Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù Cũ Của Mình
Chương 30: Nhất định phải gặp mặt Lục Trưởng sử
Bạch Vũ Trích Điêu Cung
05/11/2024
Lục Hoa Đình muốn phò Yến Vương lên ngôi, tất phải với Mạnh Tướng, Mạnh Quan Lâu đấu tranh, hai bên đang đấu ngầm kịch liệt.
Quần Thanh nhìn chằm chằm Tô Nhuận, nhìn đến mức Tô Nhuận phải nuốt nước bọt. Quần Thanh mở lời: "Cho ngươi một đường sáng. Không phải sợ bọn họ đến báo thù sao? Ngươi đến phủ Yến Vương, tìm Lục Trưởng sử, đem chuyện Mạnh Quan Lâu nhờ người thi thay vừa rồi ngươi nói với ta kể lại cho hắn nghe. Hắn nhất định nghĩ cách bảo toàn tính mạng cho ngươi, cho ngươi dùng thuốc tốt nhất, vận may tốt, không chừng còn giúp ngươi báo thù."
"Lục... Trưởng sử, Lục Trưởng sử?" Tô Nhuận vẻ mặt nghi hoặc, miệng lẩm nhẩm mấy lần.
Quần Thanh có chút kinh ngạc, chợt phản ứng lại: Lục Hoa Đình hiện tại, vẫn chỉ là một Trưởng sử không tên tuổi trong phủ Yến Vương.
Ngoại trừ nàng, e rằng không ai tin rằng, người này sau này điên cuồng như thế, có thể xoay chuyển càn khôn của Đại Thần.
Nàng có chút bất an: "Nhớ kỹ, không được nói ngươi quen biết ta."
Tô Nhuận nói: "Ngươi với hắn..."
"Không quen biết, chưa từng gặp." Quần Thanh nói, "Nhưng ta không muốn để hắn biết, có sự tồn tại của ta."
Tô Nhuận nhìn nàng, trong mắt lại sinh ra mấy phần nghi hoặc.
Quần Thanh tưởng chàng là vì sợ hãi mà do dự, liền an ủi: "Nghe người ta nói, Lục Trưởng sử mục đích tính cực mạnh, sẽ không hại người như ngươi không dính dáng đến lợi ích của hắn, mượn thế một chút hẳn không sao."
Tô Nhuận nói: "Vi mỗ tin nương tử. Chỉ là muốn đến đầu quân Lục Trưởng sử, đã không thể nói danh tánh của ngươi, cũng không có bằng chứng, vi mỗ chỉ sợ phủ Yến Vương cửa cao tường dày, từng lớp thông truyền, không cho vi mỗ vào. Vi mỗ bị ném đến đây, trên người không còn gì khác..."
Quần Thanh hiểu ý của hắn, tìm vài món đồ bỏ vào giỏ, trao cho Tô Nhuận. Những châu báu, điểm tâm quý giá mà các quý nhân khi xưa ban thưởng xuống, nàng tích trữ trong tủ, chính là để ứng phó những lúc như thế này: "Cầm đi, đút lót cho hộ quân phủ Yến Vương, nhất định phải gặp được Lục Trưởng sử."
"Đây chắc là toàn bộ gia sản của nương tử rồi? Một mặt chi giao, sao lại đối xử tốt với vi mỗ như vậy?" Tô Nhuận nắm chặt giỏ đồ, thần sắc ảm đạm, lại có vẻ thất vọng lan lên mi mắt, "Vi mỗ chỉ là một cung quan nhỏ bé, ngay cả tính mạng của mình cũng bảo vệ không được..."
Quần Thanh nghĩ đến bản thân, nghĩ đến kết cục kiếp trước của Tô Nhuận, dù thế nào, nàng còn nợ Tô Nhuận một phần tình, nếu không thể kết giao, thì dùng tiền đồ để trả.
Nàng mạnh mẽ nhét giỏ vào lòng hắn: "Tân triều vừa lập, trăm việc đợi hưng, tranh đấu trong cung dữ dội tàn nhẫn. Một khi có tâm thoái lui, càng lùi càng không có đường đi. Ngươi không muốn so đo với Mạnh Quan Lâu, nhưng hắn quay đầu nhớ tới ngươi, chưa chắc đã tha cho ngươi."
"Tô Nhuận, ngươi từng làm tiến sĩ Quốc Tử Giám. Ở Quốc Tử Giám, ngươi có thể quyết định việc lưu dụng cử tử, ở đây, ngươi ngay cả sinh tử của mình cũng không quyết định được. Ngươi nếu muốn sống cuộc đời tự do hơn, tự mình tranh một phen." Quần Thanh có ý ép hắn một chút, liếc nhìn giỏ đồ, "Tự nhiên, nếu ngươi thấy những ngày chờ chết ở Dịch Đình thoải mái, coi như ta chưa nói gì, điểm tâm cầm về tự mình ăn đi."
Quần Thanh nhìn chằm chằm Tô Nhuận, nhìn đến mức Tô Nhuận phải nuốt nước bọt. Quần Thanh mở lời: "Cho ngươi một đường sáng. Không phải sợ bọn họ đến báo thù sao? Ngươi đến phủ Yến Vương, tìm Lục Trưởng sử, đem chuyện Mạnh Quan Lâu nhờ người thi thay vừa rồi ngươi nói với ta kể lại cho hắn nghe. Hắn nhất định nghĩ cách bảo toàn tính mạng cho ngươi, cho ngươi dùng thuốc tốt nhất, vận may tốt, không chừng còn giúp ngươi báo thù."
"Lục... Trưởng sử, Lục Trưởng sử?" Tô Nhuận vẻ mặt nghi hoặc, miệng lẩm nhẩm mấy lần.
Quần Thanh có chút kinh ngạc, chợt phản ứng lại: Lục Hoa Đình hiện tại, vẫn chỉ là một Trưởng sử không tên tuổi trong phủ Yến Vương.
Ngoại trừ nàng, e rằng không ai tin rằng, người này sau này điên cuồng như thế, có thể xoay chuyển càn khôn của Đại Thần.
Nàng có chút bất an: "Nhớ kỹ, không được nói ngươi quen biết ta."
Tô Nhuận nói: "Ngươi với hắn..."
"Không quen biết, chưa từng gặp." Quần Thanh nói, "Nhưng ta không muốn để hắn biết, có sự tồn tại của ta."
Tô Nhuận nhìn nàng, trong mắt lại sinh ra mấy phần nghi hoặc.
Quần Thanh tưởng chàng là vì sợ hãi mà do dự, liền an ủi: "Nghe người ta nói, Lục Trưởng sử mục đích tính cực mạnh, sẽ không hại người như ngươi không dính dáng đến lợi ích của hắn, mượn thế một chút hẳn không sao."
Tô Nhuận nói: "Vi mỗ tin nương tử. Chỉ là muốn đến đầu quân Lục Trưởng sử, đã không thể nói danh tánh của ngươi, cũng không có bằng chứng, vi mỗ chỉ sợ phủ Yến Vương cửa cao tường dày, từng lớp thông truyền, không cho vi mỗ vào. Vi mỗ bị ném đến đây, trên người không còn gì khác..."
Quần Thanh hiểu ý của hắn, tìm vài món đồ bỏ vào giỏ, trao cho Tô Nhuận. Những châu báu, điểm tâm quý giá mà các quý nhân khi xưa ban thưởng xuống, nàng tích trữ trong tủ, chính là để ứng phó những lúc như thế này: "Cầm đi, đút lót cho hộ quân phủ Yến Vương, nhất định phải gặp được Lục Trưởng sử."
"Đây chắc là toàn bộ gia sản của nương tử rồi? Một mặt chi giao, sao lại đối xử tốt với vi mỗ như vậy?" Tô Nhuận nắm chặt giỏ đồ, thần sắc ảm đạm, lại có vẻ thất vọng lan lên mi mắt, "Vi mỗ chỉ là một cung quan nhỏ bé, ngay cả tính mạng của mình cũng bảo vệ không được..."
Quần Thanh nghĩ đến bản thân, nghĩ đến kết cục kiếp trước của Tô Nhuận, dù thế nào, nàng còn nợ Tô Nhuận một phần tình, nếu không thể kết giao, thì dùng tiền đồ để trả.
Nàng mạnh mẽ nhét giỏ vào lòng hắn: "Tân triều vừa lập, trăm việc đợi hưng, tranh đấu trong cung dữ dội tàn nhẫn. Một khi có tâm thoái lui, càng lùi càng không có đường đi. Ngươi không muốn so đo với Mạnh Quan Lâu, nhưng hắn quay đầu nhớ tới ngươi, chưa chắc đã tha cho ngươi."
"Tô Nhuận, ngươi từng làm tiến sĩ Quốc Tử Giám. Ở Quốc Tử Giám, ngươi có thể quyết định việc lưu dụng cử tử, ở đây, ngươi ngay cả sinh tử của mình cũng không quyết định được. Ngươi nếu muốn sống cuộc đời tự do hơn, tự mình tranh một phen." Quần Thanh có ý ép hắn một chút, liếc nhìn giỏ đồ, "Tự nhiên, nếu ngươi thấy những ngày chờ chết ở Dịch Đình thoải mái, coi như ta chưa nói gì, điểm tâm cầm về tự mình ăn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.