Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 5: Nhường Phòng
Tinh Vân Trục Nguyệt
19/03/2024
Trong hơn nửa năm thành thân kia, nàng cũng không dễ dàng gì. Ngược lại, sau khi cả ba người nhà họ Liễu đều mất, thì nàng mới sống coi như thoải mái hơn một chút. Chỉ là những lời ra tiếng vào trong thôn, khiến nàng càng nghe càng không thoải mái.
Hiện giờ còn có lời đồn nói nàng khắc chồng khắc người trong nhà.
"Là do ta suy nghĩ nhiều thì tốt rồi. Ý của ta và a nãi ngươi chính là, ngươi trực tiếp chuyển về nhà mẹ đẻ, có chuyện gì thì cũng có người nhà mẹ đẻ chúng ta ra mặt cho ngươi. Còn chuyện ngươi tái giá, thì tới lúc đó đại bá mẫu sẽ tuyển cho ngươi một mối nhân duyên tốt, nhất định sẽ chọn một người thân thể khỏe mạnh."
"Đại bá mẫu không cần quan tâm ta đâu, tạm thời ta không có ý định tái giá. Hơn nữa phòng ở bên kia rộng rãi, ta ở rất tốt, nên sẽ không về nhà mẹ đẻ đâu. Lại nói trong nhà cũng không có chỗ cho ta ở."
Tuy nhà họ Trịnh không thiếu tiền, nhưng a nãi Khổng thị lại là một người keo kiệt, không chịu bỏ tiền ra chi tiêu.
Căn nhà này vẫn là nhà được đắp từ mấy chục năm trước, vốn đã không rộng rãi, thế mà trong nhà cưới vợ sinh con sinh cháu lại không hề xây dựng thêm, cứ ở như vậy.
Mấy người đại phòng còn đỡ, mỗi người được ở riêng một phòng, còn nhị phòng nhà họ thì bốn người chen chúc nhau trong một gian phòng.
Sau này, khi tỷ đệ Trịnh Nguyệt Kiều đã lớn, không tiện, nên Trịnh Hữu Phúc biết làm mộc đã dùng một tấm ván gỗ ngăn phòng ra, cho hai tỷ đệ họ mỗi người một giường, coi như có một không gian độc lập, cứ ở mãi như vậy cho tới khi xuất giá.
Không ngờ nàng sẽ nói như vậy, sắc mặt Tào thị cứng đờ.
Bà ta chỉ một lòng tính kế căn nhà kia của nhà họ Liễu, lại không tính tới chuyện trong nhà không còn chỗ ở.
Nhưng căn nhà của nhà họ Liễu quả thực quá tốt rồi, có đủ nhà giữa, nhà kề. Khi Liễu Minh Sinh kia còn sống thì một mình chiếm tới mấy gian, nào là phòng ngủ, phòng khách riêng cho cậu ta đãi khách, thư phòng riêng cho cậu ta đọc sách.
Lúc đó bà ta có tự mình tới xem thử, nhà kia thật sự tốt lắm.
Bà ta tính đoạt lấy căn nhà kia, tới lúc con trai Kim Bảo thành thân thì lấy làm phòng tân hôn. Sau này bọn nhỏ có sinh con đẻ cái thì vẫn có chỗ ở rộng rãi, không phải chen chúc giống như bọn họ bên này.
"Ây dô, xem ngươi nói gì này. Nếu đã tính tiếp ngươi về nhà mẹ đẻ, thì đương nhiên sẽ có phòng cho ngươi ở. Con bé Nguyệt Nga đã gả ra ngoài, phòng ở của nó lúc trước ta chỉ cần dọn dẹp một chút là ngươi vào ở được rồi."
Trịnh Nguyệt Kiều nghe vậy thì cười lạnh trong lòng.
Lúc ấy, khi gian phòng kia để trống, Trịnh Hữu Phúc có mở lời, bảo là nhường gian phòng đó cho Ngân Bảo ở, sau này lấy vợ cũng có một gian phòng riêng.
Nhưng Tào thị khi đó sống chết không đồng ý, nói là nếu nữ nhi về nhà mẹ đẻ mà ngay cả chỗ ở cũng không có thì ra thể thống gì.
Vậy nên dù gian phòng để trống cũng không cho Trịnh Ngân Bảo ở, hiện tại thì hay rồi, lại nguyện ý nhường ra cho nàng ở.
Hiện giờ còn có lời đồn nói nàng khắc chồng khắc người trong nhà.
"Là do ta suy nghĩ nhiều thì tốt rồi. Ý của ta và a nãi ngươi chính là, ngươi trực tiếp chuyển về nhà mẹ đẻ, có chuyện gì thì cũng có người nhà mẹ đẻ chúng ta ra mặt cho ngươi. Còn chuyện ngươi tái giá, thì tới lúc đó đại bá mẫu sẽ tuyển cho ngươi một mối nhân duyên tốt, nhất định sẽ chọn một người thân thể khỏe mạnh."
"Đại bá mẫu không cần quan tâm ta đâu, tạm thời ta không có ý định tái giá. Hơn nữa phòng ở bên kia rộng rãi, ta ở rất tốt, nên sẽ không về nhà mẹ đẻ đâu. Lại nói trong nhà cũng không có chỗ cho ta ở."
Tuy nhà họ Trịnh không thiếu tiền, nhưng a nãi Khổng thị lại là một người keo kiệt, không chịu bỏ tiền ra chi tiêu.
Căn nhà này vẫn là nhà được đắp từ mấy chục năm trước, vốn đã không rộng rãi, thế mà trong nhà cưới vợ sinh con sinh cháu lại không hề xây dựng thêm, cứ ở như vậy.
Mấy người đại phòng còn đỡ, mỗi người được ở riêng một phòng, còn nhị phòng nhà họ thì bốn người chen chúc nhau trong một gian phòng.
Sau này, khi tỷ đệ Trịnh Nguyệt Kiều đã lớn, không tiện, nên Trịnh Hữu Phúc biết làm mộc đã dùng một tấm ván gỗ ngăn phòng ra, cho hai tỷ đệ họ mỗi người một giường, coi như có một không gian độc lập, cứ ở mãi như vậy cho tới khi xuất giá.
Không ngờ nàng sẽ nói như vậy, sắc mặt Tào thị cứng đờ.
Bà ta chỉ một lòng tính kế căn nhà kia của nhà họ Liễu, lại không tính tới chuyện trong nhà không còn chỗ ở.
Nhưng căn nhà của nhà họ Liễu quả thực quá tốt rồi, có đủ nhà giữa, nhà kề. Khi Liễu Minh Sinh kia còn sống thì một mình chiếm tới mấy gian, nào là phòng ngủ, phòng khách riêng cho cậu ta đãi khách, thư phòng riêng cho cậu ta đọc sách.
Lúc đó bà ta có tự mình tới xem thử, nhà kia thật sự tốt lắm.
Bà ta tính đoạt lấy căn nhà kia, tới lúc con trai Kim Bảo thành thân thì lấy làm phòng tân hôn. Sau này bọn nhỏ có sinh con đẻ cái thì vẫn có chỗ ở rộng rãi, không phải chen chúc giống như bọn họ bên này.
"Ây dô, xem ngươi nói gì này. Nếu đã tính tiếp ngươi về nhà mẹ đẻ, thì đương nhiên sẽ có phòng cho ngươi ở. Con bé Nguyệt Nga đã gả ra ngoài, phòng ở của nó lúc trước ta chỉ cần dọn dẹp một chút là ngươi vào ở được rồi."
Trịnh Nguyệt Kiều nghe vậy thì cười lạnh trong lòng.
Lúc ấy, khi gian phòng kia để trống, Trịnh Hữu Phúc có mở lời, bảo là nhường gian phòng đó cho Ngân Bảo ở, sau này lấy vợ cũng có một gian phòng riêng.
Nhưng Tào thị khi đó sống chết không đồng ý, nói là nếu nữ nhi về nhà mẹ đẻ mà ngay cả chỗ ở cũng không có thì ra thể thống gì.
Vậy nên dù gian phòng để trống cũng không cho Trịnh Ngân Bảo ở, hiện tại thì hay rồi, lại nguyện ý nhường ra cho nàng ở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.