Sau Khi Sống Lại, Ngày Nào Cũng Vả Mặt Trà Xanh Cặn Bã
Chương 53
Lucy Bạch Ngọc
08/01/2024
“Xin chào các vị giám khảo, tôi là thí sinh mang số báo danh 1512, tên tôi là Cố Tuyết, hiện đang là diễn viên trong công ty Bạch Hiên giải trí.”
Cố Tuyết mỉm cười, tươi tắn giới thiệu bản thân.
Phòng khảo thí bất chợt rơi vào im lặng, cái tên Cố Tuyết này đã được lưu ý là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Niên Thị cần được chiếu cố.
“À, thì ra là cô à cô Cố, tôi còn tưởng là trùng họ trùng tên nữa chứ.”
Lâm Nhã Thi lên tiếng xua đi bầu không khí tĩnh lặng.
Cô ta là một trong các giám khảo, cùng với đạo diễn Lê, biên kịch Trần và hai ảnh đế khác.
“Nếu đúng là cô thì có vượt qua vòng này, cô về nhà chờ ngày thi vòng sau nhé!”
Lâm Nhã Thi tự ý quyết định, vui vẻ nói tiếp.
Cô ta vừa nói xong, mấy giám khảo còn lại liền nhìn cô ta gay gắt.
Rõ ràng ý của Lâm Nhã Thi là muốn để Cố Tuyết đi cửa sau, điều này dĩ nhiên là không hề hợp quy tắc. Từ xưa đến giờ, cuộc thi này luôn đề cao tính công bằng, chưa từng xảy ra trường hợp có người đi cửa sau như Cố Tuyết.
“Giám khảo Lâm, ý của cô là muốn tôi đo cửa sau hả?”
Cố Tuyết chau mày khó chịu hỏi.
Vốn biết có sự góp vốn của Niên Thị, thì cô sẽ không tránh khỏi việc bị nghi ngờ sử dụng quan hệ, nhưng từ đầu tới cuối Cố Tuyết chưa từng có ý nghĩ này, cô muốn dùng thực lực để chứng minh bản thân, chứ không phải dựa vào cái danh “mợ hai nhà họ Niên” để trục lợi.
“Cố Tuyết, cô không thể nói như vậy được. Cô là vợ của tổng giám đốc Niên Thị, ai dám không cho cô qua vòng loại này chứ?”
Biên kịch Trần mỉa mai châm chọc.
Ông ta là cậu ruột của Trần Yến Nhi, chuyện tài nguyên ông ta cũng biết. Bây giờ cháu gái không còn được hưởng lợi ích, dĩ nhiên là ông ta phải thay Trần Yến Nhi tìm Cố Tuyết trút giận.
“Biên kịch Trần, ăn nói cho cẩn thận. Chú ý thân phận của ông!”
Đạo diễn Lê gằng giọng.
Dựa vào biểu cảm trên mặt Cố Tuyết, ông đoán là cô ấy không biết chuyện có người bảo họ cân nhắc cô đi cửa sau, Lâm Nhã Thi và Trần Thông thi nhau bức ép. Thái độ này giống như sợ chút nữa Cố Tuyết không chịu làm theo những gì họ đã sắp đặt vậy.
Hai người này đúng là không ra thể thống gì cả!
“Tôi nói có gì sai đâu đạo diễn Lê. Rõ ràng mợ hai Niên này đến đây để đi cửa sau, vậy thì chúng ta cứ mở cửa cho cô ấy qua đi, lỡ như chúng ta gây khó dễ thì chẳng phải sẽ đắc tội với tổng giám đốc Niên Bác Văn hay sao? Ai không biết anh ta yêu vợ mình như mạng chứ?”
Trần Thông càng nói càng quá quắt.
“Biên kịch Trần, không biết là ông nghe được từ đâu việc tôi muốn đi cửa sau. Nhưng tôi ở đây, trước mặt mọi người xin khẳng định rằng tôi không hề có ý định này. Bất kể tôi có phải diễn viên tiềm năng có thực lực hay không, tôi cũng muốn dựa vào sức mình giành lấy cơ hội.”
Cố Tuyết không vui đáp.
Trông thấy Trần Thông đối với mình có địch ý, Cố Tuyết lờ mờ đoán ra ông ta và Trần Yến Nhi là họ hàng, lúc nào cô ta cũng khoe khoang mình có một người thân là biên kịch nổi tiếng.
Hơn nữa gương mặt hai người họ có nét giống nhau, chắc là họ hàng ruột.
“Mợ hai Niên, cô giả vờ giả vịt làm gì cho mất công vậy? Cô cứ thừa nhận mình đế đây để đi cửa sau cho rồi. Mắc công giả bộ thanh cao, đòi chứng minh thực lực rồi lại bị vả mặt đau điếng đó!”
Trần Thông khinh bỉ xem thường.
“Tôi đã nói bất kể tôi có tài hay không, tôi cũng muốn chứng minh bằng thực lực. Đạo diễn Lê, cho dù kết quả thế nào, cũng mong ông cho tôi cơ hội chứng minh.”
Cố Tuyết kiên định, nghiêm túc nhìn Lê Thiên Hoa.
Dưới ánh nhìn cương nghị đó, Lê Thiên Hoa có dự cảm rằng nếu ông không đồng ý sẽ bỏ lỡ một thứ gì đó vô cùng đặc sắc. Mặc dù cả Lâm Nhã Thi lẫn Trần Thông đều nói Cố Tuyết muốn đi cửa sau, tuy nhiên ông không hề nhìn ra cô ấy có ý định này qua cuộc đối thoại.
Là đạo diễn nhiều năm, hiển nhiên Lê Thiên Hoa thừa biết ai đang diễn với mình, so với lời nói nhăng nói cuội của hai người kia, ông chọn cho Cố Tuyết có cơ hội thi thố.
“Được, tôi cho cô cơ hội. Nếu biểu hiện của cô không tốt thì vẫn bị loại nhé. Tôi không chấp nhận việc đi cửa sau đâu.”
Lê Thiên Hoa đồng ý.
Lời nói của ông ta khiến Trần Thông cười lớn đến mức không thèm giữ hình tượng biên kịch cao ngạo nữa. Trước giờ Lê Thiên Hoa nổi tiếng nghiêm khắc, vậy mà chỉ với vài lời của Cố Tuyết, ông ta liền muốn làm bẩn mắt mình. Nhìn một người chỉ biết dựa vào Niên Bác Văn diễn, thì có thể diễn ra nhân vật gì nào? Hồ ly tinh hay là yêu ma quỷ quái?
“Nếu ý của ông muốn xem cô ta diễn thì ông cứ xem đi. Tôi không nuốt nổi loại này, tôi đi trước, phiếu của tôi dĩ nhiên cũng là phiếu loại nhé!”
“Tùy ông, miễn là sau này ông đừng hối hận về quyết định hôm nay là được.”
Lê Thiên Hoa không thèm để ý đáp.
Nói xong, mặc kệ Trần Thông cười cợt bỏ đi, Lê Thiên Hoa ra hiệu cho Cố Tuyết bắt đầu phần thi biểu diễn của mình.
Vừa dứt lời, biểu cảm trên mặt Cố Tuyết lại thay đổi.
Cố Tuyết mỉm cười, tươi tắn giới thiệu bản thân.
Phòng khảo thí bất chợt rơi vào im lặng, cái tên Cố Tuyết này đã được lưu ý là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Niên Thị cần được chiếu cố.
“À, thì ra là cô à cô Cố, tôi còn tưởng là trùng họ trùng tên nữa chứ.”
Lâm Nhã Thi lên tiếng xua đi bầu không khí tĩnh lặng.
Cô ta là một trong các giám khảo, cùng với đạo diễn Lê, biên kịch Trần và hai ảnh đế khác.
“Nếu đúng là cô thì có vượt qua vòng này, cô về nhà chờ ngày thi vòng sau nhé!”
Lâm Nhã Thi tự ý quyết định, vui vẻ nói tiếp.
Cô ta vừa nói xong, mấy giám khảo còn lại liền nhìn cô ta gay gắt.
Rõ ràng ý của Lâm Nhã Thi là muốn để Cố Tuyết đi cửa sau, điều này dĩ nhiên là không hề hợp quy tắc. Từ xưa đến giờ, cuộc thi này luôn đề cao tính công bằng, chưa từng xảy ra trường hợp có người đi cửa sau như Cố Tuyết.
“Giám khảo Lâm, ý của cô là muốn tôi đo cửa sau hả?”
Cố Tuyết chau mày khó chịu hỏi.
Vốn biết có sự góp vốn của Niên Thị, thì cô sẽ không tránh khỏi việc bị nghi ngờ sử dụng quan hệ, nhưng từ đầu tới cuối Cố Tuyết chưa từng có ý nghĩ này, cô muốn dùng thực lực để chứng minh bản thân, chứ không phải dựa vào cái danh “mợ hai nhà họ Niên” để trục lợi.
“Cố Tuyết, cô không thể nói như vậy được. Cô là vợ của tổng giám đốc Niên Thị, ai dám không cho cô qua vòng loại này chứ?”
Biên kịch Trần mỉa mai châm chọc.
Ông ta là cậu ruột của Trần Yến Nhi, chuyện tài nguyên ông ta cũng biết. Bây giờ cháu gái không còn được hưởng lợi ích, dĩ nhiên là ông ta phải thay Trần Yến Nhi tìm Cố Tuyết trút giận.
“Biên kịch Trần, ăn nói cho cẩn thận. Chú ý thân phận của ông!”
Đạo diễn Lê gằng giọng.
Dựa vào biểu cảm trên mặt Cố Tuyết, ông đoán là cô ấy không biết chuyện có người bảo họ cân nhắc cô đi cửa sau, Lâm Nhã Thi và Trần Thông thi nhau bức ép. Thái độ này giống như sợ chút nữa Cố Tuyết không chịu làm theo những gì họ đã sắp đặt vậy.
Hai người này đúng là không ra thể thống gì cả!
“Tôi nói có gì sai đâu đạo diễn Lê. Rõ ràng mợ hai Niên này đến đây để đi cửa sau, vậy thì chúng ta cứ mở cửa cho cô ấy qua đi, lỡ như chúng ta gây khó dễ thì chẳng phải sẽ đắc tội với tổng giám đốc Niên Bác Văn hay sao? Ai không biết anh ta yêu vợ mình như mạng chứ?”
Trần Thông càng nói càng quá quắt.
“Biên kịch Trần, không biết là ông nghe được từ đâu việc tôi muốn đi cửa sau. Nhưng tôi ở đây, trước mặt mọi người xin khẳng định rằng tôi không hề có ý định này. Bất kể tôi có phải diễn viên tiềm năng có thực lực hay không, tôi cũng muốn dựa vào sức mình giành lấy cơ hội.”
Cố Tuyết không vui đáp.
Trông thấy Trần Thông đối với mình có địch ý, Cố Tuyết lờ mờ đoán ra ông ta và Trần Yến Nhi là họ hàng, lúc nào cô ta cũng khoe khoang mình có một người thân là biên kịch nổi tiếng.
Hơn nữa gương mặt hai người họ có nét giống nhau, chắc là họ hàng ruột.
“Mợ hai Niên, cô giả vờ giả vịt làm gì cho mất công vậy? Cô cứ thừa nhận mình đế đây để đi cửa sau cho rồi. Mắc công giả bộ thanh cao, đòi chứng minh thực lực rồi lại bị vả mặt đau điếng đó!”
Trần Thông khinh bỉ xem thường.
“Tôi đã nói bất kể tôi có tài hay không, tôi cũng muốn chứng minh bằng thực lực. Đạo diễn Lê, cho dù kết quả thế nào, cũng mong ông cho tôi cơ hội chứng minh.”
Cố Tuyết kiên định, nghiêm túc nhìn Lê Thiên Hoa.
Dưới ánh nhìn cương nghị đó, Lê Thiên Hoa có dự cảm rằng nếu ông không đồng ý sẽ bỏ lỡ một thứ gì đó vô cùng đặc sắc. Mặc dù cả Lâm Nhã Thi lẫn Trần Thông đều nói Cố Tuyết muốn đi cửa sau, tuy nhiên ông không hề nhìn ra cô ấy có ý định này qua cuộc đối thoại.
Là đạo diễn nhiều năm, hiển nhiên Lê Thiên Hoa thừa biết ai đang diễn với mình, so với lời nói nhăng nói cuội của hai người kia, ông chọn cho Cố Tuyết có cơ hội thi thố.
“Được, tôi cho cô cơ hội. Nếu biểu hiện của cô không tốt thì vẫn bị loại nhé. Tôi không chấp nhận việc đi cửa sau đâu.”
Lê Thiên Hoa đồng ý.
Lời nói của ông ta khiến Trần Thông cười lớn đến mức không thèm giữ hình tượng biên kịch cao ngạo nữa. Trước giờ Lê Thiên Hoa nổi tiếng nghiêm khắc, vậy mà chỉ với vài lời của Cố Tuyết, ông ta liền muốn làm bẩn mắt mình. Nhìn một người chỉ biết dựa vào Niên Bác Văn diễn, thì có thể diễn ra nhân vật gì nào? Hồ ly tinh hay là yêu ma quỷ quái?
“Nếu ý của ông muốn xem cô ta diễn thì ông cứ xem đi. Tôi không nuốt nổi loại này, tôi đi trước, phiếu của tôi dĩ nhiên cũng là phiếu loại nhé!”
“Tùy ông, miễn là sau này ông đừng hối hận về quyết định hôm nay là được.”
Lê Thiên Hoa không thèm để ý đáp.
Nói xong, mặc kệ Trần Thông cười cợt bỏ đi, Lê Thiên Hoa ra hiệu cho Cố Tuyết bắt đầu phần thi biểu diễn của mình.
Vừa dứt lời, biểu cảm trên mặt Cố Tuyết lại thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.