Sau Khi Thế Thân Thụ Bị Đụng Hỏng Đầu Óc
Chương 34: Trời ơiiii
Phù Tô Dữ Liễu Diệp
30/05/2022
Một nơi khác, tóc vàng nhân lúc rảnh rỗi không có việc gì làm nên kéo
một đám đàn em cùng ngồi xem TV. Bọn họ đều đang chờ đợi để xem tin tức
mới nhất về Bạch gia.
Dạo này, cái quái gì cũng có thể chèn vào trong quảng cáo, kể cả tin tức.
Khi một đoạn quảng cáo mới xuất hiện, chợt tóc vàng nghe thấy các đàn em tấm tắc cảm thán: "Omega này nóng bỏng phết nhỉ."
"Đúng, tràn đầy năng lượng."
"Trông rất xinh đẹp đấy chứ, xinh đẹp hơn hẳn so với những người trước kia tao từng gặp....."
"Triều Thu này hình như rất nổi tiếng thì phải, trước kia thường xuyên thấy tên cậu ta, là minh tinh sao?"
"Ầy, có phải trông có điểm hơi giống lão đại không?"
Tóc vàng vừa mới nghe thấy có điểm giống lão đại, đầu đã ngẩng lên ngay, phê phán bọn họ: "Nói bừa vớ vẩn."
Khí chất kia của lão đại bọn họ, tuyệt đối là có một không hai —— ở đâu ra cái kiểu tùy tiện lôi một Omega đến và nói rằng giống với hắn cơ chứ.
Nói xong, hắn ta cũng liếc mắt nhìn về phía màn hình TV một cái.
Vừa mới liếc mắt nhìn một cái, nước trong miệng hắn ta lập tức phun thẳng ra ngoài: "Phụt......."
Đàn em ngồi dưới đất ở ngay phía trước hắn bất ngờ không kịp phòng bị gì nên bị phun trúng. Gã chùi lau bọt nước dính trên mặt mình, buồn tẻ nói: "Anh Cảnh, anh tưới hoa à?"
Tưới hoa thì cũng không phải tưới như thế này đâu!
Tóc vàng không thèm để ý đến gã, chỉ đoạt lấy điều khiển từ xa, tua ngược để xem lại hình ảnh vừa rồi thêm lần nữa ——
Omega đeo một cặp kính râm che khuất phân nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi môi nhạt màu, chiếc cằm tinh xảo, cái cổ tinh tế, lộ ra hơi thở đầy vẻ câu dẫn người ta đến mức khó hiểu.
—— Nhưng vấn đề chính không phải ở chỗ này.
Tóc vàng nhìn đi nhìn lại, rồi lại nhìn tiếp, cuối cùng cũng dám khẳng định trong lòng.
Cái con mẹ nhà nó, con mẹ nó đây chẳng phải Omega trước đó còn dám to gan lớn mật, dám phát ngôn bừa bãi về việc bao dưỡng lão đại của bọn họ hay sao!
Không sai vào đâu được.
Đối phương đã để lại ấn tượng quá mức sâu sắc trong lòng hắn ta, thế cho nên bây giờ tóc vàng có thể nhớ rõ được từng đường cong hình dáng trên khuôn mặt của Omega nhỏ bé kia.
Không thể sai được luôn —— có hóa thành tro hắn ta cũng không nhận nhầm được!
.......... Như vậy thì vấn đề quan trọng tiếp theo.
Đã biết, người quay đoạn quảng cáo này chính là Triều Thu.
Tên tuổi đã ghi rõ trên quảng cáo này rồi, tuyệt đối không sai được.
Lại đã biết, người trên đoạn quảng cáo này chính là người trước đó nói muốn bao dưỡng lão đại.
Đây là do tóc vàng so sánh ra dựa trên trí nhớ của mình, hắn ta rất có lòng tin về việc này, tuyệt đối không thể nào sai.
...........
Vậy nói theo cách khác.
Hắn ta chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt.
........ Omega nhỏ bé lúc trước đã tuyên bố việc bao dưỡng trước mặt hắn ta.
Là Triều Thu?
..........
Tóc vàng mãi lâu sau không nói được gì, trong lòng hắn ta đã chấn động điên cuồng vì cái suy nghĩ này.
Thế thân muốn bao dưỡng bạch nguyệt quang —— vậy, vậy trên đầu của Lục Cảnh Nam, cuối cùng thì đã xanh bằng thảo nguyên rồi!
Xanh đến mức như vậy, chắc chắn có thể nuôi ngựa rồi!!!
[Xanh ở đây là nón xanh ấy ạ, tức là cắm sừng!]
*
Cho đến tận lúc này, Lục Cảnh Nam vẫn còn chưa biết gì đến việc bản thân xanh tươi như thế nào.
Hắn chỉ có chút không hiểu, vì sao đột nhiên lại nhận được nhiều tin nhắn riêng hơn trước kia —— phần lớn đều là đám Alpha đang kinh hãi hét lớn "Như vậy mà mày còn thấy chướng mắt" cùng với cái gì mà "Tao có thể thì cho tao đi" các kiểu.
Lục Cảnh Nam làm một bá đạo tổng tài nên cũng chẳng hề thấy bực bội, lúc nhìn xong còn vô cùng ngỡ ngàng: đây là cái gì vậy.
Mãi cho đến khi ấn vào xem mấy tấm ảnh chụp mà bọn họ gửi đến, lúc này hắn mới hiểu rõ vấn đề.
Ồ, hóa ra là Triều Thu đi quay quảng cáo.
Từ từ —— vì sao Triều Thu phải đi quay quảng cáo?
Hắn gọi trợ lý Joy đến để hỏi, thật ra Joy cũng không dám giấu diếm, phân tích hợp lý: "Có lẽ Triều thiếu gia muốn kiếm tiền."
Lục Cảnh Nam nhíu mày: "Cậu ta thiếu tiền?"
Đột nhiên hắn nhớ đến 32 tệ kia: "...... Thật ra cũng không sai."
Joy: "Triều thiếu gia đã rời đi lâu như vậy nhưng vẫn không quay về nhà cũ. Trong khoảng thời gian này chỉ sợ cậu ấy trải qua hơi khó khăn, nhưng mà, cậu ấy đã có thể tìm được nguồn thu nhập mới........"
Thế mà câu nói cuối cùng kia, Lục Cảnh Nam đã không nghe lọt được nữa.
Hắn đột ngột đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi như mới được tiêm máu gà.
"Đúng thế," hắn thì thào, "Cậu ta thiếu tiền!"
Joy: "...... Lục tổng?"
Anh dè dặt dùng ánh mắt để quan sát thật kỹ ông chủ của mình, chỉ lo hắn sẽ nổi điên ngay tại chỗ.
Hai mắt của Lục Cảnh Nam sáng rực, bắt đầu thong thả đi đi lại lại tại chỗ: "Nhất định cậu ta đã phải trải qua một thời gian vô cùng khổ sở, đến nỗi cơm cũng không có mà ăn, không phải thế thì cũng không đột nhiên đi quay cái quảng cáo gì đó này....."
Khó trách lần trước còn giúp người khác luyện tập diễn xuất!"
Hóa ra là do nguyên nhân này!
Joy: "..........."
Anh chỉ mới đưa ra một giả thiết, mà sao ông chủ lại có thể suy diễn ra được một đống như vậy? Hơn nữa xem ra, ông chủ của mình cũng tin vào điều đó.
Joy không thể không uyển chuyển nói: "Cái này cũng không nhất định."
Dù sao thì Triều gia vẫn chưa sụp đổ, Ôn gia vẫn sừng sững đứng đó. Chỉ cần thiếu gia Ôn gia Ôn Hân vẫn còn ở đây, sao lại có thể để bạn bè của mình sống không đủ ăn được cơ chứ.
Huống hồ nhìn trạng thái của Triều Thu, dễ nhận thấy cậu ta rất hăng hái, nào có nửa điểm dáng vẻ bị cuộc sống giày vò đến cực khổ đâu.
Bị cuộc sống giày vò thì cũng phải là loại như bọn họ, chưa già đã trọc ấy.......
Nhưng Lục Cảnh Nam vẫn còn mắt điếc tai ngơ trước lời nói của anh, hắn vẫn còn đắm chìm trong đống suy nghĩ vẫn đang chạy đi chạy lại.
"Nhất định là như vậy, cậu ta khổ cực đến nỗi muốn dấn chân vào giới điện ảnh truyền hình để kiếm tiền. Ặc, ha ha, cậu ta thế mà cũng có ngày này! Sớm biết có một ngày như vậy, khi đó cứ nhận lấy năm trăm vạn của mình không tốt hơn sao?
Joy: ".............."
Xong rồi, ông chủ của anh lại phát điên.
Lục Cảnh Nam chỉ cảm thấy sự ngột ngạt trong lòng được thoát ra khỏi lồng ngực. Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn luôn bị vây trong bóng ma tâm lý về 32 tệ kia, có thể nói là mất luôn cả thanh danh, đường đường là một thiên chi kiêu tử, thế mà giờ hắn lại thành meme nổi tiếng ở trên mạng tinh tế. Nghe nói gần đây ai ai cũng hỏi "Mày có thể mạnh hơn 32 không", thật sự là một khiêu chiến lớn lao đối với tôn nghiêm Alpha của hắn.
Chỉ cần vẫn là con người thì không thể nào chịu được lời lẽ như này.
Huống chi kiểu người được nuông chiều từ bé đến lớn như Lục Cảnh Nam.
Hắn nhẫn nhịn Triều Thu lâu lắm rồi. Mỗi lần cư dân mạng lôi chuyện này ra đùa cợt một phát, ý nghĩ khiến Triều Thu nhục nhã trong đầu hắn lại càng mãnh liệt hơn.
Tiếc là không rõ Triều Thu đã sử dụng loại vu thuật nào, không chỉ tinh thần xuống dốc mà ngược lại là hắn lại bị đả kích ngày càng sâu sắc hơn, đến lớp vải lót mặt mũi của hắn cũng mất sạch.
Nhẫn nhục chịu đựng thời gian dài như vậy, trời xanh có mắt, cuối cùng cũng cho hắn cơ hội!
Lục Cảnh Nam đột ngột dừng chân, quay đầu lại, trong lòng không khỏi cao hứng.
"Đi," hắn cong khóe miệng lên, nói, "Tốt xấu gì cũng là người tình cũ của tôi, nếu đã nghèo túng đến mức như vậy, sao tôi có thể không đi trợ giúp cậu ta một chút chứ?"
—— Chờ khi đến đó, hắn sẽ dùng hết sức để đập người! Dùng tiền đập!
Hắn muốn dùng một xấp tiền dày cộp để đập Triều Thu đến mức trợn mắt há mồm, tốt nhất là khiến cho Omega kia chỉ hận không thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, kính cẩn cúi đầu hôn giày của hắn ——
Lục Cảnh Nam càng nghĩ ánh mắt càng sáng rực hơn, đến một khắc cũng không chờ nổi.
"Đi thôi," hắn thúc giục trợ lý, "Đi ngay bây giờ!"
Trợ lý: "............."
Không biết vì sao, dự cảm không tốt ngày càng rõ ràng hơn.
Rốt cuộc thì kẻ được phát lương cũng không thể cãi lại được kẻ phát lương, Joy chỉ có thể mặt xám như tro tàn đi vào xe cùng ông chủ. Mãi cho đến khi ngồi vào ghế phó lái rồi, anh vẫn còn cố đấu tranh nốt: "Có cần đổi người khác đi ra ngoài cùng ngài không?"
Anh thật sự không muốn bẽ mặt cùng với ông chủ đâu.
Lục Cảnh Nam nói không, "Hay là, chẳng lẽ cậu từng công tác ở công ty giải trí nào rồi hả?"
Bàn tính trong lòng hắn đang lạch cạch liên tục. Nếu Triều Thu đồng ý quay quảng cáo, trong đầu cậu ta nhiều ít gì cũng có ý nghĩ về việc bước chân vào giới giải trí để kiếm tiền. Hắn đưa Joy đi cùng mình, đến lúc đó lại liên hệ với công ty giải trí để chặn đứng tài nguyên của Triều Thu —— không, thậm chí không cần chặn, có thể mua được Triều Thu là tốt nhất. Như vậy thì hắn có thể sắp xếp Triều Thu phải nhận những vai diễn không có nhân đạo, bị ngược đến chết đi sống lại, sắp xếp đối phương phải nhảy xuống nước giữa mùa đông buốt giá, giữa trời nóng bức mặc áo bông, đánh nhau bị đánh hội đồng, đi đường bị cướp bóc.........
A, nghĩ thôi cũng đủ khiến cho 32 thấy sảng khoái, cứ như mình đã có thể nắm đối phương trong lòng bàn tay rồi tùy ý nhào nặn chà xát các kiểu!
Có sự mong đợi như này, thậm chí gió đêm cũng khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Lục Cảnh Nam lòng đầy đắc ý ngồi xe đi đến dưới nhà Triều Thu. Chỗ này hắn đã từng tới, chỉ có một căn phòng nhỏ phía trên, vừa nhỏ hẹp lại còn cũ nát, có khi người này còn đang trơ trọi ngồi ở trong đó, gặm nhấm bánh mỳ lạnh cứng một cách đáng thương.
Ầy.
Sớm biết trước như thế, ngày trước việc gì phải làm những chuyện khiến hắn chú ý đến làm cái gì.
Nhưng mà, con người hắn từ trước đến nay luôn rộng lượng, lại còn mềm lòng với người tình cũ. Nếu thái độ của Triều Thu tốt một chút, ra sức cầu xin chính mình, có khi mình còn có thể thưởng cho cậu ta nhiều một chút....
Lục Cảnh Nam: "Ài."
Nghĩ thôi cũng đủ khiến bá tổng thấy hứng thú.
Joy ngồi chếch phía trên bị tiếng của hắn dọa đến run lên, nhịn không được xuyên qua gương chiếu hậu nhìn hắn ——
Quỷ thần ơi, tư thế này của ông chủ, cứ như đang tự coi bản thân thành nam chính phim thần tượng vậy.
Nam chính phim thần tượng thản nhiên duỗi chân dài ra, xuống xe.
Hắn dẫn theo một trợ lý bốn vệ sĩ, cả năm người chậm rãi đi mở đường ở phía trước cho hắn, không ai nói một câu gì, khí thế có thừa —— nhìn tư thế này mà xem, dưới chân hắn chỉ thiếu mỗi một tấm thảm đỏ nữa là đủ.
Đôi giày da của Lục Cảnh Nam được chà xát đến mức bóng loáng. Tóc hắn vuốt ngược ra đằng sau, hoàn mỹ để lộ ra khuôn mặt đầy vẻ thâm thúy, đôi mắt màu xanh xám như sương mù bao trùm biển khơi, kết hợp chặt chẽ cùng khuy măng sét cẩm thạch sáng chói trên cổ tay áo.
Hắn đi đến trước cửa phòng Triều Thu, hất cằm về phía Joy, "Gõ cửa."
Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.
Vài tiếng gõ cửa vang lên, cuối cùng bên trong cũng truyền đến âm thanh quen thuộc, nghe còn có vẻ hơi bực mình.
"Ai đấy?"
Lục Cảnh Nam ấm áp nói: "Triều Thu, là tôi."
Hắn chắc chắn đối phương sẽ không quên giọng nói của hắn. Dù sao, Triều Thu cũng từng say đắm hắn như thế, say đắm đến mức khắc sâu vào trong xương tủy ——
Triều Thu: "Anh là ai?"
Joy: "..........."
Anh không thể không quay mặt đi chỗ khác, tránh cho việc bản thân không kiềm chế được mà bị ông chủ nhìn thấy vẻ mặt đầy vui sướng.
Lục Cảnh Nam cũng bị chặn cứng lại, có điều hắn nhanh chóng nghĩ thông suốt. Triều Thu hỏi như vậy chắc chắn cậu ta đang giả bộ không nhớ rõ hắn, để có thể cứu vãn lại chút lòng tự trọng còn ít đến đáng thương của mình. Truyện Hot
—— Hầy.
Đây là lần thở dài thứ hai của Lục tổng trong ngày hôm nay vì người yêu cũ này.
"Không được tỏ vẻ," hắn nói, "Tôi biết cậu hiện tại rất khó khăn, tôi đến đây để giúp cậu."
—— Không hề! Tôi đến đây là để nhục nhã cậu đó!
"Triều Thu, nhanh chóng mở cửa."
Để cho tôi quan sát xem rốt cuộc cậu đã bần cùng đến mức độ nào rồi, vạch trần hết mọi thứ ra đi!
Giọng điệu này của hắn thật sự quá mức độc đoán còn quá mức tự tin, thế nên khi Triều Thu đứng bên trong nghe thấy, không khỏi hồi tưởng so sánh hắn với Long Ngạo Thiên [1], không nén được kinh ngạc: "Lục Cảnh Nam?"
[1]. Long Ngạo Thiên - tiếng anh là Dragon Proud Sky, là 1 từ mới nổi trên internet, thường dùng châm chọc 1 số nhân vật chính trong 1 số tiểu thuyết, do kinh nghiệm cuộc sống của tác giả và công lực sáng tác của tác giả thấp, dẫn đến sáng tạo ra 1 loại nhân vật chịu đủ mọi loại lên án của cộng đồng mạng. Thường thì những nhân vật này mạnh phi thường, làm việc không theo lẽ thường, không cần đầu óc, mà chỉ dùng vầng sáng nhân vật chính là có thể thoải mái xử lý mọi kẻ địch, thậm chí boss cuối...
Lục tổng thấy nhẹ hết cả lòng, nhịn không được liếc mắt nhìn trợ lý với vẻ đắc ý.
Nhìn đi, quả nhiên cậu ta nhớ rõ tôi.
"..........." Trợ lý ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Triều đại lão vẫn chẳng hiểu được gì, tại sao đột nhiên Lục Cảnh Nam lại đến cửa. Có đàn em phía sau y nói: "Lão đại, bọn tôi cần trốn đi không?"
"Không cần," Triều đại lão đơn giản suy nghĩ, nói, "Mấy người cứ ăn của mấy người đi."
Tống cổ người yêu cũ ấy hả, nhanh chóng thôi.
Y đứng lên mở cửa, nhưng mà chỉ mở nửa chừng, phân nửa khung cảnh bên trong nhà đều bị chắn lại hết.
"Sao anh lại đến đây?"
Lục Cảnh Nam nheo mắt, ý đồ muốn tìm ra được chút vẻ xanh xao vàng vọt cùng với chút vẻ đói khát từ trên mặt của Omega này —— nhưng không có. Làn da của đối phương thậm chí còn non mềm, trắng nõn nhẵn nhụi hơn cả lần gặp mặt trước, trông rất giống miếng đậu phụ.
Đây nhất định là giả bộ, có lẽ vừa mới đắp phấn lên mặt.
"Tôi muốn đến thăm cậu," 32 chân thành nói, "Nhìn thử xem cậu có cần giúp đỡ gì không."
—— Nói nhanh lên!
—— Nói mi rất cần tiền đi!
Nhưng Triều Thu: "Cảm ơn, tạm thời không có."
Dầu muối không ăn, lạnh lùng thản nhiên, một câu đã chặn họng Alpha này.
Chẳng qua Lục Cảnh Nam cũng là kiểu người không dễ dàng buông tha. Nếu hắn là kiểu dễ dàng buông tha thì cũng đâu thể vừa chơi bời ong bướm, lại vừa miệt mài theo đuổi bạch nguyệt quang suốt nhiều năm như vậy.
Hắn nói: "Tôi có xem quảng cáo của cậu, hiệu quả không tệ. Nếu cần thì tôi có thể giới thiệu công ty giải trí cho cậu."
—— Nói mau!
—— Nói mi cần tài nguyên!
Nhưng Triều Thu: "Cảm ơn, cái này không cần, quảng cáo này là do công ty tìm kiếm ngôi sao thỉnh cầu tôi quay."
Chủ yếu là y cũng không nghĩ đến việc làm, Triều đại lão tự có giấc mộng của riêng mình nên không hề muốn theo đuổi giấc mộng tiến vào làng giải trí đâu.
Vốn nghĩ rằng y sẽ phải đau khổ cầu xin tha thứ vì tài nguyên - Lục Cảnh Nam: "............"
Khó quá, sao lại khó khăn như vậy?
Hắn chỉ muốn nhục nhã người ta mà thôi, vì sao lại khó khăn như vậy???
Lục Cảnh Nam xốc lại tinh thần, lại phất cờ thêm lần nữa: "Tôi thấy quần áo của cậu cũng cũ rồi, nếu cần, tôi sẽ cho người đi mua thêm ——"
Lời còn chưa kịp dứt, ánh mắt của hắn dừng lại lúc lâu trên bộ quần áo mà Triều Thu đang mặc trên người.
......... Nếu như hắn không nhận nhầm.
Bộ đồ đối phương mặc trên người chính là lam huyết J gia, là kiểu dáng mới của mùa tới.
Mọi người đều hiểu rõ rằng, mặc kiểu dáng mới của mùa này thì không được coi là trâu, mặc kiểu dáng của mùa sau mới là trâu đó. Vậy chứng tỏ rằng người này đã có đủ tài nguyên, có đủ năng lực để lấy được quần áo trước khi chúng được lên kệ.
Mà Triều Thu không chỉ mặc thôi đâu, còn mặc vô cùng tùy ý, vén cổ tay áo lên một cách lỏng lẻo không chắc chắn, nghiễm nhiên coi nó trở thành quần áo mặc ở nhà.
—— Nếu bộ quần áo này mà coi là đồ cũ thì làm gì còn cái nào mới được chứ!
Lục Cảnh Nam không thể nói tiếp được nữa, hắn có hơi không hiểu rõ, theo lý mà nói thì Triều Thu phải không có một xu dính túi mới đúng chứ, thế mà bộ dáng lại có vẻ khá giàu có nhỉ?
Không, không không, có tiền thì sao lại phải sống ở một căn nhà như thế này chứ! Có tiền thì đã sớm chuyển đi rồi!
Lục Cảnh Nam chỉ có thể cố gắng thuyết phục bản thân, hết thảy đều chỉ dùng để giả bộ cho hắn nhìn mà thôi. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, chỉ còn lại một ý tưởng cuối cùng trong đầu: chắc chắn chỉ có một mình cậu ta ở trong phòng, cái này không thể sai được!
Sau khi chia tay, đối phương đã phải cô đơn tịch mịch biết bao!
Giọng nói của hắn càng ôn tồn hơn.
"Một mình Omega ở nhà như vậy, có sợ hãi không?"
Triều đại lão ù ù cạc cạc: "Hả?"
Cái gì mà ở nhà một mình?
"Đừng có mạnh miệng," Lục Cảnh Nam thấp giọng nói, "Tôi biết bây giờ cậu rất khó khăn. Ở trước mặt tôi thì cậu không cần phải sợ bị bại lộ...."
Nói xong hắn vươn tay đẩy cửa bước vào.
Để tôi nhìn thử xem, trong nhà của cậu ——
Cửa hoàn toàn rộng mở. Cảnh tượng bên trong cuối cùng cũng lộ rõ ra, một đám Alpha cao lớn cường tráng đang chen chúc nhau trong không gian nhỏ hẹp này, trên bàn đặt một nồi lẩu to tướng, đồ ăn được xếp một đống, cái gì mà tôm hùm, cua biển, ngao sò.... một đống xếp đầy trên bàn. Mà đám Alpha mỗi người cầm một tay cầm đũa, một tay cầm bát đang mờ tịt nhìn về phía hắn.
Trong ánh mắt của bọn họ viết rõ "Tên này đang làm cái quái gì vậy."
Lục Cảnh Nam: "..........."
Lục Cảnh Nam hít thở không thông.
[30/05/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
32: Luôn như vậy, lần nào cũng là tui mất mặt...
Dạo này, cái quái gì cũng có thể chèn vào trong quảng cáo, kể cả tin tức.
Khi một đoạn quảng cáo mới xuất hiện, chợt tóc vàng nghe thấy các đàn em tấm tắc cảm thán: "Omega này nóng bỏng phết nhỉ."
"Đúng, tràn đầy năng lượng."
"Trông rất xinh đẹp đấy chứ, xinh đẹp hơn hẳn so với những người trước kia tao từng gặp....."
"Triều Thu này hình như rất nổi tiếng thì phải, trước kia thường xuyên thấy tên cậu ta, là minh tinh sao?"
"Ầy, có phải trông có điểm hơi giống lão đại không?"
Tóc vàng vừa mới nghe thấy có điểm giống lão đại, đầu đã ngẩng lên ngay, phê phán bọn họ: "Nói bừa vớ vẩn."
Khí chất kia của lão đại bọn họ, tuyệt đối là có một không hai —— ở đâu ra cái kiểu tùy tiện lôi một Omega đến và nói rằng giống với hắn cơ chứ.
Nói xong, hắn ta cũng liếc mắt nhìn về phía màn hình TV một cái.
Vừa mới liếc mắt nhìn một cái, nước trong miệng hắn ta lập tức phun thẳng ra ngoài: "Phụt......."
Đàn em ngồi dưới đất ở ngay phía trước hắn bất ngờ không kịp phòng bị gì nên bị phun trúng. Gã chùi lau bọt nước dính trên mặt mình, buồn tẻ nói: "Anh Cảnh, anh tưới hoa à?"
Tưới hoa thì cũng không phải tưới như thế này đâu!
Tóc vàng không thèm để ý đến gã, chỉ đoạt lấy điều khiển từ xa, tua ngược để xem lại hình ảnh vừa rồi thêm lần nữa ——
Omega đeo một cặp kính râm che khuất phân nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi môi nhạt màu, chiếc cằm tinh xảo, cái cổ tinh tế, lộ ra hơi thở đầy vẻ câu dẫn người ta đến mức khó hiểu.
—— Nhưng vấn đề chính không phải ở chỗ này.
Tóc vàng nhìn đi nhìn lại, rồi lại nhìn tiếp, cuối cùng cũng dám khẳng định trong lòng.
Cái con mẹ nhà nó, con mẹ nó đây chẳng phải Omega trước đó còn dám to gan lớn mật, dám phát ngôn bừa bãi về việc bao dưỡng lão đại của bọn họ hay sao!
Không sai vào đâu được.
Đối phương đã để lại ấn tượng quá mức sâu sắc trong lòng hắn ta, thế cho nên bây giờ tóc vàng có thể nhớ rõ được từng đường cong hình dáng trên khuôn mặt của Omega nhỏ bé kia.
Không thể sai được luôn —— có hóa thành tro hắn ta cũng không nhận nhầm được!
.......... Như vậy thì vấn đề quan trọng tiếp theo.
Đã biết, người quay đoạn quảng cáo này chính là Triều Thu.
Tên tuổi đã ghi rõ trên quảng cáo này rồi, tuyệt đối không sai được.
Lại đã biết, người trên đoạn quảng cáo này chính là người trước đó nói muốn bao dưỡng lão đại.
Đây là do tóc vàng so sánh ra dựa trên trí nhớ của mình, hắn ta rất có lòng tin về việc này, tuyệt đối không thể nào sai.
...........
Vậy nói theo cách khác.
Hắn ta chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt.
........ Omega nhỏ bé lúc trước đã tuyên bố việc bao dưỡng trước mặt hắn ta.
Là Triều Thu?
..........
Tóc vàng mãi lâu sau không nói được gì, trong lòng hắn ta đã chấn động điên cuồng vì cái suy nghĩ này.
Thế thân muốn bao dưỡng bạch nguyệt quang —— vậy, vậy trên đầu của Lục Cảnh Nam, cuối cùng thì đã xanh bằng thảo nguyên rồi!
Xanh đến mức như vậy, chắc chắn có thể nuôi ngựa rồi!!!
[Xanh ở đây là nón xanh ấy ạ, tức là cắm sừng!]
*
Cho đến tận lúc này, Lục Cảnh Nam vẫn còn chưa biết gì đến việc bản thân xanh tươi như thế nào.
Hắn chỉ có chút không hiểu, vì sao đột nhiên lại nhận được nhiều tin nhắn riêng hơn trước kia —— phần lớn đều là đám Alpha đang kinh hãi hét lớn "Như vậy mà mày còn thấy chướng mắt" cùng với cái gì mà "Tao có thể thì cho tao đi" các kiểu.
Lục Cảnh Nam làm một bá đạo tổng tài nên cũng chẳng hề thấy bực bội, lúc nhìn xong còn vô cùng ngỡ ngàng: đây là cái gì vậy.
Mãi cho đến khi ấn vào xem mấy tấm ảnh chụp mà bọn họ gửi đến, lúc này hắn mới hiểu rõ vấn đề.
Ồ, hóa ra là Triều Thu đi quay quảng cáo.
Từ từ —— vì sao Triều Thu phải đi quay quảng cáo?
Hắn gọi trợ lý Joy đến để hỏi, thật ra Joy cũng không dám giấu diếm, phân tích hợp lý: "Có lẽ Triều thiếu gia muốn kiếm tiền."
Lục Cảnh Nam nhíu mày: "Cậu ta thiếu tiền?"
Đột nhiên hắn nhớ đến 32 tệ kia: "...... Thật ra cũng không sai."
Joy: "Triều thiếu gia đã rời đi lâu như vậy nhưng vẫn không quay về nhà cũ. Trong khoảng thời gian này chỉ sợ cậu ấy trải qua hơi khó khăn, nhưng mà, cậu ấy đã có thể tìm được nguồn thu nhập mới........"
Thế mà câu nói cuối cùng kia, Lục Cảnh Nam đã không nghe lọt được nữa.
Hắn đột ngột đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi như mới được tiêm máu gà.
"Đúng thế," hắn thì thào, "Cậu ta thiếu tiền!"
Joy: "...... Lục tổng?"
Anh dè dặt dùng ánh mắt để quan sát thật kỹ ông chủ của mình, chỉ lo hắn sẽ nổi điên ngay tại chỗ.
Hai mắt của Lục Cảnh Nam sáng rực, bắt đầu thong thả đi đi lại lại tại chỗ: "Nhất định cậu ta đã phải trải qua một thời gian vô cùng khổ sở, đến nỗi cơm cũng không có mà ăn, không phải thế thì cũng không đột nhiên đi quay cái quảng cáo gì đó này....."
Khó trách lần trước còn giúp người khác luyện tập diễn xuất!"
Hóa ra là do nguyên nhân này!
Joy: "..........."
Anh chỉ mới đưa ra một giả thiết, mà sao ông chủ lại có thể suy diễn ra được một đống như vậy? Hơn nữa xem ra, ông chủ của mình cũng tin vào điều đó.
Joy không thể không uyển chuyển nói: "Cái này cũng không nhất định."
Dù sao thì Triều gia vẫn chưa sụp đổ, Ôn gia vẫn sừng sững đứng đó. Chỉ cần thiếu gia Ôn gia Ôn Hân vẫn còn ở đây, sao lại có thể để bạn bè của mình sống không đủ ăn được cơ chứ.
Huống hồ nhìn trạng thái của Triều Thu, dễ nhận thấy cậu ta rất hăng hái, nào có nửa điểm dáng vẻ bị cuộc sống giày vò đến cực khổ đâu.
Bị cuộc sống giày vò thì cũng phải là loại như bọn họ, chưa già đã trọc ấy.......
Nhưng Lục Cảnh Nam vẫn còn mắt điếc tai ngơ trước lời nói của anh, hắn vẫn còn đắm chìm trong đống suy nghĩ vẫn đang chạy đi chạy lại.
"Nhất định là như vậy, cậu ta khổ cực đến nỗi muốn dấn chân vào giới điện ảnh truyền hình để kiếm tiền. Ặc, ha ha, cậu ta thế mà cũng có ngày này! Sớm biết có một ngày như vậy, khi đó cứ nhận lấy năm trăm vạn của mình không tốt hơn sao?
Joy: ".............."
Xong rồi, ông chủ của anh lại phát điên.
Lục Cảnh Nam chỉ cảm thấy sự ngột ngạt trong lòng được thoát ra khỏi lồng ngực. Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn luôn bị vây trong bóng ma tâm lý về 32 tệ kia, có thể nói là mất luôn cả thanh danh, đường đường là một thiên chi kiêu tử, thế mà giờ hắn lại thành meme nổi tiếng ở trên mạng tinh tế. Nghe nói gần đây ai ai cũng hỏi "Mày có thể mạnh hơn 32 không", thật sự là một khiêu chiến lớn lao đối với tôn nghiêm Alpha của hắn.
Chỉ cần vẫn là con người thì không thể nào chịu được lời lẽ như này.
Huống chi kiểu người được nuông chiều từ bé đến lớn như Lục Cảnh Nam.
Hắn nhẫn nhịn Triều Thu lâu lắm rồi. Mỗi lần cư dân mạng lôi chuyện này ra đùa cợt một phát, ý nghĩ khiến Triều Thu nhục nhã trong đầu hắn lại càng mãnh liệt hơn.
Tiếc là không rõ Triều Thu đã sử dụng loại vu thuật nào, không chỉ tinh thần xuống dốc mà ngược lại là hắn lại bị đả kích ngày càng sâu sắc hơn, đến lớp vải lót mặt mũi của hắn cũng mất sạch.
Nhẫn nhục chịu đựng thời gian dài như vậy, trời xanh có mắt, cuối cùng cũng cho hắn cơ hội!
Lục Cảnh Nam đột ngột dừng chân, quay đầu lại, trong lòng không khỏi cao hứng.
"Đi," hắn cong khóe miệng lên, nói, "Tốt xấu gì cũng là người tình cũ của tôi, nếu đã nghèo túng đến mức như vậy, sao tôi có thể không đi trợ giúp cậu ta một chút chứ?"
—— Chờ khi đến đó, hắn sẽ dùng hết sức để đập người! Dùng tiền đập!
Hắn muốn dùng một xấp tiền dày cộp để đập Triều Thu đến mức trợn mắt há mồm, tốt nhất là khiến cho Omega kia chỉ hận không thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, kính cẩn cúi đầu hôn giày của hắn ——
Lục Cảnh Nam càng nghĩ ánh mắt càng sáng rực hơn, đến một khắc cũng không chờ nổi.
"Đi thôi," hắn thúc giục trợ lý, "Đi ngay bây giờ!"
Trợ lý: "............."
Không biết vì sao, dự cảm không tốt ngày càng rõ ràng hơn.
Rốt cuộc thì kẻ được phát lương cũng không thể cãi lại được kẻ phát lương, Joy chỉ có thể mặt xám như tro tàn đi vào xe cùng ông chủ. Mãi cho đến khi ngồi vào ghế phó lái rồi, anh vẫn còn cố đấu tranh nốt: "Có cần đổi người khác đi ra ngoài cùng ngài không?"
Anh thật sự không muốn bẽ mặt cùng với ông chủ đâu.
Lục Cảnh Nam nói không, "Hay là, chẳng lẽ cậu từng công tác ở công ty giải trí nào rồi hả?"
Bàn tính trong lòng hắn đang lạch cạch liên tục. Nếu Triều Thu đồng ý quay quảng cáo, trong đầu cậu ta nhiều ít gì cũng có ý nghĩ về việc bước chân vào giới giải trí để kiếm tiền. Hắn đưa Joy đi cùng mình, đến lúc đó lại liên hệ với công ty giải trí để chặn đứng tài nguyên của Triều Thu —— không, thậm chí không cần chặn, có thể mua được Triều Thu là tốt nhất. Như vậy thì hắn có thể sắp xếp Triều Thu phải nhận những vai diễn không có nhân đạo, bị ngược đến chết đi sống lại, sắp xếp đối phương phải nhảy xuống nước giữa mùa đông buốt giá, giữa trời nóng bức mặc áo bông, đánh nhau bị đánh hội đồng, đi đường bị cướp bóc.........
A, nghĩ thôi cũng đủ khiến cho 32 thấy sảng khoái, cứ như mình đã có thể nắm đối phương trong lòng bàn tay rồi tùy ý nhào nặn chà xát các kiểu!
Có sự mong đợi như này, thậm chí gió đêm cũng khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Lục Cảnh Nam lòng đầy đắc ý ngồi xe đi đến dưới nhà Triều Thu. Chỗ này hắn đã từng tới, chỉ có một căn phòng nhỏ phía trên, vừa nhỏ hẹp lại còn cũ nát, có khi người này còn đang trơ trọi ngồi ở trong đó, gặm nhấm bánh mỳ lạnh cứng một cách đáng thương.
Ầy.
Sớm biết trước như thế, ngày trước việc gì phải làm những chuyện khiến hắn chú ý đến làm cái gì.
Nhưng mà, con người hắn từ trước đến nay luôn rộng lượng, lại còn mềm lòng với người tình cũ. Nếu thái độ của Triều Thu tốt một chút, ra sức cầu xin chính mình, có khi mình còn có thể thưởng cho cậu ta nhiều một chút....
Lục Cảnh Nam: "Ài."
Nghĩ thôi cũng đủ khiến bá tổng thấy hứng thú.
Joy ngồi chếch phía trên bị tiếng của hắn dọa đến run lên, nhịn không được xuyên qua gương chiếu hậu nhìn hắn ——
Quỷ thần ơi, tư thế này của ông chủ, cứ như đang tự coi bản thân thành nam chính phim thần tượng vậy.
Nam chính phim thần tượng thản nhiên duỗi chân dài ra, xuống xe.
Hắn dẫn theo một trợ lý bốn vệ sĩ, cả năm người chậm rãi đi mở đường ở phía trước cho hắn, không ai nói một câu gì, khí thế có thừa —— nhìn tư thế này mà xem, dưới chân hắn chỉ thiếu mỗi một tấm thảm đỏ nữa là đủ.
Đôi giày da của Lục Cảnh Nam được chà xát đến mức bóng loáng. Tóc hắn vuốt ngược ra đằng sau, hoàn mỹ để lộ ra khuôn mặt đầy vẻ thâm thúy, đôi mắt màu xanh xám như sương mù bao trùm biển khơi, kết hợp chặt chẽ cùng khuy măng sét cẩm thạch sáng chói trên cổ tay áo.
Hắn đi đến trước cửa phòng Triều Thu, hất cằm về phía Joy, "Gõ cửa."
Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.
Vài tiếng gõ cửa vang lên, cuối cùng bên trong cũng truyền đến âm thanh quen thuộc, nghe còn có vẻ hơi bực mình.
"Ai đấy?"
Lục Cảnh Nam ấm áp nói: "Triều Thu, là tôi."
Hắn chắc chắn đối phương sẽ không quên giọng nói của hắn. Dù sao, Triều Thu cũng từng say đắm hắn như thế, say đắm đến mức khắc sâu vào trong xương tủy ——
Triều Thu: "Anh là ai?"
Joy: "..........."
Anh không thể không quay mặt đi chỗ khác, tránh cho việc bản thân không kiềm chế được mà bị ông chủ nhìn thấy vẻ mặt đầy vui sướng.
Lục Cảnh Nam cũng bị chặn cứng lại, có điều hắn nhanh chóng nghĩ thông suốt. Triều Thu hỏi như vậy chắc chắn cậu ta đang giả bộ không nhớ rõ hắn, để có thể cứu vãn lại chút lòng tự trọng còn ít đến đáng thương của mình. Truyện Hot
—— Hầy.
Đây là lần thở dài thứ hai của Lục tổng trong ngày hôm nay vì người yêu cũ này.
"Không được tỏ vẻ," hắn nói, "Tôi biết cậu hiện tại rất khó khăn, tôi đến đây để giúp cậu."
—— Không hề! Tôi đến đây là để nhục nhã cậu đó!
"Triều Thu, nhanh chóng mở cửa."
Để cho tôi quan sát xem rốt cuộc cậu đã bần cùng đến mức độ nào rồi, vạch trần hết mọi thứ ra đi!
Giọng điệu này của hắn thật sự quá mức độc đoán còn quá mức tự tin, thế nên khi Triều Thu đứng bên trong nghe thấy, không khỏi hồi tưởng so sánh hắn với Long Ngạo Thiên [1], không nén được kinh ngạc: "Lục Cảnh Nam?"
[1]. Long Ngạo Thiên - tiếng anh là Dragon Proud Sky, là 1 từ mới nổi trên internet, thường dùng châm chọc 1 số nhân vật chính trong 1 số tiểu thuyết, do kinh nghiệm cuộc sống của tác giả và công lực sáng tác của tác giả thấp, dẫn đến sáng tạo ra 1 loại nhân vật chịu đủ mọi loại lên án của cộng đồng mạng. Thường thì những nhân vật này mạnh phi thường, làm việc không theo lẽ thường, không cần đầu óc, mà chỉ dùng vầng sáng nhân vật chính là có thể thoải mái xử lý mọi kẻ địch, thậm chí boss cuối...
Lục tổng thấy nhẹ hết cả lòng, nhịn không được liếc mắt nhìn trợ lý với vẻ đắc ý.
Nhìn đi, quả nhiên cậu ta nhớ rõ tôi.
"..........." Trợ lý ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Triều đại lão vẫn chẳng hiểu được gì, tại sao đột nhiên Lục Cảnh Nam lại đến cửa. Có đàn em phía sau y nói: "Lão đại, bọn tôi cần trốn đi không?"
"Không cần," Triều đại lão đơn giản suy nghĩ, nói, "Mấy người cứ ăn của mấy người đi."
Tống cổ người yêu cũ ấy hả, nhanh chóng thôi.
Y đứng lên mở cửa, nhưng mà chỉ mở nửa chừng, phân nửa khung cảnh bên trong nhà đều bị chắn lại hết.
"Sao anh lại đến đây?"
Lục Cảnh Nam nheo mắt, ý đồ muốn tìm ra được chút vẻ xanh xao vàng vọt cùng với chút vẻ đói khát từ trên mặt của Omega này —— nhưng không có. Làn da của đối phương thậm chí còn non mềm, trắng nõn nhẵn nhụi hơn cả lần gặp mặt trước, trông rất giống miếng đậu phụ.
Đây nhất định là giả bộ, có lẽ vừa mới đắp phấn lên mặt.
"Tôi muốn đến thăm cậu," 32 chân thành nói, "Nhìn thử xem cậu có cần giúp đỡ gì không."
—— Nói nhanh lên!
—— Nói mi rất cần tiền đi!
Nhưng Triều Thu: "Cảm ơn, tạm thời không có."
Dầu muối không ăn, lạnh lùng thản nhiên, một câu đã chặn họng Alpha này.
Chẳng qua Lục Cảnh Nam cũng là kiểu người không dễ dàng buông tha. Nếu hắn là kiểu dễ dàng buông tha thì cũng đâu thể vừa chơi bời ong bướm, lại vừa miệt mài theo đuổi bạch nguyệt quang suốt nhiều năm như vậy.
Hắn nói: "Tôi có xem quảng cáo của cậu, hiệu quả không tệ. Nếu cần thì tôi có thể giới thiệu công ty giải trí cho cậu."
—— Nói mau!
—— Nói mi cần tài nguyên!
Nhưng Triều Thu: "Cảm ơn, cái này không cần, quảng cáo này là do công ty tìm kiếm ngôi sao thỉnh cầu tôi quay."
Chủ yếu là y cũng không nghĩ đến việc làm, Triều đại lão tự có giấc mộng của riêng mình nên không hề muốn theo đuổi giấc mộng tiến vào làng giải trí đâu.
Vốn nghĩ rằng y sẽ phải đau khổ cầu xin tha thứ vì tài nguyên - Lục Cảnh Nam: "............"
Khó quá, sao lại khó khăn như vậy?
Hắn chỉ muốn nhục nhã người ta mà thôi, vì sao lại khó khăn như vậy???
Lục Cảnh Nam xốc lại tinh thần, lại phất cờ thêm lần nữa: "Tôi thấy quần áo của cậu cũng cũ rồi, nếu cần, tôi sẽ cho người đi mua thêm ——"
Lời còn chưa kịp dứt, ánh mắt của hắn dừng lại lúc lâu trên bộ quần áo mà Triều Thu đang mặc trên người.
......... Nếu như hắn không nhận nhầm.
Bộ đồ đối phương mặc trên người chính là lam huyết J gia, là kiểu dáng mới của mùa tới.
Mọi người đều hiểu rõ rằng, mặc kiểu dáng mới của mùa này thì không được coi là trâu, mặc kiểu dáng của mùa sau mới là trâu đó. Vậy chứng tỏ rằng người này đã có đủ tài nguyên, có đủ năng lực để lấy được quần áo trước khi chúng được lên kệ.
Mà Triều Thu không chỉ mặc thôi đâu, còn mặc vô cùng tùy ý, vén cổ tay áo lên một cách lỏng lẻo không chắc chắn, nghiễm nhiên coi nó trở thành quần áo mặc ở nhà.
—— Nếu bộ quần áo này mà coi là đồ cũ thì làm gì còn cái nào mới được chứ!
Lục Cảnh Nam không thể nói tiếp được nữa, hắn có hơi không hiểu rõ, theo lý mà nói thì Triều Thu phải không có một xu dính túi mới đúng chứ, thế mà bộ dáng lại có vẻ khá giàu có nhỉ?
Không, không không, có tiền thì sao lại phải sống ở một căn nhà như thế này chứ! Có tiền thì đã sớm chuyển đi rồi!
Lục Cảnh Nam chỉ có thể cố gắng thuyết phục bản thân, hết thảy đều chỉ dùng để giả bộ cho hắn nhìn mà thôi. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, chỉ còn lại một ý tưởng cuối cùng trong đầu: chắc chắn chỉ có một mình cậu ta ở trong phòng, cái này không thể sai được!
Sau khi chia tay, đối phương đã phải cô đơn tịch mịch biết bao!
Giọng nói của hắn càng ôn tồn hơn.
"Một mình Omega ở nhà như vậy, có sợ hãi không?"
Triều đại lão ù ù cạc cạc: "Hả?"
Cái gì mà ở nhà một mình?
"Đừng có mạnh miệng," Lục Cảnh Nam thấp giọng nói, "Tôi biết bây giờ cậu rất khó khăn. Ở trước mặt tôi thì cậu không cần phải sợ bị bại lộ...."
Nói xong hắn vươn tay đẩy cửa bước vào.
Để tôi nhìn thử xem, trong nhà của cậu ——
Cửa hoàn toàn rộng mở. Cảnh tượng bên trong cuối cùng cũng lộ rõ ra, một đám Alpha cao lớn cường tráng đang chen chúc nhau trong không gian nhỏ hẹp này, trên bàn đặt một nồi lẩu to tướng, đồ ăn được xếp một đống, cái gì mà tôm hùm, cua biển, ngao sò.... một đống xếp đầy trên bàn. Mà đám Alpha mỗi người cầm một tay cầm đũa, một tay cầm bát đang mờ tịt nhìn về phía hắn.
Trong ánh mắt của bọn họ viết rõ "Tên này đang làm cái quái gì vậy."
Lục Cảnh Nam: "..........."
Lục Cảnh Nam hít thở không thông.
[30/05/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
32: Luôn như vậy, lần nào cũng là tui mất mặt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.