Sau Khi Sống Lại Ta Đoạt Muội Muội Tu La Tràng
Chương 22: Ngươi Nên Gọi Ta Là Sư Huynh, Mà Không Phải Là Chưởng Môn (3)
Mộc Tiểu Phàm
07/07/2024
Không phải là do trước đây bảy đồ đệ này không hiếu thuận, nhưng các nam đồ đệ cứng nhắc vẫn là không thể so được với một nữ đồ đệ ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Hiện giờ Thanh Vũ sư tổ có cảm giác phấn khởi như " về già có được đứa con gái ", nghĩ tới mình cuối cùng cũng có một " chiếc áo bông nhỏ ấm áp ", càng nhìn Hạ Nhất Y càng cảm thấy thích, thậm chí còn sinh ra một loại cảm động nghĩ rằng " Lão phu nửa đời còn lại rốt cuộc cũng có chỗ dựa rồi ".
Liễu Vân Thư cũng cảm thấy Hạ Nhất Y nói chuyện thú vị, một bên vừa giả vờ tức giận phe phẩy quạt, một bên vừa cố ý nói ngược lại: " Ai nói bọn họ không khi dễ người, lúc trước ta nhỏ nhất, bọn họ liền thích khi dễ ta! Bây giờ muội là nhỏ nhất rồi, đến lượt muội đó! "
Thanh Vũ sư tổ nhìn qua Hạ Nhất Y, ra vẻ nghiêm túc ở dưới bàn đạp Liễu Vân Thư một cước: " Trong bảy người, chỉ có ngươi là không thành thật nhất. Chỉ cần ngươi không khi dễ nàng, lão phu xem còn có ai dám khi dễ Y Y. "
Nói rồi ông quay sang Hạ Nhất Y: " Trước đó nha đầu con nói con muốn học y thuật đúng không? "
Hạ Nhất Y: " ... Ách, là đúng vậy. "
Thực ra nàng chỉ đơn thuần muốn tiếp tục làm đệ tử của Liễu Vân Thư, thuận tiện tránh xa Kỷ Lãnh một chút. Nhưng tình hình giờ đã như vậy, nàng đương nhiên cũng không thể nói thật, chỉ còn cách giữ vững hình tượng " trầm mê y thuật, không thể tự kiềm chế " của mình.
Thanh Vũ sư tổ: " Thất Sư huynh của con bởi vì một ít... ân... vấn đề về phong cách hành xử, không tiện nhận nữ đệ tử... "
Cả bàn nghe vậy đều liếc mắt nhìn Liễu Vân Thư.
Vấn đề về " phong cách hành xử ", nói trắng ra chính là vấn đề về " phong cách sinh hoạt " đúng không?
Liễu Vân Thư: " ...... "
Không phải đâu, con không có. Nhưng con không dám nói. Thật là hèn mọn.
Thanh Vũ sư tổ: " Nhưng con là sư muội của hắn, học chút gì đó từ hắn vẫn có thể chấp nhận được. Vậy nhé, mỗi sáng, con sẽ đến chỗ lão thất bên kia để học y thuật. Buổi chiều thì sang chỗ lão lục học kiếm thuật.
Tất nhiên, mỗi tháng chắc chắn sẽ có vài ngày nghỉ, thời gian cụ thể các con tự sắp xếp. Nhưng đừng để mình quá mệt mỏi, thường xuyên dành thời gian uống trà, chơi cờ với lão phu... "
Còn không đợi Hạ Nhất Y nói chuyện, Liễu Vân Thư đã gục đầu xuống bàn, kêu rên: " Không phải chứ? Sư phụ! Người biết rõ buổi sáng ta căn bản là không dậy nổi mà! "
Thanh Vũ sư tổ mắng: " Ngươi cũng biết điều đó à! Toàn bộ Thương Vũ môn, chỉ có ngươi mỗi buổi sáng thức dậy là muộn nhất! Ngay cả heo cũng thức dậy sớm hơn ngươi! "
Mấy vị sư huynh khác nghe được không có chuyện của mình, lập tức vui sướng khi người gặp họa trêu ghẹo nói:
" Thất sư đệ, ngươi vẫn là Y Tiên, ngủ sớm dậy sớm thân thể mới tốt, không biết sao? ",
" Chính là, sư phụ người đây là vì tốt cho ngươi ",
" Ngươi mỗi ngày ban ngày ngủ, ban đêm không thấy bóng người, chúng ta đều hoài nghi ngươi đi làm trộm đấy. "
Hiện giờ Thanh Vũ sư tổ có cảm giác phấn khởi như " về già có được đứa con gái ", nghĩ tới mình cuối cùng cũng có một " chiếc áo bông nhỏ ấm áp ", càng nhìn Hạ Nhất Y càng cảm thấy thích, thậm chí còn sinh ra một loại cảm động nghĩ rằng " Lão phu nửa đời còn lại rốt cuộc cũng có chỗ dựa rồi ".
Liễu Vân Thư cũng cảm thấy Hạ Nhất Y nói chuyện thú vị, một bên vừa giả vờ tức giận phe phẩy quạt, một bên vừa cố ý nói ngược lại: " Ai nói bọn họ không khi dễ người, lúc trước ta nhỏ nhất, bọn họ liền thích khi dễ ta! Bây giờ muội là nhỏ nhất rồi, đến lượt muội đó! "
Thanh Vũ sư tổ nhìn qua Hạ Nhất Y, ra vẻ nghiêm túc ở dưới bàn đạp Liễu Vân Thư một cước: " Trong bảy người, chỉ có ngươi là không thành thật nhất. Chỉ cần ngươi không khi dễ nàng, lão phu xem còn có ai dám khi dễ Y Y. "
Nói rồi ông quay sang Hạ Nhất Y: " Trước đó nha đầu con nói con muốn học y thuật đúng không? "
Hạ Nhất Y: " ... Ách, là đúng vậy. "
Thực ra nàng chỉ đơn thuần muốn tiếp tục làm đệ tử của Liễu Vân Thư, thuận tiện tránh xa Kỷ Lãnh một chút. Nhưng tình hình giờ đã như vậy, nàng đương nhiên cũng không thể nói thật, chỉ còn cách giữ vững hình tượng " trầm mê y thuật, không thể tự kiềm chế " của mình.
Thanh Vũ sư tổ: " Thất Sư huynh của con bởi vì một ít... ân... vấn đề về phong cách hành xử, không tiện nhận nữ đệ tử... "
Cả bàn nghe vậy đều liếc mắt nhìn Liễu Vân Thư.
Vấn đề về " phong cách hành xử ", nói trắng ra chính là vấn đề về " phong cách sinh hoạt " đúng không?
Liễu Vân Thư: " ...... "
Không phải đâu, con không có. Nhưng con không dám nói. Thật là hèn mọn.
Thanh Vũ sư tổ: " Nhưng con là sư muội của hắn, học chút gì đó từ hắn vẫn có thể chấp nhận được. Vậy nhé, mỗi sáng, con sẽ đến chỗ lão thất bên kia để học y thuật. Buổi chiều thì sang chỗ lão lục học kiếm thuật.
Tất nhiên, mỗi tháng chắc chắn sẽ có vài ngày nghỉ, thời gian cụ thể các con tự sắp xếp. Nhưng đừng để mình quá mệt mỏi, thường xuyên dành thời gian uống trà, chơi cờ với lão phu... "
Còn không đợi Hạ Nhất Y nói chuyện, Liễu Vân Thư đã gục đầu xuống bàn, kêu rên: " Không phải chứ? Sư phụ! Người biết rõ buổi sáng ta căn bản là không dậy nổi mà! "
Thanh Vũ sư tổ mắng: " Ngươi cũng biết điều đó à! Toàn bộ Thương Vũ môn, chỉ có ngươi mỗi buổi sáng thức dậy là muộn nhất! Ngay cả heo cũng thức dậy sớm hơn ngươi! "
Mấy vị sư huynh khác nghe được không có chuyện của mình, lập tức vui sướng khi người gặp họa trêu ghẹo nói:
" Thất sư đệ, ngươi vẫn là Y Tiên, ngủ sớm dậy sớm thân thể mới tốt, không biết sao? ",
" Chính là, sư phụ người đây là vì tốt cho ngươi ",
" Ngươi mỗi ngày ban ngày ngủ, ban đêm không thấy bóng người, chúng ta đều hoài nghi ngươi đi làm trộm đấy. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.