Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 20: Vừa Ăn Vừa Mang Về
Tinh Vân Trục Nguyệt
12/06/2024
"A nương, ăn cơm."
Trịnh Nguyệt Kiều bới một bát cơm tẻ đầy như núi đặt trước mặt Chu thị, bản thân cũng bới một chén lớn y chang.
Chu thị nhìn cơm tẻ trước mặt, không nói tới mùi thịt, chỉ mùi cơm này thôi cũng đã rất thơm rồi, trong nhà phần lớn đều là ăn cháo ngô, rất hiếm khi được ăn cơm trắng.
"Cái con bé này, sao lại còn nấu cả cơm tẻ, thật sự là chẳng biết tiết kiệm gì cả."
"A nương nhanh ăn đi, lát nữa ăn xong còn phải mang thịt về cho a cha và Ngân Bảo ăn nữa. Chậm chút là thịt sẽ nguội mất."
Trịnh Nguyệt Kiều nói xong thì cúi đầu và một ngụm cơm.
Cơm mang theo mùi hương thơm ngát, vào miệng là cảm nhận được vị ngọt, thật sự là ăn quá ngon rồi, gắp thêm một miếng thịt thỏ kho tàu, vị hơi mặn, mùi thịt nồng đậm, thật sự rất thơm.
Nàng không thèm nói chuyện nữa, cắm đầu tập trung ăn uống.
Ăn hết hai bát cơm lớn, trên bàn chỉ còn một đống xương, nàng mới ợ một tiếng buông bát đũa xuống.
Bữa cơm này ăn khá thoải mái.
Chu thị ăn tới miệng đầy mỡ, ăn xong lại có chút ngại ngùng.
Bà hẳn là nên ăn ít một chút, chỉ là cơm quá thơm, thịt cũng quá ngon, ăn một miếng rồi thì không thể khống chế bản thân mình nữa.
"Để ta dọn dẹp chỗ này!" Bà đứng lên muốn dọn bát đũa.
Trịnh Nguyệt Kiều vội vàng ngăn cản: "A nương, người để đó con làm cho, nhanh chóng mang thịt về cho a cha cùng Ngân Bảo ăn đi, chờ lát nữa nguội rồi thì ăn không ngon đâu. Còn cả canh gà nữa, để con lấy hũ, người múc về nhiều một chút."
Vừa ăn vừa đem về, còn không hỗ trợ làm việc, cho dù đây là nữ nhi nhà mình, thì Chu thị vẫn cảm thấy ngại.
Không đợi bà nói gì, Trịnh Nguyệt Kiều đã nhanh nhẹn gói ghém xong hết, nhét đồ vào tay bà: "Chỗ đồ ăn này người lén cho a cha và Ngân Bảo ăn đi, đừng có lấy ra, không thì chẳng còn đến lượt bọn họ đâu, đại phòng chia nhau mấy miếng là hết sạch rồi."
"Thế thì không tốt lắm đâu!"
Chu thị là một người thành thật, cảm thấy ăn mảnh như vậy không tốt.
"Hừ, cả nhà đại phòng toàn lén lút ăn vụng, cũng đâu thấy chia cho nhà ta lần nào. Nếu không ăn vụng, thì với chút đồ ăn trong, có thể nuôi bọn họ tới trắng trẻo mập mạp như vậy sao?"
Trịnh Hữu Tài biết kiếm tiền, nên trong tay Tào thị không thiếu tiền xài.
Chỉ là trong nhà vẫn do Khổng thị quản gia, nên tiền riêng của họ sẽ không xung công quỹ, bình thường đều dùng để lén mua chút đồ ăn ăn riêng.
Vợ chồng nhị phòng đều là người thành thật, làm việc đồng áng, thu hoạch cả năm đều rơi hết vào tay Khổng thị, trong tay hai vợ chồng này đến một đồng tiền cũng không lấy ra được.
Theo như Khổng thị nói, trong nhà có ăn có mặc, ngươi còn cần tiền làm gì?
Chu thị không nói gì được nữa.
Ở cùng một nhà, động tĩnh bên đại phòng đương nhiên bà cũng biết. Mỗi khi tới lúc đó, bọn họ đều chỉ biết trách bản thân vô dụng, không thể cho con cái ăn đồ ngon. Nhưng vợ chồng bọn họ không quản gia, nên quả thực là không có cách nào cả.
Bà nghe lời nữ nhi, sau khi mang theo đồ ăn về thì đi thẳng vào phòng mình, cất kỹ đồ xong mới ra ngoài.
Trịnh Nguyệt Kiều bới một bát cơm tẻ đầy như núi đặt trước mặt Chu thị, bản thân cũng bới một chén lớn y chang.
Chu thị nhìn cơm tẻ trước mặt, không nói tới mùi thịt, chỉ mùi cơm này thôi cũng đã rất thơm rồi, trong nhà phần lớn đều là ăn cháo ngô, rất hiếm khi được ăn cơm trắng.
"Cái con bé này, sao lại còn nấu cả cơm tẻ, thật sự là chẳng biết tiết kiệm gì cả."
"A nương nhanh ăn đi, lát nữa ăn xong còn phải mang thịt về cho a cha và Ngân Bảo ăn nữa. Chậm chút là thịt sẽ nguội mất."
Trịnh Nguyệt Kiều nói xong thì cúi đầu và một ngụm cơm.
Cơm mang theo mùi hương thơm ngát, vào miệng là cảm nhận được vị ngọt, thật sự là ăn quá ngon rồi, gắp thêm một miếng thịt thỏ kho tàu, vị hơi mặn, mùi thịt nồng đậm, thật sự rất thơm.
Nàng không thèm nói chuyện nữa, cắm đầu tập trung ăn uống.
Ăn hết hai bát cơm lớn, trên bàn chỉ còn một đống xương, nàng mới ợ một tiếng buông bát đũa xuống.
Bữa cơm này ăn khá thoải mái.
Chu thị ăn tới miệng đầy mỡ, ăn xong lại có chút ngại ngùng.
Bà hẳn là nên ăn ít một chút, chỉ là cơm quá thơm, thịt cũng quá ngon, ăn một miếng rồi thì không thể khống chế bản thân mình nữa.
"Để ta dọn dẹp chỗ này!" Bà đứng lên muốn dọn bát đũa.
Trịnh Nguyệt Kiều vội vàng ngăn cản: "A nương, người để đó con làm cho, nhanh chóng mang thịt về cho a cha cùng Ngân Bảo ăn đi, chờ lát nữa nguội rồi thì ăn không ngon đâu. Còn cả canh gà nữa, để con lấy hũ, người múc về nhiều một chút."
Vừa ăn vừa đem về, còn không hỗ trợ làm việc, cho dù đây là nữ nhi nhà mình, thì Chu thị vẫn cảm thấy ngại.
Không đợi bà nói gì, Trịnh Nguyệt Kiều đã nhanh nhẹn gói ghém xong hết, nhét đồ vào tay bà: "Chỗ đồ ăn này người lén cho a cha và Ngân Bảo ăn đi, đừng có lấy ra, không thì chẳng còn đến lượt bọn họ đâu, đại phòng chia nhau mấy miếng là hết sạch rồi."
"Thế thì không tốt lắm đâu!"
Chu thị là một người thành thật, cảm thấy ăn mảnh như vậy không tốt.
"Hừ, cả nhà đại phòng toàn lén lút ăn vụng, cũng đâu thấy chia cho nhà ta lần nào. Nếu không ăn vụng, thì với chút đồ ăn trong, có thể nuôi bọn họ tới trắng trẻo mập mạp như vậy sao?"
Trịnh Hữu Tài biết kiếm tiền, nên trong tay Tào thị không thiếu tiền xài.
Chỉ là trong nhà vẫn do Khổng thị quản gia, nên tiền riêng của họ sẽ không xung công quỹ, bình thường đều dùng để lén mua chút đồ ăn ăn riêng.
Vợ chồng nhị phòng đều là người thành thật, làm việc đồng áng, thu hoạch cả năm đều rơi hết vào tay Khổng thị, trong tay hai vợ chồng này đến một đồng tiền cũng không lấy ra được.
Theo như Khổng thị nói, trong nhà có ăn có mặc, ngươi còn cần tiền làm gì?
Chu thị không nói gì được nữa.
Ở cùng một nhà, động tĩnh bên đại phòng đương nhiên bà cũng biết. Mỗi khi tới lúc đó, bọn họ đều chỉ biết trách bản thân vô dụng, không thể cho con cái ăn đồ ngon. Nhưng vợ chồng bọn họ không quản gia, nên quả thực là không có cách nào cả.
Bà nghe lời nữ nhi, sau khi mang theo đồ ăn về thì đi thẳng vào phòng mình, cất kỹ đồ xong mới ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.