Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 2: Gã là tình nhân của ngươi, ngươi xuống tay được sao?
Hậu Giản
02/04/2024
“Tiểu ma đầu chạy rồi! Mau đi bẩm báo với đại sư huynh và các trưởng lão!”
“Rõ ràng là có hai tầng cấm chế, làm sao có thể bị tiểu ma đầu kia phá giải được? Chẳng lẽ trong môn phái có nội gián sao?”
“Khoan đã, ở đây có người!” Tiếng hô hoán của các đệ tử xen lẫn với ánh kiếm chiếu khắp nơi và tiếng bước chân lộn xộn truyền đến.
Có ánh lửa sáng rực chiếu vào khuôn mặt của Giang Sở Dung, cũng soi rõ trận pháp Huyết Tế bên cạnh Giang Sở Dung, lập tức khiến cho không ít đệ tử phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Lúc này, Giang Sở Dung đang nghiêng người dựa vào gốc cây, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, hàng mi dài rậm như lông chim đổ lên mi mắt một bóng xanh mờ, mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh dính bết vào trán, trông như sắp chết đến nơi.
Hai cổ tay lộ ra ngoài của cậu máu me đầm đìa, rõ ràng có kẻ đã lấy máu của cậu.
Nhưng... không hiểu sao, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Giang Sở Dung, đa số các đệ tử đều giật giật khóe miệng, im lặng một cách kỳ lạ.
Họ nhận ra Giang Sở Dung, tên công tử bột cam tâm tình nguyện làm thế thân của Cố Minh Tiêu, chung đụng mập mờ với nhiều đệ tử, còn không biết xấu hổ quậy phá ở trong môn phái.
Với lại xem chừng việc chạy trốn của tiểu ma đầu ắt hẳn có liên quan đến Giang Sở Dung. Tiểu ma đầu còn có một cấm chế nữa bị phong ấn, nói không chừng chính Giang Sở Dung đã giúp tiểu ma đầu giải trừ một cấm chế trước, tiểu ma đầu mới có thể dễ dàng phá bỏ hai cấm chế rồi chạy trốn khỏi núi Vô Vọng.
Tên điên này có gì mà không thể làm chứ?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của các đệ tử càng thêm kỳ lạ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết phải làm sao.
Bỗng nhiên, hàng mi dài của Giang Sở Dung khẽ run rẩy dưới ánh lửa.
Cậu mở mắt ra.
Đùng một cái, đám người đột nhiên đồng loạt lùi về sau mấy bước —— cứ như thể tránh rắn rết bò cạp vậy.
Khi Giang Sở Dung mở mắt ra, cậu thu hết cảnh tượng này vào đáy mắt, nhưng trong đôi mắt đào hoa sáng ngời vẫn là sự bình tĩnh như đã sớm có dự liệu.
Một lúc sau, cậu mấp máy đôi môi khô khốc dính máu, khàn giọng hỏi: “Sao các vị sư huynh đệ lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Giang Sở Dung vừa hỏi ra câu này, đám đệ tử liền đưa mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng có người mạnh dạn lên tiếng chất vấn: “Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ngươi không nhớ sao?”
Giang Sở Dung trầm mặc một lúc, sau đó cậu mờ mịt lắc lắc đầu: “Ta chỉ nhớ trước đó ta buồn chán đi ngang qua một hang động, rồi nhìn thấy ánh sáng đỏ nhấp nháy, sau đó ta liền bất tỉnh. Tỉnh dậy liền nhìn thấy mọi người.”
Nói đến đây, Giang Sở Dung giống như mới ý thức được trên cổ tay mình có vết thương, cậu cúi đầu nhìn, lộ ra biểu tình có chút đau đớn và kinh ngạc: “Ta... bị người khác đánh lén sao?”
Đám đệ tử:...
Một lúc sau, các đệ tử nhìn Giang Sở Dung trước mặt với vẻ nghi ngờ, ngạc nhiên thậm chí là cả khinh miệt.
Có người nói: “Giang Sở Dung, chắc không phải ngươi bất cẩn thả tiểu ma đầu kia đi rồi cố ý giả ngu đó chứ?”
Giang Sở Dung đầy mặt kinh ngạc, không giống giả bộ: “Tiểu ma đầu gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Nhìn thấy vẻ mặt của Giang Sở Dung, đám đệ tử lại bàn tán xôn xao.
Sắc mặt Giang Sở Dung không hề thay đổi, tùy ý để mọi người đánh giá.
Bỗng nhiên, có một cơn gió lạnh hứng ánh trăng thổi tới.
Mang theo một cảm giác lạnh lẽo và sắc bén không thể giải thích được.
Đám đệ tử hoảng hốt, vội vã quay đầu nhìn về hướng gió thổi.
Giang Sở Dung cũng tranh thủ nhìn sang.
Dưới ánh trăng, một thân bạch y từ giữa không trung chậm rãi bay tới.
Đôi ủng màu bạc giẫm lên không trung, dưới chân ẩn hiện linh quang gợn sóng, ngoại trừ cây trường kiếm màu bạc ở bên hông, trên người hắn không có bất kỳ món trang sức nào.
Quanh người hắn tản ra bạch quang lạnh lẽo, mái tóc đen một nửa được búi trong ngọc quan, một nửa xõa tung bay trong gió.
Các đường nét trên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết mang theo một vẻ đẹp xuất trần kỳ lạ.
Cô đơn lạnh lẽo, như tuyết đọng trên núi cao.
Giang Sở Dung nhíu mày: Nhìn thấy màn lên sân khấu hào quang rực rỡ người người hò hét này, e rằng người tới chính là nhân vật chính Cố Minh Tiêu rồi.
Giang Sở Dung vừa mới đưa ra suy đoán, liền thấy đám đệ tử bày ra ánh mắt nóng bỏng ngưỡng mộ, sùng bái, thậm chí là yêu thích với người thanh niên bạch y, kích động nói: “Đại sư huynh tới rồi!”
Giang Sở Dung: Ok, đoán đúng rồi.
Khi đám đệ tử nhìn thấy Cố Minh Tiêu, hai mắt liền sáng lên, nhanh chóng xúm lại, mồm năm miệng mười báo cáo với Cố Minh Tiêu những gì họ vừa thấy được, hoàn toàn quên mất Giang Sở Dung ở phía sau.
Nhìn thấy cảnh này, khóe môi Giang Sở Dung cong lên một cách khó hiểu.
Cố Minh Tiêu, trời sinh kiếm cốt, là Minh Tiêu Tôn Thượng tương lai, là người đầu tiên phi thăng, xứng đáng là nam chính thứ hai.
Cơ mà, chẳng liên quan gì đến cậu.
Giang Sở Dung quan tâm nhiều hơn đến việc xử lý mà cậu sắp phải đối mặt.
Khi nghe đám đệ tử bắt đầu phân tích với Cố Minh Tiêu rằng cậu có thể đã vô tình thả tiểu ma đầu ra, thậm chí còn đề nghị Cố Minh Tiêu đưa cậu đến Hình Đường để thẩm vấn, vẻ mặt của Giang Sở Dung có chút khó chịu — Làm gì thế? Cậu cũng là nạn nhân mà, có cần phải hà khắc như vậy không?
Bên này, Cố Minh Tiêu vẫn một mực im lặng đứng giữa đám đông, bạch y lạnh lùng, sắc mặt bình tĩnh.
Khi hắn nghe đám đệ tử phân tích xong, Cố Minh Tiêu bị đám người vây quanh đột nhiên nhìn về phía Giang Sở Dung.
Tình cờ là Giang Sở Dung cũng đang nhìn bóng lưng của hắn.
Bất ngờ bốn mắt chạm nhau.
Đôi mắt của Cố Minh Tiêu không có bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt sáng tỏ, giống như ảnh ngược của ánh trăng cô độc phản chiếu trên mặt sông trong gió lạnh, hoặc giống như kiếm quang chém xuống tuyết trên núi, trong trẻo lạnh lùng, thông suốt như có thể xuyên thấu lòng người.
Trái tim Giang Sở Dung khẽ run lên, cậu suýt chút nữa là nghi ngờ Cố Minh Tiêu đã nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Nhưng trên mặt cậu vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, thậm chí lúc này cậu còn nhếch lên khóe môi, khẽ mỉm cười với Cố Minh Tiêu.
Nhìn thấy nụ cười của Giang Sở Dung, trong mắt Cố Minh Tiêu lóe lên một tia kỳ lạ tinh tế.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Cố Minh Tiêu đã thu hồi ánh mắt, ngón tay khẽ búng một cái.
Một tia sáng rơi xuống trước mặt Giang Sở Dung.
Không ngờ lại là một bình thuốc trị thương.
“Cầm đi chữa thương, ngày mai đến Đệ Tử Đường gặp ta.”
Đám đệ tử sửng sốt, vội vàng nói: “Đại sư huynh, chuyện này —— “
“Đại sư huynh, rất có thể Giang Sở Dung đã thả tiểu ma đầu kia, huynh không thể dễ dàng buông tha cho cậu ta như vậy.”
“Đúng đó, tên này hèn hạ vô sỉ, nói dối quen thói, trước kia cậu ta đã nhiều lần vu khống sư huynh, những lời cậu ta nói lần này chưa chắc là thật. Cho dù không đến Hình Đường thì cũng phải phái người canh giữ cậu ta!”
Đám đệ tử ý kiến tới tấp, cực kỳ tức giận.
“Nghi phạm vô tội, Kiếm Tông chưa từng có tiền lệ đưa đệ tử đến Hình Đường khi chưa được định tội. Chuyện này ta tự có quyết định, các vị đồng môn không cần nói nữa.”
Giọng nói nhẹ nhàng lãnh đạm nhưng lại mang theo uy áp khiến người ta không thể xen vào.
Bốn bề lặng ngắt như tờ.
Cũng không biết qua bao lâu, đám đệ tử ở bên này còn đang ngớ người xấu hổ vì bị đại sư huynh nhà mình vả mặt, thì Giang Sở Dung ở bên kia đã chuyển động trước.
Chỉ thấy cậu trong một mảnh yên lặng bình tĩnh khom người, ấn vào bả vai bị thương, khó nhọc lượm bình thuốc trị thương ở trước mặt lên.
Sau khi cầm bình thuốc trị thương lên, cậu giương mắt nhìn Cố Minh Tiêu, mỉm cười: “Đa tạ đại sư huynh ban thuốc, đại sư huynh minh giám.”
Đám đệ tử lại xôn xao một trận, hiển nhiên là rất chán ghét Giang Sở Dung không biết xấu hổ.
Cố Minh Tiêu lúc này không nhìn Giang Sở Dung nữa, thẳng thừng xoay người nói: “Hôm trước trưởng môn vừa mới xuất quan, ta cần phải đi theo hầu hạ, trên người tiểu ma đầu kia có ấn ký của ta, sẽ không thể đi xa được, nếu các vị đồng môn rảnh rỗi, có thể ở lại đây tu sửa hai cấm chế, ta đi trước.”
Đám đệ tử nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, lại cảm khái nịnh hót một trận: “Đại sư huynh anh minh”, “Đại sư huynh thật biết nhìn xa trông rộng, tiểu ma đầu kia nhất định không trốn đi đâu được“.
Không còn bất kỳ tiếng nói nào chất vấn Giang Sở Dung nữa, bọn họ còn liên tục thay nhau đảm bảo sẽ ở lại đây tu sửa cấm chế xong mới rời đi.
Cố Minh Tiêu khẽ gật đầu, sau đó hóa thành một luồng sáng trắng bay lên trời, một cơn gió lồng lộng quét qua, thổi lên một mảnh sóng xanh trong núi Vô Vọng.
Giang Sở Dung ở phía sau đám người ngẩng đầu lên, mái tóc trước trán cậu bị gió thổi tung bay, cậu nheo mắt nhìn cầu vồng màu trắng tinh chói sáng vạn trượng mà mọi người tôn thờ, như có như không cười một tiếng.
Tiểu ma đầu không trốn đi đâu được?
Vậy thì chưa chắc đâu.
•
Cố Minh Tiêu vừa rời đi, đám đệ tử cũng giải tán, Giang Sở Dung đi theo sau mọi người, như không có chuyện gì xảy ra mà chuồn ra ngoài.
Lần theo ký ức còn sót lại của nguyên chủ, Giang Sở Dung khập khiễng tìm đến nơi ở của nguyên chủ.
Sau khi đóng cửa viện lại, Giang Sở Dung qua loa hạ mấy cái cấm chế trên cửa rồi ngựa không dừng vó bò lên chiếc giường mềm mại, ngã nửa người xuống.
Cơn đau dữ dội ở xương bả vai và cổ tay cùng với mùi máu tanh thỉnh thoảng lan ra khi hít thở, liên tục nhắc nhở Giang Sở Dung một sự thật rằng, cơ thể này sắp hỏng rồi.
Giang Sở Dung thở hổn hển mấy hơi, mới quyết đoán lấy ra thuốc trị thương Cố Minh Tiêu cho, sau đó nhớ lại phương pháp thổ nạp trong ký ức của nguyên chủ để bắt đầu chữa trị...
Trong nguyên tác, các tu sĩ Nhân tộc dưới Phi Thăng được chia thành sáu cảnh giới: Tụ Khí, Chân Nguyên, Ngưng Thần, Pháp Tướng, Khuy Thiên, Nhập Thánh.
Mỗi cảnh giới lại chia thành ba tầng.
Cảnh giới của tu sĩ Yêu tộc giống với Nhân tộc.
Tu sĩ Ma tộc lại chia thành sáu cảnh giới: Luyện Huyết, Động Uyên, Tu La, Thiên Hầu, Thần Vương, Chí Tôn.
Mỗi cảnh giới cũng chia làm ba tầng, tương ứng với sáu cảnh giới của tu sĩ Nhân tộc.
Giang Sở Dung gia nhập môn phái nhờ vào sự quyên góp tiền của gia đình chỉ là Chân Nguyên hậu kỳ.
May là hiện tại Văn Lăng chỉ có tu vi Tu La trung kỳ, chỉ cao hơn Giang Sở Dung hai cảnh giới thôi.
Hắn lấy máu chỉ làm tổn thương da thịt của Giang Sở Dung, một chưởng kia cũng không phải hạ sát chiêu. Cho nên vết thương của Giang Sở Dung nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi bản thân có thể chữa trị được.
Giang Sở Dung vừa thổ nạp vừa uống thuốc trị thương, thuốc trị thương vừa vào bụng liền biến thành một luồng nhiệt cực kỳ ấm áp chảy xuôi theo tứ chi và xương cốt của Giang Sở Dung, bắt đầu cuồn cuộn không dứt chữa trị khí huyết và sinh cơ cạn kiệt trong cơ thể cậu...
Giang Sở Dung đã đọc thuộc một nửa nguyên tác chưa hoàn thành, biết được Văn Lăng rất đa nghi, ma tính rất nặng, tuyệt đối sẽ không để cậu trở thành nhược điểm của hắn rơi vào tay của Kiếm Phái, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến rồi đưa cậu rời khỏi Vô Vọng Kiếm Phái.
Đây cũng là lý do tại sao cậu lại được ăn cả ngã về không, cùng Văn Lăng kết thành Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
Trong lòng Giang Sở Dung hiểu rõ, tác phong của nguyên chủ trước kia đã tiếng xấu đồn xa, lại còn dính phải tội danh thả đại phản diện đi, chắc chắn hình phạt giáng xuống đầu cậu sẽ không mấy lạc quan.
Là một tên pháo hôi không có hào quang của nhân vật chính, bị đối xử như vậy về sau cậu nhất định sẽ không sống yên trong Vô Vọng Kiếm Phái.
Còn không bằng bỏ đi cùng Văn Lăng, chí ít có khế ước này, Văn Lăng sẽ không giết cậu.
Lại nói, Đồng Tâm Sinh Tử Khế chính là Giang Sở Dung vô tình học được ở phần phục lục kiến thức bị thất truyền của cuốn sách bại hoại đó.
Không ngờ lại hữu dụng như vậy.
Giang Sở Dung không khỏi hoài nghi cuốn sách đó và ông cụ kia có vấn đề, nhưng mấy chuyện này cứ để sau này hãy nói vậy.
•
Thời gian từng chút một trôi qua, trên đỉnh đầu Giang Sở Dung bắt đầu bốc lên khói trắng, đó là cảnh tượng chân nguyên dư thừa tản ra sau khi cậu luyện hóa chân nguyên chữa thương.
Lúc này rất nhiều vết thương trên người cậu đã không còn chảy máu nữa, thậm chí da thịt mới cũng được sinh ra tạo thành vết sẹo. Chỉ là khí huyết trong cơ thể vẫn còn chưa đủ.
Sau khi vận chuyển một vòng chân khí, Giang Sở Dung nhận ra hiệu lực của đan dược mình uống lúc này gần như đã tiêu hóa hết, cậu bèn mở mắt ra, lại lấy bình ngọc mà Cố Minh Tiêu đưa cho, rót ra mấy viên đan dược.
Vừa rồi Giang Sở Dung mất máu quá nhiều, đầu váng mắt hoa vội vàng trị thương, vẫn chưa nhìn kỹ hình dạng của đan dược, lúc này mới tạm nghỉ nhân cơ hội nhìn rõ.
Phía trên đan dược màu nâu sẫm trong lòng bàn tay hiện lên những đường vân màu vàng nhạt, bề mặt sáng bóng nhẵn mịn, còn lờ mờ tỏa ra linh khí, cứ giống như một tác phẩm nghệ thuật đẳng cấp vậy.
Nhìn kỹ thuốc trị thương trong lòng bàn tay một lúc, Giang Sở Dung băn khoăn không biết có nên uống một viên trước hay không? Nếu không đủ thì mới uống thêm nữa?
Dù sao thuốc trị thương này trông có vẻ rất quý giá, uống một viên liền mất một viên.
Ngay lúc Giang Sở Dung đang suy xét thì đột nhiên có một luồng khí lạnh ập tới khiến sống lưng của cậu lạnh toát.
Giang Sở Dung lập tức cảnh giác, nhưng trước khi cậu có thể phát huy tối đa lực cảnh giác của mình, thì từ sau lưng đã có một bàn tay xương xẩu mát lạnh thò ra bịt kín miệng cậu lại.
Giang Sở Dung:!
Giang Sở Dung căng cứng cả người, thế nhưng bàn tay lại bất giác tạo ra kiếm quyết phòng ngự, đầu ngón tay chớp nháy ánh sáng.
“Là ta.”
Giọng nói lạnh lùng đầy đe dọa của Văn Lăng khẽ vang lên bên tai Giang Sở Dung, khiến Giang Sở Dung giật cả mình.
Tức thì, Giang Sở Dung từ từ buông xuống bàn tay đang bấm quyết, cứ thế mà thả lỏng toàn thân.
Văn Lăng đến rồi thì tốt, hành động cũng nhanh đó chứ.
Nhìn thấy tư thế thả lỏng hoàn toàn của Giang Sở Dung, ánh mắt Văn Lăng hơi lóe lên.
Nhưng hắn vẫn không có ý định tin tưởng Giang Sở Dung.
Chỉ thấy khớp ngón tay đang che trên môi Giang Sở Dung cử động, hắn định phong ấn kinh mạch toàn thân Giang Sở Dung trước, rồi nhân lúc thần không biết quỷ không hay đưa người rời khỏi Vô Vọng Kiếm Phái.
Phiền một lần rồi thôi.
Ma khí đỏ đen đã tràn ra khỏi đầu ngón tay của Văn Lăng, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên một trận tiếng gõ cửa trầm thấp.
Văn Lăng khẽ nhướng mày, thoáng hiện ra sát ý, nhưng hắn đã nhanh chóng nhịn xuống, chỉ nhướng mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa.
Giang Sở Dung cũng nhìn sang.
Một giọng nói cực kỳ mềm mỏng từ ngoài cửa truyền đến: “Giang sư đệ, đệ trở về chưa? Ta nghe nói đệ bị tiểu ma đầu kia đả thương, cho nên đặc biệt tới đưa thuốc trị thương cho đệ đây.”
Trong phòng vẫn im bặt, không ai đáp lại.
Qua một lúc, giọng nói kia lại bất đắc dĩ cất lên: “Giang sư đệ, đệ đang trách Bạch sư huynh hôm đó không ra mặt vì đệ sao? Kỳ thực ngày hôm đó ta đúng lúc phải xuống núi làm nhiệm vụ, đến khi trở về mới biết đệ đã bị nhốt. Chứ không phải là tôi không muốn ra mặt xin tha cho đệ đâu.”
Giang Sở Dung hơi ngạc nhiên.
Lúc này cậu mới ý thức được, người tới chính là một trong số ít đệ tử lấy nguyên chủ làm thế thân cho Cố Minh Tiêu.
Người này tự xưng là Bạch sư huynh, chắc là đứa con xuất sắc nhất của Bạch gia, một trong tứ đại gia tộc – Bạch Liễu Tư.
Giang Sở Dung suy nghĩ một lúc, đoán được mục đích của Bạch Liễu Tư, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh như không.
Văn Lăng ở trên đỉnh đầu Giang Sở Dung nhìn thấy hết mọi biến hóa trên gương mặt của cậu, hắn không khỏi nheo mắt lại.
Hắn ở núi Vô Vọng đã nhìn thấy bộ dạng xấu xí nước mắt nước mũi tèm lem khổ sở vì tình của Giang Sở Dung mấy ngày liền, hắn đã phải cố gắng hết sức nhịn xuống cảm giác ghê tởm để dụ Giang Sở Dung cắn câu. Hắn biết rõ mấy tên đệ tử đó rất có ảnh hưởng với Giang Sở Dung.
Nhưng bây giờ, một trong những đương sự đang ở ngoài cửa, mà Giang Sở Dung lại thờ ơ không chút động lòng.
Điều này không bình thường.
Ngoài cửa, Bạch Liễu Tư lại lên tiếng.
“Giang sư đệ, ta thấy trong phòng của đệ vẫn còn sáng đèn, ta biết đệ trách ta, nhưng ta thực sự lo lắng cho đệ, nếu đệ không chịu ra đây gặp ta, ta sẽ vào đó!”
Nghe đến đây, Văn Lăng không thể nhịn được nữa, mặt mũi tối sầm lại, hắn ghé vào tai Giang Sở Dung trầm giọng nói: “Bảo gã cút.”
Sau một lúc im lặng, có một thứ gì đó rất ấm áp và ẩm ướt chạm vào lòng bàn tay của Văn Lăng.
Văn Lăng:?
Lòng bàn tay của Văn Lăng lại siết chặt lại, bóp chặt hai má Giang Sở Dung, sau đó ném cho Giang Sở Dung một cái nhìn lạnh lùng cảnh cáo.
Hai gò má của Giang Sở Dung gần như bị Văn Lăng bóp đến đỏ bừng, sau đó cậu ý thức được điều gì đó, im lặng một lúc, cậu liền giơ tay lên, nhanh chóng viết ra hai câu lên không trung.
“Cần để gã vào, gã là Ngưng Thần hậu kỳ, cho dù hai ta liên thủ cũng không thể hạ được gã mà không gây ra tiếng động gì.”
“Chỉ có thể đánh lén trong phòng.”
Sau một khoảng lặng ngắn.
Văn Lăng: “Gã là tình nhân của ngươi, ngươi xuống tay được sao?”
———————————
Tác giả:
Văn Lăng: Không thích hợp, có cạm bẫy.
Giang Sở Dung: Ta không có, ta rất chân thành.
“Rõ ràng là có hai tầng cấm chế, làm sao có thể bị tiểu ma đầu kia phá giải được? Chẳng lẽ trong môn phái có nội gián sao?”
“Khoan đã, ở đây có người!” Tiếng hô hoán của các đệ tử xen lẫn với ánh kiếm chiếu khắp nơi và tiếng bước chân lộn xộn truyền đến.
Có ánh lửa sáng rực chiếu vào khuôn mặt của Giang Sở Dung, cũng soi rõ trận pháp Huyết Tế bên cạnh Giang Sở Dung, lập tức khiến cho không ít đệ tử phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Lúc này, Giang Sở Dung đang nghiêng người dựa vào gốc cây, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, hàng mi dài rậm như lông chim đổ lên mi mắt một bóng xanh mờ, mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh dính bết vào trán, trông như sắp chết đến nơi.
Hai cổ tay lộ ra ngoài của cậu máu me đầm đìa, rõ ràng có kẻ đã lấy máu của cậu.
Nhưng... không hiểu sao, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Giang Sở Dung, đa số các đệ tử đều giật giật khóe miệng, im lặng một cách kỳ lạ.
Họ nhận ra Giang Sở Dung, tên công tử bột cam tâm tình nguyện làm thế thân của Cố Minh Tiêu, chung đụng mập mờ với nhiều đệ tử, còn không biết xấu hổ quậy phá ở trong môn phái.
Với lại xem chừng việc chạy trốn của tiểu ma đầu ắt hẳn có liên quan đến Giang Sở Dung. Tiểu ma đầu còn có một cấm chế nữa bị phong ấn, nói không chừng chính Giang Sở Dung đã giúp tiểu ma đầu giải trừ một cấm chế trước, tiểu ma đầu mới có thể dễ dàng phá bỏ hai cấm chế rồi chạy trốn khỏi núi Vô Vọng.
Tên điên này có gì mà không thể làm chứ?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của các đệ tử càng thêm kỳ lạ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết phải làm sao.
Bỗng nhiên, hàng mi dài của Giang Sở Dung khẽ run rẩy dưới ánh lửa.
Cậu mở mắt ra.
Đùng một cái, đám người đột nhiên đồng loạt lùi về sau mấy bước —— cứ như thể tránh rắn rết bò cạp vậy.
Khi Giang Sở Dung mở mắt ra, cậu thu hết cảnh tượng này vào đáy mắt, nhưng trong đôi mắt đào hoa sáng ngời vẫn là sự bình tĩnh như đã sớm có dự liệu.
Một lúc sau, cậu mấp máy đôi môi khô khốc dính máu, khàn giọng hỏi: “Sao các vị sư huynh đệ lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Giang Sở Dung vừa hỏi ra câu này, đám đệ tử liền đưa mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng có người mạnh dạn lên tiếng chất vấn: “Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ngươi không nhớ sao?”
Giang Sở Dung trầm mặc một lúc, sau đó cậu mờ mịt lắc lắc đầu: “Ta chỉ nhớ trước đó ta buồn chán đi ngang qua một hang động, rồi nhìn thấy ánh sáng đỏ nhấp nháy, sau đó ta liền bất tỉnh. Tỉnh dậy liền nhìn thấy mọi người.”
Nói đến đây, Giang Sở Dung giống như mới ý thức được trên cổ tay mình có vết thương, cậu cúi đầu nhìn, lộ ra biểu tình có chút đau đớn và kinh ngạc: “Ta... bị người khác đánh lén sao?”
Đám đệ tử:...
Một lúc sau, các đệ tử nhìn Giang Sở Dung trước mặt với vẻ nghi ngờ, ngạc nhiên thậm chí là cả khinh miệt.
Có người nói: “Giang Sở Dung, chắc không phải ngươi bất cẩn thả tiểu ma đầu kia đi rồi cố ý giả ngu đó chứ?”
Giang Sở Dung đầy mặt kinh ngạc, không giống giả bộ: “Tiểu ma đầu gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Nhìn thấy vẻ mặt của Giang Sở Dung, đám đệ tử lại bàn tán xôn xao.
Sắc mặt Giang Sở Dung không hề thay đổi, tùy ý để mọi người đánh giá.
Bỗng nhiên, có một cơn gió lạnh hứng ánh trăng thổi tới.
Mang theo một cảm giác lạnh lẽo và sắc bén không thể giải thích được.
Đám đệ tử hoảng hốt, vội vã quay đầu nhìn về hướng gió thổi.
Giang Sở Dung cũng tranh thủ nhìn sang.
Dưới ánh trăng, một thân bạch y từ giữa không trung chậm rãi bay tới.
Đôi ủng màu bạc giẫm lên không trung, dưới chân ẩn hiện linh quang gợn sóng, ngoại trừ cây trường kiếm màu bạc ở bên hông, trên người hắn không có bất kỳ món trang sức nào.
Quanh người hắn tản ra bạch quang lạnh lẽo, mái tóc đen một nửa được búi trong ngọc quan, một nửa xõa tung bay trong gió.
Các đường nét trên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết mang theo một vẻ đẹp xuất trần kỳ lạ.
Cô đơn lạnh lẽo, như tuyết đọng trên núi cao.
Giang Sở Dung nhíu mày: Nhìn thấy màn lên sân khấu hào quang rực rỡ người người hò hét này, e rằng người tới chính là nhân vật chính Cố Minh Tiêu rồi.
Giang Sở Dung vừa mới đưa ra suy đoán, liền thấy đám đệ tử bày ra ánh mắt nóng bỏng ngưỡng mộ, sùng bái, thậm chí là yêu thích với người thanh niên bạch y, kích động nói: “Đại sư huynh tới rồi!”
Giang Sở Dung: Ok, đoán đúng rồi.
Khi đám đệ tử nhìn thấy Cố Minh Tiêu, hai mắt liền sáng lên, nhanh chóng xúm lại, mồm năm miệng mười báo cáo với Cố Minh Tiêu những gì họ vừa thấy được, hoàn toàn quên mất Giang Sở Dung ở phía sau.
Nhìn thấy cảnh này, khóe môi Giang Sở Dung cong lên một cách khó hiểu.
Cố Minh Tiêu, trời sinh kiếm cốt, là Minh Tiêu Tôn Thượng tương lai, là người đầu tiên phi thăng, xứng đáng là nam chính thứ hai.
Cơ mà, chẳng liên quan gì đến cậu.
Giang Sở Dung quan tâm nhiều hơn đến việc xử lý mà cậu sắp phải đối mặt.
Khi nghe đám đệ tử bắt đầu phân tích với Cố Minh Tiêu rằng cậu có thể đã vô tình thả tiểu ma đầu ra, thậm chí còn đề nghị Cố Minh Tiêu đưa cậu đến Hình Đường để thẩm vấn, vẻ mặt của Giang Sở Dung có chút khó chịu — Làm gì thế? Cậu cũng là nạn nhân mà, có cần phải hà khắc như vậy không?
Bên này, Cố Minh Tiêu vẫn một mực im lặng đứng giữa đám đông, bạch y lạnh lùng, sắc mặt bình tĩnh.
Khi hắn nghe đám đệ tử phân tích xong, Cố Minh Tiêu bị đám người vây quanh đột nhiên nhìn về phía Giang Sở Dung.
Tình cờ là Giang Sở Dung cũng đang nhìn bóng lưng của hắn.
Bất ngờ bốn mắt chạm nhau.
Đôi mắt của Cố Minh Tiêu không có bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt sáng tỏ, giống như ảnh ngược của ánh trăng cô độc phản chiếu trên mặt sông trong gió lạnh, hoặc giống như kiếm quang chém xuống tuyết trên núi, trong trẻo lạnh lùng, thông suốt như có thể xuyên thấu lòng người.
Trái tim Giang Sở Dung khẽ run lên, cậu suýt chút nữa là nghi ngờ Cố Minh Tiêu đã nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Nhưng trên mặt cậu vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, thậm chí lúc này cậu còn nhếch lên khóe môi, khẽ mỉm cười với Cố Minh Tiêu.
Nhìn thấy nụ cười của Giang Sở Dung, trong mắt Cố Minh Tiêu lóe lên một tia kỳ lạ tinh tế.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Cố Minh Tiêu đã thu hồi ánh mắt, ngón tay khẽ búng một cái.
Một tia sáng rơi xuống trước mặt Giang Sở Dung.
Không ngờ lại là một bình thuốc trị thương.
“Cầm đi chữa thương, ngày mai đến Đệ Tử Đường gặp ta.”
Đám đệ tử sửng sốt, vội vàng nói: “Đại sư huynh, chuyện này —— “
“Đại sư huynh, rất có thể Giang Sở Dung đã thả tiểu ma đầu kia, huynh không thể dễ dàng buông tha cho cậu ta như vậy.”
“Đúng đó, tên này hèn hạ vô sỉ, nói dối quen thói, trước kia cậu ta đã nhiều lần vu khống sư huynh, những lời cậu ta nói lần này chưa chắc là thật. Cho dù không đến Hình Đường thì cũng phải phái người canh giữ cậu ta!”
Đám đệ tử ý kiến tới tấp, cực kỳ tức giận.
“Nghi phạm vô tội, Kiếm Tông chưa từng có tiền lệ đưa đệ tử đến Hình Đường khi chưa được định tội. Chuyện này ta tự có quyết định, các vị đồng môn không cần nói nữa.”
Giọng nói nhẹ nhàng lãnh đạm nhưng lại mang theo uy áp khiến người ta không thể xen vào.
Bốn bề lặng ngắt như tờ.
Cũng không biết qua bao lâu, đám đệ tử ở bên này còn đang ngớ người xấu hổ vì bị đại sư huynh nhà mình vả mặt, thì Giang Sở Dung ở bên kia đã chuyển động trước.
Chỉ thấy cậu trong một mảnh yên lặng bình tĩnh khom người, ấn vào bả vai bị thương, khó nhọc lượm bình thuốc trị thương ở trước mặt lên.
Sau khi cầm bình thuốc trị thương lên, cậu giương mắt nhìn Cố Minh Tiêu, mỉm cười: “Đa tạ đại sư huynh ban thuốc, đại sư huynh minh giám.”
Đám đệ tử lại xôn xao một trận, hiển nhiên là rất chán ghét Giang Sở Dung không biết xấu hổ.
Cố Minh Tiêu lúc này không nhìn Giang Sở Dung nữa, thẳng thừng xoay người nói: “Hôm trước trưởng môn vừa mới xuất quan, ta cần phải đi theo hầu hạ, trên người tiểu ma đầu kia có ấn ký của ta, sẽ không thể đi xa được, nếu các vị đồng môn rảnh rỗi, có thể ở lại đây tu sửa hai cấm chế, ta đi trước.”
Đám đệ tử nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, lại cảm khái nịnh hót một trận: “Đại sư huynh anh minh”, “Đại sư huynh thật biết nhìn xa trông rộng, tiểu ma đầu kia nhất định không trốn đi đâu được“.
Không còn bất kỳ tiếng nói nào chất vấn Giang Sở Dung nữa, bọn họ còn liên tục thay nhau đảm bảo sẽ ở lại đây tu sửa cấm chế xong mới rời đi.
Cố Minh Tiêu khẽ gật đầu, sau đó hóa thành một luồng sáng trắng bay lên trời, một cơn gió lồng lộng quét qua, thổi lên một mảnh sóng xanh trong núi Vô Vọng.
Giang Sở Dung ở phía sau đám người ngẩng đầu lên, mái tóc trước trán cậu bị gió thổi tung bay, cậu nheo mắt nhìn cầu vồng màu trắng tinh chói sáng vạn trượng mà mọi người tôn thờ, như có như không cười một tiếng.
Tiểu ma đầu không trốn đi đâu được?
Vậy thì chưa chắc đâu.
•
Cố Minh Tiêu vừa rời đi, đám đệ tử cũng giải tán, Giang Sở Dung đi theo sau mọi người, như không có chuyện gì xảy ra mà chuồn ra ngoài.
Lần theo ký ức còn sót lại của nguyên chủ, Giang Sở Dung khập khiễng tìm đến nơi ở của nguyên chủ.
Sau khi đóng cửa viện lại, Giang Sở Dung qua loa hạ mấy cái cấm chế trên cửa rồi ngựa không dừng vó bò lên chiếc giường mềm mại, ngã nửa người xuống.
Cơn đau dữ dội ở xương bả vai và cổ tay cùng với mùi máu tanh thỉnh thoảng lan ra khi hít thở, liên tục nhắc nhở Giang Sở Dung một sự thật rằng, cơ thể này sắp hỏng rồi.
Giang Sở Dung thở hổn hển mấy hơi, mới quyết đoán lấy ra thuốc trị thương Cố Minh Tiêu cho, sau đó nhớ lại phương pháp thổ nạp trong ký ức của nguyên chủ để bắt đầu chữa trị...
Trong nguyên tác, các tu sĩ Nhân tộc dưới Phi Thăng được chia thành sáu cảnh giới: Tụ Khí, Chân Nguyên, Ngưng Thần, Pháp Tướng, Khuy Thiên, Nhập Thánh.
Mỗi cảnh giới lại chia thành ba tầng.
Cảnh giới của tu sĩ Yêu tộc giống với Nhân tộc.
Tu sĩ Ma tộc lại chia thành sáu cảnh giới: Luyện Huyết, Động Uyên, Tu La, Thiên Hầu, Thần Vương, Chí Tôn.
Mỗi cảnh giới cũng chia làm ba tầng, tương ứng với sáu cảnh giới của tu sĩ Nhân tộc.
Giang Sở Dung gia nhập môn phái nhờ vào sự quyên góp tiền của gia đình chỉ là Chân Nguyên hậu kỳ.
May là hiện tại Văn Lăng chỉ có tu vi Tu La trung kỳ, chỉ cao hơn Giang Sở Dung hai cảnh giới thôi.
Hắn lấy máu chỉ làm tổn thương da thịt của Giang Sở Dung, một chưởng kia cũng không phải hạ sát chiêu. Cho nên vết thương của Giang Sở Dung nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi bản thân có thể chữa trị được.
Giang Sở Dung vừa thổ nạp vừa uống thuốc trị thương, thuốc trị thương vừa vào bụng liền biến thành một luồng nhiệt cực kỳ ấm áp chảy xuôi theo tứ chi và xương cốt của Giang Sở Dung, bắt đầu cuồn cuộn không dứt chữa trị khí huyết và sinh cơ cạn kiệt trong cơ thể cậu...
Giang Sở Dung đã đọc thuộc một nửa nguyên tác chưa hoàn thành, biết được Văn Lăng rất đa nghi, ma tính rất nặng, tuyệt đối sẽ không để cậu trở thành nhược điểm của hắn rơi vào tay của Kiếm Phái, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến rồi đưa cậu rời khỏi Vô Vọng Kiếm Phái.
Đây cũng là lý do tại sao cậu lại được ăn cả ngã về không, cùng Văn Lăng kết thành Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
Trong lòng Giang Sở Dung hiểu rõ, tác phong của nguyên chủ trước kia đã tiếng xấu đồn xa, lại còn dính phải tội danh thả đại phản diện đi, chắc chắn hình phạt giáng xuống đầu cậu sẽ không mấy lạc quan.
Là một tên pháo hôi không có hào quang của nhân vật chính, bị đối xử như vậy về sau cậu nhất định sẽ không sống yên trong Vô Vọng Kiếm Phái.
Còn không bằng bỏ đi cùng Văn Lăng, chí ít có khế ước này, Văn Lăng sẽ không giết cậu.
Lại nói, Đồng Tâm Sinh Tử Khế chính là Giang Sở Dung vô tình học được ở phần phục lục kiến thức bị thất truyền của cuốn sách bại hoại đó.
Không ngờ lại hữu dụng như vậy.
Giang Sở Dung không khỏi hoài nghi cuốn sách đó và ông cụ kia có vấn đề, nhưng mấy chuyện này cứ để sau này hãy nói vậy.
•
Thời gian từng chút một trôi qua, trên đỉnh đầu Giang Sở Dung bắt đầu bốc lên khói trắng, đó là cảnh tượng chân nguyên dư thừa tản ra sau khi cậu luyện hóa chân nguyên chữa thương.
Lúc này rất nhiều vết thương trên người cậu đã không còn chảy máu nữa, thậm chí da thịt mới cũng được sinh ra tạo thành vết sẹo. Chỉ là khí huyết trong cơ thể vẫn còn chưa đủ.
Sau khi vận chuyển một vòng chân khí, Giang Sở Dung nhận ra hiệu lực của đan dược mình uống lúc này gần như đã tiêu hóa hết, cậu bèn mở mắt ra, lại lấy bình ngọc mà Cố Minh Tiêu đưa cho, rót ra mấy viên đan dược.
Vừa rồi Giang Sở Dung mất máu quá nhiều, đầu váng mắt hoa vội vàng trị thương, vẫn chưa nhìn kỹ hình dạng của đan dược, lúc này mới tạm nghỉ nhân cơ hội nhìn rõ.
Phía trên đan dược màu nâu sẫm trong lòng bàn tay hiện lên những đường vân màu vàng nhạt, bề mặt sáng bóng nhẵn mịn, còn lờ mờ tỏa ra linh khí, cứ giống như một tác phẩm nghệ thuật đẳng cấp vậy.
Nhìn kỹ thuốc trị thương trong lòng bàn tay một lúc, Giang Sở Dung băn khoăn không biết có nên uống một viên trước hay không? Nếu không đủ thì mới uống thêm nữa?
Dù sao thuốc trị thương này trông có vẻ rất quý giá, uống một viên liền mất một viên.
Ngay lúc Giang Sở Dung đang suy xét thì đột nhiên có một luồng khí lạnh ập tới khiến sống lưng của cậu lạnh toát.
Giang Sở Dung lập tức cảnh giác, nhưng trước khi cậu có thể phát huy tối đa lực cảnh giác của mình, thì từ sau lưng đã có một bàn tay xương xẩu mát lạnh thò ra bịt kín miệng cậu lại.
Giang Sở Dung:!
Giang Sở Dung căng cứng cả người, thế nhưng bàn tay lại bất giác tạo ra kiếm quyết phòng ngự, đầu ngón tay chớp nháy ánh sáng.
“Là ta.”
Giọng nói lạnh lùng đầy đe dọa của Văn Lăng khẽ vang lên bên tai Giang Sở Dung, khiến Giang Sở Dung giật cả mình.
Tức thì, Giang Sở Dung từ từ buông xuống bàn tay đang bấm quyết, cứ thế mà thả lỏng toàn thân.
Văn Lăng đến rồi thì tốt, hành động cũng nhanh đó chứ.
Nhìn thấy tư thế thả lỏng hoàn toàn của Giang Sở Dung, ánh mắt Văn Lăng hơi lóe lên.
Nhưng hắn vẫn không có ý định tin tưởng Giang Sở Dung.
Chỉ thấy khớp ngón tay đang che trên môi Giang Sở Dung cử động, hắn định phong ấn kinh mạch toàn thân Giang Sở Dung trước, rồi nhân lúc thần không biết quỷ không hay đưa người rời khỏi Vô Vọng Kiếm Phái.
Phiền một lần rồi thôi.
Ma khí đỏ đen đã tràn ra khỏi đầu ngón tay của Văn Lăng, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên một trận tiếng gõ cửa trầm thấp.
Văn Lăng khẽ nhướng mày, thoáng hiện ra sát ý, nhưng hắn đã nhanh chóng nhịn xuống, chỉ nhướng mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa.
Giang Sở Dung cũng nhìn sang.
Một giọng nói cực kỳ mềm mỏng từ ngoài cửa truyền đến: “Giang sư đệ, đệ trở về chưa? Ta nghe nói đệ bị tiểu ma đầu kia đả thương, cho nên đặc biệt tới đưa thuốc trị thương cho đệ đây.”
Trong phòng vẫn im bặt, không ai đáp lại.
Qua một lúc, giọng nói kia lại bất đắc dĩ cất lên: “Giang sư đệ, đệ đang trách Bạch sư huynh hôm đó không ra mặt vì đệ sao? Kỳ thực ngày hôm đó ta đúng lúc phải xuống núi làm nhiệm vụ, đến khi trở về mới biết đệ đã bị nhốt. Chứ không phải là tôi không muốn ra mặt xin tha cho đệ đâu.”
Giang Sở Dung hơi ngạc nhiên.
Lúc này cậu mới ý thức được, người tới chính là một trong số ít đệ tử lấy nguyên chủ làm thế thân cho Cố Minh Tiêu.
Người này tự xưng là Bạch sư huynh, chắc là đứa con xuất sắc nhất của Bạch gia, một trong tứ đại gia tộc – Bạch Liễu Tư.
Giang Sở Dung suy nghĩ một lúc, đoán được mục đích của Bạch Liễu Tư, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh như không.
Văn Lăng ở trên đỉnh đầu Giang Sở Dung nhìn thấy hết mọi biến hóa trên gương mặt của cậu, hắn không khỏi nheo mắt lại.
Hắn ở núi Vô Vọng đã nhìn thấy bộ dạng xấu xí nước mắt nước mũi tèm lem khổ sở vì tình của Giang Sở Dung mấy ngày liền, hắn đã phải cố gắng hết sức nhịn xuống cảm giác ghê tởm để dụ Giang Sở Dung cắn câu. Hắn biết rõ mấy tên đệ tử đó rất có ảnh hưởng với Giang Sở Dung.
Nhưng bây giờ, một trong những đương sự đang ở ngoài cửa, mà Giang Sở Dung lại thờ ơ không chút động lòng.
Điều này không bình thường.
Ngoài cửa, Bạch Liễu Tư lại lên tiếng.
“Giang sư đệ, ta thấy trong phòng của đệ vẫn còn sáng đèn, ta biết đệ trách ta, nhưng ta thực sự lo lắng cho đệ, nếu đệ không chịu ra đây gặp ta, ta sẽ vào đó!”
Nghe đến đây, Văn Lăng không thể nhịn được nữa, mặt mũi tối sầm lại, hắn ghé vào tai Giang Sở Dung trầm giọng nói: “Bảo gã cút.”
Sau một lúc im lặng, có một thứ gì đó rất ấm áp và ẩm ướt chạm vào lòng bàn tay của Văn Lăng.
Văn Lăng:?
Lòng bàn tay của Văn Lăng lại siết chặt lại, bóp chặt hai má Giang Sở Dung, sau đó ném cho Giang Sở Dung một cái nhìn lạnh lùng cảnh cáo.
Hai gò má của Giang Sở Dung gần như bị Văn Lăng bóp đến đỏ bừng, sau đó cậu ý thức được điều gì đó, im lặng một lúc, cậu liền giơ tay lên, nhanh chóng viết ra hai câu lên không trung.
“Cần để gã vào, gã là Ngưng Thần hậu kỳ, cho dù hai ta liên thủ cũng không thể hạ được gã mà không gây ra tiếng động gì.”
“Chỉ có thể đánh lén trong phòng.”
Sau một khoảng lặng ngắn.
Văn Lăng: “Gã là tình nhân của ngươi, ngươi xuống tay được sao?”
———————————
Tác giả:
Văn Lăng: Không thích hợp, có cạm bẫy.
Giang Sở Dung: Ta không có, ta rất chân thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.