Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 144: Ngọt Ngào Như Đại Sư Huynh Vậy
Hậu Giản
05/04/2024
Giang Sở Dung ngủ thẳng một giấc đến hừng đông —— Hành trình đến Linh tộc còn mất khoảng ba, bốn ngày, trong khoảng thời gian này cậu thực sự rất mệt mỏi, không chạy đi chạy lại trong Cấm địa, thì cũng trở về Kiếm Phái lăn qua lộn lại với Cố Minh Tiêu, vẫn luôn không được nghỉ ngơi cho tốt.
Nhân khoảng thời gian rảnh đến Linh tộc này cậu cũng có thể miễn cưỡng ngủ ngon được một giấc.
Tuy nhiên, khi Giang Sở Dung chìm vào giấc ngủ, cậu mơ hồ cảm thấy có một cơn gió nhẹ khoan khoái thổi qua, mang theo không khí mát lành của cây cối và trời cao.
Gió thổi qua người, trong lúc mơ màng Giang Sở Dung còn tưởng mình đang nằm trên đỉnh núi nào đó.
Sau đó, Giang Sở Dung nhập nhèm mở mắt ra, trở mình, dụi vào chiếc chăn bông mềm mại hai cái, cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Lúc này, cậu nhìn về hướng gió, phát hiện cửa sổ ở phòng ngủ trong khoang thuyền Long Cốt đã mở toang, gió trời mát mẻ thổi vào từ cửa sổ.
Ngoài cửa sổ mây trôi vạn lý, gió mênh mông cuồn cuộn. Những đám mây trắng tinh trôi qua cửa sổ khi phi thuyền bay nhanh về phía trước, cảnh tượng hoành tráng vô cùng.
Đây là điều mà Giang Sở Dung thích nhất ở Tu chân giới, bất kể khi nào và ở đâu, sẽ luôn có những cảnh đẹp khiến cậu cảm thấy rất thư thái và vui vẻ.
Bị gió thổi như vậy Giang Sở Dung cũng không còn buồn ngủ nữa, bởi vì trong khoang thuyền được trải thảm rất dày nên cậu chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh màu trắng, đi chân trần xuống giường, bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bấy giờ Giang Sở Dung dựa vào bệ cửa sổ phóng mắt nhìn ra ngoài, cậu thấy núi non trùng điệp ở bên dưới, những ngọn núi xanh ngắt và các thành trì náo nhiệt đang dần lọt vào tầm mắt rồi lại nhanh chóng cách xa.
Vô số mây mù trôi nổi xung quanh phi thuyền, chúng bay đi với tốc độ nhanh chóng.
Giang Sở Dung nhịn không được đưa tay ra đón cơn gió thổi vù vù, với tới đám mây đang trôi trước mặt.
Nhưng tất nhiên không thể với tới.
Giang Sở Dung với một hồi lại bất giác bật cười, cảm thấy hành vi này của mình thật ngốc, liền lặng lẽ rút tay về.
Mà ngay lúc Giang Sở Dung rút tay lại, cậu chợt nhận ra điều gì đó, cậu quay đầu lại nhìn, liền thấy một thân bạch y quen thuộc đang lẳng lặng đứng ở phía sau cách cậu không xa.
Không biết từ lúc nào Cố Minh Tiêu đã bước vào.
Giang Sở Dung cười khẽ một tiếng: "Chàng á, sao lại dậy sớm như vậy."
Cố Minh Tiêu: "Vừa rồi đi ngang qua thành Giang Châu, em còn chưa tỉnh nên ta đi ra ngoài một chuyến mua chút điểm tâm, đều là món ăn hương vị quê nhà, em có muốn nếm thử không?"
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Giang Sở Dung lập tức sáng lên, liền thành thật nói: "Đại sư huynh tốt quá."
Cố Minh Tiêu khựng lại giây lát mới nói: "Đi ăn thôi, nếu không lát nữa sẽ nguội."
Giang Sở Dung biết Cố Minh Tiêu ngại ngùng, nhưng trong lòng cậu lại càng vui vẻ, cậu bước tới, chủ động nắm lấy tay Cố Minh Tiêu nói: "Chàng ăn với ta đi, ta ăn một mình không ngon."
Cố Minh Tiêu không từ chối.
Giang Sở Dung kéo Cố Minh Tiêu đến giữa khoang thuyền, nhìn thấy cả một bàn điểm tâm trên chiếc bàn gỗ sưa.
Bánh bao cua, hoành thánh, gà xé phay, bắp cải luộc, cánh gà ngâm nước tương, đậu hũ, sủi cảo rượu gạo, v.v...
Nhưng những món ăn này chưa tính là gì, điều đáng quý hơn là Cố Minh Tiêu còn mang đến đầy đủ nước chấm của từng món điểm tâm và rau.
Có hơn chục chiếc đĩa nhỏ bằng sứ trắng được đặt ngay ngắn trên bàn, nào là tỏi nghiền, gừng băm, giấm, dầu ớt, dầu mè, v.v.
Giang Sở Dung còn chẳng biết Cố Minh Tiêu đã làm thế nào để vận chuyển tất cả những thứ này lên phi thuyền.
Cố Minh Tiêu cảm nhận được suy nghĩ của Giang Sở Dung, bèn nói: "Cũng không cần phải tự mình vận chuyển, chỉ cần đưa linh thạch, sẽ tự động có tu sĩ đưa chúng lên phi thuyền cho em."
Giang Sở Dung bất giác mở to hai mắt: "Còn có thể như vậy sao?"
Cố Minh Tiêu gật đầu: "Luôn có tán tu cần kiếm sống, loại công việc giao hàng tận cửa này đối với tán tu mà nói rất nhẹ nhàng, không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa khách hàng cũng rất hào phóng, cho không ít."
Giang Sở Dung nhìn Cố Minh Tiêu: "Đại sư huynh biết rõ như vậy sao? Thật là xa xỉ, không hổ là chấp chưởng của Kiếm Phái, vừa có tiền vừa có quyền."
Lời nói của Giang Sở Dung vốn có ý trêu chọc, nhưng Cố Minh Tiêu im lặng một lúc, lại nói: "Hồi trước ma thể của ta đã từng làm công ở một tửu lâu để kiếm sống, vậy nên ta mới tương đối hiểu rõ."
Giang Sở Dung: A, chuyện này...
Ngay lập tức cậu lại thấy có chút đau lòng——Nếu đã làm những việc này, vậy chắc hẳn chàng ấy cũng đã làm những việc nguy hiểm khác.
Tiểu Thiên Ma sống không dễ dàng gì, đại sư huynh bị giam mười năm trong Kiếm Tháp cũng không dễ dàng gì.
Nhất thời cậu cũng không biết nên đau lòng cho ai nữa.
Lúc này Cố Minh Tiêu lại nói: "Ăn thôi, sắp nguội rồi, em cũng không thể làm phí số linh thạch ta đã trả chứ."
Giang Sở Dung lấy lại tinh thần, biết Cố Minh Tiêu đang nói sang chuyện khác, nhưng quả thật không nên nói tiếp đề tài này — Hết thảy đã là quá khứ, bản thân Cố Minh Tiêu cũng không để ý, vì vậy cậu không cần nhắc tới những điều này khiến cho Cố Minh Tiêu phiền lòng.
Ở cùng Cố Minh Tiêu, điều quan trọng nhất là sống những ngày còn lại một cách vui vẻ nhất.
Nghĩ tới đây, Giang Sở Dung cười cười, chủ động kéo Cố Minh Tiêu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nói: "Cùng ăn đi."
Cố Minh Tiêu: "Ừm."
Giang Sở Dung chọn ăn trước một chiếc bánh bao cua xốp giòn, bánh bao ngoài giòn trong mềm, nhân thịt tươi ngon mọng nước, vỏ bánh chiên giòn rụm.
Chấm một chút dầu ớt và giấm chua, hương vị càng độc đáo hơn.
Chỉ là có hơi nóng đầu lưỡi, nhưng từ khi Giang Sở Dung luyện thể, cậu không còn cảm thấy quá nóng nữa.
Một hơi ăn hết hai ba cái, Giang Sở Dung cảm thấy hơi no rồi, thế là cậu liền dời đũa sang ăn món khác.
Cố Minh Tiêu cũng không phải loại bạn trai nhị thập tứ hiếu suốt ngày hầu hạ Giang Sở Dung, hắn biết Giang Sở Dung có tay có chân, không cần hắn phục vụ, lúc này thấy Giang Sở Dung ăn uống vui vẻ đến vậy, hắn cũng múc một chén sủi cảo rượu gạo rồi ăn từ từ.
Phía trên sủi cảo rượu gạo rắc một ít hoa quế, rất ngọt rất mềm, nhưng bản thân rượu gạo đã là một món tráng miệng tương đối thanh đạm, nó có một chút vị rượu, dư vị đậm đà.
Dáng ăn của Cố Minh Tiêu cũng rất tao nhã, những ngón tay thon dài của hắn cầm thìa, bàn tay còn muốn trắng và trơn bóng hơn cả thìa.
Sườn mặt cũng vậy, lúc nhai thức ăn cũng không có góc chết, chỉ có đôi môi mỏng sáng màu có hình dáng cân đối lúc hé lúc mở, cực kỳ lịch sự nhã nhặn.
Giang Sở Dung vốn đang tự mình ăn, kết quả liếc nhìn Cố Minh Tiêu một cái, liền bị cám dỗ bởi sắc đẹp, so với mỹ thực còn vui tai vui mắt hơn.
Bất tri bất giác liền bắt đầu tỉ mỉ ngắm nhìn.
Cố Minh Tiêu đang ăn sủi cảo cảm nhận được suy nghĩ của Giang Sở Dung chợt giật lông mày một cái, sau đó hắn đặt chiếc thìa trong tay xuống, nhìn sang.
Giang Sở Dung không hề né tránh, cứ vậy mà cười tủm tỉm nhìn hắn.
Cố Minh Tiêu: "Em thích mặt của ta như vậy sao?"
Giang Sở Dung gật đầu: "Thích lắm."
Ánh mắt Cố Minh Tiêu khẽ động: "Vậy em bắt đầu thích từ lúc nào?"
Giang Sở Dung:...
Đang yên đang lành ăn một bữa sáng, sao người này lại bắt đầu ghen rồi?
Có cần phải để ý đến lời khen của cậu như vậy không!
Nhưng hiện tại Giang Sở Dung đang có tâm trạng rất tốt, cậu cảm thấy tâm trạng của Cố Minh Tiêu cũng không tồi, không còn ở trạng thái nhạy cảm cố chấp như tối hôm qua nữa, thế là cậu liền mỉm cười nói đùa: "Đương nhiên là từ lần gặp đầu tiên đã thấy thích rồi, ai mà chẳng thích mỹ nhân chứ."
Quả nhiên vẻ mặt của Cố Minh Tiêu chợt trở nên vi diệu.
Nhưng lần này, Cố Minh Tiêu cũng không quá ghen tuông vô cớ, hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Có phải em còn muốn nói, lần đầu tiên gặp Ma Tôn em cũng thấy thích phải không?"
Giang Sở Dung không ngờ lần này Cố Minh Tiêu lại "tỉnh táo" đến vậy, cậu không khỏi kinh ngạc: "Sao chàng biết?"
Cố Minh Tiêu hỏi ngược lại: "Có ai đẹp mã mà em không thích không? Ma Tôn, Bạch Thần Băng, Túc Tử Xuyên, hửm?"
Giang Sở Dung:...
Tuy lời nói ra rất là bình thản, nhưng cậu cứ thấy ớn lạnh sao ấy.
Giang Sở Dung cũng biết điểm này của mình quả thật có vấn đề —— Người ta mê trai đẹp vẫn khá là lý trí, còn cậu hễ thấy trai đẹp là hay bị phân tâm.
Mặc dù về bản chất cậu chỉ thấy chuyện này giống như khi cậu nhìn thấy phong cảnh vô cùng đẹp liền không nỡ rời đi thôi, nhưng từ góc nhìn của Cố Minh Tiêu mà nói, quả thật khó mà chấp nhận nổi.
Cũng giống như lúc Văn Lăng nhất quyết đi cứu Bạch Thần Băng, rõ ràng không có mập mờ gì, nhưng Giang Sở Dung vẫn ăn dấm.
Bởi vì khi đó họ sống chết có nhau, đối với nhau có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, nên thực ra tính chiếm hữu của Giang Sở Dung đối với Văn Lăng không hề thấp.
Chỉ có điều cả Văn Lăng và Cố Minh Tiêu đều mang lại cho Giang Sở Dung cảm giác an toàn trong quá trình chung sống sau này, vì vậy Giang Sở Dung không có cơ hội để ghen tuông.
Sau khi suy nghĩ rõ về điểm này, Giang Sở Dung có chút xấu hổ, cậu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, sau này ta sẽ sửa đổi, gặp trai đẹp ta sẽ không nhìn chằm chằm người ta nữa."
Cố Minh Tiêu vốn chỉ muốn nhắc nhở Giang Sở Dung một chút, nhưng hắn không ngờ Giang Sở Dung lại thực sự xin lỗi mình.
Nhìn thấy vẻ mặt cẩn trọng dè dặt của Giang Sở Dung, lông mày vốn đang có chút lãnh đạm của Cố Minh Tiêu đột nhiên dịu đi.
Giang Sở Dung vẫn rất quan tâm đến hắn.
Trầm mặc một lát, Cố Minh Tiêu không trực tiếp trả lời có chấp nhận lời xin lỗi hay không, hắn chỉ vươn tay về phía cậu nói: "Qua đây."
Giang Sở Dung:?
Giang Sở Dung lập tức liếc nhìn Cố Minh Tiêu, liền nhận ra Cố Minh Tiêu muốn cậu ngồi lên đùi hắn.
Điều này có nghĩa là không để tâm nữa rồi.
Giang Sở Dung chợt vui vẻ hơn, cậu lập tức đứng dậy bước tới, vắt chân qua ngồi lên người Cố Minh Tiêu, cúi đầu cười hì hì nhìn Cố Minh Tiêu: "Đại sư huynh thiệt là độ lượng, ta thích lắm."
Cố Minh Tiêu:...
Hắn vốn không có ý bảo Giang Sở Dung ngồi như thế này, mà chỉ muốn ôm Giang Sở Dung xoa đầu cậu dỗ dành thôi.
Nhưng... cũng đã như thế này rồi, đành thôi vậy.
Ánh mắt Cố Minh Tiêu khẽ động, sau đó hắn vẫn vươn tay cầm lấy chén sủi cảo rượu gạo đã ăn được một nửa lên, múc một thìa, đưa tới bên môi Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung hơi bất ngờ, không hiểu ý lắm nhưng cậu vẫn ăn.
Thơm ngon mềm mịn, hơi dính, có mùi thơm thoang thoảng của hoa quế, hình như còn có thêm mật hoa hòe, mùi vị rất thanh mát.
Giang Sở Dung ăn xong cũng không ngần ngại khen ngợi: "Ngon quá."
Cố Minh Tiêu cũng cắn một miếng, sau đó đưa tay nhẹ nhàng giữ lấy gáy Giang Sở Dung rồi hôn cậu.
Họ trao nhau một nụ hôn ngọt ngào và ướt át.
Nụ hôn đến bất ngờ nhưng lại vô cùng dịu dàng triền miên, sống mũi của hai người cọ nhẹ vào nhau, môi lưỡi quấn quít giao hòa, hơi thở ấm áp ngọt ngào.
Cho nên sau khi kết thúc nụ hôn này, hiếm thấy được lần Giang Sở Dung "ngây thơ" đỏ mặt đỏ mày, hàng mi dài như cánh bướm chớp nháy rung rinh.
Thường ngày cậu phóng khoáng như vậy, nhưng lần này lại đỏ mặt vì một nụ hôn yêu thương quá thuần khiết.
Nhìn một Giang Sở Dung như vậy, Cố Minh Tiêu thật sự rất thích, thế là hắn siết nhẹ vòng eo thon thả của cậu, kề trán vào trán cậu, thủ thỉ: "Em có biết vì sao ta lại muốn em ăn miếng sủi cảo này không?"
Giang Sở Dung ngẩn ra một lúc, sau đó lặng im lắc đầu.
Cố Minh Tiêu thích nhất là dáng vẻ ngây ngô dịu ngoan này của Giang Sở Dung, hắn lại nhịn không được nghiêng người tới, hôn nhẹ lên đôi môi ẩm ướt căng mọng của cậu, thấp giọng nói: "Ma thể của ta rời khỏi Vô Vọng Kiếm Phái khi còn rất nhỏ, những năm tháng lăn lộn ở bên ngoài, bởi vì ta có ngoại hình đẹp mắt nên thường được kêu đi làm bé trai cầm hoa ở lễ đường. Có một địa phương có quy tắc như thế này, nếu ăn sủi cảo rượu gạo ngọt vào đêm tân hôn, thì mỗi ngày sau này phu thê đều sẽ ngọt ngọt ngào ngào, hạnh phúc vui vầy bên nhau."
"Hôm nay khi ngự kiếm tới tửu lâu, ta đã nhìn thấy món sủi cảo rượu gạo này, nhớ lại điển tích đó, ta bèn mua nó."
"Em nếm thử sủi cảo này có thấy nó ngọt không?"
Khi Giang Sở Dung nghe đến đây, trái tim của cậu vừa ấm áp vừa ê ẩm.
Những lời này của Cố Minh Tiêu không có một câu nào liên quan đến tỏ tình, nhưng từng câu từng chữ đều đang bày tỏ tâm ý.
Giang Sở Dung ngước mắt lên, ánh mắt trong veo lặng lẽ nhìn Cố Minh Tiêu.
Bốn mắt chạm nhau.
Mặc dù Giang Sở Dung vẫn không nhìn thấy tình ý rõ ràng trong mắt Cố Minh Tiêu, nhưng lúc này cậu lại nở một nụ cười rất thản nhiên rất động lòng người, mặt mày cong cong nói: "Ngọt lắm, ngọt vô cùng."
Nói xong, cậu còn cố ý ghé sát vào tai Cố Minh Tiêu nói thêm một câu: "Ngọt ngào như đại sư huynh vậy——"
Giọng nói của Giang Sở Dung rất nhỏ nhẹ, mang theo hơi thở nóng ẩm, thổi vào vành tai mát lạnh của Cố Minh Tiêu khiến hắn tê dại cả người.
Vì vậy câu nói này còn chưa kịp dứt, eo của Giang Sở Dung đã bị siết chặt, gáy của cậu bị đè xuống, một hồi hôn môi nóng bỏng dồn dập như bão táp mưa sa vồ lấy cậu.
Sau khi hôn xong, nửa người trên của Giang Sở Dung tựa vào trong lòng Cố Minh Tiêu thở hổn hển, cổ áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh xinh đẹp, bên trên còn lưu lại một vài vết đỏ.
Nhưng lúc này cậu vẫn đang cười.
Cố Minh Tiêu cất giọng khàn khàn: "Em vui thế sao?"
Ý cười trong mắt Giang Sở Dung chưa tan: "Ông xã của em yêu em đến vậy, sao em lại không vui cho được?"
Cố Minh Tiêu:...
Hơi thở của hắn lại nặng nề hơn mấy phần.
Chỉ tiếc là hiện tại đạo tâm của hắn vẫn còn có vết nứt, nếu không phải sợ Chính Đạo Ma Đạo mất cân bằng, áp chế không được ký ức thuộc về Ma Thần Ba Tuần sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn, thì hắn đã lập tức đè Giang Sở Dung ra làm rồi.
Ngược lại là Giang Sở Dung, chợt nhận thấy điều gì đó, cậu tò mò cúi đầu xuống nhìn, kinh ngạc hỏi: "Chàng bị sao vậy?"
Như vậy mà còn chưa cứng nữa hả?
Hầu kết của Cố Minh Tiêu khẽ trượt một cái: "Đừng hỏi, bây giờ chưa đến lúc."
Giang Sở Dung:?
Cậu có nghe nhầm không vậy?
"Thành thân chúng ta cũng thành rồi, Khế ước đạo lữ chúng ta cũng kết rồi, trước đó ở hành cung không phải chàng cũng đã —— Sao bây giờ chàng còn nói chưa đến lúc?"
Chẳng lẽ Cố Minh Tiêu gặp vấn đề gì đó không được sao?
Cố Minh Tiêu cau mày: "Đừng hỏi."
Giang Sở Dung không buông tha, lúc này cậu vừa cố ý cọ tới cọ lui trên người Cố Minh Tiêu vừa sáp tới nói: "Nói cho ta biết, chàng có chuyện gì không thể nói với ta? Đừng nói là chàng tu luyện đồng tử công nha?"
Cố Minh Tiêu bị chòng ghẹo đến không còn cách nào khác, cuối cùng hắn cũng ngước mắt lên, ánh mắt nhẫn nhịn nhìn thật sâu vào Giang Sở Dung: "Nếu em chọc cho Ma Thần thoát ra ngoài, hậu quả em có gánh nổi không?"
Giang Sở Dung:???
Nhưng Giang Sở Dung sửng sốt một lúc liền bày ra vẻ mặt lấy làm lạ: "Nhưng mà không đúng nha, rõ ràng Văn Lăng có thể, tại sao đại sư huynh lại ——"
Cố Minh Tiêu: "Sự khác biệt giữa bản thể và ma thể là bản thể có thể điều động Vô Vọng Kiếm Khí áp chế tâm ma mà không bị hạn chế, nhưng ma thể thì không, vì vậy bản thể phải luôn giữ tỉnh táo."
Giang Sở Dung chấn kinh rồi——Thảo nào lúc đó ở hành cung, đại sư huynh vẫn còn như lang như hổ, nhưng sau khi mở ra ký ức liền trở nên thận trọng dè dặt hơn, hóa ra là vì chuyện này, quá thảm rồi...
Một lát sau, cậu dùng ánh mắt thương hại yên lặng nhìn Cố Minh Tiêu, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy Cố Minh Tiêu: "Khoảng thời gian này ủy khuất cho chàng rồi, đại sư huynh."
Cố Minh Tiêu nhàn nhạt nói: "Em còn không chịu đi xuống thì ta sẽ không ủy khuất nữa."
Giang Sở Dung giật mình, lập tức nhảy khỏi người Cố Minh Tiêu, chuồn ra xa.
Nhưng sau khi né ra xa, cậu nhìn kỹ một chút, lại phát hiện vẻ mặt của Cố Minh Tiêu đã trở về bình thường.
Giang Sở Dung lại sáp tới, bĩu môi nói: "Hay ha, chàng lại cố ý lừa ta."
Cố Minh Tiêu liếc cậu một cái: "Ta không lừa em."
Giang Sở Dung trông vẫn không vui.
Cố Minh Tiêu trầm mặc chốc lát, đột nhiên nói với giọng điệu kỳ lạ: "Em ra ngoài trước đi."
Giang Sở Dung:?
Giang Sở Dung lập tức híp mắt nhìn Cố Minh Tiêu một cách cẩn thận, liền thấy lỗ tai đỏ ửng của hắn, cậu tức thì hiểu ra, bất giác nhếch miệng cười.
Sau đó Giang Sở Dung cũng không ra ngoài, cậu cứ vậy mà lê bước tới, đi đến trước mặt Cố Minh Tiêu, chậm rãi cúi người xuống, đưa tay sờ lên người hắn.
Trên gương mặt trắng trẻo của Cố Minh Tiêu lập tức nổi lên một tầng ửng đỏ, hắn gằn giọng: "Ra ngoài!"
Giang Sở Dung cong môi cười, các ngón tay mảnh khảnh rất tự nhiên mà lướt xuống dưới, khẽ khàng dỗ dành: "Không sao đâu, chàng cứ sử dụng Vô Vọng Kiếm Khí áp chế Ma Thần đi, ta sẽ làm nhanh thôi."
Hầu kết của Cố Minh Tiêu lại trượt lên xuống, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn, lúc này trên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng hiện lên sắc đỏ thắm hiếm thấy tựa như hoa mẫu đơn.
Nhìn mà khiến người ta rung động không thôi.
Nhưng rất nhanh, Cố Minh Tiêu khẽ nhíu mày một cái, hắn cấp tốc nhắm mắt lại, bắt đầu thi triển Vô Vọng Kiếm Khí, áp chế ma tính đang liên tục xao động trong cơ thể...
Thấy vậy, Giang Sở Dung khẽ cười một tiếng, bất giác tăng tốc độ tay lên.
Sau thời gian một tách trà, Giang Sở Dung ngạc nhiên thốt lên: "Đại sư huynh, chàng—"
Nhanh quá vậy......
Cố Minh Tiêu mở mắt ra, trong đôi mắt lạnh lùng hiếm khi ánh lên vẻ xấu hổ.
Nhưng ngay sau đó, đôi đồng tử băng lãnh tựa như hắc ngọc của hắn lại đột ngột co rụt lại!
Bởi vì hắn nhìn thấy, Giang Sở Dung đang giơ tay lên, đem ngón tay ngọc ngà thon dài hơi dính ướt của mình đưa đến bên môi, thè lưỡi liếm một cái.
Thần thái tự nhiên, thản nhiên vô cùng.
Cố Minh Tiêu:......
—————-
Tác giả
– Giang Sở Dung: Ai nha, đại sư huynh ngây thơ quá đi.
– Cố Minh Tiêu: Em......
Nhân khoảng thời gian rảnh đến Linh tộc này cậu cũng có thể miễn cưỡng ngủ ngon được một giấc.
Tuy nhiên, khi Giang Sở Dung chìm vào giấc ngủ, cậu mơ hồ cảm thấy có một cơn gió nhẹ khoan khoái thổi qua, mang theo không khí mát lành của cây cối và trời cao.
Gió thổi qua người, trong lúc mơ màng Giang Sở Dung còn tưởng mình đang nằm trên đỉnh núi nào đó.
Sau đó, Giang Sở Dung nhập nhèm mở mắt ra, trở mình, dụi vào chiếc chăn bông mềm mại hai cái, cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Lúc này, cậu nhìn về hướng gió, phát hiện cửa sổ ở phòng ngủ trong khoang thuyền Long Cốt đã mở toang, gió trời mát mẻ thổi vào từ cửa sổ.
Ngoài cửa sổ mây trôi vạn lý, gió mênh mông cuồn cuộn. Những đám mây trắng tinh trôi qua cửa sổ khi phi thuyền bay nhanh về phía trước, cảnh tượng hoành tráng vô cùng.
Đây là điều mà Giang Sở Dung thích nhất ở Tu chân giới, bất kể khi nào và ở đâu, sẽ luôn có những cảnh đẹp khiến cậu cảm thấy rất thư thái và vui vẻ.
Bị gió thổi như vậy Giang Sở Dung cũng không còn buồn ngủ nữa, bởi vì trong khoang thuyền được trải thảm rất dày nên cậu chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh màu trắng, đi chân trần xuống giường, bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bấy giờ Giang Sở Dung dựa vào bệ cửa sổ phóng mắt nhìn ra ngoài, cậu thấy núi non trùng điệp ở bên dưới, những ngọn núi xanh ngắt và các thành trì náo nhiệt đang dần lọt vào tầm mắt rồi lại nhanh chóng cách xa.
Vô số mây mù trôi nổi xung quanh phi thuyền, chúng bay đi với tốc độ nhanh chóng.
Giang Sở Dung nhịn không được đưa tay ra đón cơn gió thổi vù vù, với tới đám mây đang trôi trước mặt.
Nhưng tất nhiên không thể với tới.
Giang Sở Dung với một hồi lại bất giác bật cười, cảm thấy hành vi này của mình thật ngốc, liền lặng lẽ rút tay về.
Mà ngay lúc Giang Sở Dung rút tay lại, cậu chợt nhận ra điều gì đó, cậu quay đầu lại nhìn, liền thấy một thân bạch y quen thuộc đang lẳng lặng đứng ở phía sau cách cậu không xa.
Không biết từ lúc nào Cố Minh Tiêu đã bước vào.
Giang Sở Dung cười khẽ một tiếng: "Chàng á, sao lại dậy sớm như vậy."
Cố Minh Tiêu: "Vừa rồi đi ngang qua thành Giang Châu, em còn chưa tỉnh nên ta đi ra ngoài một chuyến mua chút điểm tâm, đều là món ăn hương vị quê nhà, em có muốn nếm thử không?"
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Giang Sở Dung lập tức sáng lên, liền thành thật nói: "Đại sư huynh tốt quá."
Cố Minh Tiêu khựng lại giây lát mới nói: "Đi ăn thôi, nếu không lát nữa sẽ nguội."
Giang Sở Dung biết Cố Minh Tiêu ngại ngùng, nhưng trong lòng cậu lại càng vui vẻ, cậu bước tới, chủ động nắm lấy tay Cố Minh Tiêu nói: "Chàng ăn với ta đi, ta ăn một mình không ngon."
Cố Minh Tiêu không từ chối.
Giang Sở Dung kéo Cố Minh Tiêu đến giữa khoang thuyền, nhìn thấy cả một bàn điểm tâm trên chiếc bàn gỗ sưa.
Bánh bao cua, hoành thánh, gà xé phay, bắp cải luộc, cánh gà ngâm nước tương, đậu hũ, sủi cảo rượu gạo, v.v...
Nhưng những món ăn này chưa tính là gì, điều đáng quý hơn là Cố Minh Tiêu còn mang đến đầy đủ nước chấm của từng món điểm tâm và rau.
Có hơn chục chiếc đĩa nhỏ bằng sứ trắng được đặt ngay ngắn trên bàn, nào là tỏi nghiền, gừng băm, giấm, dầu ớt, dầu mè, v.v.
Giang Sở Dung còn chẳng biết Cố Minh Tiêu đã làm thế nào để vận chuyển tất cả những thứ này lên phi thuyền.
Cố Minh Tiêu cảm nhận được suy nghĩ của Giang Sở Dung, bèn nói: "Cũng không cần phải tự mình vận chuyển, chỉ cần đưa linh thạch, sẽ tự động có tu sĩ đưa chúng lên phi thuyền cho em."
Giang Sở Dung bất giác mở to hai mắt: "Còn có thể như vậy sao?"
Cố Minh Tiêu gật đầu: "Luôn có tán tu cần kiếm sống, loại công việc giao hàng tận cửa này đối với tán tu mà nói rất nhẹ nhàng, không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa khách hàng cũng rất hào phóng, cho không ít."
Giang Sở Dung nhìn Cố Minh Tiêu: "Đại sư huynh biết rõ như vậy sao? Thật là xa xỉ, không hổ là chấp chưởng của Kiếm Phái, vừa có tiền vừa có quyền."
Lời nói của Giang Sở Dung vốn có ý trêu chọc, nhưng Cố Minh Tiêu im lặng một lúc, lại nói: "Hồi trước ma thể của ta đã từng làm công ở một tửu lâu để kiếm sống, vậy nên ta mới tương đối hiểu rõ."
Giang Sở Dung: A, chuyện này...
Ngay lập tức cậu lại thấy có chút đau lòng——Nếu đã làm những việc này, vậy chắc hẳn chàng ấy cũng đã làm những việc nguy hiểm khác.
Tiểu Thiên Ma sống không dễ dàng gì, đại sư huynh bị giam mười năm trong Kiếm Tháp cũng không dễ dàng gì.
Nhất thời cậu cũng không biết nên đau lòng cho ai nữa.
Lúc này Cố Minh Tiêu lại nói: "Ăn thôi, sắp nguội rồi, em cũng không thể làm phí số linh thạch ta đã trả chứ."
Giang Sở Dung lấy lại tinh thần, biết Cố Minh Tiêu đang nói sang chuyện khác, nhưng quả thật không nên nói tiếp đề tài này — Hết thảy đã là quá khứ, bản thân Cố Minh Tiêu cũng không để ý, vì vậy cậu không cần nhắc tới những điều này khiến cho Cố Minh Tiêu phiền lòng.
Ở cùng Cố Minh Tiêu, điều quan trọng nhất là sống những ngày còn lại một cách vui vẻ nhất.
Nghĩ tới đây, Giang Sở Dung cười cười, chủ động kéo Cố Minh Tiêu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nói: "Cùng ăn đi."
Cố Minh Tiêu: "Ừm."
Giang Sở Dung chọn ăn trước một chiếc bánh bao cua xốp giòn, bánh bao ngoài giòn trong mềm, nhân thịt tươi ngon mọng nước, vỏ bánh chiên giòn rụm.
Chấm một chút dầu ớt và giấm chua, hương vị càng độc đáo hơn.
Chỉ là có hơi nóng đầu lưỡi, nhưng từ khi Giang Sở Dung luyện thể, cậu không còn cảm thấy quá nóng nữa.
Một hơi ăn hết hai ba cái, Giang Sở Dung cảm thấy hơi no rồi, thế là cậu liền dời đũa sang ăn món khác.
Cố Minh Tiêu cũng không phải loại bạn trai nhị thập tứ hiếu suốt ngày hầu hạ Giang Sở Dung, hắn biết Giang Sở Dung có tay có chân, không cần hắn phục vụ, lúc này thấy Giang Sở Dung ăn uống vui vẻ đến vậy, hắn cũng múc một chén sủi cảo rượu gạo rồi ăn từ từ.
Phía trên sủi cảo rượu gạo rắc một ít hoa quế, rất ngọt rất mềm, nhưng bản thân rượu gạo đã là một món tráng miệng tương đối thanh đạm, nó có một chút vị rượu, dư vị đậm đà.
Dáng ăn của Cố Minh Tiêu cũng rất tao nhã, những ngón tay thon dài của hắn cầm thìa, bàn tay còn muốn trắng và trơn bóng hơn cả thìa.
Sườn mặt cũng vậy, lúc nhai thức ăn cũng không có góc chết, chỉ có đôi môi mỏng sáng màu có hình dáng cân đối lúc hé lúc mở, cực kỳ lịch sự nhã nhặn.
Giang Sở Dung vốn đang tự mình ăn, kết quả liếc nhìn Cố Minh Tiêu một cái, liền bị cám dỗ bởi sắc đẹp, so với mỹ thực còn vui tai vui mắt hơn.
Bất tri bất giác liền bắt đầu tỉ mỉ ngắm nhìn.
Cố Minh Tiêu đang ăn sủi cảo cảm nhận được suy nghĩ của Giang Sở Dung chợt giật lông mày một cái, sau đó hắn đặt chiếc thìa trong tay xuống, nhìn sang.
Giang Sở Dung không hề né tránh, cứ vậy mà cười tủm tỉm nhìn hắn.
Cố Minh Tiêu: "Em thích mặt của ta như vậy sao?"
Giang Sở Dung gật đầu: "Thích lắm."
Ánh mắt Cố Minh Tiêu khẽ động: "Vậy em bắt đầu thích từ lúc nào?"
Giang Sở Dung:...
Đang yên đang lành ăn một bữa sáng, sao người này lại bắt đầu ghen rồi?
Có cần phải để ý đến lời khen của cậu như vậy không!
Nhưng hiện tại Giang Sở Dung đang có tâm trạng rất tốt, cậu cảm thấy tâm trạng của Cố Minh Tiêu cũng không tồi, không còn ở trạng thái nhạy cảm cố chấp như tối hôm qua nữa, thế là cậu liền mỉm cười nói đùa: "Đương nhiên là từ lần gặp đầu tiên đã thấy thích rồi, ai mà chẳng thích mỹ nhân chứ."
Quả nhiên vẻ mặt của Cố Minh Tiêu chợt trở nên vi diệu.
Nhưng lần này, Cố Minh Tiêu cũng không quá ghen tuông vô cớ, hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Có phải em còn muốn nói, lần đầu tiên gặp Ma Tôn em cũng thấy thích phải không?"
Giang Sở Dung không ngờ lần này Cố Minh Tiêu lại "tỉnh táo" đến vậy, cậu không khỏi kinh ngạc: "Sao chàng biết?"
Cố Minh Tiêu hỏi ngược lại: "Có ai đẹp mã mà em không thích không? Ma Tôn, Bạch Thần Băng, Túc Tử Xuyên, hửm?"
Giang Sở Dung:...
Tuy lời nói ra rất là bình thản, nhưng cậu cứ thấy ớn lạnh sao ấy.
Giang Sở Dung cũng biết điểm này của mình quả thật có vấn đề —— Người ta mê trai đẹp vẫn khá là lý trí, còn cậu hễ thấy trai đẹp là hay bị phân tâm.
Mặc dù về bản chất cậu chỉ thấy chuyện này giống như khi cậu nhìn thấy phong cảnh vô cùng đẹp liền không nỡ rời đi thôi, nhưng từ góc nhìn của Cố Minh Tiêu mà nói, quả thật khó mà chấp nhận nổi.
Cũng giống như lúc Văn Lăng nhất quyết đi cứu Bạch Thần Băng, rõ ràng không có mập mờ gì, nhưng Giang Sở Dung vẫn ăn dấm.
Bởi vì khi đó họ sống chết có nhau, đối với nhau có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, nên thực ra tính chiếm hữu của Giang Sở Dung đối với Văn Lăng không hề thấp.
Chỉ có điều cả Văn Lăng và Cố Minh Tiêu đều mang lại cho Giang Sở Dung cảm giác an toàn trong quá trình chung sống sau này, vì vậy Giang Sở Dung không có cơ hội để ghen tuông.
Sau khi suy nghĩ rõ về điểm này, Giang Sở Dung có chút xấu hổ, cậu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, sau này ta sẽ sửa đổi, gặp trai đẹp ta sẽ không nhìn chằm chằm người ta nữa."
Cố Minh Tiêu vốn chỉ muốn nhắc nhở Giang Sở Dung một chút, nhưng hắn không ngờ Giang Sở Dung lại thực sự xin lỗi mình.
Nhìn thấy vẻ mặt cẩn trọng dè dặt của Giang Sở Dung, lông mày vốn đang có chút lãnh đạm của Cố Minh Tiêu đột nhiên dịu đi.
Giang Sở Dung vẫn rất quan tâm đến hắn.
Trầm mặc một lát, Cố Minh Tiêu không trực tiếp trả lời có chấp nhận lời xin lỗi hay không, hắn chỉ vươn tay về phía cậu nói: "Qua đây."
Giang Sở Dung:?
Giang Sở Dung lập tức liếc nhìn Cố Minh Tiêu, liền nhận ra Cố Minh Tiêu muốn cậu ngồi lên đùi hắn.
Điều này có nghĩa là không để tâm nữa rồi.
Giang Sở Dung chợt vui vẻ hơn, cậu lập tức đứng dậy bước tới, vắt chân qua ngồi lên người Cố Minh Tiêu, cúi đầu cười hì hì nhìn Cố Minh Tiêu: "Đại sư huynh thiệt là độ lượng, ta thích lắm."
Cố Minh Tiêu:...
Hắn vốn không có ý bảo Giang Sở Dung ngồi như thế này, mà chỉ muốn ôm Giang Sở Dung xoa đầu cậu dỗ dành thôi.
Nhưng... cũng đã như thế này rồi, đành thôi vậy.
Ánh mắt Cố Minh Tiêu khẽ động, sau đó hắn vẫn vươn tay cầm lấy chén sủi cảo rượu gạo đã ăn được một nửa lên, múc một thìa, đưa tới bên môi Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung hơi bất ngờ, không hiểu ý lắm nhưng cậu vẫn ăn.
Thơm ngon mềm mịn, hơi dính, có mùi thơm thoang thoảng của hoa quế, hình như còn có thêm mật hoa hòe, mùi vị rất thanh mát.
Giang Sở Dung ăn xong cũng không ngần ngại khen ngợi: "Ngon quá."
Cố Minh Tiêu cũng cắn một miếng, sau đó đưa tay nhẹ nhàng giữ lấy gáy Giang Sở Dung rồi hôn cậu.
Họ trao nhau một nụ hôn ngọt ngào và ướt át.
Nụ hôn đến bất ngờ nhưng lại vô cùng dịu dàng triền miên, sống mũi của hai người cọ nhẹ vào nhau, môi lưỡi quấn quít giao hòa, hơi thở ấm áp ngọt ngào.
Cho nên sau khi kết thúc nụ hôn này, hiếm thấy được lần Giang Sở Dung "ngây thơ" đỏ mặt đỏ mày, hàng mi dài như cánh bướm chớp nháy rung rinh.
Thường ngày cậu phóng khoáng như vậy, nhưng lần này lại đỏ mặt vì một nụ hôn yêu thương quá thuần khiết.
Nhìn một Giang Sở Dung như vậy, Cố Minh Tiêu thật sự rất thích, thế là hắn siết nhẹ vòng eo thon thả của cậu, kề trán vào trán cậu, thủ thỉ: "Em có biết vì sao ta lại muốn em ăn miếng sủi cảo này không?"
Giang Sở Dung ngẩn ra một lúc, sau đó lặng im lắc đầu.
Cố Minh Tiêu thích nhất là dáng vẻ ngây ngô dịu ngoan này của Giang Sở Dung, hắn lại nhịn không được nghiêng người tới, hôn nhẹ lên đôi môi ẩm ướt căng mọng của cậu, thấp giọng nói: "Ma thể của ta rời khỏi Vô Vọng Kiếm Phái khi còn rất nhỏ, những năm tháng lăn lộn ở bên ngoài, bởi vì ta có ngoại hình đẹp mắt nên thường được kêu đi làm bé trai cầm hoa ở lễ đường. Có một địa phương có quy tắc như thế này, nếu ăn sủi cảo rượu gạo ngọt vào đêm tân hôn, thì mỗi ngày sau này phu thê đều sẽ ngọt ngọt ngào ngào, hạnh phúc vui vầy bên nhau."
"Hôm nay khi ngự kiếm tới tửu lâu, ta đã nhìn thấy món sủi cảo rượu gạo này, nhớ lại điển tích đó, ta bèn mua nó."
"Em nếm thử sủi cảo này có thấy nó ngọt không?"
Khi Giang Sở Dung nghe đến đây, trái tim của cậu vừa ấm áp vừa ê ẩm.
Những lời này của Cố Minh Tiêu không có một câu nào liên quan đến tỏ tình, nhưng từng câu từng chữ đều đang bày tỏ tâm ý.
Giang Sở Dung ngước mắt lên, ánh mắt trong veo lặng lẽ nhìn Cố Minh Tiêu.
Bốn mắt chạm nhau.
Mặc dù Giang Sở Dung vẫn không nhìn thấy tình ý rõ ràng trong mắt Cố Minh Tiêu, nhưng lúc này cậu lại nở một nụ cười rất thản nhiên rất động lòng người, mặt mày cong cong nói: "Ngọt lắm, ngọt vô cùng."
Nói xong, cậu còn cố ý ghé sát vào tai Cố Minh Tiêu nói thêm một câu: "Ngọt ngào như đại sư huynh vậy——"
Giọng nói của Giang Sở Dung rất nhỏ nhẹ, mang theo hơi thở nóng ẩm, thổi vào vành tai mát lạnh của Cố Minh Tiêu khiến hắn tê dại cả người.
Vì vậy câu nói này còn chưa kịp dứt, eo của Giang Sở Dung đã bị siết chặt, gáy của cậu bị đè xuống, một hồi hôn môi nóng bỏng dồn dập như bão táp mưa sa vồ lấy cậu.
Sau khi hôn xong, nửa người trên của Giang Sở Dung tựa vào trong lòng Cố Minh Tiêu thở hổn hển, cổ áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh xinh đẹp, bên trên còn lưu lại một vài vết đỏ.
Nhưng lúc này cậu vẫn đang cười.
Cố Minh Tiêu cất giọng khàn khàn: "Em vui thế sao?"
Ý cười trong mắt Giang Sở Dung chưa tan: "Ông xã của em yêu em đến vậy, sao em lại không vui cho được?"
Cố Minh Tiêu:...
Hơi thở của hắn lại nặng nề hơn mấy phần.
Chỉ tiếc là hiện tại đạo tâm của hắn vẫn còn có vết nứt, nếu không phải sợ Chính Đạo Ma Đạo mất cân bằng, áp chế không được ký ức thuộc về Ma Thần Ba Tuần sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn, thì hắn đã lập tức đè Giang Sở Dung ra làm rồi.
Ngược lại là Giang Sở Dung, chợt nhận thấy điều gì đó, cậu tò mò cúi đầu xuống nhìn, kinh ngạc hỏi: "Chàng bị sao vậy?"
Như vậy mà còn chưa cứng nữa hả?
Hầu kết của Cố Minh Tiêu khẽ trượt một cái: "Đừng hỏi, bây giờ chưa đến lúc."
Giang Sở Dung:?
Cậu có nghe nhầm không vậy?
"Thành thân chúng ta cũng thành rồi, Khế ước đạo lữ chúng ta cũng kết rồi, trước đó ở hành cung không phải chàng cũng đã —— Sao bây giờ chàng còn nói chưa đến lúc?"
Chẳng lẽ Cố Minh Tiêu gặp vấn đề gì đó không được sao?
Cố Minh Tiêu cau mày: "Đừng hỏi."
Giang Sở Dung không buông tha, lúc này cậu vừa cố ý cọ tới cọ lui trên người Cố Minh Tiêu vừa sáp tới nói: "Nói cho ta biết, chàng có chuyện gì không thể nói với ta? Đừng nói là chàng tu luyện đồng tử công nha?"
Cố Minh Tiêu bị chòng ghẹo đến không còn cách nào khác, cuối cùng hắn cũng ngước mắt lên, ánh mắt nhẫn nhịn nhìn thật sâu vào Giang Sở Dung: "Nếu em chọc cho Ma Thần thoát ra ngoài, hậu quả em có gánh nổi không?"
Giang Sở Dung:???
Nhưng Giang Sở Dung sửng sốt một lúc liền bày ra vẻ mặt lấy làm lạ: "Nhưng mà không đúng nha, rõ ràng Văn Lăng có thể, tại sao đại sư huynh lại ——"
Cố Minh Tiêu: "Sự khác biệt giữa bản thể và ma thể là bản thể có thể điều động Vô Vọng Kiếm Khí áp chế tâm ma mà không bị hạn chế, nhưng ma thể thì không, vì vậy bản thể phải luôn giữ tỉnh táo."
Giang Sở Dung chấn kinh rồi——Thảo nào lúc đó ở hành cung, đại sư huynh vẫn còn như lang như hổ, nhưng sau khi mở ra ký ức liền trở nên thận trọng dè dặt hơn, hóa ra là vì chuyện này, quá thảm rồi...
Một lát sau, cậu dùng ánh mắt thương hại yên lặng nhìn Cố Minh Tiêu, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy Cố Minh Tiêu: "Khoảng thời gian này ủy khuất cho chàng rồi, đại sư huynh."
Cố Minh Tiêu nhàn nhạt nói: "Em còn không chịu đi xuống thì ta sẽ không ủy khuất nữa."
Giang Sở Dung giật mình, lập tức nhảy khỏi người Cố Minh Tiêu, chuồn ra xa.
Nhưng sau khi né ra xa, cậu nhìn kỹ một chút, lại phát hiện vẻ mặt của Cố Minh Tiêu đã trở về bình thường.
Giang Sở Dung lại sáp tới, bĩu môi nói: "Hay ha, chàng lại cố ý lừa ta."
Cố Minh Tiêu liếc cậu một cái: "Ta không lừa em."
Giang Sở Dung trông vẫn không vui.
Cố Minh Tiêu trầm mặc chốc lát, đột nhiên nói với giọng điệu kỳ lạ: "Em ra ngoài trước đi."
Giang Sở Dung:?
Giang Sở Dung lập tức híp mắt nhìn Cố Minh Tiêu một cách cẩn thận, liền thấy lỗ tai đỏ ửng của hắn, cậu tức thì hiểu ra, bất giác nhếch miệng cười.
Sau đó Giang Sở Dung cũng không ra ngoài, cậu cứ vậy mà lê bước tới, đi đến trước mặt Cố Minh Tiêu, chậm rãi cúi người xuống, đưa tay sờ lên người hắn.
Trên gương mặt trắng trẻo của Cố Minh Tiêu lập tức nổi lên một tầng ửng đỏ, hắn gằn giọng: "Ra ngoài!"
Giang Sở Dung cong môi cười, các ngón tay mảnh khảnh rất tự nhiên mà lướt xuống dưới, khẽ khàng dỗ dành: "Không sao đâu, chàng cứ sử dụng Vô Vọng Kiếm Khí áp chế Ma Thần đi, ta sẽ làm nhanh thôi."
Hầu kết của Cố Minh Tiêu lại trượt lên xuống, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn, lúc này trên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng hiện lên sắc đỏ thắm hiếm thấy tựa như hoa mẫu đơn.
Nhìn mà khiến người ta rung động không thôi.
Nhưng rất nhanh, Cố Minh Tiêu khẽ nhíu mày một cái, hắn cấp tốc nhắm mắt lại, bắt đầu thi triển Vô Vọng Kiếm Khí, áp chế ma tính đang liên tục xao động trong cơ thể...
Thấy vậy, Giang Sở Dung khẽ cười một tiếng, bất giác tăng tốc độ tay lên.
Sau thời gian một tách trà, Giang Sở Dung ngạc nhiên thốt lên: "Đại sư huynh, chàng—"
Nhanh quá vậy......
Cố Minh Tiêu mở mắt ra, trong đôi mắt lạnh lùng hiếm khi ánh lên vẻ xấu hổ.
Nhưng ngay sau đó, đôi đồng tử băng lãnh tựa như hắc ngọc của hắn lại đột ngột co rụt lại!
Bởi vì hắn nhìn thấy, Giang Sở Dung đang giơ tay lên, đem ngón tay ngọc ngà thon dài hơi dính ướt của mình đưa đến bên môi, thè lưỡi liếm một cái.
Thần thái tự nhiên, thản nhiên vô cùng.
Cố Minh Tiêu:......
—————-
Tác giả
– Giang Sở Dung: Ai nha, đại sư huynh ngây thơ quá đi.
– Cố Minh Tiêu: Em......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.