Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 40: Mẹ Nó!!
Hậu Giản
05/04/2024
Lão giả vừa dứt lời, sương mù trong đám mây tím nhanh chóng lan ra, trong vòng một thước đã không thấy bóng người.
Đám công tử ma tu trông thấy liền giật mình, không dám phàn nàn nữa mà cấp tốc lui về sau!
Họ nhận ra đây chính là cửa ải cuối cùng của Ma Tôn để kiểm tra chiến lược, ngộ tính và độ phù hợp của họ với Ma Tôn.
Trong lúc nhất thời, không ít công tử ma tu trước đó đã thành lập liên minh lặng lẽ truyền âm cho nhau, kết đồng minh với nhau, dự định giết chết những người đơn lẻ trước, sau đó từ từ tính đến chuyện đoạt thứ hạng cao hơn.
Về phía Giang Sở Dung, ngay khi lão giả cất cao giọng tuyên bố bắt đầu, cậu đã lập tức vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế, chạy về phía Văn Lăng.
Văn Lăng rất nhạy bén, Giang Sở Dung còn chưa đến trước mặt hắn, hắn đã cảm nhận được sự phấn khích như một chú chim của Giang Sở Dung.
Ánh mắt Văn Lăng khẽ động, hắn không hề do dự tiến lên phía trước, vươn tay ra kéo người ra sau lưng mình.
Rồi nhanh chóng rút lui khỏi đám đông.
Giang Sở Dung bị Văn Lăng kéo lui về sau, cậu vừa tỉ mẫn quan sát tình hình ở phía xa, vừa hớn ha hớn hở nói qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế: "Văn Lăng, ta có một chuyện vui muốn nói cho chàng biết, khi bước lên bậc thang, ta đã bái sư rồi! Lát nữa dù ta có được Ma Tôn nhìn trúng hay không thì ta cũng không bị thiệt thòi."
Văn Lăng:?
Trầm mặc một lát, Văn Lăng cau mày hỏi: "Ngươi thật sự gặp được người ở trên bậc thang sao?"
Lúc nãy hắn cứ nghĩ Giang Sở Dung chỉ tùy tiện bịa chuyện mà thôi.
Giang Sở Dung bật cười: "Thật mà."
Văn Lăng lộ ra vẻ nghi hoặc: "Ngươi đã bái sư rồi, y còn để ngươi vào vòng thi cuối cùng sao?"
Nghe vậy, Giang Sở Dung nói: "Sư tôn nói muốn để ta xem xem trình độ của ta so với những cao thủ cùng trang lứa như thế nào, chỉ cần không chiếm vị trí đầu, y sẽ có cách bảo vệ ta trước mặt Ma Tôn, chàng đừng lo lắng."
Văn Lăng:...
Chần chừ một lúc, Văn Lăng đang muốn hỏi rõ rốt cuộc tình huống như thế nào, thì đối diện đã có một tia sáng sắc bén bắn về phía hai người!
Có người đánh lén.
Ánh mắt Văn Lăng chợt lạnh, vừa định ra tay, Giang Sở Dung ở phía sau đột nhiên hét lên: "Để đó cho ta!"
Văn Lăng:?
Giang Sở Dung còn chưa nói hết từ "ta", thân hình của cậu đã nhảy ra ngoài một cách nhanh nhẹn uyển chuyển, giống như có thêm một con mắt, xuyên qua lớp sương mù đá vào lồ.ng ngực kẻ đánh lén!
Tiếp đó, Giang Sở Dung lại đá mấy cước liên tiếp nhanh như tia chớp, đá cho tên công tử ma tu kia phải hộc máu, không thể không quay đầu bỏ chạy, sau đó cậu mới xoay người chậm rãi đáp xuống, cười nói: "Thủ đoạn của tên đánh lén này kém quá đi, thua xa sư tôn của ta."
Khi Văn Lăng nhìn thấy những cú đá lưu loát như mây trôi nước chảy của Giang Sở Dung, lông mày của hắn hơi nhíu lại — có vẻ như Giang Sở Dung đã gặp được kỳ ngộ trên bậc thang rồi.
Bất kể là tốc độ phản ứng hay khả năng kiểm soát các chiêu thức một cách tinh diệu, Giang Sở Dung đều đã cải thiện rất nhiều.
Chỉ là... Hắn chưa từng nghe nói loại thi thố này sẽ có quan khảo thí.
Vậy thì sư tôn của Giang Sở Dung là ai?
Trong lòng Văn Lăng có chút dự cảm không lành.
Nhưng lúc này, một câu "Để đó cho ta" của Giang Sở Dung đã làm bại lộ nơi ẩn náu của hai người.
Các công tử ma tu còn lại nghe thấy liền xông lên ngay lập tức!
Bọn họ đã ghi hận trong lòng khi bị Giang Sở Dung lừa gạt ở vòng thi thứ hai, bây giờ lại thấy Giang Sở Dung nghênh ngang được truyền tống đến Ma Cung, bọn họ càng cảm thấy Giang Sở Dung có người chống lưng, dắt bọn họ đi lòng vòng như một đám đần độn.
Bây giờ thù mới hận cũ cùng trào dâng trong lòng, tự nhiên oán khí ngập trời, một đám hiếm khi cùng chung mối thù, đồng loạt xông lên tấn công!
Thấy vậy, Giang Sở Dung khẽ nhíu mày, trong lòng cười lạnh: Hừ, nếu so tu vi, có lẽ cậu sẽ thua những tên này, nhưng nếu so công pháp, vậy thì chưa chắc đâu.
Dù gì cậu cũng là người có sư tôn rồi.
Lúc này, Văn Lăng đã đối mặt với một công tử ma tu, hắn mặt vô biểu tình tung hai quyền đem người đấm bay, lại ngắn gọn hỏi một tiếng: "Ngươi được không?"
Một câu không đầu không đuôi, nhưng Giang Sở Dung hiểu ngay lập tức, cậu khẽ cười: "Chàng lo phía chàng đi, ta làm được."
Văn Lăng gật đầu, không để ý đến Giang Sở Dung nữa, hắn cứ thế mà một mạch đánh thẳng ra ngoài——
Lúc này, Giang Sở Dung cũng quay trở về dáng vẻ chuyên chú, đầu tiên cậu giơ tay thi triển pháp quyết, bay người lên, ở trên không trung lắng nghe âm thanh một lúc để xác định vị trí, sau đó cực kỳ chính xác đánh về phía một đám sương tím đang nhấp nhô——
Ở trong Ma Hồn Binh, hỗn chiến không dứt.
Văn Lăng phóng tới phóng lui, quét sạch tứ phương, cực kỳ bá đạo! Hắn căn bản không cần phòng ngự —— bởi vì nếu đọ sức cùng cảnh giới, không một ai có thể địch nổi thể lực của hắn, hơn hết hắn còn là Thiên Ma, lĩnh ngộ của hắn cao hơn tất cả công tử ma tu còn lại.
Lúc này chỉ so đấu chiêu thức không so cảnh giới, đối với hắn mà nói chẳng khác nào một món quà từ trên trời rơi xuống.
Còn Giang Sở Dung lại giống như một mỹ nhân ngư bơi lượn trong đại dương màu tím, sương mù bốn phía chính là biển cả của cậu.
Cậu bí ẩn khó lường, có thể xuất hiện ở mọi nơi mọi lúc, nhẹ nhàng khéo léo đâm một nhát kiếm, khiến người ta bị thương nặng.
Thường thì chỉ có thể nhìn thấy một mảnh áo bào màu tím của cậu, khi thì là ống tay áo tím bồng bềnh xuất hiện chớp nhoáng cùng ánh kiếm sáng ngời, khi thì là tà áo tím tung bay khi xoay người rời đi sau lưng người bị thương.
Về sau, đám công tử ma tu bị Giang Sở Dung loại bỏ vừa nhìn thấy màu tím liền cảm thấy sợ hãi một cách vô thức.
Bởi vì chiêu thức của Giang Sở Dung mạnh hơn bọn họ rất nhiều!
Nhưng tại sao Giang Sở Dung có thể làm được điều đó?!
Mãi đến khi bọn họ bị đào thải truyền tống ra khỏi Ma Hồn Binh, rất nhiều công tử ma tu vẫn cảm thấy mông lung như một trò đùa, không thể hiểu nổi chuyện này.
Cuối cùng, chỉ còn lại ba người trong Ma Hồn Binh.
Giang Sở Dung, Văn Lăng, và cả... Tần Lâu Nguyệt?
Tần Lâu Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người, gã vốn dĩ cho rằng mình có thể vượt qua vòng thi thứ hai đã là may mắn lắm rồi, dù sao thì lần này gã đến đây cũng chỉ là để hầu Thái Tử học hành.
Mục đích chính là đưa Văn Lăng đến trước mặt Ma Tôn.
Nhưng gã không ngờ mình lại có thể tiến vào danh sách mười người đứng đầu, thậm chí còn nằm trong năm thứ hạng đầu?
Gã sẽ được Ma Tôn thu làm đệ tử đích truyền sao???
Phải biết rằng mười vị cao thủ đứng đầu sẽ được Ma Tôn nhận làm đệ tử, nhưng chỉ là đệ tử ký danh mà thôi, năm người đứng đầu sẽ là đệ tử đích truyền.
Tần Lâu Nguyệt sững sờ trong giây lát, nước mắt chảy dài trên mặt, gã thực sự muốn quay về Tần Đô ngay lập tức, nói cho phụ lão hương thân biết Tần Lâu Nguyệt thành công rồi!
Nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt Tần Lâu Nguyệt tối sầm đi, gã chợt nhận ra Giang Sở Dung vẫn đang sử dụng tên của gã, vậy gã... gã phải làm gì bây giờ?
Tạm thời nghĩ ra một cái tên sao?
Nhất thời, Tần Lâu Nguyệt lại muốn phát điên.
Lúc này, Văn Lăng mở miệng nói: "Cháu trai, ngươi tự mình ra tay hay để ta?"
Tần Lâu Nguyệt giật mình, sau đó định thần lại, gã hiểu ý của Văn Lăng, vội nói: "Không phiền thúc thúc động thủ. Để ta tự làm, ta tự làm!"
Nói xong, Tần Lâu Nguyệt giơ lên nắm đấm, gã nghiến răng, tự đấm thật mạnh vào mặt mình!
Giây tiếp theo, gã bị chảy máu mũi ngã xuống đất bất tỉnh.
Khoảnh khắc gã ngất đi, gã cũng bị đuổi ra khỏi Ma Hồn Binh.
Bấy giờ, chỉ còn lại Văn Lăng và Giang Sở Dung trong Ma Hồn Binh.
Hai người nhìn nhau, Giang Sở Dung đột nhiên nở nụ cười: "Cháu trai ngốc thật đấy, lại đi đánh vào mặt."
Văn Lăng im lặng một lúc: "Gã không muốn bị người khác nghi ngờ."
Giang Sở Dung:...
"Ta biết mà, ta chỉ nói đùa thôi." Giang Sở Dung bất đắc dĩ đáp.
Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung, nói: "Thật ra, hạng nhất và hạng hai không khác nhau mấy, ta chỉ cần hạt giống Thiên Ma Tâm và công pháp, cái danh nghĩa tử ta không cần."
Giang Sở Dung chớp chớp mắt: "Chàng muốn ta đánh chàng sao?"
Văn Lăng "Ừm" một tiếng, lại nói: "Nếu ngươi không làm được, ta có thể tự mình làm."
Giang Sở Dung hơi do dự, sau đó thở dài nói: "Hay là chàng đánh ta đi, ta đã hứa với sư tôn sẽ không bái người khác làm sư nữa, nếu ta còn quang minh chính đại lấy hạng đầu, như vậy chẳng phải rất là không biết xấu hổ sao?"
Khi Văn Lăng nghe thấy Giang Sở Dung lại nhắc đến "sư tôn" của cậu, hắn bất giác nhíu mày, hắn đang định hỏi thêm thì hai người chợt cảm nhận được một ánh mắt vô cùng bức người quét vào Ma Hồn Binh!
Hai người đồng thời cảm thấy không ổn, ngừng nói chuyện, nhanh chóng lùi lại!
Mà đạo ánh mắt từ khi bắn xuống liền dừng lại ở đó, không có ý định rời đi.
Giang Sở Dung và Văn Lăng cùng vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế, hai người cực kỳ ăn ý trầm giọng nói: "Ma Tôn nghi ngờ rồi."
"Chúng ta nên làm gì giờ?" Giang Sở Dung vừa giả vờ né trái né phải trong màn sương tím, vừa hỏi Văn Lăng thông qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
"Chỉ có thể chiến đấu, mà còn phải đấu thật. Người đó là Ma Tôn, ngươi không giấu được ông ta."
Giang Sở Dung trầm mặc một lát: "Chỉ đành vậy —— "
Lời vừa dứt, bóng của hai người đồng thời bay ra khỏi sương mù màu tím, tấn công lẫn nhau!
Khi Giang Sở Dung đối mặt với Văn Lăng, cậu không ngưng tụ ra trường kiếm, mà đấu chưởng với hắn.
Văn Lăng cũng thu nắm đấm lại, đổi thành chưởng pháp.
Qua vài nhịp thở, hai người đã đấu với nhau hơn mười chiêu.
Văn Lăng hơi kinh ngạc —— Hắn cảm thấy lĩnh ngộ của Giang Sở Dung về Ma tôn còn cao hơn hắn một bậc?
Giang Sở Dung đã thật sự gặp được kỳ ngộ sao?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, tà áo tím của Giang Sở Dung đã lướt qua sát bên, tung một chưởng ngang bên tai hắn!
Văn Lăng né được trong gang tấc, giơ tay túm lấy cổ tay của Giang Sở Dung, Giang Sở Dung lật tay lại, linh hoạt né được, lại nhấc chân đá vào mặt Văn Lăng!
Văn Lăng mặt không đổi sắc, trong miệng phun ra một ngụm ma khí, bỗng chốc hóa thành một tia lửa đỏ sắc bén, xoay tròn đâm về phía lòng bàn chân trắng trẻo của Giang Sở Dung!
Giang Sở Dung giật mình, mu bàn chân co lại, lập tức co chân lùi lại.
Vừa rụt chân về như vậy, Giang Sở Dung đã mất thăng bằng loạng choạng một cái.
Mà lúc này Văn Lăng đã nhảy xuống, giơ tay hung hăng bổ vào gáy Giang Sở Dung ——
Thân thể của Giang Sở Dung lơ lửng giữa không trung, muốn mượn lực để đứng vững cũng không kịp, chỉ có thể cau mày nhắm mắt lại.
Chờ đến khi cậu bất tỉnh, trận đấu này cũng kết thúc rồi.
Nhưng vào khoảnh khắc cậu nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên "uỳnh" một tiếng, lông mi dài của cậu khẽ run, lại bởi vì tạp âm chấn động kỳ lạ này làm cho buộc phải mở mắt ra.
Giây phút cậu mở mắt ra, Giang Sở Dung đột nhiên phát hiện ra xung quanh mình trở nên vô cùng rõ ràng, tầm nhìn của cậu đột nhiên mở rộng, mọi thứ dường như đang quay chậm...
Cậu chợt nhìn thấy một sơ hở trong đòn tấn công mà cậu tưởng chừng như không chê vào đâu được của Văn Lăng——
Cậu có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ.
Giang Sở Dung nhất thời xuất thần, theo bản năng ngẩng đầu lên vặn người đến một góc độ khó tin, linh hoạt tránh được chiêu thức của Văn Lăng.
Văn Lăng có hơi bất ngờ khi mình lại đánh hụt.
Hắn không ngờ chiêu này của mình sẽ thất bại.
Mà tại một khắc khi Văn Lăng đang kinh ngạc, Giang Sở Dung không chút do dự đá một cú vào lồ/ng ngực Văn Lăng!
Khoảnh khắc Văn Lăng bay ra ngoài với vẻ mặt khó tin, trong đầu Giang Sở Dung cũng ầm vang một tiếng, quay trở lại bình thường.
Giang Sở Dung nhìn thấy Văn Lăng bị mình đá bay ở trước mặt, trái tim cậu đập mạnh, cậu theo bản năng lao ra vươn tay túm lấy Văn Lăng.
Nhưng đã quá trễ.
Lưng của Văn Lăng đập mạnh vào bức tường bên trong Ma Hồn Binh, hắn phun ra một búng máu, chớp mắt đã bị truyền tống ra ngoài.
Giang Sở Dung:?!
Giang Sở Dung vẫn còn duy trì tư thế muốn bay ra ngoài để túm lấy người, có chút ngơ ngơ ngác ngác, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cho đến khi giọng nói trầm ấm của lão giả truyền đến, thông báo thứ hạng của đại hội thu nhận đệ tử đã được phân chia.
Đến lúc này Giang Sở Dung mới lấy lại tinh thần.
Vài giây sau, Ma Hồn Binh xoay tròn rồi bị thu hồi, sương mù màu tím tan đi, Giang Sở Dung một mình đứng trên mặt đất bằng phẳng.
Áo bào tím của cậu sạch sẽ như mới, hai chân trần, làn da lộ ra ngoài trắng nõn không tì vết, mà đám công tử ma tu đứng đối diện cậu lại mặt mũi sưng vù, tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Văn Lăng lúc này vẫn đứng vững, chỉ thấy hắn lau vết máu trên môi, sau đó nhìn Giang Sở Dung với đôi mắt sâu thẳm.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Văn Lăng, trong lòng Giang Sở Dung giật thót, cậu nhịn không được lặng lẽ truyền âm qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
"Chàng sao rồi, có bị thương nặng không?"
"Ngươi có sao không? Vẫn ổn chứ?"
Hai giọng nói khác nhau đồng thời vang lên trong Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
Hai người cùng sững sờ trong giây lát, sau khi nghe rõ đối phương nói gì, cả hai đều âm thầm nhẹ nhõm.
Giang Sở Dung khẽ lắc đầu: "Ta không sao."
Văn Lăng nói: "Vừa rồi ngươi không được bình thường lắm."
Giang Sở Dung: "Ta biết."
Ngay khi Văn Lăng còn muốn hỏi thêm, giọng nói uy nghiêm của lão giả lại vang lên.
"Mời tất cả dũng sĩ tiến lên theo thứ hạng, theo thứ tự yết kiến Tôn Thượng."
Ngay lập tức, vô số ánh mắt hâm mộ, ghen tị lẫn căm thù đổ dồn về phía Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung do dự một chút, cũng không tiến lên, cậu chỉ vén vạt áo lên, cụp mắt quỳ một gối xuống tại chỗ.
Mọi người:???
Lòng Văn Lăng trầm xuống, lập tức nói: "Đừng từ chối vào lúc này."
Nếu Ma Tôn nổi giận, chuyện này sẽ khó mà giải quyết.
Giang Sở Dung: "Ta có suy tính."
Dù sao hiện tại tên của cậu là Tần Lâu Nguyệt, vì mặt mũi của Thần Vương Tần Đô, Ma Tôn sẽ không thẳng tay giết cậu.
Văn Lăng:...
Cả người Văn Lăng căng thẳng, hắn nuốt xuống một hơi máu tanh trong l/ồng ngực. Mặc dù biết cách nghĩ của Giang Sở Dung là đúng, nhưng hắn vẫn lo lắng.
Nếu Giang Sở Dung thật sự chọc giận Ma tôn, hắn nhất định phải nhanh chóng mang người đi.
Hoặc là, hy vọng sư tôn của Giang Sở Dung đáng tin cậy...
Giọng nói của lão giả lại truyền đến: "Tại sao dũng sĩ không tiến lên rồi hãy quỳ xuống?"
Giang Sở Dung cúi đầu bái lạy, nói với giọng không cao cũng không thấp: "Khi bước lên bậc thang thần đã nhận được chỉ điểm của một vị cao nhân, và thần đã bái y làm sư tôn. Vị cao nhân ấy yêu cầu thần cả đời này chỉ có thể bái một người làm sư, thần không thể tùy tiện nuốt lời, khẩn cầu Tôn Thượng hủy bỏ danh hiệu hạng nhất của thần, không nhận thần làm đồ đệ."
Lời của Giang Sở Dung vừa thốt ra, đám công tử ma tu còn lại náo loạn cả lên, lại bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa — Bọn họ đều cho rằng Giang Sở Dung mất não rồi, lúc này lại đi từ chối Ma Tôn, vậy thì cứ chờ Ma Tôn nổi giận đi!
Lão giả trầm mặc chốc lát, lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi đã bái người khác làm sư tôn, vậy thì tại sao còn xông vào vòng thi cuối cùng? Chẳng nhẽ ngươi muốn trêu đùa Tôn Thượng sao?"
Giang Sở Dung mím môi, nhớ lại mấy lời đại nghịch bất đạo của ma tu bạch y đã nói về Ma Tôn, cuối cùng chọn một cái tương đối nhẹ nhàng: "Sư tôn của thần đã nói, y có chút giao tình với Tôn Thượng, bảo thần đi vào thử, xem xem trình độ của thần so với các dũng sĩ tham gia đại hội thu nhận đệ tử thế nào, nói Tôn Thượng sẽ không trách tội ta."
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Trong đầu mọi người đều đang tưởng tượng ra một trăm linh tám cách chết của Giang Sở Dung.
Chỉ có mình Giang Sở Dung vẫn rất bình tĩnh.
Về lĩnh ngộ công pháp cấp Thiên của ma tu bạch y, cậu cảm thấy y ít nhất cũng phải là Thần Vương, bây giờ Ma Tôn đang trọng thương, nếu thật sự đánh nhau, chắc ma tu bạch y sẽ không thua Ma Tôn quá xa đâu nhỉ?
Cuối cùng ——
"Hoang đường!" Giọng nói vô cùng giận dữ của lão giả vang lên, "Sư tôn của ngươi là ai! Mau báo ra tên hắn! Lại dám ở trước mặt Tôn Thượng hỗn xược như thế!"
Giang Sở Dung:...
Giang Sở Dung đột nhiên nhớ ra ma tu bạch y còn chưa nói cho cậu biết tên của y?
A, chết tiệt!
Chần chừ một lúc, đầu óc Giang Sở Dung đang xoay chuyển nghĩ cách giải thích.
Văn Lăng cảm thấy chuyện không ổn, nhón gót định xông lên.
Thấy vậy, lão giả cười lạnh một tiếng, còn muốn trách cứ cậu, thì đột nhiên một giọng nói rất tao nhã hơi lười biếng nhưng lại quen thuộc vang lên khiến Giang Sở Dung nghe như sét đánh ngang tai.
"Sở Tuần, đừng khắt khe với tiểu bối. Lời cậu ta nói là thật."
Giang Sở Dung:?
Giang Sở Dung:!
Nghe thấy giọng nói cực kỳ quen tai này, Giang Sở Dung sửng sốt vài giây, cuối cùng không kìm lòng được, đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng đứt quãng nói: "Sư tôn, sao người lại ở đây? Người đã theo dõi bao lâu rồi? "
Mọi người:???
Mọi người:!!!
Sau một hồi im lặng, ngay cả lão giả ở trên đài cao cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thì một tiếng thở dài khe khẽ truyền ra.
"Đúng là không biết giữ mồm giữ miệng mà, lẽ ra không nên lộ mặt vì ngươi."
Giang Sở Dung tự nhiên bị mắng, cậu hậm hực cụp mắt xuống, nhưng biểu cảm trên khóe môi lại vẫn không phục.
Mọi người vẫn còn đang khiếp sợ.
Chỉ có bản thân Giang Sở Dung vẫn chưa nhận ra việc ma tu bạch y có thể ngồi ở phía sau đài cao là có ý nghĩa gì.
Cho đến khi giọng nói quen thuộc ấy lại vang lên.
"Còn quỳ ở đó làm gì? Tiến lên đi, quỳ thêm một lần thì ngươi cũng đâu có mất mát gì."
Mặc dù Giang Sở Dung không vui vẻ gì mấy, nhưng ma tu bạch y đã xuất hiện cứu cánh cậu cũng coi như một niềm an ủi, cậu vén vạt áo lên muốn đứng dậy.
Được nửa đường rốt cục cậu cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra, đầu óc nổ "ầm" một tiếng.
Quỳ thêm một lần?
Quỳ thêm một lần nữa...
Gì thế này???
Sư tôn của cậu... là Ma Tôn sao!
———–
Tác giả:
– Giang Sở Dung: Chuyện này... chuyện này.........
– Văn Lăng: Mẹ nó, giết!
Đám công tử ma tu trông thấy liền giật mình, không dám phàn nàn nữa mà cấp tốc lui về sau!
Họ nhận ra đây chính là cửa ải cuối cùng của Ma Tôn để kiểm tra chiến lược, ngộ tính và độ phù hợp của họ với Ma Tôn.
Trong lúc nhất thời, không ít công tử ma tu trước đó đã thành lập liên minh lặng lẽ truyền âm cho nhau, kết đồng minh với nhau, dự định giết chết những người đơn lẻ trước, sau đó từ từ tính đến chuyện đoạt thứ hạng cao hơn.
Về phía Giang Sở Dung, ngay khi lão giả cất cao giọng tuyên bố bắt đầu, cậu đã lập tức vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế, chạy về phía Văn Lăng.
Văn Lăng rất nhạy bén, Giang Sở Dung còn chưa đến trước mặt hắn, hắn đã cảm nhận được sự phấn khích như một chú chim của Giang Sở Dung.
Ánh mắt Văn Lăng khẽ động, hắn không hề do dự tiến lên phía trước, vươn tay ra kéo người ra sau lưng mình.
Rồi nhanh chóng rút lui khỏi đám đông.
Giang Sở Dung bị Văn Lăng kéo lui về sau, cậu vừa tỉ mẫn quan sát tình hình ở phía xa, vừa hớn ha hớn hở nói qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế: "Văn Lăng, ta có một chuyện vui muốn nói cho chàng biết, khi bước lên bậc thang, ta đã bái sư rồi! Lát nữa dù ta có được Ma Tôn nhìn trúng hay không thì ta cũng không bị thiệt thòi."
Văn Lăng:?
Trầm mặc một lát, Văn Lăng cau mày hỏi: "Ngươi thật sự gặp được người ở trên bậc thang sao?"
Lúc nãy hắn cứ nghĩ Giang Sở Dung chỉ tùy tiện bịa chuyện mà thôi.
Giang Sở Dung bật cười: "Thật mà."
Văn Lăng lộ ra vẻ nghi hoặc: "Ngươi đã bái sư rồi, y còn để ngươi vào vòng thi cuối cùng sao?"
Nghe vậy, Giang Sở Dung nói: "Sư tôn nói muốn để ta xem xem trình độ của ta so với những cao thủ cùng trang lứa như thế nào, chỉ cần không chiếm vị trí đầu, y sẽ có cách bảo vệ ta trước mặt Ma Tôn, chàng đừng lo lắng."
Văn Lăng:...
Chần chừ một lúc, Văn Lăng đang muốn hỏi rõ rốt cuộc tình huống như thế nào, thì đối diện đã có một tia sáng sắc bén bắn về phía hai người!
Có người đánh lén.
Ánh mắt Văn Lăng chợt lạnh, vừa định ra tay, Giang Sở Dung ở phía sau đột nhiên hét lên: "Để đó cho ta!"
Văn Lăng:?
Giang Sở Dung còn chưa nói hết từ "ta", thân hình của cậu đã nhảy ra ngoài một cách nhanh nhẹn uyển chuyển, giống như có thêm một con mắt, xuyên qua lớp sương mù đá vào lồ.ng ngực kẻ đánh lén!
Tiếp đó, Giang Sở Dung lại đá mấy cước liên tiếp nhanh như tia chớp, đá cho tên công tử ma tu kia phải hộc máu, không thể không quay đầu bỏ chạy, sau đó cậu mới xoay người chậm rãi đáp xuống, cười nói: "Thủ đoạn của tên đánh lén này kém quá đi, thua xa sư tôn của ta."
Khi Văn Lăng nhìn thấy những cú đá lưu loát như mây trôi nước chảy của Giang Sở Dung, lông mày của hắn hơi nhíu lại — có vẻ như Giang Sở Dung đã gặp được kỳ ngộ trên bậc thang rồi.
Bất kể là tốc độ phản ứng hay khả năng kiểm soát các chiêu thức một cách tinh diệu, Giang Sở Dung đều đã cải thiện rất nhiều.
Chỉ là... Hắn chưa từng nghe nói loại thi thố này sẽ có quan khảo thí.
Vậy thì sư tôn của Giang Sở Dung là ai?
Trong lòng Văn Lăng có chút dự cảm không lành.
Nhưng lúc này, một câu "Để đó cho ta" của Giang Sở Dung đã làm bại lộ nơi ẩn náu của hai người.
Các công tử ma tu còn lại nghe thấy liền xông lên ngay lập tức!
Bọn họ đã ghi hận trong lòng khi bị Giang Sở Dung lừa gạt ở vòng thi thứ hai, bây giờ lại thấy Giang Sở Dung nghênh ngang được truyền tống đến Ma Cung, bọn họ càng cảm thấy Giang Sở Dung có người chống lưng, dắt bọn họ đi lòng vòng như một đám đần độn.
Bây giờ thù mới hận cũ cùng trào dâng trong lòng, tự nhiên oán khí ngập trời, một đám hiếm khi cùng chung mối thù, đồng loạt xông lên tấn công!
Thấy vậy, Giang Sở Dung khẽ nhíu mày, trong lòng cười lạnh: Hừ, nếu so tu vi, có lẽ cậu sẽ thua những tên này, nhưng nếu so công pháp, vậy thì chưa chắc đâu.
Dù gì cậu cũng là người có sư tôn rồi.
Lúc này, Văn Lăng đã đối mặt với một công tử ma tu, hắn mặt vô biểu tình tung hai quyền đem người đấm bay, lại ngắn gọn hỏi một tiếng: "Ngươi được không?"
Một câu không đầu không đuôi, nhưng Giang Sở Dung hiểu ngay lập tức, cậu khẽ cười: "Chàng lo phía chàng đi, ta làm được."
Văn Lăng gật đầu, không để ý đến Giang Sở Dung nữa, hắn cứ thế mà một mạch đánh thẳng ra ngoài——
Lúc này, Giang Sở Dung cũng quay trở về dáng vẻ chuyên chú, đầu tiên cậu giơ tay thi triển pháp quyết, bay người lên, ở trên không trung lắng nghe âm thanh một lúc để xác định vị trí, sau đó cực kỳ chính xác đánh về phía một đám sương tím đang nhấp nhô——
Ở trong Ma Hồn Binh, hỗn chiến không dứt.
Văn Lăng phóng tới phóng lui, quét sạch tứ phương, cực kỳ bá đạo! Hắn căn bản không cần phòng ngự —— bởi vì nếu đọ sức cùng cảnh giới, không một ai có thể địch nổi thể lực của hắn, hơn hết hắn còn là Thiên Ma, lĩnh ngộ của hắn cao hơn tất cả công tử ma tu còn lại.
Lúc này chỉ so đấu chiêu thức không so cảnh giới, đối với hắn mà nói chẳng khác nào một món quà từ trên trời rơi xuống.
Còn Giang Sở Dung lại giống như một mỹ nhân ngư bơi lượn trong đại dương màu tím, sương mù bốn phía chính là biển cả của cậu.
Cậu bí ẩn khó lường, có thể xuất hiện ở mọi nơi mọi lúc, nhẹ nhàng khéo léo đâm một nhát kiếm, khiến người ta bị thương nặng.
Thường thì chỉ có thể nhìn thấy một mảnh áo bào màu tím của cậu, khi thì là ống tay áo tím bồng bềnh xuất hiện chớp nhoáng cùng ánh kiếm sáng ngời, khi thì là tà áo tím tung bay khi xoay người rời đi sau lưng người bị thương.
Về sau, đám công tử ma tu bị Giang Sở Dung loại bỏ vừa nhìn thấy màu tím liền cảm thấy sợ hãi một cách vô thức.
Bởi vì chiêu thức của Giang Sở Dung mạnh hơn bọn họ rất nhiều!
Nhưng tại sao Giang Sở Dung có thể làm được điều đó?!
Mãi đến khi bọn họ bị đào thải truyền tống ra khỏi Ma Hồn Binh, rất nhiều công tử ma tu vẫn cảm thấy mông lung như một trò đùa, không thể hiểu nổi chuyện này.
Cuối cùng, chỉ còn lại ba người trong Ma Hồn Binh.
Giang Sở Dung, Văn Lăng, và cả... Tần Lâu Nguyệt?
Tần Lâu Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người, gã vốn dĩ cho rằng mình có thể vượt qua vòng thi thứ hai đã là may mắn lắm rồi, dù sao thì lần này gã đến đây cũng chỉ là để hầu Thái Tử học hành.
Mục đích chính là đưa Văn Lăng đến trước mặt Ma Tôn.
Nhưng gã không ngờ mình lại có thể tiến vào danh sách mười người đứng đầu, thậm chí còn nằm trong năm thứ hạng đầu?
Gã sẽ được Ma Tôn thu làm đệ tử đích truyền sao???
Phải biết rằng mười vị cao thủ đứng đầu sẽ được Ma Tôn nhận làm đệ tử, nhưng chỉ là đệ tử ký danh mà thôi, năm người đứng đầu sẽ là đệ tử đích truyền.
Tần Lâu Nguyệt sững sờ trong giây lát, nước mắt chảy dài trên mặt, gã thực sự muốn quay về Tần Đô ngay lập tức, nói cho phụ lão hương thân biết Tần Lâu Nguyệt thành công rồi!
Nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt Tần Lâu Nguyệt tối sầm đi, gã chợt nhận ra Giang Sở Dung vẫn đang sử dụng tên của gã, vậy gã... gã phải làm gì bây giờ?
Tạm thời nghĩ ra một cái tên sao?
Nhất thời, Tần Lâu Nguyệt lại muốn phát điên.
Lúc này, Văn Lăng mở miệng nói: "Cháu trai, ngươi tự mình ra tay hay để ta?"
Tần Lâu Nguyệt giật mình, sau đó định thần lại, gã hiểu ý của Văn Lăng, vội nói: "Không phiền thúc thúc động thủ. Để ta tự làm, ta tự làm!"
Nói xong, Tần Lâu Nguyệt giơ lên nắm đấm, gã nghiến răng, tự đấm thật mạnh vào mặt mình!
Giây tiếp theo, gã bị chảy máu mũi ngã xuống đất bất tỉnh.
Khoảnh khắc gã ngất đi, gã cũng bị đuổi ra khỏi Ma Hồn Binh.
Bấy giờ, chỉ còn lại Văn Lăng và Giang Sở Dung trong Ma Hồn Binh.
Hai người nhìn nhau, Giang Sở Dung đột nhiên nở nụ cười: "Cháu trai ngốc thật đấy, lại đi đánh vào mặt."
Văn Lăng im lặng một lúc: "Gã không muốn bị người khác nghi ngờ."
Giang Sở Dung:...
"Ta biết mà, ta chỉ nói đùa thôi." Giang Sở Dung bất đắc dĩ đáp.
Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung, nói: "Thật ra, hạng nhất và hạng hai không khác nhau mấy, ta chỉ cần hạt giống Thiên Ma Tâm và công pháp, cái danh nghĩa tử ta không cần."
Giang Sở Dung chớp chớp mắt: "Chàng muốn ta đánh chàng sao?"
Văn Lăng "Ừm" một tiếng, lại nói: "Nếu ngươi không làm được, ta có thể tự mình làm."
Giang Sở Dung hơi do dự, sau đó thở dài nói: "Hay là chàng đánh ta đi, ta đã hứa với sư tôn sẽ không bái người khác làm sư nữa, nếu ta còn quang minh chính đại lấy hạng đầu, như vậy chẳng phải rất là không biết xấu hổ sao?"
Khi Văn Lăng nghe thấy Giang Sở Dung lại nhắc đến "sư tôn" của cậu, hắn bất giác nhíu mày, hắn đang định hỏi thêm thì hai người chợt cảm nhận được một ánh mắt vô cùng bức người quét vào Ma Hồn Binh!
Hai người đồng thời cảm thấy không ổn, ngừng nói chuyện, nhanh chóng lùi lại!
Mà đạo ánh mắt từ khi bắn xuống liền dừng lại ở đó, không có ý định rời đi.
Giang Sở Dung và Văn Lăng cùng vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế, hai người cực kỳ ăn ý trầm giọng nói: "Ma Tôn nghi ngờ rồi."
"Chúng ta nên làm gì giờ?" Giang Sở Dung vừa giả vờ né trái né phải trong màn sương tím, vừa hỏi Văn Lăng thông qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
"Chỉ có thể chiến đấu, mà còn phải đấu thật. Người đó là Ma Tôn, ngươi không giấu được ông ta."
Giang Sở Dung trầm mặc một lát: "Chỉ đành vậy —— "
Lời vừa dứt, bóng của hai người đồng thời bay ra khỏi sương mù màu tím, tấn công lẫn nhau!
Khi Giang Sở Dung đối mặt với Văn Lăng, cậu không ngưng tụ ra trường kiếm, mà đấu chưởng với hắn.
Văn Lăng cũng thu nắm đấm lại, đổi thành chưởng pháp.
Qua vài nhịp thở, hai người đã đấu với nhau hơn mười chiêu.
Văn Lăng hơi kinh ngạc —— Hắn cảm thấy lĩnh ngộ của Giang Sở Dung về Ma tôn còn cao hơn hắn một bậc?
Giang Sở Dung đã thật sự gặp được kỳ ngộ sao?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, tà áo tím của Giang Sở Dung đã lướt qua sát bên, tung một chưởng ngang bên tai hắn!
Văn Lăng né được trong gang tấc, giơ tay túm lấy cổ tay của Giang Sở Dung, Giang Sở Dung lật tay lại, linh hoạt né được, lại nhấc chân đá vào mặt Văn Lăng!
Văn Lăng mặt không đổi sắc, trong miệng phun ra một ngụm ma khí, bỗng chốc hóa thành một tia lửa đỏ sắc bén, xoay tròn đâm về phía lòng bàn chân trắng trẻo của Giang Sở Dung!
Giang Sở Dung giật mình, mu bàn chân co lại, lập tức co chân lùi lại.
Vừa rụt chân về như vậy, Giang Sở Dung đã mất thăng bằng loạng choạng một cái.
Mà lúc này Văn Lăng đã nhảy xuống, giơ tay hung hăng bổ vào gáy Giang Sở Dung ——
Thân thể của Giang Sở Dung lơ lửng giữa không trung, muốn mượn lực để đứng vững cũng không kịp, chỉ có thể cau mày nhắm mắt lại.
Chờ đến khi cậu bất tỉnh, trận đấu này cũng kết thúc rồi.
Nhưng vào khoảnh khắc cậu nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên "uỳnh" một tiếng, lông mi dài của cậu khẽ run, lại bởi vì tạp âm chấn động kỳ lạ này làm cho buộc phải mở mắt ra.
Giây phút cậu mở mắt ra, Giang Sở Dung đột nhiên phát hiện ra xung quanh mình trở nên vô cùng rõ ràng, tầm nhìn của cậu đột nhiên mở rộng, mọi thứ dường như đang quay chậm...
Cậu chợt nhìn thấy một sơ hở trong đòn tấn công mà cậu tưởng chừng như không chê vào đâu được của Văn Lăng——
Cậu có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ.
Giang Sở Dung nhất thời xuất thần, theo bản năng ngẩng đầu lên vặn người đến một góc độ khó tin, linh hoạt tránh được chiêu thức của Văn Lăng.
Văn Lăng có hơi bất ngờ khi mình lại đánh hụt.
Hắn không ngờ chiêu này của mình sẽ thất bại.
Mà tại một khắc khi Văn Lăng đang kinh ngạc, Giang Sở Dung không chút do dự đá một cú vào lồ/ng ngực Văn Lăng!
Khoảnh khắc Văn Lăng bay ra ngoài với vẻ mặt khó tin, trong đầu Giang Sở Dung cũng ầm vang một tiếng, quay trở lại bình thường.
Giang Sở Dung nhìn thấy Văn Lăng bị mình đá bay ở trước mặt, trái tim cậu đập mạnh, cậu theo bản năng lao ra vươn tay túm lấy Văn Lăng.
Nhưng đã quá trễ.
Lưng của Văn Lăng đập mạnh vào bức tường bên trong Ma Hồn Binh, hắn phun ra một búng máu, chớp mắt đã bị truyền tống ra ngoài.
Giang Sở Dung:?!
Giang Sở Dung vẫn còn duy trì tư thế muốn bay ra ngoài để túm lấy người, có chút ngơ ngơ ngác ngác, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cho đến khi giọng nói trầm ấm của lão giả truyền đến, thông báo thứ hạng của đại hội thu nhận đệ tử đã được phân chia.
Đến lúc này Giang Sở Dung mới lấy lại tinh thần.
Vài giây sau, Ma Hồn Binh xoay tròn rồi bị thu hồi, sương mù màu tím tan đi, Giang Sở Dung một mình đứng trên mặt đất bằng phẳng.
Áo bào tím của cậu sạch sẽ như mới, hai chân trần, làn da lộ ra ngoài trắng nõn không tì vết, mà đám công tử ma tu đứng đối diện cậu lại mặt mũi sưng vù, tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Văn Lăng lúc này vẫn đứng vững, chỉ thấy hắn lau vết máu trên môi, sau đó nhìn Giang Sở Dung với đôi mắt sâu thẳm.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Văn Lăng, trong lòng Giang Sở Dung giật thót, cậu nhịn không được lặng lẽ truyền âm qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
"Chàng sao rồi, có bị thương nặng không?"
"Ngươi có sao không? Vẫn ổn chứ?"
Hai giọng nói khác nhau đồng thời vang lên trong Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
Hai người cùng sững sờ trong giây lát, sau khi nghe rõ đối phương nói gì, cả hai đều âm thầm nhẹ nhõm.
Giang Sở Dung khẽ lắc đầu: "Ta không sao."
Văn Lăng nói: "Vừa rồi ngươi không được bình thường lắm."
Giang Sở Dung: "Ta biết."
Ngay khi Văn Lăng còn muốn hỏi thêm, giọng nói uy nghiêm của lão giả lại vang lên.
"Mời tất cả dũng sĩ tiến lên theo thứ hạng, theo thứ tự yết kiến Tôn Thượng."
Ngay lập tức, vô số ánh mắt hâm mộ, ghen tị lẫn căm thù đổ dồn về phía Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung do dự một chút, cũng không tiến lên, cậu chỉ vén vạt áo lên, cụp mắt quỳ một gối xuống tại chỗ.
Mọi người:???
Lòng Văn Lăng trầm xuống, lập tức nói: "Đừng từ chối vào lúc này."
Nếu Ma Tôn nổi giận, chuyện này sẽ khó mà giải quyết.
Giang Sở Dung: "Ta có suy tính."
Dù sao hiện tại tên của cậu là Tần Lâu Nguyệt, vì mặt mũi của Thần Vương Tần Đô, Ma Tôn sẽ không thẳng tay giết cậu.
Văn Lăng:...
Cả người Văn Lăng căng thẳng, hắn nuốt xuống một hơi máu tanh trong l/ồng ngực. Mặc dù biết cách nghĩ của Giang Sở Dung là đúng, nhưng hắn vẫn lo lắng.
Nếu Giang Sở Dung thật sự chọc giận Ma tôn, hắn nhất định phải nhanh chóng mang người đi.
Hoặc là, hy vọng sư tôn của Giang Sở Dung đáng tin cậy...
Giọng nói của lão giả lại truyền đến: "Tại sao dũng sĩ không tiến lên rồi hãy quỳ xuống?"
Giang Sở Dung cúi đầu bái lạy, nói với giọng không cao cũng không thấp: "Khi bước lên bậc thang thần đã nhận được chỉ điểm của một vị cao nhân, và thần đã bái y làm sư tôn. Vị cao nhân ấy yêu cầu thần cả đời này chỉ có thể bái một người làm sư, thần không thể tùy tiện nuốt lời, khẩn cầu Tôn Thượng hủy bỏ danh hiệu hạng nhất của thần, không nhận thần làm đồ đệ."
Lời của Giang Sở Dung vừa thốt ra, đám công tử ma tu còn lại náo loạn cả lên, lại bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa — Bọn họ đều cho rằng Giang Sở Dung mất não rồi, lúc này lại đi từ chối Ma Tôn, vậy thì cứ chờ Ma Tôn nổi giận đi!
Lão giả trầm mặc chốc lát, lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi đã bái người khác làm sư tôn, vậy thì tại sao còn xông vào vòng thi cuối cùng? Chẳng nhẽ ngươi muốn trêu đùa Tôn Thượng sao?"
Giang Sở Dung mím môi, nhớ lại mấy lời đại nghịch bất đạo của ma tu bạch y đã nói về Ma Tôn, cuối cùng chọn một cái tương đối nhẹ nhàng: "Sư tôn của thần đã nói, y có chút giao tình với Tôn Thượng, bảo thần đi vào thử, xem xem trình độ của thần so với các dũng sĩ tham gia đại hội thu nhận đệ tử thế nào, nói Tôn Thượng sẽ không trách tội ta."
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Trong đầu mọi người đều đang tưởng tượng ra một trăm linh tám cách chết của Giang Sở Dung.
Chỉ có mình Giang Sở Dung vẫn rất bình tĩnh.
Về lĩnh ngộ công pháp cấp Thiên của ma tu bạch y, cậu cảm thấy y ít nhất cũng phải là Thần Vương, bây giờ Ma Tôn đang trọng thương, nếu thật sự đánh nhau, chắc ma tu bạch y sẽ không thua Ma Tôn quá xa đâu nhỉ?
Cuối cùng ——
"Hoang đường!" Giọng nói vô cùng giận dữ của lão giả vang lên, "Sư tôn của ngươi là ai! Mau báo ra tên hắn! Lại dám ở trước mặt Tôn Thượng hỗn xược như thế!"
Giang Sở Dung:...
Giang Sở Dung đột nhiên nhớ ra ma tu bạch y còn chưa nói cho cậu biết tên của y?
A, chết tiệt!
Chần chừ một lúc, đầu óc Giang Sở Dung đang xoay chuyển nghĩ cách giải thích.
Văn Lăng cảm thấy chuyện không ổn, nhón gót định xông lên.
Thấy vậy, lão giả cười lạnh một tiếng, còn muốn trách cứ cậu, thì đột nhiên một giọng nói rất tao nhã hơi lười biếng nhưng lại quen thuộc vang lên khiến Giang Sở Dung nghe như sét đánh ngang tai.
"Sở Tuần, đừng khắt khe với tiểu bối. Lời cậu ta nói là thật."
Giang Sở Dung:?
Giang Sở Dung:!
Nghe thấy giọng nói cực kỳ quen tai này, Giang Sở Dung sửng sốt vài giây, cuối cùng không kìm lòng được, đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng đứt quãng nói: "Sư tôn, sao người lại ở đây? Người đã theo dõi bao lâu rồi? "
Mọi người:???
Mọi người:!!!
Sau một hồi im lặng, ngay cả lão giả ở trên đài cao cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thì một tiếng thở dài khe khẽ truyền ra.
"Đúng là không biết giữ mồm giữ miệng mà, lẽ ra không nên lộ mặt vì ngươi."
Giang Sở Dung tự nhiên bị mắng, cậu hậm hực cụp mắt xuống, nhưng biểu cảm trên khóe môi lại vẫn không phục.
Mọi người vẫn còn đang khiếp sợ.
Chỉ có bản thân Giang Sở Dung vẫn chưa nhận ra việc ma tu bạch y có thể ngồi ở phía sau đài cao là có ý nghĩa gì.
Cho đến khi giọng nói quen thuộc ấy lại vang lên.
"Còn quỳ ở đó làm gì? Tiến lên đi, quỳ thêm một lần thì ngươi cũng đâu có mất mát gì."
Mặc dù Giang Sở Dung không vui vẻ gì mấy, nhưng ma tu bạch y đã xuất hiện cứu cánh cậu cũng coi như một niềm an ủi, cậu vén vạt áo lên muốn đứng dậy.
Được nửa đường rốt cục cậu cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra, đầu óc nổ "ầm" một tiếng.
Quỳ thêm một lần?
Quỳ thêm một lần nữa...
Gì thế này???
Sư tôn của cậu... là Ma Tôn sao!
———–
Tác giả:
– Giang Sở Dung: Chuyện này... chuyện này.........
– Văn Lăng: Mẹ nó, giết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.