Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 30: Muốn Ta Nhận Thua, Đừng Hòng!
Hậu Giản
05/04/2024
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Trên võ đài, khí tức của Phạn Thần Âm đột nhiên chấn động trong giây lát, cũng chính trong giây lát đó, Giang Sở Dung cả người chằng chịt vết thương rốt cuộc cũng bắt được cơ hội, nhoáng một cái đã tránh được thế tấn công của chữ Phạn xung quanh mình, phi thân bay về phía trước——
Phạn Thần Âm nhận thấy Giang Sở Dung đang tới gần, anh ta từ từ đảo mắt qua, mái tóc đen vờn theo gió, nụ cười khát máu trên môi bỗng trở nên càng quỷ dị.
Anh ta không hề có ý định ra tay ngăn chặn đà tấn công của Giang Sở Dung, cũng không đáp lại câu nói mà Thần Vương Phạn Thiên vừa truyền qua bằng Phụ Tử Huyết Khế.
Giang Sở Dung nhìn thấy nụ cười bí hiểm trên khuôn mặt của Phạn Thần Âm, biết rõ có trá, nhưng lúc này cậu không hề do dự, vung kiếm của mình lên!
Ánh kiếm đỏ rực phản chiếu trong mắt Phạn Thần Âm, nhưng anh ta chẳng hề hoang mang, hai tay lại kết ấn.
Lúc này, vô số lá chắn màu vàng nâu "rầm" "rầm" "rầm" mọc lên tầng tầng lớp lớp trước mặt anh ta, ngăn cách Giang Sở Dung vốn đã có thể đánh tới trước mặt anh ta ở bên ngoài!
Cùng lúc đó, anh ta lẳng lặng nhìn Giang Sở Dung, cười nói: "Tần huynh, ngươi khá đấy, phá vỡ những kết giới này đi, ngươi sẽ có thể chiêm ngưỡng chiêu thức cuối cùng của ta."
"Lần này, ta sẽ làm cho cái chết của ngươi đáng giá."
Phạn Thần Âm vừa dứt lời, mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc phát hiện ra, khi Phạn Thần Âm kết ấn tạo ra kết giới phòng ngự, Trì Quốc Thiên Vương phương Đông vẫn đang điều khiển đàn tỳ bà công kích!
Nói cách khác! Phạn Thần Âm có thể làm hai hành động cùng một lúc!
Chuyện này thật quá khủng khiếp!
Đây chính là nhân đôi sức mạnh chiến đấu!
Hiện trường nháo nhào cả lên!
Sức chiến đấu của Phạn Thần Âm lúc này so với ban đầu không biết đã tăng lên gấp bao nhiêu lần, thảo nào anh ta lại có thể bình tĩnh như vậy!
Cho nên dù lúc này Giang Sở Dung vẫn muốn lấy thương tích trả lại thương tích, thậm chí là đồng quy vu tận, thì cậu cũng không thể giết Phạn Thần Âm trước khi Phạn Thần Âm giết cậu!
Chưa kể bản thể của Phạn Thần Âm còn là cảnh giới Thiên Hầu, tốc độ bình phục nhanh đến đáng sợ, cho nên việc lấy thương tích trả lại thương tích không phải là hành động khôn ngoan!
"Nhưng đến nước này rồi cũng không còn cách nào khác, nếu như liều mạng tự bạo rất có thể sẽ đánh trọng thương Phạn Thần Âm." Trên hàng ghế có ma tu cảm khái nói.
"Ta đột nhiên cảm thấy Tần Lâu Nguyệt cũng khá là khí phách, đáng tiếc."
Lại có giọng nói khinh thường giễu cợt vang lên: "Khí phách thì đã sao? Nếu ta là gã sẽ lập tức quỳ xuống nhận thua, còn có thể cầu xin giữ được một cái mạng. Đánh một trận khí phách thì làm được gì? Chỉ một tháng sau còn ai sẽ nhớ đến khí phách nhất thời này của gã? Cá lớn nuốt cá bé, chính là tàn khốc như vậy đấy."
Giang Sở Dung mắt điếc tai ngơ trước những lời nghị luận này, lúc này cậu nắm chặt trường kiếm trong tay, vô cùng kiên định, thẳng tiến không lùi chém vỡ tầng tầng lớp lớp kết giới được ngưng tụ bằng ma khí của Phạn Thần Âm!
"Keng" "Keng" "Keng"!
Ngay cả khi bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông lại gảy đàn tỳ bà phóng ra chữ Phạn để công kích, Giang Sở Dung cũng chỉ dựa vào độ bền chắc cứng cáp của dãy núi Động Uyên của mình để chống lại!
Trong mắt cậu chỉ còn có Phạn Thần Âm trước mặt!
Trong đầu cậu bây giờ chỉ có một suy nghĩ – Nhanh nữa, nhanh hơn nữa! Cậu phải lấy tốc độ nhanh nhất giế,t chết Phạn Thần Âm!
Khí huyết của cậu tiêu hao quá nhanh, cứ tiếp tục như vậy, cho dù Văn Lăng chia sẻ khí huyết cho cậu, cũng chưa chắc cậu có thể dùng toàn lực chiến đấu!
Thấy Giang Sở Dung cố chấp như vậy, ý cười nơi khóe môi của Phạn Thần Âm càng sâu hơn, tốc độ kết ấn cũng nhanh hơn.
Một đối thủ giỏi như vậy, anh ta phải chơi thêm một lúc mới được.
Mà Thần Vương Phạn Thiên ngồi trong tọa kỵ cách đó không xa nhìn thấy một màn này, sắc mặt ông ta âm trầm, lại vận chuyển Phụ Tử Huyết Khế, lạnh lùng nói: "Âm nhi, dùng độc đi, nghe lời. Động Uyên đó của gã không phải thứ tầm thường."
Trong mắt Phạn Thần Âm lóe lên sát khí, chợt nụ cười của anh ta vụt tắt.
Lúc này, giọng nói cực kỳ bình tĩnh của anh ta cũng truyền qua Phụ Tử Huyết Khế: "Phụ thân, người muốn dùng độc này để uy hiếp Tôn Thượng không được ức hiếp người, nhưng con không muốn đắc tội với Tôn Thượng, thứ cho nhi tử không thể tuân lệnh."
"Huống chi con cũng đã thử rồi, độc này cực kỳ bá đạo, dùng xong cũng không phải không để lại dấu vết gì, phụ thân, người muốn hủy hoại thanh danh của con sao?"
Thần Vương Phạn Thiên nghe thấy lời này của Phạn Thần Âm, ông ta hơi nhướng mày, sau đó ông ta lại dằn xuống, dỗ dành: "Vi phụ có thể che giấu cho con, con không cần phải lo lắng, sau này con vẫn sẽ là công tử Phạn Âm tôn quý nhất."
Phạn Thần Âm bất giác tự giễu cười một tiếng: "Công tử Phạn Âm tôn quý nhất? Đó chẳng qua chỉ là cái danh sống dưới bóng của Thần Vương Phạn Thiên mà thôi."
"Hôm nay, con muốn thắng một cách quang minh chính đại! Để cho tất cả mọi người đều biết, Phạn Thần Âm con lợi hại là vì con là Phạn Thần Âm, chứ không phải vì là nhi tử của Thần Vương Phạn Thiên!"
"Động Uyên đặc biệt thì đã sao? Con cũng sẽ giết gã!"
Thần Vương Phạn Thiên nổi giận: "Khốn kiếp!"
Ánh mắt Phạn Thần Âm tối tăm, anh ta không tiếp lời, chỉ tiếp tục kết ấn.
Lần này, anh ta công kích bằng pháp ấn!
Từng đạo kim ấn bắn ra từ lòng bàn tay của Phạn Thần Âm, lao thẳng về phía Giang Sở Dung trước mặt!
Giang Sở Dung lấy dãy núi Động Uyên ra đỡ!
Kim ấn lần lượt bị nát vụn! Còn dãy núi Động Uyên vẫn không hề hấn gì!
Giang Sở Dung lau vết máu bên khóe môi, khiêu khích nói: "Tiếp tục đi!"
Một khi Phạn Thần Âm lại bắt đầu công kích, chứng tỏ anh ta đã không còn nhẫn nại nữa, người không kiên nhẫn, rất dễ để lộ sơ hở!
Phạn Thần Âm mỉm cười thỏa mãn: "Không tồi!"
Lại kết ấn, lại giơ tay tấn công!
Lúc này, trong mắt anh ta chỉ có Giang Sở Dung.
Nhưng khuôn mặt của Giang Sở Dung đã biến thành bóng dáng của rất nhiều người.
Bóng dáng của những người xì xào nói xấu anh ta.
"Nhi tử của chó già Phạn Thiên, ra vẻ đạo mạo chẳng khác gì cha nó!"
"Chó già Phạn Thiên bày kế giết Ma Hậu, sau này nhi tử của lão cũng có thể giết ngươi, ngươi đừng chơi với nó."
"Phạn chó con, sủa một tiếng cho bổn Điện hạ nghe nào~"
Từng khuôn mặt của các hoàng tử biến hóa trên khuôn mặt của Giang Sở Dung, Phạn Thần Âm nhìn bọn họ, đôi mắt càng đỏ như máu.
Làm thị độc của Hoàng Tử cũng là một công việc tốt, đều nói phụ thân của anh ta là Thần Vương Phạn Thiên đứng đầu mười hai vị Thần Vương, nhất định anh ta cũng là con cưng của Trời, nhận được vô vàn cung kính.
(Thị độc là chức quan trong viện Hàn lâm, giữ việc đọc sách cho vua.)
Nhưng thực tế không phải như vậy!
"Tất cả các ngươi chết hết đi!" Tâm ma của Phạn Thần Âm hỗn loạn, huyết quang trong mắt càng nồng đậm, ma tính lại tăng vọt!
Pháp ấn trong tay cũng ngày càng trở nên bạo loạn mất trật tự! Nhưng cũng càng ngày càng độc ác tàn nhẫn!
Đám ma tu nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc —— bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sao Phạn Thần Âm lại đột nhiên kích động như thế?
Nghe thấy mấy chữ này, trong lòng Giang Sở Dung khẽ động, cậu biết Phạn Thần Âm đã không thể kiểm soát được tâm ma của mình rồi, mặc dù cậu không biết tại sao anh ta lại đột nhiên không khống chế được bản thân, nhưng Giang Sở Dung biết rõ, cơ hội của mình đã đến rồi!
Giang Sở Dung vừa sử dụng Động Uyên chặn lại công kích của Phạn Thần Âm, đồng thời trở bàn tay trái không cầm kiếm, giọt máu ma màu đỏ vàng của Phạn Thần Âm đang chuyển động trong lòng bàn tay cậu.
Cậu muốn tìm một cơ hội khác để đột phá Phạn Thần Âm!
Nhưng khoảng khắc tiếp theo, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông bị Phạn Thần Âm ngập tràn sát ý điều khiển cũng tại giây phút này, chậm rãi mở ra mắt Thần, cả người bùng nổ Thần quang!
Bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông dường như đã sống lại!
Cùng lúc đó, ánh sáng trong đôi mắt T hần giống như hai chùm sáng bắn về phía Giang Sở Dung, Giang Sở Dung kinh hãi, vội vàng bay ngược về sau, nhanh chóng né tránh!
Chùm sáng quét qua mặt đất, nháy mắt đã khoét ra hai cái rãnh sâu trên mặt đất cứng như đá!
Áo bào trắng của Phạn Thần Âm tung bay phần phật, mái tóc đen của anh ta bay toán loạn, cả người anh ta lượn lờ ma khí, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông ở sau lưng cũng tiến vào trạng thái cuồng bạo, không còn giống một tượng Thần nữa, mà giống một ma đầu hơn!
Một ma đầu hủy diệt thế giới!
Lúc này, anh ta ngước mắt lên, không nhìn Giang Sở Dung mà nhìn về phía dưới khán đài, ngạo nghễ nói: "Các vị, xem tuyệt chiêu của ta đây!"
Lời vừa dứt, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông ở sau lưng anh ta giơ đàn tỳ bà lên! Thân hình cũng bành trướng to lên!
Cuối cùng, thân hình của bảo tượng đã chiếm cứ một phần ba toàn bộ võ đài! Bóng và thân hình của nó trải rộng hơn một nửa võ đài, trông cực kỳ đáng sợ!
Đồng tử của Giang Sở Dung hơi co lại.
Giây tiếp theo, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông vừa dùng mắt Thần chiếu rọi, đồng thời giơ lên cây đàn tỳ bà đã lớn gấp ba lần Giang Sở Dung, nện nó xuống đầu Giang Sở Dung nhỏ bé!
"Rầm" "Rầm" "Rầm"!
Thần quang bắn loạn xạ, gạch đá bắn tung tóe!
Giang Sở Dung chỉ có thể tiếp tục chật vật né tránh, mà lần này còn thảm hại hơn gấp mấy lần trước đó.
Đám ma tu nhìn thấy cảnh tượng này vẻ mặt cũng dại ra — thảo nào Phạn Thần Âm lúc nãy lại kiêu ngạo như vậy.
Anh ta rõ ràng không phải muốn giết Giang Sở Dung, mà là muốn khoe khoang chiêu thức này của anh ta thôi!
Đáng sợ nhất chính là, chiêu này của anh ta cho dù chỉ là khoe khoang, nhưng những người cùng cảnh giới cũng không thể nghỉ ra cách phá giải được!
Bởi vì nó quá biế,n thái!
Phạn Thần Âm đúng là bọn tư bản khinh người mà!
Nhưng đồng thời, tâm trạng của bọn ma tu cũng càng nghiêm trọng hơn.
Khi Phạn Thần Âm kết hợp bảo tượng với Động Uyên, một số người trong lòng còn muốn ăn may, nhưng chiêu này vừa xuất ra, không ai còn suy nghĩ muốn cạnh tranh với anh ta nữa.
Nhưng vào lúc này, vô số ý tưởng lướt qua trong đầu Giang Sở Dung đang tránh né truy sát của bảo tượng.
Đến lúc này rồi, cậu không còn khả năng nhận thua nữa.
Vậy thì... chỉ có thể đánh cược một lần vậy.
Sở dĩ Phạn Thần Âm lợi hại như vậy, là bởi vì anh ta dung hợp bảo tượng với Động Uyên thành một, nhưng nếu có một thứ trong hai thứ này bị hư hại, chiêu này của anh ta sẽ giảm đi rất nhiều uy lực!
Mà dưới quan sát của Giang Sở Dung, cậu phát hiện, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông là một ảo ảnh được hình thành từ tinh thần lực của ma tu, chỉ có cây đàn tỳ bà là đồ thật.
Hơn nữa, xét từ vết khắc sâu trên chiếc đàn tỳ bà do chữ Phạn bị Động Uyên dãy núi của cậu bắn ngược trở về gây ra, Động Uyên này cũng không rắn chắc lắm..
Vậy thì cứ cược một ván đi!
Cùng lắm thì cậu mạo hiểm đụng nát Động Uyên của mình, để đập nát Động Uyên của Phạn Thần Âm! Làm như vậy cậu vẫn còn tu vi của Chính Đạo, vẫn có thể đánh một trận nữa!
Mặc dù làm thế sẽ bại lộ chuyện cậu song tu Thần Ma, nhưng chẳng phải chuyện gì to tát.
Dù sao thân phận của Tần Lâu Nguyệt cũng là hỗn huyết, nên có song tu cũng không thành vấn đề.
Suy nghĩ đã xác định, Giang Sở Dung không đắn đo nữa mà ngẩng đầu lên, mái tóc đen và bộ quần áo đỏ bị gió thổi tung bay, ánh mắt cậu như tia điện đối diện với bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông khổng lồ như một ngọn núi, xông thẳng tới!
Hành động này của Giang Sở Dung khiến đám ma tu đang vây xem phải kinh ngạc, ngay cả bản thân Phạn Thần Âm cũng hơi nhướng mày.
Phạn Thần Âm đương nhiên biết Giang Sở Dung đang nghĩ gì, anh ta cười lạnh một tiếng, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông lập tức giơ tay lên, vác đàn tỳ bà trên lưng, đồng thời quay đầu đối mặt với Giang Sở Dung!
Giang Sở Dung không ngờ bàn tính của mình đã bị Phạn Thần Âm nhìn thấu, cậu nhìn đàn tỳ bà phía sau lưng bảo tượng, trong lòng rùng mình một cái, muốn quay người bỏ chạy.
Nhưng lúc này đã không kịp rồi!
Bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông duỗi tay ra, nháy mắt đã biến thành nhiều cánh tay, quơ chúng trong không trung!
Quét ngang một cái!
Giang Sở Dung hoàn toàn không kịp phòng bị, bị một trong những cánh tay khổng lồ quét qua, va mạnh vào tường võ đài, khói bụi và vụn đá bay tứ tung, lục phủ ngũ tạng đau đớn một trận, cậu phun ra một ngụm máu tươi, co quắp cả người!
Giây tiếp theo, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông vươn tay tóm lấy cánh tay Giang Sở Dung, vung mạnh lên! Lại tàn nhẫn đập xuống!
"Ầm" "Ầm" "Ầm" mấy lần!
Tiếng ầm ầm vang vọng khắp nơi! Đá vụn văng tứ tung! Giang Sở Dung bị đập đến phun máu tung tóe, sắc mặt trắng bệch, ngã trên mặt đất, không thể động đậy gì được, y phục đỏ rách tả tơi dính bê bết máu, thảm không thể tả.
Nhưng vào lúc này, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông lại đột nhiên dừng lại, dùng mắt Thần uy nghiêm từ trên cao nhìn xuống Giang Sở Dung.
Lông mi dài của Giang Sở Dung run rẩy, đau đến đổ mồ hôi lạnh đầm đìa mặt, gắng gượng giãy giụa ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thân bạch y không nhiễm bụi trần từ xa xa phía đối diện đang chậm rãi đi về phía cậu.
Lúc này, Phạn Thần Âm đã hoàn toàn khôi phục lại khí chất công tử điềm tĩnh nho nhã lúc ban đầu.
Nhưng Phạn Thần Âm không đến bên cạnh Giang Sở Dung mà lặng lẽ dừng lại cách đó ba thước.
Sau đó, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông cúi xuống, túm lấy Giang Sở Dung xách cậu lên, nhấc bổng cậu lên không trung.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Thiên Tuyệt lại đứng lên lần nữa, lông mày cậu ta từ từ nhíu lại.
Bây giờ ngay cả cậu ta cũng không chắc có thể cứu được Giang Sở Dung...
Văn Lăng ở một bên im lặng lại tiến lên một bước, quanh người hắn đã mơ hồ nổi lên ma khí, chỉ cần Phạn Thần Âm thật sự ra tay lần nữa, hắn sẽ mặc kệ tất cả xông lên!
Mà lúc này, một bóng người màu tím cũng lặng im hiện thân ở dưới võ đài, sắc mặt gã tái nhợt khẩn trương nhìn cảnh tượng trên võ đài, người này chính là Tần Lâu Nguyệt.
Tần Lâu Nguyệt không mời được Thần Vương Tần Đô, vì vậy gã ảo não quay lại cũng không dám hiện thân.
Lúc này nhìn thấy Giang Sở Dung gặp nạn như vậy, rốt cục gã cũng không nhịn nổi phải hiện thân ra.
Gã đã xem cả trận đấu và biết được thực lực của Giang Sở Dung không hề tệ chút nào, nhưng thực sự Phạn Thần Âm quá biế,n thái!
Nhìn thấy tình trạng bi thảm Giang Sở Dung, vậy mà gã lại động lòng trắc ẩn, định lát nữa che mặt đi ngăn cản một phen.
Lúc này, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông đã xách Giang Sở Dung đến trước mặt, nó đối diện với gương mặt trắng bệch của Giang Sở Dung, miệng phun ra tiếng người, nhưng lại là giọng của Phạn Thần Âm.
"Tần huynh, ta rất khâm phục dũng khí của ngươi, nhưng tiếc là thực lực của ngươi quá yếu."
"Hôm nay, nếu ngươi chịu quỳ xuống nhận ta làm chủ nhân, ta có thể tha chết cho ngươi."
Lời này của Phạn Thần Âm vừa nói ra, hiện trường liền náo động cả lên!
Tần Lâu Nguyệt trốn dưới võ đài máu cả người sôi trào, hai tay siết chặt nắm đấm, hận không thể xông lên xé xác Phạn Thần Âm!
Đều là con cháu của Thần Vương, mặc dù Phạn Thần Âm là con trưởng chính tông, gã chỉ là con hoang, nhưng Phạn Thần Âm làm nhục người khác như vậy thật quá đáng ghét!
Sau khi Phạn Thần Âm nói xong câu này, cậu ta cũng không gấp gáp, chỉ yên lặng chờ đợi.
Mà đúng lúc này, Giang Sở Dung bị bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông xách lên giữa không trung, lông mi dài run lên, đuôi mắt rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, khóe môi lại hơi cong lên.
Nở một nụ cười tuy yếu ớt nhưng lại ngời sáng.
Cậu khàn giọng nói: "Muốn Tần Lâu Nguyệt ta nhận thua, đừng hòng!"
Ánh mắt Phạn Thần Âm chợt tối sầm lại, quần áo quanh người không gió mà bay!
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, chuyện ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người đã xảy ra!
Giang Sở Dung bị bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông túm chặt, đáng ra yếu ớt không có sức vùng vẫy lại cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu, cả người đột nhiên bùng lên ánh sáng xanh rực rỡ! Một đóa hoa sen khổng lồ nở ra từ cơ thể của Giang Sở Dung!
Giang Sở Dung ở trong tâm hoa sen đột nhiên mở to mắt, khí thế toàn thân tăng lên không ngừng!
Sau khi đốt cháy tinh huyết, giờ phút này, cậu giống như một quả cầu lửa màu lam, lòng bàn tay của bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông run mạnh một cái, bị nóng đến mức tan chảy!
Cùng lúc đó, lòng bàn tay của Phạn Thần Âm cũng truyền đến cơn đau dữ dội không thể chịu nổi!
Anh ta vội vàng vung tay một cái!
Bảo tượng cũng vung tay theo!
Giang Sở Dung hét lớn một tiếng, thoát khỏi bàn tay bay ra ngoài, bắn một phát về phía mi tâm của bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông!
"Chết đi ——!"
Trong ánh sáng màu lam trong suốt, một tia kiếm quang cực kỳ sắc bén nhưng nhỏ như kim châm trong nháy mắt đã đâm xuyên mi tâm của bảo tượng!
Cùng lúc đó, dãy núi Động Uyên với một áp lực mạnh mẽ bao la đâm sầm vào bảo tượng!
Ánh sáng phát ra từ trung tâm của điểm va chạm, tiếng nổ ầm ầm vang lên, dư âm chấn động, khói bụi mù mịt, trong nhất thời, đám ma tu vây xem bị chói đến không thể mở mắt ra!
Rất nhiều ma tu vội vàng giơ tay áo lên che mắt, tránh bị ánh sáng đâm vào.
Bọn họ dường như cũng đồng thời nghĩ về một chuyện – "Tần Lâu Nguyệt" liều mạng tự bạo như vậy, cũng không biết có thể gây ra bao nhiêu thương tích cho Phạn Thần Âm?
Dần dần, khói bụi sau cơn chấn động lắng xuống.
Đám ma tu vội vàng giương mắt nhìn.
Nhưng chỉ vừa liếc mắt một cái, đám ma tu liền ngây dại cả người!
Bởi vì giờ phút này, hồng y rách nát đang đứng ngược gió giẫm lên đầu bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông, Thần quang trong mắt bảo tượng đã cạn kiệt, khe nứt giữa mi tâm đang dần lớn lên, càng ngày càng khuếch đại.
Cũng vào lúc này, chiếc đàn tỳ bà bằng bạch ngọc phía sau bảo tượng cũng phát ra tiếng răng rắc vỡ nát, có một vết nứt ở trung tâm của đàn tỳ bà!
Đàn tỳ bà và bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông đã bị kiếm khí của Giang Sở Dung và dãy núi Động Uyên cắt đôi cùng một lúc!
Lúc này chúng nó đang từ trên không trung chậm rãi rơi rớt xuống——
Hiện trường lặng ngắt như tờ!
Giang Sở Dung toàn thân đầy máu nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đầu bảo tượng, nhìn Phạn Thần Âm sắc mặt phờ phạc ở phía đối diện, cậu khẽ mỉm cười, vết máu bên khóe môi càng thêm diễm lệ động lòng người: "Phạn huynh, ta đã nói, Tần Lâu Nguyệt ta tuyệt đối không nhận thua."
"Bây giờ, ngươi thua rồi."
Trên võ đài, khí tức của Phạn Thần Âm đột nhiên chấn động trong giây lát, cũng chính trong giây lát đó, Giang Sở Dung cả người chằng chịt vết thương rốt cuộc cũng bắt được cơ hội, nhoáng một cái đã tránh được thế tấn công của chữ Phạn xung quanh mình, phi thân bay về phía trước——
Phạn Thần Âm nhận thấy Giang Sở Dung đang tới gần, anh ta từ từ đảo mắt qua, mái tóc đen vờn theo gió, nụ cười khát máu trên môi bỗng trở nên càng quỷ dị.
Anh ta không hề có ý định ra tay ngăn chặn đà tấn công của Giang Sở Dung, cũng không đáp lại câu nói mà Thần Vương Phạn Thiên vừa truyền qua bằng Phụ Tử Huyết Khế.
Giang Sở Dung nhìn thấy nụ cười bí hiểm trên khuôn mặt của Phạn Thần Âm, biết rõ có trá, nhưng lúc này cậu không hề do dự, vung kiếm của mình lên!
Ánh kiếm đỏ rực phản chiếu trong mắt Phạn Thần Âm, nhưng anh ta chẳng hề hoang mang, hai tay lại kết ấn.
Lúc này, vô số lá chắn màu vàng nâu "rầm" "rầm" "rầm" mọc lên tầng tầng lớp lớp trước mặt anh ta, ngăn cách Giang Sở Dung vốn đã có thể đánh tới trước mặt anh ta ở bên ngoài!
Cùng lúc đó, anh ta lẳng lặng nhìn Giang Sở Dung, cười nói: "Tần huynh, ngươi khá đấy, phá vỡ những kết giới này đi, ngươi sẽ có thể chiêm ngưỡng chiêu thức cuối cùng của ta."
"Lần này, ta sẽ làm cho cái chết của ngươi đáng giá."
Phạn Thần Âm vừa dứt lời, mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc phát hiện ra, khi Phạn Thần Âm kết ấn tạo ra kết giới phòng ngự, Trì Quốc Thiên Vương phương Đông vẫn đang điều khiển đàn tỳ bà công kích!
Nói cách khác! Phạn Thần Âm có thể làm hai hành động cùng một lúc!
Chuyện này thật quá khủng khiếp!
Đây chính là nhân đôi sức mạnh chiến đấu!
Hiện trường nháo nhào cả lên!
Sức chiến đấu của Phạn Thần Âm lúc này so với ban đầu không biết đã tăng lên gấp bao nhiêu lần, thảo nào anh ta lại có thể bình tĩnh như vậy!
Cho nên dù lúc này Giang Sở Dung vẫn muốn lấy thương tích trả lại thương tích, thậm chí là đồng quy vu tận, thì cậu cũng không thể giết Phạn Thần Âm trước khi Phạn Thần Âm giết cậu!
Chưa kể bản thể của Phạn Thần Âm còn là cảnh giới Thiên Hầu, tốc độ bình phục nhanh đến đáng sợ, cho nên việc lấy thương tích trả lại thương tích không phải là hành động khôn ngoan!
"Nhưng đến nước này rồi cũng không còn cách nào khác, nếu như liều mạng tự bạo rất có thể sẽ đánh trọng thương Phạn Thần Âm." Trên hàng ghế có ma tu cảm khái nói.
"Ta đột nhiên cảm thấy Tần Lâu Nguyệt cũng khá là khí phách, đáng tiếc."
Lại có giọng nói khinh thường giễu cợt vang lên: "Khí phách thì đã sao? Nếu ta là gã sẽ lập tức quỳ xuống nhận thua, còn có thể cầu xin giữ được một cái mạng. Đánh một trận khí phách thì làm được gì? Chỉ một tháng sau còn ai sẽ nhớ đến khí phách nhất thời này của gã? Cá lớn nuốt cá bé, chính là tàn khốc như vậy đấy."
Giang Sở Dung mắt điếc tai ngơ trước những lời nghị luận này, lúc này cậu nắm chặt trường kiếm trong tay, vô cùng kiên định, thẳng tiến không lùi chém vỡ tầng tầng lớp lớp kết giới được ngưng tụ bằng ma khí của Phạn Thần Âm!
"Keng" "Keng" "Keng"!
Ngay cả khi bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông lại gảy đàn tỳ bà phóng ra chữ Phạn để công kích, Giang Sở Dung cũng chỉ dựa vào độ bền chắc cứng cáp của dãy núi Động Uyên của mình để chống lại!
Trong mắt cậu chỉ còn có Phạn Thần Âm trước mặt!
Trong đầu cậu bây giờ chỉ có một suy nghĩ – Nhanh nữa, nhanh hơn nữa! Cậu phải lấy tốc độ nhanh nhất giế,t chết Phạn Thần Âm!
Khí huyết của cậu tiêu hao quá nhanh, cứ tiếp tục như vậy, cho dù Văn Lăng chia sẻ khí huyết cho cậu, cũng chưa chắc cậu có thể dùng toàn lực chiến đấu!
Thấy Giang Sở Dung cố chấp như vậy, ý cười nơi khóe môi của Phạn Thần Âm càng sâu hơn, tốc độ kết ấn cũng nhanh hơn.
Một đối thủ giỏi như vậy, anh ta phải chơi thêm một lúc mới được.
Mà Thần Vương Phạn Thiên ngồi trong tọa kỵ cách đó không xa nhìn thấy một màn này, sắc mặt ông ta âm trầm, lại vận chuyển Phụ Tử Huyết Khế, lạnh lùng nói: "Âm nhi, dùng độc đi, nghe lời. Động Uyên đó của gã không phải thứ tầm thường."
Trong mắt Phạn Thần Âm lóe lên sát khí, chợt nụ cười của anh ta vụt tắt.
Lúc này, giọng nói cực kỳ bình tĩnh của anh ta cũng truyền qua Phụ Tử Huyết Khế: "Phụ thân, người muốn dùng độc này để uy hiếp Tôn Thượng không được ức hiếp người, nhưng con không muốn đắc tội với Tôn Thượng, thứ cho nhi tử không thể tuân lệnh."
"Huống chi con cũng đã thử rồi, độc này cực kỳ bá đạo, dùng xong cũng không phải không để lại dấu vết gì, phụ thân, người muốn hủy hoại thanh danh của con sao?"
Thần Vương Phạn Thiên nghe thấy lời này của Phạn Thần Âm, ông ta hơi nhướng mày, sau đó ông ta lại dằn xuống, dỗ dành: "Vi phụ có thể che giấu cho con, con không cần phải lo lắng, sau này con vẫn sẽ là công tử Phạn Âm tôn quý nhất."
Phạn Thần Âm bất giác tự giễu cười một tiếng: "Công tử Phạn Âm tôn quý nhất? Đó chẳng qua chỉ là cái danh sống dưới bóng của Thần Vương Phạn Thiên mà thôi."
"Hôm nay, con muốn thắng một cách quang minh chính đại! Để cho tất cả mọi người đều biết, Phạn Thần Âm con lợi hại là vì con là Phạn Thần Âm, chứ không phải vì là nhi tử của Thần Vương Phạn Thiên!"
"Động Uyên đặc biệt thì đã sao? Con cũng sẽ giết gã!"
Thần Vương Phạn Thiên nổi giận: "Khốn kiếp!"
Ánh mắt Phạn Thần Âm tối tăm, anh ta không tiếp lời, chỉ tiếp tục kết ấn.
Lần này, anh ta công kích bằng pháp ấn!
Từng đạo kim ấn bắn ra từ lòng bàn tay của Phạn Thần Âm, lao thẳng về phía Giang Sở Dung trước mặt!
Giang Sở Dung lấy dãy núi Động Uyên ra đỡ!
Kim ấn lần lượt bị nát vụn! Còn dãy núi Động Uyên vẫn không hề hấn gì!
Giang Sở Dung lau vết máu bên khóe môi, khiêu khích nói: "Tiếp tục đi!"
Một khi Phạn Thần Âm lại bắt đầu công kích, chứng tỏ anh ta đã không còn nhẫn nại nữa, người không kiên nhẫn, rất dễ để lộ sơ hở!
Phạn Thần Âm mỉm cười thỏa mãn: "Không tồi!"
Lại kết ấn, lại giơ tay tấn công!
Lúc này, trong mắt anh ta chỉ có Giang Sở Dung.
Nhưng khuôn mặt của Giang Sở Dung đã biến thành bóng dáng của rất nhiều người.
Bóng dáng của những người xì xào nói xấu anh ta.
"Nhi tử của chó già Phạn Thiên, ra vẻ đạo mạo chẳng khác gì cha nó!"
"Chó già Phạn Thiên bày kế giết Ma Hậu, sau này nhi tử của lão cũng có thể giết ngươi, ngươi đừng chơi với nó."
"Phạn chó con, sủa một tiếng cho bổn Điện hạ nghe nào~"
Từng khuôn mặt của các hoàng tử biến hóa trên khuôn mặt của Giang Sở Dung, Phạn Thần Âm nhìn bọn họ, đôi mắt càng đỏ như máu.
Làm thị độc của Hoàng Tử cũng là một công việc tốt, đều nói phụ thân của anh ta là Thần Vương Phạn Thiên đứng đầu mười hai vị Thần Vương, nhất định anh ta cũng là con cưng của Trời, nhận được vô vàn cung kính.
(Thị độc là chức quan trong viện Hàn lâm, giữ việc đọc sách cho vua.)
Nhưng thực tế không phải như vậy!
"Tất cả các ngươi chết hết đi!" Tâm ma của Phạn Thần Âm hỗn loạn, huyết quang trong mắt càng nồng đậm, ma tính lại tăng vọt!
Pháp ấn trong tay cũng ngày càng trở nên bạo loạn mất trật tự! Nhưng cũng càng ngày càng độc ác tàn nhẫn!
Đám ma tu nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc —— bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sao Phạn Thần Âm lại đột nhiên kích động như thế?
Nghe thấy mấy chữ này, trong lòng Giang Sở Dung khẽ động, cậu biết Phạn Thần Âm đã không thể kiểm soát được tâm ma của mình rồi, mặc dù cậu không biết tại sao anh ta lại đột nhiên không khống chế được bản thân, nhưng Giang Sở Dung biết rõ, cơ hội của mình đã đến rồi!
Giang Sở Dung vừa sử dụng Động Uyên chặn lại công kích của Phạn Thần Âm, đồng thời trở bàn tay trái không cầm kiếm, giọt máu ma màu đỏ vàng của Phạn Thần Âm đang chuyển động trong lòng bàn tay cậu.
Cậu muốn tìm một cơ hội khác để đột phá Phạn Thần Âm!
Nhưng khoảng khắc tiếp theo, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông bị Phạn Thần Âm ngập tràn sát ý điều khiển cũng tại giây phút này, chậm rãi mở ra mắt Thần, cả người bùng nổ Thần quang!
Bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông dường như đã sống lại!
Cùng lúc đó, ánh sáng trong đôi mắt T hần giống như hai chùm sáng bắn về phía Giang Sở Dung, Giang Sở Dung kinh hãi, vội vàng bay ngược về sau, nhanh chóng né tránh!
Chùm sáng quét qua mặt đất, nháy mắt đã khoét ra hai cái rãnh sâu trên mặt đất cứng như đá!
Áo bào trắng của Phạn Thần Âm tung bay phần phật, mái tóc đen của anh ta bay toán loạn, cả người anh ta lượn lờ ma khí, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông ở sau lưng cũng tiến vào trạng thái cuồng bạo, không còn giống một tượng Thần nữa, mà giống một ma đầu hơn!
Một ma đầu hủy diệt thế giới!
Lúc này, anh ta ngước mắt lên, không nhìn Giang Sở Dung mà nhìn về phía dưới khán đài, ngạo nghễ nói: "Các vị, xem tuyệt chiêu của ta đây!"
Lời vừa dứt, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông ở sau lưng anh ta giơ đàn tỳ bà lên! Thân hình cũng bành trướng to lên!
Cuối cùng, thân hình của bảo tượng đã chiếm cứ một phần ba toàn bộ võ đài! Bóng và thân hình của nó trải rộng hơn một nửa võ đài, trông cực kỳ đáng sợ!
Đồng tử của Giang Sở Dung hơi co lại.
Giây tiếp theo, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông vừa dùng mắt Thần chiếu rọi, đồng thời giơ lên cây đàn tỳ bà đã lớn gấp ba lần Giang Sở Dung, nện nó xuống đầu Giang Sở Dung nhỏ bé!
"Rầm" "Rầm" "Rầm"!
Thần quang bắn loạn xạ, gạch đá bắn tung tóe!
Giang Sở Dung chỉ có thể tiếp tục chật vật né tránh, mà lần này còn thảm hại hơn gấp mấy lần trước đó.
Đám ma tu nhìn thấy cảnh tượng này vẻ mặt cũng dại ra — thảo nào Phạn Thần Âm lúc nãy lại kiêu ngạo như vậy.
Anh ta rõ ràng không phải muốn giết Giang Sở Dung, mà là muốn khoe khoang chiêu thức này của anh ta thôi!
Đáng sợ nhất chính là, chiêu này của anh ta cho dù chỉ là khoe khoang, nhưng những người cùng cảnh giới cũng không thể nghỉ ra cách phá giải được!
Bởi vì nó quá biế,n thái!
Phạn Thần Âm đúng là bọn tư bản khinh người mà!
Nhưng đồng thời, tâm trạng của bọn ma tu cũng càng nghiêm trọng hơn.
Khi Phạn Thần Âm kết hợp bảo tượng với Động Uyên, một số người trong lòng còn muốn ăn may, nhưng chiêu này vừa xuất ra, không ai còn suy nghĩ muốn cạnh tranh với anh ta nữa.
Nhưng vào lúc này, vô số ý tưởng lướt qua trong đầu Giang Sở Dung đang tránh né truy sát của bảo tượng.
Đến lúc này rồi, cậu không còn khả năng nhận thua nữa.
Vậy thì... chỉ có thể đánh cược một lần vậy.
Sở dĩ Phạn Thần Âm lợi hại như vậy, là bởi vì anh ta dung hợp bảo tượng với Động Uyên thành một, nhưng nếu có một thứ trong hai thứ này bị hư hại, chiêu này của anh ta sẽ giảm đi rất nhiều uy lực!
Mà dưới quan sát của Giang Sở Dung, cậu phát hiện, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông là một ảo ảnh được hình thành từ tinh thần lực của ma tu, chỉ có cây đàn tỳ bà là đồ thật.
Hơn nữa, xét từ vết khắc sâu trên chiếc đàn tỳ bà do chữ Phạn bị Động Uyên dãy núi của cậu bắn ngược trở về gây ra, Động Uyên này cũng không rắn chắc lắm..
Vậy thì cứ cược một ván đi!
Cùng lắm thì cậu mạo hiểm đụng nát Động Uyên của mình, để đập nát Động Uyên của Phạn Thần Âm! Làm như vậy cậu vẫn còn tu vi của Chính Đạo, vẫn có thể đánh một trận nữa!
Mặc dù làm thế sẽ bại lộ chuyện cậu song tu Thần Ma, nhưng chẳng phải chuyện gì to tát.
Dù sao thân phận của Tần Lâu Nguyệt cũng là hỗn huyết, nên có song tu cũng không thành vấn đề.
Suy nghĩ đã xác định, Giang Sở Dung không đắn đo nữa mà ngẩng đầu lên, mái tóc đen và bộ quần áo đỏ bị gió thổi tung bay, ánh mắt cậu như tia điện đối diện với bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông khổng lồ như một ngọn núi, xông thẳng tới!
Hành động này của Giang Sở Dung khiến đám ma tu đang vây xem phải kinh ngạc, ngay cả bản thân Phạn Thần Âm cũng hơi nhướng mày.
Phạn Thần Âm đương nhiên biết Giang Sở Dung đang nghĩ gì, anh ta cười lạnh một tiếng, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông lập tức giơ tay lên, vác đàn tỳ bà trên lưng, đồng thời quay đầu đối mặt với Giang Sở Dung!
Giang Sở Dung không ngờ bàn tính của mình đã bị Phạn Thần Âm nhìn thấu, cậu nhìn đàn tỳ bà phía sau lưng bảo tượng, trong lòng rùng mình một cái, muốn quay người bỏ chạy.
Nhưng lúc này đã không kịp rồi!
Bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông duỗi tay ra, nháy mắt đã biến thành nhiều cánh tay, quơ chúng trong không trung!
Quét ngang một cái!
Giang Sở Dung hoàn toàn không kịp phòng bị, bị một trong những cánh tay khổng lồ quét qua, va mạnh vào tường võ đài, khói bụi và vụn đá bay tứ tung, lục phủ ngũ tạng đau đớn một trận, cậu phun ra một ngụm máu tươi, co quắp cả người!
Giây tiếp theo, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông vươn tay tóm lấy cánh tay Giang Sở Dung, vung mạnh lên! Lại tàn nhẫn đập xuống!
"Ầm" "Ầm" "Ầm" mấy lần!
Tiếng ầm ầm vang vọng khắp nơi! Đá vụn văng tứ tung! Giang Sở Dung bị đập đến phun máu tung tóe, sắc mặt trắng bệch, ngã trên mặt đất, không thể động đậy gì được, y phục đỏ rách tả tơi dính bê bết máu, thảm không thể tả.
Nhưng vào lúc này, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông lại đột nhiên dừng lại, dùng mắt Thần uy nghiêm từ trên cao nhìn xuống Giang Sở Dung.
Lông mi dài của Giang Sở Dung run rẩy, đau đến đổ mồ hôi lạnh đầm đìa mặt, gắng gượng giãy giụa ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thân bạch y không nhiễm bụi trần từ xa xa phía đối diện đang chậm rãi đi về phía cậu.
Lúc này, Phạn Thần Âm đã hoàn toàn khôi phục lại khí chất công tử điềm tĩnh nho nhã lúc ban đầu.
Nhưng Phạn Thần Âm không đến bên cạnh Giang Sở Dung mà lặng lẽ dừng lại cách đó ba thước.
Sau đó, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông cúi xuống, túm lấy Giang Sở Dung xách cậu lên, nhấc bổng cậu lên không trung.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Thiên Tuyệt lại đứng lên lần nữa, lông mày cậu ta từ từ nhíu lại.
Bây giờ ngay cả cậu ta cũng không chắc có thể cứu được Giang Sở Dung...
Văn Lăng ở một bên im lặng lại tiến lên một bước, quanh người hắn đã mơ hồ nổi lên ma khí, chỉ cần Phạn Thần Âm thật sự ra tay lần nữa, hắn sẽ mặc kệ tất cả xông lên!
Mà lúc này, một bóng người màu tím cũng lặng im hiện thân ở dưới võ đài, sắc mặt gã tái nhợt khẩn trương nhìn cảnh tượng trên võ đài, người này chính là Tần Lâu Nguyệt.
Tần Lâu Nguyệt không mời được Thần Vương Tần Đô, vì vậy gã ảo não quay lại cũng không dám hiện thân.
Lúc này nhìn thấy Giang Sở Dung gặp nạn như vậy, rốt cục gã cũng không nhịn nổi phải hiện thân ra.
Gã đã xem cả trận đấu và biết được thực lực của Giang Sở Dung không hề tệ chút nào, nhưng thực sự Phạn Thần Âm quá biế,n thái!
Nhìn thấy tình trạng bi thảm Giang Sở Dung, vậy mà gã lại động lòng trắc ẩn, định lát nữa che mặt đi ngăn cản một phen.
Lúc này, bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông đã xách Giang Sở Dung đến trước mặt, nó đối diện với gương mặt trắng bệch của Giang Sở Dung, miệng phun ra tiếng người, nhưng lại là giọng của Phạn Thần Âm.
"Tần huynh, ta rất khâm phục dũng khí của ngươi, nhưng tiếc là thực lực của ngươi quá yếu."
"Hôm nay, nếu ngươi chịu quỳ xuống nhận ta làm chủ nhân, ta có thể tha chết cho ngươi."
Lời này của Phạn Thần Âm vừa nói ra, hiện trường liền náo động cả lên!
Tần Lâu Nguyệt trốn dưới võ đài máu cả người sôi trào, hai tay siết chặt nắm đấm, hận không thể xông lên xé xác Phạn Thần Âm!
Đều là con cháu của Thần Vương, mặc dù Phạn Thần Âm là con trưởng chính tông, gã chỉ là con hoang, nhưng Phạn Thần Âm làm nhục người khác như vậy thật quá đáng ghét!
Sau khi Phạn Thần Âm nói xong câu này, cậu ta cũng không gấp gáp, chỉ yên lặng chờ đợi.
Mà đúng lúc này, Giang Sở Dung bị bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông xách lên giữa không trung, lông mi dài run lên, đuôi mắt rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, khóe môi lại hơi cong lên.
Nở một nụ cười tuy yếu ớt nhưng lại ngời sáng.
Cậu khàn giọng nói: "Muốn Tần Lâu Nguyệt ta nhận thua, đừng hòng!"
Ánh mắt Phạn Thần Âm chợt tối sầm lại, quần áo quanh người không gió mà bay!
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, chuyện ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người đã xảy ra!
Giang Sở Dung bị bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông túm chặt, đáng ra yếu ớt không có sức vùng vẫy lại cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu, cả người đột nhiên bùng lên ánh sáng xanh rực rỡ! Một đóa hoa sen khổng lồ nở ra từ cơ thể của Giang Sở Dung!
Giang Sở Dung ở trong tâm hoa sen đột nhiên mở to mắt, khí thế toàn thân tăng lên không ngừng!
Sau khi đốt cháy tinh huyết, giờ phút này, cậu giống như một quả cầu lửa màu lam, lòng bàn tay của bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông run mạnh một cái, bị nóng đến mức tan chảy!
Cùng lúc đó, lòng bàn tay của Phạn Thần Âm cũng truyền đến cơn đau dữ dội không thể chịu nổi!
Anh ta vội vàng vung tay một cái!
Bảo tượng cũng vung tay theo!
Giang Sở Dung hét lớn một tiếng, thoát khỏi bàn tay bay ra ngoài, bắn một phát về phía mi tâm của bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông!
"Chết đi ——!"
Trong ánh sáng màu lam trong suốt, một tia kiếm quang cực kỳ sắc bén nhưng nhỏ như kim châm trong nháy mắt đã đâm xuyên mi tâm của bảo tượng!
Cùng lúc đó, dãy núi Động Uyên với một áp lực mạnh mẽ bao la đâm sầm vào bảo tượng!
Ánh sáng phát ra từ trung tâm của điểm va chạm, tiếng nổ ầm ầm vang lên, dư âm chấn động, khói bụi mù mịt, trong nhất thời, đám ma tu vây xem bị chói đến không thể mở mắt ra!
Rất nhiều ma tu vội vàng giơ tay áo lên che mắt, tránh bị ánh sáng đâm vào.
Bọn họ dường như cũng đồng thời nghĩ về một chuyện – "Tần Lâu Nguyệt" liều mạng tự bạo như vậy, cũng không biết có thể gây ra bao nhiêu thương tích cho Phạn Thần Âm?
Dần dần, khói bụi sau cơn chấn động lắng xuống.
Đám ma tu vội vàng giương mắt nhìn.
Nhưng chỉ vừa liếc mắt một cái, đám ma tu liền ngây dại cả người!
Bởi vì giờ phút này, hồng y rách nát đang đứng ngược gió giẫm lên đầu bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông, Thần quang trong mắt bảo tượng đã cạn kiệt, khe nứt giữa mi tâm đang dần lớn lên, càng ngày càng khuếch đại.
Cũng vào lúc này, chiếc đàn tỳ bà bằng bạch ngọc phía sau bảo tượng cũng phát ra tiếng răng rắc vỡ nát, có một vết nứt ở trung tâm của đàn tỳ bà!
Đàn tỳ bà và bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông đã bị kiếm khí của Giang Sở Dung và dãy núi Động Uyên cắt đôi cùng một lúc!
Lúc này chúng nó đang từ trên không trung chậm rãi rơi rớt xuống——
Hiện trường lặng ngắt như tờ!
Giang Sở Dung toàn thân đầy máu nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đầu bảo tượng, nhìn Phạn Thần Âm sắc mặt phờ phạc ở phía đối diện, cậu khẽ mỉm cười, vết máu bên khóe môi càng thêm diễm lệ động lòng người: "Phạn huynh, ta đã nói, Tần Lâu Nguyệt ta tuyệt đối không nhận thua."
"Bây giờ, ngươi thua rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.