Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù Cũ Của Mình
Chương 20: Người có thể chết, nhưng không thể uổng mạng
Bạch Vũ Trích Điêu Cung
05/11/2024
Trong lòng Dương Phù, ai nhẹ ai nặng, không cần phải nói thêm lời nào.
Thì ra hôm nay, không phải Bảo An Công chúa mắc bẫy, mà chính là Quần Thanh đã cắn câu, tự mình chui đầu vào lưới.
Chậm rãi, nàng nghe tiếng tụng kinh vang vọng, âm thanh trải khắp trời đất, xen lẫn tiếng khí cụ bằng đồng chạm nhau trong trẻo, bi ai mà thanh thoát, như bàn tay ấm áp vuốt ve đỉnh đầu, xoa dịu cơn phẫn nộ, thúc giục nàng trở về yên bình, cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Trái tim nàng đau nhói.
Trong tâm trí Quần Thanh hiện lên nhiều gương mặt. Từ sau đêm Trường An đại loạn, thân quyến ly tán, thân mẫu sống không thấy người chết không thấy xác, rồi đến Lý lang trung đã cứu nàng, còn tiểu đồ đệ Phương Hiết của ông ấy... Dọc đường, rất nhiều người đối với nàng có ân, nàng hổ thẹn với bao người, gác lại hết thảy ra sau lưng, một mình cố chấp tiến cung.
Vì phục quốc, nàng tự biết sớm muộn sẽ chết; sau khi bị thương trong cuộc ám sát, bệnh tật dằn vặt khiến sống không bằng chết. Nàng đã từng tưởng tượng nhiều cách chết, nhưng không ngờ mình lại phải chết một cách vô ích như thế này.
Người ta có thể chết, nhưng không thể chết uất ức như vậy!
Quần Thanh cố mở mắt, thị giác dần rõ ràng. Nàng thấy nguồn phát ra tiếng tụng kinh: một đoàn tang lễ trên cung đạo, bảy tám đạo sĩ nâng cờ trắng, miệng tụng kinh, hai nội thị mặc tang phục khiêng quan tài, trên quan tài đen sẫm có vẽ hoa sen tinh xảo: "Tang lễ Lục Tướng, tránh đường, tránh đường—"
Quần Thanh nghe lời nội thị, lòng sinh nghi.
Tướng gia đương triều là Mạnh Quang Thận, Lục Tướng là ai?
Nàng nghe tên tiểu nội thị khiêng quan tài thì thầm: "Nghĩa phụ, sao quan tài nặng thế này, như thể không chỉ có một người bên trong, tay con đau quá..." Rồi bị nghĩa phụ hắn quở trách.
Đoàn tang lễ và vong hồn nàng đi ngang qua nhau, tiếng tụng kinh vang động trời đất, những mảnh giấy phướn bay xoay tròn, xuyên qua thân thể nàng không chút trở ngại.
Nàng tin chắc mình đã thành quỷ, liền tan biến vào khoảng không, rồi lại bị một lực lượng cực lớn gom lại, kéo đến nơi xa xăm...
Mở mắt ra, như thể bị nhốt trong hòm lăn bảy tám mươi vòng rồi đổ ra, trời đất đều quay cuồng.
Quần Thanh nhịn cơn khó chịu, một gáo nước lạnh không chút nương tình đổ xuống đầu, bên tai vang lên tiếng khóc than u uất của các oan hồn, khiến người ta lạnh sống lưng.
Quần Thanh từ từ quay đầu, nhìn những "quỷ hồn" ấy, thì thấy mấy cung nữ đang nghiến răng khóc thút thít, các cung nữ ở âm phủ búi tóc đơn giản, dung mạo chẳng khác gì cung nữ trần gian là mấy.
"Trời nóng, dễ ngất. Bổn quan cho các ngươi hạ hỏa đây. Lảo đảo thế, đừng hòng giả ngất để thoát tội." Một gáo nước dội mạnh lên người khác, những giọt nước bắn vào mặt Quần Thanh.
Quần Thanh mặc cho nước nhỏ giọt từ tóc và lông mày, cảm giác ẩm ướt thấm vào cổ áo.
Nước...
Nàng siết chặt ngón tay, nắm vạt váy xám nhăn nhúm, siết chặt hơn nữa, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói rõ ràng.
Nàng cảm nhận được lòng bàn tay áp đất nóng bỏng, hai đầu gối đau nhức, tiếng ve sầu ù ù từ xa vọng đến tai, ánh mặt trời chói chang trên đầu.
Đây là nhân gian!
Người cầm gáo nước là một viên nội thị mặc áo bào đỏ thẫm, đầu đội khăn vấn, bên cạnh hắn đứng hầu nương tử trong cung trang khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân hình phì nộn, bắt gặp ánh mắt Quần Thanh, vội vàng ra hiệu bảo nàng đừng nhìn loạn.
Thì ra hôm nay, không phải Bảo An Công chúa mắc bẫy, mà chính là Quần Thanh đã cắn câu, tự mình chui đầu vào lưới.
Chậm rãi, nàng nghe tiếng tụng kinh vang vọng, âm thanh trải khắp trời đất, xen lẫn tiếng khí cụ bằng đồng chạm nhau trong trẻo, bi ai mà thanh thoát, như bàn tay ấm áp vuốt ve đỉnh đầu, xoa dịu cơn phẫn nộ, thúc giục nàng trở về yên bình, cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Trái tim nàng đau nhói.
Trong tâm trí Quần Thanh hiện lên nhiều gương mặt. Từ sau đêm Trường An đại loạn, thân quyến ly tán, thân mẫu sống không thấy người chết không thấy xác, rồi đến Lý lang trung đã cứu nàng, còn tiểu đồ đệ Phương Hiết của ông ấy... Dọc đường, rất nhiều người đối với nàng có ân, nàng hổ thẹn với bao người, gác lại hết thảy ra sau lưng, một mình cố chấp tiến cung.
Vì phục quốc, nàng tự biết sớm muộn sẽ chết; sau khi bị thương trong cuộc ám sát, bệnh tật dằn vặt khiến sống không bằng chết. Nàng đã từng tưởng tượng nhiều cách chết, nhưng không ngờ mình lại phải chết một cách vô ích như thế này.
Người ta có thể chết, nhưng không thể chết uất ức như vậy!
Quần Thanh cố mở mắt, thị giác dần rõ ràng. Nàng thấy nguồn phát ra tiếng tụng kinh: một đoàn tang lễ trên cung đạo, bảy tám đạo sĩ nâng cờ trắng, miệng tụng kinh, hai nội thị mặc tang phục khiêng quan tài, trên quan tài đen sẫm có vẽ hoa sen tinh xảo: "Tang lễ Lục Tướng, tránh đường, tránh đường—"
Quần Thanh nghe lời nội thị, lòng sinh nghi.
Tướng gia đương triều là Mạnh Quang Thận, Lục Tướng là ai?
Nàng nghe tên tiểu nội thị khiêng quan tài thì thầm: "Nghĩa phụ, sao quan tài nặng thế này, như thể không chỉ có một người bên trong, tay con đau quá..." Rồi bị nghĩa phụ hắn quở trách.
Đoàn tang lễ và vong hồn nàng đi ngang qua nhau, tiếng tụng kinh vang động trời đất, những mảnh giấy phướn bay xoay tròn, xuyên qua thân thể nàng không chút trở ngại.
Nàng tin chắc mình đã thành quỷ, liền tan biến vào khoảng không, rồi lại bị một lực lượng cực lớn gom lại, kéo đến nơi xa xăm...
Mở mắt ra, như thể bị nhốt trong hòm lăn bảy tám mươi vòng rồi đổ ra, trời đất đều quay cuồng.
Quần Thanh nhịn cơn khó chịu, một gáo nước lạnh không chút nương tình đổ xuống đầu, bên tai vang lên tiếng khóc than u uất của các oan hồn, khiến người ta lạnh sống lưng.
Quần Thanh từ từ quay đầu, nhìn những "quỷ hồn" ấy, thì thấy mấy cung nữ đang nghiến răng khóc thút thít, các cung nữ ở âm phủ búi tóc đơn giản, dung mạo chẳng khác gì cung nữ trần gian là mấy.
"Trời nóng, dễ ngất. Bổn quan cho các ngươi hạ hỏa đây. Lảo đảo thế, đừng hòng giả ngất để thoát tội." Một gáo nước dội mạnh lên người khác, những giọt nước bắn vào mặt Quần Thanh.
Quần Thanh mặc cho nước nhỏ giọt từ tóc và lông mày, cảm giác ẩm ướt thấm vào cổ áo.
Nước...
Nàng siết chặt ngón tay, nắm vạt váy xám nhăn nhúm, siết chặt hơn nữa, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói rõ ràng.
Nàng cảm nhận được lòng bàn tay áp đất nóng bỏng, hai đầu gối đau nhức, tiếng ve sầu ù ù từ xa vọng đến tai, ánh mặt trời chói chang trên đầu.
Đây là nhân gian!
Người cầm gáo nước là một viên nội thị mặc áo bào đỏ thẫm, đầu đội khăn vấn, bên cạnh hắn đứng hầu nương tử trong cung trang khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân hình phì nộn, bắt gặp ánh mắt Quần Thanh, vội vàng ra hiệu bảo nàng đừng nhìn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.