
Bà ta đang tìm mọi cách để kéo người về nhà mẹ đẻ, kết quả nữ nhi bà ta lại nói đôi câu làm hỏng cả kế hoạch, khiến bà ta thực sự là giận tới mức không muốn nói gì nữa.
Bà ta tính trăm phương ngàn kế như vậy là vì ai chứ, còn không phải vì hai huynh muội nó hay sao.
Thế mà nó thì hay rồi, nhìn thì tưởng khôn khéo, nhưng thực ra là đồ óc heo.
Nhìn mẹ con hai người mỗi người một câu, Trịnh Nguyệt Kiều cảm thấy buồn cười.
Tào thị muốn nàng về nhà mẹ đẻ, nàng nhất định là không về rồi. Còn Trịnh Nguyệt Nga kia có tính toán gì, hiện tại nàng còn chưa biết, nhưng mặc kệ nàng ta tính toán thế nào, nàng không làm theo thì cũng công cốc cả thôi.
"Ta ra ngoài cũng được một lúc rồi, trong nhà còn có việc bận, nên xin phép về trước."
Nàng đứng dậy, đi được vài bước thì quay đầu lại nói: "Vừa rồi đại bá mẫu có nói sẽ nhường gian phòng mà Nguyệt Nga tỷ ở lúc trước cho Ngân Bảo. Lát nữa ta sẽ dặn a nương đi dọn dẹp, không nhọc đại bá mẫu tự mình làm đâu."
Nói xong thì nhấc chân ra khỏi phòng.
Tào thị vốn muốn dùng căn phòng kia làm điều kiện trao đổi, để ép Trịnh Nguyệt Kiều về nhà mẹ đẻ. Nếu nàng không chịu trở về thì sẽ không nhường gian phòng kia ra nữa.
Nhưng bây giờ còn chưa tới mức không thể xoay chuyển, bà ta lại không nghĩ làm căng lên, nếu hoàn toàn trở mặt thì sẽ chẳng kiếm chác được gì nữa.
Vì thế bà ta đành mặc kệ Chu thị đi dọn dẹp phòng ở, chỉ là trong lòng vẫn có chút bực bội, nuốt không được cục tức này.
Trịnh Nguyệt Nga đi theo a nương trở về phòng, thì có phần oán trách nói: "A nương, sao người lại muốn để Trịnh Nguyệt Kiều về nhà mẹ đẻ cơ chứ. Dựa vào cái gì mà giúp nó. Còn cả gian phòng kia của ta nữa, không phải là nói giữ lại cho ta rồi sao, sao lại đưa cho Trịnh Ngân Bảo ở. Về sau ta về nhà mẹ đẻ thì ở vào chỗ nào."
"Nhà chồng ngươi ở ngay trong thôn, cách gần như vậy, ngươi còn về nhà mẹ đẻ ở làm cái gì?"
Bị nữ nhi phá hỏng chuyện tốt, trong lòng bà ta cũng chẳng thoải mái, nói tiếp: "Vì sao ta gọi Trịnh Nguyệt Kiều về nhà mẹ đẻ. Nếu trong tay nó không có cái gì, đương nhiên ta sẽ chẳng kêu nó về ăn không ngồi rồi. Còn không phải vì trong tay nó có những mười mẫu đất, còn cả căn nhà kia cũng đáng giá không ít tiền, rồi trong tay nó có bao nhiêu tiền riêng không ai biết nữa."
Nhìn nhà họ Liễu xa xỉ hào phóng, lại còn có thể nuôi con trai đọc sách, bà ta cũng dự được là của cải không tệ, trong tay Trịnh Nguyệt Kiều hẳn có không ít tiền, về nhà mẹ đẻ rồi, nó sẽ phải chu cấp cho trong nhà ít nhiều.
Trịnh Nguyệt Nga nghe nói vậy thì lập tức ngẩn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.