Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 1: Thức Tỉnh Ký Ức
Tinh Vân Trục Nguyệt
19/03/2024
Trịnh Nguyệt Kiều ngồi trong viện, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng trên trời, trên mặt chậm rãi nở nụ cười.
Gió tháng hai thổi vào mặt vẫn mang theo chút mát mẻ, nhưng ánh nắng chiếu lên người lại mang tới cảm giác ấm áp từ trong ra ngoài, khiến cho người ta thoải mái tới nỗi híp cả hai mắt.
Thời mạt thế, nơi nơi hoang tàn, động thực vật bị diệt sạch, ngay cả trong không khí cũng ngập tràn mùi hôi thối.
Còn thế giới này thì thật sự là quá tốt đẹp rồi.
Ba ngày trước, nàng đột nhiên thức tỉnh trí nhớ đời trước. Mạt thế tới, nàng thức tỉnh dị năng hệ mộc, khổ sở vật lộn trong mạt thế mười năm, cuối cùng vẫn chết trong tay thây ma.
Đoạn kí ức kia quá mức khắc cốt ghi tâm, thế cho nên lúc này, nàng nhìn cái gì cũng cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Đời này, nàng chỉ là một cô thôn nữ bình thường, cần cù chịu khó, dáng vẻ thanh tú, tới tuổi thì lập gia đình.
Chỉ là số mệnh nàng có chút không tốt, lập gia đình hơn nửa năm đã thành góa phụ. Ban đầu tâm tình nàng có phần buồn bực vì thành góa phụ, nhưng sau khi mở ra ký ức mạt thế, chút buồn bực đó đã nhanh chóng tiêu tan.
So với mạt thế, cuộc sống bây giờ tốt đẹp hơn biết bao nhiêu lần.
Nàng cúi đầu nhìn tay mình, năng lượng hệ mộc tản ra từ lòng bàn tay, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
"Thùng thùng thùng" tiếng đập cửa vang lên.
"A tỷ, tỷ có nhà không?" Giọng nói mang âm hưởng thiếu niên vang lên ngoài cửa.
Trịnh Nguyệt Kiều đứng dậy, mở cửa viện ra, mỉm cười: "Là Ngân Bảo tới à, mau vào đi."
"Đệ không vào đâu, a nãi bảo đệ tới chuyển lời, muốn a tỷ về nhà một chuyến."
Thiếu niên mười bốn tuổi, dáng vẻ vừa gầy vừa đen, chỉ là mặt mũi khá sống động, trông rất thông minh.
"Có nói là có chuyện gì không?" Nàng hỏi.
Nhà họ Trịnh là thế gia vọng tộc trong thôn, cả thôn có hơn phân nửa người mang họ Trịnh.
Còn nhà họ Liễu mà nàng gả qua là hộ bên ngoài tới, mới ở trong thôn được tầm ba năm.
Có lẽ là muốn sớm dung nhập với thôn, hoặc là lo lắng, một nhà ba người họ thế đơn lực bạc dễ bị người ta bắt nạt, nên mới chọn con dâu là người trong thôn cho con trai.
Chính vì thế mà Trịnh Nguyệt Kiều mới gả vào nhà họ Liễu.
Lại nói tới nhà họ Liễu, vừa tới ngụ trong thôn thì mua luôn mười mẫu ruộng, còn xây nhà gạch ngói xanh, con trai nhà họ Liễu - Liễu Minh Sinh còn là một thư sinh. Điều kiện này thực ra không tồi, nhà có thể nuôi được thư sinh không nhiều.
Chỉ là sức khỏe Liễu Minh Sinh quá yếu, từ khi bọn họ hứa hôn đã không ổn rồi, cho nên nhà họ Liễu vội vã rước nàng qua cửa cũng có ý xung hỉ.
Nhưng sau khi thành thân, Liễu Minh Sinh vẫn ốm đau bệnh tật, hơn nửa năm thì người mất. Liễu phụ cùng Liễu mẫu chỉ có một đứa con trai, càng lớn sức khỏe càng yếu, sau một cơn đau tim thì cũng đi mất.
Hiện giờ nhà họ Liễu chỉ còn lại một mình nàng.
"Đại bá mẫu vẫn đang ngồi nói chuyện với a nãi. Đệ nghe ý của mọi người chính là muốn đón tỷ về nhà mẹ đẻ. A tỷ, tỷ có quay về không?" Trịnh Ngân Bảo nghiêm túc hỏi.
Trịnh Nguyệt Kiều khẽ lắc đầu: "Không về."
Gió tháng hai thổi vào mặt vẫn mang theo chút mát mẻ, nhưng ánh nắng chiếu lên người lại mang tới cảm giác ấm áp từ trong ra ngoài, khiến cho người ta thoải mái tới nỗi híp cả hai mắt.
Thời mạt thế, nơi nơi hoang tàn, động thực vật bị diệt sạch, ngay cả trong không khí cũng ngập tràn mùi hôi thối.
Còn thế giới này thì thật sự là quá tốt đẹp rồi.
Ba ngày trước, nàng đột nhiên thức tỉnh trí nhớ đời trước. Mạt thế tới, nàng thức tỉnh dị năng hệ mộc, khổ sở vật lộn trong mạt thế mười năm, cuối cùng vẫn chết trong tay thây ma.
Đoạn kí ức kia quá mức khắc cốt ghi tâm, thế cho nên lúc này, nàng nhìn cái gì cũng cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Đời này, nàng chỉ là một cô thôn nữ bình thường, cần cù chịu khó, dáng vẻ thanh tú, tới tuổi thì lập gia đình.
Chỉ là số mệnh nàng có chút không tốt, lập gia đình hơn nửa năm đã thành góa phụ. Ban đầu tâm tình nàng có phần buồn bực vì thành góa phụ, nhưng sau khi mở ra ký ức mạt thế, chút buồn bực đó đã nhanh chóng tiêu tan.
So với mạt thế, cuộc sống bây giờ tốt đẹp hơn biết bao nhiêu lần.
Nàng cúi đầu nhìn tay mình, năng lượng hệ mộc tản ra từ lòng bàn tay, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
"Thùng thùng thùng" tiếng đập cửa vang lên.
"A tỷ, tỷ có nhà không?" Giọng nói mang âm hưởng thiếu niên vang lên ngoài cửa.
Trịnh Nguyệt Kiều đứng dậy, mở cửa viện ra, mỉm cười: "Là Ngân Bảo tới à, mau vào đi."
"Đệ không vào đâu, a nãi bảo đệ tới chuyển lời, muốn a tỷ về nhà một chuyến."
Thiếu niên mười bốn tuổi, dáng vẻ vừa gầy vừa đen, chỉ là mặt mũi khá sống động, trông rất thông minh.
"Có nói là có chuyện gì không?" Nàng hỏi.
Nhà họ Trịnh là thế gia vọng tộc trong thôn, cả thôn có hơn phân nửa người mang họ Trịnh.
Còn nhà họ Liễu mà nàng gả qua là hộ bên ngoài tới, mới ở trong thôn được tầm ba năm.
Có lẽ là muốn sớm dung nhập với thôn, hoặc là lo lắng, một nhà ba người họ thế đơn lực bạc dễ bị người ta bắt nạt, nên mới chọn con dâu là người trong thôn cho con trai.
Chính vì thế mà Trịnh Nguyệt Kiều mới gả vào nhà họ Liễu.
Lại nói tới nhà họ Liễu, vừa tới ngụ trong thôn thì mua luôn mười mẫu ruộng, còn xây nhà gạch ngói xanh, con trai nhà họ Liễu - Liễu Minh Sinh còn là một thư sinh. Điều kiện này thực ra không tồi, nhà có thể nuôi được thư sinh không nhiều.
Chỉ là sức khỏe Liễu Minh Sinh quá yếu, từ khi bọn họ hứa hôn đã không ổn rồi, cho nên nhà họ Liễu vội vã rước nàng qua cửa cũng có ý xung hỉ.
Nhưng sau khi thành thân, Liễu Minh Sinh vẫn ốm đau bệnh tật, hơn nửa năm thì người mất. Liễu phụ cùng Liễu mẫu chỉ có một đứa con trai, càng lớn sức khỏe càng yếu, sau một cơn đau tim thì cũng đi mất.
Hiện giờ nhà họ Liễu chỉ còn lại một mình nàng.
"Đại bá mẫu vẫn đang ngồi nói chuyện với a nãi. Đệ nghe ý của mọi người chính là muốn đón tỷ về nhà mẹ đẻ. A tỷ, tỷ có quay về không?" Trịnh Ngân Bảo nghiêm túc hỏi.
Trịnh Nguyệt Kiều khẽ lắc đầu: "Không về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.