Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 11: Không Nói Lại Được
Tinh Vân Trục Nguyệt
26/04/2024
"A nương, người đừng đón nó về nữa. Đón về rồi, tới lúc đó còn kéo thêm không ít chuyện phiền phức. Hơn nữa người còn phải lo toan, đề thân cho nó. Đây không phải là tự tìm việc cho mình à?"
Tào thị liếc nàng ta một cái, nói: "Con thì biết cái gì, ta đề thân cho nó thì không phải thu sính lễ à. Nha đầu kia tuy là quả phụ tái giá, nhưng người còn trẻ lại chưa sinh con đẻ cái, hơn nữa trước nay nó vẫn là một đứa chịu khó, thanh danh không tồi, muốn sính lễ nhiều một chút thì cũng không quá đáng."
Cho dù nói thế nào cũng đều sẽ có lợi về tay, bằng không, mất công mất sức còn chẳng được lợi ích gì, thì bà ta tính toán làm cái gì?
"A nương, tầm mắt này của người cũng quá hạn hẹp rồi. Nó là một quả phụ, người ta có thể đưa được bao nhiêu sính lễ chứ, tám lượng mười lượng là cao rồi."
Đừng vì chút tiền ấy mà phá hỏng kế hoạch của nàng ta.
"Con thật đúng là lớn lối, tám lượng mười lượng mà cũng không ham. Thằng chồng Triệu Viễn Sơn của con thì tốt lắm, lúc ấy cũng chỉ cầm có năm lượng tới làm sính lễ, nếu không phải con la hét đòi gả, ta cũng chướng mắt hắn."
Triệu Viễn Sơn không cha không mẹ, không người giúp đỡ, trong nhà còn nghèo, ngay cả đất cũng không có, toàn bộ đều dựa vào chút bản lĩnh săn thú của hắn mà sống qua ngày.
Chỉ là việc săn thú này cũng không có gì bảo đảm, lúc trước tích được ít bạc thì chuẩn bị cưới vợ, sau đó vào núi thì lại bị dã thú cắn bị thương, phải mời đại phu bốc thuốc, không kiếm ra tiền, bạc tích góp được cũng tiêu hao hết, nên nhà vẫn cứ nghèo mãi.
Cuộc sống như vậy không đủ an ổn, không có gì bảo đảm, nên bà ta không muốn gả nữ nhi qua.
Chỉ là không biết vì sao, nữ nhi bà ta cứ như bị mê hoặc tâm trí, chết sống muốn gả qua.
Cũng may một năm nay, cuộc sống không quá khó khăn, dăm bữa lại biếu chút con mồi qua đây, trong nhà cũng có thể hưởng ké chút thịt, nên bà ta mới không ý kiến gì nữa.
Bị a nương bới lại chuyện cũ, Trịnh Nguyệt Nga có chút mất hứng: "A nương, chuyện đã qua bao lâu rồi, sao người còn nhắc lại làm gì. Con đã nói với người rồi, con rể người về sau sẽ có tương lai sáng lạn. Người xem, lúc trước người chọn trúng Liễu Minh Sinh, giờ đã tắt thở rồi, nếu con nghe lời người, thì người phải thủ tiết hiện tại là con đấy."
Nói tới chuyện này, Tào thị thật sự không thể nói lại được. Lúc ấy bà ta quả thực động tâm, muốn con gái mình gả qua nhà họ Liễu.
"Được rồi, được rồi, không nói tới mấy chuyện đó nữa. Nhưng chuyện của ta, con cũng đừng có xen vào. Ta vẫn muốn để cho nha đầu Trịnh Nguyệt Kiều kia về nhà mẹ đẻ."
Nếu mấy thứ kia rơi vào tay bà ta, thì lúc làm mai cho con trai Kim Bảo, bà ta có thể tìm được người tốt hơn.
Lại nói, Trịnh Kim Bảo là trưởng tử, việc hôn sự đáng lẽ phải được bàn bạc lâu rồi.
Chỉ là bà ta nhìn tới nhìn lui đều cảm thấy không hài lòng, muốn tìm cho con trai mình một người gia thế tốt, dáng vẻ tốt, phương diện nào cũng tốt thì bà ta mới vừa lòng.
Tào thị liếc nàng ta một cái, nói: "Con thì biết cái gì, ta đề thân cho nó thì không phải thu sính lễ à. Nha đầu kia tuy là quả phụ tái giá, nhưng người còn trẻ lại chưa sinh con đẻ cái, hơn nữa trước nay nó vẫn là một đứa chịu khó, thanh danh không tồi, muốn sính lễ nhiều một chút thì cũng không quá đáng."
Cho dù nói thế nào cũng đều sẽ có lợi về tay, bằng không, mất công mất sức còn chẳng được lợi ích gì, thì bà ta tính toán làm cái gì?
"A nương, tầm mắt này của người cũng quá hạn hẹp rồi. Nó là một quả phụ, người ta có thể đưa được bao nhiêu sính lễ chứ, tám lượng mười lượng là cao rồi."
Đừng vì chút tiền ấy mà phá hỏng kế hoạch của nàng ta.
"Con thật đúng là lớn lối, tám lượng mười lượng mà cũng không ham. Thằng chồng Triệu Viễn Sơn của con thì tốt lắm, lúc ấy cũng chỉ cầm có năm lượng tới làm sính lễ, nếu không phải con la hét đòi gả, ta cũng chướng mắt hắn."
Triệu Viễn Sơn không cha không mẹ, không người giúp đỡ, trong nhà còn nghèo, ngay cả đất cũng không có, toàn bộ đều dựa vào chút bản lĩnh săn thú của hắn mà sống qua ngày.
Chỉ là việc săn thú này cũng không có gì bảo đảm, lúc trước tích được ít bạc thì chuẩn bị cưới vợ, sau đó vào núi thì lại bị dã thú cắn bị thương, phải mời đại phu bốc thuốc, không kiếm ra tiền, bạc tích góp được cũng tiêu hao hết, nên nhà vẫn cứ nghèo mãi.
Cuộc sống như vậy không đủ an ổn, không có gì bảo đảm, nên bà ta không muốn gả nữ nhi qua.
Chỉ là không biết vì sao, nữ nhi bà ta cứ như bị mê hoặc tâm trí, chết sống muốn gả qua.
Cũng may một năm nay, cuộc sống không quá khó khăn, dăm bữa lại biếu chút con mồi qua đây, trong nhà cũng có thể hưởng ké chút thịt, nên bà ta mới không ý kiến gì nữa.
Bị a nương bới lại chuyện cũ, Trịnh Nguyệt Nga có chút mất hứng: "A nương, chuyện đã qua bao lâu rồi, sao người còn nhắc lại làm gì. Con đã nói với người rồi, con rể người về sau sẽ có tương lai sáng lạn. Người xem, lúc trước người chọn trúng Liễu Minh Sinh, giờ đã tắt thở rồi, nếu con nghe lời người, thì người phải thủ tiết hiện tại là con đấy."
Nói tới chuyện này, Tào thị thật sự không thể nói lại được. Lúc ấy bà ta quả thực động tâm, muốn con gái mình gả qua nhà họ Liễu.
"Được rồi, được rồi, không nói tới mấy chuyện đó nữa. Nhưng chuyện của ta, con cũng đừng có xen vào. Ta vẫn muốn để cho nha đầu Trịnh Nguyệt Kiều kia về nhà mẹ đẻ."
Nếu mấy thứ kia rơi vào tay bà ta, thì lúc làm mai cho con trai Kim Bảo, bà ta có thể tìm được người tốt hơn.
Lại nói, Trịnh Kim Bảo là trưởng tử, việc hôn sự đáng lẽ phải được bàn bạc lâu rồi.
Chỉ là bà ta nhìn tới nhìn lui đều cảm thấy không hài lòng, muốn tìm cho con trai mình một người gia thế tốt, dáng vẻ tốt, phương diện nào cũng tốt thì bà ta mới vừa lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.