Sau Khi Thân Thể Bị Nữ Xuyên Không Chiếm Chỗ
Chương 31:
Du Du Ngã Tư
24/11/2024
"Ồ." Dư Lạc Nghi nhỏ giọng đáp lại, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.
Cô đã chấp nhận số phận biến mất của mình, những gì cần tạm biệt đều đã tạm biệt, tình thế xoay chuyển, cô lại còn sống.
Quá mứt rời rạc, đến nỗi cô không thể sinh ra cảm xúc vui mừng nào.
Đặt tài liệu cá nhân xuống, cô đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, cư dân trong khu chung cư đang lần lượt ra ngoài, tiếng cười nói vui vẻ mơ hồ truyền đến, trong ký ức của cô, cảnh tượng này rất hiếm gặp.
Mỗi ngày, cô đều dậy sớm ăn sáng rồi đến công ty, bước chân vội vã, không có thời gian để chú ý đến phong cảnh bên đường.
Cô đi ra ngoài, ngồi cả ngày trên ghế dài trong công viên nhỏ.
Có người đi ngang qua nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, cô làm như không phát hiện ra, mắt nhìn chằm chằm vào một luống hoa phía trước, không nghĩ gì cả, cả người cứ thả lỏng.
Sau đó mới biết đây chính là mê mang.
Năm giờ chiều, cái bụng đói meo cả ngày báo tín hiệu đói bụng, Dư Lạc Nghi hoàn hồn, cảm thấy cô nên đi về nhìn thử một chút.
【Có thể trở về, nhưng hiện tại cô không có điện thoại, chỉ có thẻ ngân hàng】
Hả?
Cầm lấy thẻ ngân hàng, Dư Lạc Nghi tìm thấy máy ATM ở một con phố khác, trước tiên rút ra một trăm, dùng tiền mặt mua vé tàu điện ngầm một chiều, cô từ vành đai 2 đến vành đai 3 của thành phố.
Một ngày không gặp, cũng không có cảm giác như cách một thế kỷ, trước tiên đi xem khu chung cư cũ, trước đây ở tầng ba, bây giờ cửa sổ mở, tạm thời không có ai xuất hiện.
Dư Lạc Nghi không thể nào đến gõ cửa, đúng lúc cô đang do dự là tiếp tục chờ hay đi dạo một vòng thì có một bóng người xuất hiện bên cửa sổ.
Trong tình huống này đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của mình vẫn hơi giật mình, cô lùi lại ẩn mình trong bóng tối, nhà cũ không cách âm, cuộc trò chuyện ở tầng ba truyền đến rõ ràng:
"Mẹ ơi, nhìn trời hình như sắp mưa rồi, chúng ta ra ngoài mang theo ô nhé."
"... Được, mẹ đi lấy ô."
Mẹ ơi? Dư Lạc Nghi nghiêng đầu, sau khi cô lớn lên đã không còn gọi thân mật như vậy nữa.
Vài phút sau, có hai người đi ra từ hành lang, chính là mẹ Dư và "Dư Lạc Nghi" bị xuyên.
Cô cẩn thận đi theo phía sau.
Nhìn hướng hai người đi là chợ gần đó, rau củ buổi chiều thường không tươi lắm, chủ yếu là dân văn phòng mua, thỉnh thoảng cô tan làm sớm cũng đến đây mua.
Trên đoạn đường đến chợ, "Dư Lạc Nghi" luôn nắm tay mẹ Dư, thỉnh thoảng nói chuyện với mẹ Dư.
"Con khỏe rồi, chỉ là sáng nay thấy hơi khó chịu nên không đi làm, bây giờ không sao cả, mẹ đừng lo lắng."
"Mua một nguyên liệu mẹ và cha thích ăn, con sẽ nấu cho hai người."
Cô đã chấp nhận số phận biến mất của mình, những gì cần tạm biệt đều đã tạm biệt, tình thế xoay chuyển, cô lại còn sống.
Quá mứt rời rạc, đến nỗi cô không thể sinh ra cảm xúc vui mừng nào.
Đặt tài liệu cá nhân xuống, cô đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, cư dân trong khu chung cư đang lần lượt ra ngoài, tiếng cười nói vui vẻ mơ hồ truyền đến, trong ký ức của cô, cảnh tượng này rất hiếm gặp.
Mỗi ngày, cô đều dậy sớm ăn sáng rồi đến công ty, bước chân vội vã, không có thời gian để chú ý đến phong cảnh bên đường.
Cô đi ra ngoài, ngồi cả ngày trên ghế dài trong công viên nhỏ.
Có người đi ngang qua nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, cô làm như không phát hiện ra, mắt nhìn chằm chằm vào một luống hoa phía trước, không nghĩ gì cả, cả người cứ thả lỏng.
Sau đó mới biết đây chính là mê mang.
Năm giờ chiều, cái bụng đói meo cả ngày báo tín hiệu đói bụng, Dư Lạc Nghi hoàn hồn, cảm thấy cô nên đi về nhìn thử một chút.
【Có thể trở về, nhưng hiện tại cô không có điện thoại, chỉ có thẻ ngân hàng】
Hả?
Cầm lấy thẻ ngân hàng, Dư Lạc Nghi tìm thấy máy ATM ở một con phố khác, trước tiên rút ra một trăm, dùng tiền mặt mua vé tàu điện ngầm một chiều, cô từ vành đai 2 đến vành đai 3 của thành phố.
Một ngày không gặp, cũng không có cảm giác như cách một thế kỷ, trước tiên đi xem khu chung cư cũ, trước đây ở tầng ba, bây giờ cửa sổ mở, tạm thời không có ai xuất hiện.
Dư Lạc Nghi không thể nào đến gõ cửa, đúng lúc cô đang do dự là tiếp tục chờ hay đi dạo một vòng thì có một bóng người xuất hiện bên cửa sổ.
Trong tình huống này đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của mình vẫn hơi giật mình, cô lùi lại ẩn mình trong bóng tối, nhà cũ không cách âm, cuộc trò chuyện ở tầng ba truyền đến rõ ràng:
"Mẹ ơi, nhìn trời hình như sắp mưa rồi, chúng ta ra ngoài mang theo ô nhé."
"... Được, mẹ đi lấy ô."
Mẹ ơi? Dư Lạc Nghi nghiêng đầu, sau khi cô lớn lên đã không còn gọi thân mật như vậy nữa.
Vài phút sau, có hai người đi ra từ hành lang, chính là mẹ Dư và "Dư Lạc Nghi" bị xuyên.
Cô cẩn thận đi theo phía sau.
Nhìn hướng hai người đi là chợ gần đó, rau củ buổi chiều thường không tươi lắm, chủ yếu là dân văn phòng mua, thỉnh thoảng cô tan làm sớm cũng đến đây mua.
Trên đoạn đường đến chợ, "Dư Lạc Nghi" luôn nắm tay mẹ Dư, thỉnh thoảng nói chuyện với mẹ Dư.
"Con khỏe rồi, chỉ là sáng nay thấy hơi khó chịu nên không đi làm, bây giờ không sao cả, mẹ đừng lo lắng."
"Mua một nguyên liệu mẹ và cha thích ăn, con sẽ nấu cho hai người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.