Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Chương 146: Anh đối xử tốt với tôi nhưng tôi lại hủy đi tất cả (24)
Mông Mông Bất Manh
10/08/2024
Chương 146: Anh đối xử tốt với tôi nhưng tôi lại hủy đi tất cả (24)
Triều Từ tỉnh dậy vào ngày hôm sau.
Hạ Luật trông có vẻ rất mệt mỏi, mắt của hắn thâm quầng, xuất hiện tơ máu, khuôn mặt nhợt nhạt giống như ma quỷ.
Nhưng khi vừa nhìn thấy Triều Từ tỉnh lại, hắn liền nở nụ cười đỡ Triều Từ ngồi dậy.
"Anh tỉnh rồi à? Có đói không, ăn một chút cháo nhé." Hắn nói rồi cầm tô cháo trắng ở bên cạnh đưa qua cho Triều Từ.
Còn múc một muỗng lên đưa đến trước mặt Triều Từ.
Triều Từ cau mày, không để ý đến cái muỗng đang đưa đến bên miệng, quay đầu nhìn thẳng Hạ Luật, trực tiếp hỏi hắn: "Tôi bị sao vậy?"
"Không có gì, bác sĩ nói anh quá mệt, cần nghỉ ngơi nhiều hơn." Sắc mặt Hạ Luật trông rất tự nhiên.
Nhưng Triều Từ không tin điều này, vẻ mặt không hề dao động: "Cơ thể của tôi tôi biết, cậu không cần phải giấu tôi."
"Chỉ cần nói cho tôi biết bác sĩ nói gì, không thì tôi tự đi hỏi cũng được."
Sắc mặt của Hạ Luật cứng đờ.
Hắn đặt chiếc muỗng trở lại trong tô, nói nhỏ: "Là u dạ dày."
Nghe lại những từ này lần nữa, dường như Triều Từ không có phản ứng đặc biệt nào khác.
Nhưng khuôn mặt cậu trở nên u ám.
"A Từ, đừng lo lắng. Vẫn chưa chắc là u lành tính hay u ác tính. Anh vẫn còn trẻ, sẽ không sao đâu. Cho dù nó là u ác tính, bây giờ bệnh ung thư dạ dày cũng không khó chữa, chỉ cần..."
Chỉ cần không phải là giai đoạn cuối.
Phần sau Hạ Luật không nói ra, nhưng Triều Từ hiểu được ý của hắn.
"Đợi kết quả kiểm tra rồi nói tiếp." Triều Từ nhìn vào khoảng không, ánh mắt trống rỗng.
......
Có lẽ bản thân Định luật Murphy cũng tuân theo quy luật của nó. Nó luôn trở nên hiệu quả vào những thời điểm không cần thiết.
Kết quả kiểm tra đã có, là u ác tính, giai đoạn cuối.
Hạ Luật đứng bên cạnh Triều Từ, trước mắt của hắn tối sầm đi, hắn phải giữ chặt vào ghế mới có thể đứng vững được.
Phản ứng của Triều Từ bình tĩnh hơn Hạ Luật rất nhiều, cậu chỉ hỏi bác sĩ: "Tôi còn sống được bao lâu?"
Bác sĩ tỏ vẻ khó xử: "Cái này... không thể nói chắc được. Nếu anh tích cực hợp tác điều trị, có thể sống thêm được năm năm hoặc thậm chí lâu hơn."
Năm năm. Cần rất nhiều điều kiện tiên quyết được thêm vào.
Đủ để Triều Từ và Hạ Luật hiểu rõ ý muốn nói của bác sĩ.
"Tôi hiểu rồi." Triều Từ nói.
Thực tế, tình trạng của Triều Từ nghiêm trọng hơn so với những gì bác sĩ đã nói với cậu.
Sau đó, bác sĩ đã tìm riêng Hạ Luật, thông báo rằng theo tình trạng hiện tại, Triều Từ chỉ có thể sống tối đa hai hoặc ba năm.
Bác sĩ không nói từ "chết" ra, nhưng Triều Từ đương nhiên hiểu rõ. Căn bệnh này là do chính hệ thống gây ra.
Vì sợ ảnh hưởng đến tâm lý của bệnh nhân, nên bác sĩ chỉ có thể nói ra bệnh tình thực sự với người nhà. Điều này cũng không có gì sai trái, nhưng Triều Từ vẫn cảm thấy hơi buồn cười.
Vì Hạ Luật mới chính là người bị ảnh hưởng tâm lý nhiều nhất.
Đúng như dự đoán, khi Hạ Luật trở về, khuôn mặt của hắn không thể dùng từ khó coi để miêu tả được nữa.
Hắn ôm chặt Triều Từ, không ngừng hôn lên trán của cậu: "Đừng sợ, A Từ... Em sẽ đưa anh ra nước ngoài, chúng ta sẽ được điều trị tốt nhất, chắc chắn anh sẽ khỏi."
Tôi không sợ, là cậu đang sợ đấy.
Triều Từ im lặng thở dài, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
Giống như là chạm phải công tắc nào đó, Hạ Luật bỗng nhiên ôm Triều Từ khóc nấc lên.
"A Từ, huhu... Em sợ quá, anh đừng bao giờ bỏ em ở lại, được không anh..."
Thằng nhóc này đột nhiên khóc to như trẻ con, khiến Triều Từ không khỏi đen mặt.
Nhưng do thiết lập nhân vật của mình, cậu không thể nói gì cả, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng của hắn.
Rõ ràng người được chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối là cậu, tại sao cậu phải ở đây để an ủi người này?
......
Hạ Luật hành động rất nhanh, chỉ sau vài ngày, hắn đã liên hệ với bệnh viện và bác sĩ cho Triều Từ, đi đến Quốc gia R, nơi có trình độ điều trị ung thư dạ dày tốt nhất.
Quá trình điều trị ung thư rất đau đớn, vài tháng này, mắt của Hạ Luật luôn sưng đỏ vì khóc.
Hiện tại, hắn đang trên đà thăng tiến trong sự nghiệp, nhưng lại ở nước R để chăm sóc cho Triều Từ. Công việc nào có thể giải quyết trực tuyến được thì hắn sẽ giải quyết trực tuyến, công việc nào không thể giải quyết trực tuyến được thì hắn sẽ gác lại sang một bên. Mỗi tuần, hắn sẽ về nước một lần, đều đặt chuyến bay riêng, chỉ về khi Triều Từ đã ngủ rồi vội vàng quay lại vào trưa hôm sau.
Thời hạn một năm đã đến nhưng không ai đề cập đến điều này.
Hôm nay, đôi mắt của Hạ Luật vẫn đỏ hoe, chuẩn bị đẩy Triều Từ đi dạo quanh quảng trường.
Triều Từ ngồi trên xe lăn, được Hạ Luật đẩy đi.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, trên quảng trường không có quá nhiều người.
Triều Từ nhìn chăm chú vào chiếc bóng bay trong tay một đứa trẻ. Hạ Luật thấy vậy, liền đi mua một cây kem để đổi lấy chiếc bóng bay đó.
Hắn buộc nó vào tay nắm của xe lăn.
Triều Từ bật cười: "Không ngờ cậu cũng rảnh như vậy."
"Gắn nó vào trông cũng khá đẹp." Hạ Luật nói.
Chiếc bóng bay màu vàng đang bay lơ lửng, trông rất thú vị.
Hắn đẩy Triều Từ đi chậm rãi, dần dần đến bên cạnh bờ sông.
Gió ven sông rất mát mẻ, cây cối hai bên đung đưa nhẹ nhàng, để lại vệt nắng lung linh trên mặt đất.
"A Từ." Hạ Luật gọi nhẹ từ phía sau.
Triều Từ hơi quay sang: "Sao vậy?"
"Chúng ta đi Las Vegas để cưới nhau... được không?" Hắn nói một cách cẩn trọng.
Triều Từ có chút kinh ngạc. Cậu không trả lời ngay mà quay lại nhìn cây cầu ở phía xa.
Nhìn mặt sông, nhìn cánh chim trên mặt nước và cả hàng cỏ lau.
"Tôi không còn sống được bao nhiêu năm nữa." Cậu nhìn về phía xa xăm, ánh mắt bình tĩnh.
"Không sao đâu, chỉ cần anh không chê em là được." Giọng nói của Hạ Luật càng lúc càng nhẹ, nghe rất yếu ớt.
【Ôi.】Triều Từ đột nhiên thở dài một hơi với hệ thống.
Nó cũng giật mình, nó chưa bao giờ nhìn thấy vị tổ tông của nó có bộ dáng như vậy!
【Sao vậy?】Hệ thống hỏi cậu.
【Có chút mềm lòng.】Triều Từ nói.
Hệ thống hoài nghi có phải là nó đã nghe nhầm rồi hay không, nhưng nó là hệ thống rất tinh vi không thể bị mắc lỗi đơn giản như vậy.
Sau một lúc im lặng, nó ngập ngừng hỏi:【Vậy... dừng lại đi?】
【... Chưa đến mức mềm lòng như vậy, tôi vẫn phải về sớm.】Triều Từ nói.
【... Chậc, đồ cặn bã!】
"Ừm."
Triều Từ gật đầu.
Cậu đang quay lưng với Hạ Luật nên không thể nhìn thấy được sự vui mừng của hắn.
......
Mười ngày sau, Hạ Luật đưa Triều Từ đến Las Vegas để đăng ký kết hôn.
Sự việc này không thể giấu được gia đình của Hạ Luật, sự kiên nhẫn của họ đã đến giới hạn.
Người thừa kế của gia tộc vì một người nhỏ bé mà không nói không rằng đến nước R. Như vậy vẫn chấp nhận được, nhưng người này không còn sống được bao lâu nữa, bây giờ còn đăng ký kết hôn với nhau? Điên rồi sao?
Ngày hôm đó, có người từ gia đình Hạ Luật tìm đến, hình như là chú của Hạ Luật.
Sau đó, Triều Từ không gặp Hạ Luật gần một tháng.
Khi quay trở lại, Hạ Luật gầy đi rất nhiều, nhưng hắn không nói gì, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn vẫn như trước đây, dính sát bên cạnh Triều Từ, dựa vào thực phẩm kiêng ăn của Triều Từ mà cố gắng thay đổi đa dạng thực đơn. Buổi tối, hắn luôn ngủ ở bên cạnh Triều Từ, một người cao to như vậy nhưng phải co ro nằm trên chiếc giường phụ trong phòng bệnh.
Trong lúc Triều Từ đang trải qua quá trình hóa trị, nước mắt của hắn không ngừng chảy xuống.
Triều Từ vốn nghĩ rằng cậu chỉ sống được hai ba năm, vì dựa vào tình trạng của cậu chỉ có thể sống được đến đó.
Nhưng Hạ Luật đã chi trả một khoản tiền không biết lớn bao nhiêu để điều trị cho cậu, nhờ vào đó mà Triều Từ sống được đến năm thứ năm.
Ngày mà Triều Từ ra đi, bầu trời rất quang đãng.
Triều Từ đã gầy đi rất nhiều, cơ thể chỉ còn lại xương xẩu.
Trong suốt năm năm qua, Hạ Luật thường xuyên khóc đến mức đôi mắt lúc nào cũng đỏ bừng, nhưng lần này hắn lại không khóc mà giữ chặt lấy tay Triều Từ.
"Đừng buồn." Triều Từ nói với hắn.
"Nếu không sợ chết thì cái chết cũng không còn đáng sợ. Anh không buồn nên em cũng đừng buồn."
"Em hãy coi như anh đang đi đến một nơi rất xa."
Đường sóng trên bảng điện tâm đồ ngày càng yếu đi.
"Em có thể đi cùng với anh được không?"
Hạ Luật hỏi.
So với năm năm trước, hắn cũng gầy đi rất nhiều, nhưng không thể so sánh với sự suy nhược bệnh tật của Triều Từ. Ngược lại, khuôn mặt của hắn trở nên góc cạnh hơn, chân mày cao hơn, hốc mắt sâu hơn.
Hắn nắm chặt tay Triều Từ, giống như năm ấy ở bên cạnh bờ sông, hắn hỏi rất cẩn thận nhưng ẩn sâu trong đó là sự quyết tâm.
Triều Từ nhìn hắn rất lâu, cho đến khi thân thể khô héo của cậu đạt đến giới hạn.
—— "Ừm."
Đường sóng trên bảng điện tâm đồ đã trở thành một đường thẳng.
Hạ Luật hôn lên môi Triều Từ, nước mắt trượt xuống cằm nhưng không có sự tang thương nào.
......
Ngày đó, có rất nhiều người trong phòng bệnh, họ nhìn theo Hạ Luật đưa xác Triều Từ đến nhà tang lễ, hầu như tất cả mọi người đều nảy sinh ra một cảm giác rất kỳ lạ trong lòng.
Có lẽ người này sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Đúng như vậy, năm ngày sau, đã có hai đám tang.
Sau khi Hạ Luật uống hết một lọ thuốc ngủ, hắn ôm Triều Từ ngủ thiếp đi.
Hắn ôm chặt đến mức không thể tách ra được.
Gia đình Hạ Luật khi biết tin chỉ biết rơi nước mắt, đưa họ hỏa táng cùng với nhau.
Hai người, sáu cân tro, được chôn cất dưới một ngôi mộ duy nhất.
............
Triều Từ tỉnh dậy vào ngày hôm sau.
Hạ Luật trông có vẻ rất mệt mỏi, mắt của hắn thâm quầng, xuất hiện tơ máu, khuôn mặt nhợt nhạt giống như ma quỷ.
Nhưng khi vừa nhìn thấy Triều Từ tỉnh lại, hắn liền nở nụ cười đỡ Triều Từ ngồi dậy.
"Anh tỉnh rồi à? Có đói không, ăn một chút cháo nhé." Hắn nói rồi cầm tô cháo trắng ở bên cạnh đưa qua cho Triều Từ.
Còn múc một muỗng lên đưa đến trước mặt Triều Từ.
Triều Từ cau mày, không để ý đến cái muỗng đang đưa đến bên miệng, quay đầu nhìn thẳng Hạ Luật, trực tiếp hỏi hắn: "Tôi bị sao vậy?"
"Không có gì, bác sĩ nói anh quá mệt, cần nghỉ ngơi nhiều hơn." Sắc mặt Hạ Luật trông rất tự nhiên.
Nhưng Triều Từ không tin điều này, vẻ mặt không hề dao động: "Cơ thể của tôi tôi biết, cậu không cần phải giấu tôi."
"Chỉ cần nói cho tôi biết bác sĩ nói gì, không thì tôi tự đi hỏi cũng được."
Sắc mặt của Hạ Luật cứng đờ.
Hắn đặt chiếc muỗng trở lại trong tô, nói nhỏ: "Là u dạ dày."
Nghe lại những từ này lần nữa, dường như Triều Từ không có phản ứng đặc biệt nào khác.
Nhưng khuôn mặt cậu trở nên u ám.
"A Từ, đừng lo lắng. Vẫn chưa chắc là u lành tính hay u ác tính. Anh vẫn còn trẻ, sẽ không sao đâu. Cho dù nó là u ác tính, bây giờ bệnh ung thư dạ dày cũng không khó chữa, chỉ cần..."
Chỉ cần không phải là giai đoạn cuối.
Phần sau Hạ Luật không nói ra, nhưng Triều Từ hiểu được ý của hắn.
"Đợi kết quả kiểm tra rồi nói tiếp." Triều Từ nhìn vào khoảng không, ánh mắt trống rỗng.
......
Có lẽ bản thân Định luật Murphy cũng tuân theo quy luật của nó. Nó luôn trở nên hiệu quả vào những thời điểm không cần thiết.
Kết quả kiểm tra đã có, là u ác tính, giai đoạn cuối.
Hạ Luật đứng bên cạnh Triều Từ, trước mắt của hắn tối sầm đi, hắn phải giữ chặt vào ghế mới có thể đứng vững được.
Phản ứng của Triều Từ bình tĩnh hơn Hạ Luật rất nhiều, cậu chỉ hỏi bác sĩ: "Tôi còn sống được bao lâu?"
Bác sĩ tỏ vẻ khó xử: "Cái này... không thể nói chắc được. Nếu anh tích cực hợp tác điều trị, có thể sống thêm được năm năm hoặc thậm chí lâu hơn."
Năm năm. Cần rất nhiều điều kiện tiên quyết được thêm vào.
Đủ để Triều Từ và Hạ Luật hiểu rõ ý muốn nói của bác sĩ.
"Tôi hiểu rồi." Triều Từ nói.
Thực tế, tình trạng của Triều Từ nghiêm trọng hơn so với những gì bác sĩ đã nói với cậu.
Sau đó, bác sĩ đã tìm riêng Hạ Luật, thông báo rằng theo tình trạng hiện tại, Triều Từ chỉ có thể sống tối đa hai hoặc ba năm.
Bác sĩ không nói từ "chết" ra, nhưng Triều Từ đương nhiên hiểu rõ. Căn bệnh này là do chính hệ thống gây ra.
Vì sợ ảnh hưởng đến tâm lý của bệnh nhân, nên bác sĩ chỉ có thể nói ra bệnh tình thực sự với người nhà. Điều này cũng không có gì sai trái, nhưng Triều Từ vẫn cảm thấy hơi buồn cười.
Vì Hạ Luật mới chính là người bị ảnh hưởng tâm lý nhiều nhất.
Đúng như dự đoán, khi Hạ Luật trở về, khuôn mặt của hắn không thể dùng từ khó coi để miêu tả được nữa.
Hắn ôm chặt Triều Từ, không ngừng hôn lên trán của cậu: "Đừng sợ, A Từ... Em sẽ đưa anh ra nước ngoài, chúng ta sẽ được điều trị tốt nhất, chắc chắn anh sẽ khỏi."
Tôi không sợ, là cậu đang sợ đấy.
Triều Từ im lặng thở dài, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
Giống như là chạm phải công tắc nào đó, Hạ Luật bỗng nhiên ôm Triều Từ khóc nấc lên.
"A Từ, huhu... Em sợ quá, anh đừng bao giờ bỏ em ở lại, được không anh..."
Thằng nhóc này đột nhiên khóc to như trẻ con, khiến Triều Từ không khỏi đen mặt.
Nhưng do thiết lập nhân vật của mình, cậu không thể nói gì cả, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng của hắn.
Rõ ràng người được chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối là cậu, tại sao cậu phải ở đây để an ủi người này?
......
Hạ Luật hành động rất nhanh, chỉ sau vài ngày, hắn đã liên hệ với bệnh viện và bác sĩ cho Triều Từ, đi đến Quốc gia R, nơi có trình độ điều trị ung thư dạ dày tốt nhất.
Quá trình điều trị ung thư rất đau đớn, vài tháng này, mắt của Hạ Luật luôn sưng đỏ vì khóc.
Hiện tại, hắn đang trên đà thăng tiến trong sự nghiệp, nhưng lại ở nước R để chăm sóc cho Triều Từ. Công việc nào có thể giải quyết trực tuyến được thì hắn sẽ giải quyết trực tuyến, công việc nào không thể giải quyết trực tuyến được thì hắn sẽ gác lại sang một bên. Mỗi tuần, hắn sẽ về nước một lần, đều đặt chuyến bay riêng, chỉ về khi Triều Từ đã ngủ rồi vội vàng quay lại vào trưa hôm sau.
Thời hạn một năm đã đến nhưng không ai đề cập đến điều này.
Hôm nay, đôi mắt của Hạ Luật vẫn đỏ hoe, chuẩn bị đẩy Triều Từ đi dạo quanh quảng trường.
Triều Từ ngồi trên xe lăn, được Hạ Luật đẩy đi.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, trên quảng trường không có quá nhiều người.
Triều Từ nhìn chăm chú vào chiếc bóng bay trong tay một đứa trẻ. Hạ Luật thấy vậy, liền đi mua một cây kem để đổi lấy chiếc bóng bay đó.
Hắn buộc nó vào tay nắm của xe lăn.
Triều Từ bật cười: "Không ngờ cậu cũng rảnh như vậy."
"Gắn nó vào trông cũng khá đẹp." Hạ Luật nói.
Chiếc bóng bay màu vàng đang bay lơ lửng, trông rất thú vị.
Hắn đẩy Triều Từ đi chậm rãi, dần dần đến bên cạnh bờ sông.
Gió ven sông rất mát mẻ, cây cối hai bên đung đưa nhẹ nhàng, để lại vệt nắng lung linh trên mặt đất.
"A Từ." Hạ Luật gọi nhẹ từ phía sau.
Triều Từ hơi quay sang: "Sao vậy?"
"Chúng ta đi Las Vegas để cưới nhau... được không?" Hắn nói một cách cẩn trọng.
Triều Từ có chút kinh ngạc. Cậu không trả lời ngay mà quay lại nhìn cây cầu ở phía xa.
Nhìn mặt sông, nhìn cánh chim trên mặt nước và cả hàng cỏ lau.
"Tôi không còn sống được bao nhiêu năm nữa." Cậu nhìn về phía xa xăm, ánh mắt bình tĩnh.
"Không sao đâu, chỉ cần anh không chê em là được." Giọng nói của Hạ Luật càng lúc càng nhẹ, nghe rất yếu ớt.
【Ôi.】Triều Từ đột nhiên thở dài một hơi với hệ thống.
Nó cũng giật mình, nó chưa bao giờ nhìn thấy vị tổ tông của nó có bộ dáng như vậy!
【Sao vậy?】Hệ thống hỏi cậu.
【Có chút mềm lòng.】Triều Từ nói.
Hệ thống hoài nghi có phải là nó đã nghe nhầm rồi hay không, nhưng nó là hệ thống rất tinh vi không thể bị mắc lỗi đơn giản như vậy.
Sau một lúc im lặng, nó ngập ngừng hỏi:【Vậy... dừng lại đi?】
【... Chưa đến mức mềm lòng như vậy, tôi vẫn phải về sớm.】Triều Từ nói.
【... Chậc, đồ cặn bã!】
"Ừm."
Triều Từ gật đầu.
Cậu đang quay lưng với Hạ Luật nên không thể nhìn thấy được sự vui mừng của hắn.
......
Mười ngày sau, Hạ Luật đưa Triều Từ đến Las Vegas để đăng ký kết hôn.
Sự việc này không thể giấu được gia đình của Hạ Luật, sự kiên nhẫn của họ đã đến giới hạn.
Người thừa kế của gia tộc vì một người nhỏ bé mà không nói không rằng đến nước R. Như vậy vẫn chấp nhận được, nhưng người này không còn sống được bao lâu nữa, bây giờ còn đăng ký kết hôn với nhau? Điên rồi sao?
Ngày hôm đó, có người từ gia đình Hạ Luật tìm đến, hình như là chú của Hạ Luật.
Sau đó, Triều Từ không gặp Hạ Luật gần một tháng.
Khi quay trở lại, Hạ Luật gầy đi rất nhiều, nhưng hắn không nói gì, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn vẫn như trước đây, dính sát bên cạnh Triều Từ, dựa vào thực phẩm kiêng ăn của Triều Từ mà cố gắng thay đổi đa dạng thực đơn. Buổi tối, hắn luôn ngủ ở bên cạnh Triều Từ, một người cao to như vậy nhưng phải co ro nằm trên chiếc giường phụ trong phòng bệnh.
Trong lúc Triều Từ đang trải qua quá trình hóa trị, nước mắt của hắn không ngừng chảy xuống.
Triều Từ vốn nghĩ rằng cậu chỉ sống được hai ba năm, vì dựa vào tình trạng của cậu chỉ có thể sống được đến đó.
Nhưng Hạ Luật đã chi trả một khoản tiền không biết lớn bao nhiêu để điều trị cho cậu, nhờ vào đó mà Triều Từ sống được đến năm thứ năm.
Ngày mà Triều Từ ra đi, bầu trời rất quang đãng.
Triều Từ đã gầy đi rất nhiều, cơ thể chỉ còn lại xương xẩu.
Trong suốt năm năm qua, Hạ Luật thường xuyên khóc đến mức đôi mắt lúc nào cũng đỏ bừng, nhưng lần này hắn lại không khóc mà giữ chặt lấy tay Triều Từ.
"Đừng buồn." Triều Từ nói với hắn.
"Nếu không sợ chết thì cái chết cũng không còn đáng sợ. Anh không buồn nên em cũng đừng buồn."
"Em hãy coi như anh đang đi đến một nơi rất xa."
Đường sóng trên bảng điện tâm đồ ngày càng yếu đi.
"Em có thể đi cùng với anh được không?"
Hạ Luật hỏi.
So với năm năm trước, hắn cũng gầy đi rất nhiều, nhưng không thể so sánh với sự suy nhược bệnh tật của Triều Từ. Ngược lại, khuôn mặt của hắn trở nên góc cạnh hơn, chân mày cao hơn, hốc mắt sâu hơn.
Hắn nắm chặt tay Triều Từ, giống như năm ấy ở bên cạnh bờ sông, hắn hỏi rất cẩn thận nhưng ẩn sâu trong đó là sự quyết tâm.
Triều Từ nhìn hắn rất lâu, cho đến khi thân thể khô héo của cậu đạt đến giới hạn.
—— "Ừm."
Đường sóng trên bảng điện tâm đồ đã trở thành một đường thẳng.
Hạ Luật hôn lên môi Triều Từ, nước mắt trượt xuống cằm nhưng không có sự tang thương nào.
......
Ngày đó, có rất nhiều người trong phòng bệnh, họ nhìn theo Hạ Luật đưa xác Triều Từ đến nhà tang lễ, hầu như tất cả mọi người đều nảy sinh ra một cảm giác rất kỳ lạ trong lòng.
Có lẽ người này sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Đúng như vậy, năm ngày sau, đã có hai đám tang.
Sau khi Hạ Luật uống hết một lọ thuốc ngủ, hắn ôm Triều Từ ngủ thiếp đi.
Hắn ôm chặt đến mức không thể tách ra được.
Gia đình Hạ Luật khi biết tin chỉ biết rơi nước mắt, đưa họ hỏa táng cùng với nhau.
Hai người, sáu cân tro, được chôn cất dưới một ngôi mộ duy nhất.
............
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.