Sau Khi Thất Nghiệp: Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá
Chương 11:
Xuân Mãn Chi
19/08/2024
Hạ Tinh nhanh chóng bình luận một câu: "Tuyệt vời."
Cố Dĩ Nam mỉm cười, lại nhìn thấy bình luận của rất nhiều đồng nghiệp và bạn bè thân thiết khác.
"Tổ trưởng Cố, đây là đâu vậy? Sao nhiều rau thế, nhìn tươi ngon quá."
Cố Dĩ Nam trả lời: "Rau nhà trồng."
"Tổ trưởng Cố, khi nào cô quay lại thành phố A?"
Cố Dĩ Nam trả lời: "Tôi không về nữa, định ở nhà trồng rau bán đây."
Mọi người đều tưởng Cố Dĩ Nam đang nói đùa, thế là thuận miệng nói: "Tổ trưởng Cố, vậy cô phải trồng nhiều loại một chút đấy."
Cố Dĩ Nam trả lời: "Ừ."
Mọi người đều tưởng cô đang nói đùa, trông cô giống người thích nói đùa không?
Nếu Hạ Tinh ở đây, cô ấy nhất định sẽ gật đầu chắc nịch, nói: Giống!
......
Buổi trưa, Cố Dĩ Nam chỉ nấu đơn giản một bát mì, thêm vào vài lá rau tràn đầy linh khí, tuy đơn giản nhưng cũng rất bổ dưỡng.
Cố Dĩ Nam cảm thấy vị cũng được, nhưng Tiểu Hoàng lại chê bai ra mặt, ngày thường bà nội đều cho nó ăn cơm canh có nhiều dầu mỡ, hôm nay lại biến thành mì sợi nhạt nhẽo, nó lạp tức không vui.
Chờ đến tối bà nội về nhà, Tiểu Hoàng liền chạy ra mách bà, vừa cắn ống quần bà nội vừa đi về phía bát ăn cơm: "Gâu gâu gâu..."
Bà nội Cố nhìn thấy bát mì, lớn giọng gọi Cố Dĩ Nam: "Nam Nam, đã nói con trưa nay làm thịt cơ mà? Sao lại ăn mì thế này? Quên dặn con rồi, Tiểu Hoàng không thích ăn mì đâu, nó thích ăn cơm chan canh hơn."
Cố Dĩ Nam liếc nhìn Tiểu Hoàng đang ve vẩy đuôi: "Bà nội, chó không thể ăn mặn, ăn nhiều sẽ bị rụng lông đấy."
Bà nội Cố không tin: "Ai nói thế?"
Cố Dĩ Nam nói: "Bác sĩ thú y nói ạ."
Bà nội Cố ồ một tiếng: "Tiểu Hoàng đâu phải thú cưng."
"…" Cố Dĩ Nam bất lực: "Chẳng phải đều là chó sao?"
"Chúng ta vẫn cho nó ăn như vậy, cũng đâu thấy nó có vấn đề gì, nó thích ăn thì cho nó ăn." Bà cụ vẫn hơi cứng đầu, không nghe lời Cố Dĩ Nam, bà khom lưng vỗ vỗ đầu Tiểu Hoàng: "Tối cho mày gặm xương."
Tiểu Hoàng sung sướng kêu ăng ẳng.
Cố Dĩ Nam bất lực trừng mắt nhìn Tiểu Hoàng, dìu bà nội Cố vào nhà ngồi xuống ghế: "Bà nội, sao hôm nay bà về muộn thế?"
Từ trong thôn ra thành phố chỉ mất hơn hai tiếng đồng hồ, ăn cơm trưa xong thì về thôn, bốn giờ chiều cũng phải về đến rồi, bây giờ đã hơn sáu giờ, trời sắp tối rồi.
"Đi thăm bà dì con." Bà nội Cố thở dài.
Cố Dĩ Nam thấy sắc mặt bà nội không tốt: "Bà dì sao thế ạ?"
Bà nội Cố nói: "Hôm nay đi bệnh viện thăm nhà Tiểu Lý xong thì đến nhà bà dì con, đến nơi mới biết bà dì con nhập viện rồi, ăn cơm trưa xong thì lại đến bệnh viện thăm bà dì, ở một lúc mới về."
"Bà dì bị bệnh ạ?"
"Mấy hôm nay trời cứ nóng như vậy, huyết áp của bà dì con mãi không hạ xuống, hôm đó quên uống thuốc hạ huyết áp, thế là bị ngất xỉu."
Cố Dĩ Nam: "Chờ huyết áp hạ xuống là ổn thôi."
"Bà dì con còn kém bà mười tuổi đấy, sức khỏe còn không bằng bà, ngày nào bà cũng lên núi xuống ruộng, cũng có thấy như bà dì con đâu, đi mấy bước đã thở hổn hển." Bà dì là em gái ruột của bà nội, hai chị em họ rất thân thiết, thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm nhau, nên khi biết tin em gái bị bệnh phải nhập viện, bà nội rất lo lắng, dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, bị bệnh nhập viện không phải chuyện nhỏ.
Cố Dĩ Nam sợ bà nội lo lắng cho bà dì, nhìn về phía chân trời nhuộm đỏ rực ánh hoàng hôn, chuyển chủ đề: "Bà nội, trời sắp tối rồi, chúng ta ăn cơm thôi."
Chạy vạy cả ngày, bà cụ cũng mệt rồi: "Nấu món gì thế?"
"Cháo đậu xanh." Cố Dĩ Nam ngừng một chút: "Còn có hai món mặn, dưa chuột đập và thịt xào ớt xanh."
"Vừa hay, bà đang muốn ăn cháo." Bà nội Cố đứng dậy theo, xoa xoa eo: "Con trai bà Lưu lái xe ẩu quá, xóc đến mức bà say xe luôn rồi."
Tài xế ở nông thôn thường lái xe rất nhanh, Cố Dĩ Nam cười nói: "Bà nội, mấy hôm nữa con đi mua xe, đến lúc đó con lái chậm một chút, bà sẽ không bị say xe nữa."
Cố Dĩ Nam mỉm cười, lại nhìn thấy bình luận của rất nhiều đồng nghiệp và bạn bè thân thiết khác.
"Tổ trưởng Cố, đây là đâu vậy? Sao nhiều rau thế, nhìn tươi ngon quá."
Cố Dĩ Nam trả lời: "Rau nhà trồng."
"Tổ trưởng Cố, khi nào cô quay lại thành phố A?"
Cố Dĩ Nam trả lời: "Tôi không về nữa, định ở nhà trồng rau bán đây."
Mọi người đều tưởng Cố Dĩ Nam đang nói đùa, thế là thuận miệng nói: "Tổ trưởng Cố, vậy cô phải trồng nhiều loại một chút đấy."
Cố Dĩ Nam trả lời: "Ừ."
Mọi người đều tưởng cô đang nói đùa, trông cô giống người thích nói đùa không?
Nếu Hạ Tinh ở đây, cô ấy nhất định sẽ gật đầu chắc nịch, nói: Giống!
......
Buổi trưa, Cố Dĩ Nam chỉ nấu đơn giản một bát mì, thêm vào vài lá rau tràn đầy linh khí, tuy đơn giản nhưng cũng rất bổ dưỡng.
Cố Dĩ Nam cảm thấy vị cũng được, nhưng Tiểu Hoàng lại chê bai ra mặt, ngày thường bà nội đều cho nó ăn cơm canh có nhiều dầu mỡ, hôm nay lại biến thành mì sợi nhạt nhẽo, nó lạp tức không vui.
Chờ đến tối bà nội về nhà, Tiểu Hoàng liền chạy ra mách bà, vừa cắn ống quần bà nội vừa đi về phía bát ăn cơm: "Gâu gâu gâu..."
Bà nội Cố nhìn thấy bát mì, lớn giọng gọi Cố Dĩ Nam: "Nam Nam, đã nói con trưa nay làm thịt cơ mà? Sao lại ăn mì thế này? Quên dặn con rồi, Tiểu Hoàng không thích ăn mì đâu, nó thích ăn cơm chan canh hơn."
Cố Dĩ Nam liếc nhìn Tiểu Hoàng đang ve vẩy đuôi: "Bà nội, chó không thể ăn mặn, ăn nhiều sẽ bị rụng lông đấy."
Bà nội Cố không tin: "Ai nói thế?"
Cố Dĩ Nam nói: "Bác sĩ thú y nói ạ."
Bà nội Cố ồ một tiếng: "Tiểu Hoàng đâu phải thú cưng."
"…" Cố Dĩ Nam bất lực: "Chẳng phải đều là chó sao?"
"Chúng ta vẫn cho nó ăn như vậy, cũng đâu thấy nó có vấn đề gì, nó thích ăn thì cho nó ăn." Bà cụ vẫn hơi cứng đầu, không nghe lời Cố Dĩ Nam, bà khom lưng vỗ vỗ đầu Tiểu Hoàng: "Tối cho mày gặm xương."
Tiểu Hoàng sung sướng kêu ăng ẳng.
Cố Dĩ Nam bất lực trừng mắt nhìn Tiểu Hoàng, dìu bà nội Cố vào nhà ngồi xuống ghế: "Bà nội, sao hôm nay bà về muộn thế?"
Từ trong thôn ra thành phố chỉ mất hơn hai tiếng đồng hồ, ăn cơm trưa xong thì về thôn, bốn giờ chiều cũng phải về đến rồi, bây giờ đã hơn sáu giờ, trời sắp tối rồi.
"Đi thăm bà dì con." Bà nội Cố thở dài.
Cố Dĩ Nam thấy sắc mặt bà nội không tốt: "Bà dì sao thế ạ?"
Bà nội Cố nói: "Hôm nay đi bệnh viện thăm nhà Tiểu Lý xong thì đến nhà bà dì con, đến nơi mới biết bà dì con nhập viện rồi, ăn cơm trưa xong thì lại đến bệnh viện thăm bà dì, ở một lúc mới về."
"Bà dì bị bệnh ạ?"
"Mấy hôm nay trời cứ nóng như vậy, huyết áp của bà dì con mãi không hạ xuống, hôm đó quên uống thuốc hạ huyết áp, thế là bị ngất xỉu."
Cố Dĩ Nam: "Chờ huyết áp hạ xuống là ổn thôi."
"Bà dì con còn kém bà mười tuổi đấy, sức khỏe còn không bằng bà, ngày nào bà cũng lên núi xuống ruộng, cũng có thấy như bà dì con đâu, đi mấy bước đã thở hổn hển." Bà dì là em gái ruột của bà nội, hai chị em họ rất thân thiết, thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm nhau, nên khi biết tin em gái bị bệnh phải nhập viện, bà nội rất lo lắng, dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, bị bệnh nhập viện không phải chuyện nhỏ.
Cố Dĩ Nam sợ bà nội lo lắng cho bà dì, nhìn về phía chân trời nhuộm đỏ rực ánh hoàng hôn, chuyển chủ đề: "Bà nội, trời sắp tối rồi, chúng ta ăn cơm thôi."
Chạy vạy cả ngày, bà cụ cũng mệt rồi: "Nấu món gì thế?"
"Cháo đậu xanh." Cố Dĩ Nam ngừng một chút: "Còn có hai món mặn, dưa chuột đập và thịt xào ớt xanh."
"Vừa hay, bà đang muốn ăn cháo." Bà nội Cố đứng dậy theo, xoa xoa eo: "Con trai bà Lưu lái xe ẩu quá, xóc đến mức bà say xe luôn rồi."
Tài xế ở nông thôn thường lái xe rất nhanh, Cố Dĩ Nam cười nói: "Bà nội, mấy hôm nữa con đi mua xe, đến lúc đó con lái chậm một chút, bà sẽ không bị say xe nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.