Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù Cũ Của Mình
Chương 6: Người đẹp ở khắp nơi, tướng giỏi mới khó tìm
Bạch Vũ Trích Điêu Cung
05/11/2024
Quần Thanh nhìn kỹ, bỗng một luồng hơi lạnh từ sau lưng chạy đến tận xương cụt. Chỉ thấy nét chữ trên đó uyển chuyển, kéo ra nanh vuốt đầy ý tứ:
"Ti Tịch làm việc cần mẫn, vi mỗ tự thẹn không bằng.
Họa phúc của Bảo An công chúa, hệ tại thân quân.
Quần Ti Tịch thấy thư tức an hảo, trông mong gặp quân."
Người viết thư trên lụa, giọng điệu hàm tiếu, như đang trực tiếp nói chuyện với nàng.
Liên kết với tình cảnh trước đó, dường như hắn đã sớm đoán được nàng sẽ nhận ra điều khả nghi trong thủ dụ, sẽ giật lấy mảnh lụa tự xem, nên mới bày ra cho nàng một trò đùa vừa rầm rộ vừa cực kỳ hoang đường như thế.
Nếu nàng tự loạn trận cước, ắt là không đánh đã khai, vừa rồi đã bị bắt rồi!
Giọng Lương công công vang lên từ không xa: "Nói thật với Ti Tịch, nô tài phụng mệnh Lục Trưởng sử phủ Yến Vương mới dám làm như vậy, nô tài có tội, sau này xin chịu tội, còn xin Ti Tịch bao dung."
Lục Hoa Đình, cái tên này còn đáng sợ hơn cả tên của Yến Vương.
Mỗi lần, hắn đem đến cho nàng cảm giác lạnh sống lưng đều giống hệt nhau.
Người này là mưu thần trong phủ Yến Vương, tâm cơ cực sâu, Yến Vương được hắn phụ tá mới có thể bay thẳng lên mây xanh. Nàng với Lục Hoa Đình có thể nói đã âm thầm giao phong mấy lần, nàng muốn báo thù Lý Hoán, lần nào cũng vì bên cạnh Lý Hoán có một Lục Trưởng sử mà công cốc.
Lục Hoa Đình như một con rắn, núp trong bóng tối chờ thời cơ hành động, có thể theo dấu vết mà truy đuổi không tha, mấy lần suýt nữa cắn ngược lại nàng, đến nỗi cái tên này như một ngọn núi nặng trĩu đè trong lòng, trở thành ác mộng của nàng.
Lúc này, Quần Thanh cầm mảnh lụa, toàn thân không ngừng đổ mồ hôi lạnh, trái tim đập điên cuồng nơi cổ họng, đều là phản ứng bản năng của cơ thể.
Trước kia Yến Vương ở chỗ sáng, nàng ở chỗ tối, là một con cờ không bắt mắt trong đám quần thần. Giờ đây Lục Hoa Đình chỉ đích danh muốn gặp nàng, liền có cảm giác bị lột mạng che mặt, bại lộ trước mặt người đời sự hoang đường và khiếp sợ.
Trong khoảnh khắc này, Quần Thanh vô cùng rõ ràng cảm nhận được, hắn đã tra ra thân phận của nàng rồi. Một khúc đã tận, thắng bại đã phân, sự việc đã bại!
"Họa phúc của Bảo An công chúa, hệ tại thân quân..."
Nét chữ như rắn độc ấy uốn lượn trên mặt giấy, tính mạng của công chúa có nói là rơi vào tay Lý Hoán, chi bằng nói là đã bị Lục Hoa Đình nắm chặt.
Lý Hoán đối với công chúa còn có tâm sắc ngăn trở, Lục Hoa Đình thì có gì? Hắn ra tay tuyệt tình, từ lâu đã muốn giết Bảo An công chúa, chỉ là vì Lý Hoán ngăn cản mà thôi.
Mấy năm nay thanh thế Yến Vương ngày càng hưng thịnh, Lục Hoa Đình cũng quyền thế ngất trời, làm theo ý mình, trước đây hắn nhiều lần giết người ngược ý Yến Vương, cuối cùng, Lý Hoán vẫn chọn bảo vệ hắn.
Đối với đế vương mà nói, rốt cuộc sắc đẹp dễ được, lương tướng khó cầu.
Quần Thanh nén run tay, sờ sờ tay áo và cổ áo: "Xin công công đợi chốc lát, cho ta thay y phục."
"Ti Tịch làm việc cần mẫn, vi mỗ tự thẹn không bằng.
Họa phúc của Bảo An công chúa, hệ tại thân quân.
Quần Ti Tịch thấy thư tức an hảo, trông mong gặp quân."
Người viết thư trên lụa, giọng điệu hàm tiếu, như đang trực tiếp nói chuyện với nàng.
Liên kết với tình cảnh trước đó, dường như hắn đã sớm đoán được nàng sẽ nhận ra điều khả nghi trong thủ dụ, sẽ giật lấy mảnh lụa tự xem, nên mới bày ra cho nàng một trò đùa vừa rầm rộ vừa cực kỳ hoang đường như thế.
Nếu nàng tự loạn trận cước, ắt là không đánh đã khai, vừa rồi đã bị bắt rồi!
Giọng Lương công công vang lên từ không xa: "Nói thật với Ti Tịch, nô tài phụng mệnh Lục Trưởng sử phủ Yến Vương mới dám làm như vậy, nô tài có tội, sau này xin chịu tội, còn xin Ti Tịch bao dung."
Lục Hoa Đình, cái tên này còn đáng sợ hơn cả tên của Yến Vương.
Mỗi lần, hắn đem đến cho nàng cảm giác lạnh sống lưng đều giống hệt nhau.
Người này là mưu thần trong phủ Yến Vương, tâm cơ cực sâu, Yến Vương được hắn phụ tá mới có thể bay thẳng lên mây xanh. Nàng với Lục Hoa Đình có thể nói đã âm thầm giao phong mấy lần, nàng muốn báo thù Lý Hoán, lần nào cũng vì bên cạnh Lý Hoán có một Lục Trưởng sử mà công cốc.
Lục Hoa Đình như một con rắn, núp trong bóng tối chờ thời cơ hành động, có thể theo dấu vết mà truy đuổi không tha, mấy lần suýt nữa cắn ngược lại nàng, đến nỗi cái tên này như một ngọn núi nặng trĩu đè trong lòng, trở thành ác mộng của nàng.
Lúc này, Quần Thanh cầm mảnh lụa, toàn thân không ngừng đổ mồ hôi lạnh, trái tim đập điên cuồng nơi cổ họng, đều là phản ứng bản năng của cơ thể.
Trước kia Yến Vương ở chỗ sáng, nàng ở chỗ tối, là một con cờ không bắt mắt trong đám quần thần. Giờ đây Lục Hoa Đình chỉ đích danh muốn gặp nàng, liền có cảm giác bị lột mạng che mặt, bại lộ trước mặt người đời sự hoang đường và khiếp sợ.
Trong khoảnh khắc này, Quần Thanh vô cùng rõ ràng cảm nhận được, hắn đã tra ra thân phận của nàng rồi. Một khúc đã tận, thắng bại đã phân, sự việc đã bại!
"Họa phúc của Bảo An công chúa, hệ tại thân quân..."
Nét chữ như rắn độc ấy uốn lượn trên mặt giấy, tính mạng của công chúa có nói là rơi vào tay Lý Hoán, chi bằng nói là đã bị Lục Hoa Đình nắm chặt.
Lý Hoán đối với công chúa còn có tâm sắc ngăn trở, Lục Hoa Đình thì có gì? Hắn ra tay tuyệt tình, từ lâu đã muốn giết Bảo An công chúa, chỉ là vì Lý Hoán ngăn cản mà thôi.
Mấy năm nay thanh thế Yến Vương ngày càng hưng thịnh, Lục Hoa Đình cũng quyền thế ngất trời, làm theo ý mình, trước đây hắn nhiều lần giết người ngược ý Yến Vương, cuối cùng, Lý Hoán vẫn chọn bảo vệ hắn.
Đối với đế vương mà nói, rốt cuộc sắc đẹp dễ được, lương tướng khó cầu.
Quần Thanh nén run tay, sờ sờ tay áo và cổ áo: "Xin công công đợi chốc lát, cho ta thay y phục."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.