Sau Khi Tham Gia Chương Trình Huyền Học, Tôi Nổi Tung Nồi
Chương 34: Mộ văn đế
Thần Vong Xỉ Hàn 0
03/02/2024
"Chú à," Diêm Xán cười tủm tỉm mà nói, "Hiện tại khoa học kỹ thuật đã
phát triển không ít, để dò xét cổ mộ ngầm dưới lòng đất cũng đâu phải
quá khó, đúng không? Ngài cũng quên công ty chúng ta đang nghiên cứu
thiết bị sóng siêu siêu âm, có thể dò xét kết cấu địa chất ư? Tôi nghĩ,
thiết bị đó có thể dùng để dò xét cổ mộ. Cổ mộ là do con người xây dựng, khác với địa chất tự nhiên tạo thành, dùng thiết bị sóng siêu âm thăm
dò thì có thể hoàn toàn minh bạch."
"Còn, còn có cái loại thiết bị này?" Diêm Kha xoa xoa cái trán, mu bàn tay dính đầy mồ hôi.
"Đúng vậy đó chú à. Ngài lâu rồi không tham gia sự vụ công ty, cho nên không biết những sản phẩm nghiên cứu mới." Diêm Xán ngữ khí mang theo trào phúng.
Diêm Kha tức muốn hộc máu. Đứa cháu gái này rõ ràng đang ám chỉ ông bị bài trừ ở tập đoàn!
Thân là trưởng bối Diêm giá, lại bị tiểu bối đoạt quyền, mà giờ bọn tiểu bối này còn dám quay lại châm chọc mỉa mai. Sao ông có thể nuốt trôi cục tức này?
Bất quá hiện tại không phải là thời điểm tức giận. Chờ ông liên lạc được với thần sư, xem thần sư có dạy dỗ đám quỷ nhỏ không biết trời cao đất dày này hay không!
"Tập đoàn Diêm thị chúng tôi nguyện ý trợ giúp toàn diện lần khai quật này, bất lực nhân lực hay thiết bị, chúng tôi đều có thể cho mượn." Diêm Xán hào phóng mà nói. Mỗi một câu của cô thốt ra, sắc mặt Diêm Kha âm ừ thêm vài phần, mà bên này Diêm Xán vui vẻ không ít.
"Không hổ danh là doanh nghiệp làm từ thiện!" Giám đốc Giang không bỏ lỡ thời cơ, mà nhanh chóng khen tặng.
Diêm Xán mỉm cười, "Ngài nói quá rồi, tôi chỉ là một thương nhân thôi, đâu phải thánh nhân gì. Để tạo hình tượng cho tập đoàn, đối với chúng tôi cũng có lợi. "
Cô đem ánh mắt chuyển hướng nhìn Nhạc Kỳ Niên, "Vậy Nhạc đạo trưởng có thể nói cho chúng tôi biết vị trí lăng mộ Ung Văn đế không?"
Nhạc Kỳ Niên lấy ra di động, mở ra app bản đồ, sau đó đào lại trí nhớ của chính mình.
Địa điểm đó nằm ở trong Lục Giang thị. Đã qua 700 năm, tên gọi cùng địa hình cũng đã thay đổi rất nhiều, nhưng cậu vẫn dựa vào ký ức mà tìm được.
Kéo kéo lướt lượt một hồi, không cẩn thận bấm vào nút 'hướng dẫn'. Một giọng nói máy móc của Quách lão sư quen thuộc nhanh chóng vang lên, "chạy thẳng 500m có đèn giao thông."
Ánh mắt mọi người không tự giác quay sang nhìn Nhạc Kỳ Niên. Mắc giống gì đang ngồi trong này lại bật hướng dẫn chỉ đường? Không những thế thanh niên bây giờ không phải đều thích dùng giọng mấy nữ nghệ sĩ ư, vậy mà cậu nhóc này lại dùng giọng Quách lão sư?
"Giọng Quách lão sư làm tâm tình tôi vui vẻ." Nhạc Kỳ Niên nghiêm túc mà giải thích.
Nói xong cậu chỉ vào một địa điểm được phóng đại trên bản đồ, chỉ cho giám đơc Giang cùng giáo sư Cổ thấy.
"Chính là nơi này."
Giáo sư Cổ đỡ đỡ mắt kính, "Cậu chắc chắn không? Bên cạnh có thôn trang, còn đường cao tốc, qua nhiều năm như vậy mà vẫn chưa ai phát hiện lăng mộ sao?"
Giám đốc Giang nói tiếp, "Ông nhìn kĩ xem. Nơi này từ xưa đến nay thuộc vào giao giới của ba huyện, còn được gọi là 'vùng đất không người quản', cho dù muốn khai phá, các bộ ngành hành chính cũng rất dễ xung đột. Nên rất nhiều nhà đầu tư đều chùn bước. Đến cả con đường cao tốc, còn phải làm vòng qua khu vực đó. Vậy nên nhiều năm trôi qua không ai phát hiện cũng là chuyện bình thường."
Quân Tu Ngôn rướn cổ nhìn, trầm ngâm, "Nơi này có núi non bên trong, núi non như rồng uốn lượn, sân phơi trống trải, trước núi có con sông chảy qua. Sơn long rồng nước hội tụ, tàng phong nạp thủy, thật là thượng giai phong thuỷ bảo huyệt. Cho dù không có mộ Văn đế, có lẽ cũng có cổ mộ khác."
Giám đốc Giang cùng giáo sư Cổ mặt lộ vẻ vui mừng.
"Chỉ là," Quân Tu Ngôn lời nói vừa chuyển, "Từ trên bản đồ có thể thấy, giữa núi có ao sâu, đối với nơi đặt lăng mộ đế vương mà nói rhif không đủ tư cách. Thật sự mộ Văn đế ở đây sao? Nhạc Kỳ Niên cậu có nhìn nhầm không?"
Nhạc Kỳ Niên đương nhiên không có lầm. Ung Văn đế đúng là chấm cái chỗ khiếm khuyết đí, còn khăng khăng đòi xây dựng lặng mộ ở vị trí kia. Núi non chính là long mạch Ung Triều, sau đó trải qua vài lần động đất nên địa hình thay đổi. Ung Văn đế lo lắng long mạch đoạn tuyệt, cho nên cố ý đem lăng mộ chính mình trấn với long mạch phía trên, lấy tự thân vì dẫn, câu thông thiên địa, long khí đế vương tiếp tục chảy xuôi với long mạch.
Tuy hao tâm hao lực vì con cháu, cuối cùng Ung triều cũng diệt vong dưới tay con cháu bất hiếu. Nhạc Kỳ Niên mỗi khi nhớ đến chuyện này không khỏi sầu muộn. Đế vương cổ đại, mỗi người đều tự chọn phong thủy bảo địa để tu sửa vương cung hoặc lăng tẩm, nhưng vương triều phòng kiến cuối cùng cũng bị hủy diệt đó sao? Bởi vậy nói đến phong thuỷ cũng chưa chắc tuyệt đối, không phải còn cái gọi là "Nhân định thắng thiên". Con cháu không nỗ lực, phần mộ tổ tiên phong thuỷ tốt cách mấy cũng thành bọt biển.
"Có cổ mộ hay không, đến tìm một lần là biết." Nhạc Kỳ Niên nhàn nhạt mà nói.
Diêm Xán cười nói, "Xem ra Nhạc đạo trưởng chắc chắn 10 phần. Như vậy chúng ta cũng yên lòng. Giám đốc Giang, phiền ngài liên lặc đến bộ ngành khảo cổ. Tập đoàn Diêm thị chúng tôi nguyện ý tài trợ lần khảo cổ này, bộ ngành không cần quá lo lắng về kinh phí. Còn nhân viên, tôi khẳng định không thể thiếu giáo sư Cổ cùng nhóm sinh viên tài năng ngành khảo cổ đại học Lục Giằng rồi."
Lời nói thản nhiên nhưng nghiễm nhiên thành lời chỉ huy, đem công việc ăn bài đầu đuôi, giám đốc Giang cùng giáo sư Cổ cũng thành nhân viên của Diêm Xán tự lúc nào, họ cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.
Diêm Kha đã hoàn toàn bị mọi người cho vào xó. Diêm Xán phân phối xong công tác mới nhớ đến người chú của mình, "Chú à, chúng ta còn không ít việc phải chuẩn bị cho lần nàycuxbg phải về thôi."
Đây là muốn đuổi ông sao? Diêm Kha cố gắng giữ cơ mặt bình thường không cho nó nhăn nhúm lại, mà "hừ" một tiếng, đứng dậy phất tay áo bỏ đi.
Diêm Xán không chút hoang mang mà theo sau, chân bước ra khỏi phòng họp còn cố tình xoay lại nhìn Nhạc Kỳ Niên một cái.
Đúng như lời quản gia Lý, tiên phong đạo cốt, không giống bình thường. Cô nghĩ thầm. Khó trách em trai đối xử với cậu ấy đặc biệt. Cô cũng không phải người cổ hủ gia trưởng, cậu nhóc kia bề ngoài đến phẩm hạnh đều không tồi, nếu em trai thích vậy thì tù duyên đi.
Chỉ là hiện tại có thêm lão Diêm Kha theo dõi Nhạc Kỳ Niên, rõ ràng nói lên lão cũng biết mối quan hệ giữa Diêm Dục và Nhạc Kỳ Niên không bình thường. Nhạt định lão đã cài người bên cạnh em trai. Hẳn là người làm trong biệt thự? Cô phải nói cho em trai cùng quản gia Lý tra xét lại một lượt. Trong nhà mà bị chuột chạy khắp nơi như vậy, lão Lý rốt cuộc đang làm cái gì không biết.
Diêm Xán cùng Diêm Kha bước ra cổng viện bảo tàng. Bên ngoài còn không ít phóng viên đang canh. Vừa thấy cô, chính là một loạt chớp nháy của đèn flash.
"Xin hỏi Diêm tổng có phải ngài lại muốn quyên tặng văn vật?".
"Diêm tổng có phải hay không muốn cùng viện bảo tàng có hạng mục nào muốn hợp tác?".
"Diêm tổng, mong ngài hãy nhận phỏng vấn của đô thị thần báo chúng tôi."
Bị phóng viên vây quanh Diêm Xán mỉm cười nói, "Tập đoàn Diêm thị đang muốn cùng đội khảo cổ hợp tác, trong đó có viện bảo tàng Lục Giang thị, nhóm sinh viên khảo cổ đại học Lục Giang thị để thăm dò cổ mộ "
Tin tức như tảng đá ném xuống mặt sông yên ả, làm nhóm phóng viên nháy mắt nổ tung nồi.
"Ngài có thể tiết lộ là cổ mộ thế nào không?"
"Tập đoàn Diêm thị có phải hay không đang cố xây dựng hình tượng 'từ thiện ' trong mắt dân chúng?"
Diêm Xán nói, "Tin tức cụ thể không tiện công khai, mọi người xin hãy chờ đến thông báo của chính phủ "
Nói xong cô cũng không nán lại mà đi thẳng ra bên ngoài
Nhóm fans của Trịnh Chiêu Vũ trước đó tụ họp ở quảng trường cũng đã tận. Diêm Xán gọi tài xế lái xe đến. Các phóng viên cũng không buông tha, dù cô lên xe vẫn cố bám theo mà hỏi.
Diêm Xán cùng Diêm Kha ngồi trong xe, cửa kính cũng nâng lên.
"Chú à, ngài đi đâu, con đưa ngài đến đó?" Cô cười cười hỏi.
"Về nhà tôi!" Diêm Kha tức giận mà nói.
Diêm Xán nói tài xế đưa Diêm Kha đến nhà. Sau khi ông ta xuống xe, người cháu gái kia còn hướng ông phất tay, "Con đến công ty còn có việc." Diêm Xán nói, "Chú, ngài phải chú ý thân thể nha."
Ý nói, vì chiều theo ngài làm mấy chuyện nhốn nháo, mà cokng việc tôi tồn đọng. Tôi là Diêm tổng trăm công nghìn việc, chứ ai rảnh rỗi như ngài.
Diêm Kha âm trầm mà nhìn theo Rolls Royce tuyệt trần nhả khói rời đi.
Ông hít sâu một hơi, cố gắng nhịn xuống tức giận, lấy điện thoại nhanh chóng bấm vào một dãy số.
"Thần sư?" Diêm Kha dùng giọng điệu nịnh nọt lấy lòng nói, "Là tôi đáng chết, ngài đưa việc cho tôi, thế những cái thằng nhãi Nhạc Kỳ Niên kia lại biết vị trịa lăng mộ Ung Văn. Cái gì? Nó biết cũng không sao ư? Ngài đã có sắp xếp rồi? À vâng vâng, không hổ là thần sư, quả nhiên liệu sự như thần, mọi thứ đều nắm trong tay."
Cùng lúc đó trong xe, Diêm e cũbg nhanh chóng gọi cho em trai mình.
"Em trai à, chị thấy đứa nhỏ Nhạc Kỳ Niên của em rồi." Diêm Xán ngữ khí mang ý cười, "Không thể không nói, em quả thật tinh mắt.".
Diêm Dục đang ở phim trường, đột nhiên nhận được điện thoại của chị mình, rồi nghe câu nói không đầu không đuôi, quả thật chả hiểu gì.
Nhạc Kỳ Niên từ khi nào thành của hắn, còn cái gì mà "Ánh mắt không tồi"?
Là đang nói hắn chọn Nhạc Kỳ Niên đóng phim là đúng ư?
Diêm Dục nghĩ nghĩ, trả lời, "Ánh mắt em có khi nào kém?"
"Nói cũng đúng." Diêm Xán cười khanh khách không ngừng, "Được rồi, nếu em đã quyết định, vậy người chị này cũng không có ý kiến gì. Chị đồng ý."
Diêm Dục càng bực bội hơn. Phim của hắn, muốn tuyển diễn viên thế nào là quyền của hắn, đến cả nhà đầu tư còn chả dám ý kiến, Diêm Xán đồng ý cái quái gì?
Nhưng đối phương là chị ruột của hắn, lấy tuổi áp chết người. Diêm Dục dành nói: "Vậy em đây cảm ơn chị. Còn chuyện gì nữa không?"
"Không có không có, em làm việc đi." Diêm Xán nói, "Chờ khi nào em rảnh, nhớ đưa người đến gặp chị." Là người cầm quyền Diêm gia, xem như cô cũng là gia trưởng, em trai có người yêu đưa đến gặp chắc không vấn đề gì nhỉ?
"Hả?" Diêm Dục không hiểu mà cúp điện thoại.
Vì sao chị gái lại muốn gặp Nhạc Kỳ Niên? Chẳng lẽ.
Chị gái cũng đến cái tuổi muốn đi đu idol? Vừa lúc gặp Nhạc Kỳ Niên vừa mắt?
Năm đó anh rể cùng cha mẹ tại nạn hàng không mà mất, chị hắn cũng từ đó thủ tiết nhiều năm, một thân một mình nuôi dạy con cái. Chắc không hồi xuân mà muốn tìm cho hắn một người anh rể mới đâu nhỉ????
"Còn, còn có cái loại thiết bị này?" Diêm Kha xoa xoa cái trán, mu bàn tay dính đầy mồ hôi.
"Đúng vậy đó chú à. Ngài lâu rồi không tham gia sự vụ công ty, cho nên không biết những sản phẩm nghiên cứu mới." Diêm Xán ngữ khí mang theo trào phúng.
Diêm Kha tức muốn hộc máu. Đứa cháu gái này rõ ràng đang ám chỉ ông bị bài trừ ở tập đoàn!
Thân là trưởng bối Diêm giá, lại bị tiểu bối đoạt quyền, mà giờ bọn tiểu bối này còn dám quay lại châm chọc mỉa mai. Sao ông có thể nuốt trôi cục tức này?
Bất quá hiện tại không phải là thời điểm tức giận. Chờ ông liên lạc được với thần sư, xem thần sư có dạy dỗ đám quỷ nhỏ không biết trời cao đất dày này hay không!
"Tập đoàn Diêm thị chúng tôi nguyện ý trợ giúp toàn diện lần khai quật này, bất lực nhân lực hay thiết bị, chúng tôi đều có thể cho mượn." Diêm Xán hào phóng mà nói. Mỗi một câu của cô thốt ra, sắc mặt Diêm Kha âm ừ thêm vài phần, mà bên này Diêm Xán vui vẻ không ít.
"Không hổ danh là doanh nghiệp làm từ thiện!" Giám đốc Giang không bỏ lỡ thời cơ, mà nhanh chóng khen tặng.
Diêm Xán mỉm cười, "Ngài nói quá rồi, tôi chỉ là một thương nhân thôi, đâu phải thánh nhân gì. Để tạo hình tượng cho tập đoàn, đối với chúng tôi cũng có lợi. "
Cô đem ánh mắt chuyển hướng nhìn Nhạc Kỳ Niên, "Vậy Nhạc đạo trưởng có thể nói cho chúng tôi biết vị trí lăng mộ Ung Văn đế không?"
Nhạc Kỳ Niên lấy ra di động, mở ra app bản đồ, sau đó đào lại trí nhớ của chính mình.
Địa điểm đó nằm ở trong Lục Giang thị. Đã qua 700 năm, tên gọi cùng địa hình cũng đã thay đổi rất nhiều, nhưng cậu vẫn dựa vào ký ức mà tìm được.
Kéo kéo lướt lượt một hồi, không cẩn thận bấm vào nút 'hướng dẫn'. Một giọng nói máy móc của Quách lão sư quen thuộc nhanh chóng vang lên, "chạy thẳng 500m có đèn giao thông."
Ánh mắt mọi người không tự giác quay sang nhìn Nhạc Kỳ Niên. Mắc giống gì đang ngồi trong này lại bật hướng dẫn chỉ đường? Không những thế thanh niên bây giờ không phải đều thích dùng giọng mấy nữ nghệ sĩ ư, vậy mà cậu nhóc này lại dùng giọng Quách lão sư?
"Giọng Quách lão sư làm tâm tình tôi vui vẻ." Nhạc Kỳ Niên nghiêm túc mà giải thích.
Nói xong cậu chỉ vào một địa điểm được phóng đại trên bản đồ, chỉ cho giám đơc Giang cùng giáo sư Cổ thấy.
"Chính là nơi này."
Giáo sư Cổ đỡ đỡ mắt kính, "Cậu chắc chắn không? Bên cạnh có thôn trang, còn đường cao tốc, qua nhiều năm như vậy mà vẫn chưa ai phát hiện lăng mộ sao?"
Giám đốc Giang nói tiếp, "Ông nhìn kĩ xem. Nơi này từ xưa đến nay thuộc vào giao giới của ba huyện, còn được gọi là 'vùng đất không người quản', cho dù muốn khai phá, các bộ ngành hành chính cũng rất dễ xung đột. Nên rất nhiều nhà đầu tư đều chùn bước. Đến cả con đường cao tốc, còn phải làm vòng qua khu vực đó. Vậy nên nhiều năm trôi qua không ai phát hiện cũng là chuyện bình thường."
Quân Tu Ngôn rướn cổ nhìn, trầm ngâm, "Nơi này có núi non bên trong, núi non như rồng uốn lượn, sân phơi trống trải, trước núi có con sông chảy qua. Sơn long rồng nước hội tụ, tàng phong nạp thủy, thật là thượng giai phong thuỷ bảo huyệt. Cho dù không có mộ Văn đế, có lẽ cũng có cổ mộ khác."
Giám đốc Giang cùng giáo sư Cổ mặt lộ vẻ vui mừng.
"Chỉ là," Quân Tu Ngôn lời nói vừa chuyển, "Từ trên bản đồ có thể thấy, giữa núi có ao sâu, đối với nơi đặt lăng mộ đế vương mà nói rhif không đủ tư cách. Thật sự mộ Văn đế ở đây sao? Nhạc Kỳ Niên cậu có nhìn nhầm không?"
Nhạc Kỳ Niên đương nhiên không có lầm. Ung Văn đế đúng là chấm cái chỗ khiếm khuyết đí, còn khăng khăng đòi xây dựng lặng mộ ở vị trí kia. Núi non chính là long mạch Ung Triều, sau đó trải qua vài lần động đất nên địa hình thay đổi. Ung Văn đế lo lắng long mạch đoạn tuyệt, cho nên cố ý đem lăng mộ chính mình trấn với long mạch phía trên, lấy tự thân vì dẫn, câu thông thiên địa, long khí đế vương tiếp tục chảy xuôi với long mạch.
Tuy hao tâm hao lực vì con cháu, cuối cùng Ung triều cũng diệt vong dưới tay con cháu bất hiếu. Nhạc Kỳ Niên mỗi khi nhớ đến chuyện này không khỏi sầu muộn. Đế vương cổ đại, mỗi người đều tự chọn phong thủy bảo địa để tu sửa vương cung hoặc lăng tẩm, nhưng vương triều phòng kiến cuối cùng cũng bị hủy diệt đó sao? Bởi vậy nói đến phong thuỷ cũng chưa chắc tuyệt đối, không phải còn cái gọi là "Nhân định thắng thiên". Con cháu không nỗ lực, phần mộ tổ tiên phong thuỷ tốt cách mấy cũng thành bọt biển.
"Có cổ mộ hay không, đến tìm một lần là biết." Nhạc Kỳ Niên nhàn nhạt mà nói.
Diêm Xán cười nói, "Xem ra Nhạc đạo trưởng chắc chắn 10 phần. Như vậy chúng ta cũng yên lòng. Giám đốc Giang, phiền ngài liên lặc đến bộ ngành khảo cổ. Tập đoàn Diêm thị chúng tôi nguyện ý tài trợ lần khảo cổ này, bộ ngành không cần quá lo lắng về kinh phí. Còn nhân viên, tôi khẳng định không thể thiếu giáo sư Cổ cùng nhóm sinh viên tài năng ngành khảo cổ đại học Lục Giằng rồi."
Lời nói thản nhiên nhưng nghiễm nhiên thành lời chỉ huy, đem công việc ăn bài đầu đuôi, giám đốc Giang cùng giáo sư Cổ cũng thành nhân viên của Diêm Xán tự lúc nào, họ cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.
Diêm Kha đã hoàn toàn bị mọi người cho vào xó. Diêm Xán phân phối xong công tác mới nhớ đến người chú của mình, "Chú à, chúng ta còn không ít việc phải chuẩn bị cho lần nàycuxbg phải về thôi."
Đây là muốn đuổi ông sao? Diêm Kha cố gắng giữ cơ mặt bình thường không cho nó nhăn nhúm lại, mà "hừ" một tiếng, đứng dậy phất tay áo bỏ đi.
Diêm Xán không chút hoang mang mà theo sau, chân bước ra khỏi phòng họp còn cố tình xoay lại nhìn Nhạc Kỳ Niên một cái.
Đúng như lời quản gia Lý, tiên phong đạo cốt, không giống bình thường. Cô nghĩ thầm. Khó trách em trai đối xử với cậu ấy đặc biệt. Cô cũng không phải người cổ hủ gia trưởng, cậu nhóc kia bề ngoài đến phẩm hạnh đều không tồi, nếu em trai thích vậy thì tù duyên đi.
Chỉ là hiện tại có thêm lão Diêm Kha theo dõi Nhạc Kỳ Niên, rõ ràng nói lên lão cũng biết mối quan hệ giữa Diêm Dục và Nhạc Kỳ Niên không bình thường. Nhạt định lão đã cài người bên cạnh em trai. Hẳn là người làm trong biệt thự? Cô phải nói cho em trai cùng quản gia Lý tra xét lại một lượt. Trong nhà mà bị chuột chạy khắp nơi như vậy, lão Lý rốt cuộc đang làm cái gì không biết.
Diêm Xán cùng Diêm Kha bước ra cổng viện bảo tàng. Bên ngoài còn không ít phóng viên đang canh. Vừa thấy cô, chính là một loạt chớp nháy của đèn flash.
"Xin hỏi Diêm tổng có phải ngài lại muốn quyên tặng văn vật?".
"Diêm tổng có phải hay không muốn cùng viện bảo tàng có hạng mục nào muốn hợp tác?".
"Diêm tổng, mong ngài hãy nhận phỏng vấn của đô thị thần báo chúng tôi."
Bị phóng viên vây quanh Diêm Xán mỉm cười nói, "Tập đoàn Diêm thị đang muốn cùng đội khảo cổ hợp tác, trong đó có viện bảo tàng Lục Giang thị, nhóm sinh viên khảo cổ đại học Lục Giang thị để thăm dò cổ mộ "
Tin tức như tảng đá ném xuống mặt sông yên ả, làm nhóm phóng viên nháy mắt nổ tung nồi.
"Ngài có thể tiết lộ là cổ mộ thế nào không?"
"Tập đoàn Diêm thị có phải hay không đang cố xây dựng hình tượng 'từ thiện ' trong mắt dân chúng?"
Diêm Xán nói, "Tin tức cụ thể không tiện công khai, mọi người xin hãy chờ đến thông báo của chính phủ "
Nói xong cô cũng không nán lại mà đi thẳng ra bên ngoài
Nhóm fans của Trịnh Chiêu Vũ trước đó tụ họp ở quảng trường cũng đã tận. Diêm Xán gọi tài xế lái xe đến. Các phóng viên cũng không buông tha, dù cô lên xe vẫn cố bám theo mà hỏi.
Diêm Xán cùng Diêm Kha ngồi trong xe, cửa kính cũng nâng lên.
"Chú à, ngài đi đâu, con đưa ngài đến đó?" Cô cười cười hỏi.
"Về nhà tôi!" Diêm Kha tức giận mà nói.
Diêm Xán nói tài xế đưa Diêm Kha đến nhà. Sau khi ông ta xuống xe, người cháu gái kia còn hướng ông phất tay, "Con đến công ty còn có việc." Diêm Xán nói, "Chú, ngài phải chú ý thân thể nha."
Ý nói, vì chiều theo ngài làm mấy chuyện nhốn nháo, mà cokng việc tôi tồn đọng. Tôi là Diêm tổng trăm công nghìn việc, chứ ai rảnh rỗi như ngài.
Diêm Kha âm trầm mà nhìn theo Rolls Royce tuyệt trần nhả khói rời đi.
Ông hít sâu một hơi, cố gắng nhịn xuống tức giận, lấy điện thoại nhanh chóng bấm vào một dãy số.
"Thần sư?" Diêm Kha dùng giọng điệu nịnh nọt lấy lòng nói, "Là tôi đáng chết, ngài đưa việc cho tôi, thế những cái thằng nhãi Nhạc Kỳ Niên kia lại biết vị trịa lăng mộ Ung Văn. Cái gì? Nó biết cũng không sao ư? Ngài đã có sắp xếp rồi? À vâng vâng, không hổ là thần sư, quả nhiên liệu sự như thần, mọi thứ đều nắm trong tay."
Cùng lúc đó trong xe, Diêm e cũbg nhanh chóng gọi cho em trai mình.
"Em trai à, chị thấy đứa nhỏ Nhạc Kỳ Niên của em rồi." Diêm Xán ngữ khí mang ý cười, "Không thể không nói, em quả thật tinh mắt.".
Diêm Dục đang ở phim trường, đột nhiên nhận được điện thoại của chị mình, rồi nghe câu nói không đầu không đuôi, quả thật chả hiểu gì.
Nhạc Kỳ Niên từ khi nào thành của hắn, còn cái gì mà "Ánh mắt không tồi"?
Là đang nói hắn chọn Nhạc Kỳ Niên đóng phim là đúng ư?
Diêm Dục nghĩ nghĩ, trả lời, "Ánh mắt em có khi nào kém?"
"Nói cũng đúng." Diêm Xán cười khanh khách không ngừng, "Được rồi, nếu em đã quyết định, vậy người chị này cũng không có ý kiến gì. Chị đồng ý."
Diêm Dục càng bực bội hơn. Phim của hắn, muốn tuyển diễn viên thế nào là quyền của hắn, đến cả nhà đầu tư còn chả dám ý kiến, Diêm Xán đồng ý cái quái gì?
Nhưng đối phương là chị ruột của hắn, lấy tuổi áp chết người. Diêm Dục dành nói: "Vậy em đây cảm ơn chị. Còn chuyện gì nữa không?"
"Không có không có, em làm việc đi." Diêm Xán nói, "Chờ khi nào em rảnh, nhớ đưa người đến gặp chị." Là người cầm quyền Diêm gia, xem như cô cũng là gia trưởng, em trai có người yêu đưa đến gặp chắc không vấn đề gì nhỉ?
"Hả?" Diêm Dục không hiểu mà cúp điện thoại.
Vì sao chị gái lại muốn gặp Nhạc Kỳ Niên? Chẳng lẽ.
Chị gái cũng đến cái tuổi muốn đi đu idol? Vừa lúc gặp Nhạc Kỳ Niên vừa mắt?
Năm đó anh rể cùng cha mẹ tại nạn hàng không mà mất, chị hắn cũng từ đó thủ tiết nhiều năm, một thân một mình nuôi dạy con cái. Chắc không hồi xuân mà muốn tìm cho hắn một người anh rể mới đâu nhỉ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.