Sau Khi Sống Lại Ta Tráo Đổi Thân Phận Với Muội Muội
Chương 17: Gặp Mặt
Dữu Tử Hoa Thuyền
24/07/2024
"Một kẻ giả mạo như ngươi dựa vào cái gì mà dám chỉ trích ta! Còn mặt dày mày dạn ở lại nhà này nữa!" Triệu Định đột nhiên đứng lên, chỉ vào Triệu Lăng Ca nói.
Triệu Lăng Ca sững sờ, nàng có chút bối rối, nhưng lại không thể phản bác Triệu Định.
Vân Phù nghe Triệu Lăng Ca nói, trong lúc nhất thời có hơi hoảng hốt, không dám xác định, chỉ liên tục nhìn Triệu Lăng Ca. Thẳng đến khi Triệu Định gọi lên tên Triệu Lăng Ca, khi ấy nàng mới dám chắc. Khoảnh khắc này, mọi khổ sở tích tụ ở sâu trong lòng nàng nhiều năm cuối cùng cũng được trút ra hết.
Nàng làm được rồi.
Vân Phù cắn môi, cố gắng không để cho mình khóc lên, hốc mắt giữ chặt nước mắt đang sắp trào ra.
Những người khác đều tập trung nhìn về phía Triệu Định, chỉ có Triệu Lăng Ca nhìn ra sự dị thường của Vân Phù. Sao đột nhiên nàng ấy lại khóc, chẳng lẽ bị Triệu Định dọa sợ rồi?
Chu Ngọc thấy Triệu Định ra vẻ như vậy thì cực kỳ chán ghét. Bà liếc mắt với ma ma bên cạnh, Lỗ ma ma lập tức đứng dậy, giọng nói còn lớn hơn so với Triệu Định, mười phần vang dội nói:
"Xin công tử cẩn thận lời nói! Lăng Ca tiểu thư là muội muội của ngài, lời này hôm nay nếu để người bên ngoài nghe thấy, mặt mũi Triệu gia biết đặt ở đâu? Mặc dù Vân Phù tiểu thư lớn lên ở nông thôn, nhưng lễ gặp mặt hôm nay cũng không có gì sai lầm, có thể thấy được mấy hôm nay Ngô ma ma cũng dồn tâm sức dạy dỗ tiểu thư. Ngược lại là lời này của công tử học được từ chỗ nào, Đại phu nhân vẫn còn, mẫu thân ở đâu ra?"
Vạn di nương thấy Chu Ngọc muốn truy cứu, sự tình cũng trở nên nghiêm trọng liền lập tức đứng lên thay Triệu Định giải vây: "Đều là lỗi của thiếp, phu nhân đại nhân đại lượng, xin tha cho Định nhi một lần."
Triệu Lục cũng mở miệng mắng, "Từ sáng đến tối, sách ngươi đọc đều ném đi đâu hết rồi? Còn không mau nhận lỗi với đích mẫu."
"Biết sai là được rồi, tính tình ngươi xốc nổi, trở về chép tâm kinh…cứ chép mười lần đi, chép xong thì cho người đưa tới cho ta."
Triệu Lăng Ca trộm vui vẻ. Triệu Định lại không tình nguyện.
Mắt thấy việc này cứ vậy sắp qua đi, Vân Phù lại mở miệng nói: "Tổ mẫu, Đại bá mẫu, đều là ta không tốt, khiến mọi người không vui. Vậy giờ ta sẽ hành lễ với di nương."
Nói xong, nàng lập tức đi tới trước mặt Vạn di nương hành lễ một cách vô cùng cung kính, sau đó lại dùng giọng nói cực kỳ thành khẩn giải thích: "Vừa rồi ta cũng không phải là cố ý xem nhẹ di nương. Chỉ là lúc trước các thúc thẩm nói với ta rằng thiếp thất và nha hoàn không có gì khác biệt, ta là thiên kim tiểu thư, các nàng không bằng ta. Xem ra các thúc thẩm đã nói sai rồi, lần sau ta phải nghe ma ma nhiều hơn mới được."
"Ngươi mắng ta là nha hoàn sao!" Vạn di nương nghe Vân Phù nói xong, biểu tình trên mặt không giữ nổi nữa, đùng đùng tức giận.
"Ta nào có nói như vậy, những cái đó là lúc trước thúc thẩm nói với ta." Vân Phù xua tay, giải thích nói.
Vạn di nương tức giận muốn giáo huấn Vân Phù.
Lúc này, Đại phu nhân Chu Ngọc lại nhẹ nhàng lên tiếng: "Nàng nói cũng không sai. Vạn thị ngươi kích động cái gì? Triệu Định bất kính với đích mẫu ta còn không so đo, Vân Phù mới nói mấy câu, ngươi đã như vậy rồi?"
"Được rồi, nàng chỉ là một đứa nhỏ, các ngươi rộng lượng hơn chút đi, việc này không cần nhắc lại nữa." Triệu lão thái thái híp mắt nhìn Vạn di nương, rồi nói với mọi người.
Vạn di nương chỉ có thể nhịn xuống.
Triệu Lục còn muốn làm một Đại bá tốt, cũng phụ họa theo Triệu lão thái thái:
"Đây chính là nữ nhi của lão Nhị, có chỗ giống lão Nhị đây này. Nương, ngài nhìn xem đôi mắt này, có phải giống hệt lão Nhị hay không?"
Bấy giờ Triệu lão thái thái mới tỉ mỉ nhìn Vân Phù, thần sắc dần dần trở nên nghiêm lại, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Đúng là rất giống. Đứa nhỏ, ngươi tới gần chút, để cho ta nhìn xem."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đôi mắt Lão thái thái rưng rưng, tiểu thư phía sau bà cũng nhân cơ hội này nhìn kỹ Vân Phù.
"Ngươi chịu khổ rồi, đứa bé ngoan..." Triệu lão phu nhân ôm Vân Phù vào trong ngực:
"Sau này tổ mẫu sẽ chăm sóc cháu, cháu chịu khổ rồi, cháu gái của ta..." Lão thái thái khóc không thành tiếng, vỗ lưng Vân Phù an ủi.
Vân Phù để mặc Triệu lão thái thái ôm, phối hợp với dáng vẻ của Triệu lão thái thái, nhưng trong lòng lại chẳng có chút gợn sóng nào.
Đời trước, khi muội muội được đón về tổ mẫu cũng khóc thương tâm như vậy, nhưng việc này cũng không chút ảnh hưởng gì đến việc sau này tổ mẫu phái người đánh muội muội đến nửa chết nửa sống cả.
Vân Phù nhớ rất rõ ràng. Ngày đó trong kho củi, nàng bị trói vào cây cột bên cạnh không thể động đậy, dẫu nhận sai thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn muội muội nàng bị đánh hai mươi gậy, máu chảy loang lỗ khắp kho củi, đỏ đến nỗi khiến Vân Phù sợ hãi, tới tận đêm khuya mới có người xem vết thương cho Triệu Lăng Ca. Nàng ôm Triệu Lăng Ca, một đêm không dám chợp mắt, nàng sợ nếu nàng nhắm mắt lại thì muội muội sẽ xảy ra chuyện mất.
Bắt đầu từ thời khắc đó, Triệu lão thái thái cũng chỉ là tổ mẫu của một mình Triệu Định thôi.
Nghĩ tới đây, Vân Phù theo bản nàng nhìn về phía Triệu Lăng Ca. Còn may, người vẫn còn khỏe mạnh đứng ở chỗ này.
"Mẫu thân, lần này Vân Phù trở về, vậy Lăng Ca phải làm sao bây giờ. Vẫn giữ nàng ở nhà, hay đưa trở về đây?" Vạn di nương mới chịu thua thiệt nhưng vẫn còn lì, đúng là lành sẹo thì quên đau, lại tiếp tục kiếm chuyện với Vân Phù.
Bàn tay đang vuốt ve Vân Phù của Triệu lão thái thái ngừng lại.
"Ta bằng lòng về…" Triệu Lăng Ca ở một bên không biết đã quỳ xuống từ khi nào. Lời còn chưa nói xong, đã bị Vân Phù đánh gãy.
Vân Phù cũng quỳ xuống, khẩn thiết nói với Triệu lão thái thái, "Bị bế nhầm cũng không phải điều nàng ấy muốn, là tạo hóa trêu người. Mười sáu năm nay, nàng thay ta ở trong phủ hiếu thảo với tổ mẫu, đó chính là cháu gái của tổ mẫu."
Ngay từ đầu Triệu lão thái thái đã không nỡ để Triệu Lăng Ca rời đi, giờ nghe Vân Phù nói vậy, trong lòng thoải mái hơn, gật gật đầu: "Vân Phù à, các cháu đều là đứa nhỏ tốt..."
Triệu Lăng Ca làm sao cũng không nghĩ tới Vân Phù có thể nói như vậy.
"Mẫu thân, trong phủ đột nhiên có thêm một đứa nhỏ lớn như vậy, người ngoài mà biết thì sẽ nghị luận Triệu gia chúng ta thế nào đây?" Vạn di nương nhíu mày, vẫn cảm thấy không cam tâm. Sao Vân Phù lại cho phép Triệu Lăng Ca ở lại chứ.
"Không bằng nói chúng ta là tỷ muội song sinh đi. Ta là tỷ tỷ, Lăng Ca là muội muội." Vân Phù đề nghị.
Mặc dù hai nàng vốn dĩ chính là song sinh, nhưng lại không có đủ chứng cứ nên lão thái thái sẽ không tin tưởng. Nhân chứng mấu chốt vẫn chưa tìm được, chuyện này chỉ có thể từ từ tính sau.
Vạn di nương nghe thấy lời này, trái tim hẫng mất một nhịp, bắt đầu chăm chú đánh giá Vân Phù. Con nhóc này không có gì đặc biệt, thậm chí bởi vì sống khổ sở nhiều năm mà tiều tụy hơn Triệu Lăng Ca rất nhiều.
Nhất định là trùng hợp mà thôi. Nàng mới bao nhiêu lớn, làm sao lại biết chuyện năm đó được chứ. Vạn di nương tự an ủi mình.
Triệu lão thái thái thấy hai đứa nhỏ này không khác nhau mấy, cảm thấy đây cũng là một cách: "Được. Vân Phù là tên ở nông thôn của cháu, phải đổi tên khác đi, trở về ta sẽ mời tiên sinh đặt cho cháu một cái tên khác thật hay. "
"Tổ mẫu, cháu cảm thấy Vân Phù rất dễ nghe, cháu không muốn thay đổi, cứ gọi cháu là Triệu Vân Phù đi ạ."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Vậy cũng được."
Triệu lão thái thái thấy bên người Vân Phù chỉ có một mình Ngô ma ma, đang định hỏi nha hoàn mang theo lúc trước đâu rồi, thì Ngô ma ma đã tiến nói nhỏ vài câu vào tai bà. Sắc mặt Triệu lão thái thái trầm xuống, bà nhìn Vạn di nương với ánh mắt vô cùng không vui.
Trong nhà hòa thuận vạn sự hưng, nàng ta thế mà lại để cho người nói những lời kia trước mặt Vân Phù, sao bà an tâm được đây!
"Mấy nha hoàn đi theo đón Vân Phù tuổi còn nhỏ, chưa biết cẩn trọng. Ta sẽ chọn vài nha hoàn khác cho cháu." Nói xong bà chọn luôn hai người trong viện mình cho Vân Phù.
"Viện của cháu nằm ngay cạnh viện của Lăng Ca, đồ vật bên trong đều đã chuẩn bị hết cả rồi, sau này thiếu thứ gì cứ đi tìm Vạn thị. Phụ mẫu cháu đã nhiều năm không gặp cháu rồi, đi thắp nén nhang cho tổ phụ và phụ mẫu cháu đi. Lăng Ca cũng đi cùng luôn."
Ma ma bên người Triệu lão thái thái dẫn các nàng đến từ đường. Sau khi cúng bái xong, đám người ở lại trong viện Triệu lão thái thái dùng cơm.
Triệu lão thái thái có thói quen ngủ trưa, lại có ý muốn cho Triệu Lăng Ca và Vân Phù thân cận thêm chút nên dứt khoát để Triệu Lăng Ca đưa Vân Phù đi đến viện mới.
Trong viện chỉ còn lại hai người bọn họ và thị nữ ma ma của từng người.
Vân Phù càng chăm chú đánh giá Triệu Lăng Ca, nhìn kiểu gì cũng không nhìn ra dáng vẻ của đời trước. Thật tốt, muội muội nàng nên thế này.
Triệu Lăng Ca bị nàng nhìn đến mức có chút không được tự nhiên, đi về trước mấy bước, "Ngươi đi theo ta."
Vân Phù nhìn bóng lưng Triệu Lăng Ca, chậm rãi theo sau.
Đi ngang qua Tri Xuân viện, Triệu Lăng Ca ngừng lại, chỉ vào bảng hiệu trước cửa viện, nói: "Đây là chỗ ta ở, viện của ngươi ở ngay phía trước một chút. Giữa hai viện này của chúng ta có một cánh cửa. Cửa này được cố ý khai thông. Giờ ta mang ngươi đi vào từ chỗ này trước."
Vân Phù dù quen đường quen lối nhưng vẫn đi sau lưng Triệu Lăng Ca, thỉnh thoảng đánh giá cách bài trí trong viện này.
Mọi thứ trước mắt và Tri Xuân viện trong trí nhớ của nàng không khác biệt nhiều lắm, sở thích của hai người các nàng cũng tương tự nhau.
Xuyên qua Nguyệt môn trong hoa viên nhỏ, Triệu Lăng Ca mở miệng: "Bên kia là viện của ngươi. Sau khi biết tin của ngươi, tổ mẫu lập tức bảo Vạn di nương bố trí chỗ đó. Nếu ngươi có chỗ nào không thích thì cứ nói với ta, trở về ta sẽ bảo bà ta đổi cho ngươi."
Vân Phù nhìn muội muội, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu. Triệu Lăng Ca nhớ tới dáng vẻ khi nàng cho Vạn di nương ăn quả đắng, nhịn không được bật cười, lại giải thích nói: "Vạn di nương chưởng quản việc bếp núc trong phủ, vừa rồi ngươi khiến bà ta mất hết mặt mũi, nếu lại đi tìm, không chừng bà ta sẽ gây khó dễ ngươi này nọ cho mà xem."
"Vừa rồi muội còn mắng con trai của bà ta, cũng không sợ bà ta gây khó dễ à?"
"Ta không sợ bà ta."
Vân Phù học theo ngữ khí của muội muội, "Vậy ta cũng không sợ."
Hai người đều nở nụ cười.
Khởi Tinh, Khởi Vân thấy cảnh này, ưu sầu giấu ở trong lòng nhiều ngày qua đã bị quét sạch.
Triệu Lăng Ca dẫn nàng đi về phía trước, qua nửa vườn hoa còn lại tới một cái đình nghỉ mát. Vừa tiến vào hành lang, những giọt mưa tí tách rơi xuống. Rất nhanh, mưa càng lúc càng lớn, tạo thành một bức rèm châu sa mờ ảo dưới mái hiên. Y phục của hai người đều bị dính nước mưa.
Ma ma bên cạnh sợ các nàng sinh bệnh, mau chóng chạy về lấy dù.
Trên hành lang chỉ còn lại hai tỷ muội.
Triệu Lăng Ca đứng kế bên có chút do dự, nàng có vài vấn đề muốn hỏi Vân Phù, lại không biết mở miệng thế nào.
Nghĩ nửa ngày, nàng mới lên tiếng.
Triệu Lăng Ca sững sờ, nàng có chút bối rối, nhưng lại không thể phản bác Triệu Định.
Vân Phù nghe Triệu Lăng Ca nói, trong lúc nhất thời có hơi hoảng hốt, không dám xác định, chỉ liên tục nhìn Triệu Lăng Ca. Thẳng đến khi Triệu Định gọi lên tên Triệu Lăng Ca, khi ấy nàng mới dám chắc. Khoảnh khắc này, mọi khổ sở tích tụ ở sâu trong lòng nàng nhiều năm cuối cùng cũng được trút ra hết.
Nàng làm được rồi.
Vân Phù cắn môi, cố gắng không để cho mình khóc lên, hốc mắt giữ chặt nước mắt đang sắp trào ra.
Những người khác đều tập trung nhìn về phía Triệu Định, chỉ có Triệu Lăng Ca nhìn ra sự dị thường của Vân Phù. Sao đột nhiên nàng ấy lại khóc, chẳng lẽ bị Triệu Định dọa sợ rồi?
Chu Ngọc thấy Triệu Định ra vẻ như vậy thì cực kỳ chán ghét. Bà liếc mắt với ma ma bên cạnh, Lỗ ma ma lập tức đứng dậy, giọng nói còn lớn hơn so với Triệu Định, mười phần vang dội nói:
"Xin công tử cẩn thận lời nói! Lăng Ca tiểu thư là muội muội của ngài, lời này hôm nay nếu để người bên ngoài nghe thấy, mặt mũi Triệu gia biết đặt ở đâu? Mặc dù Vân Phù tiểu thư lớn lên ở nông thôn, nhưng lễ gặp mặt hôm nay cũng không có gì sai lầm, có thể thấy được mấy hôm nay Ngô ma ma cũng dồn tâm sức dạy dỗ tiểu thư. Ngược lại là lời này của công tử học được từ chỗ nào, Đại phu nhân vẫn còn, mẫu thân ở đâu ra?"
Vạn di nương thấy Chu Ngọc muốn truy cứu, sự tình cũng trở nên nghiêm trọng liền lập tức đứng lên thay Triệu Định giải vây: "Đều là lỗi của thiếp, phu nhân đại nhân đại lượng, xin tha cho Định nhi một lần."
Triệu Lục cũng mở miệng mắng, "Từ sáng đến tối, sách ngươi đọc đều ném đi đâu hết rồi? Còn không mau nhận lỗi với đích mẫu."
"Biết sai là được rồi, tính tình ngươi xốc nổi, trở về chép tâm kinh…cứ chép mười lần đi, chép xong thì cho người đưa tới cho ta."
Triệu Lăng Ca trộm vui vẻ. Triệu Định lại không tình nguyện.
Mắt thấy việc này cứ vậy sắp qua đi, Vân Phù lại mở miệng nói: "Tổ mẫu, Đại bá mẫu, đều là ta không tốt, khiến mọi người không vui. Vậy giờ ta sẽ hành lễ với di nương."
Nói xong, nàng lập tức đi tới trước mặt Vạn di nương hành lễ một cách vô cùng cung kính, sau đó lại dùng giọng nói cực kỳ thành khẩn giải thích: "Vừa rồi ta cũng không phải là cố ý xem nhẹ di nương. Chỉ là lúc trước các thúc thẩm nói với ta rằng thiếp thất và nha hoàn không có gì khác biệt, ta là thiên kim tiểu thư, các nàng không bằng ta. Xem ra các thúc thẩm đã nói sai rồi, lần sau ta phải nghe ma ma nhiều hơn mới được."
"Ngươi mắng ta là nha hoàn sao!" Vạn di nương nghe Vân Phù nói xong, biểu tình trên mặt không giữ nổi nữa, đùng đùng tức giận.
"Ta nào có nói như vậy, những cái đó là lúc trước thúc thẩm nói với ta." Vân Phù xua tay, giải thích nói.
Vạn di nương tức giận muốn giáo huấn Vân Phù.
Lúc này, Đại phu nhân Chu Ngọc lại nhẹ nhàng lên tiếng: "Nàng nói cũng không sai. Vạn thị ngươi kích động cái gì? Triệu Định bất kính với đích mẫu ta còn không so đo, Vân Phù mới nói mấy câu, ngươi đã như vậy rồi?"
"Được rồi, nàng chỉ là một đứa nhỏ, các ngươi rộng lượng hơn chút đi, việc này không cần nhắc lại nữa." Triệu lão thái thái híp mắt nhìn Vạn di nương, rồi nói với mọi người.
Vạn di nương chỉ có thể nhịn xuống.
Triệu Lục còn muốn làm một Đại bá tốt, cũng phụ họa theo Triệu lão thái thái:
"Đây chính là nữ nhi của lão Nhị, có chỗ giống lão Nhị đây này. Nương, ngài nhìn xem đôi mắt này, có phải giống hệt lão Nhị hay không?"
Bấy giờ Triệu lão thái thái mới tỉ mỉ nhìn Vân Phù, thần sắc dần dần trở nên nghiêm lại, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Đúng là rất giống. Đứa nhỏ, ngươi tới gần chút, để cho ta nhìn xem."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đôi mắt Lão thái thái rưng rưng, tiểu thư phía sau bà cũng nhân cơ hội này nhìn kỹ Vân Phù.
"Ngươi chịu khổ rồi, đứa bé ngoan..." Triệu lão phu nhân ôm Vân Phù vào trong ngực:
"Sau này tổ mẫu sẽ chăm sóc cháu, cháu chịu khổ rồi, cháu gái của ta..." Lão thái thái khóc không thành tiếng, vỗ lưng Vân Phù an ủi.
Vân Phù để mặc Triệu lão thái thái ôm, phối hợp với dáng vẻ của Triệu lão thái thái, nhưng trong lòng lại chẳng có chút gợn sóng nào.
Đời trước, khi muội muội được đón về tổ mẫu cũng khóc thương tâm như vậy, nhưng việc này cũng không chút ảnh hưởng gì đến việc sau này tổ mẫu phái người đánh muội muội đến nửa chết nửa sống cả.
Vân Phù nhớ rất rõ ràng. Ngày đó trong kho củi, nàng bị trói vào cây cột bên cạnh không thể động đậy, dẫu nhận sai thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn muội muội nàng bị đánh hai mươi gậy, máu chảy loang lỗ khắp kho củi, đỏ đến nỗi khiến Vân Phù sợ hãi, tới tận đêm khuya mới có người xem vết thương cho Triệu Lăng Ca. Nàng ôm Triệu Lăng Ca, một đêm không dám chợp mắt, nàng sợ nếu nàng nhắm mắt lại thì muội muội sẽ xảy ra chuyện mất.
Bắt đầu từ thời khắc đó, Triệu lão thái thái cũng chỉ là tổ mẫu của một mình Triệu Định thôi.
Nghĩ tới đây, Vân Phù theo bản nàng nhìn về phía Triệu Lăng Ca. Còn may, người vẫn còn khỏe mạnh đứng ở chỗ này.
"Mẫu thân, lần này Vân Phù trở về, vậy Lăng Ca phải làm sao bây giờ. Vẫn giữ nàng ở nhà, hay đưa trở về đây?" Vạn di nương mới chịu thua thiệt nhưng vẫn còn lì, đúng là lành sẹo thì quên đau, lại tiếp tục kiếm chuyện với Vân Phù.
Bàn tay đang vuốt ve Vân Phù của Triệu lão thái thái ngừng lại.
"Ta bằng lòng về…" Triệu Lăng Ca ở một bên không biết đã quỳ xuống từ khi nào. Lời còn chưa nói xong, đã bị Vân Phù đánh gãy.
Vân Phù cũng quỳ xuống, khẩn thiết nói với Triệu lão thái thái, "Bị bế nhầm cũng không phải điều nàng ấy muốn, là tạo hóa trêu người. Mười sáu năm nay, nàng thay ta ở trong phủ hiếu thảo với tổ mẫu, đó chính là cháu gái của tổ mẫu."
Ngay từ đầu Triệu lão thái thái đã không nỡ để Triệu Lăng Ca rời đi, giờ nghe Vân Phù nói vậy, trong lòng thoải mái hơn, gật gật đầu: "Vân Phù à, các cháu đều là đứa nhỏ tốt..."
Triệu Lăng Ca làm sao cũng không nghĩ tới Vân Phù có thể nói như vậy.
"Mẫu thân, trong phủ đột nhiên có thêm một đứa nhỏ lớn như vậy, người ngoài mà biết thì sẽ nghị luận Triệu gia chúng ta thế nào đây?" Vạn di nương nhíu mày, vẫn cảm thấy không cam tâm. Sao Vân Phù lại cho phép Triệu Lăng Ca ở lại chứ.
"Không bằng nói chúng ta là tỷ muội song sinh đi. Ta là tỷ tỷ, Lăng Ca là muội muội." Vân Phù đề nghị.
Mặc dù hai nàng vốn dĩ chính là song sinh, nhưng lại không có đủ chứng cứ nên lão thái thái sẽ không tin tưởng. Nhân chứng mấu chốt vẫn chưa tìm được, chuyện này chỉ có thể từ từ tính sau.
Vạn di nương nghe thấy lời này, trái tim hẫng mất một nhịp, bắt đầu chăm chú đánh giá Vân Phù. Con nhóc này không có gì đặc biệt, thậm chí bởi vì sống khổ sở nhiều năm mà tiều tụy hơn Triệu Lăng Ca rất nhiều.
Nhất định là trùng hợp mà thôi. Nàng mới bao nhiêu lớn, làm sao lại biết chuyện năm đó được chứ. Vạn di nương tự an ủi mình.
Triệu lão thái thái thấy hai đứa nhỏ này không khác nhau mấy, cảm thấy đây cũng là một cách: "Được. Vân Phù là tên ở nông thôn của cháu, phải đổi tên khác đi, trở về ta sẽ mời tiên sinh đặt cho cháu một cái tên khác thật hay. "
"Tổ mẫu, cháu cảm thấy Vân Phù rất dễ nghe, cháu không muốn thay đổi, cứ gọi cháu là Triệu Vân Phù đi ạ."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Vậy cũng được."
Triệu lão thái thái thấy bên người Vân Phù chỉ có một mình Ngô ma ma, đang định hỏi nha hoàn mang theo lúc trước đâu rồi, thì Ngô ma ma đã tiến nói nhỏ vài câu vào tai bà. Sắc mặt Triệu lão thái thái trầm xuống, bà nhìn Vạn di nương với ánh mắt vô cùng không vui.
Trong nhà hòa thuận vạn sự hưng, nàng ta thế mà lại để cho người nói những lời kia trước mặt Vân Phù, sao bà an tâm được đây!
"Mấy nha hoàn đi theo đón Vân Phù tuổi còn nhỏ, chưa biết cẩn trọng. Ta sẽ chọn vài nha hoàn khác cho cháu." Nói xong bà chọn luôn hai người trong viện mình cho Vân Phù.
"Viện của cháu nằm ngay cạnh viện của Lăng Ca, đồ vật bên trong đều đã chuẩn bị hết cả rồi, sau này thiếu thứ gì cứ đi tìm Vạn thị. Phụ mẫu cháu đã nhiều năm không gặp cháu rồi, đi thắp nén nhang cho tổ phụ và phụ mẫu cháu đi. Lăng Ca cũng đi cùng luôn."
Ma ma bên người Triệu lão thái thái dẫn các nàng đến từ đường. Sau khi cúng bái xong, đám người ở lại trong viện Triệu lão thái thái dùng cơm.
Triệu lão thái thái có thói quen ngủ trưa, lại có ý muốn cho Triệu Lăng Ca và Vân Phù thân cận thêm chút nên dứt khoát để Triệu Lăng Ca đưa Vân Phù đi đến viện mới.
Trong viện chỉ còn lại hai người bọn họ và thị nữ ma ma của từng người.
Vân Phù càng chăm chú đánh giá Triệu Lăng Ca, nhìn kiểu gì cũng không nhìn ra dáng vẻ của đời trước. Thật tốt, muội muội nàng nên thế này.
Triệu Lăng Ca bị nàng nhìn đến mức có chút không được tự nhiên, đi về trước mấy bước, "Ngươi đi theo ta."
Vân Phù nhìn bóng lưng Triệu Lăng Ca, chậm rãi theo sau.
Đi ngang qua Tri Xuân viện, Triệu Lăng Ca ngừng lại, chỉ vào bảng hiệu trước cửa viện, nói: "Đây là chỗ ta ở, viện của ngươi ở ngay phía trước một chút. Giữa hai viện này của chúng ta có một cánh cửa. Cửa này được cố ý khai thông. Giờ ta mang ngươi đi vào từ chỗ này trước."
Vân Phù dù quen đường quen lối nhưng vẫn đi sau lưng Triệu Lăng Ca, thỉnh thoảng đánh giá cách bài trí trong viện này.
Mọi thứ trước mắt và Tri Xuân viện trong trí nhớ của nàng không khác biệt nhiều lắm, sở thích của hai người các nàng cũng tương tự nhau.
Xuyên qua Nguyệt môn trong hoa viên nhỏ, Triệu Lăng Ca mở miệng: "Bên kia là viện của ngươi. Sau khi biết tin của ngươi, tổ mẫu lập tức bảo Vạn di nương bố trí chỗ đó. Nếu ngươi có chỗ nào không thích thì cứ nói với ta, trở về ta sẽ bảo bà ta đổi cho ngươi."
Vân Phù nhìn muội muội, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu. Triệu Lăng Ca nhớ tới dáng vẻ khi nàng cho Vạn di nương ăn quả đắng, nhịn không được bật cười, lại giải thích nói: "Vạn di nương chưởng quản việc bếp núc trong phủ, vừa rồi ngươi khiến bà ta mất hết mặt mũi, nếu lại đi tìm, không chừng bà ta sẽ gây khó dễ ngươi này nọ cho mà xem."
"Vừa rồi muội còn mắng con trai của bà ta, cũng không sợ bà ta gây khó dễ à?"
"Ta không sợ bà ta."
Vân Phù học theo ngữ khí của muội muội, "Vậy ta cũng không sợ."
Hai người đều nở nụ cười.
Khởi Tinh, Khởi Vân thấy cảnh này, ưu sầu giấu ở trong lòng nhiều ngày qua đã bị quét sạch.
Triệu Lăng Ca dẫn nàng đi về phía trước, qua nửa vườn hoa còn lại tới một cái đình nghỉ mát. Vừa tiến vào hành lang, những giọt mưa tí tách rơi xuống. Rất nhanh, mưa càng lúc càng lớn, tạo thành một bức rèm châu sa mờ ảo dưới mái hiên. Y phục của hai người đều bị dính nước mưa.
Ma ma bên cạnh sợ các nàng sinh bệnh, mau chóng chạy về lấy dù.
Trên hành lang chỉ còn lại hai tỷ muội.
Triệu Lăng Ca đứng kế bên có chút do dự, nàng có vài vấn đề muốn hỏi Vân Phù, lại không biết mở miệng thế nào.
Nghĩ nửa ngày, nàng mới lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.