Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 64: (Hạ): Cố Sư Huynh Đã Từng Cứu Ta Một Lần, Cũng Đẹp Trai Lắm
Hậu Giản
05/04/2024
Lúc này, Bạch Thần Băng cũng đã đại khái hiểu được ý định của Giang Sở Dung, trầm mặc một lát, y đè thấp giọng nói với Giang Sở Dung qua rèm xe: "Giang sư đệ, làm như thế không chỉ hủy hoại Bạch Cẩn Du, mà còn gây tổn hại đến thanh danh của Bạch gia, hình như có hơi không thỏa đáng."
"Loại người này chết không đáng tiếc, nhưng ta vẫn hy vọng chuyện này không gây ra quá nhiều phiền phức. Nếu không, việc kinh doanh của Đoàn Kim Thành có thể sẽ—"
"Bạch sư huynh vẫn cứ nhân từ như vậy." Giang Sở Dung cười nhạt một tiếng, cắt ngang lời nói của Bạch Thần Băng, "Các tu sĩ đến Đoàn Kim Thành không phải vì Bạch gia, cũng không phải vì bất kỳ ai, mà là vì chữ tín của Đoàn Kim Thành. Bạch sư huynh thanh trừ loại người này, còn có thể tỏ rõ bản thân không liên quan gì tới bọn họ, sau này khi Bạch sư huynh tiếp quản Đoàn Kim Thành, sự kiên quyết và danh tiếng của Bạch sư huynh nhất định sẽ được mọi người tán thưởng. Nếu Bạch sư huynh không tỏ rõ thái độ, thì mới là vấn đề nghiêm trọng."
Bạch Thần Băng im lặng một lúc: "Giang sư đệ nói đúng, cách này ta cũng đã từng nghĩ đến, tuy nhiên ta vẫn có chút lo lắng."
"Lo cho việc kinh doanh của Đoàn Kim Thành trong khoảng thời gian Bạch sư huynh chưa tiếp quản phải không? Lo đám tiểu nhân của Bạch gia sẽ thừa cơ hội này làm loạn, hủy đi hết nền tảng của trước đây? Cho nên ngươi mới không dám đi nghiêm trị những tên tặc tử này?"
Bạch Thần Băng: "Phải."
Giang Sở Dung nhướng mày: "Nhưng Bạch sư huynh và Cố sư huynh có quan hệ tốt như vậy, bây giờ Bạch gia gặp nạn, hắn nhất định sẽ đứng ra thay mặt cho Vô Vọng Kiếm Phái tạm thời tiếp quản Đoàn Kim Thành. Có Vô Vọng Kiếm Phái chống lưng, vấn đề này không có gì đáng ngại."
Văn Lăng nãy giờ vẫn im lặng nghe thấy những lời này đột nhiên liếc nhìn Giang Sở Dung một cái, ánh mắt hắn sâu xa, ý tứ không rõ ràng.
Còn Bạch Thần Băng nghe vậy lại ngạc nhiên, sau đó y thở dài một hơi, không khỏi bất đắc dĩ nói: "Vì sao Giang sư đệ lại cho rằng Cố sư huynh sẽ giúp đỡ?"
Ngay cả chính y cũng không thể xác định được chuyện này —— Bạch gia lúc này đang trong cục diện hỗn loạn, nếu tiếp quản, y biết Cố Minh Tiêu sẽ phải chịu rất nhiều áp lực từ phía các trưởng lão.
Mà bản thân y cũng không có mặt mũi nào mở miệng xin giúp đỡ.
Nói cho cùng Cố Minh Tiêu cũng đã từng khuyên y không nên tiếp xúc quá gần với gia chủ hiện tại của Bạch gia, nhưng khi đó Bạch Vân Hạn và Bạch Cẩn Du cư xử quá tốt, y hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Cố Minh Tiêu.
Sau này, lời nói của Cố Minh Tiêu đã trở thành lời tiên tri, y mới biết hối hận.
Nhưng lúc này... có hối hận cũng vô dụng. Chuyện đã xảy ra rồi, Bạch Thần Băng chỉ có thể nghĩ đến việc cố gắng hết sức để bù đắp.
Khi Giang Sở Dung nghe thấy câu hỏi của Bạch Thần Băng, cậu chỉ chớp mắt, cười nói: "Cố sư huynh có nhân phẩm tốt như vậy, huynh ấy nhất định sẽ làm điều này vì đại cục, có đúng không?"
Giang Sở Dung vừa nói xong câu này, ánh mắt Văn Lăng nhìn Giang Sở Dung càng thâm thúy hơn vài phần, con ngươi sáng quắc, lại mang theo một tia ẩn nhẫn.
Bạch Thần Băng nghe vậy, lại trầm mặc một lát, sau đó nghiêm túc đáp: "Giang sư đệ nói đúng, là do ta không hiểu rõ."
Giờ này khắc này, Bạch Thần Băng chỉ có thể bội phục sự sáng suốt của Giang Sở Dung.
Đúng vậy, cho dù không phải vì y thì Cố Minh Tiêu cũng sẽ làm điều này vì đại cục của Nhân tộc.
Sao có thể vì ban đầu y không nghe lời khuyên của hắn mà không chịu giúp đỡ chứ?
Là tại y suy nghĩ nông cạn.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Bạch Thần Băng có chút tò mò — Y nghe được tin đồn rằng Giang Sở Dung rất có thành kiến với Cố Minh Tiêu, sao nhoáng cái Giang Sở Dung đã đổi tính rồi?
Có lẽ là cảm nhận được tâm tư của Bạch Thần Băng, Giang Sở Dung bỗng nhiên bật cười, sáp tới nói nhỏ với Bạch Thần Băng: "Bạch sư huynh không biết đó thôi, trước kia Cố sư huynh đã từng cứu ta một lần, cũng đẹp trai lắm."
Bạch Thần Băng ngẩn ra, sau đó y nửa tin nửa ngờ cười cười nhìn Giang Sở Dung.
Trong lúc nhất thời cũng không biết Giang Sở Dung đang nói thật hay nói giỡn.
Lúc này, Văn Lăng, người đang ngồi ở một bên vẫn luôn nhìn chằm chằm Giang Sở Dung bằng đôi mắt sáng rực, từ đầu đến cuối không thốt ra nửa chữ đột nhiên nhàn nhạt nói: "Là thật."
Bạch Thần Băng:?
Trong lúc Bạch Thần Băng đang kinh ngạc tự hỏi rốt cục Văn Lăng và Giang Sở Dung đã trải qua chuyện gì thì đột nhiên thoáng cảm giác được có một cỗ uy áp rất mạnh đang ập tới.
Giang Sở Dung cau mày, cười đắc ý: "Bạch sư huynh, ngươi xem kìa, tên cướp không phải tới rồi sao?"
Cảm nhận được cỗ uy áp này, sắc mặt Bạch Thần Băng hơi thay đổi, lúc này y mới ý thức được, Bạch Vân Hạn và Bạch Cẩn Du ra tay với mình không chỉ vì thèm muốn vị trí của y, mà còn vì... bọn họ có cao thủ chỉ điểm!
May là lúc nãy Giang Sở Dung đã bảo y truyền tin cho Trường Xuân trưởng lão, nếu không thì...
Nhưng đúng lúc này, một chiếc kiệu quý làm bằng vàng ròng được mấy chục đệ tử của Vô Vọng Kiếm Phái khiêng từ trên trời giáng xuống, đám người qua đường đứng xem lũ lượt lui về tránh né.
Nhìn thấy một màn này, Giang Sở Dung bất giác nhướng mày — phách lối như vậy, xem ra là một tên phản diện.
Không lâu sau, chiếc kiệu quý dừng lại giữa không trung, bên trong truyền ra một giọng nói rất bùi tai nhưng có phần lạnh lùng.
"Hai đệ tử của ta đã phạm phải tội gì? Lại bị một tên đệ tử vô danh tiểu tốt cảnh giới Ngưng Thần áp giải. Thằng nhóc kia, mi là học trò của ai?"
Bạch Thần Băng nghe thấy giọng nói này, sắc mặt y âm trầm, truyền âm giải thích với Giang Sở Dung: "Gã đó là Kỳ Chân trưởng lão, hiện tại là người trẻ tuổi nhất trong các trưởng lão. Phụ thân của gã là Thiên Sương trưởng lão và gia chủ đời trước của Bạch gia ta năm xưa đều là các cố trưởng lão của Kiếm Phái, đều là công thần phò trợ Kiếm Thần mở đường thông Thiên."
Giang Sở Dung: "Sau này thì sao?"
Bạch Thần Băng dừng lại một chút: "Sau này, Kiếm Thần bị Ma Tôn đánh trọng thương, Thiên Sương trưởng lão và lão gia chủ qua đời cùng một lúc. Trước khi qua đời, Thiên Sương trưởng lão đã đem tu vi cả đời truyền lại cho Kỳ Chân trưởng lão, cho nên Kỳ Chân trưởng lão còn trẻ như vậy đã bước vào cảnh giới Khuy Thiên, cũng thuận lợi bước vào nhóm các bậc trưởng lão."
"Bạch Cẩn Du với Bạch Lăng Vũ là hai đồ đệ duy nhất của gã, ban đầu ta cứ tưởng gã cảm thấy Thiên Sương trưởng lão và lão gia chủ có cùng cảnh ngộ nên mới thương tiếc Bạch gia, ta còn rất kính trọng gã. Ai ngờ —— "
"Ai ngờ người ta lại có âm mưu thâu tóm nhà của ngươi phải không?"
Bạch Thần Băng sắc mặt nghiêm trọng, không nói nữa.
Giang Sở Dung trêu câu này xong, nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Thần Băng không ổn, cậu cũng không nói thêm gì, chỉ cười cười ngẩng đầu nhìn chiếc kiệu trên bầu trời, nói: "Thân phận của sư tôn vô cùng đặc biệt, vì vậy ta không tiện nói ra, nhưng chắc là Kỳ Chân trưởng lão không muốn biết đâu."
Bạch Thần Băng:...
Giang sư đệ khi nói chuyện luôn kiêu ngạo như vậy sao?
Trong kiệu yên lặng một khắc, giọng nói du dương của Kỳ Trân trưởng lão lại truyền tới từ xa: "Thằng nhóc kia, nói như thế nào thì ta cũng là trưởng lão của Kiếm Phái, cho dù thân phận của sư tôn ngươi có đặc biệt đến đâu thì cũng không thể vượt qua ta. Ta hỏi mi, tại sao mi không xuống xe hành lễ với ta?"
"Bất kính với trưởng lão là trọng tội."
À há! Tới rồi tới rồi! Không nói được lý lẽ liền nói đến lễ nghĩa!
Nhân vật phản diện tiêu chuẩn đây mà!
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung dứt khoát giả điên đến cùng, cậu mỉm cười nhàn nhã, nói với chiếc kiệu: "Kỳ Chân trưởng lão, làm sao ngươi biết địa vị của sư tôn ta không vượt qua được ngươi?"
Người trong kiệu đột nhiên im lặng.
Sau đó, Kỳ Chân trưởng lão cười khẽ một tiếng: "Xem ra mi thật sự là một tên ngu xuẩn chẳng biết cái gì. Ở trên trưởng lão chỉ có chưởng môn, cho dù ngươi là đệ tử thân truyền của Cố Minh Tiêu thì vai vế của ngươi vẫn thấp hơn ta, gặp ta cũng phải hành lễ."
Giang Sở Dung ngạc nhiên hỏi: "Làm sao ngươi biết ta không phải là đệ tử của chưởng môn? Ngươi coi thường những người tu vi thấp sao?"
Lần này ngay cả danh xưng trưởng lão cũng bỏ luôn.
Người trong kiệu triệt để im lặng.
Bạch Thần Băng:...
Đột nhiên, y cảm thấy chuyện đi cầu tình chấp pháp trưởng lão thật là khó khăn...
Sau một hồi trầm mặc, Bạch Thần Băng truyền âm nói với Giang Sở Dung: "Giang sư đệ, đừng nói bậy. Mạo danh đệ tử của chưởng môn là đại tội."
Vẻ mặt Giang Sở Dung bình tĩnh, truyền âm đáp lại: "Bạch sư huynh yên tâm đi, gã không có đá lưu ảnh, đến lúc đó ta cắn chết cũng không chịu thừa nhận là được ấy mà. Tốt hơn là ngươi hối thúc sư tôn của ngươi mau đến đây đi, nếu không ta cũng sắp kham không nổi nữa rồi."
Trên trán Bạch Thần Băng chảy ra mồ hôi lạnh —— Vừa rồi Giang Sở Dung nói chuyện chắc chắn như vậy, lúc đó y cứ nghĩ là thật.
Kết quả vẫn là nói dối.
Hít sâu một hơi, Bạch Thần Băng đành phải lấy ra lệnh bài môn phái lần nữa, tiếp tục truyền tin cho Trường Xuân trưởng lão.
Trường Xuân trưởng lão qua hồi lâu vẫn không trả lời.
Bạch Thần Băng thấy vậy, lòng y hơi chùng xuống, biết có thể gặp phải xui xẻo rồi —— Trường Xuân trưởng lão cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có thói hư đam mê rượu chè lại khiến ông ấy làm lỡ rất nhiều chuyện, thường xuyên uống say bất tỉnh nhân sự mấy ngày liền.
Nếu hiện tại Trường Xuân trưởng lão cũng say thì...
Bạch Thần Băng yên lặng mím môi lại, nắm chặt lệnh bài trong tay, chỉ đợi lát nữa nếu Kỳ Chân trưởng lão thật sự làm khó dễ, y sẽ liều mạng mở một đường máu để Giang Sở Dung chạy ra ngoài!
Đột nhiên, Kỳ Trân trưởng lão ở trên kiệu trầm mặc hồi lâu lại lên tiếng: "Mi nói mi là đệ tử của chưởng môn, mi có bằng chứng không? Nếu không lấy ra được bằng chứng, ta có thể lập tức đánh chết mi ngay tại chỗ."
"Mạo danh đệ tử của chưởng môn là đại tội."
Giang Sở Dung:...
Nhưng đến bước này rồi, cậu cũng không còn cách nào khác.
Giang Sở Dung ra vẻ thản nhiên từ từ đứng dậy, trong đầu đã có tính toán, cậu muốn sử dụng bản lĩnh thần thông của Yểm Ma để qua mặt Kỳ Chân trưởng lão.
Dù gì loại nhân vật như Yểm Ma ở Ma tộc còn chẳng được mấy con ma thấy qua, chứ nói chi đến Nhân tộc.
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung nhẹ giơ tay lên, đầu ngón tay bùng lên ánh sáng xanh, tạo thành hình một đóa hoa sen, tiếp đó, từ trong đóa sen hiện ra một tia kiếm khí màu lam sẫm.
Bạch Thần Băng nhìn thấy không khỏi sửng sốt — Tại sao y chưa từng thấy loại công pháp kỳ diệu như vậy?
Vốn dĩ Kỳ Chân trưởng lão ngồi trong kiệu ở phía đối diện đã chắc chắn Giang Sở Dung là một tên giả mạo, nhưng khi nhìn thấy kiếm khí hình hoa sen này, vẻ mặt của gã đột nhiên trở nên vô cùng vi diệu.
Giọng của gã có chút khô khốc: "Ngươi... Ngươi là Thần ——"
Nhưng giây tiếp theo, một luồng khí tràng cực lạnh ồ ạt lan ra, một thân bạch y vây trong hào quang chói lọi từ trên trời giáng xuống.
Đáp xuống giữa xe ngựa và chiếc kiệu.
Hắn mặc trường bào trắng họa tiết áng mây, đầu đội phát quan bạch ngọc, thắt lưng đeo Vô Vọng Thần Kiếm, vẻ ngoài tuấn dật xuất trần.
Toàn thân phát ra vầng sáng lấp lánh, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Người này chính là Cố Minh Tiêu.
Ngay khi Cố Minh Tiêu vừa xuất hiện, bầu không khí xung quanh dường như lạnh đi mấy độ.
Giọng nói sang sảng của Kỳ Chân trưởng lão đột ngột dừng lại, một lúc sau, gã cau mày định mở miệng dò hỏi, nhưng Cố Minh Tiêu lại quay đầu nhìn Giang Sở Dung đang ở đối diện.
Bốn mắt giao nhau từ xa, Giang Sở Dung bắt gặp đôi mắt băng giá sáng trong như ngọc lưu ly của Cố Minh Tiêu, đáy lòng cậu không khỏi giật thót một cái.
Sau đó, nội tâm của cậu gào thét điên cuồng: Sắp bị vạch mặt rồi! Sắp bị vạch mặt rồi! Aaaaaaaaaaaa!!!
Kết quả giây tiếp theo, Cố Minh Tiêu chỉ liếc mắt nhìn kiếm khí hoa sen trong lòng bàn tay cậu, cất giọng lạnh lùng thản nhiên nói: "Sư đệ, thu lại tuyệt học của sư tôn đi. Ở đây có quá nhiều người phức tạp, không tiện thể hiện."
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi.
Giang Sở Dung:???
Giang Sở Dung:!!!
Bạch Thần Băng ở trong xe ngựa càng bất ngờ hơn.
Ngay cả Kỳ Chân trưởng lão ngồi trong kiệu ở đối diện cũng rơi vào sự im lặng chết chóc khi Cố Minh Tiêu nói ra những lời này.
———-
Tác giả
– Cố Minh Tiêu: Đến cứu bà xã đây!
– Giang Sở Dung thẹn thùng: Sư huynh cũng đẹp trai đó chứ.
"Loại người này chết không đáng tiếc, nhưng ta vẫn hy vọng chuyện này không gây ra quá nhiều phiền phức. Nếu không, việc kinh doanh của Đoàn Kim Thành có thể sẽ—"
"Bạch sư huynh vẫn cứ nhân từ như vậy." Giang Sở Dung cười nhạt một tiếng, cắt ngang lời nói của Bạch Thần Băng, "Các tu sĩ đến Đoàn Kim Thành không phải vì Bạch gia, cũng không phải vì bất kỳ ai, mà là vì chữ tín của Đoàn Kim Thành. Bạch sư huynh thanh trừ loại người này, còn có thể tỏ rõ bản thân không liên quan gì tới bọn họ, sau này khi Bạch sư huynh tiếp quản Đoàn Kim Thành, sự kiên quyết và danh tiếng của Bạch sư huynh nhất định sẽ được mọi người tán thưởng. Nếu Bạch sư huynh không tỏ rõ thái độ, thì mới là vấn đề nghiêm trọng."
Bạch Thần Băng im lặng một lúc: "Giang sư đệ nói đúng, cách này ta cũng đã từng nghĩ đến, tuy nhiên ta vẫn có chút lo lắng."
"Lo cho việc kinh doanh của Đoàn Kim Thành trong khoảng thời gian Bạch sư huynh chưa tiếp quản phải không? Lo đám tiểu nhân của Bạch gia sẽ thừa cơ hội này làm loạn, hủy đi hết nền tảng của trước đây? Cho nên ngươi mới không dám đi nghiêm trị những tên tặc tử này?"
Bạch Thần Băng: "Phải."
Giang Sở Dung nhướng mày: "Nhưng Bạch sư huynh và Cố sư huynh có quan hệ tốt như vậy, bây giờ Bạch gia gặp nạn, hắn nhất định sẽ đứng ra thay mặt cho Vô Vọng Kiếm Phái tạm thời tiếp quản Đoàn Kim Thành. Có Vô Vọng Kiếm Phái chống lưng, vấn đề này không có gì đáng ngại."
Văn Lăng nãy giờ vẫn im lặng nghe thấy những lời này đột nhiên liếc nhìn Giang Sở Dung một cái, ánh mắt hắn sâu xa, ý tứ không rõ ràng.
Còn Bạch Thần Băng nghe vậy lại ngạc nhiên, sau đó y thở dài một hơi, không khỏi bất đắc dĩ nói: "Vì sao Giang sư đệ lại cho rằng Cố sư huynh sẽ giúp đỡ?"
Ngay cả chính y cũng không thể xác định được chuyện này —— Bạch gia lúc này đang trong cục diện hỗn loạn, nếu tiếp quản, y biết Cố Minh Tiêu sẽ phải chịu rất nhiều áp lực từ phía các trưởng lão.
Mà bản thân y cũng không có mặt mũi nào mở miệng xin giúp đỡ.
Nói cho cùng Cố Minh Tiêu cũng đã từng khuyên y không nên tiếp xúc quá gần với gia chủ hiện tại của Bạch gia, nhưng khi đó Bạch Vân Hạn và Bạch Cẩn Du cư xử quá tốt, y hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Cố Minh Tiêu.
Sau này, lời nói của Cố Minh Tiêu đã trở thành lời tiên tri, y mới biết hối hận.
Nhưng lúc này... có hối hận cũng vô dụng. Chuyện đã xảy ra rồi, Bạch Thần Băng chỉ có thể nghĩ đến việc cố gắng hết sức để bù đắp.
Khi Giang Sở Dung nghe thấy câu hỏi của Bạch Thần Băng, cậu chỉ chớp mắt, cười nói: "Cố sư huynh có nhân phẩm tốt như vậy, huynh ấy nhất định sẽ làm điều này vì đại cục, có đúng không?"
Giang Sở Dung vừa nói xong câu này, ánh mắt Văn Lăng nhìn Giang Sở Dung càng thâm thúy hơn vài phần, con ngươi sáng quắc, lại mang theo một tia ẩn nhẫn.
Bạch Thần Băng nghe vậy, lại trầm mặc một lát, sau đó nghiêm túc đáp: "Giang sư đệ nói đúng, là do ta không hiểu rõ."
Giờ này khắc này, Bạch Thần Băng chỉ có thể bội phục sự sáng suốt của Giang Sở Dung.
Đúng vậy, cho dù không phải vì y thì Cố Minh Tiêu cũng sẽ làm điều này vì đại cục của Nhân tộc.
Sao có thể vì ban đầu y không nghe lời khuyên của hắn mà không chịu giúp đỡ chứ?
Là tại y suy nghĩ nông cạn.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Bạch Thần Băng có chút tò mò — Y nghe được tin đồn rằng Giang Sở Dung rất có thành kiến với Cố Minh Tiêu, sao nhoáng cái Giang Sở Dung đã đổi tính rồi?
Có lẽ là cảm nhận được tâm tư của Bạch Thần Băng, Giang Sở Dung bỗng nhiên bật cười, sáp tới nói nhỏ với Bạch Thần Băng: "Bạch sư huynh không biết đó thôi, trước kia Cố sư huynh đã từng cứu ta một lần, cũng đẹp trai lắm."
Bạch Thần Băng ngẩn ra, sau đó y nửa tin nửa ngờ cười cười nhìn Giang Sở Dung.
Trong lúc nhất thời cũng không biết Giang Sở Dung đang nói thật hay nói giỡn.
Lúc này, Văn Lăng, người đang ngồi ở một bên vẫn luôn nhìn chằm chằm Giang Sở Dung bằng đôi mắt sáng rực, từ đầu đến cuối không thốt ra nửa chữ đột nhiên nhàn nhạt nói: "Là thật."
Bạch Thần Băng:?
Trong lúc Bạch Thần Băng đang kinh ngạc tự hỏi rốt cục Văn Lăng và Giang Sở Dung đã trải qua chuyện gì thì đột nhiên thoáng cảm giác được có một cỗ uy áp rất mạnh đang ập tới.
Giang Sở Dung cau mày, cười đắc ý: "Bạch sư huynh, ngươi xem kìa, tên cướp không phải tới rồi sao?"
Cảm nhận được cỗ uy áp này, sắc mặt Bạch Thần Băng hơi thay đổi, lúc này y mới ý thức được, Bạch Vân Hạn và Bạch Cẩn Du ra tay với mình không chỉ vì thèm muốn vị trí của y, mà còn vì... bọn họ có cao thủ chỉ điểm!
May là lúc nãy Giang Sở Dung đã bảo y truyền tin cho Trường Xuân trưởng lão, nếu không thì...
Nhưng đúng lúc này, một chiếc kiệu quý làm bằng vàng ròng được mấy chục đệ tử của Vô Vọng Kiếm Phái khiêng từ trên trời giáng xuống, đám người qua đường đứng xem lũ lượt lui về tránh né.
Nhìn thấy một màn này, Giang Sở Dung bất giác nhướng mày — phách lối như vậy, xem ra là một tên phản diện.
Không lâu sau, chiếc kiệu quý dừng lại giữa không trung, bên trong truyền ra một giọng nói rất bùi tai nhưng có phần lạnh lùng.
"Hai đệ tử của ta đã phạm phải tội gì? Lại bị một tên đệ tử vô danh tiểu tốt cảnh giới Ngưng Thần áp giải. Thằng nhóc kia, mi là học trò của ai?"
Bạch Thần Băng nghe thấy giọng nói này, sắc mặt y âm trầm, truyền âm giải thích với Giang Sở Dung: "Gã đó là Kỳ Chân trưởng lão, hiện tại là người trẻ tuổi nhất trong các trưởng lão. Phụ thân của gã là Thiên Sương trưởng lão và gia chủ đời trước của Bạch gia ta năm xưa đều là các cố trưởng lão của Kiếm Phái, đều là công thần phò trợ Kiếm Thần mở đường thông Thiên."
Giang Sở Dung: "Sau này thì sao?"
Bạch Thần Băng dừng lại một chút: "Sau này, Kiếm Thần bị Ma Tôn đánh trọng thương, Thiên Sương trưởng lão và lão gia chủ qua đời cùng một lúc. Trước khi qua đời, Thiên Sương trưởng lão đã đem tu vi cả đời truyền lại cho Kỳ Chân trưởng lão, cho nên Kỳ Chân trưởng lão còn trẻ như vậy đã bước vào cảnh giới Khuy Thiên, cũng thuận lợi bước vào nhóm các bậc trưởng lão."
"Bạch Cẩn Du với Bạch Lăng Vũ là hai đồ đệ duy nhất của gã, ban đầu ta cứ tưởng gã cảm thấy Thiên Sương trưởng lão và lão gia chủ có cùng cảnh ngộ nên mới thương tiếc Bạch gia, ta còn rất kính trọng gã. Ai ngờ —— "
"Ai ngờ người ta lại có âm mưu thâu tóm nhà của ngươi phải không?"
Bạch Thần Băng sắc mặt nghiêm trọng, không nói nữa.
Giang Sở Dung trêu câu này xong, nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Thần Băng không ổn, cậu cũng không nói thêm gì, chỉ cười cười ngẩng đầu nhìn chiếc kiệu trên bầu trời, nói: "Thân phận của sư tôn vô cùng đặc biệt, vì vậy ta không tiện nói ra, nhưng chắc là Kỳ Chân trưởng lão không muốn biết đâu."
Bạch Thần Băng:...
Giang sư đệ khi nói chuyện luôn kiêu ngạo như vậy sao?
Trong kiệu yên lặng một khắc, giọng nói du dương của Kỳ Trân trưởng lão lại truyền tới từ xa: "Thằng nhóc kia, nói như thế nào thì ta cũng là trưởng lão của Kiếm Phái, cho dù thân phận của sư tôn ngươi có đặc biệt đến đâu thì cũng không thể vượt qua ta. Ta hỏi mi, tại sao mi không xuống xe hành lễ với ta?"
"Bất kính với trưởng lão là trọng tội."
À há! Tới rồi tới rồi! Không nói được lý lẽ liền nói đến lễ nghĩa!
Nhân vật phản diện tiêu chuẩn đây mà!
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung dứt khoát giả điên đến cùng, cậu mỉm cười nhàn nhã, nói với chiếc kiệu: "Kỳ Chân trưởng lão, làm sao ngươi biết địa vị của sư tôn ta không vượt qua được ngươi?"
Người trong kiệu đột nhiên im lặng.
Sau đó, Kỳ Chân trưởng lão cười khẽ một tiếng: "Xem ra mi thật sự là một tên ngu xuẩn chẳng biết cái gì. Ở trên trưởng lão chỉ có chưởng môn, cho dù ngươi là đệ tử thân truyền của Cố Minh Tiêu thì vai vế của ngươi vẫn thấp hơn ta, gặp ta cũng phải hành lễ."
Giang Sở Dung ngạc nhiên hỏi: "Làm sao ngươi biết ta không phải là đệ tử của chưởng môn? Ngươi coi thường những người tu vi thấp sao?"
Lần này ngay cả danh xưng trưởng lão cũng bỏ luôn.
Người trong kiệu triệt để im lặng.
Bạch Thần Băng:...
Đột nhiên, y cảm thấy chuyện đi cầu tình chấp pháp trưởng lão thật là khó khăn...
Sau một hồi trầm mặc, Bạch Thần Băng truyền âm nói với Giang Sở Dung: "Giang sư đệ, đừng nói bậy. Mạo danh đệ tử của chưởng môn là đại tội."
Vẻ mặt Giang Sở Dung bình tĩnh, truyền âm đáp lại: "Bạch sư huynh yên tâm đi, gã không có đá lưu ảnh, đến lúc đó ta cắn chết cũng không chịu thừa nhận là được ấy mà. Tốt hơn là ngươi hối thúc sư tôn của ngươi mau đến đây đi, nếu không ta cũng sắp kham không nổi nữa rồi."
Trên trán Bạch Thần Băng chảy ra mồ hôi lạnh —— Vừa rồi Giang Sở Dung nói chuyện chắc chắn như vậy, lúc đó y cứ nghĩ là thật.
Kết quả vẫn là nói dối.
Hít sâu một hơi, Bạch Thần Băng đành phải lấy ra lệnh bài môn phái lần nữa, tiếp tục truyền tin cho Trường Xuân trưởng lão.
Trường Xuân trưởng lão qua hồi lâu vẫn không trả lời.
Bạch Thần Băng thấy vậy, lòng y hơi chùng xuống, biết có thể gặp phải xui xẻo rồi —— Trường Xuân trưởng lão cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có thói hư đam mê rượu chè lại khiến ông ấy làm lỡ rất nhiều chuyện, thường xuyên uống say bất tỉnh nhân sự mấy ngày liền.
Nếu hiện tại Trường Xuân trưởng lão cũng say thì...
Bạch Thần Băng yên lặng mím môi lại, nắm chặt lệnh bài trong tay, chỉ đợi lát nữa nếu Kỳ Chân trưởng lão thật sự làm khó dễ, y sẽ liều mạng mở một đường máu để Giang Sở Dung chạy ra ngoài!
Đột nhiên, Kỳ Trân trưởng lão ở trên kiệu trầm mặc hồi lâu lại lên tiếng: "Mi nói mi là đệ tử của chưởng môn, mi có bằng chứng không? Nếu không lấy ra được bằng chứng, ta có thể lập tức đánh chết mi ngay tại chỗ."
"Mạo danh đệ tử của chưởng môn là đại tội."
Giang Sở Dung:...
Nhưng đến bước này rồi, cậu cũng không còn cách nào khác.
Giang Sở Dung ra vẻ thản nhiên từ từ đứng dậy, trong đầu đã có tính toán, cậu muốn sử dụng bản lĩnh thần thông của Yểm Ma để qua mặt Kỳ Chân trưởng lão.
Dù gì loại nhân vật như Yểm Ma ở Ma tộc còn chẳng được mấy con ma thấy qua, chứ nói chi đến Nhân tộc.
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung nhẹ giơ tay lên, đầu ngón tay bùng lên ánh sáng xanh, tạo thành hình một đóa hoa sen, tiếp đó, từ trong đóa sen hiện ra một tia kiếm khí màu lam sẫm.
Bạch Thần Băng nhìn thấy không khỏi sửng sốt — Tại sao y chưa từng thấy loại công pháp kỳ diệu như vậy?
Vốn dĩ Kỳ Chân trưởng lão ngồi trong kiệu ở phía đối diện đã chắc chắn Giang Sở Dung là một tên giả mạo, nhưng khi nhìn thấy kiếm khí hình hoa sen này, vẻ mặt của gã đột nhiên trở nên vô cùng vi diệu.
Giọng của gã có chút khô khốc: "Ngươi... Ngươi là Thần ——"
Nhưng giây tiếp theo, một luồng khí tràng cực lạnh ồ ạt lan ra, một thân bạch y vây trong hào quang chói lọi từ trên trời giáng xuống.
Đáp xuống giữa xe ngựa và chiếc kiệu.
Hắn mặc trường bào trắng họa tiết áng mây, đầu đội phát quan bạch ngọc, thắt lưng đeo Vô Vọng Thần Kiếm, vẻ ngoài tuấn dật xuất trần.
Toàn thân phát ra vầng sáng lấp lánh, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Người này chính là Cố Minh Tiêu.
Ngay khi Cố Minh Tiêu vừa xuất hiện, bầu không khí xung quanh dường như lạnh đi mấy độ.
Giọng nói sang sảng của Kỳ Chân trưởng lão đột ngột dừng lại, một lúc sau, gã cau mày định mở miệng dò hỏi, nhưng Cố Minh Tiêu lại quay đầu nhìn Giang Sở Dung đang ở đối diện.
Bốn mắt giao nhau từ xa, Giang Sở Dung bắt gặp đôi mắt băng giá sáng trong như ngọc lưu ly của Cố Minh Tiêu, đáy lòng cậu không khỏi giật thót một cái.
Sau đó, nội tâm của cậu gào thét điên cuồng: Sắp bị vạch mặt rồi! Sắp bị vạch mặt rồi! Aaaaaaaaaaaa!!!
Kết quả giây tiếp theo, Cố Minh Tiêu chỉ liếc mắt nhìn kiếm khí hoa sen trong lòng bàn tay cậu, cất giọng lạnh lùng thản nhiên nói: "Sư đệ, thu lại tuyệt học của sư tôn đi. Ở đây có quá nhiều người phức tạp, không tiện thể hiện."
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi.
Giang Sở Dung:???
Giang Sở Dung:!!!
Bạch Thần Băng ở trong xe ngựa càng bất ngờ hơn.
Ngay cả Kỳ Chân trưởng lão ngồi trong kiệu ở đối diện cũng rơi vào sự im lặng chết chóc khi Cố Minh Tiêu nói ra những lời này.
———-
Tác giả
– Cố Minh Tiêu: Đến cứu bà xã đây!
– Giang Sở Dung thẹn thùng: Sư huynh cũng đẹp trai đó chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.