Sau Khi Thiên Kim Thật Thừa Kế Đạo Quán
Chương 29
Kim Trản Tử
17/05/2024
Tống Đàn suy nghĩ rồi bước ra khỏi kho hàng, Mạnh Hoài vội vàng đi theo sau cô, thái độ nói chuyện cũng cẩn trọng từng li từng tí: "Đó là cái gì vậy?"
"Đó là âm khí, làm việc xấu xa thì sẽ bị dính phải thứ này. Nếu nhẹ thì giảm tuổi thọ, nếu nặng thì có thể chết luôn."
Tống Đàn không ngần ngại giải thích cho cậu ta những kiến thức thường thức về huyền học - Dùng ví dụ này để khuyên người hướng thiện thì rất hiệu quả.
Quả nhiên, ánh mắt Mạnh Hoài lập tức tỏ ra e sợ.
Đang chờ đối phương trả lời, Tống Đàn nhớ lại chuyện cậu ta cùng Mục Điềm Điềm đến nhà họ Mục, bèn hỏi: "Này, rốt cuộc ở nhà họ Mục đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ồ, xém chút quên mất, để tôi kể cho cô nghe!"
Nghĩ đến chuyện này, Mạnh Hoài cảm thấy hỏa khí dâng lên: “Lúc tôi đến, bà Mục rất nhiệt tình đón tiếp tôi. Nhưng khi tôi bày tỏ ý định, bà ta lập tức đổi thái độ, nói con rối đốt mất rồi, bảo tôi đi nhanh lên. Bà ta tưởng tôi có ý đồ xấu, nên tôi phải giải thích là cần tới đón Mục Điềm Điềm về. Nghe đến đó thì bà ta trực tiếp kêu bảo vệ!"
Sắc mặt Mạnh Hoài rất khó coi, từ nhỏ đến lớn cậu ta chưa từng bị người ta đuổi thẳng thừng như vậy.
"Tôi đứng nói rất lâu ở cổng nhà họ, cuối cùng có một người làm vườn không chịu đựng nổi mới lén nói với tôi rằng vợ chồng nhà họ Mục không ưa Mục Điềm Điềm, họ cho rằng cô bé là anh linh chuyển thế, sẽ mang lại xui xẻo cùng đen đủi cho gia đình."
"Anh linh chuyển thế?"
Tống Đàn kinh ngạc nhìn cậu ta.
"Đúng vậy." Mạnh Hoài gật đầu: “Họ nói ông Mục từng dâng anh linh về từ nước ngoài để phù hộ công việc đầu tư kinh doanh của mình thành công, thuận lợi đưa sản phẩm ra thị trường. Không lâu sau khi công ty thành công, bà Mục có thai, và Mục Điềm Điềm chính là đứa trẻ ấy."
Nếu lúc trước, cậu ta chắc chắn sẽ không tin chuyện này. Nhưng bây giờ cậu ta thấy vì mê tín mà ghét bỏ đứa con của mình thì quả là điên rồ.
"Hai vợ chồng nhà này cũng hay thật. Lúc mời anh linh về thì không thấy sợ đâu, đã lợi dụng xong lại sợ anh linh mang họa cho gia đình. Thật tham lam hèn hạ."
Mạnh Hoài nhếch môi ghét bỏ.
Tống Đàn ngược lại có thể hiểu được: “Có lẽ là vì anh linh ấy thể hiện năng lực khủng khiếp quá nên hai người họ bị dọa sợ."
Nếu không làm sao giải thích được chuyện này.
Giống như Mục Điềm Điềm, những linh hồn có linh lực mạnh hơn bình thường, không thể nhập luân hồi được thì chỉ có thể luyện chế thành vật liệu cao cấp. Làm sao tà đạo có thể "tốt bụng" từ bỏ đi nguồn vật liệu quý hiếm thế.
Mạnh Hoài không hiểu, nhưng cậu ta cảm thấy đôi vợ chồng kia thật ngu muội. Dù sao Mục Điềm Điềm cũng là linh hồn đáng yêu nhất cậu ta từng gặp.
Cậu ta liếc nhìn về phía ngõ nhỏ bên kia: “Chúng ta không cần đi tìm hắn ta sao?"
Tống Đàn lắc đầu: “Không cần, tự hắn ta sẽ quay về."
Sức lan tỏa của âm khí không phải đùa, cần phải dùng đến trận pháp mới có thể kiềm chế được. Chưa kể tài liệu làm con rối của hắn đều ở trong kho hàng này, nên hắn chắc chắn sẽ quay lại.
Tống Đàn không giải thích thêm cho Mạnh Hoài, vì tri thức huyền học không cần thiết cũng chẳng có lợi gì cho người bình thường như cậu ta.
Thấy Tống Đàn tự tin như vậy, Mạnh Hoài thấy yên tâm hơn, cuối cùng cậu ta cũng không nói gì thêm.
Khoảng một phút sau, bầu trời phía Nam đột nhiên âm u đi.
Mạnh Hoài đang thấy lạ, thì bỗng nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Aaaaa!!!"
"Đó là âm khí, làm việc xấu xa thì sẽ bị dính phải thứ này. Nếu nhẹ thì giảm tuổi thọ, nếu nặng thì có thể chết luôn."
Tống Đàn không ngần ngại giải thích cho cậu ta những kiến thức thường thức về huyền học - Dùng ví dụ này để khuyên người hướng thiện thì rất hiệu quả.
Quả nhiên, ánh mắt Mạnh Hoài lập tức tỏ ra e sợ.
Đang chờ đối phương trả lời, Tống Đàn nhớ lại chuyện cậu ta cùng Mục Điềm Điềm đến nhà họ Mục, bèn hỏi: "Này, rốt cuộc ở nhà họ Mục đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ồ, xém chút quên mất, để tôi kể cho cô nghe!"
Nghĩ đến chuyện này, Mạnh Hoài cảm thấy hỏa khí dâng lên: “Lúc tôi đến, bà Mục rất nhiệt tình đón tiếp tôi. Nhưng khi tôi bày tỏ ý định, bà ta lập tức đổi thái độ, nói con rối đốt mất rồi, bảo tôi đi nhanh lên. Bà ta tưởng tôi có ý đồ xấu, nên tôi phải giải thích là cần tới đón Mục Điềm Điềm về. Nghe đến đó thì bà ta trực tiếp kêu bảo vệ!"
Sắc mặt Mạnh Hoài rất khó coi, từ nhỏ đến lớn cậu ta chưa từng bị người ta đuổi thẳng thừng như vậy.
"Tôi đứng nói rất lâu ở cổng nhà họ, cuối cùng có một người làm vườn không chịu đựng nổi mới lén nói với tôi rằng vợ chồng nhà họ Mục không ưa Mục Điềm Điềm, họ cho rằng cô bé là anh linh chuyển thế, sẽ mang lại xui xẻo cùng đen đủi cho gia đình."
"Anh linh chuyển thế?"
Tống Đàn kinh ngạc nhìn cậu ta.
"Đúng vậy." Mạnh Hoài gật đầu: “Họ nói ông Mục từng dâng anh linh về từ nước ngoài để phù hộ công việc đầu tư kinh doanh của mình thành công, thuận lợi đưa sản phẩm ra thị trường. Không lâu sau khi công ty thành công, bà Mục có thai, và Mục Điềm Điềm chính là đứa trẻ ấy."
Nếu lúc trước, cậu ta chắc chắn sẽ không tin chuyện này. Nhưng bây giờ cậu ta thấy vì mê tín mà ghét bỏ đứa con của mình thì quả là điên rồ.
"Hai vợ chồng nhà này cũng hay thật. Lúc mời anh linh về thì không thấy sợ đâu, đã lợi dụng xong lại sợ anh linh mang họa cho gia đình. Thật tham lam hèn hạ."
Mạnh Hoài nhếch môi ghét bỏ.
Tống Đàn ngược lại có thể hiểu được: “Có lẽ là vì anh linh ấy thể hiện năng lực khủng khiếp quá nên hai người họ bị dọa sợ."
Nếu không làm sao giải thích được chuyện này.
Giống như Mục Điềm Điềm, những linh hồn có linh lực mạnh hơn bình thường, không thể nhập luân hồi được thì chỉ có thể luyện chế thành vật liệu cao cấp. Làm sao tà đạo có thể "tốt bụng" từ bỏ đi nguồn vật liệu quý hiếm thế.
Mạnh Hoài không hiểu, nhưng cậu ta cảm thấy đôi vợ chồng kia thật ngu muội. Dù sao Mục Điềm Điềm cũng là linh hồn đáng yêu nhất cậu ta từng gặp.
Cậu ta liếc nhìn về phía ngõ nhỏ bên kia: “Chúng ta không cần đi tìm hắn ta sao?"
Tống Đàn lắc đầu: “Không cần, tự hắn ta sẽ quay về."
Sức lan tỏa của âm khí không phải đùa, cần phải dùng đến trận pháp mới có thể kiềm chế được. Chưa kể tài liệu làm con rối của hắn đều ở trong kho hàng này, nên hắn chắc chắn sẽ quay lại.
Tống Đàn không giải thích thêm cho Mạnh Hoài, vì tri thức huyền học không cần thiết cũng chẳng có lợi gì cho người bình thường như cậu ta.
Thấy Tống Đàn tự tin như vậy, Mạnh Hoài thấy yên tâm hơn, cuối cùng cậu ta cũng không nói gì thêm.
Khoảng một phút sau, bầu trời phía Nam đột nhiên âm u đi.
Mạnh Hoài đang thấy lạ, thì bỗng nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Aaaaa!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.