Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 9: Tiểu ma đầu đúng là trong nóng ngoài lạnh mà
Hậu Giản
02/04/2024
Sau đêm đó, Tần Lâu Nguyệt vẫn đối xử niềm nở với Văn Lăng như cũ, thái độ cũng khiêm tốn hơn nhiều so với những lời xu nịnh giả tạo trước đó.
Mà Văn Lăng sau khi phá bỏ được ma công của Tần Lâu Nguyệt cũng không còn từ chối lời mời của gã nữa, bắt đầu cùng gã ra vào các hội đấu giá và tửu lâu ở Tần Đô.
Mối quan hệ vi diệu nhưng lại trở nên thân thiết hơn.
Giang Sở Dung biết bàn cờ của hai người đã đạt đến trạng thái cân bằng, cả hai về cơ bản đều đã biết bài tẩy của nhau, cho nên ngoài mặt họ có thể thẳng thắn đối đãi với nhau rồi.
Còn về phần bản thân Giang Sở Dung, cậu càng thêm chuyên tâm tu luyện cả ngày lẫn đêm.
–
Hôm nay, Tần Lâu Nguyệt lại mời Văn Lăng đến một buổi đấu giá khác, lúc Văn Lăng nhận được lời mời, Giang Sở Dung đang tu luyện.
Cất thiệp mời, Văn Lăng liếc nhìn cửa phòng đóng kín của Giang Sở Dung, nhưng cũng không lên tiếng làm phiền cậu.
Suy tính một hồi, Văn Lăng ném thiệp mời lên mặt bàn dễ thấy, rồi một mình xuống thuyền đi đến nơi hẹn.
Trước khi đi, Văn Lăng còn hạ thêm mấy đạo cấm chế lên thuyền, nếu có người phá bỏ cấm chế, hắn sẽ là người phát hiện đầu tiên.
Ở phòng bên cạnh, Giang Sở Dung còn chưa biết Văn Lăng đã rời đi, cậu vẫn khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ trong phòng, nhắm mắt tập trung tu luyện.
Mặc dù Giang Sở Dung vẫn chưa đoán ra được tại sao đêm đó Văn Lăng lại đột nhiên phân tích nhiều mối quan hệ lợi và hại với cậu như thế, còn đồng ý để cậu nhập bọn nữa. Nhưng điều này cũng không làm chậm trễ việc cậu đề cao sức mạnh của mình.
Lúc này, trước mặt Giang Sở Dung xếp một đống bình đan dược, trông có vẻ đồ sộ lắm.
Vô Vọng Kiếm Quyết mà Văn Lăng đưa cho Giang Sở Dung rất tốt, nhưng đối với Giang Sở Dung hiện tại, muốn tu luyện thì quả thật có hơi quá sức.
Không phải vì nó khó tu luyện hay vì ngộ tính của Giang Sở Dung kém, mà vì Vô Vọng Kiếm Quyết quá tốn chân khí.
Giang Sở Dung hấp thu nguyên khí của trời đất để bổ sung chân khí vẫn mãi không đủ để tu luyện Vô Vọng Kiếm Quyết, cậu chỉ có thể bổ sung chân khí trong cơ thể bằng cách liên tục uống đan được, mới có thể bù đắp cho sự tiêu hao khổng lồ này.
Hai ngày trước, phương pháp tu luyện này của cậu bị Văn Lăng nhìn thấy, Văn Lăng nói cậu làm như vậy mất nhiều hơn được, sau này sẽ để lại di chứng, nghĩ một hồi, lại để cậu tự mình chọn lựa.
Giang Sở Dung lúc đó đã nghe lời khuyên, nhưng sau lại phát hiện tốc độ tu luyện mà không cần uống đan được quá chậm, trong thời gian ngắn không thể đẩy tu vi Chính đạo và Ma đạo của mình lên cảnh giới Ngưng Thần và cảnh giới Tu La, cậu đành phải tiếp tục uống dược.
Cũng không phải Giang Sở Dung không tiếc mạng mình, mà cậu phát hiện thể chất của mình hình như có chút đặc biệt, nếu như người bình thường uống quá nhiều đan dược trong cơ thể sẽ sinh ra độc dược, hoặc là hiệu quả hấp thu sẽ giảm đi một nửa.
Nhưng trên người Giang Sở Dung chưa từng xuất hiện những tác dụng phụ này, nên Giang Sở Dung mới yên tâm tiếp tục uống đan dược tu luyện.
Đây là chỗ tốt duy nhất mà Giang Sở Dung cảm nhận được từ cơ thể này.
May là vẫn còn rất nhiều thứ tốt cướp được từ chỗ Bạch Liễu Tư, nguyên chủ cũng để lại một ít tài nguyên tu luyện, cũng đủ để Giang Sở Dung xoay xở trong lúc này.
Chẳng mấy chốc, Giang Sở Dung đã nốc cạn thêm hai bình đan dược nữa, trong khoảng thời gian này, tu vi Ma đạo của cậu đã thăng lên Động Uyên hậu kỳ, hiện tại tu vi Vô Vọng Kiếm Quyết và Thương Giao Cửu Thức của cậu cuối cùng cũng đã đạt đến Chân Nguyên hậu kỳ.
Điều này khiến cậu thở phào một hơi —— tiếp theo chính là vấn đề đột phá hai đại cảnh giới của Chính đạo và Ma đạo.
Sau một hồi nghỉ ngơi, Giang Sở Dung đã chọn đột phá Chính đạo trước — bởi vì cậu cần dùng tu vi Chính đạo để áp chế ma tính sinh ra khi đột phá tu vi Ma đạo, như vậy sẽ an toàn hơn.
Khi đột phá cảnh giới Chính đạo, Giang Sở Dung đã thuận buồm xuôi gió.
Thuận lợi đến mức cậu chỉ uống ba bình đan dược đã trực tiếp đột phá được.
Khoảnh khắc Giang Sở Dung đột phá thành công, linh quang bắn ra tứ phía, biển ý thức chấn động.
Chân khí Canh Kim của Vô Vọng Kiếm Quyết hóa thành một luồng kiếm khí sáng rực, chân khí Ất Mộc của Thương Giao Cửu Thức lại hóa thành một con giao long nhỏ màu xanh nhạt, chúng nó chui vào biển ý thức của cậu bơi lượn trong đó, giúp cậu trấn giữ biển ý thức.
Lúc này Giang Sở Dung mở mắt ra, cậu rõ ràng cảm giác được tâm cảnh của mình sáng trong, không nhiễm bụi trần, khó mà bị ma tính quấy nhiễu.
Hiển nhiên, Vô Vọng Kiếm Quyết và Thương Giao Cửu Thức cảnh giới Ngưng Thần càng có hiệu quả trong việc kiềm chế ma tính hơn.
Nếu lúc này cho Giang Sở Dung đối mặt với Tần Lâu Nguyệt đêm đó một lần nữa, cậu chắc chắn sẽ không dễ dàng rơi vào ảo cảnh tâm ma như vậy nữa.
Nhận thức này khiến Giang Sở Dung có chút mừng rỡ.
Nghĩ như vậy, Giang Sở Dung tự cổ vũ tinh thần tiện thể đột phá tu vi Ma đạo đến cảnh giới Tu La luôn, có thể cho Văn Lăng một niềm vui bất ngờ.
Nhưng Giang Sở Dung đâu có ngờ khi cậu bắt đầu đột phá cảnh giới Ma đạo, cậu lại bất ngờ gặp phải bình cảnh.
Bởi vì Vô Vọng Kiếm Quyết và Thương Giao Cửu Thức cảnh giới Ngưng Thần đã có thực thể rồi, chúng nó bá đạo trấn thủ trong biển ý thức của cậu, khiến tâm cảnh của cậu quá mức tỉnh táo, đến lúc này, cậu khó mà điều động ma tính của mình thúc đẩy sự nảy sinh ma khí, cũng không thể tiếp tục đột phá cảnh giới.
Giang Sở Dung mở mắt ra, sắc mặt có chút phức tạp.
Sau khi suy xét một hồi, Giang Sở Dung đứng dậy, mở cửa bước sang phòng bên cạnh, chuẩn bị hỏi Văn Lăng vấn đề này.
Dù gì Văn Lăng cũng là Thiên Ma, hỏi hắn về vấn đề Ma đạo còn nhanh gấp ngàn lần so với tự mình suy nghĩ.
Mà Văn Lăng cũng từng nói, nếu Giang Sở Dung muốn đột phá cảnh giới, tốt nhất là nên tìm hắn trước.
Nhưng khi Giang Sở Dung đến phòng bên cạnh, lại ngạc nhiên khi thấy Văn Lăng không có ở đó.
Trên bàn chỉ có một tấm thiệp màu đỏ thếp vàng, rất nổi bật.
Ánh mắt Giang Sở Dung chuyển động, cậu cầm tấm thiệp lên mở ra xem, mới phát hiện Tần Lâu Nguyệt đã mời Văn Lăng tối nay đến xem buổi đấu giá.
Nhìn thời gian, chính là lúc cậu đang bế quan đột phá cảnh giới Chính đạo.
Chắc Văn Lăng không muốn quấy rầy cậu đã tự mình rời đi.
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung cười nhạt, đặt tấm thiệp mời lại rồi trở về phòng.
Tuy nhiên, sau khi Giang Sở Dung trở lại, cậu cũng không ngồi đợi mà tự hỏi một lúc, sau đó cậu từ trong nhẫn trữ vật lấy ra những công pháp Ma tu sơ cấp mà Văn Lăng đã đưa cho cậu trước đó, nghiên cứu từng quyển một.
Cố gắng tìm ra giải pháp.
Cậu cũng không muốn dựa dẫm vào Văn Lăng suốt đời, cản tay cản chân người ta không hay ho gì, nếu ngày nào đó Văn Lăng quay lưng lại với cậu thì phải làm sao?
Suy cho cùng người này cũng là nhân vật phản diện số một trong nguyên tác.
Sau khi cân nhắc một lúc, Giang Sở Dung kết hợp với luận điểm mà Văn Lăng đã nói vào ngày hôm đó rằng Ma tu tu ma là sử dụng cả ma khí và ma tính làm công cụ, trong lòng cậu cũng có một chút tâm đắc.
Trước kia cậu chỉ bị động hấp thu ma khí trong hạt giống ma, mà không chủ động kích phát và điều khiển hạt giống ma, cho nên bị thiếu sót.
Nếu cậu chủ động điều khiển hạt giống ma giống như Văn Lăng thì sao nhỉ?
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung cân nhắc một chút, sau đó đứng dậy khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, dẫn linh thức đến hạt giống ma trong biển ý thức của mình.
Lúc này, hạt giống ma màu xanh sẫm tuyệt đẹp đang trôi nổi trong biển ý thức của Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung dùng linh thức nhìn chằm chằm hạt giống ma, chần chừ một hồi, cậu trước tiên tăng thêm một vòng phòng ngự cho trái tim và linh hồn của mình, rồi mới giơ tay lên, thử thăm dò mà phóng ra một tia ma khí lên hạt giống ma.
Ma khí chui vào trong hạt giống ma, hạt giống ma màu xanh đậm đột nhiên chuyển sang màu đỏ thẫm từng chút một, sau đó bắt đầu run rẩy.
Giang Sở Dung cảm thấy có điều gì đó không ổn, linh thức nhát gan co cẳng bỏ chạy trước, lao ra ngoài như một mũi tên!
Nhưng cậu vẫn chậm một bước.
Đùng một tiếng! Ma khí trong hạt giống ma bùng phát dữ dội, giống như nổ bom nguyên tử vậy, biển ý thức Ma đạo của Giang Sở Dung rung chuyển dữ dội!
Cùng lúc đó, kiếm khí và tiểu giao long đang du ngoạn trong biển ý thức Chính đạo của Giang Sở Dung cũng cảm thấy có gì đó không ổn, chúng trở nên nóng nảy cùng lao về phía biển ý thức Ma đạo của Giang Sở Dung!
Hai loại chân khí xung đột trong cơ thể Giang Sở Dung, cậu bất ngờ mở trừng mắt phun ra một ngụm máu tươi, rồi co quắp ngã xuống thảm.
May là Giang Sở Dung đã đề phòng trước, hai cấm chế được hạ đã chặn hầu hết chấn động của vụ nổ ma khí, lúc này cậu chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, kết giới của biển ý thức chỉ rung chuyển chứ không bị phá vỡ.
“Khụ... khụ khụ.”
Giang Sở Dung vật lộn vừa trầy trật ho ra máu vừa run rẩy nhanh chóng lấy thuốc trị thương ra uống.
Qua một lúc, thuốc trị thương đã có tác dụng, cảm giác nghẹt thở trong lồng ngực Giang Sở Dung cuối cùng cũng lắng xuống, chỉ còn lại mùi máu tanh nồng nặc đọng lại trong cổ họng.
Cậu dùng chút sức lực cuối cùng liếc nhìn hai biển ý thức của mình.
Hạt giống ma giống như bị sợ hãi, trốn sâu trong biển ý thức Ma đạo, kiếm khí và tiểu giao long không tìm thấy kẻ tấn công, lượn quanh vài vòng rồi giận dữ quay về.
Sau khi Giang Sở Dung xác nhận mọi thứ đều ổn hai lần, cậu mới cười khổ thở ra một hơi, cuối cùng kiệt sức gục xuống, ngả đầu sang một bên trực tiếp ngủ thiếp đi trên thảm.
•
Lúc này, Văn Lăng đang cùng Tần Lâu Nguyệt xem một cuộc đấu giá trong nhà đấu giá lớn nhất Tần Đô, dường như cảm nhận được gì đó, hắn cau mày ngẩng đầu lên nhìn về phía con thuyền.
Lúc này, trên đài đang đấu giá một món vũ khí cấp Địa, Cộng Sinh Ma Hồn, được luyện chế từ dây leo khát máu của Ma tộc, bình thường có thể luyện hóa vào cơ thể, dùng để đánh lén hút máu cực tốt, có điều tính công kích hơi yếu.
Trầm ngâm một lát, Văn Lăng nói với Tần Lâu Nguyệt ở bên cạnh: “Ngươi lấy món này cho ta, ta còn có việc, ta đi trước.”
Tần Lâu Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó vội vàng đáp: “Để ta tiễn thúc thúc.”
Văn Lăng: “Không cần.”
Nói xong Văn Lăng liền hóa thành một luồng khói đỏ đen cuồn cuộn rời khỏi nhà đấu giá.
Tần Lâu Nguyệt nhìn Văn Lăng đã đi xa, trong mắt hiện lên vẻ suy tư, ma tu bên cạnh thấy vậy liền tiến lên một bước xin chỉ thị.
Tần Lâu Nguyệt khẽ lắc đầu, sau đó quay người trở về ghế lô tiếp tục tham gia đấu giá.
Ma tu đành phải lui xuống.
•
Một luồng ma khí màu đỏ đen đáp xuống con thuyền ba tầng, ngưng tụ thành hình dáng của một thiếu niên mặc đồ đen.
Văn Lăng đẩy cửa phòng Giang Sở Dung ra nhìn thấy Giang Sở Dung đang mê man trên mặt đất, tấm thảm bên cạnh đã dính đầy máu.
Hắn nhíu mày đi tới, đỡ người dậy, đưa tay bắt mạch.
Bắt mạch một hồi, mày kiếm đang cau chặt của Văn Lăng cũng dãn ra một chút.
Giang Sở Dung cũng coi như thông minh, không tính là liều lĩnh, cậu ta đã tính toán trước sau rất tốt, không tổn hại đến căn cơ, có thể giải quyết được.
Nghĩ vậy, Văn Lăng chỉ ngón tay, điểm nhẹ vào mi tâm của Giang Sở Dung, rót vào một tia ma khí.
Nhưng khi Văn Lăng nhìn thấy hạt giống ma màu xanh sẫm đang trốn trong biển ý thức Ma đạo của Giang Sở Dung, vẻ mặt của hắn có chút vi diệu.
Nhìn chằm chằm hạt giống ma một lúc, đôi mắt Văn Lăng tối sầm lại.
Nhưng lúc này, hắn vẫn dùng ma khí của mình lôi hạt giống ma từ trong biển ý thức Ma đạo của Giang Sở Dung ra, chữa trị một phen, rồi lại đơn giản sửa chữa kết giới biển ý thức Ma đạo đã bị tàn phá của Giang Sở Dung.
Giữa chừng, hàng mi dày như lông chim của Giang Sở Dung nằm trong lòng Văn Lăng run lên hai lần.
Đầu ngón tay Văn Lăng khẽ dừng một chút, bình tĩnh thu tay về.
Giang Sở Dung mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Giang Sở Dung lúc này rơi vào gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Văn Lăng, trong kiêu ngạo có một tia âm trầm, cậu không khỏi chớp mắt một cái, sau đó lại chớp một cái.
Văn Lăng không biết Giang Sở Dung lại phát bệnh thần kinh gì, hắn cau mày nói: “Ngươi tẩu hỏa nhập ma lan đến não rồi hả?”
Giang Sở Dung giật mình, sau đó cười khàn giọng nói: “Không có, chỉ là đã lâu rồi không được nhìn thấy dáng vẻ này của chàng. Lúc nãy suýt nữa là ta đã không nhận ra chàng rồi.”
Văn Lăng nghe vậy mới chợt nhận ra, vừa rồi khi vào đây hắn không có biến thành hình dạng ma tu của Ma tộc, mà trực tiếp xuất hiện dưới hình dạng bản thể của thần hồn.
Bất chợt, hai mắt hắn tối sầm lại, cả người tràn ra ma khí.
Một lúc sau, ma tu Văn Lăng cao to lực lưỡng nước da ngăm đen xuất hiện trở lại.
Giang Sở Dung lộ ra vẻ tiếc hận.
Thành thật mà nói, tướng mạo sẵn có của Văn Lăng rất đẹp, mặt non, da trắng, mặc dù hung ác, nhưng lại mang đến cho hắn một khí chất thần bí khó hiểu.
Ma tu Văn Lăng thì có hơi cường tráng quá rồi.
Giang Sở Dung không hề che giấu tâm tư của mình, Văn Lăng liếc một cái đã nhìn thấu.
Văn Lăng lạnh lùng nhìn Giang Sở Dung, sau đó buông cánh tay đang ôm cậu ra, đứng dậy.
Giang Sở Dung cũng không để ý, cậu cười cười, cũng ngồi dậy.
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến giọng nói của một ma tu.
“Thiên Ma đại nhân, công tử sai bọn ta đến đưa vật phẩm người muốn.”
Văn Lăng nghe vậy quay đầu nhìn ra ngoài cửa nói: “Để trên bàn ở đại sảnh đi.”
Ma tu đáp ứng.
Văn Lăng đẩy cửa đi xuống lầu.
Thấy vậy, Giang Sở Dung ánh mắt khẽ động, nhưng không đi theo, cậu khoanh chân ngồi tại chỗ, nhắm mắt lại quan sát biển ý thức của mình.
Cậu phát hiện vết thương trên người đã thuyên giảm rất nhiều, Giang Sở Dung không khỏi cong môi lên.
Tiểu ma đầu đúng là trong nóng ngoài lạnh mà.
Không lâu sau, Văn Lăng trở lại, trên tay cầm một chiếc hộp.
Giang Sở Dung nhìn nhìn, nhưng không hỏi hắn đang cầm cái gì, nhưng Văn Lăng đã giơ tay ném chiếc hộp qua.
Giang Sở Dung bắt lấy, sau đó tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Văn Lăng: “Cộng Sinh Ma Hồn cấp Địa, nó có thể khắc chế công pháp của Tần Lâu Nguyệt, ngươi nhớ luyện hóa nó.”
Giang Sở Dung kinh ngạc: “Chàng bảo gã mua sao?”
Văn Lăng: “Không sai.”
Giang Sở Dung mỉm cười, trêu đùa: “Chàng đúng là một người thúc tốt.”
Văn Lăng nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi cảm thấy tốt, ta cũng không ngại nhận thêm một cháu trai.”
Nghe vậy, Giang Sở Dung không hiểu sao ngửi thấy có mùi gì đó không đúng, suy nghĩ một chút, cậu thăm dò hỏi: “Hôm nay tâm trạng của chàng không tốt sao?”
Sao câu nào cũng mang theo dao thế?
———————————-
Tác giả:
– Văn Lăng: Ngươi có bệnh.
– Giang Sở Dung: Tại sao chứ? Ta đã làm gì đâu?
Mà Văn Lăng sau khi phá bỏ được ma công của Tần Lâu Nguyệt cũng không còn từ chối lời mời của gã nữa, bắt đầu cùng gã ra vào các hội đấu giá và tửu lâu ở Tần Đô.
Mối quan hệ vi diệu nhưng lại trở nên thân thiết hơn.
Giang Sở Dung biết bàn cờ của hai người đã đạt đến trạng thái cân bằng, cả hai về cơ bản đều đã biết bài tẩy của nhau, cho nên ngoài mặt họ có thể thẳng thắn đối đãi với nhau rồi.
Còn về phần bản thân Giang Sở Dung, cậu càng thêm chuyên tâm tu luyện cả ngày lẫn đêm.
–
Hôm nay, Tần Lâu Nguyệt lại mời Văn Lăng đến một buổi đấu giá khác, lúc Văn Lăng nhận được lời mời, Giang Sở Dung đang tu luyện.
Cất thiệp mời, Văn Lăng liếc nhìn cửa phòng đóng kín của Giang Sở Dung, nhưng cũng không lên tiếng làm phiền cậu.
Suy tính một hồi, Văn Lăng ném thiệp mời lên mặt bàn dễ thấy, rồi một mình xuống thuyền đi đến nơi hẹn.
Trước khi đi, Văn Lăng còn hạ thêm mấy đạo cấm chế lên thuyền, nếu có người phá bỏ cấm chế, hắn sẽ là người phát hiện đầu tiên.
Ở phòng bên cạnh, Giang Sở Dung còn chưa biết Văn Lăng đã rời đi, cậu vẫn khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ trong phòng, nhắm mắt tập trung tu luyện.
Mặc dù Giang Sở Dung vẫn chưa đoán ra được tại sao đêm đó Văn Lăng lại đột nhiên phân tích nhiều mối quan hệ lợi và hại với cậu như thế, còn đồng ý để cậu nhập bọn nữa. Nhưng điều này cũng không làm chậm trễ việc cậu đề cao sức mạnh của mình.
Lúc này, trước mặt Giang Sở Dung xếp một đống bình đan dược, trông có vẻ đồ sộ lắm.
Vô Vọng Kiếm Quyết mà Văn Lăng đưa cho Giang Sở Dung rất tốt, nhưng đối với Giang Sở Dung hiện tại, muốn tu luyện thì quả thật có hơi quá sức.
Không phải vì nó khó tu luyện hay vì ngộ tính của Giang Sở Dung kém, mà vì Vô Vọng Kiếm Quyết quá tốn chân khí.
Giang Sở Dung hấp thu nguyên khí của trời đất để bổ sung chân khí vẫn mãi không đủ để tu luyện Vô Vọng Kiếm Quyết, cậu chỉ có thể bổ sung chân khí trong cơ thể bằng cách liên tục uống đan được, mới có thể bù đắp cho sự tiêu hao khổng lồ này.
Hai ngày trước, phương pháp tu luyện này của cậu bị Văn Lăng nhìn thấy, Văn Lăng nói cậu làm như vậy mất nhiều hơn được, sau này sẽ để lại di chứng, nghĩ một hồi, lại để cậu tự mình chọn lựa.
Giang Sở Dung lúc đó đã nghe lời khuyên, nhưng sau lại phát hiện tốc độ tu luyện mà không cần uống đan được quá chậm, trong thời gian ngắn không thể đẩy tu vi Chính đạo và Ma đạo của mình lên cảnh giới Ngưng Thần và cảnh giới Tu La, cậu đành phải tiếp tục uống dược.
Cũng không phải Giang Sở Dung không tiếc mạng mình, mà cậu phát hiện thể chất của mình hình như có chút đặc biệt, nếu như người bình thường uống quá nhiều đan dược trong cơ thể sẽ sinh ra độc dược, hoặc là hiệu quả hấp thu sẽ giảm đi một nửa.
Nhưng trên người Giang Sở Dung chưa từng xuất hiện những tác dụng phụ này, nên Giang Sở Dung mới yên tâm tiếp tục uống đan dược tu luyện.
Đây là chỗ tốt duy nhất mà Giang Sở Dung cảm nhận được từ cơ thể này.
May là vẫn còn rất nhiều thứ tốt cướp được từ chỗ Bạch Liễu Tư, nguyên chủ cũng để lại một ít tài nguyên tu luyện, cũng đủ để Giang Sở Dung xoay xở trong lúc này.
Chẳng mấy chốc, Giang Sở Dung đã nốc cạn thêm hai bình đan dược nữa, trong khoảng thời gian này, tu vi Ma đạo của cậu đã thăng lên Động Uyên hậu kỳ, hiện tại tu vi Vô Vọng Kiếm Quyết và Thương Giao Cửu Thức của cậu cuối cùng cũng đã đạt đến Chân Nguyên hậu kỳ.
Điều này khiến cậu thở phào một hơi —— tiếp theo chính là vấn đề đột phá hai đại cảnh giới của Chính đạo và Ma đạo.
Sau một hồi nghỉ ngơi, Giang Sở Dung đã chọn đột phá Chính đạo trước — bởi vì cậu cần dùng tu vi Chính đạo để áp chế ma tính sinh ra khi đột phá tu vi Ma đạo, như vậy sẽ an toàn hơn.
Khi đột phá cảnh giới Chính đạo, Giang Sở Dung đã thuận buồm xuôi gió.
Thuận lợi đến mức cậu chỉ uống ba bình đan dược đã trực tiếp đột phá được.
Khoảnh khắc Giang Sở Dung đột phá thành công, linh quang bắn ra tứ phía, biển ý thức chấn động.
Chân khí Canh Kim của Vô Vọng Kiếm Quyết hóa thành một luồng kiếm khí sáng rực, chân khí Ất Mộc của Thương Giao Cửu Thức lại hóa thành một con giao long nhỏ màu xanh nhạt, chúng nó chui vào biển ý thức của cậu bơi lượn trong đó, giúp cậu trấn giữ biển ý thức.
Lúc này Giang Sở Dung mở mắt ra, cậu rõ ràng cảm giác được tâm cảnh của mình sáng trong, không nhiễm bụi trần, khó mà bị ma tính quấy nhiễu.
Hiển nhiên, Vô Vọng Kiếm Quyết và Thương Giao Cửu Thức cảnh giới Ngưng Thần càng có hiệu quả trong việc kiềm chế ma tính hơn.
Nếu lúc này cho Giang Sở Dung đối mặt với Tần Lâu Nguyệt đêm đó một lần nữa, cậu chắc chắn sẽ không dễ dàng rơi vào ảo cảnh tâm ma như vậy nữa.
Nhận thức này khiến Giang Sở Dung có chút mừng rỡ.
Nghĩ như vậy, Giang Sở Dung tự cổ vũ tinh thần tiện thể đột phá tu vi Ma đạo đến cảnh giới Tu La luôn, có thể cho Văn Lăng một niềm vui bất ngờ.
Nhưng Giang Sở Dung đâu có ngờ khi cậu bắt đầu đột phá cảnh giới Ma đạo, cậu lại bất ngờ gặp phải bình cảnh.
Bởi vì Vô Vọng Kiếm Quyết và Thương Giao Cửu Thức cảnh giới Ngưng Thần đã có thực thể rồi, chúng nó bá đạo trấn thủ trong biển ý thức của cậu, khiến tâm cảnh của cậu quá mức tỉnh táo, đến lúc này, cậu khó mà điều động ma tính của mình thúc đẩy sự nảy sinh ma khí, cũng không thể tiếp tục đột phá cảnh giới.
Giang Sở Dung mở mắt ra, sắc mặt có chút phức tạp.
Sau khi suy xét một hồi, Giang Sở Dung đứng dậy, mở cửa bước sang phòng bên cạnh, chuẩn bị hỏi Văn Lăng vấn đề này.
Dù gì Văn Lăng cũng là Thiên Ma, hỏi hắn về vấn đề Ma đạo còn nhanh gấp ngàn lần so với tự mình suy nghĩ.
Mà Văn Lăng cũng từng nói, nếu Giang Sở Dung muốn đột phá cảnh giới, tốt nhất là nên tìm hắn trước.
Nhưng khi Giang Sở Dung đến phòng bên cạnh, lại ngạc nhiên khi thấy Văn Lăng không có ở đó.
Trên bàn chỉ có một tấm thiệp màu đỏ thếp vàng, rất nổi bật.
Ánh mắt Giang Sở Dung chuyển động, cậu cầm tấm thiệp lên mở ra xem, mới phát hiện Tần Lâu Nguyệt đã mời Văn Lăng tối nay đến xem buổi đấu giá.
Nhìn thời gian, chính là lúc cậu đang bế quan đột phá cảnh giới Chính đạo.
Chắc Văn Lăng không muốn quấy rầy cậu đã tự mình rời đi.
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung cười nhạt, đặt tấm thiệp mời lại rồi trở về phòng.
Tuy nhiên, sau khi Giang Sở Dung trở lại, cậu cũng không ngồi đợi mà tự hỏi một lúc, sau đó cậu từ trong nhẫn trữ vật lấy ra những công pháp Ma tu sơ cấp mà Văn Lăng đã đưa cho cậu trước đó, nghiên cứu từng quyển một.
Cố gắng tìm ra giải pháp.
Cậu cũng không muốn dựa dẫm vào Văn Lăng suốt đời, cản tay cản chân người ta không hay ho gì, nếu ngày nào đó Văn Lăng quay lưng lại với cậu thì phải làm sao?
Suy cho cùng người này cũng là nhân vật phản diện số một trong nguyên tác.
Sau khi cân nhắc một lúc, Giang Sở Dung kết hợp với luận điểm mà Văn Lăng đã nói vào ngày hôm đó rằng Ma tu tu ma là sử dụng cả ma khí và ma tính làm công cụ, trong lòng cậu cũng có một chút tâm đắc.
Trước kia cậu chỉ bị động hấp thu ma khí trong hạt giống ma, mà không chủ động kích phát và điều khiển hạt giống ma, cho nên bị thiếu sót.
Nếu cậu chủ động điều khiển hạt giống ma giống như Văn Lăng thì sao nhỉ?
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung cân nhắc một chút, sau đó đứng dậy khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, dẫn linh thức đến hạt giống ma trong biển ý thức của mình.
Lúc này, hạt giống ma màu xanh sẫm tuyệt đẹp đang trôi nổi trong biển ý thức của Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung dùng linh thức nhìn chằm chằm hạt giống ma, chần chừ một hồi, cậu trước tiên tăng thêm một vòng phòng ngự cho trái tim và linh hồn của mình, rồi mới giơ tay lên, thử thăm dò mà phóng ra một tia ma khí lên hạt giống ma.
Ma khí chui vào trong hạt giống ma, hạt giống ma màu xanh đậm đột nhiên chuyển sang màu đỏ thẫm từng chút một, sau đó bắt đầu run rẩy.
Giang Sở Dung cảm thấy có điều gì đó không ổn, linh thức nhát gan co cẳng bỏ chạy trước, lao ra ngoài như một mũi tên!
Nhưng cậu vẫn chậm một bước.
Đùng một tiếng! Ma khí trong hạt giống ma bùng phát dữ dội, giống như nổ bom nguyên tử vậy, biển ý thức Ma đạo của Giang Sở Dung rung chuyển dữ dội!
Cùng lúc đó, kiếm khí và tiểu giao long đang du ngoạn trong biển ý thức Chính đạo của Giang Sở Dung cũng cảm thấy có gì đó không ổn, chúng trở nên nóng nảy cùng lao về phía biển ý thức Ma đạo của Giang Sở Dung!
Hai loại chân khí xung đột trong cơ thể Giang Sở Dung, cậu bất ngờ mở trừng mắt phun ra một ngụm máu tươi, rồi co quắp ngã xuống thảm.
May là Giang Sở Dung đã đề phòng trước, hai cấm chế được hạ đã chặn hầu hết chấn động của vụ nổ ma khí, lúc này cậu chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, kết giới của biển ý thức chỉ rung chuyển chứ không bị phá vỡ.
“Khụ... khụ khụ.”
Giang Sở Dung vật lộn vừa trầy trật ho ra máu vừa run rẩy nhanh chóng lấy thuốc trị thương ra uống.
Qua một lúc, thuốc trị thương đã có tác dụng, cảm giác nghẹt thở trong lồng ngực Giang Sở Dung cuối cùng cũng lắng xuống, chỉ còn lại mùi máu tanh nồng nặc đọng lại trong cổ họng.
Cậu dùng chút sức lực cuối cùng liếc nhìn hai biển ý thức của mình.
Hạt giống ma giống như bị sợ hãi, trốn sâu trong biển ý thức Ma đạo, kiếm khí và tiểu giao long không tìm thấy kẻ tấn công, lượn quanh vài vòng rồi giận dữ quay về.
Sau khi Giang Sở Dung xác nhận mọi thứ đều ổn hai lần, cậu mới cười khổ thở ra một hơi, cuối cùng kiệt sức gục xuống, ngả đầu sang một bên trực tiếp ngủ thiếp đi trên thảm.
•
Lúc này, Văn Lăng đang cùng Tần Lâu Nguyệt xem một cuộc đấu giá trong nhà đấu giá lớn nhất Tần Đô, dường như cảm nhận được gì đó, hắn cau mày ngẩng đầu lên nhìn về phía con thuyền.
Lúc này, trên đài đang đấu giá một món vũ khí cấp Địa, Cộng Sinh Ma Hồn, được luyện chế từ dây leo khát máu của Ma tộc, bình thường có thể luyện hóa vào cơ thể, dùng để đánh lén hút máu cực tốt, có điều tính công kích hơi yếu.
Trầm ngâm một lát, Văn Lăng nói với Tần Lâu Nguyệt ở bên cạnh: “Ngươi lấy món này cho ta, ta còn có việc, ta đi trước.”
Tần Lâu Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó vội vàng đáp: “Để ta tiễn thúc thúc.”
Văn Lăng: “Không cần.”
Nói xong Văn Lăng liền hóa thành một luồng khói đỏ đen cuồn cuộn rời khỏi nhà đấu giá.
Tần Lâu Nguyệt nhìn Văn Lăng đã đi xa, trong mắt hiện lên vẻ suy tư, ma tu bên cạnh thấy vậy liền tiến lên một bước xin chỉ thị.
Tần Lâu Nguyệt khẽ lắc đầu, sau đó quay người trở về ghế lô tiếp tục tham gia đấu giá.
Ma tu đành phải lui xuống.
•
Một luồng ma khí màu đỏ đen đáp xuống con thuyền ba tầng, ngưng tụ thành hình dáng của một thiếu niên mặc đồ đen.
Văn Lăng đẩy cửa phòng Giang Sở Dung ra nhìn thấy Giang Sở Dung đang mê man trên mặt đất, tấm thảm bên cạnh đã dính đầy máu.
Hắn nhíu mày đi tới, đỡ người dậy, đưa tay bắt mạch.
Bắt mạch một hồi, mày kiếm đang cau chặt của Văn Lăng cũng dãn ra một chút.
Giang Sở Dung cũng coi như thông minh, không tính là liều lĩnh, cậu ta đã tính toán trước sau rất tốt, không tổn hại đến căn cơ, có thể giải quyết được.
Nghĩ vậy, Văn Lăng chỉ ngón tay, điểm nhẹ vào mi tâm của Giang Sở Dung, rót vào một tia ma khí.
Nhưng khi Văn Lăng nhìn thấy hạt giống ma màu xanh sẫm đang trốn trong biển ý thức Ma đạo của Giang Sở Dung, vẻ mặt của hắn có chút vi diệu.
Nhìn chằm chằm hạt giống ma một lúc, đôi mắt Văn Lăng tối sầm lại.
Nhưng lúc này, hắn vẫn dùng ma khí của mình lôi hạt giống ma từ trong biển ý thức Ma đạo của Giang Sở Dung ra, chữa trị một phen, rồi lại đơn giản sửa chữa kết giới biển ý thức Ma đạo đã bị tàn phá của Giang Sở Dung.
Giữa chừng, hàng mi dày như lông chim của Giang Sở Dung nằm trong lòng Văn Lăng run lên hai lần.
Đầu ngón tay Văn Lăng khẽ dừng một chút, bình tĩnh thu tay về.
Giang Sở Dung mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Giang Sở Dung lúc này rơi vào gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Văn Lăng, trong kiêu ngạo có một tia âm trầm, cậu không khỏi chớp mắt một cái, sau đó lại chớp một cái.
Văn Lăng không biết Giang Sở Dung lại phát bệnh thần kinh gì, hắn cau mày nói: “Ngươi tẩu hỏa nhập ma lan đến não rồi hả?”
Giang Sở Dung giật mình, sau đó cười khàn giọng nói: “Không có, chỉ là đã lâu rồi không được nhìn thấy dáng vẻ này của chàng. Lúc nãy suýt nữa là ta đã không nhận ra chàng rồi.”
Văn Lăng nghe vậy mới chợt nhận ra, vừa rồi khi vào đây hắn không có biến thành hình dạng ma tu của Ma tộc, mà trực tiếp xuất hiện dưới hình dạng bản thể của thần hồn.
Bất chợt, hai mắt hắn tối sầm lại, cả người tràn ra ma khí.
Một lúc sau, ma tu Văn Lăng cao to lực lưỡng nước da ngăm đen xuất hiện trở lại.
Giang Sở Dung lộ ra vẻ tiếc hận.
Thành thật mà nói, tướng mạo sẵn có của Văn Lăng rất đẹp, mặt non, da trắng, mặc dù hung ác, nhưng lại mang đến cho hắn một khí chất thần bí khó hiểu.
Ma tu Văn Lăng thì có hơi cường tráng quá rồi.
Giang Sở Dung không hề che giấu tâm tư của mình, Văn Lăng liếc một cái đã nhìn thấu.
Văn Lăng lạnh lùng nhìn Giang Sở Dung, sau đó buông cánh tay đang ôm cậu ra, đứng dậy.
Giang Sở Dung cũng không để ý, cậu cười cười, cũng ngồi dậy.
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến giọng nói của một ma tu.
“Thiên Ma đại nhân, công tử sai bọn ta đến đưa vật phẩm người muốn.”
Văn Lăng nghe vậy quay đầu nhìn ra ngoài cửa nói: “Để trên bàn ở đại sảnh đi.”
Ma tu đáp ứng.
Văn Lăng đẩy cửa đi xuống lầu.
Thấy vậy, Giang Sở Dung ánh mắt khẽ động, nhưng không đi theo, cậu khoanh chân ngồi tại chỗ, nhắm mắt lại quan sát biển ý thức của mình.
Cậu phát hiện vết thương trên người đã thuyên giảm rất nhiều, Giang Sở Dung không khỏi cong môi lên.
Tiểu ma đầu đúng là trong nóng ngoài lạnh mà.
Không lâu sau, Văn Lăng trở lại, trên tay cầm một chiếc hộp.
Giang Sở Dung nhìn nhìn, nhưng không hỏi hắn đang cầm cái gì, nhưng Văn Lăng đã giơ tay ném chiếc hộp qua.
Giang Sở Dung bắt lấy, sau đó tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Văn Lăng: “Cộng Sinh Ma Hồn cấp Địa, nó có thể khắc chế công pháp của Tần Lâu Nguyệt, ngươi nhớ luyện hóa nó.”
Giang Sở Dung kinh ngạc: “Chàng bảo gã mua sao?”
Văn Lăng: “Không sai.”
Giang Sở Dung mỉm cười, trêu đùa: “Chàng đúng là một người thúc tốt.”
Văn Lăng nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi cảm thấy tốt, ta cũng không ngại nhận thêm một cháu trai.”
Nghe vậy, Giang Sở Dung không hiểu sao ngửi thấy có mùi gì đó không đúng, suy nghĩ một chút, cậu thăm dò hỏi: “Hôm nay tâm trạng của chàng không tốt sao?”
Sao câu nào cũng mang theo dao thế?
———————————-
Tác giả:
– Văn Lăng: Ngươi có bệnh.
– Giang Sở Dung: Tại sao chứ? Ta đã làm gì đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.