Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc
Chương 8: Ồ ố ồ
Phù Tô Dữ Liễu Diệp
11/04/2022
Cùng lúc đó, Vương Đại Vi, không, là Lý Cẩu Đản, còn đang rất cung kính quỳ gối trước mặt Triều Thu.
Triều Thu thật sự không hiểu, rốt cuộc cái nhóm Lý Cẩu Đản này đã phát hiện ra thân phận đại lão của y từ đâu.
Chẳng lẽ là bởi khí chất của y quá mức xuất sắc đến mức không thể che đậy được?
Điều khiến y mê muội nhất chính là Lý Cẩu Đản kia cứ liên tục rót vào tai y những lời tâng bốc đến tận mây xanh, như thể y đã làm được chuyện gì ghê gớm lắm...
Điều này quả nhiên làm Triều thái tử mê muội. Dù sao thì y cũng có hùng tâm tráng chí ấy thật mà, chẳng qua là chưa bắt đầu thôi.
Một viên gạch hay một viên ngói ở La Mã còn chưa có [1], tại sao đối phương lại có thể tiên đoán được?
[1] Ở thành La Mã, từng viên gạch hay viên ngói dường như đều có cố sự của riêng nó, cần được chúng ta tìm tòi nghiên cứu, biểu tượng cho quyền lực, chính trị trong thành... Ở đây ý Triều Thu là sao chưa có mùi mà đã đánh hơi giỏi thế!
Vương Đại Vi dùng giọng điệu cực kỳ nhiệt tình, nói: "Ngài không cần phải khiêm tốn với tôi."
Gã đè thấp âm thanh, thần thần bí bí nói: "Hẻm Hoa Chi..."
Ngược lại giống như ám hiệu kết nối.
Triều đại lão cẩn thận ngẫm nghĩ, cũng chỉ có thể nhớ ra bản thân đã từ chối một đám học sinh tiểu học quy phục ở hẻm Hoa Chi, cầm đầu chính là nhóc mập lắm mồm rất thích gửi tin nhắn cho y.
—— Nhưng vấn đề là, cái này có gì đáng để sùng kính đâu?
... Chẳng lẽ nhóc mập kia chính là nhân vật then chốt?
Nhìn mấy cân kia, nào có giống chứ!
Y không khỏi đặt ra nghi vấn: "Đó chẳng phải chuyện nhỏ thôi sao?"
"Chuyện nhỏ?"
Vương Đại Vi càng thêm vô cùng kính nể —— chuyện lớn khuấy động mưa gió như vậy, gần như làm rung chuyển cả bầu trời tinh cầu Thủ Đô, thế mà ở trong miệng y lại là một việc không đáng nhắc đến —— vị lão đại này, thật sự là thâm tàng bất lộ!
"Tôi đúng là không thể so được tầm mắt của ngài," ngữ khí gã càng thêm cung kính, "Ngay khi tôi nhìn thấy tin tức trên thời sự, đã rất chấn động."
Triều Thu: "... Việc này còn lên tin thời sự?"
Không đến mức ấy chứ —— Triều Thu suy nghĩ, y cũng chỉ lên lớp cho một đám trẻ con thôi mà!
Đám truyền thông này có cần nhàm chán như vậy không?
"Đương nhiên!" Âm vang của Vương Đại Vi rất hùng hồn đanh thép, "Việc làm này của ngài, đối với tinh cầu Thủ Đô mà nói chính là tia chớp sáng chói, là tiếng sấm rền vang, xoẹt một cái, xuyên qua bóng tối, mang đến bình minh tràn đầy ánh rạng đông..."
Triều đại lão nghe đến hoa mắt.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, hình như cũng không phải không có đạo lý. Dù sao đám tiểu đậu đinh còn nhỏ kia, nếu miễn cưỡng thì hoàn toàn có thể coi là ánh rạng đông tương lai mà.
Huống hồ, ngày trước khi y đọc báo, ngay cả những tin tức như mất mười chín cái quần lót hay lái xe đụng đổ tường còn có thể lên trang đầu, nữa là chuyện y chinh phục một đám học sinh tiểu học...
Nói không chừng đó đúng là sự kiện lớn không thể ngờ đến ấy chứ?
Vương Đại Vi thấy y không hề phủ nhận, trong lòng mừng như bắt được vàng: "Thế nên, ngài...?"
Gã vẫn đang quỳ trên mặt đất, trông mong nhìn về phía Triều Thu, ánh mắt giống như một con cún bự vô cùng đáng thương.
Nhưng Triều đại lão rất tàn nhẫn vô tình: "Không được."
Vương Đại Vi chịu đả kích nặng nề: "Tại sao!" Gã chỉ vào cơ ngực cuồn cuộn của mình, "Là do tôi chưa đủ mạnh sao?"
"Không phải," Trên mặt Triều lão đại lộ ra vẻ chán ghét, "Tại vì cái tên Lý Cẩu Đản này quá khó nghe."
Vương Đại Vĩ: "......"
Triều đại lão bắt bẻ: "Còn không bằng cả họ Vương."
Tuy rằng vẫn không có phẩm vị, nhưng so với việc đi ra ngoài đánh nhau mà cứ mở mồm ra là gọi "đại ca Cẩu Đản" thì còn tốt chán. Triều đại lão cực kỳ coi trọng mặt mũi, sao có thể cho phép một cái tên tục tĩu như này xuất trong đám đàn em của mình cơ chứ.
Vương Đại Vi hàng thật giá thật: "......"
Gã nhất thời á khẩu không trả lời được, lặng người đi, đôi mắt nhắm chặt lại, chảy xuống hai hàng nước mắt chua xót.
Đêm đó, các tổ chức khác của anh em gã nhận được một tin tức như vậy.
"Bởi vì lỡ mồm bịa ra cái tên nên bái lão đại thất bại... Bây giờ chỉ muốn chết, cực kỳ muốn chết."
Các anh em khác:......?
Sao tự dưng lại muốn đi bái lão đại?
"Mày không biết rồi," Vương Đại Vi tâm như tro tàn trả lời, "Ở chỗ của chúng ta, có một vị nhân vật lớn vô cùng nguy hiểm..."
Nhân vật lớn vô cùng nguy hiểm đó bấy giờ đang ở trong phòng, y bị mỹ nhân ngốc nghếch bắt mở video để giám sát việc dưỡng da, thoa tầng tầng lớp lớp kem lên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn vì thế mà sáng rực lên.
Đám anh em khác quả nhiên rất khiếp sợ: "Nhân vật lớn nguy hiểm nào?"
"Suỵt," Vương Đại Vi trả lời, cao thâm khó dò, "Không thể nói."
"Mày chỉ cần biết, cậu ta thật sự rất trâu bò."
"Hơn nữa tiêu chuẩn thu đàn em còn cực kỳ cao, vô cùng nghiêm ngặt! Ngay cả đội ngũ bảy tám chục người vẫn còn chướng mắt!"
"Uầy..."
Mọi người đều rất shock, đỉnh như vậy sao!
Sau khi tin tức truyền đi, trái tim mọi người càng thêm mong mỏi, lại càng khát khao chiêm ngưỡng phong thái của vị nhân vật lớn ấy một lần trong đời. Đáng tiếc Vương Đại Vi chỉ lộ ra tí xíu như vậy, tin đồn cứ thế mà được lan rộng lan xa mãi, chẳng bao lâu đã phát triển thành ti tỉ loại khác nhau.
"Nghe nói gần đây có một vị lão đại rất lợi hại, thuộc hạ khoảng mấy chục người..."
"Nghe nói gần đây có một vị lão đại giết người như ngóe! Mang theo mấy trăm người!"
"Nghe nói gần đây có một vị lão đại, nắm trong tay cả mấy tinh cầu hoang bên cạnh!" Người nói chắc như đinh đóng cột.
"Thậm chí nghe phong phanh là cậu ta còn sở hữu hẳn một nhánh quân đội, gần bằng con số này —— mấy vạn người đấy! Mày căn bản còn méo biết người nào là đàn em của cậu ta đâu, nói không chừng ngay cả thu ngân cửa hàng tiện lợi kia cũng phải ấy chứ!"
Trong lúc vô tình, danh tiếng của Triều Thu đã dần dần lớn mạnh. Giờ đây, mỗi người ở khu phố lân cận khi nhắc đến y, họ sẽ đều tràn ngập kính sợ mà gọi "Vị ấy".
Nhưng mà Triều đại lão tạm thời không có tâm tư để quan tâm chuyện thu đàn em, bởi vì y đã bị Ôn Hân xách đi từ lâu, cùng nhau "vui vẻ" thay hình đổi dạng.
Tiếng máy sấy thổi vù vù, Omega thanh tú động lòng người đứng ở bên cạnh y vẫn còn đang nói chuyện trao đổi cùng nhà tạo mẫu tóc: "Thêm chút tinh dầu dưỡng nha chị ơi, tóc của cậu ấy phải mượt hơn nữa."
Triều Thu bị gió thổi híp cả mắt, lơ mơ chất vấn: "Có cần thiết đến mức đấy không?"
—— Đầu y lúc này đều lâng lâng phiêu phiêu, cảm giác sảng khoái đến mức sắp không cảm nhận được sự tồn tại của tóc nữa rồi.
"Đương nhiên là cần thiết," Ôn Hân trừng mắt tức giận, kéo cái tay đang sờ sờ tóc của y xuống dưới, "Thứ bảy chính là tiệc sinh nhật của tao, tới lúc đó sẽ có rất nhiều người đến dự."
Cậu hừ một tiếng.
"Lần xuất hiện trở lại này của mày, tao nhất định phải khiến mày trở nên thật lộng lẫy để cả hội trường loá mắt hết, để xem đứa nào còn dám có mắt như mù!"
Triều đại lão: "......"
Ặc.
Cũng không cần lắm đâu.
Đặc biệt là trong lời nói của Ôn Hân còn để lộ ra ý muốn bắt y đi xem mắt, thử tưởng tượng một chút đến cái đám Alpha rắn rỏi kia...
Đại lão tuyệt vọng.
Đại lão muốn chạy trốn.
Y nhìn trái nhìn phải, suy nghĩ rằng liệu bản thân có thể không cần giả vờ nữa, cứ trực tiếp lật tung tất cả mọi người ở đây rồi đào tẩu được không?
"Xem mắt nhiều hơn thì tốt thôi," Ôn Hân nhìn ra được sự kháng cự của y, còn tưởng rằng y vẫn chưa thoát khỏi cú shock, vội vàng trấn an, "Không phải ai cũng là thằng khốn nạn đâu, mày cứ tham dự vài ba cái hôn lễ là lại muốn kết hôn ngay ấy mà."
Triều đại lão nói từ đáy lòng: "Tao cũng có thể tham dự vài ba cái tang lễ."
Bởi vì hiện tại y không muốn kết hôn, y chỉ muốn chết quách đi cho rồi.
Máy sấy cuối cùng cũng ngưng hoạt động, nhà tạo mẫu tóc gẩy gẩy nốt vài sợi tóc mái trên trán y.
"Xong," Nhà tạo mẫu tóc lùi về đằng sau hai bước, âm thanh không hiểu vì sao có hơi kích động, "Vô cùng hoàn mỹ!"
Ôn Hân bên cạnh gào thét nửa ngày, bây giờ đột nhiên an tĩnh lại, không kêu một tiếng nào. Triều Thu không thoải mái mà lắc lắc đầu, cuối cùng mở mắt ra nhìn bản thân ở trong gương ——
Ồ.
Khoảnh khắc nhìn thấy đó, trước mắt Triều đại lão chợt tối sầm lại.
...... Má, chuẩn thụ luôn ạ.
Cực kỳ... Cực kỳ thụ đấy trời ơiii.
Lọn tóc nhỏ bị uốn hơi cong, sờ vào vừa mềm lại vừa mượt, làm tôn lên đôi đồng tử vốn có màu nhạt của y. Cảm giác mềm mại đó tựa như lúc chạm vào thỏ lông trắng mắt đỏ, chỉ cần dùng một tay là có thể xách hai tai nó lên vậy.
Có chỗ quái nào giống với dáng vẻ của một đại lão?
Triều đại lão nhanh chóng quyết định, tính toán muốn kéo thẳng cả đầu tóc xoăn này của mình, nhưng không may là Ôn Hân phản ứng kịp thời, giữ chặt tay y liên tục cam đoan: "Đẹp! Đẹp lắm luôn ấy!"
Mỹ nhân ngốc nghếch nhìn khuôn mặt nhỏ mềm ra nước của bạn thân mình, nụ cười dịu dàng dần dần hiện lên vẻ — biến thái.
"Đi thôi," Cậu nửa kéo nửa túm lôi người từ trên ghế xuống, còn vỗ vỗ vào hai khối thịt đặc biệt mềm của đối phương, "Anh đây mua kẹo cho cưng ăn!"
Triều đại lão mất sạch tôn nghiêm: "......"
Lúc bị kéo đi qua tủ kính pha lê của cửa hàng, y thấy được hình ảnh của mình phản chiếu trên đó.
Vẻ mặt kia cứ như đã anh dũng hy sinh.
Sau khi bị kéo đi dạo phố mua quần áo xong xuôi, Triều Thu mới giơ một cái túi giấy mình vẫn luôn xách theo rồi đưa cho khuê mật.
"Đây là cái gì?"
Mỹ nhân ngốc nghếch tiếp nhận rồi mở ra, bất ngờ phát hiện ở bên trong là một chuỗi vòng cổ cực kỳ hợp với gu của cậu, mặt trên được khảm vụn kim cương thật nhỏ. Tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nhìn là biết có giá trị xa xỉ.
Cậu ngẩn người, lại ngẩng đầu nhìn Triều Thu.
Triều Thu nhét hai tay vào túi, bình tĩnh nói: "Quà của mày."
Tuy rằng trí nhớ của y bị ảnh hưởng một chút, nhưng may mắn là lúc dọn nhà thì tìm được phiếu định mức [2], cái phiếu này được lập từ mấy tháng trước khi y xảy ra tai nạn. Triều Thu là người không có nhiều tiền để tiêu phung phí, chẳng biết để có số tiền này thì y đã phải tích góp từ bao giờ.
[2] Phiếu định mức: Kiểu tích hợp của séc và biên lai ấy, dùng chủ yếu trong chứng khoán để giao dịch. (Vẫn là câu cũ, editor không chơi cổ phiếu nên có sai thì mọi người sửa giúp nhé.)
Ôn Hân đứng hình, có chút ngơ ngác, qua hơn nửa ngày mới khụt khịt mũi, cúi đầu.
—— Trên người y chỉ còn dư lại 30 đồng.
Chính là bởi mua cái này cho mình?
Triều Thu nhíu mày: "Mày khóc à?"
Y thấy vậy thì hoảng loạn, tay chân luống cuống hết cả lên, theo bản năng lôi điện thoại ra, chuẩn bị search "Omega khóc thì phải làm sao", lại thấy mỹ nhân ngốc nghếch đã ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng ánh nước trừng y: "Ai khóc cơ!"
Cậu kéo tay Triều Thu, âm thanh hàm chứa tiếng thút thít nói: "Đi thôi, đi mua giày cho mày..."
Hu hu hu.
Ôn Hân vừa đi vừa suy nghĩ, tại sao bạn thân của mình lại tốt như vậy chứ.
Người tốt như thế, vậy mà còn bị bắt nạt đến nông nỗi này —— Thằng chó Lục Cảnh Nam kia, sao mày không chết nhanh đi cho rồi!
Go die cho bố mày nhờ ah ah ah ah ah!
*
Đáng tiếc làm sao, Lục Cảnh Nam đến giờ vẫn sống nhăn răng.
Hắn soi gương thắt cà vạt, mặt mày hớn hở, hỏi: "Thiệp mời của Ôn gia đâu?"
Joy mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thong thả trả lời: "Vẫn chưa nhận được."
"......?" Lục Cảnh Nam chậm rãi quay đầu, lộ ra thần sắc có chút mờ mịt: "Không phải tối nay?"
Bạn bè trong vòng xã giao của hắn đều nói tối nay muốn tham dự bữa tiệc của Ôn gia. Đại nghiệp của Ôn gia rất lớn, năm nào cũng sẽ tổ chức tiệc sinh nhật vô cùng náo nhiệt cho con trai cưng nhất, khách mời đều là mấy thiếu nữ thiếu nam quý tộc, là đại hội xem mắt danh xứng với thực của xã hội thượng lưu.
Lục Cảnh Nam nghe nói Giản Nhiêu cũng nhận được thiệp mời, lúc này mới muốn đi. Những năm qua hắn luôn thuộc top đầu tiên được mời, bây giờ mới càng khó hiểu: "Xảy ra chuyện gì vậy, phát thiếu à?"
Loại sai lầm cấp thấp này không nên xuất hiện ở Ôn gia mới phải chứ.
Joy trầm mặc một lát, uyển chuyển nhắc nhở: "Lục tổng, tiểu thiếu gia nhà họ Ôn là Ôn Hân."
"...... Thì sao?"
Joy cố gắng điều chỉnh ngôn ngữ của mình trở nên dịu dàng dễ nghe hết sức có thể: "Không khéo chính là, Ôn thiếu gia vẫn luôn có quan hệ tốt với Triều thiếu."
"......"
Joy: "Lại càng không khéo hơn, lúc trước khi ngài rời khỏi tiệc đính hôn, Ôn thiếu gia cũng ở đó."
"......"
Joy: "Vậy nên......"
Một trận trầm mặc.
Sau một hồi lâu, Lục Cảnh Nam mới chậm rãi vò cà vạt, nghiến răng kèn kẹt.
"Tôi hiểu rồi." Hắn nghiến răng, gằn từng câu từng chữ, "Lại là Triều Thu xúi giục, có đúng không?"
Mẹ nó, đầu tiên là dụ dỗ cho cư dân mạng tin tưởng. Sau đó lại dụ dỗ khiến Ôn gia bất chấp thể diện không phát thiệp mời cho hắn —— Rốt cuộc là Triều Thu làm như thế nào, tại sao những kẻ đó lại cúi đầu với y!!!
[31/01/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Triều đại lão: Vỏ ngoài của tui là thụ, nhưng trong lòng tui là công.
Công: Trùng hợp thế, anh cũng vậy nè.
Triều đại lão:...???
Triều Thu thật sự không hiểu, rốt cuộc cái nhóm Lý Cẩu Đản này đã phát hiện ra thân phận đại lão của y từ đâu.
Chẳng lẽ là bởi khí chất của y quá mức xuất sắc đến mức không thể che đậy được?
Điều khiến y mê muội nhất chính là Lý Cẩu Đản kia cứ liên tục rót vào tai y những lời tâng bốc đến tận mây xanh, như thể y đã làm được chuyện gì ghê gớm lắm...
Điều này quả nhiên làm Triều thái tử mê muội. Dù sao thì y cũng có hùng tâm tráng chí ấy thật mà, chẳng qua là chưa bắt đầu thôi.
Một viên gạch hay một viên ngói ở La Mã còn chưa có [1], tại sao đối phương lại có thể tiên đoán được?
[1] Ở thành La Mã, từng viên gạch hay viên ngói dường như đều có cố sự của riêng nó, cần được chúng ta tìm tòi nghiên cứu, biểu tượng cho quyền lực, chính trị trong thành... Ở đây ý Triều Thu là sao chưa có mùi mà đã đánh hơi giỏi thế!
Vương Đại Vi dùng giọng điệu cực kỳ nhiệt tình, nói: "Ngài không cần phải khiêm tốn với tôi."
Gã đè thấp âm thanh, thần thần bí bí nói: "Hẻm Hoa Chi..."
Ngược lại giống như ám hiệu kết nối.
Triều đại lão cẩn thận ngẫm nghĩ, cũng chỉ có thể nhớ ra bản thân đã từ chối một đám học sinh tiểu học quy phục ở hẻm Hoa Chi, cầm đầu chính là nhóc mập lắm mồm rất thích gửi tin nhắn cho y.
—— Nhưng vấn đề là, cái này có gì đáng để sùng kính đâu?
... Chẳng lẽ nhóc mập kia chính là nhân vật then chốt?
Nhìn mấy cân kia, nào có giống chứ!
Y không khỏi đặt ra nghi vấn: "Đó chẳng phải chuyện nhỏ thôi sao?"
"Chuyện nhỏ?"
Vương Đại Vi càng thêm vô cùng kính nể —— chuyện lớn khuấy động mưa gió như vậy, gần như làm rung chuyển cả bầu trời tinh cầu Thủ Đô, thế mà ở trong miệng y lại là một việc không đáng nhắc đến —— vị lão đại này, thật sự là thâm tàng bất lộ!
"Tôi đúng là không thể so được tầm mắt của ngài," ngữ khí gã càng thêm cung kính, "Ngay khi tôi nhìn thấy tin tức trên thời sự, đã rất chấn động."
Triều Thu: "... Việc này còn lên tin thời sự?"
Không đến mức ấy chứ —— Triều Thu suy nghĩ, y cũng chỉ lên lớp cho một đám trẻ con thôi mà!
Đám truyền thông này có cần nhàm chán như vậy không?
"Đương nhiên!" Âm vang của Vương Đại Vi rất hùng hồn đanh thép, "Việc làm này của ngài, đối với tinh cầu Thủ Đô mà nói chính là tia chớp sáng chói, là tiếng sấm rền vang, xoẹt một cái, xuyên qua bóng tối, mang đến bình minh tràn đầy ánh rạng đông..."
Triều đại lão nghe đến hoa mắt.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, hình như cũng không phải không có đạo lý. Dù sao đám tiểu đậu đinh còn nhỏ kia, nếu miễn cưỡng thì hoàn toàn có thể coi là ánh rạng đông tương lai mà.
Huống hồ, ngày trước khi y đọc báo, ngay cả những tin tức như mất mười chín cái quần lót hay lái xe đụng đổ tường còn có thể lên trang đầu, nữa là chuyện y chinh phục một đám học sinh tiểu học...
Nói không chừng đó đúng là sự kiện lớn không thể ngờ đến ấy chứ?
Vương Đại Vi thấy y không hề phủ nhận, trong lòng mừng như bắt được vàng: "Thế nên, ngài...?"
Gã vẫn đang quỳ trên mặt đất, trông mong nhìn về phía Triều Thu, ánh mắt giống như một con cún bự vô cùng đáng thương.
Nhưng Triều đại lão rất tàn nhẫn vô tình: "Không được."
Vương Đại Vi chịu đả kích nặng nề: "Tại sao!" Gã chỉ vào cơ ngực cuồn cuộn của mình, "Là do tôi chưa đủ mạnh sao?"
"Không phải," Trên mặt Triều lão đại lộ ra vẻ chán ghét, "Tại vì cái tên Lý Cẩu Đản này quá khó nghe."
Vương Đại Vĩ: "......"
Triều đại lão bắt bẻ: "Còn không bằng cả họ Vương."
Tuy rằng vẫn không có phẩm vị, nhưng so với việc đi ra ngoài đánh nhau mà cứ mở mồm ra là gọi "đại ca Cẩu Đản" thì còn tốt chán. Triều đại lão cực kỳ coi trọng mặt mũi, sao có thể cho phép một cái tên tục tĩu như này xuất trong đám đàn em của mình cơ chứ.
Vương Đại Vi hàng thật giá thật: "......"
Gã nhất thời á khẩu không trả lời được, lặng người đi, đôi mắt nhắm chặt lại, chảy xuống hai hàng nước mắt chua xót.
Đêm đó, các tổ chức khác của anh em gã nhận được một tin tức như vậy.
"Bởi vì lỡ mồm bịa ra cái tên nên bái lão đại thất bại... Bây giờ chỉ muốn chết, cực kỳ muốn chết."
Các anh em khác:......?
Sao tự dưng lại muốn đi bái lão đại?
"Mày không biết rồi," Vương Đại Vi tâm như tro tàn trả lời, "Ở chỗ của chúng ta, có một vị nhân vật lớn vô cùng nguy hiểm..."
Nhân vật lớn vô cùng nguy hiểm đó bấy giờ đang ở trong phòng, y bị mỹ nhân ngốc nghếch bắt mở video để giám sát việc dưỡng da, thoa tầng tầng lớp lớp kem lên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn vì thế mà sáng rực lên.
Đám anh em khác quả nhiên rất khiếp sợ: "Nhân vật lớn nguy hiểm nào?"
"Suỵt," Vương Đại Vi trả lời, cao thâm khó dò, "Không thể nói."
"Mày chỉ cần biết, cậu ta thật sự rất trâu bò."
"Hơn nữa tiêu chuẩn thu đàn em còn cực kỳ cao, vô cùng nghiêm ngặt! Ngay cả đội ngũ bảy tám chục người vẫn còn chướng mắt!"
"Uầy..."
Mọi người đều rất shock, đỉnh như vậy sao!
Sau khi tin tức truyền đi, trái tim mọi người càng thêm mong mỏi, lại càng khát khao chiêm ngưỡng phong thái của vị nhân vật lớn ấy một lần trong đời. Đáng tiếc Vương Đại Vi chỉ lộ ra tí xíu như vậy, tin đồn cứ thế mà được lan rộng lan xa mãi, chẳng bao lâu đã phát triển thành ti tỉ loại khác nhau.
"Nghe nói gần đây có một vị lão đại rất lợi hại, thuộc hạ khoảng mấy chục người..."
"Nghe nói gần đây có một vị lão đại giết người như ngóe! Mang theo mấy trăm người!"
"Nghe nói gần đây có một vị lão đại, nắm trong tay cả mấy tinh cầu hoang bên cạnh!" Người nói chắc như đinh đóng cột.
"Thậm chí nghe phong phanh là cậu ta còn sở hữu hẳn một nhánh quân đội, gần bằng con số này —— mấy vạn người đấy! Mày căn bản còn méo biết người nào là đàn em của cậu ta đâu, nói không chừng ngay cả thu ngân cửa hàng tiện lợi kia cũng phải ấy chứ!"
Trong lúc vô tình, danh tiếng của Triều Thu đã dần dần lớn mạnh. Giờ đây, mỗi người ở khu phố lân cận khi nhắc đến y, họ sẽ đều tràn ngập kính sợ mà gọi "Vị ấy".
Nhưng mà Triều đại lão tạm thời không có tâm tư để quan tâm chuyện thu đàn em, bởi vì y đã bị Ôn Hân xách đi từ lâu, cùng nhau "vui vẻ" thay hình đổi dạng.
Tiếng máy sấy thổi vù vù, Omega thanh tú động lòng người đứng ở bên cạnh y vẫn còn đang nói chuyện trao đổi cùng nhà tạo mẫu tóc: "Thêm chút tinh dầu dưỡng nha chị ơi, tóc của cậu ấy phải mượt hơn nữa."
Triều Thu bị gió thổi híp cả mắt, lơ mơ chất vấn: "Có cần thiết đến mức đấy không?"
—— Đầu y lúc này đều lâng lâng phiêu phiêu, cảm giác sảng khoái đến mức sắp không cảm nhận được sự tồn tại của tóc nữa rồi.
"Đương nhiên là cần thiết," Ôn Hân trừng mắt tức giận, kéo cái tay đang sờ sờ tóc của y xuống dưới, "Thứ bảy chính là tiệc sinh nhật của tao, tới lúc đó sẽ có rất nhiều người đến dự."
Cậu hừ một tiếng.
"Lần xuất hiện trở lại này của mày, tao nhất định phải khiến mày trở nên thật lộng lẫy để cả hội trường loá mắt hết, để xem đứa nào còn dám có mắt như mù!"
Triều đại lão: "......"
Ặc.
Cũng không cần lắm đâu.
Đặc biệt là trong lời nói của Ôn Hân còn để lộ ra ý muốn bắt y đi xem mắt, thử tưởng tượng một chút đến cái đám Alpha rắn rỏi kia...
Đại lão tuyệt vọng.
Đại lão muốn chạy trốn.
Y nhìn trái nhìn phải, suy nghĩ rằng liệu bản thân có thể không cần giả vờ nữa, cứ trực tiếp lật tung tất cả mọi người ở đây rồi đào tẩu được không?
"Xem mắt nhiều hơn thì tốt thôi," Ôn Hân nhìn ra được sự kháng cự của y, còn tưởng rằng y vẫn chưa thoát khỏi cú shock, vội vàng trấn an, "Không phải ai cũng là thằng khốn nạn đâu, mày cứ tham dự vài ba cái hôn lễ là lại muốn kết hôn ngay ấy mà."
Triều đại lão nói từ đáy lòng: "Tao cũng có thể tham dự vài ba cái tang lễ."
Bởi vì hiện tại y không muốn kết hôn, y chỉ muốn chết quách đi cho rồi.
Máy sấy cuối cùng cũng ngưng hoạt động, nhà tạo mẫu tóc gẩy gẩy nốt vài sợi tóc mái trên trán y.
"Xong," Nhà tạo mẫu tóc lùi về đằng sau hai bước, âm thanh không hiểu vì sao có hơi kích động, "Vô cùng hoàn mỹ!"
Ôn Hân bên cạnh gào thét nửa ngày, bây giờ đột nhiên an tĩnh lại, không kêu một tiếng nào. Triều Thu không thoải mái mà lắc lắc đầu, cuối cùng mở mắt ra nhìn bản thân ở trong gương ——
Ồ.
Khoảnh khắc nhìn thấy đó, trước mắt Triều đại lão chợt tối sầm lại.
...... Má, chuẩn thụ luôn ạ.
Cực kỳ... Cực kỳ thụ đấy trời ơiii.
Lọn tóc nhỏ bị uốn hơi cong, sờ vào vừa mềm lại vừa mượt, làm tôn lên đôi đồng tử vốn có màu nhạt của y. Cảm giác mềm mại đó tựa như lúc chạm vào thỏ lông trắng mắt đỏ, chỉ cần dùng một tay là có thể xách hai tai nó lên vậy.
Có chỗ quái nào giống với dáng vẻ của một đại lão?
Triều đại lão nhanh chóng quyết định, tính toán muốn kéo thẳng cả đầu tóc xoăn này của mình, nhưng không may là Ôn Hân phản ứng kịp thời, giữ chặt tay y liên tục cam đoan: "Đẹp! Đẹp lắm luôn ấy!"
Mỹ nhân ngốc nghếch nhìn khuôn mặt nhỏ mềm ra nước của bạn thân mình, nụ cười dịu dàng dần dần hiện lên vẻ — biến thái.
"Đi thôi," Cậu nửa kéo nửa túm lôi người từ trên ghế xuống, còn vỗ vỗ vào hai khối thịt đặc biệt mềm của đối phương, "Anh đây mua kẹo cho cưng ăn!"
Triều đại lão mất sạch tôn nghiêm: "......"
Lúc bị kéo đi qua tủ kính pha lê của cửa hàng, y thấy được hình ảnh của mình phản chiếu trên đó.
Vẻ mặt kia cứ như đã anh dũng hy sinh.
Sau khi bị kéo đi dạo phố mua quần áo xong xuôi, Triều Thu mới giơ một cái túi giấy mình vẫn luôn xách theo rồi đưa cho khuê mật.
"Đây là cái gì?"
Mỹ nhân ngốc nghếch tiếp nhận rồi mở ra, bất ngờ phát hiện ở bên trong là một chuỗi vòng cổ cực kỳ hợp với gu của cậu, mặt trên được khảm vụn kim cương thật nhỏ. Tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nhìn là biết có giá trị xa xỉ.
Cậu ngẩn người, lại ngẩng đầu nhìn Triều Thu.
Triều Thu nhét hai tay vào túi, bình tĩnh nói: "Quà của mày."
Tuy rằng trí nhớ của y bị ảnh hưởng một chút, nhưng may mắn là lúc dọn nhà thì tìm được phiếu định mức [2], cái phiếu này được lập từ mấy tháng trước khi y xảy ra tai nạn. Triều Thu là người không có nhiều tiền để tiêu phung phí, chẳng biết để có số tiền này thì y đã phải tích góp từ bao giờ.
[2] Phiếu định mức: Kiểu tích hợp của séc và biên lai ấy, dùng chủ yếu trong chứng khoán để giao dịch. (Vẫn là câu cũ, editor không chơi cổ phiếu nên có sai thì mọi người sửa giúp nhé.)
Ôn Hân đứng hình, có chút ngơ ngác, qua hơn nửa ngày mới khụt khịt mũi, cúi đầu.
—— Trên người y chỉ còn dư lại 30 đồng.
Chính là bởi mua cái này cho mình?
Triều Thu nhíu mày: "Mày khóc à?"
Y thấy vậy thì hoảng loạn, tay chân luống cuống hết cả lên, theo bản năng lôi điện thoại ra, chuẩn bị search "Omega khóc thì phải làm sao", lại thấy mỹ nhân ngốc nghếch đã ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng ánh nước trừng y: "Ai khóc cơ!"
Cậu kéo tay Triều Thu, âm thanh hàm chứa tiếng thút thít nói: "Đi thôi, đi mua giày cho mày..."
Hu hu hu.
Ôn Hân vừa đi vừa suy nghĩ, tại sao bạn thân của mình lại tốt như vậy chứ.
Người tốt như thế, vậy mà còn bị bắt nạt đến nông nỗi này —— Thằng chó Lục Cảnh Nam kia, sao mày không chết nhanh đi cho rồi!
Go die cho bố mày nhờ ah ah ah ah ah!
*
Đáng tiếc làm sao, Lục Cảnh Nam đến giờ vẫn sống nhăn răng.
Hắn soi gương thắt cà vạt, mặt mày hớn hở, hỏi: "Thiệp mời của Ôn gia đâu?"
Joy mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thong thả trả lời: "Vẫn chưa nhận được."
"......?" Lục Cảnh Nam chậm rãi quay đầu, lộ ra thần sắc có chút mờ mịt: "Không phải tối nay?"
Bạn bè trong vòng xã giao của hắn đều nói tối nay muốn tham dự bữa tiệc của Ôn gia. Đại nghiệp của Ôn gia rất lớn, năm nào cũng sẽ tổ chức tiệc sinh nhật vô cùng náo nhiệt cho con trai cưng nhất, khách mời đều là mấy thiếu nữ thiếu nam quý tộc, là đại hội xem mắt danh xứng với thực của xã hội thượng lưu.
Lục Cảnh Nam nghe nói Giản Nhiêu cũng nhận được thiệp mời, lúc này mới muốn đi. Những năm qua hắn luôn thuộc top đầu tiên được mời, bây giờ mới càng khó hiểu: "Xảy ra chuyện gì vậy, phát thiếu à?"
Loại sai lầm cấp thấp này không nên xuất hiện ở Ôn gia mới phải chứ.
Joy trầm mặc một lát, uyển chuyển nhắc nhở: "Lục tổng, tiểu thiếu gia nhà họ Ôn là Ôn Hân."
"...... Thì sao?"
Joy cố gắng điều chỉnh ngôn ngữ của mình trở nên dịu dàng dễ nghe hết sức có thể: "Không khéo chính là, Ôn thiếu gia vẫn luôn có quan hệ tốt với Triều thiếu."
"......"
Joy: "Lại càng không khéo hơn, lúc trước khi ngài rời khỏi tiệc đính hôn, Ôn thiếu gia cũng ở đó."
"......"
Joy: "Vậy nên......"
Một trận trầm mặc.
Sau một hồi lâu, Lục Cảnh Nam mới chậm rãi vò cà vạt, nghiến răng kèn kẹt.
"Tôi hiểu rồi." Hắn nghiến răng, gằn từng câu từng chữ, "Lại là Triều Thu xúi giục, có đúng không?"
Mẹ nó, đầu tiên là dụ dỗ cho cư dân mạng tin tưởng. Sau đó lại dụ dỗ khiến Ôn gia bất chấp thể diện không phát thiệp mời cho hắn —— Rốt cuộc là Triều Thu làm như thế nào, tại sao những kẻ đó lại cúi đầu với y!!!
[31/01/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Triều đại lão: Vỏ ngoài của tui là thụ, nhưng trong lòng tui là công.
Công: Trùng hợp thế, anh cũng vậy nè.
Triều đại lão:...???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.