Sau Khi Sống Lại, Ngày Nào Cũng Vả Mặt Trà Xanh Cặn Bã
Chương 104: Ngoại truyện (3)
Lucy Bạch Ngọc
08/03/2024
Đây không phải lần đầu Cố Tuyết mặc áo cưới, tuy nhiên cô lại vô cùng
hồi hộp. Hiện trường hôn lễ náo nhiệt, Niên Bác Văn đã chi ra môt số
tiền lớn để tổ chức lại hôn lễ cho Cố Tuyết, tuần trăng mật đã kết thúc, cũng mở đầu cho câu chuyện hạnh phúc sau này của cả hai.
Cố Tuyết ngồi trong phòng chờ đợi, bộ váy cưới màu trắng trễ vai, nhưng lại khiến cô cảm thấy khó thở vì hồi hộp.
Hôn lễ lần trước bị cô phá hoại, lần này cô tuyệt nhiên sẽ không gây ra bất cứ sai lầm nào, cô phải tạo cho Niên Bác Văn một hồi ức tốt đẹp.
“Con gái, con đã sẵn sàng chưa?”
Diệp Tuyết Hi vui vẻ hỏi.
Đám cưới lần đầu bà không có mặt, hôm nay Niên Bác Văn tổ chức lại, Diệp Tuyết Hi muốn chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho Cố Tuyết.
Của hồi môn của con gái rất nhiều trang sức, tiền của, ngoài ra còn có giấy tờ của hai căn nhà và hai mươi phần trăm cổ phần của Diệp Thị.
“Vâng… con chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể ra ngoài làm lễ.”
Cố Tuyết tươi cười đáp.
Hôn lễ hiện giờ khiến cô vô cùng vui vẻ, tự nguyện gả cho người mình yêu, cảm giác khác xa với lúc bị ép cưới. Ngày đó Cao Phương và Lục Hằng Sương không muốn cho cô bất kỳ của hồi môn gì, vì vậy mà khi Cố Hải trao cho cô quà tặng, chỉ vỏn vẹn một sợi dây chuyền nhỏ xíu, cùng với một cái lắc tay. Lúc đó bản thân Cố Tuyết cũng không trông đợi gì vào hôn lễ này, nên cô thờ ơ lạnh nhạt.
“Con gái, lần này con phải hạnh phúc đó!”
Diệp Tuyết Hi nghẹn giọng.
Lần đầu gả con, bà vẫn còn cảm giác vấn vươn, không nỡ.
“Chắc chắn con sẽ hạnh phúc mà, mẹ yên tâm đi!”
Đời này, sẽ không ai yêu cô như Niên Bác Văn đâu.
Đời này, cô cũng sẽ không để hắn chịu thêm bấy kỳ uất ức gì nữa.
“Mẹ luôn yên tâm về con mà. Đi thôi, Thừa Sâm đang đợi để dẫn con vào lễ đường đó!”
Diệp Tuyết Hi nắm tay con gái. Hai mẹ con cùng nhau ra khỏi phòng chờ, đi đến trước cửa lễ đường hôn lễ, nhìn cánh cửa vẫn đang đóng kín, Cố Tuyết hít thở sâu, cố gắng nén lại cảm giác hồi hộp, cô không thể phạm phải bất kỳ sai sót gì khiến hôn lễ lần này lại thành trò cười cho thiên hạ.
“Em gái, đi thôi, anh đưa em vào làm lễ.”
(…)
Sau lời tuyên thệ, hôn lễ chính thức bắt đầu, Cố Tuyết và Niên Bác Văn đi chào từng bàn một, khách mời hôm nay ngoài nhà họ Niên và nhà họ Diệp, còn có dòng chính của nhà họ Cố, và rất nhiều đối tác của ba tập đoàn Niên Thị, Diệp Thị và Cố Thị.
So với hôn lễ lần trước, lần này hoành tráng hơn nhiều, Niên Bác Văn còn chi tiền mạnh tay mua rất nhiều máy bay không người lái, bay lượn trên bầu trời tạo thành những bức tranh tuyệt đẹp, kèm theo lời chúc phúc.
Buổi tối, Cố Tuyết đã thay xong áo cưới, ngồi trên giường chờ đợi. Dù cả hai đã chính thức làm vợ chồng từ lâu, nhưng đêm tân hôn vẫn khiến cô bồn chồn.
Niên Bác Văn ở trong phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên đều đều bỗng tắt ngấm, hắn mặc đồ ra ngoài, mái tóc ngắn vẫn còn ướt, khiến mấy giọt nước chảy dọc xuống cổ áo.
“Em giúp anh sấy tóc nhé?”
Cố Tuyết hốt hoảng, đứng lên cầm nhầm đèn bàn lắp bắp.
“Em có thể sấy tóc bằng đèn bàn à? Em giỏi thật đó!”
Niên Bác Văn trêu đùa đáp.
Hắn cầm máy sấy tóc bên cạnh, bật công tắc rồi bắt đầu hong khô tóc của mình, nói tiếp: “Anh có thể tự làm, em bỏ đèn bàn xuống đi.”
“…” Cố Tuyết xấu hổ buông đèn bàn xuống nhỏ giọng: “Em… em giúp anh…”
“Không cần đâu, anh xong ngay ấy mà. Em lên giường trước đi.”
Niên Bác Văn vừa sấy tóc, vừa từ chối.
Mấy việc cỏn con này hắn làm năm phút là xong, tóc hắn ngắn, không cần tốn nhiều thời gian để làm khô nó
“… Em… em đột nhiên muốn ăn gì đó, Bác Văn, anh có ăn không? Em xuống nhà lấy chút đồ ăn vặt nhé?”
“Tối rồi không nên ăn nhiều đồ ăn vặt, không tốt cho sức khỏe đâu. Em ngoan ngoãn lên giường ngủ đi, sáng mai dậy rồi muốn ăn gì cũng được.”
“… Em… vậy em đi rót chút nước…”
Cố Tuyết quơ vội cái bình trên bàn, tuy nhiên, khi nhận ra cái bình đó đầy nước thì nụ cười của cô càng thêm gượng gạo.
“Em… em đi lấy quần áo…”
“Tiểu Tuyết…” Niên Bác Văn bỏ máy sấy tóc xuống, nhanh tay tóm lấy Cố Tuyết đang có ý bỏ chạy: “Em đang lo sợ gì à? Trông em căng thẳng quá.”
“Em… em không có… em có căng thẳng gì đâu chứ… tại em… mà thôi bỏ đi, em… em đi ngủ trước…”
Nhìn Cố Tuyết nói năng lộn xộn, lại thấy bộ dạng như đang muốn chạy trốn của cô, Niên Bác Văn giống như hiểu ra điều gì đó, bật cười, kéo mạnh Cố Tuyết vào lòng: “Đã làm nhiều lần như vậy rồi, em vẫn còn sợ à? Đêm tân hôn châc em không định đi ngủ thật chứ?”
“… Em… Em sợ gì đâu chứ? Anh… anh ăn nói nhảm nhí!”
Cố Tuyết chống chế, lắp bắp đáp.
“Không sợ thì sao em lại căng thẳng? Tiểu Tuyết, nhìn bộ dạng của em bây giờ rất giống chú thỏ nhỏ sắp bị sói xám ăn thịt đến nơi.”
Niên Bác Văn cố nhịn cười nói.
“… Em đã nói là không có mà… anh đừng nói bậy…”
“Ồ, thật vậy sao? Vậy thì thử xem! Tiểu Tuyết, đêm tân hôn không thể bỏ lỡ, chúng ta cũng nên làm chút chuyện với nhau rồi nhỉ?”
“…”. ngôn tình sủng
Cứu mạng, ai lại muốn ngày mai mình lại không thể rời giường đâu chứ? Chồng của cô một khi đã bắt đầu thì cả đêm nay cô đừng hòng ngủ được với hắn.
Cố Tuyết ngồi trong phòng chờ đợi, bộ váy cưới màu trắng trễ vai, nhưng lại khiến cô cảm thấy khó thở vì hồi hộp.
Hôn lễ lần trước bị cô phá hoại, lần này cô tuyệt nhiên sẽ không gây ra bất cứ sai lầm nào, cô phải tạo cho Niên Bác Văn một hồi ức tốt đẹp.
“Con gái, con đã sẵn sàng chưa?”
Diệp Tuyết Hi vui vẻ hỏi.
Đám cưới lần đầu bà không có mặt, hôm nay Niên Bác Văn tổ chức lại, Diệp Tuyết Hi muốn chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho Cố Tuyết.
Của hồi môn của con gái rất nhiều trang sức, tiền của, ngoài ra còn có giấy tờ của hai căn nhà và hai mươi phần trăm cổ phần của Diệp Thị.
“Vâng… con chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể ra ngoài làm lễ.”
Cố Tuyết tươi cười đáp.
Hôn lễ hiện giờ khiến cô vô cùng vui vẻ, tự nguyện gả cho người mình yêu, cảm giác khác xa với lúc bị ép cưới. Ngày đó Cao Phương và Lục Hằng Sương không muốn cho cô bất kỳ của hồi môn gì, vì vậy mà khi Cố Hải trao cho cô quà tặng, chỉ vỏn vẹn một sợi dây chuyền nhỏ xíu, cùng với một cái lắc tay. Lúc đó bản thân Cố Tuyết cũng không trông đợi gì vào hôn lễ này, nên cô thờ ơ lạnh nhạt.
“Con gái, lần này con phải hạnh phúc đó!”
Diệp Tuyết Hi nghẹn giọng.
Lần đầu gả con, bà vẫn còn cảm giác vấn vươn, không nỡ.
“Chắc chắn con sẽ hạnh phúc mà, mẹ yên tâm đi!”
Đời này, sẽ không ai yêu cô như Niên Bác Văn đâu.
Đời này, cô cũng sẽ không để hắn chịu thêm bấy kỳ uất ức gì nữa.
“Mẹ luôn yên tâm về con mà. Đi thôi, Thừa Sâm đang đợi để dẫn con vào lễ đường đó!”
Diệp Tuyết Hi nắm tay con gái. Hai mẹ con cùng nhau ra khỏi phòng chờ, đi đến trước cửa lễ đường hôn lễ, nhìn cánh cửa vẫn đang đóng kín, Cố Tuyết hít thở sâu, cố gắng nén lại cảm giác hồi hộp, cô không thể phạm phải bất kỳ sai sót gì khiến hôn lễ lần này lại thành trò cười cho thiên hạ.
“Em gái, đi thôi, anh đưa em vào làm lễ.”
(…)
Sau lời tuyên thệ, hôn lễ chính thức bắt đầu, Cố Tuyết và Niên Bác Văn đi chào từng bàn một, khách mời hôm nay ngoài nhà họ Niên và nhà họ Diệp, còn có dòng chính của nhà họ Cố, và rất nhiều đối tác của ba tập đoàn Niên Thị, Diệp Thị và Cố Thị.
So với hôn lễ lần trước, lần này hoành tráng hơn nhiều, Niên Bác Văn còn chi tiền mạnh tay mua rất nhiều máy bay không người lái, bay lượn trên bầu trời tạo thành những bức tranh tuyệt đẹp, kèm theo lời chúc phúc.
Buổi tối, Cố Tuyết đã thay xong áo cưới, ngồi trên giường chờ đợi. Dù cả hai đã chính thức làm vợ chồng từ lâu, nhưng đêm tân hôn vẫn khiến cô bồn chồn.
Niên Bác Văn ở trong phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên đều đều bỗng tắt ngấm, hắn mặc đồ ra ngoài, mái tóc ngắn vẫn còn ướt, khiến mấy giọt nước chảy dọc xuống cổ áo.
“Em giúp anh sấy tóc nhé?”
Cố Tuyết hốt hoảng, đứng lên cầm nhầm đèn bàn lắp bắp.
“Em có thể sấy tóc bằng đèn bàn à? Em giỏi thật đó!”
Niên Bác Văn trêu đùa đáp.
Hắn cầm máy sấy tóc bên cạnh, bật công tắc rồi bắt đầu hong khô tóc của mình, nói tiếp: “Anh có thể tự làm, em bỏ đèn bàn xuống đi.”
“…” Cố Tuyết xấu hổ buông đèn bàn xuống nhỏ giọng: “Em… em giúp anh…”
“Không cần đâu, anh xong ngay ấy mà. Em lên giường trước đi.”
Niên Bác Văn vừa sấy tóc, vừa từ chối.
Mấy việc cỏn con này hắn làm năm phút là xong, tóc hắn ngắn, không cần tốn nhiều thời gian để làm khô nó
“… Em… em đột nhiên muốn ăn gì đó, Bác Văn, anh có ăn không? Em xuống nhà lấy chút đồ ăn vặt nhé?”
“Tối rồi không nên ăn nhiều đồ ăn vặt, không tốt cho sức khỏe đâu. Em ngoan ngoãn lên giường ngủ đi, sáng mai dậy rồi muốn ăn gì cũng được.”
“… Em… vậy em đi rót chút nước…”
Cố Tuyết quơ vội cái bình trên bàn, tuy nhiên, khi nhận ra cái bình đó đầy nước thì nụ cười của cô càng thêm gượng gạo.
“Em… em đi lấy quần áo…”
“Tiểu Tuyết…” Niên Bác Văn bỏ máy sấy tóc xuống, nhanh tay tóm lấy Cố Tuyết đang có ý bỏ chạy: “Em đang lo sợ gì à? Trông em căng thẳng quá.”
“Em… em không có… em có căng thẳng gì đâu chứ… tại em… mà thôi bỏ đi, em… em đi ngủ trước…”
Nhìn Cố Tuyết nói năng lộn xộn, lại thấy bộ dạng như đang muốn chạy trốn của cô, Niên Bác Văn giống như hiểu ra điều gì đó, bật cười, kéo mạnh Cố Tuyết vào lòng: “Đã làm nhiều lần như vậy rồi, em vẫn còn sợ à? Đêm tân hôn châc em không định đi ngủ thật chứ?”
“… Em… Em sợ gì đâu chứ? Anh… anh ăn nói nhảm nhí!”
Cố Tuyết chống chế, lắp bắp đáp.
“Không sợ thì sao em lại căng thẳng? Tiểu Tuyết, nhìn bộ dạng của em bây giờ rất giống chú thỏ nhỏ sắp bị sói xám ăn thịt đến nơi.”
Niên Bác Văn cố nhịn cười nói.
“… Em đã nói là không có mà… anh đừng nói bậy…”
“Ồ, thật vậy sao? Vậy thì thử xem! Tiểu Tuyết, đêm tân hôn không thể bỏ lỡ, chúng ta cũng nên làm chút chuyện với nhau rồi nhỉ?”
“…”. ngôn tình sủng
Cứu mạng, ai lại muốn ngày mai mình lại không thể rời giường đâu chứ? Chồng của cô một khi đã bắt đầu thì cả đêm nay cô đừng hòng ngủ được với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.