Sau Khi Sống Lại Ta Tráo Đổi Thân Phận Với Muội Muội
Chương 28: Thẩm Vấn (2)
Dữu Tử Hoa Thuyền
17/08/2024
Khi Triệu lão thái thái nhận được tin từ nha môn, cả người bà đều xây
xẩm. Bà nhìn Lăng Ca và Vân Phù đang kiểm tra sổ sách trong phòng,
"Chuyện này là do các ngươi báo quan à?"
"Đúng vậy, mấy ngày trước, lúc dự tiệc ở Trần gia, suýt chút nữa cháu đã bị người ta đẩy xuống nước, vì vậy mới báo quan."
"Hồ đồ, đúng là hồ đồ. Sao lại không nói việc này với ta? Các ngươi có biết Phùng gia là nhà thế nào không!"
"Ai quan tâm nhà bọn họ thế nào, nàng ta đả thương tỷ tỷ thì phải nhận trừng phạt." Triệu Lăng Ca nhỏ giọng nói.
"Hai người các ngươi... Mau cho người tới quan phủ xóa án đi."
"Cháu không xóa. Nếu không phải Lăng Ca nhanh trí thì cháu đã chết đuối từ lâu rồi." Vân Phù lên tiếng trước khi Triệu Lăng Ca phản bác.
"Các ngươi phản cả rồi, giờ còn không chịu nghe lời của bà lão này nữa!" Sắc mặt Triệu lão thái thái tái mét, nhìn hai người.
"Triệu Vân Phù, ngươi quả nhiên là thứ lớn lên ở bên ngoài, một chút lễ nghĩa cũng không biết, để ta xem sau này có ai muốn cưới ngươi. Chí ít Triệu Lăng Ca còn có một mối hôn sự, còn ngươi ta thấy chỉ có thể cô độc tới già mà thôi!" Triệu Định ở bên cạnh cũng không sợ chuyện lớn hơn, chen miệng vào châm chọc.
Triệu Vân Phù lạnh lùng nhìn hắn, đối với kẻ đáng ghét này, ngay cả nói nàng cũng lười. Còn Triệu Lăng Ca thì trợn mắt nhìn Triệu Định, đồ thô tục!
"Người đâu, phái người tới quan phủ xóa án đi. Cứ nói là chúng ta đã tra rõ ràng, chỉ là trò đùa giữa bọn nhỏ mà thôi, nhớ tặng chút bạc qua đó." Triệu lão thái thái không cho phép các nàng phản đối, đã trực tiếp phân phó hạ nhân.
"Tổ mẫu, luật pháp Đại Tề có quy định, người hủy bỏ bản án chỉ có thể tự mình đi quan phủ, ngài không thể làm thế này được. Hơn nữa, đây sao có thể xem là trò đùa." Nói giữa chừng, Vân Phù vươn tay đưa chỗ bị thương cho Triệu lão thái thái nhìn, "Đây là vết thương do ngày đó bị ngã trên sườn núi."
Triệu lão thái thái chỉ liếc mắt một cái.
"Cái này bôi chút thuốc là hết, cần gì phải chuyện bé xé ra to. Ngươi có biết một khi cáo trạng đến quan phủ, về sau Phùng gia sẽ đối đãi với Triệu gia chúng ta thế nào không! Cô nương chưa xuất giá mà đi quan phủ cáo trạng, ngươi vứt mặt mũi Triệu gia đi chỗ nào rồi! Các ngươi không biết nghĩ cho cái nhà này chút nào sao, đều trở về tự xem lại bản thân cho ta!"
Triệu Lăng Ca và Vân Phù bị giam lỏng trong viện của mình.
Thừa dịp trời tối, Triệu Lăng Ca lén lút băng qua hoa viên giữa hai viện, đi tới nơi ở của Vân Phù.
Vân Phù chưa ngủ, vẫn ở trong thư phòng đợi nàng ấy.
"Lạnh quá đi..." Triệu Lăng Ca đẩy cửa ra, ôm mặt bước vào, nàng đi đến bên cạnh Vân Phù.
"Đã nói để tỷ qua đó, muội cứ nhất quyết không nghe. Tỷ đã sớm cho người nấu canh ngọt, uống đi cho ấm người."l
Triệu Lăng Ca cầm canh ngọt lên uống từng ngụm nhỏ, "Tỷ tỷ, tổ mẫu đã cho người đi xóa án, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy tha cho Phùng Tuyết sao, nhưng nàng ta suýt nữa đã hại tỷ rơi xuống hồ còn gì."
"Không sao cả, tỷ đã biết trước vụ án này không thẩm tra được. Tỷ đã cho người lan truyền chuyện này ra ngoài. Người ở Phất Châu đều sẽ sớm biết chuyện này thôi."
Vân Phù nhìn nàng ấy, "Tỷ đã từng hỏi muội rằng có biết Triệu gia có bao nhiêu cửa hàng chưa? Muội nói muội không biết. Vậy bây giờ tỷ sẽ nói cho muội biết, sản nghiệp Triệu gia trải rộng khắp toàn bộ Phất Châu, trong đó tửu lâu là nổi tiếng nhất, tiếp theo chính là cửa hàng son phấn và cửa hàng may mặc. Tửu lâu do ông cố năm đó một tay tạo dựng, kéo dài đến nay, mà cửa hàng son phấn, may mặc là phụ thân chúng ta mở."
"Phụ thân lợi hại vậy sao?" Triệu Lăng Ca rất kinh ngạc, từ trước đến giờ chưa có ai nói với nàng những chuyện này.
Vân Phù nói tiếp, "Phụ thân đã gặp phải cướp trên đường về từ Nam Lĩnh nên mới qua đời. Thế nhưng phụ thân chúng ta vào Nam ra Bắc, bên cạnh có nhiều người bảo vệ như vậy, đi nhiều nơi như thế đều không sao, vậy mà ở Nam Lĩnh thì gặp chuyện. Không những thế, con trai của Khổng quản gia cũng mất tích trên đường về từ Nam Lĩnh. Nhiều năm như vậy, không hề có tin tức. Tỷ hoài nghi trong chuyện này có điều kỳ quái."
"Tỷ tỷ, sao tỷ biết nhiều vậy?" Triệu Lăng Ca hết sức kinh ngạc. Những chuyện này nàng hoàn toàn không biết.
"Khổng quản gia nói cho tỷ biết. Năm đó, lúc tổ phụ còn sống đã phân nhà cho Đại bá và phụ thân chúng ta. Đại bá chiếm hơn phân nửa, còn phụ thân chỉ có một phần nhỏ. Nhưng phụ thân am hiểu việc buôn bán, rất nhanh đã quản lí những cửa hàng kia đâu ra đấy. Chỉ sau vài năm, gia sản của phụ thân và Đại bá đã ngang nhau. Sau này khi phụ mẫu lần lượt xảy ra chuyện, khi đó muội vừa ra đời, Đại bá đã hợp Triệu gia lại làm một, tiếp nhận tài sản của nhà chúng ta mãi cho đến hôm nay."
"Vì sao tổ mẫu chưa từng nói với muội những chuyện này? Muội hoàn toàn không biết gì hết?" Triệu Lăng Ca càng thêm khiếp sợ. Tổ mẫu không chỉ chưa từng nhắc đến chuyện đó mà ngược lại còn khiến nàng tâm tâm niệm niệm những cái tốt của Đại bá. Nàng vẫn cho rằng những năm qua mình ăn mặc đi ở đều dùng tiền của Đại bá, nên vô cùng áy náy.
Ai biết hóa ra mọi chuyện lại thế này?
Sao tổ mẫu có thể nói chuyện này ra. Triệu lão thái thái vĩnh viễn đặt Triệu gia ở thứ nhất há có thể chắp tay nhường một nửa gia sản của Triệu gia cho người khác.
Kiếp trước nàng cũng không biết, cho đến sau này, lúc nàng xảy ra xung đột với Triệu gia rồi bị giam trong kho củi, Vạn thị mới nói với nàng.
"Bởi vì tổ mẫu không muốn chúng ta lấy được những thứ phụ mẫu để lại, nhưng tỷ không đồng ý. Phụ thân, mẫu thân là người thân nhất của chúng ta, còn ai có thể có tư cách lấy những thứ đó hơn chúng ta chứ?" Vân Phù nhìn về phía Triệu Lăng Ca nói.
"Nhưng làm sao chúng ta lấy lại được chứ tỷ tỷ? Tổ mẫu chẳng hề nhắc đến việc này."
"Chia nhà thôi."
Cái thìa rơi xuống bàn, Triệu Lăng Ca sững sờ tại chỗ không biết làm sao.
Chia nhà?
Vân Phù tiếp tục nói, "Triệu gia sớm đã chia nhà rồi, chỉ có điều năm đó muội còn nhỏ, không ai chăm sóc nên mới phải hợp hai phủ lại làm một. Bây giờ tỷ muội ta đều đã lớn, nhà này cũng nên tách ra rồi."
Nhìn ánh mắt mơ hồ của Triệu Lăng Ca. Vân Phù nhớ đến chuyện đời trước, trong lòng lại thêm khó chịu.
"Yên tâm đi, có tỷ ở đây, tỷ sẽ bảo vệ muội thật tốt.”
"Tỷ tỷ, muội ủng hộ tỷ. Tỷ nói thế nào muội sẽ làm thế đó. Vậy tiếp theo chúng ta làm gì đây?"
Triệu lão thái thái nhốt Vân Phù và Triệu Lăng Ca vào phòng xong thì bảo Triệu Lục phái người tới nha môn xóa án.
Những năm này Triệu Lục không học được thứ gì ra hồn nhưng việc bám víu vào đám quyền quý thì rất rành. Nghe thấy Vân Phù cáo trạng Phùng gia, hắn ta vội vàng bảo quản gia trong phủ mang theo lễ vật lập tức chạy tới quan phủ.
Huyện lệnh xem hồ sơ, lại liếc mắt nhìn bạc bên cạnh thì lập tức muốn hủy án cho Vân Phù.
"Vì sao đại nhân hủy bỏ bản án? Không phải luật pháp Đại Tề đã nêu rõ, nếu muốn hủy bỏ bản án, người cáo trạng chỉ có thể tự mình đến đây mới được tính là hủy án thành công sao? Ta thấy người cáo trạng là một nữ tử, sao giờ lại thành các ngươi đến hủy án?" Hướng Xuyên ra vẻ không biết, nhìn về phía Huyện lệnh.
Sắc mặt Huyện lệnh trắng nhợt, hắn thế mà quên còn có người khác ở đây. Đang lúc không biết mở miệng thế nào, ông ta lại nghe Triệu Lục nói:
"Người cáo trạng là Đại tiểu thư của nhà ta. Lão thái thái ở nhà nói, cô nương còn nhỏ, trẻ người non dạ. Chuyện này cùng lắm chỉ là nhóm cô nương đùa với nhau thôi, kết quả đứa nhỏ này lại cho là thật, vô duyên vô cớ gây thêm phiền phức cho đại nhân, vẫn xin đại nhân giúp bỏ bản án này." Quản gia của Triệu gia thấy thái độ cung kính của Huyện lệnh đối với Hướng Xuyên, cũng không dám đánh giá thấp đối phương, bèn dùng lời hay ý đẹp giải thích.
"Ta thấy trên đơn kiện này viết là có ý định giết người. Đây chính là việc lớn, sao có thể nói là trò đùa được? Ngươi nói có đúng hay không, Tôn đại nhân?" Hướng Xuyên chẳng cho bọn họ chút sắc mặt tốt nào, hỏi ngược lại.
Hắn ở đây mấy ngày, đã sớm biết tường tận chuyện của Triệu gia.
Mà hắn càng thăm dò lại càng cảm thấy kỳ quái. Người mà Tam hoàng tử dặn hắn bảo vệ thật ra lại là Đại tiểu thư Triệu Vân Phù của Triệu gia. Không chỉ như vậy, vị Đại tiểu thư này mới được đón về trước đó không lâu. Mặc dù bọn họ nói là do thân thể nàng không tốt nên mới ở nông thôn mười sáu năm, nhưng Hướng Xuyên vẫn tra được, nguyên nhân thật sự là năm đó vị Đại tiểu thư này bị ôm nhầm, thời gian trước mới tìm được rồi rước về. Có thể thấy được cuộc đời nàng vô cùng lận đận.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui Hướng Xuyên vẫn không nghĩ ra đến cùng là làm sao mà Tam điện hạ lại biết vị Triệu Đại tiểu thư này. Chẳng lẽ bọn họ gặp nhau trong lúc ra ngoài dạo chơi?
Nhưng lúc dạo chơi năm đó, Tam điện hạ cũng chỉ mới mười mấy tuổi thôi. Rốt cuộc là điện hạ gặp cô nương này thế nào nhỉ? Hướng Xuyên nghĩ nát óc cũng không thể đoán ra được rằng Tề Tuân có trí nhớ của kiếp trước.
Còn có phụ mẫu của Đại tiểu thư Triệu gia, theo hắn thấy thì cái chết của hai người đó đều kỳ lạ. Đại bá của nàng càng khả nghi hơn, thế nào mà đệ đệ ruột vừa mất thì lập tức muốn nuốt trọn gia sản thế chứ.
Không dễ gì mới đón được cháu gái trở về, kết quả ban đêm nàng sinh bệnh cũng không mời đại phu.
Vậy nên bây giờ người Triệu gia tới, Hướng Xuyên càng không cho bọn họ sắc mặt tốt.
Huyện lệnh vừa nghe thấy ngữ khí của Hướng Xuyên thì biết hắn có ý gì, vội vàng nói tiếp, "Tướng quân nói đúng. Trừ phi là người lập bản án tới, nếu không thì cứ thẩm tra xử lí án này như thường lệ."
Quản gia trắng tay trở về khiến Triệu Lục có chút luống cuống, trong lòng ông ta giận mắng Vân Phù, quả nhiên tính tình giống hệt phụ thân nàng, chỉ biết gây rắc rối.
Triệu lão thái thái cũng chẳng còn cách nào, vốn định nhốt Vân Phù trong phòng đến khi thẩm án xong lại thả nàng ra, nhưng ai ngờ Huyện lệnh lại phái người mời cả Vân Phù và Triệu Lăng Ca tới.
Thế rồi, xe ngựa dừng trước cửa Triệu gia, bên cạnh còn có nha dịch canh giữ, Triệu lão thái thái chỉ có thể thả người ra, nhưng bà ta lại thoái thác với Vân Phù và Triệu Lăng Ca bằng lý do khác:
"Mặc dù Phùng gia là một dòng tộc lớn, nhưng việc này đúng là nàng ta phải chịu trách nhiệm. Ta không ngăn các cháu nữa, xe ngựa của quan phủ đã chuẩn bị xong, hai đứa đi sớm về sớm."
Vân Phù không rõ chuyện gì đang xảy ra, Triệu Lăng Ca lại càng mơ hồ. Lúc ngồi trên xe ngựa, họ còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, "Tỷ tỷ, muội cứ tưởng tổ mẫu sẽ không cho chúng ta đi, kết quả bà còn cố ý chuẩn bị xe ngựa đưa chúng ta nữa. Suy cho cùng tổ mẫu vẫn mềm lòng."
Ngoài miệng Vân Phù phụ họa Triệu Lăng Ca, nhưng trong lòng chẳng tin chút nào. Trông dáng vẻ cười ngây ngô của Triệu Lăng Ca, lòng nàng thầm nghĩ, nếu muội nhớ ra đời trước bà ta cho người đánh muội thế nào, xem muội còn có thể nói ra lời này nữa không?
Xe ngựa nhanh chóng chạy đến quan phủ.
Phùng Nguyệt, Phùng Tuyết và vị di nương kia của Phùng gia cũng được đưa tới nha môn cùng nhau.
Bấy giờ vị di nương kia của Phùng gia vẫn coi đây chỉ là chuyện nhỏ, "Thị nữ kia đã không phải là người của chúng ta từ lâu, Triệu cô nương đã mua lại rồi còn gì? Đã như vậy, chuyện này có liên quan gì đến nhà ta chứ?"
"Vốn là có chuyện đó. Nhưng ta đưa người về không được bao lâu thì Phùng Nguyệt đã đưa nàng ta về lại rồi. Không phải khế ước bán thân của nàng ta vẫn trong tay Phùng Nguyệt đó sao?"
Sắc mặt di nương thay đổi, bà ta lập tức nhìn về phía Phùng Nguyệt.
Đối phương gật đầu, rồi nói với Huyện lệnh: "Đại nhân, ta cũng cáo trạng Phùng Tuyết có ý định giết người. Hôm đó ở Trần gia, Phùng Tuyết thu mua thị nữ hầu hạ bên người ta, bảo nàng ta thừa dịp không ai chú ý đẩy ta xuống hồ. Triệu Vân Phù cũng vì vậy mà bị liên lụy. Xin đại nhân làm chủ, đòi lại công bằng cho ta."
"Ngươi nói bậy! Không có chứng cứ, ngươi dựa vào cái gì mà vu khống Tuyết Nhi?" Di nương lên tiếng phản bác.
"Làm càn, ở đây là công đường, ai cho ngươi giương oai như thế!"
...
Huyện lệnh dồn hết toàn lực thẩm án một cách công bằng, không thiên vị, phán xét chỉ dựa trên chứng cứ. Sắc mặt vị di nương của Phùng gia dần trở nên xám ngoét.
Hướng Xuyên bên này đang bí mật quan sát Vân Phù. Hắn nghĩ mãi mà không ra, người này đến cùng là có ưu điểm gì, lại có thể khiến Tam hoàng tử quan tâm thế chứ.
"Đúng vậy, mấy ngày trước, lúc dự tiệc ở Trần gia, suýt chút nữa cháu đã bị người ta đẩy xuống nước, vì vậy mới báo quan."
"Hồ đồ, đúng là hồ đồ. Sao lại không nói việc này với ta? Các ngươi có biết Phùng gia là nhà thế nào không!"
"Ai quan tâm nhà bọn họ thế nào, nàng ta đả thương tỷ tỷ thì phải nhận trừng phạt." Triệu Lăng Ca nhỏ giọng nói.
"Hai người các ngươi... Mau cho người tới quan phủ xóa án đi."
"Cháu không xóa. Nếu không phải Lăng Ca nhanh trí thì cháu đã chết đuối từ lâu rồi." Vân Phù lên tiếng trước khi Triệu Lăng Ca phản bác.
"Các ngươi phản cả rồi, giờ còn không chịu nghe lời của bà lão này nữa!" Sắc mặt Triệu lão thái thái tái mét, nhìn hai người.
"Triệu Vân Phù, ngươi quả nhiên là thứ lớn lên ở bên ngoài, một chút lễ nghĩa cũng không biết, để ta xem sau này có ai muốn cưới ngươi. Chí ít Triệu Lăng Ca còn có một mối hôn sự, còn ngươi ta thấy chỉ có thể cô độc tới già mà thôi!" Triệu Định ở bên cạnh cũng không sợ chuyện lớn hơn, chen miệng vào châm chọc.
Triệu Vân Phù lạnh lùng nhìn hắn, đối với kẻ đáng ghét này, ngay cả nói nàng cũng lười. Còn Triệu Lăng Ca thì trợn mắt nhìn Triệu Định, đồ thô tục!
"Người đâu, phái người tới quan phủ xóa án đi. Cứ nói là chúng ta đã tra rõ ràng, chỉ là trò đùa giữa bọn nhỏ mà thôi, nhớ tặng chút bạc qua đó." Triệu lão thái thái không cho phép các nàng phản đối, đã trực tiếp phân phó hạ nhân.
"Tổ mẫu, luật pháp Đại Tề có quy định, người hủy bỏ bản án chỉ có thể tự mình đi quan phủ, ngài không thể làm thế này được. Hơn nữa, đây sao có thể xem là trò đùa." Nói giữa chừng, Vân Phù vươn tay đưa chỗ bị thương cho Triệu lão thái thái nhìn, "Đây là vết thương do ngày đó bị ngã trên sườn núi."
Triệu lão thái thái chỉ liếc mắt một cái.
"Cái này bôi chút thuốc là hết, cần gì phải chuyện bé xé ra to. Ngươi có biết một khi cáo trạng đến quan phủ, về sau Phùng gia sẽ đối đãi với Triệu gia chúng ta thế nào không! Cô nương chưa xuất giá mà đi quan phủ cáo trạng, ngươi vứt mặt mũi Triệu gia đi chỗ nào rồi! Các ngươi không biết nghĩ cho cái nhà này chút nào sao, đều trở về tự xem lại bản thân cho ta!"
Triệu Lăng Ca và Vân Phù bị giam lỏng trong viện của mình.
Thừa dịp trời tối, Triệu Lăng Ca lén lút băng qua hoa viên giữa hai viện, đi tới nơi ở của Vân Phù.
Vân Phù chưa ngủ, vẫn ở trong thư phòng đợi nàng ấy.
"Lạnh quá đi..." Triệu Lăng Ca đẩy cửa ra, ôm mặt bước vào, nàng đi đến bên cạnh Vân Phù.
"Đã nói để tỷ qua đó, muội cứ nhất quyết không nghe. Tỷ đã sớm cho người nấu canh ngọt, uống đi cho ấm người."l
Triệu Lăng Ca cầm canh ngọt lên uống từng ngụm nhỏ, "Tỷ tỷ, tổ mẫu đã cho người đi xóa án, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy tha cho Phùng Tuyết sao, nhưng nàng ta suýt nữa đã hại tỷ rơi xuống hồ còn gì."
"Không sao cả, tỷ đã biết trước vụ án này không thẩm tra được. Tỷ đã cho người lan truyền chuyện này ra ngoài. Người ở Phất Châu đều sẽ sớm biết chuyện này thôi."
Vân Phù nhìn nàng ấy, "Tỷ đã từng hỏi muội rằng có biết Triệu gia có bao nhiêu cửa hàng chưa? Muội nói muội không biết. Vậy bây giờ tỷ sẽ nói cho muội biết, sản nghiệp Triệu gia trải rộng khắp toàn bộ Phất Châu, trong đó tửu lâu là nổi tiếng nhất, tiếp theo chính là cửa hàng son phấn và cửa hàng may mặc. Tửu lâu do ông cố năm đó một tay tạo dựng, kéo dài đến nay, mà cửa hàng son phấn, may mặc là phụ thân chúng ta mở."
"Phụ thân lợi hại vậy sao?" Triệu Lăng Ca rất kinh ngạc, từ trước đến giờ chưa có ai nói với nàng những chuyện này.
Vân Phù nói tiếp, "Phụ thân đã gặp phải cướp trên đường về từ Nam Lĩnh nên mới qua đời. Thế nhưng phụ thân chúng ta vào Nam ra Bắc, bên cạnh có nhiều người bảo vệ như vậy, đi nhiều nơi như thế đều không sao, vậy mà ở Nam Lĩnh thì gặp chuyện. Không những thế, con trai của Khổng quản gia cũng mất tích trên đường về từ Nam Lĩnh. Nhiều năm như vậy, không hề có tin tức. Tỷ hoài nghi trong chuyện này có điều kỳ quái."
"Tỷ tỷ, sao tỷ biết nhiều vậy?" Triệu Lăng Ca hết sức kinh ngạc. Những chuyện này nàng hoàn toàn không biết.
"Khổng quản gia nói cho tỷ biết. Năm đó, lúc tổ phụ còn sống đã phân nhà cho Đại bá và phụ thân chúng ta. Đại bá chiếm hơn phân nửa, còn phụ thân chỉ có một phần nhỏ. Nhưng phụ thân am hiểu việc buôn bán, rất nhanh đã quản lí những cửa hàng kia đâu ra đấy. Chỉ sau vài năm, gia sản của phụ thân và Đại bá đã ngang nhau. Sau này khi phụ mẫu lần lượt xảy ra chuyện, khi đó muội vừa ra đời, Đại bá đã hợp Triệu gia lại làm một, tiếp nhận tài sản của nhà chúng ta mãi cho đến hôm nay."
"Vì sao tổ mẫu chưa từng nói với muội những chuyện này? Muội hoàn toàn không biết gì hết?" Triệu Lăng Ca càng thêm khiếp sợ. Tổ mẫu không chỉ chưa từng nhắc đến chuyện đó mà ngược lại còn khiến nàng tâm tâm niệm niệm những cái tốt của Đại bá. Nàng vẫn cho rằng những năm qua mình ăn mặc đi ở đều dùng tiền của Đại bá, nên vô cùng áy náy.
Ai biết hóa ra mọi chuyện lại thế này?
Sao tổ mẫu có thể nói chuyện này ra. Triệu lão thái thái vĩnh viễn đặt Triệu gia ở thứ nhất há có thể chắp tay nhường một nửa gia sản của Triệu gia cho người khác.
Kiếp trước nàng cũng không biết, cho đến sau này, lúc nàng xảy ra xung đột với Triệu gia rồi bị giam trong kho củi, Vạn thị mới nói với nàng.
"Bởi vì tổ mẫu không muốn chúng ta lấy được những thứ phụ mẫu để lại, nhưng tỷ không đồng ý. Phụ thân, mẫu thân là người thân nhất của chúng ta, còn ai có thể có tư cách lấy những thứ đó hơn chúng ta chứ?" Vân Phù nhìn về phía Triệu Lăng Ca nói.
"Nhưng làm sao chúng ta lấy lại được chứ tỷ tỷ? Tổ mẫu chẳng hề nhắc đến việc này."
"Chia nhà thôi."
Cái thìa rơi xuống bàn, Triệu Lăng Ca sững sờ tại chỗ không biết làm sao.
Chia nhà?
Vân Phù tiếp tục nói, "Triệu gia sớm đã chia nhà rồi, chỉ có điều năm đó muội còn nhỏ, không ai chăm sóc nên mới phải hợp hai phủ lại làm một. Bây giờ tỷ muội ta đều đã lớn, nhà này cũng nên tách ra rồi."
Nhìn ánh mắt mơ hồ của Triệu Lăng Ca. Vân Phù nhớ đến chuyện đời trước, trong lòng lại thêm khó chịu.
"Yên tâm đi, có tỷ ở đây, tỷ sẽ bảo vệ muội thật tốt.”
"Tỷ tỷ, muội ủng hộ tỷ. Tỷ nói thế nào muội sẽ làm thế đó. Vậy tiếp theo chúng ta làm gì đây?"
Triệu lão thái thái nhốt Vân Phù và Triệu Lăng Ca vào phòng xong thì bảo Triệu Lục phái người tới nha môn xóa án.
Những năm này Triệu Lục không học được thứ gì ra hồn nhưng việc bám víu vào đám quyền quý thì rất rành. Nghe thấy Vân Phù cáo trạng Phùng gia, hắn ta vội vàng bảo quản gia trong phủ mang theo lễ vật lập tức chạy tới quan phủ.
Huyện lệnh xem hồ sơ, lại liếc mắt nhìn bạc bên cạnh thì lập tức muốn hủy án cho Vân Phù.
"Vì sao đại nhân hủy bỏ bản án? Không phải luật pháp Đại Tề đã nêu rõ, nếu muốn hủy bỏ bản án, người cáo trạng chỉ có thể tự mình đến đây mới được tính là hủy án thành công sao? Ta thấy người cáo trạng là một nữ tử, sao giờ lại thành các ngươi đến hủy án?" Hướng Xuyên ra vẻ không biết, nhìn về phía Huyện lệnh.
Sắc mặt Huyện lệnh trắng nhợt, hắn thế mà quên còn có người khác ở đây. Đang lúc không biết mở miệng thế nào, ông ta lại nghe Triệu Lục nói:
"Người cáo trạng là Đại tiểu thư của nhà ta. Lão thái thái ở nhà nói, cô nương còn nhỏ, trẻ người non dạ. Chuyện này cùng lắm chỉ là nhóm cô nương đùa với nhau thôi, kết quả đứa nhỏ này lại cho là thật, vô duyên vô cớ gây thêm phiền phức cho đại nhân, vẫn xin đại nhân giúp bỏ bản án này." Quản gia của Triệu gia thấy thái độ cung kính của Huyện lệnh đối với Hướng Xuyên, cũng không dám đánh giá thấp đối phương, bèn dùng lời hay ý đẹp giải thích.
"Ta thấy trên đơn kiện này viết là có ý định giết người. Đây chính là việc lớn, sao có thể nói là trò đùa được? Ngươi nói có đúng hay không, Tôn đại nhân?" Hướng Xuyên chẳng cho bọn họ chút sắc mặt tốt nào, hỏi ngược lại.
Hắn ở đây mấy ngày, đã sớm biết tường tận chuyện của Triệu gia.
Mà hắn càng thăm dò lại càng cảm thấy kỳ quái. Người mà Tam hoàng tử dặn hắn bảo vệ thật ra lại là Đại tiểu thư Triệu Vân Phù của Triệu gia. Không chỉ như vậy, vị Đại tiểu thư này mới được đón về trước đó không lâu. Mặc dù bọn họ nói là do thân thể nàng không tốt nên mới ở nông thôn mười sáu năm, nhưng Hướng Xuyên vẫn tra được, nguyên nhân thật sự là năm đó vị Đại tiểu thư này bị ôm nhầm, thời gian trước mới tìm được rồi rước về. Có thể thấy được cuộc đời nàng vô cùng lận đận.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui Hướng Xuyên vẫn không nghĩ ra đến cùng là làm sao mà Tam điện hạ lại biết vị Triệu Đại tiểu thư này. Chẳng lẽ bọn họ gặp nhau trong lúc ra ngoài dạo chơi?
Nhưng lúc dạo chơi năm đó, Tam điện hạ cũng chỉ mới mười mấy tuổi thôi. Rốt cuộc là điện hạ gặp cô nương này thế nào nhỉ? Hướng Xuyên nghĩ nát óc cũng không thể đoán ra được rằng Tề Tuân có trí nhớ của kiếp trước.
Còn có phụ mẫu của Đại tiểu thư Triệu gia, theo hắn thấy thì cái chết của hai người đó đều kỳ lạ. Đại bá của nàng càng khả nghi hơn, thế nào mà đệ đệ ruột vừa mất thì lập tức muốn nuốt trọn gia sản thế chứ.
Không dễ gì mới đón được cháu gái trở về, kết quả ban đêm nàng sinh bệnh cũng không mời đại phu.
Vậy nên bây giờ người Triệu gia tới, Hướng Xuyên càng không cho bọn họ sắc mặt tốt.
Huyện lệnh vừa nghe thấy ngữ khí của Hướng Xuyên thì biết hắn có ý gì, vội vàng nói tiếp, "Tướng quân nói đúng. Trừ phi là người lập bản án tới, nếu không thì cứ thẩm tra xử lí án này như thường lệ."
Quản gia trắng tay trở về khiến Triệu Lục có chút luống cuống, trong lòng ông ta giận mắng Vân Phù, quả nhiên tính tình giống hệt phụ thân nàng, chỉ biết gây rắc rối.
Triệu lão thái thái cũng chẳng còn cách nào, vốn định nhốt Vân Phù trong phòng đến khi thẩm án xong lại thả nàng ra, nhưng ai ngờ Huyện lệnh lại phái người mời cả Vân Phù và Triệu Lăng Ca tới.
Thế rồi, xe ngựa dừng trước cửa Triệu gia, bên cạnh còn có nha dịch canh giữ, Triệu lão thái thái chỉ có thể thả người ra, nhưng bà ta lại thoái thác với Vân Phù và Triệu Lăng Ca bằng lý do khác:
"Mặc dù Phùng gia là một dòng tộc lớn, nhưng việc này đúng là nàng ta phải chịu trách nhiệm. Ta không ngăn các cháu nữa, xe ngựa của quan phủ đã chuẩn bị xong, hai đứa đi sớm về sớm."
Vân Phù không rõ chuyện gì đang xảy ra, Triệu Lăng Ca lại càng mơ hồ. Lúc ngồi trên xe ngựa, họ còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, "Tỷ tỷ, muội cứ tưởng tổ mẫu sẽ không cho chúng ta đi, kết quả bà còn cố ý chuẩn bị xe ngựa đưa chúng ta nữa. Suy cho cùng tổ mẫu vẫn mềm lòng."
Ngoài miệng Vân Phù phụ họa Triệu Lăng Ca, nhưng trong lòng chẳng tin chút nào. Trông dáng vẻ cười ngây ngô của Triệu Lăng Ca, lòng nàng thầm nghĩ, nếu muội nhớ ra đời trước bà ta cho người đánh muội thế nào, xem muội còn có thể nói ra lời này nữa không?
Xe ngựa nhanh chóng chạy đến quan phủ.
Phùng Nguyệt, Phùng Tuyết và vị di nương kia của Phùng gia cũng được đưa tới nha môn cùng nhau.
Bấy giờ vị di nương kia của Phùng gia vẫn coi đây chỉ là chuyện nhỏ, "Thị nữ kia đã không phải là người của chúng ta từ lâu, Triệu cô nương đã mua lại rồi còn gì? Đã như vậy, chuyện này có liên quan gì đến nhà ta chứ?"
"Vốn là có chuyện đó. Nhưng ta đưa người về không được bao lâu thì Phùng Nguyệt đã đưa nàng ta về lại rồi. Không phải khế ước bán thân của nàng ta vẫn trong tay Phùng Nguyệt đó sao?"
Sắc mặt di nương thay đổi, bà ta lập tức nhìn về phía Phùng Nguyệt.
Đối phương gật đầu, rồi nói với Huyện lệnh: "Đại nhân, ta cũng cáo trạng Phùng Tuyết có ý định giết người. Hôm đó ở Trần gia, Phùng Tuyết thu mua thị nữ hầu hạ bên người ta, bảo nàng ta thừa dịp không ai chú ý đẩy ta xuống hồ. Triệu Vân Phù cũng vì vậy mà bị liên lụy. Xin đại nhân làm chủ, đòi lại công bằng cho ta."
"Ngươi nói bậy! Không có chứng cứ, ngươi dựa vào cái gì mà vu khống Tuyết Nhi?" Di nương lên tiếng phản bác.
"Làm càn, ở đây là công đường, ai cho ngươi giương oai như thế!"
...
Huyện lệnh dồn hết toàn lực thẩm án một cách công bằng, không thiên vị, phán xét chỉ dựa trên chứng cứ. Sắc mặt vị di nương của Phùng gia dần trở nên xám ngoét.
Hướng Xuyên bên này đang bí mật quan sát Vân Phù. Hắn nghĩ mãi mà không ra, người này đến cùng là có ưu điểm gì, lại có thể khiến Tam hoàng tử quan tâm thế chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.