Sau Khi Sống Lại, Ngày Nào Cũng Vả Mặt Trà Xanh Cặn Bã
Chương 72
Lucy Bạch Ngọc
15/01/2024
Không chỉ có Cố Tuyết và Niên Bác Văn bất ngờ, ngay đến Trác Lãm cũng tỏ ra kinh ngạc không kém. Bức tranh chữ bị nất vốn là của Cố Tuyết tặng cho ông ấy, nếu cô muốn lấy lại chỉ cần nói một câu là được rồi, đâu cần phải trộm cắp phiền phức như vậy.
“Haha, không phải có người vừa khẳng định mình không lấy trộm à? Sao bây giờ bức tranh lại tìm thấy trong cốp xe của vợ chồng cô vậy? Tổng giám đốc Niên, cô vợ của anh khá đấy!”
Từ Kiến Quốc đắc ý nói.
Hắn không hề nhận ra vẻ mặt khó hiểu của Trác Lãm, rõ ràng trong chuyện này có người vu oan giá họa.
“Kiến Quốc, ta chắc chắn Tiểu Tuyết không phải là người lấy bức tranh chữ đó đâu!”
Trác Lãm nghiêm túc lạnh giọng.
Tuy nhiên, có vẻ như Từ Kiến Quốc không nghe được ý tứ của sư phụ hắn, hắn vẫn chìm đắm trong sự hả hê của mình, chế giễu Cố Tuyết:
“Mợ hai Niên à, bây giờ cô còn gì để nói nữa không? Chắc không phải cô định nói mình bị vu oan đó chứ? Chứng cứ rành rành rồi thì cô nên nhận tội đi.”
“Tôi không làm thì sao phải nhận? Thật sự có người vu oan giá họa tôi mà. Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy bức tranh chữ đó đâu.”
Cố Tuyết khoanh tay cười nhạt.
“Cô Cố, chuyện đã đến nước này rồi cô đừng chống chế nữa, biết rằng cô có tài viết thư pháp, nhưng ăn trộm là không được đâu. Cô thừa nhận đi để Bác Văn không phải khó xử vì cô nữa.”
Lâm Nhã Thi cũng lên tiếng.
“Xem ra cô và tên này gấp gáp định tội vợ tôi quá nhỉ? Câc người chỉ tìm thấy bức họa trong xe tôi, nhưng các người có thấy vợ tôi lấy nó không? Còn nữa, nếu tôi nhớ không nhầm thì xe tôi đã đóng cốp rồi mà, không có chìa khóa để mở, thì làm sao mấy người mở được cốp xe của tôi kiểm tra hay vậy?”
Niên Bâc Văn cười lạnh hỏi.
“Cái đó… thật ra là lúc tôi đi ngang bãi xe thấy cốp xe của tổng giám đốc Niên mở hờ, nên tôi muốn giúp anh đóng lại, kết quả là lại để tôi thấy bức tranh chữ kia…”
Trợ lý của Trác Lãm ấp úng.
“Mở hờ là mở độ khoảng bao nhiêu?”
Cố Tuyết nhướn mày chất vấn.
“Là… là tầm chừng này…”
Trợ lý dùng tay để miêu tả.
Theo như ước lệ của hắn, cốp xe được mở tầm khoảng mười lăm centimet. Với khoảng cách nhỏ như vậy, nếu không cố ý đẩy cao cốp xe thì sẽ không nhìn thấy đồ bên trong, huống gì nếu muốn đóng cốp giúp thì chỉ cần ấn mạnh xuống là được.
Rõ rang theo như những gì người trợ lý này nói, thì tình tiết không hề hợp lý chút nào.
“Anh có giở cốp xe của chồng tôi lên không?”
Cố Tuyết lại hỏi.
“Không… không có…”
Trợ lý lúng túng trả lời.
“Vậy là anh dùng tay đẩy cốp xe xuống mà không mở lên à? Thế chắc lúc đó anh đang quỳ đúng không? Vì với khoảng cách hẹp như vậy thì anh không thể nào nhìn thấy đồ trong cốp xe được đâu.”
Cố Tuyết mỉm cười dịu giọng nói.
Lời nói của cô khiến tên trợ lý toát mồ hôi hột, hắn không tự chủ nhìn về phía của Từ Kiến Quốc đang đắc ý.
“Nhìn tôi làm gì? Cô ta hỏi thì cậu nhớ kỹ lại rồi trả lời đi. Cậu làm đúng chức trách của mình thì có gì phải sợ.”
“Tôi…”
Trợ lý run rẩy lắp bắp.
Thái độ của hắn đã phần nào nói lên sự viêc, Trác Lãm lạnh lẽo vuốt râu nhìn trợ lý và hai đệ tử của mình. Tuy rằng vẫn chưa có chứng cứ xác thực, nhưng ông đã biết chuyện này là thế nào rồi.
Thật lòng thì ông không thể nào hiểu được tại sao Từ Kiến Quốc lại đổ oan cho Cố Tuyết như vậy? Lẽ nào là vì Lâm Nhã Thi chăng? Ông ấy đã nghe về ân oán giữa nữ đồ đệ và Cố Tuyết, ông không nghĩ mọi chuyện có thể đi đến bước này. Lâm Nhã Thi vì Niên Bác Văn mà chuyện gì cũng dâm nghĩ, dám làm cho được.
“Tôi tôi cái gì. Cậu nhât gan quá, chỉ mới bị chất vấn mấy câu đã cà lăm rồi. Cô ta có ăn thịt cậu đâu mà sợ? Rõ ràng cô ta là kẻ trộm vậy mà lại làm như mình là người vô tội lắm không bằng. Còn ở đó chất vấn người khác.”
Từ Kiến Quốc không biết thời cuộc nói.
“Tôi dám chất vấn cậu ta là vì tôi biết có người muốn gán cho tôi cái danh trộm cắp, lẽ nào khi biết mình bị vu oan thì tôi không được tìm chứng cứ chứng minh mình trong sạch à?”
Cố Tuyết buồn cười hỏi.
“Cô nói hai từ “trong sạch” này có thấy ngượng mồm không?”
Từ Kiến Quốc khinh bỉ hỏi.
Đã đến lúc này rồi mà người phụ nữ trước mặt hắn vẫn già mồm cãi láo.
“Tại sao tôi phải thấy ngượng mồm trong khi tôi thật sự vô tội? Anh Từ, anh luôn nói là tôi tham lam khi thấy bức tranh quý giá của bác Trác nên mới lấy cắp phải không? Thế anh có biết tôi là người viết ra bức tranh chữ đó để tặng bác Trác trong ngày sinh nhật bà nội chồng tôi không? Tôi là tác giả của tác phẩm đó, tôi lấy cắp đứa con tinh thần của mình làm gì? Để tôi được tiếng ích kỷ, hay là phải mang danh trộm cắp đến suốt đời tôi hả?”
“Haha, không phải có người vừa khẳng định mình không lấy trộm à? Sao bây giờ bức tranh lại tìm thấy trong cốp xe của vợ chồng cô vậy? Tổng giám đốc Niên, cô vợ của anh khá đấy!”
Từ Kiến Quốc đắc ý nói.
Hắn không hề nhận ra vẻ mặt khó hiểu của Trác Lãm, rõ ràng trong chuyện này có người vu oan giá họa.
“Kiến Quốc, ta chắc chắn Tiểu Tuyết không phải là người lấy bức tranh chữ đó đâu!”
Trác Lãm nghiêm túc lạnh giọng.
Tuy nhiên, có vẻ như Từ Kiến Quốc không nghe được ý tứ của sư phụ hắn, hắn vẫn chìm đắm trong sự hả hê của mình, chế giễu Cố Tuyết:
“Mợ hai Niên à, bây giờ cô còn gì để nói nữa không? Chắc không phải cô định nói mình bị vu oan đó chứ? Chứng cứ rành rành rồi thì cô nên nhận tội đi.”
“Tôi không làm thì sao phải nhận? Thật sự có người vu oan giá họa tôi mà. Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy bức tranh chữ đó đâu.”
Cố Tuyết khoanh tay cười nhạt.
“Cô Cố, chuyện đã đến nước này rồi cô đừng chống chế nữa, biết rằng cô có tài viết thư pháp, nhưng ăn trộm là không được đâu. Cô thừa nhận đi để Bác Văn không phải khó xử vì cô nữa.”
Lâm Nhã Thi cũng lên tiếng.
“Xem ra cô và tên này gấp gáp định tội vợ tôi quá nhỉ? Câc người chỉ tìm thấy bức họa trong xe tôi, nhưng các người có thấy vợ tôi lấy nó không? Còn nữa, nếu tôi nhớ không nhầm thì xe tôi đã đóng cốp rồi mà, không có chìa khóa để mở, thì làm sao mấy người mở được cốp xe của tôi kiểm tra hay vậy?”
Niên Bâc Văn cười lạnh hỏi.
“Cái đó… thật ra là lúc tôi đi ngang bãi xe thấy cốp xe của tổng giám đốc Niên mở hờ, nên tôi muốn giúp anh đóng lại, kết quả là lại để tôi thấy bức tranh chữ kia…”
Trợ lý của Trác Lãm ấp úng.
“Mở hờ là mở độ khoảng bao nhiêu?”
Cố Tuyết nhướn mày chất vấn.
“Là… là tầm chừng này…”
Trợ lý dùng tay để miêu tả.
Theo như ước lệ của hắn, cốp xe được mở tầm khoảng mười lăm centimet. Với khoảng cách nhỏ như vậy, nếu không cố ý đẩy cao cốp xe thì sẽ không nhìn thấy đồ bên trong, huống gì nếu muốn đóng cốp giúp thì chỉ cần ấn mạnh xuống là được.
Rõ rang theo như những gì người trợ lý này nói, thì tình tiết không hề hợp lý chút nào.
“Anh có giở cốp xe của chồng tôi lên không?”
Cố Tuyết lại hỏi.
“Không… không có…”
Trợ lý lúng túng trả lời.
“Vậy là anh dùng tay đẩy cốp xe xuống mà không mở lên à? Thế chắc lúc đó anh đang quỳ đúng không? Vì với khoảng cách hẹp như vậy thì anh không thể nào nhìn thấy đồ trong cốp xe được đâu.”
Cố Tuyết mỉm cười dịu giọng nói.
Lời nói của cô khiến tên trợ lý toát mồ hôi hột, hắn không tự chủ nhìn về phía của Từ Kiến Quốc đang đắc ý.
“Nhìn tôi làm gì? Cô ta hỏi thì cậu nhớ kỹ lại rồi trả lời đi. Cậu làm đúng chức trách của mình thì có gì phải sợ.”
“Tôi…”
Trợ lý run rẩy lắp bắp.
Thái độ của hắn đã phần nào nói lên sự viêc, Trác Lãm lạnh lẽo vuốt râu nhìn trợ lý và hai đệ tử của mình. Tuy rằng vẫn chưa có chứng cứ xác thực, nhưng ông đã biết chuyện này là thế nào rồi.
Thật lòng thì ông không thể nào hiểu được tại sao Từ Kiến Quốc lại đổ oan cho Cố Tuyết như vậy? Lẽ nào là vì Lâm Nhã Thi chăng? Ông ấy đã nghe về ân oán giữa nữ đồ đệ và Cố Tuyết, ông không nghĩ mọi chuyện có thể đi đến bước này. Lâm Nhã Thi vì Niên Bác Văn mà chuyện gì cũng dâm nghĩ, dám làm cho được.
“Tôi tôi cái gì. Cậu nhât gan quá, chỉ mới bị chất vấn mấy câu đã cà lăm rồi. Cô ta có ăn thịt cậu đâu mà sợ? Rõ ràng cô ta là kẻ trộm vậy mà lại làm như mình là người vô tội lắm không bằng. Còn ở đó chất vấn người khác.”
Từ Kiến Quốc không biết thời cuộc nói.
“Tôi dám chất vấn cậu ta là vì tôi biết có người muốn gán cho tôi cái danh trộm cắp, lẽ nào khi biết mình bị vu oan thì tôi không được tìm chứng cứ chứng minh mình trong sạch à?”
Cố Tuyết buồn cười hỏi.
“Cô nói hai từ “trong sạch” này có thấy ngượng mồm không?”
Từ Kiến Quốc khinh bỉ hỏi.
Đã đến lúc này rồi mà người phụ nữ trước mặt hắn vẫn già mồm cãi láo.
“Tại sao tôi phải thấy ngượng mồm trong khi tôi thật sự vô tội? Anh Từ, anh luôn nói là tôi tham lam khi thấy bức tranh quý giá của bác Trác nên mới lấy cắp phải không? Thế anh có biết tôi là người viết ra bức tranh chữ đó để tặng bác Trác trong ngày sinh nhật bà nội chồng tôi không? Tôi là tác giả của tác phẩm đó, tôi lấy cắp đứa con tinh thần của mình làm gì? Để tôi được tiếng ích kỷ, hay là phải mang danh trộm cắp đến suốt đời tôi hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.