Sau Khi Tham Gia Show Giải Trí Tình Ái (H)
Chương 47: Thử Vai 1
Nhất Kiện Sam
02/04/2024
Vào ngày thử vai, Hứa Mạt Mạt buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phông và quần jean đơn giản. Cô nhớ vai diễn mà mình đang thử vai là một nữ sinh trung học nên cô muốn ăn mặc giản dị hơn để phù hợp với vai diễn.
Sợ bên ngoài tắc đường, thậm chí Hứa Mạt Mạt còn ra ngoài sớm hơn một giờ. Vì cơ hội này vô cùng hiếm có, cô không muốn bản thân xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Lúc cô đến tòa nhà Tinh Huy, bây giờ vẫn chưa tới giờ thử vai, thấy còn rất lâu mới đến buổi thử vai, nên Hứa Mạt Mạt đến quán cà phê bên cạnh tòa nhà mua một ly cà phê, sau đó ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa, từ từ tận hưởng ly cà phê trên tay.
Nhưng đang uống được nửa đường, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi về phía quán cà phê, Hứa Mạt Mạt nhìn kỹ thì phát hiện đó là Yến Hoành, anh ấy đang đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, nhưng cả hai thứ đó đều không che được toàn bộ vẻ đẹp trai của anh ấy. Dường như Yến Hoành không nhận ra người ngồi ở cửa là Hứa Mạt Mạt, điều này khiến cô có chút không biết làm sao, chào cũng không được mà không chào cũng không xong, cuối cùng cô quyết định cúi đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Yến Hoành thật sự xem như không thấy Hứa Mạt Mạt, anh ấy đi thẳng một mạch vào quán cà phê, cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, điều này khiến Hứa Mạt Mạt cảm thấy may mắn vì quyết định vừa rồi của mình, cô thoải mái tiếp tục uống cà phê, đến khi ly cà phê gần cạn mới nghe thấy giọng nói của Yến Hoành từ trên cao truyền xuống, giọng điệu anh ấy rất lễ độ hỏi: “Cho hỏi ở đây có ai ngồi không?”
Khi Hứa Mạt Mạt ngẩng đầu lên, thậm chí đối phương còn kinh ngạc nhướng mày một cái, lúc này Hứa Mạt Mạt mới nhận ra tất cả các ghế xung quanh cô đều đã có người ngồi, vì vậy cô chỉ có thể trả lời: “Anh cứ tự nhiên.”
Khi Yến Hoành nghe câu trả lời, anh ấy trực tiếp ngồi xuống, cũng không lên tiếng giao tiếp gì nhiều với Hứa Mạt Mạt, bầu không khí giữa hai người thực sự rất khó xử, sau khi Hứa Mạt Mạt uống xong ly cà phê của mình, cô nói lời tạm biệt với Yến Hoành, sau đó đi ra ngoài trước.
Thay vì ở đây chịu đựng bầu không khí khó xử mà không nói một câu nào với Yến Hoành, cô thấy thà mình đến địa điểm thử vai đợi trước còn hơn, cô biết sau này cô vẫn sẽ gặp Yến Hoành, nhưng khi cô bước vào trạng thái làm việc, cô sẽ không cần phải lo lắng về sự bối rối khó xử khi nãy nữa, cô và Yến Hoành không có gì để nói riêng ngoài chuyện công việc cả.
Sau khi vào tòa nhà và đăng ký với quầy lễ tân, Hứa Mạt Mạt đi lên tầng ba. Cô đứng ở hành lang, nhìn vào phòng thử vai đang đợi mình. Một lúc sau, cô chợt cảm thấy lo lắng. Hứa Mạt Mạt cố gắng hít thở sâu muốn giảm bớt căng thẳng.
Bất chợt lúc này có người vỗ nhẹ vào lưng cô, khi quay đầu lại, cô nhìn thấy Phó Tự Phàm, đối phương mỉm cười chào hỏi: “Đến sớm như vậy sao?”
Hứa Mạt Mạt ngượng ngùng cười: “Tôi sợ có kẹt xe nên đi sớm hơn một chút.”
Phó Tự Phàm nhìn ra Hứa Mạt Mạt đang căng thẳng nên lên tiếng an ủi: “Đừng căng thẳng, vai phụ đó là một học sinh trung học bình thường thôi, hình tượng của cô cũng rất phù hợp với nhân vật này.”
Hứa Mạt Mạt biết đối phương đang muốn giảm bớt căng thẳng cho mình nên có chút cảm động nói: “Cảm ơn anh Phó, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Phó Tự Phàm gật đầu với Hứa Mạt Mạt, anh nhìn cửa thang máy mở ra sau lưng Hứa Mạt Mạt, Yến Hoành đang đi từ đó ra với một ly cà phê trên tay, khi nhìn thấy Phó Tự Phàm, Yến Hoành đưa cho anh ấy thứ mình đang cầm trên tay.
Sau khi Phó Tự Phàm nhận lấy, anh ấy vẫy tay chào hai người họ rồi đi thẳng vào phòng thử vai.
Phó Tự Phàm vừa rời đi, bầu không khí giữa Hứa Mạt Mạt và Yến Hoành lại trở nên trầm lắng.
Hứa Mạt Mạt cảm thấy đối phương có thể không thích cô cho lắm, có lẽ Yến Hoành cũng cảm giác được việc Hứa Mạt Mạt có chút bài xích với mình. Tuy nhiên, sau này có thể hai người sẽ trở thành bạn đối diễn, Yến Hoành cảm thấy bầu không khí giữa hai người không nên quá cứng nhắc.
Sợ bên ngoài tắc đường, thậm chí Hứa Mạt Mạt còn ra ngoài sớm hơn một giờ. Vì cơ hội này vô cùng hiếm có, cô không muốn bản thân xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Lúc cô đến tòa nhà Tinh Huy, bây giờ vẫn chưa tới giờ thử vai, thấy còn rất lâu mới đến buổi thử vai, nên Hứa Mạt Mạt đến quán cà phê bên cạnh tòa nhà mua một ly cà phê, sau đó ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa, từ từ tận hưởng ly cà phê trên tay.
Nhưng đang uống được nửa đường, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi về phía quán cà phê, Hứa Mạt Mạt nhìn kỹ thì phát hiện đó là Yến Hoành, anh ấy đang đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, nhưng cả hai thứ đó đều không che được toàn bộ vẻ đẹp trai của anh ấy. Dường như Yến Hoành không nhận ra người ngồi ở cửa là Hứa Mạt Mạt, điều này khiến cô có chút không biết làm sao, chào cũng không được mà không chào cũng không xong, cuối cùng cô quyết định cúi đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Yến Hoành thật sự xem như không thấy Hứa Mạt Mạt, anh ấy đi thẳng một mạch vào quán cà phê, cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, điều này khiến Hứa Mạt Mạt cảm thấy may mắn vì quyết định vừa rồi của mình, cô thoải mái tiếp tục uống cà phê, đến khi ly cà phê gần cạn mới nghe thấy giọng nói của Yến Hoành từ trên cao truyền xuống, giọng điệu anh ấy rất lễ độ hỏi: “Cho hỏi ở đây có ai ngồi không?”
Khi Hứa Mạt Mạt ngẩng đầu lên, thậm chí đối phương còn kinh ngạc nhướng mày một cái, lúc này Hứa Mạt Mạt mới nhận ra tất cả các ghế xung quanh cô đều đã có người ngồi, vì vậy cô chỉ có thể trả lời: “Anh cứ tự nhiên.”
Khi Yến Hoành nghe câu trả lời, anh ấy trực tiếp ngồi xuống, cũng không lên tiếng giao tiếp gì nhiều với Hứa Mạt Mạt, bầu không khí giữa hai người thực sự rất khó xử, sau khi Hứa Mạt Mạt uống xong ly cà phê của mình, cô nói lời tạm biệt với Yến Hoành, sau đó đi ra ngoài trước.
Thay vì ở đây chịu đựng bầu không khí khó xử mà không nói một câu nào với Yến Hoành, cô thấy thà mình đến địa điểm thử vai đợi trước còn hơn, cô biết sau này cô vẫn sẽ gặp Yến Hoành, nhưng khi cô bước vào trạng thái làm việc, cô sẽ không cần phải lo lắng về sự bối rối khó xử khi nãy nữa, cô và Yến Hoành không có gì để nói riêng ngoài chuyện công việc cả.
Sau khi vào tòa nhà và đăng ký với quầy lễ tân, Hứa Mạt Mạt đi lên tầng ba. Cô đứng ở hành lang, nhìn vào phòng thử vai đang đợi mình. Một lúc sau, cô chợt cảm thấy lo lắng. Hứa Mạt Mạt cố gắng hít thở sâu muốn giảm bớt căng thẳng.
Bất chợt lúc này có người vỗ nhẹ vào lưng cô, khi quay đầu lại, cô nhìn thấy Phó Tự Phàm, đối phương mỉm cười chào hỏi: “Đến sớm như vậy sao?”
Hứa Mạt Mạt ngượng ngùng cười: “Tôi sợ có kẹt xe nên đi sớm hơn một chút.”
Phó Tự Phàm nhìn ra Hứa Mạt Mạt đang căng thẳng nên lên tiếng an ủi: “Đừng căng thẳng, vai phụ đó là một học sinh trung học bình thường thôi, hình tượng của cô cũng rất phù hợp với nhân vật này.”
Hứa Mạt Mạt biết đối phương đang muốn giảm bớt căng thẳng cho mình nên có chút cảm động nói: “Cảm ơn anh Phó, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Phó Tự Phàm gật đầu với Hứa Mạt Mạt, anh nhìn cửa thang máy mở ra sau lưng Hứa Mạt Mạt, Yến Hoành đang đi từ đó ra với một ly cà phê trên tay, khi nhìn thấy Phó Tự Phàm, Yến Hoành đưa cho anh ấy thứ mình đang cầm trên tay.
Sau khi Phó Tự Phàm nhận lấy, anh ấy vẫy tay chào hai người họ rồi đi thẳng vào phòng thử vai.
Phó Tự Phàm vừa rời đi, bầu không khí giữa Hứa Mạt Mạt và Yến Hoành lại trở nên trầm lắng.
Hứa Mạt Mạt cảm thấy đối phương có thể không thích cô cho lắm, có lẽ Yến Hoành cũng cảm giác được việc Hứa Mạt Mạt có chút bài xích với mình. Tuy nhiên, sau này có thể hai người sẽ trở thành bạn đối diễn, Yến Hoành cảm thấy bầu không khí giữa hai người không nên quá cứng nhắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.