Sau Khi Sống Lại Tranh Của Tôi Hot Khắp Thế Giới
Chương 96
Xuân Mộc Tiên Sinh
29/12/2021
Đương nhiên, nhà họ Miêu không muốn.
Kết quả công ty lập tức đưa ra một loạt bằng chứng để chứng minh khi cha Miêu làm chủ tịch hội đồng quản trị, nhà họ Miêu đã thực hiện rất nhiều hoạt động bất hợp pháp làm tổn hại đến lợi ích của công ty. Mất tiền còn chưa nói, mà cha Miêu có thể sẽ phải ngồi tù.
Tức khắc cha mẹ nhà họ Miêu cùng Miêu Ngạn Quân đều choáng váng, chỉ có thể bóp mũi thừa nhận quyết định của Hội đồng Quản trị.
Dù sao vẫn còn hơn là ngồi tù.
Nhưng điều mà họ không ngờ là Tỉnh Ngộ, kẻ thao túng mọi chuyện sau lưng, lại không muốn chỉ đơn giản như vậy. Cha Miêu không những phải bồi thường cho tập đoàn mà còn phải bồi thường cho một loạt công ty nhỏ mà ông ta đã trục lợi trong nhiệm kỳ của mình. Bây giờ ông ta đã bị tập đoàn vứt bỏ, nên một loạt những công ty đó kéo đến cửa đòi bồi thường.
Lúc nhà họ Miêu còn chưa thất thế, không ai dám xử sự với họ như vậy.
Nhưng giờ ai cũng có thể dẫm lên.
Bất kể nhà họ Miêu có thực sự nợ tiền hay không, chỉ cần có thể ép buộc, ai cũng muốn đến gây khó dễ cho họ. Ai bảo lúc trước họ đã đắc tội quá nhiều người? Nuôi ra hai đứa con một trai một gái đều ương ngạnh như vậy, cha mẹ sao có thể tốt được. Vì vậy, đường đường là nhà họ Miêu mà cũng đã lưu lạc đến mức phải bán nhà bán xe.
Mỗi ngày họ đều lo lắng có người tìm đến nhà mình gây sự. Ngay cả chi phí du học của Miêu Tố Quân cũng khó có thể lo được nữa.
Miêu Tố Quân vào học ở một ngôi trường với mức học phí vài trăm nghìn một năm, cộng thêm tiền sinh hoạt và các khoản khác, đối với nhà họ Miêu trước đây thì chẳng là gì. Nhưng giờ họ đã đến mức thu không đủ chi thì cũng đã trở thành một gánh nặng. Họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc giảm chi phí sinh hoạt của Miêu Tố Quân.
Tất nhiên Miêu Tố Quân không thể chịu đựng được. Cô ta đã quen với việc sống trong nhung lụa. Trong số các bạn cùng lớp, cô ta chính là một công chúa nhỏ đáng ngưỡng mộ, rất giàu có. Giờ đây, chi phí sinh hoạt của cô ta đã bị giảm đáng kể, không duy trì nổi thể diện trước mặt các bạn cùng lớp nữa.
Miêu Tố Quân đã khóc lóc tranh cãi với cha mẹ mình đến mấy lần, lại bị cha mẹ cô ta trách cứ nói cô ta không hiểu chuyện. Giờ đã khác xưa, cô ta còn cứ muốn giữ bộ dáng đại tiểu thư nữa chắc? Miêu Tố Quân không còn cách nào khác là phải nhờ đến sự giúp đỡ của những người bạn cũ. Nhưng những cô gái đã từng nịnh bợ cô ta và nói suốt đời này sẽ là chị em tốt nay lại coi cô ta như một thứ bệnh dịch đến trốn còn không kịp.
Họ còn không thèm trả lời tin nhắn của cô ta chứ đừng nói là cho vay tiền. Một số người còn trực tiếp chặn số cô ta luôn.
Miêu Tố Quân tức đến mức ném vỡ điện thoại – ném xong mới phát hiện giờ cô ta không mua nổi chiếc điện thoại phiên bản giới hạn đắt tiền như vậy, chỉ có thể mang đi sửa.
Tất nhiên cô ta sẽ không bao giờ dùng chiếc điện thoại bình thường giá có mấy nghìn đồng được.
Như vậy cũng quá mất mặt rồi.
Ban đầu cô ta vốn trông cậy vào khoản học bổng của trường để giải quyết những nhu cầu cấp thiết này, nhưng nhà trường đã phát hiện ra scandal sao chép của cô ta ở Trung Quốc nên đã từ chối đơn xin học bổng. Hơn nữa chuyện này của cô ta còn bị truyền ra đến mức cả trường đều biết. Ở một đất nước phát triển như vậy, người ta chú trọng đến quyền sở hữu trí tuệ hơn trong nước rất nhiều, cô ta bỗng chốc trở thành một con chuột qua đường.
Về phần Miêu Ngạn Quân - trước đây gã ta chỉ lo ăn chơi đàng điếm, nhưng bây giờ không thể như vậy nữa, thậm chí mỗi ngày đều lo lắng sợ có người đến tìm mình. Ngay cả những ả bạn gái cũ ham hư vinh giờ cũng dám cười nhạo gã ta.
Miêu Ngạn Quân vô cùng tức giận và bất lực. Gã suy sụp tinh thần lại không gọi được bạn bè nên một mình đến quán bar tìm say.
Gã uống đến mức say khướt, vừa mới bước xuống đường, không ngờ bị một nhóm người không biết ở đâu xông ra, đeo bao tải rồi kéo vào hẻm đánh cho một trận.
Mao Tuấn vừa đá vừa mắng, "Đồ khốn, trước đây ông không làm gì được mày, giờ thì sao hả? Xem ông nội mày cho mày ra bã đây."
Miêu Ngạn Quân nghe thấy âm thanh này khá quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai, liền chửi ầm lên:
“Mẹ nó đứa thần kinh nào thế hả?”
Mao Tuấn chế nhạo nói: "Miêu thiếu gia nhanh quên vậy?"
“Đã thế ông sẽ cho mày minh bạch mà chịu đòn. Mày có nhớ lần trước mày đã hành hạ Nặc Nặc ra sao không hả? Giờ thì chịu quả báo đi.”
Ngoại trừ Mao Tuấn, Biệt Nhất Cách và Hạ Văn Thu cũng ở đó, cả bọn xông vào đấm đá Miêu Ngạn Quân. Biệt Nhất Cách đi giày cao gót giẫm lên cổ tay gã, mạnh mẽ giậm chân vài cái, ước chừng cổ tay Miêu Ngạn Quân bị gãy mới rút chân ra.
Miêu Ngạn Quân đau đớn hét lên. Mao Tuấn và Hạ Văn Thu đều bị khí lực của anh ta làm cho hoảng sợ đến ngây người.
Biệt Nhất Cách nói: "Nhìn cái gì, không phải là Nặc Nặc đã bị gãy tay như vậy sao? Đương nhiên gã cũng phải gãy."
Mao Tuấn và Hạ Văn Thu tuy biết thế, nhưng họ vẫn không thể làm điều tàn nhẫn như vậy được. Dù sao cũng chỉ là một đám nhóc, Mao Tuấn thậm chí còn chưa thành niên.
Chu Tích Duyệt là con gái, chỉ phụ trách ở một bên quay video, tuy rằng cũng bị Biệt Nhất Cách làm cho hoảng sợ, nhưng cũng thấy rất hả giận mà nói: “Đáng đánh!”
Mấy người đập Miêu Ngạn Quân một trận te tua, cho đến khi gã ta van xin và xin lỗi Lâm Lạc trước máy quay điện thoại, sau đó cả bọn mới hài lòng rời đi. Chờ khi họ đi mất, sau khi chắc chắn sẽ không ai đánh gã nữa, Miêu Ngạn Quân mới cố gắng thoát ra khỏi bao tải. Gã lấy điện thoại ra nhìn mới phát hiện gã bị đánh đến bầm tím mặt mũi, trên trán sưng u một cục.
Chỉ chạm nhẹ đã đau đến hít khí.
Miêu Ngạn Quân thấp giọng chửi rủa vài câu, nghĩ cũng may trời đã tối, khó mà phát hiện ra vết thương trên mặt gã. Gã ngồi đó một lúc, sau khi nghỉ ngơi mới đứng dựa tường đi khập khiễng về nhà.
Nhưng lúc qua đường lại đụng phải một tên lái xe say rượu, cái xe như ngựa thoát cương mà lao đến chỗ gã.
Đèn xe khiến mắt gã chói đến không nhìn rõ thứ gì cả.
Sợ hãi quá mức khiến Miêu Ngạn Quân cứng đờ không thể cử động.
Cho đến khi chiếc xe lao đến khiến gã văng ra ngoài và ngã xuống đường theo hình parabol.
M.áu phun ra tung tóe.
Miêu Ngạn Quân bất tỉnh tại chỗ.
May mắn thay, những người qua đường đã gọi ngay cho 120, vì được cấp cứu kịp thời nên tính mạng của gã đã được cứu.
Nhưng đôi chân của gã thì không giữ được, từ đó gã chỉ có thể ngồi xe lăn, trở thành kẻ vô dụng.
-
Khi Lâm Lạc xem đoạn video được do Chu Tích Duyệt và những người khác chia sẻ, cậu cũng tình cờ nghe Tỉnh Ngộ kể là Miêu Ngạn Quân bị tai nạn xe hơi, chân cũng đã hỏng.
Tâm trạng Lâm Lạc nhất thời rất phức tạp.
Không phải là không có quả báo, chỉ là chưa đến mà thôi.
Cách đây không lâu, Miêu Ngạn Quân hùng hổ nói với cậu: “Mày có thể làm gì tao?” Quay đầu lại, gã đã bị người ta lái xe say rượu tông vào đến què chân.
Thật đúng là ở ác gặp ác. Đương nhiên, Lâm Lạc cũng không thương cảm gì, cậu chỉ nghĩ Miêu Ngạn Quân xứng đáng. Ngay cả khi đôi chân của Miêu Ngạn Quân tàn tật, thì cũng đã chẳng thể cứu vãn chuyện đã xảy ra với mẹ mình.
Chuyện của Miêu Ngạn Quân chỉ là một tình tiết nhỏ, Lâm Lạc không quan tâm lắm.
Điều khiến cậu quan tâm hơn cả là tin nhắn từ mẹ Tỉnh.
Đó là tin nhắn từ số lạ, người bên kia tự nhận là mẹ của Tỉnh Ngộ, có lời muốn nói với Lâm Lạc, hi vọng có thể gặp cậu. Lâm Lạc giờ không gõ được chữ, chỉ toàn gửi tin nhắn thoại, nhưng làm sao dùng tin nhắn thoại trả lời tin nhắn văn bản được.
Vì vậy cậu chỉ trả lời ngắn gọn có hai chữ:
“Không gặp.”
Mẹ Tỉnh chắc chắn sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, bà tiếp tục nhắn tin cho Lâm Lạc, yêu cầu cậu đến gặp.
Gửi quá nhiều, Lâm Lạc khó chịu nên chặn số luôn.
Ai biết mẹ Tỉnh lại đổi số rồi trực tiếp gọi cho cậu.
Lâm Lạc chưa bao giờ gặp mẹ Tỉnh, chỉ lên mạng search ảnh của bà.
Mẹ Tỉnh xuất thân danh môn khuê tú, được học hành tử tế lại xinh đẹp, khi còn nhỏ đã là nữ thần trong tâm trí của rất nhiều người. Sau đó bà kết hôn với ba Tỉnh, cũng coi như môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc. Người ngoài đều nghĩ tình cảm của cặp đôi này rất tốt, nhưng ai biết kỳ thực họ bằng mặt mà không bằng lòng, chẳng mấy khi tiếp xúc với nhau.
Ba Tỉnh cũng chẳng muốn về nhà với bà vợ cứ điên điên khùng khùng của mình. Mẹ Tỉnh lại cho rằng ông ngoại tình. Hai người ai cũng không chịu thỏa hiệp, vì vậy đành ở riêng mỗi người một nơi.
Khi giọng nói trên điện thoại vang lên, thật sự Lâm Lạc khó mà liên tưởng bà với người phụ nữ rất thích kiểm soát trong lời nói của Tỉnh Ngộ.
Bởi giọng mẹ Tỉnh rất nhẹ nhàng, bà nói mà như đang hát vậy.
Vươn tay không đánh người tươi cười, Lâm Lạc không tiện cáu gắt, chỉ đành nhẹ giọng hỏi:
“Alo, ai vậy?”
Người phụ nữ đầu dây bên kia khẽ cười nói: "Tôi là người vừa rồi đã nhắn tin cho cậu, là mẹ của bạn trai cậu."
“Bà có thực sự là mẹ của Tỉnh Ngộ không?” Lâm Lạc nói, “Tôi còn tưởng là tin nhắn lừa đảo.”
Mẹ Tỉnh: “……….”
Bà luôn cảm thấy Lâm Lạc đang cố ý chế nhạo mình, nhưng không tìm ra chứng cớ.
Mẹ Tỉnh không để ý đến câu chữ, chỉ khẽ nói: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi thật sự là mẹ của Tỉnh Ngộ, hôm nay liên lạc là vì có chuyện muốn nói với cậu.”
“Nói cái gì?” Lâm Lạc hỏi.
Mẹ Tỉnh cười đáp: “Chỉ vài ba câu cũng không thể nói rõ ràng được, chi bằng chúng ta tìm một chỗ nào đó nói chuyện, cậu nghĩ sao?”
Nếu cậu thực sự chỉ là một đứa nhóc mới ra xã hội, khi đối mặt với người có thân phận như mẹ Tỉnh, có lẽ đã bị bà áp chế chỉ bằng vài ba câu nói.
Nhưng Lâm Lạc là ai chứ? Cậu không có thể nhún nhường như vậy được.
Lâm Lạc đáp: “Tôi không rảnh.”
Tỉnh Ngộ đã dặn trước là mẹ Tỉnh kiểu gì cũng sẽ tới tìm cậu, nên đương nhiên Lâm Lạc đã có chuẩn bị.
Mẹ Tỉnh: “……………”
“Cậu không phải là sinh viên sao?” Mẹ Tỉnh đã hơi tức giận, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng, “Sinh viên mà cũng bận rộn như vậy sao?”
Lâm Lạc: “Đúng đó.”
Đầu bên kia, nụ cười trên mặt mẹ Tỉnh cứng lại, bà cố nén xúc động muốn ném văng điện thoại.
Người phụ nữ hít một hơi thật sâu và tiếp tục mỉm cười nói: "Cuối tuần chắc cháu không có tiết, ra ngoài ăn cơm với dì một chút, được không?"
“Đúng là không có tiết,” Lâm Lạc đáp, “Nhưng tôi phải đi khám lại tay.”
“Khám xong thì sao?” Mẹ Tỉnh hỏi.
Lâm Lạc: “Khám xong, tôi sẽ đến nhà Tỉnh Ngộ. Dì này, không bằng tôi cùng Tỉnh Ngộ đến thăm dì nhé?”
Cậu ra vẻ ngoan ngoãn lễ phép mà nói: “Tôi và Tỉnh Ngộ đã ở chung một thời gian rồi, Tỉnh Ngộ cũng thường nhắc tới dì, theo lý thì tôi cũng phải đến thăm dì mới phải.”
Mẹ Tỉnh: “……………….”
Chính vì bà không thuyết phục được Tỉnh Ngộ nên mới muốn gặp Lâm Lạc. Vốn dĩ bà cho rằng Lâm Lạc chỉ là đứa nhóc chưa tiếp xúc với xã hội, hẳn sẽ không khó thu phục, không nghĩ tới cậu khó dây như vậy.
Mẹ Tỉnh sa sầm mặt, nụ cười trong giọng điệu của bà cuối cùng cũng biến mất.
“Cậu không cần đi cùng Tỉnh Ngộ đến gặp tôi, tôi chỉ muốn gặp một mình cậu, chuyện này tốt nhất cậu cũng đừng nói cho Tỉnh Ngộ.”
"Tôi biết mẹ cậu đang bán hàng ở cổng Học viện Mỹ thuật Quốc gia, đúng không? Nếu cậu là đứa con hiếu thảo, chắc chắn sẽ không muốn chuyện này liên lụy đến mẹ mình chứ?"
Mẹ Tỉnh còn chưa nói xong, điện thoại đã báo bận.
Lâm Lạc cúp máy rồi.
Kết quả công ty lập tức đưa ra một loạt bằng chứng để chứng minh khi cha Miêu làm chủ tịch hội đồng quản trị, nhà họ Miêu đã thực hiện rất nhiều hoạt động bất hợp pháp làm tổn hại đến lợi ích của công ty. Mất tiền còn chưa nói, mà cha Miêu có thể sẽ phải ngồi tù.
Tức khắc cha mẹ nhà họ Miêu cùng Miêu Ngạn Quân đều choáng váng, chỉ có thể bóp mũi thừa nhận quyết định của Hội đồng Quản trị.
Dù sao vẫn còn hơn là ngồi tù.
Nhưng điều mà họ không ngờ là Tỉnh Ngộ, kẻ thao túng mọi chuyện sau lưng, lại không muốn chỉ đơn giản như vậy. Cha Miêu không những phải bồi thường cho tập đoàn mà còn phải bồi thường cho một loạt công ty nhỏ mà ông ta đã trục lợi trong nhiệm kỳ của mình. Bây giờ ông ta đã bị tập đoàn vứt bỏ, nên một loạt những công ty đó kéo đến cửa đòi bồi thường.
Lúc nhà họ Miêu còn chưa thất thế, không ai dám xử sự với họ như vậy.
Nhưng giờ ai cũng có thể dẫm lên.
Bất kể nhà họ Miêu có thực sự nợ tiền hay không, chỉ cần có thể ép buộc, ai cũng muốn đến gây khó dễ cho họ. Ai bảo lúc trước họ đã đắc tội quá nhiều người? Nuôi ra hai đứa con một trai một gái đều ương ngạnh như vậy, cha mẹ sao có thể tốt được. Vì vậy, đường đường là nhà họ Miêu mà cũng đã lưu lạc đến mức phải bán nhà bán xe.
Mỗi ngày họ đều lo lắng có người tìm đến nhà mình gây sự. Ngay cả chi phí du học của Miêu Tố Quân cũng khó có thể lo được nữa.
Miêu Tố Quân vào học ở một ngôi trường với mức học phí vài trăm nghìn một năm, cộng thêm tiền sinh hoạt và các khoản khác, đối với nhà họ Miêu trước đây thì chẳng là gì. Nhưng giờ họ đã đến mức thu không đủ chi thì cũng đã trở thành một gánh nặng. Họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc giảm chi phí sinh hoạt của Miêu Tố Quân.
Tất nhiên Miêu Tố Quân không thể chịu đựng được. Cô ta đã quen với việc sống trong nhung lụa. Trong số các bạn cùng lớp, cô ta chính là một công chúa nhỏ đáng ngưỡng mộ, rất giàu có. Giờ đây, chi phí sinh hoạt của cô ta đã bị giảm đáng kể, không duy trì nổi thể diện trước mặt các bạn cùng lớp nữa.
Miêu Tố Quân đã khóc lóc tranh cãi với cha mẹ mình đến mấy lần, lại bị cha mẹ cô ta trách cứ nói cô ta không hiểu chuyện. Giờ đã khác xưa, cô ta còn cứ muốn giữ bộ dáng đại tiểu thư nữa chắc? Miêu Tố Quân không còn cách nào khác là phải nhờ đến sự giúp đỡ của những người bạn cũ. Nhưng những cô gái đã từng nịnh bợ cô ta và nói suốt đời này sẽ là chị em tốt nay lại coi cô ta như một thứ bệnh dịch đến trốn còn không kịp.
Họ còn không thèm trả lời tin nhắn của cô ta chứ đừng nói là cho vay tiền. Một số người còn trực tiếp chặn số cô ta luôn.
Miêu Tố Quân tức đến mức ném vỡ điện thoại – ném xong mới phát hiện giờ cô ta không mua nổi chiếc điện thoại phiên bản giới hạn đắt tiền như vậy, chỉ có thể mang đi sửa.
Tất nhiên cô ta sẽ không bao giờ dùng chiếc điện thoại bình thường giá có mấy nghìn đồng được.
Như vậy cũng quá mất mặt rồi.
Ban đầu cô ta vốn trông cậy vào khoản học bổng của trường để giải quyết những nhu cầu cấp thiết này, nhưng nhà trường đã phát hiện ra scandal sao chép của cô ta ở Trung Quốc nên đã từ chối đơn xin học bổng. Hơn nữa chuyện này của cô ta còn bị truyền ra đến mức cả trường đều biết. Ở một đất nước phát triển như vậy, người ta chú trọng đến quyền sở hữu trí tuệ hơn trong nước rất nhiều, cô ta bỗng chốc trở thành một con chuột qua đường.
Về phần Miêu Ngạn Quân - trước đây gã ta chỉ lo ăn chơi đàng điếm, nhưng bây giờ không thể như vậy nữa, thậm chí mỗi ngày đều lo lắng sợ có người đến tìm mình. Ngay cả những ả bạn gái cũ ham hư vinh giờ cũng dám cười nhạo gã ta.
Miêu Ngạn Quân vô cùng tức giận và bất lực. Gã suy sụp tinh thần lại không gọi được bạn bè nên một mình đến quán bar tìm say.
Gã uống đến mức say khướt, vừa mới bước xuống đường, không ngờ bị một nhóm người không biết ở đâu xông ra, đeo bao tải rồi kéo vào hẻm đánh cho một trận.
Mao Tuấn vừa đá vừa mắng, "Đồ khốn, trước đây ông không làm gì được mày, giờ thì sao hả? Xem ông nội mày cho mày ra bã đây."
Miêu Ngạn Quân nghe thấy âm thanh này khá quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai, liền chửi ầm lên:
“Mẹ nó đứa thần kinh nào thế hả?”
Mao Tuấn chế nhạo nói: "Miêu thiếu gia nhanh quên vậy?"
“Đã thế ông sẽ cho mày minh bạch mà chịu đòn. Mày có nhớ lần trước mày đã hành hạ Nặc Nặc ra sao không hả? Giờ thì chịu quả báo đi.”
Ngoại trừ Mao Tuấn, Biệt Nhất Cách và Hạ Văn Thu cũng ở đó, cả bọn xông vào đấm đá Miêu Ngạn Quân. Biệt Nhất Cách đi giày cao gót giẫm lên cổ tay gã, mạnh mẽ giậm chân vài cái, ước chừng cổ tay Miêu Ngạn Quân bị gãy mới rút chân ra.
Miêu Ngạn Quân đau đớn hét lên. Mao Tuấn và Hạ Văn Thu đều bị khí lực của anh ta làm cho hoảng sợ đến ngây người.
Biệt Nhất Cách nói: "Nhìn cái gì, không phải là Nặc Nặc đã bị gãy tay như vậy sao? Đương nhiên gã cũng phải gãy."
Mao Tuấn và Hạ Văn Thu tuy biết thế, nhưng họ vẫn không thể làm điều tàn nhẫn như vậy được. Dù sao cũng chỉ là một đám nhóc, Mao Tuấn thậm chí còn chưa thành niên.
Chu Tích Duyệt là con gái, chỉ phụ trách ở một bên quay video, tuy rằng cũng bị Biệt Nhất Cách làm cho hoảng sợ, nhưng cũng thấy rất hả giận mà nói: “Đáng đánh!”
Mấy người đập Miêu Ngạn Quân một trận te tua, cho đến khi gã ta van xin và xin lỗi Lâm Lạc trước máy quay điện thoại, sau đó cả bọn mới hài lòng rời đi. Chờ khi họ đi mất, sau khi chắc chắn sẽ không ai đánh gã nữa, Miêu Ngạn Quân mới cố gắng thoát ra khỏi bao tải. Gã lấy điện thoại ra nhìn mới phát hiện gã bị đánh đến bầm tím mặt mũi, trên trán sưng u một cục.
Chỉ chạm nhẹ đã đau đến hít khí.
Miêu Ngạn Quân thấp giọng chửi rủa vài câu, nghĩ cũng may trời đã tối, khó mà phát hiện ra vết thương trên mặt gã. Gã ngồi đó một lúc, sau khi nghỉ ngơi mới đứng dựa tường đi khập khiễng về nhà.
Nhưng lúc qua đường lại đụng phải một tên lái xe say rượu, cái xe như ngựa thoát cương mà lao đến chỗ gã.
Đèn xe khiến mắt gã chói đến không nhìn rõ thứ gì cả.
Sợ hãi quá mức khiến Miêu Ngạn Quân cứng đờ không thể cử động.
Cho đến khi chiếc xe lao đến khiến gã văng ra ngoài và ngã xuống đường theo hình parabol.
M.áu phun ra tung tóe.
Miêu Ngạn Quân bất tỉnh tại chỗ.
May mắn thay, những người qua đường đã gọi ngay cho 120, vì được cấp cứu kịp thời nên tính mạng của gã đã được cứu.
Nhưng đôi chân của gã thì không giữ được, từ đó gã chỉ có thể ngồi xe lăn, trở thành kẻ vô dụng.
-
Khi Lâm Lạc xem đoạn video được do Chu Tích Duyệt và những người khác chia sẻ, cậu cũng tình cờ nghe Tỉnh Ngộ kể là Miêu Ngạn Quân bị tai nạn xe hơi, chân cũng đã hỏng.
Tâm trạng Lâm Lạc nhất thời rất phức tạp.
Không phải là không có quả báo, chỉ là chưa đến mà thôi.
Cách đây không lâu, Miêu Ngạn Quân hùng hổ nói với cậu: “Mày có thể làm gì tao?” Quay đầu lại, gã đã bị người ta lái xe say rượu tông vào đến què chân.
Thật đúng là ở ác gặp ác. Đương nhiên, Lâm Lạc cũng không thương cảm gì, cậu chỉ nghĩ Miêu Ngạn Quân xứng đáng. Ngay cả khi đôi chân của Miêu Ngạn Quân tàn tật, thì cũng đã chẳng thể cứu vãn chuyện đã xảy ra với mẹ mình.
Chuyện của Miêu Ngạn Quân chỉ là một tình tiết nhỏ, Lâm Lạc không quan tâm lắm.
Điều khiến cậu quan tâm hơn cả là tin nhắn từ mẹ Tỉnh.
Đó là tin nhắn từ số lạ, người bên kia tự nhận là mẹ của Tỉnh Ngộ, có lời muốn nói với Lâm Lạc, hi vọng có thể gặp cậu. Lâm Lạc giờ không gõ được chữ, chỉ toàn gửi tin nhắn thoại, nhưng làm sao dùng tin nhắn thoại trả lời tin nhắn văn bản được.
Vì vậy cậu chỉ trả lời ngắn gọn có hai chữ:
“Không gặp.”
Mẹ Tỉnh chắc chắn sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, bà tiếp tục nhắn tin cho Lâm Lạc, yêu cầu cậu đến gặp.
Gửi quá nhiều, Lâm Lạc khó chịu nên chặn số luôn.
Ai biết mẹ Tỉnh lại đổi số rồi trực tiếp gọi cho cậu.
Lâm Lạc chưa bao giờ gặp mẹ Tỉnh, chỉ lên mạng search ảnh của bà.
Mẹ Tỉnh xuất thân danh môn khuê tú, được học hành tử tế lại xinh đẹp, khi còn nhỏ đã là nữ thần trong tâm trí của rất nhiều người. Sau đó bà kết hôn với ba Tỉnh, cũng coi như môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc. Người ngoài đều nghĩ tình cảm của cặp đôi này rất tốt, nhưng ai biết kỳ thực họ bằng mặt mà không bằng lòng, chẳng mấy khi tiếp xúc với nhau.
Ba Tỉnh cũng chẳng muốn về nhà với bà vợ cứ điên điên khùng khùng của mình. Mẹ Tỉnh lại cho rằng ông ngoại tình. Hai người ai cũng không chịu thỏa hiệp, vì vậy đành ở riêng mỗi người một nơi.
Khi giọng nói trên điện thoại vang lên, thật sự Lâm Lạc khó mà liên tưởng bà với người phụ nữ rất thích kiểm soát trong lời nói của Tỉnh Ngộ.
Bởi giọng mẹ Tỉnh rất nhẹ nhàng, bà nói mà như đang hát vậy.
Vươn tay không đánh người tươi cười, Lâm Lạc không tiện cáu gắt, chỉ đành nhẹ giọng hỏi:
“Alo, ai vậy?”
Người phụ nữ đầu dây bên kia khẽ cười nói: "Tôi là người vừa rồi đã nhắn tin cho cậu, là mẹ của bạn trai cậu."
“Bà có thực sự là mẹ của Tỉnh Ngộ không?” Lâm Lạc nói, “Tôi còn tưởng là tin nhắn lừa đảo.”
Mẹ Tỉnh: “……….”
Bà luôn cảm thấy Lâm Lạc đang cố ý chế nhạo mình, nhưng không tìm ra chứng cớ.
Mẹ Tỉnh không để ý đến câu chữ, chỉ khẽ nói: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi thật sự là mẹ của Tỉnh Ngộ, hôm nay liên lạc là vì có chuyện muốn nói với cậu.”
“Nói cái gì?” Lâm Lạc hỏi.
Mẹ Tỉnh cười đáp: “Chỉ vài ba câu cũng không thể nói rõ ràng được, chi bằng chúng ta tìm một chỗ nào đó nói chuyện, cậu nghĩ sao?”
Nếu cậu thực sự chỉ là một đứa nhóc mới ra xã hội, khi đối mặt với người có thân phận như mẹ Tỉnh, có lẽ đã bị bà áp chế chỉ bằng vài ba câu nói.
Nhưng Lâm Lạc là ai chứ? Cậu không có thể nhún nhường như vậy được.
Lâm Lạc đáp: “Tôi không rảnh.”
Tỉnh Ngộ đã dặn trước là mẹ Tỉnh kiểu gì cũng sẽ tới tìm cậu, nên đương nhiên Lâm Lạc đã có chuẩn bị.
Mẹ Tỉnh: “……………”
“Cậu không phải là sinh viên sao?” Mẹ Tỉnh đã hơi tức giận, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng, “Sinh viên mà cũng bận rộn như vậy sao?”
Lâm Lạc: “Đúng đó.”
Đầu bên kia, nụ cười trên mặt mẹ Tỉnh cứng lại, bà cố nén xúc động muốn ném văng điện thoại.
Người phụ nữ hít một hơi thật sâu và tiếp tục mỉm cười nói: "Cuối tuần chắc cháu không có tiết, ra ngoài ăn cơm với dì một chút, được không?"
“Đúng là không có tiết,” Lâm Lạc đáp, “Nhưng tôi phải đi khám lại tay.”
“Khám xong thì sao?” Mẹ Tỉnh hỏi.
Lâm Lạc: “Khám xong, tôi sẽ đến nhà Tỉnh Ngộ. Dì này, không bằng tôi cùng Tỉnh Ngộ đến thăm dì nhé?”
Cậu ra vẻ ngoan ngoãn lễ phép mà nói: “Tôi và Tỉnh Ngộ đã ở chung một thời gian rồi, Tỉnh Ngộ cũng thường nhắc tới dì, theo lý thì tôi cũng phải đến thăm dì mới phải.”
Mẹ Tỉnh: “……………….”
Chính vì bà không thuyết phục được Tỉnh Ngộ nên mới muốn gặp Lâm Lạc. Vốn dĩ bà cho rằng Lâm Lạc chỉ là đứa nhóc chưa tiếp xúc với xã hội, hẳn sẽ không khó thu phục, không nghĩ tới cậu khó dây như vậy.
Mẹ Tỉnh sa sầm mặt, nụ cười trong giọng điệu của bà cuối cùng cũng biến mất.
“Cậu không cần đi cùng Tỉnh Ngộ đến gặp tôi, tôi chỉ muốn gặp một mình cậu, chuyện này tốt nhất cậu cũng đừng nói cho Tỉnh Ngộ.”
"Tôi biết mẹ cậu đang bán hàng ở cổng Học viện Mỹ thuật Quốc gia, đúng không? Nếu cậu là đứa con hiếu thảo, chắc chắn sẽ không muốn chuyện này liên lụy đến mẹ mình chứ?"
Mẹ Tỉnh còn chưa nói xong, điện thoại đã báo bận.
Lâm Lạc cúp máy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.