Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo
Chương 28: Đại sư huynh cần tư vấn tình cảm
Tam Thiên Phong Tuyết
19/04/2023
Thành Trường An, Bách Hoa Lâu đệ nhất thiên hạ.
Dưới bóng của mặt trăng tròn khổng lồ treo cao, là một tòa Hoạ Các Chu Lâu vàng son lộng lẫy chiếm diện tích hơn một ngàn mẫu.
Những tòa nhà khổng lồ cao vút được chống đỡ bởi bốn cây cột bằng đá cẩm thạch trắng, mỗi cây cột bằng đá cẩm thạch trắng rộng gần bằng ba người ôm. Các tòa nhà cao chót vót, đình các nguy nga, cửa chính là một đoạn dài làm bằng đá cẩm thạch, tiếp theo là một con sông rộng mười lăm mét, nước bao quanh đình đài, là con đường duy nhất để vào Bách Hoa Lâu.
Mấy ngày nay Thích Trác Ngọc không tới Trường Nhạc cung, giống như Lục hoàng tử nói, hắn quả thật bận bắt yêu ở trong thành Trường An.
Lễ sinh nhật vạn niên của Lý hoàng đế phải làm ba ngày, với tư cách là đế quốc đại thịnh nhất của nhân tộc, vô số ngoại bang xung quanh đều đến chúc mừng. Hậu quả của việc mở cửa thành Trường An chính là, không ít yêu ma quỷ quái cũng mượn lần đại lễ này mà qua cửa thuận lợi, vào thành Trường An tác quai tác quái.
Con hồ yêu bị bắt hôm nay đang ẩn nấp trong Bách Hoa Lâu.
Chỉ mới vài ngày nó đã hại chết hơn chục nam tử.Hồ yêu am hiểu thuật biến hóa, che giấu cơ thể, vì thế Thích Trác Ngọc và Tô Khanh Nhan tách ra hành động, một mình đi thuyền tiến vào thiên hạ đệ nhất Bách Hoa Lâu.
Bách Hoa Lâu như tên gọi của nó, chính là nơi thưởng thức rượu hoa. Không chỉ có những bông hoa thật nhiều màu sắc, mà còn có những bông hoa mỹ nhân đủ loại người khoe sắc.
"Tiên quân, đến rồi." Người ủy thác từ trên thuyền nhảy xuống trước, nơm nớp lo sợ chờ Thích Trác Ngọc.
Nhiệm vụ bắt hồ yêu chính là y ủy thác Tô Khanh Nhan hỗ trợ, y vốn tưởng rằng có thể đi theo tiên quân cười đến gió xuân ấm áp kia. Nào ngờ Tô Khanh Nhan lại giao chuyện này cho Thích Trác Ngọc làm. Người ủy thác không có ý kiến gì với Thích Trác Ngọc, chỉ là y cảm thấy một mình đối mặt với Thích tiên quân này cứ tự nhiên sợ hãi vô cớ làm sao.
Nếu Phượng Tuyên ở chỗ này sẽ hiểu.
Sợ hãi là chuyện bình thường. Dù sao đại ma đầu này chính là một tên đầu gấu thích nổi nóng lung tung, mình không vui thì cả ngày xị cái mặt ra cho người khác xem.
Trước kia ở Tu Chân Giới hắn còn giả bộ vờ làm sư huynh tranh thanh gió mát, bây giờ Tô Khanh Nhan không ở bên người, hắn ngay cả giả bộ cũng lười. Không biết có phải đi theo mình lâu hay không, ngay cả đại ma đầu cũng bắt đầu học xấu theo.
Tu sĩ Tu vi Hóa Thần kỳ uy áp cường đại, phàm nhân khi đối mặt đương nhiên sợ hãi.
"Dẫn đường." Thích Trác Ngọc nhịn xuống phiền não trong lòng lên tiếng. Từ đêm rời khỏi Trường Nhạc cung, tình độc trong cơ thể hắn dường như lại mơ hồ phát tác, mạn hoả dày vò đau thấu tim gan. Tính toán thời gian cũng sắp tới mười lăm tháng này.
Người ủy thác vội vàng bước nhanh vào Bách Hoa Lâu, ngửi thấy đủ loại mùi thơm say đắm bên trong, bằng mắt thường có thể nhìn thấy Thích Trác Ngọc đang rất nôn nóng.
Mà Hoa ma ma không có mắt nhìn cầm một cái quạt tròn lắc lư đi tới, thấy Thích Trác Ngọc thì sáng bừng cả mắt, kết quả còn chưa tới gần đã bị một chưởng Thích Trác Ngọc đánh bay. Dùng chưởng phong.
Bách Hoa Lâu dựa lưng vào hoàng thất, người ủy thác chưa từng thấy ai dám gây sự ở chỗ này, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói với Hoa ma ma: "Hoa cô cô, hắn là nhân sĩ tu chân, không gần nữ sắc, hôm nay đến là vì bắt yêu, thứ lỗi, thứ lỗi! ”
Hoa mama tuy giận nhưng không dám nói, đánh giá từ trên xuống dưới: "Hắn chính là tiên quân tới bắt hồ yêu? ”
Người ủy thác gật đầu: "Hoa ma ma. Bà dẫn đường đi, Hoa Các nơi xảy ra chuyện trước đó là ở tầng nào? ”
Hoa ma ma nhìn chằm chằm Thích Trác Ngọc một lát, thản nhiên nói: "Vậy đến đây đi. ”
Hoa ma ma dẫn theo người ủy thác và Thích Trác Ngọc đi vào sâu trong Bách Hoa lâu.
Càng đi vào bên trong kiến trúc của Bách Hoa Lâu lại càng xa hoa. Cửa sổ chạm trổ bằng vàng, màn lụa mỏng thêu bằng tơ bạc, giường khảm ngà voi nạm ngọc, bàn điêu khắc từ gỗ cây tử đàn, bên trong gác xép có động thiên khác, giếng trời rộng lớn có sân khấu bằng gỗ rỗng khổng lồ, được chạm khắc bằng ngọc. Từng tầng lầu các thẳng tắp cao vút lên đến bầu trời, mỗi tầng đều ngồi vô số danh sĩ nhã khách. Trên sân khấu trên mặt nước ca cơ mỹ nhân như mây nhảy múa, tiếng đàn sáo du dương, cực kỳ xa hoa.
Người ủy thác nhìn thấy cảnh tượng này, mặt lộ ra thần sắc si mê, phảng phất như bị hút mất hồn, Hoa ma ma thấy cảnh này cũng đã quen.
Bà vô thức nhìn sang Thích Trác Ngọc, phát hiện Thích Trác Ngọc nhìn cũng không thèm nhìn những ca cơ kia một cái, cứ như những thứ các nàng lộ ra chỉ là mấy cân thịt bình thường, hắn trầm mặt không nói một lời đi về phía trước. Thật là một tên đầu gỗ không biết tình thú là gì.
Hoa ma ma một mực dẫn đường đi về phía trước, xuyên qua giếng trời, xuyên qua hành lang, lại xuyên qua mấy cây cầu bắc qua không trung.
Người ủy thác không khỏi lên tiếng đặt câu hỏi: "Hoa ma ma. Sao ta cảm thấy càng đi càng lệch thế? Hồ yêu hại người ở Hoa Các thật sự ở chỗ này sao? ”
Phượng Tuyên mà ở chỗ này chắc chắn sẽ oán thầm, thật sự cũng rất giống lão tướng quân cắm cờ sau lưng hát hí khúc trên sân khấu, còn cắm rất có trình độ.
Quả thực là sau khi nói xong dựa theo kịch bản phát triển, Hoa ma ma liền lập tức biến thành hồ yêu, cười to một tiếng tự bạo thân phận, "Ha ha ha không ngờ tới đúng không, nhân loại ngu xuẩn, thật ra ta chính là hồ yêu! ”
"Hì hì hì hì, chẳng phải hai vị đang muốn tìm hồ yêu sao, nô gia vẫn luôn ở trước mắt các ngươi này!" Quả nhiên, một giây sau Hoa ma ma liền xoay người, hàm răng lập tức dày lên, hai cái răng nanh vừa to vừa dài, trên mặt cũng bạo ra rất nhiều lông tơ, đồng tử trong mắt thay đổi từ hình bầu dục thành đồng tử thẳng đứng của dã thú.
Nhìn đi, nhìn đi, thậm chí còn không thèm thay đổi lời thoại, loại kịch tục tĩu này cho Phượng Tuyên xem sẽ bị y đánh mười cái bình luận kém.
"Mẹ ơi!" Người ủy thác sợ tới mức hồn phi phách tán.
Hoa ma ma sau khi tự bạo thân phận thì đột ngột lùi lại.
Cửa hoa các sau lưng mở ra, lộ ra khoảng hơn chục cô gái xinh đẹp ăn mặc mát mẻ, Hoa ma ma cười nói: "Các con. Ra ngoài đi! Chúng ta xuống núi lâu như vậy, còn chưa từng nếm qua hương vị tiên quân của Phiếu Miểu tiên phủ như thế nào đâu!"
"Mẹ ơi!" Người ủy thác lại thét lên lần nữa, giống như một người qua đường ở bên cạnh tận tâm tận lực làm bầu không khí kinh hoàng, căng thẳng, đáng sợ. Hoa ma ma cũng rất hài lòng với hiệu quả này, ánh mắt nhìn về phía Thích Trác Ngọc cũng trở nên tham lam hơn.
Bầu không khí kinh dị dâng lên, Hoa mama không thèm nói nhiều: "Các con! Lên cho ta, bắt sống tên đàn ông này cho ta!"
Kết quả là, tất cả hồ yêu huyễn hóa thành Hoa Cơ trong nháy mắt đồng loạt xông lên, một giây sau tất cả đều biến thành một đống tro tàn. Thậm chí còn chưa tiếp cận được cơ thể Thích Trác Ngọc, thời điểm ở giữa không trung đã bị hơn mười đạo lôi kích nổ thành một tro tàn tiêu tán theo gió.
"Mẹ ơi!" Người ủy thác lần này thét chói tai càng thê thảm hơn. Chờ một chút, sao y nhìn thấy một màn trảm yêu trừ ma này còn thét chói tai nhỉ?
Hơn nữa còn không kìm được lẩm bẩm: "Mẹ ơi, thật hung tàn... Mẹ nó này ai mới là nhân vật phản diện đây…"
Hoa ma ma nhìn thấy đám hồ yêu trong nháy mắt bị giết sạch, sửng sốt ước chừng hai giây.
Tiếp theo hai mắt trừng trừng, vừa sợ vừa giận, lai lịch người này ra sao? Tu vi lại khủng bố đến mức này?! Một chiêu đã nổ nát hết cả hồn hồ yêu.
Sau khi Thích Trác Ngọc nổ hết những tiểu lâu la này liền nhìn về phía Hoa mama.
Hoa ma ma đã sợ tới mức không dám nhúc nhích, nương tựa vào một tia lý trí cuối cùng, bỗng nhiên giơ tay lên. Những nam nhân vừa rồi tìm vui với hồ yêu trong Hoa Các bị bà dùng yêu thuật khống chế chắn trước người mình.
Con tin ở trong tay, bà ta cười ha hả: "Nam nhân vô sỉ như ngươi, nếu dám tiến thêm một bước, ta sẽ giết những phàm nhân này! ”
Nói xong câu đó, Thích Trác Ngọc liền vươn tay đánh xuống một đạo lôi kích, sắc mặt cũng không thay đổi, nổ những con tin kia thành tro tàn.
Hoa mama bất ngờ không kịp chuẩn bị mất đi một đám con tin lớn:???
Trong đầu không khỏi xuất hiện một nghi hoặc giống như người ủy thác: Kỳ lạ quá không chắc lắm nhưng rốt cuộc ai mới là nhân vật phản diện vậy hả?
Thích Trác Ngọc nắm trong tay một tia lôi kích, tâm tình không tốt lắm mở miệng: "Còn có di ngôn gì muốn nói không. ”
Hoa ma ma lập tức quỳ xuống: "Đại vương, tha mạng! ”
Người ủy thác:? Tại sao lại là đại vương?
Hoa mama vội vàng sinh trí: "Đại vương anh hùng cái thế lẫy lừng, pháp lực vô biên! Thiếp nguyện ý đi theo đại vương, làm một tiện tỳ phụng dưỡng đại vương! ”
Lời này Thích Trác Ngọc nghe có chút quen tai. Ngọn cỏ trên mộ của người cuối cùng nói như vậy đã cao hai mét rồi, nếu hắn có mộ. Thích Trác Ngọc không thèm nghe tiếp, linh lực trong tay tăng vọt.
Hoa ma ma biết hôm nay gặp phải cọng rơm cứng, nhất định phải chết, nên tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Người ủy thác nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi cảm khái: "Nghe nói hồ yêu am hiểu nhất là mê hoặc nam nhân, có thể dỗ người ta tới mức nở ruột nở gan, không ngờ tiên quân lại chẳng động lòng, thật không hổ là thế ngoại cao nhân của Phiếu Miểu tiên phủ. ”
Kết quả vừa mới khen thích xong Thích Trác Ngọc có định lực, bàn tay đang bạo khấu của hắn bỗng nhiên dừng lại.
Hoa ma ma đợi nửa ngày cũng không đợi được diêm vương tới, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ người ta đã hồi tâm chuyển ý rồi hay sao?
"Ngươi am hiểu dỗ dành nam nhân à?"
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm bà vài giây, sau đó mở miệng.
Không biết vì sao tiên quân này vừa lên tiếng lại hỏi một vấn đề cổ quái như vậy, Hoa ma ma vì đường cầu sinh vội vàng gật đầu: "Đại vương nói rất đúng! Hồ yêu nhất tộc chúng ta sinh ra chính là vì làm cho nam nhân sung sướng!"
Nếu không các nàng cũng không có khả năng hút cạn tinh khí của mười mấy nam nhân ở Trường An chỉ trong mấy ngày.
Thành tích thực sự này chứng minh ở phương diện này hồ tộc có vài phần bản lĩnh thật sự.
Thích Trác Ngọc đứng thẳng người, khoanh tay, đi qua đi lại vài bước trên cây cầu nối liền hai tòa lầu các trên không trung, khuôn mặt âm trầm.
Hôm nay hắn bắt yêu, mặc chính là pháp y huyền sắc hắn thường xuyên mặc, mảnh lụa mỏng màu xanh da quạ từ trong khuỷu tay hắn giống như ngân hà rơi xuống, uốn lượn trên mặt đất, theo bước chân hắn kéo ra tiếng sột soạt.
Thích Trác Ngọc: "Ta có một người bạn. ”
Hoa mama:... Người bạn của ngươi không phải là chính ngươi đấy chứ.
Ngữ khí Thích Trác Ngọc có chút quái dị: "Hắn tặng đạo lữ của mình một miếng ngọc bội, nhưng đối phương cũng không thích. Là tại sao? ”
Hoa ma ma chần chừ một lát: " Liệu có khả năng không phải không thích ngọc bội, mà là không thích người tặng ngọc bội chăng? ”
Thích Trác Ngọc ném tới một ánh mắt "Ngươi muốn chết à?".
Hoa ma ma rùng mình: "Hoàn toàn không có khả năng như vậy. Đã là đạo lữ, chắc chắn phải đồng lòng, ân ân ái ái, như keo như sơn, trăm năm hảo hợp! ”
"Nếu như không phải nguyên nhân do con người thì có phải do ngọc bội có vấn đề gì hay không? Có lẽ đạo lữ của ngươi ngươi không thích ngọc bội? Hoặc là miếng ngọc bội này người khác cũng có, không phải là độc nhất vô nhị? ”
Vẻ mặt Thích Trác Ngọc bỗng nhiên thả lỏng, "Ngọc bội này người khác có một miếng, nhưng người nọ đã chết, hiện tại chỉ còn lại một miếng này thôi."
Liên tưởng đến tính cách tàn nhẫn ham giết của nam nhân trước mắt này. Hoa ma ma hình như hiểu rồi. Ngọc bội này không phải là bị hắn cướp tới tặng người ta chứ?
Quá đáng. Tiên quân này bề ngoài thoạt nhìn lang diễm độc tuyệt, có một không hai, sao lại là một tên đầu gỗ có bệnh vậy chứ?
"Đại vương. Cũng giống như nữ nhân thích nhận được quà tặng từ những người thân yêu, nam nhân cũng không ngoại lệ.Nhưng nếu quà tặng cho người mình yêu là do chính mình làm hoặc chọn, đối phương đương nhiên sẽ thích hơn. Ngược lại, nếu là tặng giống như người khác, hoặc là cầm đồ của người khác mượn hoa hiến Phật có thể sẽ phản tác dụng. "Hoa ma ma vừa uyển chuyển nhắc nhở Thích Trác Ngọc, vừa quan sát sắc mặt của hắn, thấy vẻ mặt Thích Trác Ngọc như có điều suy ngẫm.
"Lấy đồ của người khác? Cướp được thì không phải là của ta sao. Người nọ đã chết rồi, ngọc bội không phải là vật vô chủ. "Thích Trác Ngọc cảm thấy suy nghĩ của mình không có vấn đề gì.
Hoa mama: Quỳ. Đại ma vương, ngài phù hợp làm phản diện hơn ta đấy!!!
Nhưng Thích Trác Ngọc tựa như lại lâm vào suy nghĩ nào đó.
Hắn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Hoa ma ma trong chốc lát.
Một món quà tự làm?
-
Phượng Tuyên lại một lần nữa bị đánh thức lúc nửa đêm.
Đánh thức y vẫn là cùng một người, trên người mang theo mùi máu tươi, thoạt nhìn giống như đại ma đầu không biết từ hiện trường vụ án nào trở về.
Mấy ngày không nhìn thấy Thích Trác Ngọc, lúc hai người nhìn nhau, Phượng Tuyên cảm thấy hơi ngượng sau một thời gian dài không gặp hắn.
Thích Trác Ngọc sải bước đi vào Trường Nhạc cung sau khi lắc y dậy thì không làm gì nữa, cũng không nói gì.
Không khí cứ như thế ngưng đọng trong chốc lát.
Phượng Tuyên lên tiếng trước: "Sư huynh, muộn như vậy tới tìm ta có chuyện gì sao?"
Tốt lắm.
Chỉ cần mình giả vờ chưa từng xảy ra chiến tranh lạnh mấy ngày qua là có thể sơ lược.
Dù sao đại ma đầu vẫn luôn như vậy, đột nhiên tức giận biến mất, sau đó lại đột nhiên xuất hiện. Tới vô ảnh đi vô tung, Phượng Tuyên đã quen từ lâu.
Lần này, Thích Trác Ngọc cũng giống như trước kia.
Không hiểu sao sau khi chiến tranh lạnh lại xuất hiện trước mắt Phượng Tuyên, còn là cái dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra: "Mang cho ngươi một thứ."
Hả?
Mang gì mà tới muộn như vậy? Phượng Tuyên buồn ngủ tới nỗi mắt mờ đi.
Không thể không nói có đôi khi hành vi của Thích Trác Ngọc thật sự rất giống mèo, thích mang tất cả những thứ kỳ lạ trong nhà ném cho chủ nhân.
Thích Trác Ngọc hoàn toàn không có ý định chờ đợi câu trả lời của Phượng Tuyên, trực tiếp đào y ra khỏi chăn.
Hắn đơn giản thô bạo từ trong không gian túi nhỏ của Phượng Tuyên lấy ra một cái áo choàng dệt gấm đường viên lông thỏ, rất là thẳng nam trùm lên đầu y.
Phượng Tuyên mơ mơ màng màng bị hắn giày vò một trận, sau khi mặc xong quần áo, lại bị đại ma đầu một tay ôm xuống giường.
Vốn Phượng Tuyên muốn tự mình đi lại, nhưng nhìn sàn đá cẩm thạch lạnh như băng.
Lạnh đến nỗi ngón chân cuộn tròn, y: …
Thôi bỏ đi.
Thật ra ngồi trên cánh tay đại ma đầu cũng không phải không được. Còn có thể dùng lồng ngực hắn như ghế tựa.jpg
Nhưng nói đi cũng phải nói lại tư thế cha ôm con gái của đại ma đầu này càng ngày càng thuần thục.
Thậm chí ngay cả chính y cũng bắt đầu sa đọa tiếp nhận.
Thích Trác Ngọc đi hai bước, cúi đầu nhìn thấy áo choàng lông thỏ của Phượng Tuyên dính chút vết máu từ trên người hắn.
Mùi máu tươi chói mũi hoà với mùi thơm ngọt ngào của bạch đào trên người Phượng Tuyên khiến hắn ngửi thấy mà có chút cáu kỉnh.
Lúc đi ngang qua giường quý phi, Thích Trác Ngọc một cước đá tỉnh Lục hoàng tử hình người đang ngủ.
Lục hoàng tử:? Cảm giác bị đá dậy này quen quá.
Vừa ngẩng đầu, Thích Trác Ngọc đã ném xuống người gã một đạo pháp thuật biến ảo.
Đối với lục hoàng tử lại một lần biến thành chó mà nói: Đột nhiên cảm thấy làm chó còn quen hơn làm người.
Thích Trác Ngọc ném xong pháp thuật biến ảo, lại ném một tiếp pháp thuật phóng đại.
Lục hoàng tử lập tức từ tiểu hoàng cẩu chỉ đến bắp chân người, đột biến thành đại cẩu đến bên hông nam nhân trưởng thành. Thậm chí bởi vì bị tưới vào linh lực của Thích Trác Ngọc nên cũng thay đổi luôn cả giống chó. Từ một con chó cỏ bình thường nhanh như chớp biến thành mãnh thú tuyết trắng cuồng ngạo.
Lục hoàng tử: Ta đệt?! Tôi còn có thể biến lớn luôn?!
Quay đầu nhìn mình trong gương đồng, uy phong lẫm liệt: Ta đệt? Ta đẹp trai dzữ?! Ta không muốn làm người nữa!!
Một giây sau, Phượng Tuyên cảm giác mình bị Thích Trác Ngọc thả lên lưng chó Lục hoàng tử.
Vẻ mặt Phượng Tuyên mờ mịt: Được rồi. Dù sao chỉ cần không phải đi bộ, để cho y ngồi chỗ nào cũng được.
Lục hoàng tử đi theo phía sau Thích Trác Ngọc, chạy trong hành lang cung.
Hai người một chó rất nhanh đã đến đích, là một gian cung điện thoạt nhìn có chút đổ nát. Hẳn là lãnh cung. Chẳng lẽ lần này đại ma đầu giận thật, chuẩn bị đánh y vào lãnh cung đấy ư?
Lúc Phượng Tuyên miên man suy nghĩ, Thích Trác Ngọc đã một cước đá văng cửa cung.
Vì thế tình cảnh trong cung điện cứ như vậy xuất hiện trước mắt y, trong đại sảnh trống rỗng, chỉ có một nữ nhân bị trói chặt.
Hương tóc mai tán loạn, má tuyết đỏ bừng, bộ dáng bị đánh đập dữ dội.
Phượng Tuyên:??? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đại ma đầu giết người phóng hoả chưa có thoả mãn nên tiến vào trạng thái bắt cóc nữ nhân con nhà lành rồi sao??
"Ngươi có thích không." Thích Trác Ngọc lên tiếng hỏi y.
Phượng Tuyên cảm giác lỗ tai mình hình như xảy ra vấn đề, hơn nửa đêm mang y tới đây chỉ để hỏi y có thích nữ nhân này hay không. Chẳng lẽ đại ma đầu muốn nạp thiếp? Bây giờ là đến tham khảo ý kiến của vợ cả y hay sao?
“...... Coi như cũng được…ah?" Phượng Tuyên lên tiếng thăm dò. Tuy rằng còn hơi kém so với Tô Khanh Nhan, nhưng nhìn kỹ thì dáng vẻ cũng coi như không tệ. Xứng với gương mặt tuấn mỹ không gì sánh bằng của đại ma đầu này.
"Ừ, đây là ta tự bắt được đấy. " Giọng Thích Trác Ngọc nghe rất vui vẻ, tiếp tục nói: "Nếu ngươi thích, vậy thì lột da nàng, làm cho ngươi một tấm chăn hồ ly."
......
......
Phượng Tuyên:... Hở?!
Dưới bóng của mặt trăng tròn khổng lồ treo cao, là một tòa Hoạ Các Chu Lâu vàng son lộng lẫy chiếm diện tích hơn một ngàn mẫu.
Những tòa nhà khổng lồ cao vút được chống đỡ bởi bốn cây cột bằng đá cẩm thạch trắng, mỗi cây cột bằng đá cẩm thạch trắng rộng gần bằng ba người ôm. Các tòa nhà cao chót vót, đình các nguy nga, cửa chính là một đoạn dài làm bằng đá cẩm thạch, tiếp theo là một con sông rộng mười lăm mét, nước bao quanh đình đài, là con đường duy nhất để vào Bách Hoa Lâu.
Mấy ngày nay Thích Trác Ngọc không tới Trường Nhạc cung, giống như Lục hoàng tử nói, hắn quả thật bận bắt yêu ở trong thành Trường An.
Lễ sinh nhật vạn niên của Lý hoàng đế phải làm ba ngày, với tư cách là đế quốc đại thịnh nhất của nhân tộc, vô số ngoại bang xung quanh đều đến chúc mừng. Hậu quả của việc mở cửa thành Trường An chính là, không ít yêu ma quỷ quái cũng mượn lần đại lễ này mà qua cửa thuận lợi, vào thành Trường An tác quai tác quái.
Con hồ yêu bị bắt hôm nay đang ẩn nấp trong Bách Hoa Lâu.
Chỉ mới vài ngày nó đã hại chết hơn chục nam tử.Hồ yêu am hiểu thuật biến hóa, che giấu cơ thể, vì thế Thích Trác Ngọc và Tô Khanh Nhan tách ra hành động, một mình đi thuyền tiến vào thiên hạ đệ nhất Bách Hoa Lâu.
Bách Hoa Lâu như tên gọi của nó, chính là nơi thưởng thức rượu hoa. Không chỉ có những bông hoa thật nhiều màu sắc, mà còn có những bông hoa mỹ nhân đủ loại người khoe sắc.
"Tiên quân, đến rồi." Người ủy thác từ trên thuyền nhảy xuống trước, nơm nớp lo sợ chờ Thích Trác Ngọc.
Nhiệm vụ bắt hồ yêu chính là y ủy thác Tô Khanh Nhan hỗ trợ, y vốn tưởng rằng có thể đi theo tiên quân cười đến gió xuân ấm áp kia. Nào ngờ Tô Khanh Nhan lại giao chuyện này cho Thích Trác Ngọc làm. Người ủy thác không có ý kiến gì với Thích Trác Ngọc, chỉ là y cảm thấy một mình đối mặt với Thích tiên quân này cứ tự nhiên sợ hãi vô cớ làm sao.
Nếu Phượng Tuyên ở chỗ này sẽ hiểu.
Sợ hãi là chuyện bình thường. Dù sao đại ma đầu này chính là một tên đầu gấu thích nổi nóng lung tung, mình không vui thì cả ngày xị cái mặt ra cho người khác xem.
Trước kia ở Tu Chân Giới hắn còn giả bộ vờ làm sư huynh tranh thanh gió mát, bây giờ Tô Khanh Nhan không ở bên người, hắn ngay cả giả bộ cũng lười. Không biết có phải đi theo mình lâu hay không, ngay cả đại ma đầu cũng bắt đầu học xấu theo.
Tu sĩ Tu vi Hóa Thần kỳ uy áp cường đại, phàm nhân khi đối mặt đương nhiên sợ hãi.
"Dẫn đường." Thích Trác Ngọc nhịn xuống phiền não trong lòng lên tiếng. Từ đêm rời khỏi Trường Nhạc cung, tình độc trong cơ thể hắn dường như lại mơ hồ phát tác, mạn hoả dày vò đau thấu tim gan. Tính toán thời gian cũng sắp tới mười lăm tháng này.
Người ủy thác vội vàng bước nhanh vào Bách Hoa Lâu, ngửi thấy đủ loại mùi thơm say đắm bên trong, bằng mắt thường có thể nhìn thấy Thích Trác Ngọc đang rất nôn nóng.
Mà Hoa ma ma không có mắt nhìn cầm một cái quạt tròn lắc lư đi tới, thấy Thích Trác Ngọc thì sáng bừng cả mắt, kết quả còn chưa tới gần đã bị một chưởng Thích Trác Ngọc đánh bay. Dùng chưởng phong.
Bách Hoa Lâu dựa lưng vào hoàng thất, người ủy thác chưa từng thấy ai dám gây sự ở chỗ này, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói với Hoa ma ma: "Hoa cô cô, hắn là nhân sĩ tu chân, không gần nữ sắc, hôm nay đến là vì bắt yêu, thứ lỗi, thứ lỗi! ”
Hoa mama tuy giận nhưng không dám nói, đánh giá từ trên xuống dưới: "Hắn chính là tiên quân tới bắt hồ yêu? ”
Người ủy thác gật đầu: "Hoa ma ma. Bà dẫn đường đi, Hoa Các nơi xảy ra chuyện trước đó là ở tầng nào? ”
Hoa ma ma nhìn chằm chằm Thích Trác Ngọc một lát, thản nhiên nói: "Vậy đến đây đi. ”
Hoa ma ma dẫn theo người ủy thác và Thích Trác Ngọc đi vào sâu trong Bách Hoa lâu.
Càng đi vào bên trong kiến trúc của Bách Hoa Lâu lại càng xa hoa. Cửa sổ chạm trổ bằng vàng, màn lụa mỏng thêu bằng tơ bạc, giường khảm ngà voi nạm ngọc, bàn điêu khắc từ gỗ cây tử đàn, bên trong gác xép có động thiên khác, giếng trời rộng lớn có sân khấu bằng gỗ rỗng khổng lồ, được chạm khắc bằng ngọc. Từng tầng lầu các thẳng tắp cao vút lên đến bầu trời, mỗi tầng đều ngồi vô số danh sĩ nhã khách. Trên sân khấu trên mặt nước ca cơ mỹ nhân như mây nhảy múa, tiếng đàn sáo du dương, cực kỳ xa hoa.
Người ủy thác nhìn thấy cảnh tượng này, mặt lộ ra thần sắc si mê, phảng phất như bị hút mất hồn, Hoa ma ma thấy cảnh này cũng đã quen.
Bà vô thức nhìn sang Thích Trác Ngọc, phát hiện Thích Trác Ngọc nhìn cũng không thèm nhìn những ca cơ kia một cái, cứ như những thứ các nàng lộ ra chỉ là mấy cân thịt bình thường, hắn trầm mặt không nói một lời đi về phía trước. Thật là một tên đầu gỗ không biết tình thú là gì.
Hoa ma ma một mực dẫn đường đi về phía trước, xuyên qua giếng trời, xuyên qua hành lang, lại xuyên qua mấy cây cầu bắc qua không trung.
Người ủy thác không khỏi lên tiếng đặt câu hỏi: "Hoa ma ma. Sao ta cảm thấy càng đi càng lệch thế? Hồ yêu hại người ở Hoa Các thật sự ở chỗ này sao? ”
Phượng Tuyên mà ở chỗ này chắc chắn sẽ oán thầm, thật sự cũng rất giống lão tướng quân cắm cờ sau lưng hát hí khúc trên sân khấu, còn cắm rất có trình độ.
Quả thực là sau khi nói xong dựa theo kịch bản phát triển, Hoa ma ma liền lập tức biến thành hồ yêu, cười to một tiếng tự bạo thân phận, "Ha ha ha không ngờ tới đúng không, nhân loại ngu xuẩn, thật ra ta chính là hồ yêu! ”
"Hì hì hì hì, chẳng phải hai vị đang muốn tìm hồ yêu sao, nô gia vẫn luôn ở trước mắt các ngươi này!" Quả nhiên, một giây sau Hoa ma ma liền xoay người, hàm răng lập tức dày lên, hai cái răng nanh vừa to vừa dài, trên mặt cũng bạo ra rất nhiều lông tơ, đồng tử trong mắt thay đổi từ hình bầu dục thành đồng tử thẳng đứng của dã thú.
Nhìn đi, nhìn đi, thậm chí còn không thèm thay đổi lời thoại, loại kịch tục tĩu này cho Phượng Tuyên xem sẽ bị y đánh mười cái bình luận kém.
"Mẹ ơi!" Người ủy thác sợ tới mức hồn phi phách tán.
Hoa ma ma sau khi tự bạo thân phận thì đột ngột lùi lại.
Cửa hoa các sau lưng mở ra, lộ ra khoảng hơn chục cô gái xinh đẹp ăn mặc mát mẻ, Hoa ma ma cười nói: "Các con. Ra ngoài đi! Chúng ta xuống núi lâu như vậy, còn chưa từng nếm qua hương vị tiên quân của Phiếu Miểu tiên phủ như thế nào đâu!"
"Mẹ ơi!" Người ủy thác lại thét lên lần nữa, giống như một người qua đường ở bên cạnh tận tâm tận lực làm bầu không khí kinh hoàng, căng thẳng, đáng sợ. Hoa ma ma cũng rất hài lòng với hiệu quả này, ánh mắt nhìn về phía Thích Trác Ngọc cũng trở nên tham lam hơn.
Bầu không khí kinh dị dâng lên, Hoa mama không thèm nói nhiều: "Các con! Lên cho ta, bắt sống tên đàn ông này cho ta!"
Kết quả là, tất cả hồ yêu huyễn hóa thành Hoa Cơ trong nháy mắt đồng loạt xông lên, một giây sau tất cả đều biến thành một đống tro tàn. Thậm chí còn chưa tiếp cận được cơ thể Thích Trác Ngọc, thời điểm ở giữa không trung đã bị hơn mười đạo lôi kích nổ thành một tro tàn tiêu tán theo gió.
"Mẹ ơi!" Người ủy thác lần này thét chói tai càng thê thảm hơn. Chờ một chút, sao y nhìn thấy một màn trảm yêu trừ ma này còn thét chói tai nhỉ?
Hơn nữa còn không kìm được lẩm bẩm: "Mẹ ơi, thật hung tàn... Mẹ nó này ai mới là nhân vật phản diện đây…"
Hoa ma ma nhìn thấy đám hồ yêu trong nháy mắt bị giết sạch, sửng sốt ước chừng hai giây.
Tiếp theo hai mắt trừng trừng, vừa sợ vừa giận, lai lịch người này ra sao? Tu vi lại khủng bố đến mức này?! Một chiêu đã nổ nát hết cả hồn hồ yêu.
Sau khi Thích Trác Ngọc nổ hết những tiểu lâu la này liền nhìn về phía Hoa mama.
Hoa ma ma đã sợ tới mức không dám nhúc nhích, nương tựa vào một tia lý trí cuối cùng, bỗng nhiên giơ tay lên. Những nam nhân vừa rồi tìm vui với hồ yêu trong Hoa Các bị bà dùng yêu thuật khống chế chắn trước người mình.
Con tin ở trong tay, bà ta cười ha hả: "Nam nhân vô sỉ như ngươi, nếu dám tiến thêm một bước, ta sẽ giết những phàm nhân này! ”
Nói xong câu đó, Thích Trác Ngọc liền vươn tay đánh xuống một đạo lôi kích, sắc mặt cũng không thay đổi, nổ những con tin kia thành tro tàn.
Hoa mama bất ngờ không kịp chuẩn bị mất đi một đám con tin lớn:???
Trong đầu không khỏi xuất hiện một nghi hoặc giống như người ủy thác: Kỳ lạ quá không chắc lắm nhưng rốt cuộc ai mới là nhân vật phản diện vậy hả?
Thích Trác Ngọc nắm trong tay một tia lôi kích, tâm tình không tốt lắm mở miệng: "Còn có di ngôn gì muốn nói không. ”
Hoa ma ma lập tức quỳ xuống: "Đại vương, tha mạng! ”
Người ủy thác:? Tại sao lại là đại vương?
Hoa mama vội vàng sinh trí: "Đại vương anh hùng cái thế lẫy lừng, pháp lực vô biên! Thiếp nguyện ý đi theo đại vương, làm một tiện tỳ phụng dưỡng đại vương! ”
Lời này Thích Trác Ngọc nghe có chút quen tai. Ngọn cỏ trên mộ của người cuối cùng nói như vậy đã cao hai mét rồi, nếu hắn có mộ. Thích Trác Ngọc không thèm nghe tiếp, linh lực trong tay tăng vọt.
Hoa ma ma biết hôm nay gặp phải cọng rơm cứng, nhất định phải chết, nên tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Người ủy thác nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi cảm khái: "Nghe nói hồ yêu am hiểu nhất là mê hoặc nam nhân, có thể dỗ người ta tới mức nở ruột nở gan, không ngờ tiên quân lại chẳng động lòng, thật không hổ là thế ngoại cao nhân của Phiếu Miểu tiên phủ. ”
Kết quả vừa mới khen thích xong Thích Trác Ngọc có định lực, bàn tay đang bạo khấu của hắn bỗng nhiên dừng lại.
Hoa ma ma đợi nửa ngày cũng không đợi được diêm vương tới, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ người ta đã hồi tâm chuyển ý rồi hay sao?
"Ngươi am hiểu dỗ dành nam nhân à?"
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm bà vài giây, sau đó mở miệng.
Không biết vì sao tiên quân này vừa lên tiếng lại hỏi một vấn đề cổ quái như vậy, Hoa ma ma vì đường cầu sinh vội vàng gật đầu: "Đại vương nói rất đúng! Hồ yêu nhất tộc chúng ta sinh ra chính là vì làm cho nam nhân sung sướng!"
Nếu không các nàng cũng không có khả năng hút cạn tinh khí của mười mấy nam nhân ở Trường An chỉ trong mấy ngày.
Thành tích thực sự này chứng minh ở phương diện này hồ tộc có vài phần bản lĩnh thật sự.
Thích Trác Ngọc đứng thẳng người, khoanh tay, đi qua đi lại vài bước trên cây cầu nối liền hai tòa lầu các trên không trung, khuôn mặt âm trầm.
Hôm nay hắn bắt yêu, mặc chính là pháp y huyền sắc hắn thường xuyên mặc, mảnh lụa mỏng màu xanh da quạ từ trong khuỷu tay hắn giống như ngân hà rơi xuống, uốn lượn trên mặt đất, theo bước chân hắn kéo ra tiếng sột soạt.
Thích Trác Ngọc: "Ta có một người bạn. ”
Hoa mama:... Người bạn của ngươi không phải là chính ngươi đấy chứ.
Ngữ khí Thích Trác Ngọc có chút quái dị: "Hắn tặng đạo lữ của mình một miếng ngọc bội, nhưng đối phương cũng không thích. Là tại sao? ”
Hoa ma ma chần chừ một lát: " Liệu có khả năng không phải không thích ngọc bội, mà là không thích người tặng ngọc bội chăng? ”
Thích Trác Ngọc ném tới một ánh mắt "Ngươi muốn chết à?".
Hoa ma ma rùng mình: "Hoàn toàn không có khả năng như vậy. Đã là đạo lữ, chắc chắn phải đồng lòng, ân ân ái ái, như keo như sơn, trăm năm hảo hợp! ”
"Nếu như không phải nguyên nhân do con người thì có phải do ngọc bội có vấn đề gì hay không? Có lẽ đạo lữ của ngươi ngươi không thích ngọc bội? Hoặc là miếng ngọc bội này người khác cũng có, không phải là độc nhất vô nhị? ”
Vẻ mặt Thích Trác Ngọc bỗng nhiên thả lỏng, "Ngọc bội này người khác có một miếng, nhưng người nọ đã chết, hiện tại chỉ còn lại một miếng này thôi."
Liên tưởng đến tính cách tàn nhẫn ham giết của nam nhân trước mắt này. Hoa ma ma hình như hiểu rồi. Ngọc bội này không phải là bị hắn cướp tới tặng người ta chứ?
Quá đáng. Tiên quân này bề ngoài thoạt nhìn lang diễm độc tuyệt, có một không hai, sao lại là một tên đầu gỗ có bệnh vậy chứ?
"Đại vương. Cũng giống như nữ nhân thích nhận được quà tặng từ những người thân yêu, nam nhân cũng không ngoại lệ.Nhưng nếu quà tặng cho người mình yêu là do chính mình làm hoặc chọn, đối phương đương nhiên sẽ thích hơn. Ngược lại, nếu là tặng giống như người khác, hoặc là cầm đồ của người khác mượn hoa hiến Phật có thể sẽ phản tác dụng. "Hoa ma ma vừa uyển chuyển nhắc nhở Thích Trác Ngọc, vừa quan sát sắc mặt của hắn, thấy vẻ mặt Thích Trác Ngọc như có điều suy ngẫm.
"Lấy đồ của người khác? Cướp được thì không phải là của ta sao. Người nọ đã chết rồi, ngọc bội không phải là vật vô chủ. "Thích Trác Ngọc cảm thấy suy nghĩ của mình không có vấn đề gì.
Hoa mama: Quỳ. Đại ma vương, ngài phù hợp làm phản diện hơn ta đấy!!!
Nhưng Thích Trác Ngọc tựa như lại lâm vào suy nghĩ nào đó.
Hắn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Hoa ma ma trong chốc lát.
Một món quà tự làm?
-
Phượng Tuyên lại một lần nữa bị đánh thức lúc nửa đêm.
Đánh thức y vẫn là cùng một người, trên người mang theo mùi máu tươi, thoạt nhìn giống như đại ma đầu không biết từ hiện trường vụ án nào trở về.
Mấy ngày không nhìn thấy Thích Trác Ngọc, lúc hai người nhìn nhau, Phượng Tuyên cảm thấy hơi ngượng sau một thời gian dài không gặp hắn.
Thích Trác Ngọc sải bước đi vào Trường Nhạc cung sau khi lắc y dậy thì không làm gì nữa, cũng không nói gì.
Không khí cứ như thế ngưng đọng trong chốc lát.
Phượng Tuyên lên tiếng trước: "Sư huynh, muộn như vậy tới tìm ta có chuyện gì sao?"
Tốt lắm.
Chỉ cần mình giả vờ chưa từng xảy ra chiến tranh lạnh mấy ngày qua là có thể sơ lược.
Dù sao đại ma đầu vẫn luôn như vậy, đột nhiên tức giận biến mất, sau đó lại đột nhiên xuất hiện. Tới vô ảnh đi vô tung, Phượng Tuyên đã quen từ lâu.
Lần này, Thích Trác Ngọc cũng giống như trước kia.
Không hiểu sao sau khi chiến tranh lạnh lại xuất hiện trước mắt Phượng Tuyên, còn là cái dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra: "Mang cho ngươi một thứ."
Hả?
Mang gì mà tới muộn như vậy? Phượng Tuyên buồn ngủ tới nỗi mắt mờ đi.
Không thể không nói có đôi khi hành vi của Thích Trác Ngọc thật sự rất giống mèo, thích mang tất cả những thứ kỳ lạ trong nhà ném cho chủ nhân.
Thích Trác Ngọc hoàn toàn không có ý định chờ đợi câu trả lời của Phượng Tuyên, trực tiếp đào y ra khỏi chăn.
Hắn đơn giản thô bạo từ trong không gian túi nhỏ của Phượng Tuyên lấy ra một cái áo choàng dệt gấm đường viên lông thỏ, rất là thẳng nam trùm lên đầu y.
Phượng Tuyên mơ mơ màng màng bị hắn giày vò một trận, sau khi mặc xong quần áo, lại bị đại ma đầu một tay ôm xuống giường.
Vốn Phượng Tuyên muốn tự mình đi lại, nhưng nhìn sàn đá cẩm thạch lạnh như băng.
Lạnh đến nỗi ngón chân cuộn tròn, y: …
Thôi bỏ đi.
Thật ra ngồi trên cánh tay đại ma đầu cũng không phải không được. Còn có thể dùng lồng ngực hắn như ghế tựa.jpg
Nhưng nói đi cũng phải nói lại tư thế cha ôm con gái của đại ma đầu này càng ngày càng thuần thục.
Thậm chí ngay cả chính y cũng bắt đầu sa đọa tiếp nhận.
Thích Trác Ngọc đi hai bước, cúi đầu nhìn thấy áo choàng lông thỏ của Phượng Tuyên dính chút vết máu từ trên người hắn.
Mùi máu tươi chói mũi hoà với mùi thơm ngọt ngào của bạch đào trên người Phượng Tuyên khiến hắn ngửi thấy mà có chút cáu kỉnh.
Lúc đi ngang qua giường quý phi, Thích Trác Ngọc một cước đá tỉnh Lục hoàng tử hình người đang ngủ.
Lục hoàng tử:? Cảm giác bị đá dậy này quen quá.
Vừa ngẩng đầu, Thích Trác Ngọc đã ném xuống người gã một đạo pháp thuật biến ảo.
Đối với lục hoàng tử lại một lần biến thành chó mà nói: Đột nhiên cảm thấy làm chó còn quen hơn làm người.
Thích Trác Ngọc ném xong pháp thuật biến ảo, lại ném một tiếp pháp thuật phóng đại.
Lục hoàng tử lập tức từ tiểu hoàng cẩu chỉ đến bắp chân người, đột biến thành đại cẩu đến bên hông nam nhân trưởng thành. Thậm chí bởi vì bị tưới vào linh lực của Thích Trác Ngọc nên cũng thay đổi luôn cả giống chó. Từ một con chó cỏ bình thường nhanh như chớp biến thành mãnh thú tuyết trắng cuồng ngạo.
Lục hoàng tử: Ta đệt?! Tôi còn có thể biến lớn luôn?!
Quay đầu nhìn mình trong gương đồng, uy phong lẫm liệt: Ta đệt? Ta đẹp trai dzữ?! Ta không muốn làm người nữa!!
Một giây sau, Phượng Tuyên cảm giác mình bị Thích Trác Ngọc thả lên lưng chó Lục hoàng tử.
Vẻ mặt Phượng Tuyên mờ mịt: Được rồi. Dù sao chỉ cần không phải đi bộ, để cho y ngồi chỗ nào cũng được.
Lục hoàng tử đi theo phía sau Thích Trác Ngọc, chạy trong hành lang cung.
Hai người một chó rất nhanh đã đến đích, là một gian cung điện thoạt nhìn có chút đổ nát. Hẳn là lãnh cung. Chẳng lẽ lần này đại ma đầu giận thật, chuẩn bị đánh y vào lãnh cung đấy ư?
Lúc Phượng Tuyên miên man suy nghĩ, Thích Trác Ngọc đã một cước đá văng cửa cung.
Vì thế tình cảnh trong cung điện cứ như vậy xuất hiện trước mắt y, trong đại sảnh trống rỗng, chỉ có một nữ nhân bị trói chặt.
Hương tóc mai tán loạn, má tuyết đỏ bừng, bộ dáng bị đánh đập dữ dội.
Phượng Tuyên:??? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đại ma đầu giết người phóng hoả chưa có thoả mãn nên tiến vào trạng thái bắt cóc nữ nhân con nhà lành rồi sao??
"Ngươi có thích không." Thích Trác Ngọc lên tiếng hỏi y.
Phượng Tuyên cảm giác lỗ tai mình hình như xảy ra vấn đề, hơn nửa đêm mang y tới đây chỉ để hỏi y có thích nữ nhân này hay không. Chẳng lẽ đại ma đầu muốn nạp thiếp? Bây giờ là đến tham khảo ý kiến của vợ cả y hay sao?
“...... Coi như cũng được…ah?" Phượng Tuyên lên tiếng thăm dò. Tuy rằng còn hơi kém so với Tô Khanh Nhan, nhưng nhìn kỹ thì dáng vẻ cũng coi như không tệ. Xứng với gương mặt tuấn mỹ không gì sánh bằng của đại ma đầu này.
"Ừ, đây là ta tự bắt được đấy. " Giọng Thích Trác Ngọc nghe rất vui vẻ, tiếp tục nói: "Nếu ngươi thích, vậy thì lột da nàng, làm cho ngươi một tấm chăn hồ ly."
......
......
Phượng Tuyên:... Hở?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.