Sau Khi Sống Lại Ta Đoạt Muội Muội Tu La Tràng
Chương 9: Ta Là Đệ Nhất Danh (4)
Mộc Tiểu Phàm
05/07/2024
Hạ Nhất Y đi tới bên cạnh Lý Tiểu Hổ, dừng lại.
Lý Tiểu Hổ cổ quái đánh giá nàng, giống như không nhận ra: " Tóc của ngươi? "
Hạ Nhất Y không thèm để ý cười cười, nhỏ giọng giải thích: " Như vậy hành động thuận tiện hơn nhiều. "
Lý Tiểu Hổ còn muốn dặn dò nàng hai câu, chợt nghe tiếng chuông ngoài điện vang lên, giờ Tỵ đã đến.
Một thanh niên mặc áo tím, diện mạo ôn hòa, từ phía sau chính điện bước ra, hướng mọi người chậm rãi hành lễ, cao giọng nói: " Chư vị hãy yên lặng, cung thỉnh các trưởng lão nhập tọa. "
Tất cả các đệ tử mới đều cúi đầu lễ phép khi các trưởng lão tiến vào và chờ đợi họ ngồi xuống, mong có được một ấn tượng tốt với các vị trưởng lão trước mắt này.
Không lâu sau đó, sáu trưởng lão mỗi người đều có dáng vẻ và phong thái xuất sắc từng bước từ cửa chính đi vào, theo thứ tự ngồi xuống.
Chỉ còn lại một chỗ ngồi trung tâm, đó là chỗ dành cho Chưởng môn của Thương Vũ Môn.
Mọi người đều biết, Thương Vũ Môn được chia làm bảy tòa sơn môn, phân biệt do sáu trưởng lão cùng chưởng môn đứng đầu.
Nhưng mà......
Mấy vị nữ đệ tử gan lớn len lén ngẩng đầu......
Các nàng còn tưởng rằng, cái gọi là trưởng lão đều là những trưởng giả râu tóc bạc trắng, nghiêm túc không cười, nhưng không nghĩ tới đều là những nam tử tuổi trẻ chính mậu, hết sức lôi cuốn.
Quan trọng nhất là, một người còn đẹp hơn một người!!! Quả nhiên lời đồn Thương Vũ Môn nhìn mặt thu đồ đệ là thật sao???
Trong mấy vị trưởng lão, người trẻ tuổi nhất ngồi ở ghế ngoài cùng bên phải. Một thân quần áo màu xanh lục ý nhị lịch sự tao nhã, trong tay cầm một cái quạt xếp.
Tất cả các trưởng lão đều mang kiếm, duy chỉ có hắn tiện tay móc một cây quạt, so với các Kiếm Tiên khác, càng giống một công tử nhà giàu du sơn ngoạn thủy. Một đôi mắt hoa đào câu chết người không đền mạng, đang hăng hái bừng bừng nhìn chằm chằm mấy tiểu cô nương này.
Mấy tiểu cô nương kia lập tức ngượng ngùng cúi đầu.
Liễu Vân Thư phe phẩy cây quạt cong khóe miệng lên, lại ngoài ý muốn phát hiện, tại thời điểm tất cả mọi người cúi đầu, còn có một tiểu cô nương đang dùng ánh mắt một chút cũng không che dấu vui mừng nhìn chằm chằm mình.
Trong số các đệ tử mới, vẫn còn có hài tử không luống cuống như vậy, thú vị, thật thú vị, hắn nghĩ.
Lại cẩn thận đánh giá một phen, thầm nhận xét thêm một câu, hơn nữa còn là tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, mặt tròn trịa, thật đáng yêu.
Đứa nhỏ không luống cuống lại xinh đẹp kia, chính là Hạ Nhất Y.
Hạ Nhất Y nhìn Liễu Vân Thư, trong mắt tràn đầy trong suốt ý cười, lần đầu tiên cảm tạ chính mình có được lần này cơ hội sống lại.
Trong tất cả đệ tử mới ở đây, không ai hiểu rõ nội bộ của Thương Vũ môn hơn nàng.
Sáu vị trưởng lão ngồi trên ghế, cộng thêm chưởng môn, vừa vặn là bảy tên đệ tử dưới quyền của " Thanh Vũ sư tổ " người sáng lập Thương Vũ môn, ở giới tu chân có tiếng tăm lừng lẫy.
Lý Tiểu Hổ cổ quái đánh giá nàng, giống như không nhận ra: " Tóc của ngươi? "
Hạ Nhất Y không thèm để ý cười cười, nhỏ giọng giải thích: " Như vậy hành động thuận tiện hơn nhiều. "
Lý Tiểu Hổ còn muốn dặn dò nàng hai câu, chợt nghe tiếng chuông ngoài điện vang lên, giờ Tỵ đã đến.
Một thanh niên mặc áo tím, diện mạo ôn hòa, từ phía sau chính điện bước ra, hướng mọi người chậm rãi hành lễ, cao giọng nói: " Chư vị hãy yên lặng, cung thỉnh các trưởng lão nhập tọa. "
Tất cả các đệ tử mới đều cúi đầu lễ phép khi các trưởng lão tiến vào và chờ đợi họ ngồi xuống, mong có được một ấn tượng tốt với các vị trưởng lão trước mắt này.
Không lâu sau đó, sáu trưởng lão mỗi người đều có dáng vẻ và phong thái xuất sắc từng bước từ cửa chính đi vào, theo thứ tự ngồi xuống.
Chỉ còn lại một chỗ ngồi trung tâm, đó là chỗ dành cho Chưởng môn của Thương Vũ Môn.
Mọi người đều biết, Thương Vũ Môn được chia làm bảy tòa sơn môn, phân biệt do sáu trưởng lão cùng chưởng môn đứng đầu.
Nhưng mà......
Mấy vị nữ đệ tử gan lớn len lén ngẩng đầu......
Các nàng còn tưởng rằng, cái gọi là trưởng lão đều là những trưởng giả râu tóc bạc trắng, nghiêm túc không cười, nhưng không nghĩ tới đều là những nam tử tuổi trẻ chính mậu, hết sức lôi cuốn.
Quan trọng nhất là, một người còn đẹp hơn một người!!! Quả nhiên lời đồn Thương Vũ Môn nhìn mặt thu đồ đệ là thật sao???
Trong mấy vị trưởng lão, người trẻ tuổi nhất ngồi ở ghế ngoài cùng bên phải. Một thân quần áo màu xanh lục ý nhị lịch sự tao nhã, trong tay cầm một cái quạt xếp.
Tất cả các trưởng lão đều mang kiếm, duy chỉ có hắn tiện tay móc một cây quạt, so với các Kiếm Tiên khác, càng giống một công tử nhà giàu du sơn ngoạn thủy. Một đôi mắt hoa đào câu chết người không đền mạng, đang hăng hái bừng bừng nhìn chằm chằm mấy tiểu cô nương này.
Mấy tiểu cô nương kia lập tức ngượng ngùng cúi đầu.
Liễu Vân Thư phe phẩy cây quạt cong khóe miệng lên, lại ngoài ý muốn phát hiện, tại thời điểm tất cả mọi người cúi đầu, còn có một tiểu cô nương đang dùng ánh mắt một chút cũng không che dấu vui mừng nhìn chằm chằm mình.
Trong số các đệ tử mới, vẫn còn có hài tử không luống cuống như vậy, thú vị, thật thú vị, hắn nghĩ.
Lại cẩn thận đánh giá một phen, thầm nhận xét thêm một câu, hơn nữa còn là tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, mặt tròn trịa, thật đáng yêu.
Đứa nhỏ không luống cuống lại xinh đẹp kia, chính là Hạ Nhất Y.
Hạ Nhất Y nhìn Liễu Vân Thư, trong mắt tràn đầy trong suốt ý cười, lần đầu tiên cảm tạ chính mình có được lần này cơ hội sống lại.
Trong tất cả đệ tử mới ở đây, không ai hiểu rõ nội bộ của Thương Vũ môn hơn nàng.
Sáu vị trưởng lão ngồi trên ghế, cộng thêm chưởng môn, vừa vặn là bảy tên đệ tử dưới quyền của " Thanh Vũ sư tổ " người sáng lập Thương Vũ môn, ở giới tu chân có tiếng tăm lừng lẫy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.