Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù Cũ Của Mình
Chương 25: Còn có một việc cấp bách phải làm
Bạch Vũ Trích Điêu Cung
05/11/2024
Bảo Xu cười nói: "Nô tỳ tham gia tuyển chọn gấp gáp, còn chưa kịp chuẩn bị lễ vật diện kiến quý chủ." Nàng ta sinh ra xinh đẹp, dưới mắt có một nốt ruồi nhỏ, không chút e ngại nhìn thẳng vào Chương nương tử.
Chương nương tử trừng mắt nhìn nàng ta, tức đến nửa ngày không nói được lời nào: Thế nào, còn muốn cung nữ chưởng sự là bà ta phải thay nàng ta chuẩn bị không?
Trong không khí im lặng, Quần Thanh đưa hộp lên trên đầu: "Miếng thêu nô tỳ chuẩn bị có thể thay mặt dâng lên."
Lời này đúng ý Bùi giám tác, khiến ông ta cười lên: "Ngươi hiểu chuyện. Ta nhớ ngươi rồi, sau này có cơ hội, nhất định đề bạt."
Bảo Xu cầm tấm thêu lên ngắm nghía, không kìm được liếc nhìn Quần Thanh. Trong ánh mắt nàng ta ẩn chứa sự kinh diễm, bất mãn và e dè, như lưỡi dao cắt ngang mặt nàng.
Quần Thanh cúi mặt, vẫn cảm nhận được cảm xúc trong ánh mắt kia, dường như đang nói: Vật đẹp đẽ nhường này lại do một tỳ nữ tầm thường thêu ra, quả là trời không có mắt.
Bảo Xu đặt tấm thêu xuống, tránh những ngón tay phát ban của nàng, cầm lấy một tấm hoa hợp hoan khác, tâu với Bùi giám tác: "Thêu công của nàng ta quá tinh xảo, nô tỳ không sánh bằng, tấm này trông giống như tiểu tỳ thêu hơn. Đa tạ."
"Cứ cho chín người này đi ứng tuyển." Bùi giám tác thúc giục.
"Nhưng sổ ghi mười người." Chương nương tử không nỡ nhìn Quần Thanh, "hay để ngự y..."
"Đừng lãng phí thời gian nữa, đi ngay!"
Chương nương tử đành dẫn các cung nữ rời đi.
Bóng họ phản chiếu trên nền cung điện nguy nga, tựa đàn nhạn bay về phương tây.
Quần Thanh lại quay về hướng ngược lại, trở về chốn dật đình thấp bé đổ nát.
-
Quần Thanh một tay khóa cửa, một tay tháo búi tóc.
Mái tóc nàng dày và cứng, không còn gò bó, tức thì xõa xuống. Trong gian phòng thấp lụp xụp bị lục lọi xáo trộn, thuộc hạ của Bùi giám tác khi lấy tấm thêu, hẳn đã tiện thể xét xem nàng có tư tình đêm hôm hay không.
Khăn bố vắt bừa trên nan tre, Quần Thanh thuận tay cầm lên lau tóc ướt, theo trí nhớ mơ hồ, xếp đặt lại các chum vại, thúng mủng về vị trí cũ, rồi chọc chọc mấy cái vào giấy cửa sổ đã rách, trong đầu nhớ lại diễn biến hôm nay:
Đêm ấy, Hồi Hương cùng tiểu thị vệ hẹn hò nơi rừng trúc. Hồi Hương chợt nhớ bên cạnh là chỗ ở của Quần Thanh, e ngại bị nàng trông thấy, bèn rón rén đến cửa sổ xem nàng đã ngủ chưa, nào ngờ từ khe cửa thấy nàng không có trên giường.
Hồi Hương luôn nghi ngờ bị nàng thấy được điều gì đó, trong lòng bất an, hôm nay thấy Bùi giám tác tra hỏi nàng, mới sợ hãi cáo trạng trước.
Quần Thanh cởi xiêm y ướt, cố nhịn ngứa, tay luồn vào vạt áo rút ra một mảnh vải bông nhỏ, đặt lên tủ, những nốt ban đỏ trên cánh tay dần tan đi.
Mảnh vải bông được may hai lớp, mặt trước là bông, mặt sau thấm đầy nước ép từ hạt đằng xuân nghiền nát, thường ngày may trong tay áo, khi cần thì lật ngược lại chà xát lên cánh tay, khiến mình nhanh chóng nổi mẩn ngứa.
Hôm nay hai vị quý chủ tuyển cung tỳ, một là Thái tử Lương cơ Trịnh Tri Ý, một là Bảo An công chúa. Nếu Quần Thanh theo Chương nương tử đến Loan Nghi Các, tất sẽ được Dương Phù chọn về bên mình, rồi ôm nhau khóc lóc, cùng nhau chia sẻ nỗi niềm.
Quần Thanh tạm thời không thể gặp Dương Phù.
Nàng sợ vừa thấy gương mặt ấy, sẽ không kiềm chế được mà chất vấn đối phương, lộ ra sơ hở, nên đành dùng kế này.
Huống chi, đầu óc rối bời, cần thời gian để sắp xếp suy nghĩ.
Quần Thanh chậm rãi thay y phục khô, rồi xắn tay áo, thò tay vào vại nước, vớt ra chiếc hộp đen đặt dưới đáy.
Chương nương tử trừng mắt nhìn nàng ta, tức đến nửa ngày không nói được lời nào: Thế nào, còn muốn cung nữ chưởng sự là bà ta phải thay nàng ta chuẩn bị không?
Trong không khí im lặng, Quần Thanh đưa hộp lên trên đầu: "Miếng thêu nô tỳ chuẩn bị có thể thay mặt dâng lên."
Lời này đúng ý Bùi giám tác, khiến ông ta cười lên: "Ngươi hiểu chuyện. Ta nhớ ngươi rồi, sau này có cơ hội, nhất định đề bạt."
Bảo Xu cầm tấm thêu lên ngắm nghía, không kìm được liếc nhìn Quần Thanh. Trong ánh mắt nàng ta ẩn chứa sự kinh diễm, bất mãn và e dè, như lưỡi dao cắt ngang mặt nàng.
Quần Thanh cúi mặt, vẫn cảm nhận được cảm xúc trong ánh mắt kia, dường như đang nói: Vật đẹp đẽ nhường này lại do một tỳ nữ tầm thường thêu ra, quả là trời không có mắt.
Bảo Xu đặt tấm thêu xuống, tránh những ngón tay phát ban của nàng, cầm lấy một tấm hoa hợp hoan khác, tâu với Bùi giám tác: "Thêu công của nàng ta quá tinh xảo, nô tỳ không sánh bằng, tấm này trông giống như tiểu tỳ thêu hơn. Đa tạ."
"Cứ cho chín người này đi ứng tuyển." Bùi giám tác thúc giục.
"Nhưng sổ ghi mười người." Chương nương tử không nỡ nhìn Quần Thanh, "hay để ngự y..."
"Đừng lãng phí thời gian nữa, đi ngay!"
Chương nương tử đành dẫn các cung nữ rời đi.
Bóng họ phản chiếu trên nền cung điện nguy nga, tựa đàn nhạn bay về phương tây.
Quần Thanh lại quay về hướng ngược lại, trở về chốn dật đình thấp bé đổ nát.
-
Quần Thanh một tay khóa cửa, một tay tháo búi tóc.
Mái tóc nàng dày và cứng, không còn gò bó, tức thì xõa xuống. Trong gian phòng thấp lụp xụp bị lục lọi xáo trộn, thuộc hạ của Bùi giám tác khi lấy tấm thêu, hẳn đã tiện thể xét xem nàng có tư tình đêm hôm hay không.
Khăn bố vắt bừa trên nan tre, Quần Thanh thuận tay cầm lên lau tóc ướt, theo trí nhớ mơ hồ, xếp đặt lại các chum vại, thúng mủng về vị trí cũ, rồi chọc chọc mấy cái vào giấy cửa sổ đã rách, trong đầu nhớ lại diễn biến hôm nay:
Đêm ấy, Hồi Hương cùng tiểu thị vệ hẹn hò nơi rừng trúc. Hồi Hương chợt nhớ bên cạnh là chỗ ở của Quần Thanh, e ngại bị nàng trông thấy, bèn rón rén đến cửa sổ xem nàng đã ngủ chưa, nào ngờ từ khe cửa thấy nàng không có trên giường.
Hồi Hương luôn nghi ngờ bị nàng thấy được điều gì đó, trong lòng bất an, hôm nay thấy Bùi giám tác tra hỏi nàng, mới sợ hãi cáo trạng trước.
Quần Thanh cởi xiêm y ướt, cố nhịn ngứa, tay luồn vào vạt áo rút ra một mảnh vải bông nhỏ, đặt lên tủ, những nốt ban đỏ trên cánh tay dần tan đi.
Mảnh vải bông được may hai lớp, mặt trước là bông, mặt sau thấm đầy nước ép từ hạt đằng xuân nghiền nát, thường ngày may trong tay áo, khi cần thì lật ngược lại chà xát lên cánh tay, khiến mình nhanh chóng nổi mẩn ngứa.
Hôm nay hai vị quý chủ tuyển cung tỳ, một là Thái tử Lương cơ Trịnh Tri Ý, một là Bảo An công chúa. Nếu Quần Thanh theo Chương nương tử đến Loan Nghi Các, tất sẽ được Dương Phù chọn về bên mình, rồi ôm nhau khóc lóc, cùng nhau chia sẻ nỗi niềm.
Quần Thanh tạm thời không thể gặp Dương Phù.
Nàng sợ vừa thấy gương mặt ấy, sẽ không kiềm chế được mà chất vấn đối phương, lộ ra sơ hở, nên đành dùng kế này.
Huống chi, đầu óc rối bời, cần thời gian để sắp xếp suy nghĩ.
Quần Thanh chậm rãi thay y phục khô, rồi xắn tay áo, thò tay vào vại nước, vớt ra chiếc hộp đen đặt dưới đáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.