Sau Khi Thiên Kim Thật Trọng Sinh, Nàng Quyết Định Làm Trà Xanh
Chương 49: Triệu Gia Có Kiều Nữ, Trắng Nõn Mịn Màng, Dung Mạo Như Hoa, Thướt Tha Duyên Dáng
Vị Trang
03/11/2024
Lê Chi Chi cẩn thận quan sát nàng ta, Giang Tử Du phát hoảng vì bị nàng nhìn chằm chằm, nàng ta khó chịu nói: "Ngươi nhìn gì?"
Lê Chi Chi thầm nghĩ: Nhìn xem đầu óc ngươi có vấn đề không.
Nhưng ngoài mặt lại mỉm cười nói: "Giang tỷ tỷ có đôi mắt rất đẹp, ta vừa nhìn đã cảm giác như bị hút hồn nên mới thất lễ, mong tỷ tỷ thứ lỗi."
Thật ra Giang Tử Du không hề xinh đẹp, gương mặt quá tròn, mũi tẹt, khớp xương khá thô, chỉ có đôi mắt là khá nhất, có vài phần giống Tô Đường Ngữ. Nhưng khi đứng bên cạnh Tô Đường Ngữ, so sánh hai người với nhau thì nhan sắc vốn chỉ được năm điểm của nàng ta chỉ còn lại ba điểm. Đã thế thì nàng ta còn mặc váy màu hồng giống hệt giống như Tô Đường Ngữ, người khác vừa nhìn đã muốn quay sang chỗ khác rồi.
Không ai đánh người mặt cười, ai mà chả thích được khen ngợi, thế nên sắc mặt Giang Tử Du lập tức tươi tỉnh lên, nàng ta hếch cằm nói: "Ngươi cũng khéo miệng đấy."
Đúng lúc này, một giọng nói mỉa mai vang lên bên cạnh: "Khen mắt ngươi đẹp là vì ngươi chẳng có chỗ nào khác đáng khen thôi."
Khuôn mặt Giang Tử Du lập tức đỏ bừng lên, nàng ta quay phắt lại: "Ngươi!"
Sau khi nhìn rõ người vừa nói, những lời sắp nói chợt nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra được. Tiêu Mạn đang đứng dựa vào án thư, hôm nay nàng ta mặc một chiếc váy sa màu đỏ thẫm, càng tôn lên dung mạo xinh đẹp hút hồn, sắc mặt kiêu ngạo. Nàng ta nhướng mày nói: "Ta làm sao? Ta nói không đúng à? San Nhi, ngươi thấy sao?"
Triệu San Nhi đang soi gương chỉnh trang lại đóa hoa bằng ngọc trên đầu mình, hờ hững đáp: "Ngươi xấu thì cứ nhận là xấu thôi, dung mạo là do phụ mẫu ban cho, trách ai được?"
Nói xong, nàng ta ngước lên liếc qua Giang Tử Du rồi lập tức quay mặt đi: "Ôi trời, nhìn bẩn mắt!"
"San tỷ tỷ đừng nói vậy." Lê Tố Vãn dịu dàng nói: "Ít nhất nàng ta cũng chăm chút ăn mặc giống hệt như Tô tiểu thư, chẳng qua không đẹp bằng Tô tiểu thư thôi, đó không phải lỗi của nàng ta."
Chỉ vài câu nói ngắn ngủi cũng đủ khiến sắc mặt Giang Tử Du hết đỏ lại xanh, sau đó từ từ chuyển sang tái nhợt, nhất là câu cuối cùng của Lê Tố Vãn giống như một bàn tay tát thẳng vào mặt nàng ta. Mắt Giang Tử Du đỏ bừng, vội vàng ôm mặt chạy ra ngoài.
"Tử Du!"
"Các ngươi đừng có quá đáng!" Tô Đường Ngữ thở hổn hển, chỉ thẳng vào mặt ba người Tiêu Mạn mà mắng: "Tử Du thích mặc thế nào thì mặc, liên quan quái gì đến các ngươi? Còn các ngươi ấy, đã bình phẩm người khác từ đầu đến chân lại còn tùy tiện sỉ nhục, dáng vẻ xấu xí độc ác đến mức này thật sự khiến người ta kinh tởm!"
Nói xong, nàng ấy vội nhấc váy đuổi theo, Tiêu Mạn cười khẩy, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ. Hiển nhiên sự phẫn nộ của Tô Đường Ngữ chẳng ảnh hưởng gì đến nàng ta. Ngay sau đó, ánh mắt nàng ta chuyển sang Lê Chi Chi, cất giọng châm chọc: "Cái mặt ngu ngốc đấy của Giang Tử Du mà cũng khen được chứng tỏ ngươi đúng là người nghĩ một đằng làm một nẻo."
Lê Chi Chi mỉm cười nói: "Nhưng ta thấy Huyện Chúa cũng rất đẹp nha."
Kiêu căng ngạo mạn như Tiêu Mạn tất nhiên rất thích được người khác khen, nàng ta vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, môi hơi nhếch lên, lại nghe Lê Chi Chi nói tiếp: "Nhưng khi Huyện Chúa và Triệu tiểu thư đứng cạnh nhau, ta vẫn cảm thấy Triệu tiểu thư đẹp hơn một bậc. Ta từng nghe được một câu thơ: Triệu gia có kiều nữ, trắng nõn mịn màng, dung mạo như hoa, thướt tha duyên dáng."
Không khí chợt im lặng, nụ cười bên môi Tiêu Mạn cứng đờ, Triệu San Nhi đang đứng bên cạnh soi gương thì lại mỉm cười. Nàng ta luôn tự xưng là một mỹ nhân xinh đẹp nên coi thường tất cả mọi người, ngay cả Tiêu Mạn cũng không ngoại lệ.
Nhưng thân phận của Tiêu Mạn cao, nàng ta là Huyện Chúa cao quý, là hoàng thân quốc thích, khi người thường khen ngợi cũng thường đặt nàng ta lên hàng đầu. Triệu San Nhi rất bất mãn với chuyện này, Huyện Chúa thì sao chứ? Phụ thân Tiêu Mạn đã chết gần mười năm rồi, lại còn chết theo kiểu vô cùng xấu hổ, ngay cả tước vị cũng chẳng có ai thừa kế, Tiêu Mạn có cái quái gì mà kiêu ngạo? Hiện tại, tổ phụ và phụ thân của nàng ta đều là cận thần của thiên tử
Lê Chi Chi thầm nghĩ: Nhìn xem đầu óc ngươi có vấn đề không.
Nhưng ngoài mặt lại mỉm cười nói: "Giang tỷ tỷ có đôi mắt rất đẹp, ta vừa nhìn đã cảm giác như bị hút hồn nên mới thất lễ, mong tỷ tỷ thứ lỗi."
Thật ra Giang Tử Du không hề xinh đẹp, gương mặt quá tròn, mũi tẹt, khớp xương khá thô, chỉ có đôi mắt là khá nhất, có vài phần giống Tô Đường Ngữ. Nhưng khi đứng bên cạnh Tô Đường Ngữ, so sánh hai người với nhau thì nhan sắc vốn chỉ được năm điểm của nàng ta chỉ còn lại ba điểm. Đã thế thì nàng ta còn mặc váy màu hồng giống hệt giống như Tô Đường Ngữ, người khác vừa nhìn đã muốn quay sang chỗ khác rồi.
Không ai đánh người mặt cười, ai mà chả thích được khen ngợi, thế nên sắc mặt Giang Tử Du lập tức tươi tỉnh lên, nàng ta hếch cằm nói: "Ngươi cũng khéo miệng đấy."
Đúng lúc này, một giọng nói mỉa mai vang lên bên cạnh: "Khen mắt ngươi đẹp là vì ngươi chẳng có chỗ nào khác đáng khen thôi."
Khuôn mặt Giang Tử Du lập tức đỏ bừng lên, nàng ta quay phắt lại: "Ngươi!"
Sau khi nhìn rõ người vừa nói, những lời sắp nói chợt nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra được. Tiêu Mạn đang đứng dựa vào án thư, hôm nay nàng ta mặc một chiếc váy sa màu đỏ thẫm, càng tôn lên dung mạo xinh đẹp hút hồn, sắc mặt kiêu ngạo. Nàng ta nhướng mày nói: "Ta làm sao? Ta nói không đúng à? San Nhi, ngươi thấy sao?"
Triệu San Nhi đang soi gương chỉnh trang lại đóa hoa bằng ngọc trên đầu mình, hờ hững đáp: "Ngươi xấu thì cứ nhận là xấu thôi, dung mạo là do phụ mẫu ban cho, trách ai được?"
Nói xong, nàng ta ngước lên liếc qua Giang Tử Du rồi lập tức quay mặt đi: "Ôi trời, nhìn bẩn mắt!"
"San tỷ tỷ đừng nói vậy." Lê Tố Vãn dịu dàng nói: "Ít nhất nàng ta cũng chăm chút ăn mặc giống hệt như Tô tiểu thư, chẳng qua không đẹp bằng Tô tiểu thư thôi, đó không phải lỗi của nàng ta."
Chỉ vài câu nói ngắn ngủi cũng đủ khiến sắc mặt Giang Tử Du hết đỏ lại xanh, sau đó từ từ chuyển sang tái nhợt, nhất là câu cuối cùng của Lê Tố Vãn giống như một bàn tay tát thẳng vào mặt nàng ta. Mắt Giang Tử Du đỏ bừng, vội vàng ôm mặt chạy ra ngoài.
"Tử Du!"
"Các ngươi đừng có quá đáng!" Tô Đường Ngữ thở hổn hển, chỉ thẳng vào mặt ba người Tiêu Mạn mà mắng: "Tử Du thích mặc thế nào thì mặc, liên quan quái gì đến các ngươi? Còn các ngươi ấy, đã bình phẩm người khác từ đầu đến chân lại còn tùy tiện sỉ nhục, dáng vẻ xấu xí độc ác đến mức này thật sự khiến người ta kinh tởm!"
Nói xong, nàng ấy vội nhấc váy đuổi theo, Tiêu Mạn cười khẩy, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ. Hiển nhiên sự phẫn nộ của Tô Đường Ngữ chẳng ảnh hưởng gì đến nàng ta. Ngay sau đó, ánh mắt nàng ta chuyển sang Lê Chi Chi, cất giọng châm chọc: "Cái mặt ngu ngốc đấy của Giang Tử Du mà cũng khen được chứng tỏ ngươi đúng là người nghĩ một đằng làm một nẻo."
Lê Chi Chi mỉm cười nói: "Nhưng ta thấy Huyện Chúa cũng rất đẹp nha."
Kiêu căng ngạo mạn như Tiêu Mạn tất nhiên rất thích được người khác khen, nàng ta vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, môi hơi nhếch lên, lại nghe Lê Chi Chi nói tiếp: "Nhưng khi Huyện Chúa và Triệu tiểu thư đứng cạnh nhau, ta vẫn cảm thấy Triệu tiểu thư đẹp hơn một bậc. Ta từng nghe được một câu thơ: Triệu gia có kiều nữ, trắng nõn mịn màng, dung mạo như hoa, thướt tha duyên dáng."
Không khí chợt im lặng, nụ cười bên môi Tiêu Mạn cứng đờ, Triệu San Nhi đang đứng bên cạnh soi gương thì lại mỉm cười. Nàng ta luôn tự xưng là một mỹ nhân xinh đẹp nên coi thường tất cả mọi người, ngay cả Tiêu Mạn cũng không ngoại lệ.
Nhưng thân phận của Tiêu Mạn cao, nàng ta là Huyện Chúa cao quý, là hoàng thân quốc thích, khi người thường khen ngợi cũng thường đặt nàng ta lên hàng đầu. Triệu San Nhi rất bất mãn với chuyện này, Huyện Chúa thì sao chứ? Phụ thân Tiêu Mạn đã chết gần mười năm rồi, lại còn chết theo kiểu vô cùng xấu hổ, ngay cả tước vị cũng chẳng có ai thừa kế, Tiêu Mạn có cái quái gì mà kiêu ngạo? Hiện tại, tổ phụ và phụ thân của nàng ta đều là cận thần của thiên tử
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.