Sau Khi Tàn Nhẫn Từ Chối Anh Ấy, Tôi Hối Hận Rồi
Chương 9: Chẳng lẽ phải bán sắc thật à?
Một Hồ Nước Nóng (Nhất Hồ Nhiệt Thủy)
22/05/2022
Edit: Ry
Vệ Hồng Hiên mở cửa, nhìn thấy Trần Niệm lúng túng đứng đó: "Anh ơi... Em có thể sạc nhờ điện thoại ở nhà anh được không ạ?"
Xem ra em ấy không định đi vào.
Vệ Hồng Hiên mở cửa rộng hơn một chút: "Vào trong nhà ngồi cho mát."
Dường như Vệ Hồng Hiên là người như vậy, lúc nào nói chuyện cũng kiểu đều đều, nhìn không ra cảm xúc, nhưng khi anh chân thành tha thiết, chỉ cần để ý một chút thôi là sẽ cảm nhận được.
Đương nhiên có thể là do mình cả nghĩ quá, Trần Niệm nghĩ vậy.
Không phải là sự chân thành của Vệ Hồng Hiên hấp dẫn cậu, mà là hơi lạnh, mẹ nó mát thật, như kiểu mở tủ lạnh ra ấy. Thế là cậu không nhịn được mà bước vào.
"Có... Có cần thay dép không ạ?" Trần Niệm có hơi xấu hổ.
Cậu đang xỏ đôi dép lê dùng để đi trong nhà, nhưng nhà Vệ Hồng Hiên thật sự quá sạch quá mát, người ta nuôi mèo nuôi chó mà vẫn giữ được sạch sẽ như vậy, muốn để Tề Vấn Bình qua mà học hỏi quá.
Vệ Hồng Hiên: "Không cần đâu."
"Vâng..."
Thoáng cái đã đi vào nhà Vệ Hồng Hiên rồi. Trần Niệm quan sát chung quanh, cảm thấy mắt cay xè.
Đẹp đẽ, đơn giản, gọn gàng, trang nhã, rộng rãi.
Còn có cả mùi cơm chín.
Thơm vãi.
Vừa mới ăn xong mà Trần Niệm đã cảm thấy đói sắp điên rồi.
"Chỗ ghế sô pha có ổ cắm, em qua đó ngồi là được." Vệ Hồng Hiên định vào bếp, còn dặn cậu: "Không cần khách sáo, chúng ta là hàng xóm, về sau còn qua lại nhiều."
"Vâng!" Trần Niệm nhìn mèo trên ghế sô pha, dùng sức gật đầu, thật sự là rất nhiều, ngày nào cũng qua luôn.
Láng giềng với nhau thì nên chung sống hòa thuận như người một nhà mà.
Trần Niệm đi tới ghế sô pha, ngồi xuống, Niệm Niệm lập tức nhảy lên đùi cậu như một thói quen.
Trần Niệm rưng rưng nước mắt, cậu nằm mơ cũng muốn vuốt mèo, giờ cuối cùng cũng được toại nguyện, lập tức ôm lấy Niệm Niệm dùng sức thơm lấy thơm để.
Niệm Niệm non nớt kêu mấy tiếng meo meo, Trần Niệm nghe mà muốn tan chảy cả xương cốt.
Trầm Trầm cũng chạy tới bên chân Trần Niệm ủi ủi, đòi cậu xoa đầu.
Trần Niệm xoa đầu nó, Trầm Trầm lập tức liếm tay cậu.
Trần Niệm: "..."
Bạn vĩnh viễn không biết người có mèo có chó hạnh phúc đến mức nào.
Họ còn sướng hơn gấp tỉ lần tưởng tượng của bạn.
Vệ Hồng Hiên bưng bát ra phòng ăn, thấy Trần Niệm phê pha hít mèo, điện thoại và cục sạc bị lãng quên trên bàn trà, cũng không nhắc nhở.
Trần Niệm hít mèo, đùa chó, hưởng ké điều hòa, trong lòng cười hì hì, ngoài mặt cũng cười hì hì. Người có điều hòa không khí trong phòng đúng là thư giãn đến từng lỗ chân lông.
Vệ Hồng Hiên bưng cơm ra bàn: "Mẹ em có nhà không?"
"Dạ không, ra ngoài chơi rồi ạ." Trần Niệm bế Niệm Niệm lên, đặt lên mặt mình, phát ra những âm thanh ummmmm...
"..."
Vệ Hồng Hiên có thể hiểu được trạng thái điên cuồng này của cậu: "Vậy à... Em có muốn ăn chút gì không, tôi nấu khá nhiều."
"Dạ?" Trần Niệm đặt mèo xuống dưới: "Thế thì làm phiền anh quá..."
Vệ Hồng Hiên không nhìn kĩ, nhưng anh cảm giác trong miệng Trần Niệm có nước miếng: "Tôi vốn định gọi em với mẹ em sang ăn chung."
Vệ Hồng Hiên là gừng già, mấy chuyện lươn lẹo kiểu này anh làm không hề có chướng ngại tâm lý.
Trần Niệm cũng ngố thật, vừa nói cảm ơn vừa nghĩ mình phải ăn hộ Tề Vấn Bình phần của bà luôn mới được.
Và cậu ăn được thật.
Vệ Hồng Hiên nướng sáu cái cánh gà, một mình Trần Niệm xử hết bốn cái. Hai đĩa rau bự cậu cũng ăn hết hai phần ba, hai người ăn xong thì cháo mới chín, Trần Niệm lại uống một bát to bự.
Vệ Hồng Hiên rất muốn hỏi cậu, vừa rồi em không ăn mì à?
Mà đừng hỏi thì hơn, vì da mặt của nhóc con này quá mỏng.
Lúc ăn cơm, hai người hàn huyên vài câu đơn giản, Trần Niệm phàn nàn trong nhà không có nước không có điện còn không có đồ ăn, Vệ Hồng Hiên tiếp tục an ủi cậu, bảo sau này thường xuyên sang chơi.
Cơm nấu rất nhiều, nhưng lại không đủ cho Trần Niệm ăn, ít nhất là Vệ Hồng Hiên ăn chưa no lắm, nhưng từ trước đến nay anh không mấy để tâm chuyện này, ăn no 7 phần là đủ.
Trần Niệm lặng lẽ ợ một tiếng, đại khái là ăn no đến 13 phần.
Vệ Hồng Hiên định thu dọn chén đĩa, Trần Niệm ngượng ngùng giúp anh: "Mấy món này... Là ngài tự nấu ạ?"
"Chẳng phải em luôn gọi tôi là anh sao?" Vệ Hồng Hiên không thích nghe cái chữ ngài này, Trần Niệm cũng không phải là học sinh của anh, không cần phải xa lạ như vậy.
Rất bất lợi với việc phát triển quan hệ sau này.
Trần Niệm hé miệng: "Dạ... Anh, anh nấu ăn ngon thật đấy... Nấu ngon hơn mẹ em nhiều."
"Vậy sau này thường xuyên sang ăn nhé." Vệ Hồng Hiên bưng đĩa, Trần Niệm cầm bát đũa theo sau anh vào bếp, Vệ Hồng Hiên bổ sung: "Trong nhà cũng chỉ có mình tôi, không có ai khác."
"Vâng."
Trần Niệm rục rịch, thầm nghĩ cậu là con trai duy nhất trong nhà, lúc nào cũng chỉ có một mình, mèo chó còn không có, còn đáng thương hơn cả Vệ Hồng Hiên.
Bỏ chén đĩa vào bồn rửa, Trần Niệm muốn rửa chén, Vệ Hồng Hiên lại ngăn cậu: "Tôi làm cho."
Trần Niệm nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình.
Vệ Hồng Hiên không dùng nhiều sức. Nhưng ngón tay anh lành lạnh, sờ lên tay thật thoải mái.
Nhưng nhìn thêm cái nữa, Trần Niệm lại cảm thấy lưng mình nổi hết cả da gà, ngỡ ngàng mê mẩn... Tay Vệ Hồng Hiên, mẹ nó đẹp vãi, ngón tay dài... Như chọc thủng được trời.
Xung quanh cậu luôn có mấy bạn nữ cuồng tay đẹp thích xem tranh ảnh, Trần Niệm cũng từng nhìn thử, lập tức nhập hội tâng bốc: Đẹp quá.
Nhưng khi kiểu tay đó ở ngay dưới mí mắt mình, Trần Niệm lại ngượng... Cậu đã hiểu được ham muốn liếm màn hình của các cô nàng kia.
Vệ Hồng Hiên biết tay mình đẹp, mà Trần Niệm cũng không biết che giấu nét mặt.
"Em ra ngoài ngồi nghỉ đi, để tôi rửa cho." Vệ Hồng Hiên chen đến trước mặt cậu
Trần Niệm muốn nói, tay anh đẹp vậy... Không hợp để rửa chén đâu...
Nhưng cậu lại sợ người ta lo mình rửa không sạch, không yên tâm nên...
Trần Niệm im lặng nửa ngày: "Em có thể làm gì giúp anh không ạ?"
Vệ Hồng Hiên cầm một cái đĩa lên, nước da trắng dường như còn đẹp hơn chiếc đĩa kia nhiều. Trần Niệm dán mắt vào đó, nghe thấy anh nói: "Vậy em cho Trầm Trầm với Niệm Niệm ăn đi."
"Dạ?" Trần Niệm cao giọng: "Thật ạ, cho ăn kiểu gì ạ?"
"Thức ăn của mấy đứa nó ở cạnh cái cửa sổ góc trong cùng ấy, Niệm Niệm là bát nhỏ, Trầm Trầm bát lớn, trong đó có sẵn nước rồi nên em không cần cho thêm đâu."
"Vâng ạ!"
Cho ăn là cách tốt nhất để gia tăng thiện cảm.
Trần Niệm đi vào góc trong cùng, quả nhiên thấy một cái giá màu trắng rất cao, trên đó đặt ngay ngắn hai cái bát gỗ cho thú cưng. Tầng thứ hai có đồ ăn của Niệm Niệm và Trầm Trầm, đã được đậy kín, Trần Niệm mở cửa tủ, múc cho mỗi đứa một bát.
Niệm Niệm vui sướng túm lấy mép quần ngố của Trần Niệm, leo thẳng lên vai cậu, cái mũi nhỏ dí tới ngửi ngửi, Trần Niệm vội vàng đóng cửa lại: "Mau xuống đi, chuẩn bị xong cho nhóc rồi này."
Trần Niệm ngồi xuống, Niệm Niệm cũng nhảy xuống. Một mèo một chó ăn còn sung sướng hơn cả Trần Niệm ban nãy.
Lúc Vệ Hồng Hiên ra phòng khách thì đã thấy bên cửa sổ đằng kia, Trần Niệm nằm rạp trên đất, Niệm Niệm ăn no rồi đang làm ổ trên lưng cậu.
"Trên đất lạnh đấy." Vệ Hồng Hiên đi tới, bế Niệm Niệm lên.
Lúc này Trần Niệm mới ngồi dậy: "Ban nãy em chơi với nó nên mới nằm xuống." Kết quả Niệm Niệm lại nhảy lên lưng cậu, móng vuốt nho nhỏ đệm thịt mềm mềm giẫm lên lưng cậu sướng vô cùng.
Trần Niệm cảm thấy mình được Niệm Niệm yêu thương, thế là nằm luôn đó.
Vệ Hồng Hiên nghĩ, cái tính này của Trần Niệm thật tốt, mềm mại đáng yêu.
Trần Niệm ngượng ngùng ra ghế sô pha ngồi, đột nhiên vỗ đầu một cái.
Mẹ nó cậu sang đây là để sạc điện cơ mà!
Kết quả ăn cơm rồi hít mèo cho chó ăn, quên cụ luôn sạc điện...
Trần Niệm ngượng ngùng cầm sạc pin cắm vào ổ điện dưới bàn trà, lúng túng nói: "Ban nãy em quên mất..."
Mùi cơm thơm quá nên bị mê hoặc tâm trí.
Vệ Hồng Hiên chỉ cười, sau đó ngồi xuống cạnh cậu, bật TV xem bộ phim truyền hình chiếu khung giờ vàng của mình. Nhưng lại nghĩ có thể Trần Niệm không thích xem, thế là đổi sang chương trình giải trí nào đó, rất hài hước.
Trần Niệm khởi động máy, tự động đăng nhập vào mạng wifi nhà Vệ Hồng Hiên.
Sau đó nhận được tin nhắn của nữ sinh làm ở quán nước.
[Thiến Thiến: Anh chủ quán bảo tiệm thiếu người nên mai cậu có thể tới làm.]
[Trần Niệm: Thật à?]
Vệ Hồng Hiên nhìn thấy vẻ mừng rỡ trên mặt Trần Niệm là biết em ấy đang rất vui vì có thể đi làm.
[Thiến Thiến: Ừ, tiền lương vẫn là 10 đồng một 1 tiếng, nếu bận thì có thể về bất cứ lúc nào, làm giờ nào trả giờ ấy.]
[Trần Niệm: Không thành vấn đề.]
Có thể ngồi đó cả tháng luôn cũng được.
[Thiến Thiến: Với anh chủ có nói, cậu biết hát biết nhảy thì tốt, nếu làm được thì tiền lương sẽ cao hơn một chút.]
Trần Niệm im lặng.
Chẳng lẽ phải bán sắc thật à?
Nhưng mà đẹp trai để làm gì.
Là để ăn cơm chứ để làm gì.
[Trần Niệm: Không thành vấn đề, tớ hát tàm tạm, nhảy thì biết chút chút, nếu anh chủ không sợ mất mặt quán thì tớ kiêm luôn cả hai được.]
Có thể nói Trần Niệm là kiểu rất gợi tình, ham muốn thể hiện tương đối mạnh. Từ hồi cấp 2 cậu đã lén lút học hát học nhảy theo mấy người trên TV. Trần Niệm còn chơi đủ loại ứng dụng âm nhạc, mà đã hát thì đương nhiên phải chụp tự sướng kỉ niệm rồi.
Hơn trăm lượt yêu thích trên mỗi bài đăng của cậu không phải là mua, hầu hết là người mê cái nhan sắc này.
Trần Niệm thật sự rất thích cảm giác được người ta tâng bốc.
Dù sao cũng là mạng ảo, không ai biết cậu nghèo đến mức chỉ có thể ăn mì gạo, ngày nào cũng chỉ mặc quần đùi xỏ thêm đôi dép lười.
Người yêu còn chả có chứ đừng nói là mèo chó.
Trần Niệm đã luyện thành một thân bất cứ lúc nào cũng có thể thể hiện tài năng của mình.
Trần Niệm cười, Vệ Hồng Hiên bèn hỏi: "Chuyện gì mà vui thế?"
"Em tìm được việc làm thêm rồi!" Trần Niệm không hề giấu giếm, ngay thẳng đáng yêu vô cùng: "Tiệm nước ở ngã tư đằng trước ấy, quán trang trí đẹp lắm, mát nữa. Từ mai em có thể bắt đầu đi làm."
"À, chỗ đó à, là tiệm bạn tôi mở." Vệ Hồng Hiên nói.
Về sau anh còn phải thường xuyên ghé tiệm, đỡ cho Trần Niệm lại nghĩ linh tinh.
Trần Niệm rất vui: "Anh giỏi ghê, em thấy mắt thẩm mỹ của bạn anh có vẻ đỉnh lắm đó. Buổi tối chắc quán đông lắm, mai là được tận mắt chứng kiến rồi. Anh có hay qua chơi không?"
"Tôi thường ra đó."
Trần Niệm gật đầu, hi vọng Vệ Hồng Hiên, ôm theo mèo của anh, ghé tiệm thường xuyên một chút.
Hai người trò chuyện, Niệm Niệm bỗng xông tới nhào vào ngực Vệ Hồng Hiên.
Trần Niệm trố mắt nhìn, thế là Vệ Hồng Hiên bế mèo lên, đặt lên đùi Trần Niệm.
Trần Niệm vô cùng cảm kích, xoa đầu Niệm Niệm, Niệm Niệm thích đến mức híp mắt "meo meo meo".
Vệ Hồng Hiên nhìn chiếc áo ngắn tay cổ tròn của Trần Niệm, vì ôm Niệm Niệm mà bị kéo xuống một đoạn lộ ra bả vai trắng nõn, lập tức cảm thấy bụng dưới thắt lại, miệng đắng lưỡi khô.
Ngoại hình kiểu Trần Niệm lúc lên cao trào đảm bảo biểu cảm sẽ vô cùng mê người, giống như yêu quái dụ dỗ người khác đến chết.
Chỉ nhìn cậu thôi đã đủ khiến người ta mơ màng.
"Hay là em tắm ở đây luôn nhé? Nhà em bị cúp nước cũng không tắm được mà đúng không?" Vệ Hồng Hiên đề nghị.
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Hồng Hiên: Thả dây dài, câu bé ngốc.
Trần Niệm: Ngón tay anh ấy dài ghê.
Vệ Hồng Hiên: Em sẽ thích.
Vệ Hồng Hiên mở cửa, nhìn thấy Trần Niệm lúng túng đứng đó: "Anh ơi... Em có thể sạc nhờ điện thoại ở nhà anh được không ạ?"
Xem ra em ấy không định đi vào.
Vệ Hồng Hiên mở cửa rộng hơn một chút: "Vào trong nhà ngồi cho mát."
Dường như Vệ Hồng Hiên là người như vậy, lúc nào nói chuyện cũng kiểu đều đều, nhìn không ra cảm xúc, nhưng khi anh chân thành tha thiết, chỉ cần để ý một chút thôi là sẽ cảm nhận được.
Đương nhiên có thể là do mình cả nghĩ quá, Trần Niệm nghĩ vậy.
Không phải là sự chân thành của Vệ Hồng Hiên hấp dẫn cậu, mà là hơi lạnh, mẹ nó mát thật, như kiểu mở tủ lạnh ra ấy. Thế là cậu không nhịn được mà bước vào.
"Có... Có cần thay dép không ạ?" Trần Niệm có hơi xấu hổ.
Cậu đang xỏ đôi dép lê dùng để đi trong nhà, nhưng nhà Vệ Hồng Hiên thật sự quá sạch quá mát, người ta nuôi mèo nuôi chó mà vẫn giữ được sạch sẽ như vậy, muốn để Tề Vấn Bình qua mà học hỏi quá.
Vệ Hồng Hiên: "Không cần đâu."
"Vâng..."
Thoáng cái đã đi vào nhà Vệ Hồng Hiên rồi. Trần Niệm quan sát chung quanh, cảm thấy mắt cay xè.
Đẹp đẽ, đơn giản, gọn gàng, trang nhã, rộng rãi.
Còn có cả mùi cơm chín.
Thơm vãi.
Vừa mới ăn xong mà Trần Niệm đã cảm thấy đói sắp điên rồi.
"Chỗ ghế sô pha có ổ cắm, em qua đó ngồi là được." Vệ Hồng Hiên định vào bếp, còn dặn cậu: "Không cần khách sáo, chúng ta là hàng xóm, về sau còn qua lại nhiều."
"Vâng!" Trần Niệm nhìn mèo trên ghế sô pha, dùng sức gật đầu, thật sự là rất nhiều, ngày nào cũng qua luôn.
Láng giềng với nhau thì nên chung sống hòa thuận như người một nhà mà.
Trần Niệm đi tới ghế sô pha, ngồi xuống, Niệm Niệm lập tức nhảy lên đùi cậu như một thói quen.
Trần Niệm rưng rưng nước mắt, cậu nằm mơ cũng muốn vuốt mèo, giờ cuối cùng cũng được toại nguyện, lập tức ôm lấy Niệm Niệm dùng sức thơm lấy thơm để.
Niệm Niệm non nớt kêu mấy tiếng meo meo, Trần Niệm nghe mà muốn tan chảy cả xương cốt.
Trầm Trầm cũng chạy tới bên chân Trần Niệm ủi ủi, đòi cậu xoa đầu.
Trần Niệm xoa đầu nó, Trầm Trầm lập tức liếm tay cậu.
Trần Niệm: "..."
Bạn vĩnh viễn không biết người có mèo có chó hạnh phúc đến mức nào.
Họ còn sướng hơn gấp tỉ lần tưởng tượng của bạn.
Vệ Hồng Hiên bưng bát ra phòng ăn, thấy Trần Niệm phê pha hít mèo, điện thoại và cục sạc bị lãng quên trên bàn trà, cũng không nhắc nhở.
Trần Niệm hít mèo, đùa chó, hưởng ké điều hòa, trong lòng cười hì hì, ngoài mặt cũng cười hì hì. Người có điều hòa không khí trong phòng đúng là thư giãn đến từng lỗ chân lông.
Vệ Hồng Hiên bưng cơm ra bàn: "Mẹ em có nhà không?"
"Dạ không, ra ngoài chơi rồi ạ." Trần Niệm bế Niệm Niệm lên, đặt lên mặt mình, phát ra những âm thanh ummmmm...
"..."
Vệ Hồng Hiên có thể hiểu được trạng thái điên cuồng này của cậu: "Vậy à... Em có muốn ăn chút gì không, tôi nấu khá nhiều."
"Dạ?" Trần Niệm đặt mèo xuống dưới: "Thế thì làm phiền anh quá..."
Vệ Hồng Hiên không nhìn kĩ, nhưng anh cảm giác trong miệng Trần Niệm có nước miếng: "Tôi vốn định gọi em với mẹ em sang ăn chung."
Vệ Hồng Hiên là gừng già, mấy chuyện lươn lẹo kiểu này anh làm không hề có chướng ngại tâm lý.
Trần Niệm cũng ngố thật, vừa nói cảm ơn vừa nghĩ mình phải ăn hộ Tề Vấn Bình phần của bà luôn mới được.
Và cậu ăn được thật.
Vệ Hồng Hiên nướng sáu cái cánh gà, một mình Trần Niệm xử hết bốn cái. Hai đĩa rau bự cậu cũng ăn hết hai phần ba, hai người ăn xong thì cháo mới chín, Trần Niệm lại uống một bát to bự.
Vệ Hồng Hiên rất muốn hỏi cậu, vừa rồi em không ăn mì à?
Mà đừng hỏi thì hơn, vì da mặt của nhóc con này quá mỏng.
Lúc ăn cơm, hai người hàn huyên vài câu đơn giản, Trần Niệm phàn nàn trong nhà không có nước không có điện còn không có đồ ăn, Vệ Hồng Hiên tiếp tục an ủi cậu, bảo sau này thường xuyên sang chơi.
Cơm nấu rất nhiều, nhưng lại không đủ cho Trần Niệm ăn, ít nhất là Vệ Hồng Hiên ăn chưa no lắm, nhưng từ trước đến nay anh không mấy để tâm chuyện này, ăn no 7 phần là đủ.
Trần Niệm lặng lẽ ợ một tiếng, đại khái là ăn no đến 13 phần.
Vệ Hồng Hiên định thu dọn chén đĩa, Trần Niệm ngượng ngùng giúp anh: "Mấy món này... Là ngài tự nấu ạ?"
"Chẳng phải em luôn gọi tôi là anh sao?" Vệ Hồng Hiên không thích nghe cái chữ ngài này, Trần Niệm cũng không phải là học sinh của anh, không cần phải xa lạ như vậy.
Rất bất lợi với việc phát triển quan hệ sau này.
Trần Niệm hé miệng: "Dạ... Anh, anh nấu ăn ngon thật đấy... Nấu ngon hơn mẹ em nhiều."
"Vậy sau này thường xuyên sang ăn nhé." Vệ Hồng Hiên bưng đĩa, Trần Niệm cầm bát đũa theo sau anh vào bếp, Vệ Hồng Hiên bổ sung: "Trong nhà cũng chỉ có mình tôi, không có ai khác."
"Vâng."
Trần Niệm rục rịch, thầm nghĩ cậu là con trai duy nhất trong nhà, lúc nào cũng chỉ có một mình, mèo chó còn không có, còn đáng thương hơn cả Vệ Hồng Hiên.
Bỏ chén đĩa vào bồn rửa, Trần Niệm muốn rửa chén, Vệ Hồng Hiên lại ngăn cậu: "Tôi làm cho."
Trần Niệm nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình.
Vệ Hồng Hiên không dùng nhiều sức. Nhưng ngón tay anh lành lạnh, sờ lên tay thật thoải mái.
Nhưng nhìn thêm cái nữa, Trần Niệm lại cảm thấy lưng mình nổi hết cả da gà, ngỡ ngàng mê mẩn... Tay Vệ Hồng Hiên, mẹ nó đẹp vãi, ngón tay dài... Như chọc thủng được trời.
Xung quanh cậu luôn có mấy bạn nữ cuồng tay đẹp thích xem tranh ảnh, Trần Niệm cũng từng nhìn thử, lập tức nhập hội tâng bốc: Đẹp quá.
Nhưng khi kiểu tay đó ở ngay dưới mí mắt mình, Trần Niệm lại ngượng... Cậu đã hiểu được ham muốn liếm màn hình của các cô nàng kia.
Vệ Hồng Hiên biết tay mình đẹp, mà Trần Niệm cũng không biết che giấu nét mặt.
"Em ra ngoài ngồi nghỉ đi, để tôi rửa cho." Vệ Hồng Hiên chen đến trước mặt cậu
Trần Niệm muốn nói, tay anh đẹp vậy... Không hợp để rửa chén đâu...
Nhưng cậu lại sợ người ta lo mình rửa không sạch, không yên tâm nên...
Trần Niệm im lặng nửa ngày: "Em có thể làm gì giúp anh không ạ?"
Vệ Hồng Hiên cầm một cái đĩa lên, nước da trắng dường như còn đẹp hơn chiếc đĩa kia nhiều. Trần Niệm dán mắt vào đó, nghe thấy anh nói: "Vậy em cho Trầm Trầm với Niệm Niệm ăn đi."
"Dạ?" Trần Niệm cao giọng: "Thật ạ, cho ăn kiểu gì ạ?"
"Thức ăn của mấy đứa nó ở cạnh cái cửa sổ góc trong cùng ấy, Niệm Niệm là bát nhỏ, Trầm Trầm bát lớn, trong đó có sẵn nước rồi nên em không cần cho thêm đâu."
"Vâng ạ!"
Cho ăn là cách tốt nhất để gia tăng thiện cảm.
Trần Niệm đi vào góc trong cùng, quả nhiên thấy một cái giá màu trắng rất cao, trên đó đặt ngay ngắn hai cái bát gỗ cho thú cưng. Tầng thứ hai có đồ ăn của Niệm Niệm và Trầm Trầm, đã được đậy kín, Trần Niệm mở cửa tủ, múc cho mỗi đứa một bát.
Niệm Niệm vui sướng túm lấy mép quần ngố của Trần Niệm, leo thẳng lên vai cậu, cái mũi nhỏ dí tới ngửi ngửi, Trần Niệm vội vàng đóng cửa lại: "Mau xuống đi, chuẩn bị xong cho nhóc rồi này."
Trần Niệm ngồi xuống, Niệm Niệm cũng nhảy xuống. Một mèo một chó ăn còn sung sướng hơn cả Trần Niệm ban nãy.
Lúc Vệ Hồng Hiên ra phòng khách thì đã thấy bên cửa sổ đằng kia, Trần Niệm nằm rạp trên đất, Niệm Niệm ăn no rồi đang làm ổ trên lưng cậu.
"Trên đất lạnh đấy." Vệ Hồng Hiên đi tới, bế Niệm Niệm lên.
Lúc này Trần Niệm mới ngồi dậy: "Ban nãy em chơi với nó nên mới nằm xuống." Kết quả Niệm Niệm lại nhảy lên lưng cậu, móng vuốt nho nhỏ đệm thịt mềm mềm giẫm lên lưng cậu sướng vô cùng.
Trần Niệm cảm thấy mình được Niệm Niệm yêu thương, thế là nằm luôn đó.
Vệ Hồng Hiên nghĩ, cái tính này của Trần Niệm thật tốt, mềm mại đáng yêu.
Trần Niệm ngượng ngùng ra ghế sô pha ngồi, đột nhiên vỗ đầu một cái.
Mẹ nó cậu sang đây là để sạc điện cơ mà!
Kết quả ăn cơm rồi hít mèo cho chó ăn, quên cụ luôn sạc điện...
Trần Niệm ngượng ngùng cầm sạc pin cắm vào ổ điện dưới bàn trà, lúng túng nói: "Ban nãy em quên mất..."
Mùi cơm thơm quá nên bị mê hoặc tâm trí.
Vệ Hồng Hiên chỉ cười, sau đó ngồi xuống cạnh cậu, bật TV xem bộ phim truyền hình chiếu khung giờ vàng của mình. Nhưng lại nghĩ có thể Trần Niệm không thích xem, thế là đổi sang chương trình giải trí nào đó, rất hài hước.
Trần Niệm khởi động máy, tự động đăng nhập vào mạng wifi nhà Vệ Hồng Hiên.
Sau đó nhận được tin nhắn của nữ sinh làm ở quán nước.
[Thiến Thiến: Anh chủ quán bảo tiệm thiếu người nên mai cậu có thể tới làm.]
[Trần Niệm: Thật à?]
Vệ Hồng Hiên nhìn thấy vẻ mừng rỡ trên mặt Trần Niệm là biết em ấy đang rất vui vì có thể đi làm.
[Thiến Thiến: Ừ, tiền lương vẫn là 10 đồng một 1 tiếng, nếu bận thì có thể về bất cứ lúc nào, làm giờ nào trả giờ ấy.]
[Trần Niệm: Không thành vấn đề.]
Có thể ngồi đó cả tháng luôn cũng được.
[Thiến Thiến: Với anh chủ có nói, cậu biết hát biết nhảy thì tốt, nếu làm được thì tiền lương sẽ cao hơn một chút.]
Trần Niệm im lặng.
Chẳng lẽ phải bán sắc thật à?
Nhưng mà đẹp trai để làm gì.
Là để ăn cơm chứ để làm gì.
[Trần Niệm: Không thành vấn đề, tớ hát tàm tạm, nhảy thì biết chút chút, nếu anh chủ không sợ mất mặt quán thì tớ kiêm luôn cả hai được.]
Có thể nói Trần Niệm là kiểu rất gợi tình, ham muốn thể hiện tương đối mạnh. Từ hồi cấp 2 cậu đã lén lút học hát học nhảy theo mấy người trên TV. Trần Niệm còn chơi đủ loại ứng dụng âm nhạc, mà đã hát thì đương nhiên phải chụp tự sướng kỉ niệm rồi.
Hơn trăm lượt yêu thích trên mỗi bài đăng của cậu không phải là mua, hầu hết là người mê cái nhan sắc này.
Trần Niệm thật sự rất thích cảm giác được người ta tâng bốc.
Dù sao cũng là mạng ảo, không ai biết cậu nghèo đến mức chỉ có thể ăn mì gạo, ngày nào cũng chỉ mặc quần đùi xỏ thêm đôi dép lười.
Người yêu còn chả có chứ đừng nói là mèo chó.
Trần Niệm đã luyện thành một thân bất cứ lúc nào cũng có thể thể hiện tài năng của mình.
Trần Niệm cười, Vệ Hồng Hiên bèn hỏi: "Chuyện gì mà vui thế?"
"Em tìm được việc làm thêm rồi!" Trần Niệm không hề giấu giếm, ngay thẳng đáng yêu vô cùng: "Tiệm nước ở ngã tư đằng trước ấy, quán trang trí đẹp lắm, mát nữa. Từ mai em có thể bắt đầu đi làm."
"À, chỗ đó à, là tiệm bạn tôi mở." Vệ Hồng Hiên nói.
Về sau anh còn phải thường xuyên ghé tiệm, đỡ cho Trần Niệm lại nghĩ linh tinh.
Trần Niệm rất vui: "Anh giỏi ghê, em thấy mắt thẩm mỹ của bạn anh có vẻ đỉnh lắm đó. Buổi tối chắc quán đông lắm, mai là được tận mắt chứng kiến rồi. Anh có hay qua chơi không?"
"Tôi thường ra đó."
Trần Niệm gật đầu, hi vọng Vệ Hồng Hiên, ôm theo mèo của anh, ghé tiệm thường xuyên một chút.
Hai người trò chuyện, Niệm Niệm bỗng xông tới nhào vào ngực Vệ Hồng Hiên.
Trần Niệm trố mắt nhìn, thế là Vệ Hồng Hiên bế mèo lên, đặt lên đùi Trần Niệm.
Trần Niệm vô cùng cảm kích, xoa đầu Niệm Niệm, Niệm Niệm thích đến mức híp mắt "meo meo meo".
Vệ Hồng Hiên nhìn chiếc áo ngắn tay cổ tròn của Trần Niệm, vì ôm Niệm Niệm mà bị kéo xuống một đoạn lộ ra bả vai trắng nõn, lập tức cảm thấy bụng dưới thắt lại, miệng đắng lưỡi khô.
Ngoại hình kiểu Trần Niệm lúc lên cao trào đảm bảo biểu cảm sẽ vô cùng mê người, giống như yêu quái dụ dỗ người khác đến chết.
Chỉ nhìn cậu thôi đã đủ khiến người ta mơ màng.
"Hay là em tắm ở đây luôn nhé? Nhà em bị cúp nước cũng không tắm được mà đúng không?" Vệ Hồng Hiên đề nghị.
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Hồng Hiên: Thả dây dài, câu bé ngốc.
Trần Niệm: Ngón tay anh ấy dài ghê.
Vệ Hồng Hiên: Em sẽ thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.