Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 43: Dưới Một Người Trên Vạn Người
Hậu Giản
05/04/2024
Nửa canh giờ sau.
Giang Sở Dung ngồi chồm hỗm trên đám mây với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, gương mặt sưng vù nhìn không ra hình dạng.
Cơ thể bị thương chưa chắc sẽ ảnh hưởng đến thần hồn, nhưng thần hồn bị thương nhất định sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, Giang Sở Dung đã có thể tưởng tượng được sáng mai tỉnh lại mình sẽ thê thảm như thế nào.
Vết máu bên môi Ma Tôn đã được lau sạch, dung mạo lại trở về dáng vẻ thần tiên, ông ta thản nhiên nói: "Lớn đầu vậy rồi còn không biết tôn sư trọng đạo, đáng đánh."
Khóe miệng Giang Sở Dung co quắp, cậu rất muốn nói thêm mấy câu phản bác, nhưng nỗi đau trên mặt khiến cậu phải kìm lại.
Thật lâu sau, Giang Sở Dung nhấc lên mí mắt, lẳng lặng liếc nhìn bạch y đang đứng trước gió ở bên cạnh, không chút khí lực hỏi một câu: "Sư tôn đưa con đi xem những thứ này, chắc không phải chỉ là xem trò vui đâu nhỉ?"
Cậu không tin.
Chuyện trọng đại như vậy, Ma Tôn kéo cậu tham gia cùng chắc chắn phải có âm mưu khác.
Quả nhiên, vừa nghe thấy câu này, Ma Tôn cười nhạt một tiếng, nhìn qua: "Hóa ra ngươi cũng không ngốc."
Giang Sở Dung khẽ cười: Cậu đâu có ngốc, nhưng so với lão già âm hiểm chuyên đi lừa gạt người khác thì cậu vẫn còn kém xa.
Ma Tôn phớt lờ hàm ý trong nụ cười của Giang Sở Dung, quay đầu đi thong thả nói: "Như ngươi thấy đó, năm xưa sau khi Kiếm Thần khai thiên đã bị vi sư đánh lén, thương thế càng ngày càng trở nặng, bây giờ đã không thể tỉnh lại được nữa. Nhân tộc bây giờ không có người chống lưng, đầy rẫy cơ hội."
Giang Sở Dung im lặng một lúc, rất muốn phản pháo lại một câu: Nếu thật sự đầy rẫy cơ hội thì sao ông vẫn bị Cố Minh Tiêu đánh cho tè ra quần thế?
Có lẽ Ma Tôn đã nhìn ra suy nghĩ của Giang Sở Dung, ông ta không tức giận mà chỉ cười khẽ nói: "Thằng nhóc đó chẳng qua chỉ là tu vi Pháp Tướng hậu kỳ, dựa vào hắn làm sao có thể đả thương được bổn tôn? Ngươi cũng quá coi thường bổn tôn rồi."
Giang Sở Dung lộ ra vẻ nghi hoặc, quan sát Ma Tôn từ trên xuống dưới, mặc dù thần hồn của Ma Tôn đã không còn nôn ra máu nữa, nhưng sắc mặt của ông ta vẫn còn hơi tái, không giống như là không hề hấn gì.
Chẳng lẽ Ma Tôn có sở thích giả vờ yếu đuối sao?
Giang Sở Dung còn chưa nghĩ kỹ thì Ma Tôn đã giơ nắm đấm cốc vào đầu cậu một cái, âm trầm nói: "Hắn có thể đả thương bổn tôn là vì bổn tôn đã bị Kiếm Thần đánh trọng thương bằng thanh kiếm của Tổ Thần, để lại một vết kiếm không thể chữa khỏi. Vừa rồi hắn dùng kiếm của Tổ Thần công kích, tự nhiên sẽ khơi dậy vết thương cũ của bổn tôn, nếu không phải vậy, bổn tôn làm gì để mắt tới một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch cảnh giới Pháp Tướng như hắn."
Ma Tôn vừa giải thích như vậy, Giang Sở Dung liền hiểu ra —— thì ra là như vậy, hèn gì Ma Tôn biết rõ Kiếm Thần đã bị thương nặng đến như vậy nhưng vẫn không dám tấn công Nhân tộc, hóa ra là vì sợ thanh kiếm của Tổ Thần.
Nhưng ngay lập tức, trong lòng Giang Sở Dung lại gióng lên hồi chuông cảnh báo —— tại sao Ma Tôn lại nói cho cậu biết những điều này?
Phải biết rằng cho dù ở bất cứ đâu thì đều có chung một quy luật, bạn biết càng nhiều, chết càng sớm.
Chắc chắn Ma Tôn không hơi đâu rảnh rỗi nửa đêm đưa cậu đi xem những thứ này, lại còn giải thích cho cậu nhiều như thế.
Vậy nên, mục đích của Ma Tôn là gì?
Quả nhiên, một giây sau, Ma Tôn khẽ nói: "Đồ đệ, với trình độ của ngươi bây giờ, muốn ngồi vững vị trí đại đệ tử của bổn tôn vẫn còn khó lắm."
"Vết thương cũ của bổn tôn còn chưa lành, mười hai vị Thần Vương lại như hổ rình mồi, lỡ như ngày nào đó bổn tôn sơ suất, ngươi có thể sẽ bị một vị Thần Vương nào đó bóp chết."
Giang Sở Dung kinh hãi.
Đến rồi đến rồi! Bắt đầu đe dọa rồi!
Nhưng sắc mặt của cậu vẫn bình tĩnh, trầm mặc chốc lát, cậu khẽ cười nói: "Sư tôn, nếu như người không thể bảo vệ con, con sẽ quay về nhà, con nhất định sẽ không mang đến phiền toái cho người."
Ma Tôn nhướng mày ngạc nhiên: "Ngươi cho rằng ngươi trở thành đệ tử của bổn tôn rồi, Thần Vương Tần Đô sẽ còn toàn tâm toàn ý bảo vệ ngươi sao? Nếu ngươi thật sự trở về Tần Đô cùng ông ta, e là ông ta sẽ trằn trọc cả đêm, sợ ngươi là sứ giả do bổn tôn phái đến lấy đầu ông ta, có khi sẽ đi trước một bước vì đại nghĩa giệt thân cũng không chừng."
Giang Sở Dung:...
Cái đệt! Cậu quên mất Thần Vương Tần Đô cũng là một lão già âm hiểm, hiển nhiên Ma Tôn biết rất rõ tính cách của Thần Vương Tần Đô, tất nhiên có sao nói vậy.
Giang Sở Dung nghẹn khuất lặng lẽ cụp mắt xuống.
Ma Tôn âm thầm quan sát biểu cảm của Giang Sở Dung, ông ta mỉm cười, giọng nói lại ôn hòa đi một chút, đổi sang xưng hô khác: "Vi sư biết từ nhỏ ngươi đã chịu không ít khổ, vì để phụ vương công nhận mà tốn không ít công phu".
"Hôm nay vi sư cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi làm theo sắp đặt của vi sư, nhất định vi sư sẽ để ngươi dưới một người trên vạn người —— "
Giang Sở Dung sợ hãi đến biến sắc, vội vàng dập đầu nói: "Sư tôn! Đồ nhi thật sự không thích đàn ông, người đừng làm khó đồ nhi mà ——"
Chữ "mà" còn chưa kịp thốt ra, Ma Tôn đã lạnh mặt hất tay áo một cái, tàn nhẫn đánh bay Giang Sở Dung!
Giang Sở Dung lộn nhào mấy vòng trên mây, mặt mũi bầm tím dừng lại, hơi thở mỏng manh nói: "Xin sư tôn thứ lỗi, đồ nhi thật sự không thể..."
"Bổn tôn là muốn nhận ngươi làm nghĩa tử, trong đầu ngươi toàn là thứ gì đâu không vậy!"
"Ngươi không thích đàn ông, ngươi cho rằng bổn tôn sẽ thích sao?"
Lời cầu xin của Giang Sở Dung lập tức im bặt——
Một lúc sau, Giang Sở Dung nằm ngã ngửa trên tầng mây, tâm như tro tàn — đều là tại Văn Lăng trước đó tiếp thị quá mạnh, khiến cho cậu có định kiến, hu hu hu. Nếu biết sớm thì cậu đã không phải chịu thêm hai đòn như vậy.
Ma Tôn đi tới, từ trên cao liếc nhìn khuôn mặt bi phẫn của Giang Sở Dung, lạnh nhạt nói: "Đứng dậy."
Giang Sở Dung vùng vẫy một lúc, không dám trái lệnh Ma Tôn, bò dậy.
Ma Tôn bình tĩnh nhìn Giang Sở Dung, gió đêm thổi tung tà áo trắng như tuyết của ông ta, vẫn là bộ dạng xuất trần như một vị Thần.
Giang Sở Dung nhìn vẻ mặt này của Ma Tôn, trái tim cậu lại đập thình thịch, do dự một lúc, cậu chỉ đành bưng vết thương trên mặt, nghiêm túc nói: "Sư tôn có việc gì xin cứ sai bảo, nếu con làm được nhất định sẽ làm cho người."
Ánh mắt Ma Tôn khẽ động: "Như vậy còn được."
Giang Sở Dung âm thầm thở phào một hơi.
Giây tiếp theo, Ma Tôn giơ tay lên, ném một thứ gì đó cho Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung giơ tay nhận lấy, nhưng sau khi cậu cầm vật này vào trong tay, nhìn thoáng qua, máu cả người cậu đột nhiên ngưng đọng.
Vật này là... lệnh bài đệ tử của Vô Vọng Kiếm Phái.
Giang Sở Dung ngẩng phắt đầu lên nhìn Ma Tôn với vẻ mặt khó tin.
Ma Tôn: "Ngạc nhiên lắm sao? Lần đầu tiên nhìn thấy à?"
Giang Sở Dung cắn môi, rồi lại cắn môi, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Sư tôn, đây là... muốn con đến Kiếm Phái làm nội gián sao?"
Ma Tôn gật đầu, rồi chợt nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chỉ cần ngươi đồng ý trộm Vô Vọng Kiếm cho bổn tôn, bổn tôn sẽ nhận ngươi làm nghĩa tử trước, chờ ngươi lấy được kiếm về, bổn tôn sẽ phong ngươi làm Thái Tử."
"Chân chính dưới một người trên vạn người, ngươi cảm thấy sao?"
Đầu Giang Sở Dung nổ ầm ầm, rất lâu sau vẫn không thể phục hồi tinh thần.
Ngay lúc này, cậu cảm thấy Ma Tôn điên rồi, có lẽ cậu cũng điên rồi.
Nếu không, tại sao giữa cậu và Ma Tôn lại có thể xuất hiện đoạn đối thoại khó bề tưởng tượng như vậy chứ?
Ma Tôn, muốn cậu, một bán ma Động Uyên mới quen biết có ba ngày đến Vô Vọng Kiếm Phái của Nhân tộc nằm vùng, đánh cắp thanh Kiếm Thần trấn phái, còn lấy chức vị Thái Tử Ma tộc ra để hứa hẹn, đùa cái gì vậy?!
Ma Tôn nhìn vẻ mặt của Giang Sở Dung, như thể tất cả đều nằm trong dự liệu của ông ta, nhưng ngược lại ông ta chỉ cười nhạt.
"Có phải ngươi cho rằng bổn tôn điên rồi phải không?"
Giọng nói từ tính dễ nghe của Ma Tôn vang lên, Giang Sở Dung mới bất chợt định thần lại, lúc này, cậu nhìn nhìn Ma Tôn trước, sau đó lại nhìn mình, cuối cùng không nhịn được vươn tay ra nhéo mình một cái.
Đau nhói.
Đúng là thật rồi......
Một lúc sau, Giang Sở Dung hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nhìn Ma Tôn rồi nói: "Sư tôn, tại sao lại là con?"
Cho dù hôm nay cậu phải chết, thì cũng phải chết một cách rõ ràng.
Khi Ma Tôn nhìn ánh mắt của Giang Sở Dung, con ngươi ông ta hơi tối đi, cuối cùng ông ta thu hồi tầm mắt, nói: "Ngươi là con lai giữa người và ma, trà trộn vào cũng không dễ bị chú ý."
Giang Sở Dung: "Nhưng mà sư tôn, con lai giữa người và ma cũng không ít phải không?"
Cậu không tin.
Nghe thấy câu này, Ma Tôn im lặng một lúc, cuối cùng ý vị sâu xa liếc nhìn Giang Sở Dung.
Nhìn ánh mắt vô cùng sợ hãi nhưng vẫn ngoan cố không nao núng của Giang Sở Dung, lần này, Ma Tôn cuối cùng cũng nói ra sự thật.
Ông ta bình tĩnh nói: "Ngươi có thể tu thành Động Uyên Thần Sơn, lại song tu công pháp Vô Vọng Kiếm Phái, không đi làm nội gián thì thật lãng phí nhân tài."
Đầu Giang Sở Dung nổ "uỳnh" một tiếng, cậu cũng không thèm che giấu nữa, chỉ biết nhìn Ma Tôn trước mặt bằng ánh mắt không thể tin được.
Ma Tôn cũng đồng thời yên lặng nhìn cậu, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, thâm trầm vô tận.
Bị một đôi mắt như có thể nhìn thấu mọi thứ nhìn chằm chằm như vậy, Giang Sở Dung không rét mà run, trộm rùng mình một cái.
Nhưng ngay sau đó, Ma Tôn lặng lẽ thu hồi ánh mắt không nhìn Giang Sở Dung nữa.
Ông ta chắp tay sau lưng nói: "Bổn tôn biết chuyện này đối với ngươi thật sự không phải chuyện gì dễ dàng, bổn tôn cũng không ép buộc ngươi. Ba ngày sau, vào ngày chính thức thu nhận đồ đệ, ngươi hãy cho bổn tôn một câu trả lời thuyết phục. Nếu ngươi đồng ý, bổn tôn sẽ lập tức nhận ngươi làm nghĩa tử, đối xử với ngươi như một Hoàng Tử."
Giang Sở Dung cắn chặt răng: "Vậy nếu con không đồng ý thì sao?"
Ma Tôn: "Ngươi đoán xem?"
Giang Sở Dung:...
Đầu lưỡi Giang Sở Dung tê dại, cậu nhịn không được muốn hỏi thêm chút gì đó, nhưng Ma Tôn lại đột nhiên mở miệng nói: "Đêm nay đến đây thôi, ngươi đi về trước đi, tiểu bằng hữu của ngươi trở về rồi."
Giang Sở Dung:?
Giây tiếp theo, ống tay áo trắng tuyết của Ma Tôn xẹt qua mặt Giang Sở Dung, làn mây dưới chân cậu đột nhiên tản ra, cả người cậu cứ thế từ trên trời rơi thẳng xuống!
Giang Sở Dung:!!!
Cảm giác kí/ch thích và kinh hoàng khi đột ngột rơi từ trên cao xuống khiến tim Giang Sở Dung đập loạn xạ, hô hấp cũng ngừng lại đột ngột, toàn thân co quắp cứng đờ.
Cậu muốn hét lên, nhưng bên tai chỉ có tiếng gió rít gào, miệng cậu cũng trở nên cứng ngắc, chẳng thể thốt ra tiếng nào.
Ngẩng đầu nhìn lên, bạch y vẫn đứng ở trên mây, xung quanh là biển mây mênh mông cùng sao trời chi chít, nhàn nhã như tiên tử.
Nhưng bóng dáng ấy lúc này rơi vào trong mắt Giang Sở Dung còn đáng sợ hơn cả Tu La khát máu...
"...Tỉnh dậy đi! Mau tỉnh dậy! Ngươi bị bóng đè rồi!"
Một giọng nói lo lắng chợt gần chợt xa truyền đến tai Giang Sở Dung.
Cả người Giang Sở Dung cứng đờ lạnh ngắt, cuộn tròn thành một quả bóng.
Cuối cùng, ai đó sốt ruột lắm rồi.
Một mảng da ấm áp dán mạnh vào trán Giang Sở Dung, điên cuồng truyền thần thức vào——
"Giang Sở Dung, tỉnh lại ngay!"
Trong quá trình rơi xuống, Giang Sở Dung chỉ cảm thấy xung quanh ngày càng lạnh, càng tối hơn, như thể cậu đang nằm trong hầm băng vậy. Cũng không thấy được mây và sao trên trời nữa rồi.
Lúc đầu, cậu còn cố gắng vùng vẫy, nhưng dần dần, cả người cậu tê cứng chẳng thể cử động được nữa.
Thần trí cũng dần bị ăn mòn và tiêu tan trong bóng tối vô tận này...
Cho đến khi ——
Một luồng sáng cực kỳ mãnh liệt và nóng bỏng chiếu vào!
Giang Sở Dung ngỡ ngàng bất thình lình mở to mắt ra, liền thấy Văn Lăng đang tắm mình trong ánh sáng, mày kiếm cau chặt, từ trên không trung dang tay về phía cậu——
Giang Sở Dung theo bản năng cố gắng hết sức vươn tay về phía Văn Lăng.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Khoảnh khắc Văn Lăng nắm lấy tay Giang Sở Dung, cuối cùng Giang Sở Dung cũng cảm nhận được một hơi ấm cực kỳ an toàn.
Giây tiếp theo, Văn Lăng dùng sức kéo mạnh Giang Sở Dung ra khỏi bóng tối nhơ nhuốc, ôm cậu vào lòng.
Hơi ấm bao bọc lấy Giang Sở Dung, đến lúc này, từng thớ cơ thịt căng chặt trên người cậu mới có thể thả lỏng, không kìm được chậm rãi tựa vào lòng Văn Lăng, nhắm mắt lại.
Ánh sáng lóe lên!
•
Khi Giang Sở Dung tỉnh dậy từ trong vòng tay của Văn Lăng, đầu óc cậu vẫn còn mơ màng, mở mắt ra bình tĩnh một hồi lâu mới từ từ hồi phục lại, viền mắt của cậu bất giác đỏ lên.
Văn Lăng vốn định răn dạy Giang Sở Dung tại sao lại ngủ ở trong Ma Cung mà không hề phòng bị gì, nhưng nhìn thấy hai viền mắt đỏ bừng của Giang Sở Dung, hắn cau chặt mày, cũng không nói ra mấy lời trách cứ, chỉ thấp giọng hỏi: "Ngươi đỡ hơn chưa?"
Nghe thấy giọng nói của Văn Lăng, Giang Sở Dung rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút, cậu lặng lẽ nhướng hàng mi dài liếc nhìn Văn Lăng.
Bốn mắt nhìn nhau, Văn Lăng đột nhiên cảm thấy bầu không khí có hơi kỳ lạ.
Kết quả khoảnh khắc tiếp theo, Giang Sở Dung đột nhiên bổ nhào tới, ôm chặt lấy hắn.
Văn Lăng lập tức buộc chặt cả người, không biết làm sao.
Nhưng ngay sau đó, hắn cảm nhận được cơ thể mềm mại dán lên người hắn của Giang Sở Dung lạnh vô cùng, lạnh đến mức run lên lẩy bẩy.
Sau một lúc im lặng, Văn Lăng chần chừ một chút, nhưng vẫn từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Giang Sở Dung, an ủi Giang Sở Dung từng chút một bằng một động tác có hơi vụng về nhưng lại rất đỗi dịu dàng.
Giang Sở Dung dựa vào lồ.ng ngực ấm áp dày rộng của Văn Lăng, hít vào mùi hương quen thuộc, cuối cùng cũng hoàn hồn lại sau cơn ngạt thở như sắp chết vừa rồi.
Hồi lâu sau, hàng mi dài của cậu run lên, cậu hít sâu một hơi, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Ta không sao rồi."
Văn Lăng cảm giác được gì đó, động tác vỗ lưng của hắn chậm rãi dừng lại, sau đó rất tự nhiên buông xuống vòng tay đang ôm Giang Sở Dung, kéo cậu ra khỏi lồ.ng ngực mình, thấp giọng nghiêm túc hỏi: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
"Sao ngươi lại bị bóng đè ở trong Ma Cung? Vị Thần Vương nào lại dám to gan như vậy?"
Giang Sở Dung nghe thấy lời này, khóe môi cậu hiện lên một tia cười bất đắc dĩ, thật lâu sau mới ngước mắt lên, nhìn Văn Lăng, thở dài nói: "Không phải Thần Vương, là Ma Tôn."
Văn Lăng nghe vậy, đồng tử đột nhiên co rụt lại, lập tức dùng sức nắm lấy cổ tay Giang Sở Dung, trầm giọng nói: "Ông ta không làm gì ngươi chứ?"
Giang Sở Dung hiện tại đã thoát khỏi nỗi sợ hãi khi rơi từ trên cao xuống nên đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Bây giờ thấy Văn Lăng căng thẳng như vậy, cậu khẽ lắc đầu, ngược lại còn vỗ vỗ mu bàn tay đang nắm tay cậu của Văn Lăng, an ủi hắn: "Chàng đừng lo lắng, ông ta không có làm gì ta hết, ông ta chỉ muốn ta làm một chuyện thôi."
Văn Lăng không thu tay lại, trầm giọng nói: "Làm chuyện gì?"
Giang Sở Dung trầm tư một lát: "Chuyện dài lắm."
Có lẽ Văn Lăng cảm nhận được sự đắn đo của Giang Sở Dung, hắn im lặng nhìn Giang Sở Dung một lúc, sau đó vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế: "Ngươi nhắm mắt lại, nằm xuống đi, chúng ta từ từ nói."
Khi Giang Sở Dung nghe thấy giọng nói của Văn Lăng vang lên trong biển ý thức, cậu ngây người giây lát, bất giác mỉm cười.
"Ừm."
Cứ như vậy, hai người nằm đối diện nhau.
Văn Lăng nhìn Giang Sở Dung: "Ngủ đi."
Giang Sở Dung hiểu ý mỉm cười: "Ngủ ngon."
Hai người song song nhắm mắt lại.
•
Một lúc sau, Giang Sở Dung nhìn thấy Văn Lăng đang trôi nổi trong biển thức của mình, không khỏi lộ ra vẻ tò mò.
Cậu chọt Văn Lăng một cái, ngạc nhiên nói: "Vừa mềm vừa nóng, còn có thể chơi như vậy sao?"
Không ngờ còn có kiểu trò chuyện phiên bản 3D như thế này.
Văn Lăng không nói nên lời, vừa rồi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Giang Sở Dung, hắn cứ tưởng Giang Sở Dung đã bị Ma Tôn làm gì đó rồi, nhưng bây giờ xem ra, hắn đã lo lắng nhiều quá rồi...
Nhìn vẻ mặt của Văn Lăng, Giang Sở Dung nhạy bén cảm nhận được Văn Lăng đang mất kiên nhẫn, cậu ho khan một tiếng, nói: "Ma Tôn tìm ta là muốn ta đi làm nội gián cho ông ấy, đến núi Vô Vọng trộm kiếm Vô Vọng. Còn nói nếu lấy được kiếm Vô Vọng sẽ phong ta làm Thái Tử, để ta dưới một người trên vạn người."
Văn Lăng:???
Giang Sở Dung trầm mặc chốc lát: "Có phải chàng cũng cảm thấy ông ấy điên rồi không? Khi đó ta cũng nghĩ như vậy."
Văn Lăng lộ ra vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
Giang Sở Dung: "Sau đó ta vẫn chưa đồng ý, ông ấy để ta suy nghĩ ba ngày, ba ngày sau trả lời ông ấy."
Sắc mặt Văn Lăng nghiêm túc thêm vài phần: "Ba ngày sau ông ta muốn động thủ sao?"
Giang Sở Dung hơi do dự: "Chắc là vậy... Ông ấy bảo ta thử đoán xem."
Văn Lăng:...
———-
Tác giả:
– Văn Lăng muốn nói ra những điều muốn nói nhưng lại thôi.
– Giang Sở Dung: Mình cừ thật!
– Ma Tôn: Làm Thái Tử của bổn tôn không tốt sao?
Giang Sở Dung ngồi chồm hỗm trên đám mây với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, gương mặt sưng vù nhìn không ra hình dạng.
Cơ thể bị thương chưa chắc sẽ ảnh hưởng đến thần hồn, nhưng thần hồn bị thương nhất định sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, Giang Sở Dung đã có thể tưởng tượng được sáng mai tỉnh lại mình sẽ thê thảm như thế nào.
Vết máu bên môi Ma Tôn đã được lau sạch, dung mạo lại trở về dáng vẻ thần tiên, ông ta thản nhiên nói: "Lớn đầu vậy rồi còn không biết tôn sư trọng đạo, đáng đánh."
Khóe miệng Giang Sở Dung co quắp, cậu rất muốn nói thêm mấy câu phản bác, nhưng nỗi đau trên mặt khiến cậu phải kìm lại.
Thật lâu sau, Giang Sở Dung nhấc lên mí mắt, lẳng lặng liếc nhìn bạch y đang đứng trước gió ở bên cạnh, không chút khí lực hỏi một câu: "Sư tôn đưa con đi xem những thứ này, chắc không phải chỉ là xem trò vui đâu nhỉ?"
Cậu không tin.
Chuyện trọng đại như vậy, Ma Tôn kéo cậu tham gia cùng chắc chắn phải có âm mưu khác.
Quả nhiên, vừa nghe thấy câu này, Ma Tôn cười nhạt một tiếng, nhìn qua: "Hóa ra ngươi cũng không ngốc."
Giang Sở Dung khẽ cười: Cậu đâu có ngốc, nhưng so với lão già âm hiểm chuyên đi lừa gạt người khác thì cậu vẫn còn kém xa.
Ma Tôn phớt lờ hàm ý trong nụ cười của Giang Sở Dung, quay đầu đi thong thả nói: "Như ngươi thấy đó, năm xưa sau khi Kiếm Thần khai thiên đã bị vi sư đánh lén, thương thế càng ngày càng trở nặng, bây giờ đã không thể tỉnh lại được nữa. Nhân tộc bây giờ không có người chống lưng, đầy rẫy cơ hội."
Giang Sở Dung im lặng một lúc, rất muốn phản pháo lại một câu: Nếu thật sự đầy rẫy cơ hội thì sao ông vẫn bị Cố Minh Tiêu đánh cho tè ra quần thế?
Có lẽ Ma Tôn đã nhìn ra suy nghĩ của Giang Sở Dung, ông ta không tức giận mà chỉ cười khẽ nói: "Thằng nhóc đó chẳng qua chỉ là tu vi Pháp Tướng hậu kỳ, dựa vào hắn làm sao có thể đả thương được bổn tôn? Ngươi cũng quá coi thường bổn tôn rồi."
Giang Sở Dung lộ ra vẻ nghi hoặc, quan sát Ma Tôn từ trên xuống dưới, mặc dù thần hồn của Ma Tôn đã không còn nôn ra máu nữa, nhưng sắc mặt của ông ta vẫn còn hơi tái, không giống như là không hề hấn gì.
Chẳng lẽ Ma Tôn có sở thích giả vờ yếu đuối sao?
Giang Sở Dung còn chưa nghĩ kỹ thì Ma Tôn đã giơ nắm đấm cốc vào đầu cậu một cái, âm trầm nói: "Hắn có thể đả thương bổn tôn là vì bổn tôn đã bị Kiếm Thần đánh trọng thương bằng thanh kiếm của Tổ Thần, để lại một vết kiếm không thể chữa khỏi. Vừa rồi hắn dùng kiếm của Tổ Thần công kích, tự nhiên sẽ khơi dậy vết thương cũ của bổn tôn, nếu không phải vậy, bổn tôn làm gì để mắt tới một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch cảnh giới Pháp Tướng như hắn."
Ma Tôn vừa giải thích như vậy, Giang Sở Dung liền hiểu ra —— thì ra là như vậy, hèn gì Ma Tôn biết rõ Kiếm Thần đã bị thương nặng đến như vậy nhưng vẫn không dám tấn công Nhân tộc, hóa ra là vì sợ thanh kiếm của Tổ Thần.
Nhưng ngay lập tức, trong lòng Giang Sở Dung lại gióng lên hồi chuông cảnh báo —— tại sao Ma Tôn lại nói cho cậu biết những điều này?
Phải biết rằng cho dù ở bất cứ đâu thì đều có chung một quy luật, bạn biết càng nhiều, chết càng sớm.
Chắc chắn Ma Tôn không hơi đâu rảnh rỗi nửa đêm đưa cậu đi xem những thứ này, lại còn giải thích cho cậu nhiều như thế.
Vậy nên, mục đích của Ma Tôn là gì?
Quả nhiên, một giây sau, Ma Tôn khẽ nói: "Đồ đệ, với trình độ của ngươi bây giờ, muốn ngồi vững vị trí đại đệ tử của bổn tôn vẫn còn khó lắm."
"Vết thương cũ của bổn tôn còn chưa lành, mười hai vị Thần Vương lại như hổ rình mồi, lỡ như ngày nào đó bổn tôn sơ suất, ngươi có thể sẽ bị một vị Thần Vương nào đó bóp chết."
Giang Sở Dung kinh hãi.
Đến rồi đến rồi! Bắt đầu đe dọa rồi!
Nhưng sắc mặt của cậu vẫn bình tĩnh, trầm mặc chốc lát, cậu khẽ cười nói: "Sư tôn, nếu như người không thể bảo vệ con, con sẽ quay về nhà, con nhất định sẽ không mang đến phiền toái cho người."
Ma Tôn nhướng mày ngạc nhiên: "Ngươi cho rằng ngươi trở thành đệ tử của bổn tôn rồi, Thần Vương Tần Đô sẽ còn toàn tâm toàn ý bảo vệ ngươi sao? Nếu ngươi thật sự trở về Tần Đô cùng ông ta, e là ông ta sẽ trằn trọc cả đêm, sợ ngươi là sứ giả do bổn tôn phái đến lấy đầu ông ta, có khi sẽ đi trước một bước vì đại nghĩa giệt thân cũng không chừng."
Giang Sở Dung:...
Cái đệt! Cậu quên mất Thần Vương Tần Đô cũng là một lão già âm hiểm, hiển nhiên Ma Tôn biết rất rõ tính cách của Thần Vương Tần Đô, tất nhiên có sao nói vậy.
Giang Sở Dung nghẹn khuất lặng lẽ cụp mắt xuống.
Ma Tôn âm thầm quan sát biểu cảm của Giang Sở Dung, ông ta mỉm cười, giọng nói lại ôn hòa đi một chút, đổi sang xưng hô khác: "Vi sư biết từ nhỏ ngươi đã chịu không ít khổ, vì để phụ vương công nhận mà tốn không ít công phu".
"Hôm nay vi sư cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi làm theo sắp đặt của vi sư, nhất định vi sư sẽ để ngươi dưới một người trên vạn người —— "
Giang Sở Dung sợ hãi đến biến sắc, vội vàng dập đầu nói: "Sư tôn! Đồ nhi thật sự không thích đàn ông, người đừng làm khó đồ nhi mà ——"
Chữ "mà" còn chưa kịp thốt ra, Ma Tôn đã lạnh mặt hất tay áo một cái, tàn nhẫn đánh bay Giang Sở Dung!
Giang Sở Dung lộn nhào mấy vòng trên mây, mặt mũi bầm tím dừng lại, hơi thở mỏng manh nói: "Xin sư tôn thứ lỗi, đồ nhi thật sự không thể..."
"Bổn tôn là muốn nhận ngươi làm nghĩa tử, trong đầu ngươi toàn là thứ gì đâu không vậy!"
"Ngươi không thích đàn ông, ngươi cho rằng bổn tôn sẽ thích sao?"
Lời cầu xin của Giang Sở Dung lập tức im bặt——
Một lúc sau, Giang Sở Dung nằm ngã ngửa trên tầng mây, tâm như tro tàn — đều là tại Văn Lăng trước đó tiếp thị quá mạnh, khiến cho cậu có định kiến, hu hu hu. Nếu biết sớm thì cậu đã không phải chịu thêm hai đòn như vậy.
Ma Tôn đi tới, từ trên cao liếc nhìn khuôn mặt bi phẫn của Giang Sở Dung, lạnh nhạt nói: "Đứng dậy."
Giang Sở Dung vùng vẫy một lúc, không dám trái lệnh Ma Tôn, bò dậy.
Ma Tôn bình tĩnh nhìn Giang Sở Dung, gió đêm thổi tung tà áo trắng như tuyết của ông ta, vẫn là bộ dạng xuất trần như một vị Thần.
Giang Sở Dung nhìn vẻ mặt này của Ma Tôn, trái tim cậu lại đập thình thịch, do dự một lúc, cậu chỉ đành bưng vết thương trên mặt, nghiêm túc nói: "Sư tôn có việc gì xin cứ sai bảo, nếu con làm được nhất định sẽ làm cho người."
Ánh mắt Ma Tôn khẽ động: "Như vậy còn được."
Giang Sở Dung âm thầm thở phào một hơi.
Giây tiếp theo, Ma Tôn giơ tay lên, ném một thứ gì đó cho Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung giơ tay nhận lấy, nhưng sau khi cậu cầm vật này vào trong tay, nhìn thoáng qua, máu cả người cậu đột nhiên ngưng đọng.
Vật này là... lệnh bài đệ tử của Vô Vọng Kiếm Phái.
Giang Sở Dung ngẩng phắt đầu lên nhìn Ma Tôn với vẻ mặt khó tin.
Ma Tôn: "Ngạc nhiên lắm sao? Lần đầu tiên nhìn thấy à?"
Giang Sở Dung cắn môi, rồi lại cắn môi, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Sư tôn, đây là... muốn con đến Kiếm Phái làm nội gián sao?"
Ma Tôn gật đầu, rồi chợt nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chỉ cần ngươi đồng ý trộm Vô Vọng Kiếm cho bổn tôn, bổn tôn sẽ nhận ngươi làm nghĩa tử trước, chờ ngươi lấy được kiếm về, bổn tôn sẽ phong ngươi làm Thái Tử."
"Chân chính dưới một người trên vạn người, ngươi cảm thấy sao?"
Đầu Giang Sở Dung nổ ầm ầm, rất lâu sau vẫn không thể phục hồi tinh thần.
Ngay lúc này, cậu cảm thấy Ma Tôn điên rồi, có lẽ cậu cũng điên rồi.
Nếu không, tại sao giữa cậu và Ma Tôn lại có thể xuất hiện đoạn đối thoại khó bề tưởng tượng như vậy chứ?
Ma Tôn, muốn cậu, một bán ma Động Uyên mới quen biết có ba ngày đến Vô Vọng Kiếm Phái của Nhân tộc nằm vùng, đánh cắp thanh Kiếm Thần trấn phái, còn lấy chức vị Thái Tử Ma tộc ra để hứa hẹn, đùa cái gì vậy?!
Ma Tôn nhìn vẻ mặt của Giang Sở Dung, như thể tất cả đều nằm trong dự liệu của ông ta, nhưng ngược lại ông ta chỉ cười nhạt.
"Có phải ngươi cho rằng bổn tôn điên rồi phải không?"
Giọng nói từ tính dễ nghe của Ma Tôn vang lên, Giang Sở Dung mới bất chợt định thần lại, lúc này, cậu nhìn nhìn Ma Tôn trước, sau đó lại nhìn mình, cuối cùng không nhịn được vươn tay ra nhéo mình một cái.
Đau nhói.
Đúng là thật rồi......
Một lúc sau, Giang Sở Dung hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nhìn Ma Tôn rồi nói: "Sư tôn, tại sao lại là con?"
Cho dù hôm nay cậu phải chết, thì cũng phải chết một cách rõ ràng.
Khi Ma Tôn nhìn ánh mắt của Giang Sở Dung, con ngươi ông ta hơi tối đi, cuối cùng ông ta thu hồi tầm mắt, nói: "Ngươi là con lai giữa người và ma, trà trộn vào cũng không dễ bị chú ý."
Giang Sở Dung: "Nhưng mà sư tôn, con lai giữa người và ma cũng không ít phải không?"
Cậu không tin.
Nghe thấy câu này, Ma Tôn im lặng một lúc, cuối cùng ý vị sâu xa liếc nhìn Giang Sở Dung.
Nhìn ánh mắt vô cùng sợ hãi nhưng vẫn ngoan cố không nao núng của Giang Sở Dung, lần này, Ma Tôn cuối cùng cũng nói ra sự thật.
Ông ta bình tĩnh nói: "Ngươi có thể tu thành Động Uyên Thần Sơn, lại song tu công pháp Vô Vọng Kiếm Phái, không đi làm nội gián thì thật lãng phí nhân tài."
Đầu Giang Sở Dung nổ "uỳnh" một tiếng, cậu cũng không thèm che giấu nữa, chỉ biết nhìn Ma Tôn trước mặt bằng ánh mắt không thể tin được.
Ma Tôn cũng đồng thời yên lặng nhìn cậu, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, thâm trầm vô tận.
Bị một đôi mắt như có thể nhìn thấu mọi thứ nhìn chằm chằm như vậy, Giang Sở Dung không rét mà run, trộm rùng mình một cái.
Nhưng ngay sau đó, Ma Tôn lặng lẽ thu hồi ánh mắt không nhìn Giang Sở Dung nữa.
Ông ta chắp tay sau lưng nói: "Bổn tôn biết chuyện này đối với ngươi thật sự không phải chuyện gì dễ dàng, bổn tôn cũng không ép buộc ngươi. Ba ngày sau, vào ngày chính thức thu nhận đồ đệ, ngươi hãy cho bổn tôn một câu trả lời thuyết phục. Nếu ngươi đồng ý, bổn tôn sẽ lập tức nhận ngươi làm nghĩa tử, đối xử với ngươi như một Hoàng Tử."
Giang Sở Dung cắn chặt răng: "Vậy nếu con không đồng ý thì sao?"
Ma Tôn: "Ngươi đoán xem?"
Giang Sở Dung:...
Đầu lưỡi Giang Sở Dung tê dại, cậu nhịn không được muốn hỏi thêm chút gì đó, nhưng Ma Tôn lại đột nhiên mở miệng nói: "Đêm nay đến đây thôi, ngươi đi về trước đi, tiểu bằng hữu của ngươi trở về rồi."
Giang Sở Dung:?
Giây tiếp theo, ống tay áo trắng tuyết của Ma Tôn xẹt qua mặt Giang Sở Dung, làn mây dưới chân cậu đột nhiên tản ra, cả người cậu cứ thế từ trên trời rơi thẳng xuống!
Giang Sở Dung:!!!
Cảm giác kí/ch thích và kinh hoàng khi đột ngột rơi từ trên cao xuống khiến tim Giang Sở Dung đập loạn xạ, hô hấp cũng ngừng lại đột ngột, toàn thân co quắp cứng đờ.
Cậu muốn hét lên, nhưng bên tai chỉ có tiếng gió rít gào, miệng cậu cũng trở nên cứng ngắc, chẳng thể thốt ra tiếng nào.
Ngẩng đầu nhìn lên, bạch y vẫn đứng ở trên mây, xung quanh là biển mây mênh mông cùng sao trời chi chít, nhàn nhã như tiên tử.
Nhưng bóng dáng ấy lúc này rơi vào trong mắt Giang Sở Dung còn đáng sợ hơn cả Tu La khát máu...
"...Tỉnh dậy đi! Mau tỉnh dậy! Ngươi bị bóng đè rồi!"
Một giọng nói lo lắng chợt gần chợt xa truyền đến tai Giang Sở Dung.
Cả người Giang Sở Dung cứng đờ lạnh ngắt, cuộn tròn thành một quả bóng.
Cuối cùng, ai đó sốt ruột lắm rồi.
Một mảng da ấm áp dán mạnh vào trán Giang Sở Dung, điên cuồng truyền thần thức vào——
"Giang Sở Dung, tỉnh lại ngay!"
Trong quá trình rơi xuống, Giang Sở Dung chỉ cảm thấy xung quanh ngày càng lạnh, càng tối hơn, như thể cậu đang nằm trong hầm băng vậy. Cũng không thấy được mây và sao trên trời nữa rồi.
Lúc đầu, cậu còn cố gắng vùng vẫy, nhưng dần dần, cả người cậu tê cứng chẳng thể cử động được nữa.
Thần trí cũng dần bị ăn mòn và tiêu tan trong bóng tối vô tận này...
Cho đến khi ——
Một luồng sáng cực kỳ mãnh liệt và nóng bỏng chiếu vào!
Giang Sở Dung ngỡ ngàng bất thình lình mở to mắt ra, liền thấy Văn Lăng đang tắm mình trong ánh sáng, mày kiếm cau chặt, từ trên không trung dang tay về phía cậu——
Giang Sở Dung theo bản năng cố gắng hết sức vươn tay về phía Văn Lăng.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Khoảnh khắc Văn Lăng nắm lấy tay Giang Sở Dung, cuối cùng Giang Sở Dung cũng cảm nhận được một hơi ấm cực kỳ an toàn.
Giây tiếp theo, Văn Lăng dùng sức kéo mạnh Giang Sở Dung ra khỏi bóng tối nhơ nhuốc, ôm cậu vào lòng.
Hơi ấm bao bọc lấy Giang Sở Dung, đến lúc này, từng thớ cơ thịt căng chặt trên người cậu mới có thể thả lỏng, không kìm được chậm rãi tựa vào lòng Văn Lăng, nhắm mắt lại.
Ánh sáng lóe lên!
•
Khi Giang Sở Dung tỉnh dậy từ trong vòng tay của Văn Lăng, đầu óc cậu vẫn còn mơ màng, mở mắt ra bình tĩnh một hồi lâu mới từ từ hồi phục lại, viền mắt của cậu bất giác đỏ lên.
Văn Lăng vốn định răn dạy Giang Sở Dung tại sao lại ngủ ở trong Ma Cung mà không hề phòng bị gì, nhưng nhìn thấy hai viền mắt đỏ bừng của Giang Sở Dung, hắn cau chặt mày, cũng không nói ra mấy lời trách cứ, chỉ thấp giọng hỏi: "Ngươi đỡ hơn chưa?"
Nghe thấy giọng nói của Văn Lăng, Giang Sở Dung rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút, cậu lặng lẽ nhướng hàng mi dài liếc nhìn Văn Lăng.
Bốn mắt nhìn nhau, Văn Lăng đột nhiên cảm thấy bầu không khí có hơi kỳ lạ.
Kết quả khoảnh khắc tiếp theo, Giang Sở Dung đột nhiên bổ nhào tới, ôm chặt lấy hắn.
Văn Lăng lập tức buộc chặt cả người, không biết làm sao.
Nhưng ngay sau đó, hắn cảm nhận được cơ thể mềm mại dán lên người hắn của Giang Sở Dung lạnh vô cùng, lạnh đến mức run lên lẩy bẩy.
Sau một lúc im lặng, Văn Lăng chần chừ một chút, nhưng vẫn từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Giang Sở Dung, an ủi Giang Sở Dung từng chút một bằng một động tác có hơi vụng về nhưng lại rất đỗi dịu dàng.
Giang Sở Dung dựa vào lồ.ng ngực ấm áp dày rộng của Văn Lăng, hít vào mùi hương quen thuộc, cuối cùng cũng hoàn hồn lại sau cơn ngạt thở như sắp chết vừa rồi.
Hồi lâu sau, hàng mi dài của cậu run lên, cậu hít sâu một hơi, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Ta không sao rồi."
Văn Lăng cảm giác được gì đó, động tác vỗ lưng của hắn chậm rãi dừng lại, sau đó rất tự nhiên buông xuống vòng tay đang ôm Giang Sở Dung, kéo cậu ra khỏi lồ.ng ngực mình, thấp giọng nghiêm túc hỏi: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
"Sao ngươi lại bị bóng đè ở trong Ma Cung? Vị Thần Vương nào lại dám to gan như vậy?"
Giang Sở Dung nghe thấy lời này, khóe môi cậu hiện lên một tia cười bất đắc dĩ, thật lâu sau mới ngước mắt lên, nhìn Văn Lăng, thở dài nói: "Không phải Thần Vương, là Ma Tôn."
Văn Lăng nghe vậy, đồng tử đột nhiên co rụt lại, lập tức dùng sức nắm lấy cổ tay Giang Sở Dung, trầm giọng nói: "Ông ta không làm gì ngươi chứ?"
Giang Sở Dung hiện tại đã thoát khỏi nỗi sợ hãi khi rơi từ trên cao xuống nên đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Bây giờ thấy Văn Lăng căng thẳng như vậy, cậu khẽ lắc đầu, ngược lại còn vỗ vỗ mu bàn tay đang nắm tay cậu của Văn Lăng, an ủi hắn: "Chàng đừng lo lắng, ông ta không có làm gì ta hết, ông ta chỉ muốn ta làm một chuyện thôi."
Văn Lăng không thu tay lại, trầm giọng nói: "Làm chuyện gì?"
Giang Sở Dung trầm tư một lát: "Chuyện dài lắm."
Có lẽ Văn Lăng cảm nhận được sự đắn đo của Giang Sở Dung, hắn im lặng nhìn Giang Sở Dung một lúc, sau đó vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế: "Ngươi nhắm mắt lại, nằm xuống đi, chúng ta từ từ nói."
Khi Giang Sở Dung nghe thấy giọng nói của Văn Lăng vang lên trong biển ý thức, cậu ngây người giây lát, bất giác mỉm cười.
"Ừm."
Cứ như vậy, hai người nằm đối diện nhau.
Văn Lăng nhìn Giang Sở Dung: "Ngủ đi."
Giang Sở Dung hiểu ý mỉm cười: "Ngủ ngon."
Hai người song song nhắm mắt lại.
•
Một lúc sau, Giang Sở Dung nhìn thấy Văn Lăng đang trôi nổi trong biển thức của mình, không khỏi lộ ra vẻ tò mò.
Cậu chọt Văn Lăng một cái, ngạc nhiên nói: "Vừa mềm vừa nóng, còn có thể chơi như vậy sao?"
Không ngờ còn có kiểu trò chuyện phiên bản 3D như thế này.
Văn Lăng không nói nên lời, vừa rồi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Giang Sở Dung, hắn cứ tưởng Giang Sở Dung đã bị Ma Tôn làm gì đó rồi, nhưng bây giờ xem ra, hắn đã lo lắng nhiều quá rồi...
Nhìn vẻ mặt của Văn Lăng, Giang Sở Dung nhạy bén cảm nhận được Văn Lăng đang mất kiên nhẫn, cậu ho khan một tiếng, nói: "Ma Tôn tìm ta là muốn ta đi làm nội gián cho ông ấy, đến núi Vô Vọng trộm kiếm Vô Vọng. Còn nói nếu lấy được kiếm Vô Vọng sẽ phong ta làm Thái Tử, để ta dưới một người trên vạn người."
Văn Lăng:???
Giang Sở Dung trầm mặc chốc lát: "Có phải chàng cũng cảm thấy ông ấy điên rồi không? Khi đó ta cũng nghĩ như vậy."
Văn Lăng lộ ra vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
Giang Sở Dung: "Sau đó ta vẫn chưa đồng ý, ông ấy để ta suy nghĩ ba ngày, ba ngày sau trả lời ông ấy."
Sắc mặt Văn Lăng nghiêm túc thêm vài phần: "Ba ngày sau ông ta muốn động thủ sao?"
Giang Sở Dung hơi do dự: "Chắc là vậy... Ông ấy bảo ta thử đoán xem."
Văn Lăng:...
———-
Tác giả:
– Văn Lăng muốn nói ra những điều muốn nói nhưng lại thôi.
– Giang Sở Dung: Mình cừ thật!
– Ma Tôn: Làm Thái Tử của bổn tôn không tốt sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.