Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Chương 4: Ngươi Thành Tiên Ta Không Thay Ngươi Lưu Lại Nhân Gian (4)
Mông Mông Bất Manh
09/12/2023
Tuy đã làm như vậy rồi nhưng Cận Nghiêu hình như vẫn chưa nguôi giận.
Nhưng mà Triều Từ ngày nào cũng qua lại chỗ hắn rất chăm chỉ.
Cậu cảm thấy Cận Nghiêu giống như thần tiên vậy, chắc chắn là rất yêu thích những thứ tao nhã.
Vì thế cậu vơ vét khắp nơi đủ loại danh hoạ cổ vật, hai ba bữa lại đi tìm Cận Nghiêu hiến vật quý.
Có hôm cậu tìm được một khối noãn ngọc liền đem chế tác thành một bộ cờ, Triều Từ còn đi tìm thầy dạy cờ để học, sau đó tung ta tung tăng đi tìm Cận Nghiêu. Cậu tặng bộ cờ cho hắn còn luôn quấn lấy hắn đòi chơi cờ.
Kết quả đương nhiên không cần nhiều lời, Triều Từ đánh ván nào thua ván đó, cuối cùng chu miệng lên, không cao hứng: "A Nghiêu huynh không nhường ta."
Cận Nghiêu nhướng mày. Triều Từ chỉ là một phàm nhân, hắn đã nhường cậu đến tám phần rồi. Chẳng những vậy, đối mặt với Triều Từ đi học mấy ngày liền đã tưởng mình thành kỳ thủ, hắn muốn cố tình thua cũng rất khó.
"Đánh cờ không giỏi mà phẩm chất người chơi cờ cũng không tốt." Cận Nghiêu lười bồi Triều Từ, hạ xuống một quân cờ cậu liền lâm vào cửa tử.
Lại thêm một ván cờ Triều Từ bị thua thê thảm.
"Ta mặc kệ, A Nghiêu huynh mau đền cho ta!" Triều Từ thấy mình lại thua tiếp một ván, hét lên, "Ta chỉ mới học được có mấy ngày thôi."
"Vậy đền như thế nào?" Cận Nghiêu mắt không thèm nâng, thuận miệng hỏi.
"Phạt A Nghiêu không được giận ta nữa!" Triều Từ nói.
Nghe vậy, Cận Nghiêu sửng sốt.
Cuối cùng hắn nhoẻn miệng cười nhẹ, nói không nên lời là vui vẻ hay là hài hước.
"Những thị thiếp đó với ngươi... có quan hệ với nhau bao giờ chưa?" Cận Nghiêu hỏi cậu.
Ngày hắn thành thân với cậu, cậu cái gì cũng đều không hiểu, lúng túng non nớt. Việc cậu có một đám thị thiếp theo sau thật sự rất mâu thuẫn...Hắn muốn biết, rốt cuộc là cậu có đang trêu đùa với hắn hay không, hay là có nguyên nhân khác.
"Quan hệ?" Triều Từ gương mặt dần dần đỏ lên, "Ý là nói ta cùng các nàng, cùng các nàng..."
"Có hay không có?" Cận Nghiêu nhìn cậu, thanh âm lạnh dần.
"Làm gì có? Ta không thích các nàng." Triều Từ hai má đã đỏ bừng bừng, hoảng loạn mà xua tay.
"Không thích các nàng?" Cận Nghiêu lặp lại một lần nữa, "Vậy thì vì sao lại đưa vào?"
"Tại, tại vì các nàng xinh đẹp" Triều Từ ấp úng nói.
"Vậy ngươi thành thân với ta chỉ vì ta đẹp chứ không phải thích ta?" Giọng nói của Cận Nghiêu ngày càng trầm thấp hơn, chậm rãi hỏi.
"Không phải không phải." Triều Từ vội vàng giải thích, "Ta rất thích A Nghiêu. Là do bọn họ đều nói nam nhân phải có tam thê tứ thiếp, trước kia bọn họ cả ngày đều trêu chọc ta cho nên ta mới đi tìm một vài cô gái có gia thế trong sạch..."
Năm trước cậu mười sáu tuổi, tuổi này thời xưa không thể xem là còn nhỏ, đặc biệt là khi chiến tranh nổ ra, nam nhân mười sáu tuổi đều đã có con cái. Cậu lại vẫn còn chưa khai bao, cho nên đám bạn bè xấu thường xuyên mượn chuyện này trêu đùa cậu. Dưới sự tức giận cậu nhanh chóng tìm một vài cô gái đưa vào hậu viện.
Kể từ đó trở đi, hễ cậu thấy cô gái nào xinh đẹp nhưng hoàn cảnh thê thảm đều đưa vào hậu viện, dù sao Triều gia đều nuôi nổi, một đám người xinh đẹp ở trong hậu viện cũng là một loại cảnh đẹp ý vui!
Cận Nghiêu nghe vậy, mắt phượng tối đi: "Tức là ngươi chưa từng cùng các nàng quan hệ?"
Triều Từ gật đầu.
"Vậy ngươi cùng các nàng có ngủ chung với nhau chưa? Giống như ngày chúng ta thành thân?"
Triều Từ lắc đầu: "Không có không có! Ta chỉ thích mỗi A Nghiêu!"
"Ngươi không thích các nàng thì thôi, nhưng từ nay về sau không được đi gặp các nàng." Cận Nghiêu nói, "Nếu làm được thì ta sẽ không giận ngươi."
Triều Từ điên cuồng gật đầu.
Ý cười bên môi của Cận Nghiêu rõ ràng hơn một chút.
Hắn không cảm thấy mình có gì phải tức giận, mặc kệ tên nhóc này là đa tình hay là ngây thơ, đối với hắn đều không liên quan.
Chẳng qua nghĩ là thay vì tốn công hao phí thời gian cùng với cậu chi bằng mau chóng hoàn thành xong tình kiếp này.
Nhưng cậu đã nói ra thì hắn cũng tiện đường hỏi vài câu.
Ai ngờ kết quả lại khác xa so với suy nghĩ của hắn.
Không hiểu vì điều gì mà tâm tình của Cận Nghiêu thật sự khá hơn rất nhiều.
............
Bắc Cảnh mười một châu này, tuy gọi là châu nhưng lại giống như một quốc gia.
Trước đây từng có người đứng lên thống nhất Bắc Cảnh, tuy nhiên đời sau vô dụng, lãnh thổ quốc gia lại quá lớn, một trăm năm sau đã sụp đổ. Các châu tự xưng vương, còn hoàng thất chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Lại thêm mấy trăm năm, các châu mâu thuẫn không ngừng, chiến tranh nổi lên bốn phía, hoàng thất trong một trận chiến đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Gần trăm năm nay, Yêu Ma Cảnh rung chuyển, vì thế nhân gian lại càng thêm loạn lạc.
Sau trăm năm phân tranh lên đến đỉnh điểm, chiến hỏa tán loạn, thời buổi loạn thế như thế thì mạng người lại như cỏ rác.
Bên trong Triều gia như ngăn cách với chiến loạn bên ngoài. Có một tiểu thiếu gia không rành sự đời mỗi ngày đều quấn quýt si mê người trong lòng, nghĩ cách làm cho người đó vui, lâu lâu lại cùng đám bạn xấu đi khắp nơi chơi đùa, đó là toàn bộ của hắn.
Nhưng ở dưới thời cuộc như thế này thì vẻ ngoài phồn hoa cũng không chịu nổi một kích.
Sau khi Cận Nghiêu cùng Triều Từ thành hôn được nửa năm, Thượng Hoa Châu tiến đánh Tấn Vân Châu, Tấn Vân Châu phái ra ba mươi vạn đại quân, lại từ trong dân gian chiêu mộ thêm mười vạn.
Triều gia là thế gia. Mấy trăm năm nay, Châu chủ nhiều lần đổi họ, nhưng nội tình bên trong thế gia này vẫn vô cùng thâm sâu, sừng sững không ngã. Bất kể thay đổi bao nhiều triều đại Châu chủ đều đối với thế gia này lấy lễ mà đãi. Chiến loạn thì chiến loại đối với Triều gia sẽ không liên quan.
Triều Từ vốn dĩ nghĩ như thế.
Nhưng huynh trưởng lại chào từ biệt với cậu, muốn tòng quân chiến đấu.
Triều Từ không thể hiểu nỗi, cũng không muốn huynh ấy phải rời đi. Mấy ngày liền không thèm quấn lấy Cận Nghiêu, mỗi ngày đều kè kè theo Triều Quyết, tỏ ra đáng thương khuyên bảo đủ đường, hy vọng huynh ấy có thể từ bỏ suy nghĩ này.
Cậu nghĩ rằng bọn họ cứ ở trong thành, nếu Thượng Hoa Châu đánh vào chưa chắc làm gì được họ. Nhưng nếu đi ra ngoài biên cảnh thì thật đúng là cửu tử nhất sinh.
Cha cậu thấy cậu suốt ngày cứ quấn lấy anh trai, liền sai người mang cậu đi để tránh quấy rầy Triều Quyết.
Càng gần ngày Triều Quyết tòng quân, công việc phải chuẩn bị ngày càng nhiều, có Triều Từ lẽo đẽo theo bên người thật sự rất phiền.
Thuyết phục huynh trưởng không được, Triều Từ bèn tìm cha cậu chơi xấu.
Biên cảnh nguy hiểm như vậy, cậu khuyên không được huynh ấy thì thôi, tại sao người là cha lại không đi khuyên nhủ huynh ấy? Ngại nhiều con cái sao?!
Cha cậu cũng đành bất đắc dĩ.
Thế gia tuy huy hoàng, nhưng cũng là bèo trôi không rễ. Thế cuộc loạn lạc, khắp nơi đều bắt đầu xé rách da mặt, hiện giờ có binh quyền trong tay mới có thực lực, không thể so được với trước. Triều Quyết muốn đi chiến trường để tìm con đường sống, ông cũng thật lòng không đành...
Nhưng tổ lật thì trứng nào còn, ông không đành thì cũng phải đành mà thôi.
Dù Triều Từ có khuyên bảo như thế nào cuối cùng Triều Quyết vẫn lên chiến trường.
Tiền tuyến liên tục thất bại, trong một năm nay không có tin tức gì về Triều Quyết, không biết là sống hay chết.
Lại qua thêm một tháng, đại quân đánh vào trong thành.
Đây là một đêm cực kỳ hỗn loạn. Đại quân ép sát vào thành, thành Bắc bốc cháy, người trong phủ đều chạy đi hết, nơi nơi đều tràn ngập tiếng rên la. Triều Từ không biết tung tích của cha cậu ở đâu, tay chân luống cuống, lúc này có một hắc y nhân đến bắt lấy tay cậu nói: "Theo ta đi!"
"Đi, đi đâu?"
"Ra khỏi thành chạy trốn."
"Nhưng phụ thân ta còn chưa tới..." Triều Từ hoang mang lo sợ.
"Gia chủ không đến được, ngài phân phó cho tôi mang cậu đi." Hắc y nhân nói.
Triều Từ như bị sét đánh, cậu dường như hiểu được trong lời nói này có ý tứ gì.
Hắc y nhân lại không có thời gian cùng cậu trì hoãn, lôi kéo tay cậu muốn tóm cậu đi.
"Từ từ!" Triều Từ nói, "A Nghiêu, chúng ta còn phải mang theo A Nghiêu!"
Cậu vừa nói xong liền vọt vào trong viện của Cận Nghiêu.
Lúc này, hạ nhân trong viện của Cận Nghiêu đã không còn ở lại, Cận Nghiêu một mình ngồi ở bàn đá bên trong viện, trong tay là quân cờ làm từ ngọc mà Triều Từ tặng hắn, trước mặt bày ra một bàn cờ.
Hắn nhìn phía bắc chìm trong khói lửa dày đặc, chậm rãi đặt quân cờ lên bàn đá.
Nhân gian đã loạn lạc như thế này, xem ra Yêu Ma Cảnh hẳn là không trụ được bao lâu.
Lát sau, cửa chính trong viện bị vội vàng đẩy ra, thanh âm đánh gãy suy nghĩ của hắn, hắn xoay người thấy Triều Từ chạy đến bên hắn, lôi kéo hắn chạy ra phía ngoài.
Hắc y nhân cũng xuất hiện ở cửa, thấy bọn họ vừa đến, liền mang theo bọn họ đi vào hậu viện.
Sau núi giả, có một mật đạo.
Sau khi hắc y nhân đưa bọn họ tiến vào, liền đưa cho Triều Từ một ít ngân lượng cùng lương thực.
"Tiểu công tử, bảo trọng." Hắc y nhân nói.
"Cha ta...rốt cuộc như thế nào?" Triều Từ mở to một đôi mắt đỏ bừng hỏi hắn.
Hắc y nhân mím môi: "Tiểu công tử vẫn là đừng hỏi."
Hắn đột nhiên đóng lại cửa mật đạo, lưu lại một câu: "Đi mau!"
............
Mật đạo nối thẳng với rừng rậm bên ngoài ngoại ô, Triều Từ mang theo Cận Nghiêu thuận lợi trốn thoát.
Bọn họ một đường tẩu thoát, sau khi ra khỏi Tấn Vân Châu lại mất thêm mấy tháng mới đến được Đại Nguyệt Châu tạm thời chưa bị chiến tranh.
Trên đường đi, bọn họ xui xẻo gặp thổ phỉ, bị đánh cướp gần hết tiền bạc. May mà bọn chúng vẫn còn nhân tính, đúng là loạn thế mới vào rừng làm cướp, chúng không làm tổn hại đến tính mạng hai người, còn để lại một ít tiền.
Đến khi bọn họ tới được Đại Nguyệt Châu, tiền bạc đã không còn thừa lại bao nhiêu.
Mà Cận Nghiêu trong người mang bệnh, một đường bôn ba gian khổ làm cho cơ thể hắn mới được chăm sóc tốt lên một chút thì lại tiếp tục chuyển biến xấu, cơ hồ bệnh nặng không ngồi dậy nổi.
Triều Từ còn một ít ngọc bội trên người đều mang đi cầm đồ để mua thuốc cho Cận Nghiêu.
Nhưng bệnh của Cận Nghiêu phải điều trị lâu dài, một chút thuốc này giống như là hạt muối bỏ biển.
Triều Từ hiểu rõ không thể cứ miệng ăn núi lở mãi như thế này được, hơn nữa thân thể Cận Nghiêu còn mang bệnh không dậy nổi.
Cậu tìm kiếm việc làm khắp nơi, nhưng hầu như ai nhìn qua bộ dáng công tử mười ngón tay không chạm nước mùa xuân của cậu cũng đều từ chối, trải qua vài ngày mới có một tửu lâu thu nhận cậu.
Làm tạp dịch sau bếp, tiền lương tháng đầu chỉ một nửa. Nếu biểu hiện tốt thì sẽ tăng thêm một chút.
Nhưng mà Triều Từ ngày nào cũng qua lại chỗ hắn rất chăm chỉ.
Cậu cảm thấy Cận Nghiêu giống như thần tiên vậy, chắc chắn là rất yêu thích những thứ tao nhã.
Vì thế cậu vơ vét khắp nơi đủ loại danh hoạ cổ vật, hai ba bữa lại đi tìm Cận Nghiêu hiến vật quý.
Có hôm cậu tìm được một khối noãn ngọc liền đem chế tác thành một bộ cờ, Triều Từ còn đi tìm thầy dạy cờ để học, sau đó tung ta tung tăng đi tìm Cận Nghiêu. Cậu tặng bộ cờ cho hắn còn luôn quấn lấy hắn đòi chơi cờ.
Kết quả đương nhiên không cần nhiều lời, Triều Từ đánh ván nào thua ván đó, cuối cùng chu miệng lên, không cao hứng: "A Nghiêu huynh không nhường ta."
Cận Nghiêu nhướng mày. Triều Từ chỉ là một phàm nhân, hắn đã nhường cậu đến tám phần rồi. Chẳng những vậy, đối mặt với Triều Từ đi học mấy ngày liền đã tưởng mình thành kỳ thủ, hắn muốn cố tình thua cũng rất khó.
"Đánh cờ không giỏi mà phẩm chất người chơi cờ cũng không tốt." Cận Nghiêu lười bồi Triều Từ, hạ xuống một quân cờ cậu liền lâm vào cửa tử.
Lại thêm một ván cờ Triều Từ bị thua thê thảm.
"Ta mặc kệ, A Nghiêu huynh mau đền cho ta!" Triều Từ thấy mình lại thua tiếp một ván, hét lên, "Ta chỉ mới học được có mấy ngày thôi."
"Vậy đền như thế nào?" Cận Nghiêu mắt không thèm nâng, thuận miệng hỏi.
"Phạt A Nghiêu không được giận ta nữa!" Triều Từ nói.
Nghe vậy, Cận Nghiêu sửng sốt.
Cuối cùng hắn nhoẻn miệng cười nhẹ, nói không nên lời là vui vẻ hay là hài hước.
"Những thị thiếp đó với ngươi... có quan hệ với nhau bao giờ chưa?" Cận Nghiêu hỏi cậu.
Ngày hắn thành thân với cậu, cậu cái gì cũng đều không hiểu, lúng túng non nớt. Việc cậu có một đám thị thiếp theo sau thật sự rất mâu thuẫn...Hắn muốn biết, rốt cuộc là cậu có đang trêu đùa với hắn hay không, hay là có nguyên nhân khác.
"Quan hệ?" Triều Từ gương mặt dần dần đỏ lên, "Ý là nói ta cùng các nàng, cùng các nàng..."
"Có hay không có?" Cận Nghiêu nhìn cậu, thanh âm lạnh dần.
"Làm gì có? Ta không thích các nàng." Triều Từ hai má đã đỏ bừng bừng, hoảng loạn mà xua tay.
"Không thích các nàng?" Cận Nghiêu lặp lại một lần nữa, "Vậy thì vì sao lại đưa vào?"
"Tại, tại vì các nàng xinh đẹp" Triều Từ ấp úng nói.
"Vậy ngươi thành thân với ta chỉ vì ta đẹp chứ không phải thích ta?" Giọng nói của Cận Nghiêu ngày càng trầm thấp hơn, chậm rãi hỏi.
"Không phải không phải." Triều Từ vội vàng giải thích, "Ta rất thích A Nghiêu. Là do bọn họ đều nói nam nhân phải có tam thê tứ thiếp, trước kia bọn họ cả ngày đều trêu chọc ta cho nên ta mới đi tìm một vài cô gái có gia thế trong sạch..."
Năm trước cậu mười sáu tuổi, tuổi này thời xưa không thể xem là còn nhỏ, đặc biệt là khi chiến tranh nổ ra, nam nhân mười sáu tuổi đều đã có con cái. Cậu lại vẫn còn chưa khai bao, cho nên đám bạn bè xấu thường xuyên mượn chuyện này trêu đùa cậu. Dưới sự tức giận cậu nhanh chóng tìm một vài cô gái đưa vào hậu viện.
Kể từ đó trở đi, hễ cậu thấy cô gái nào xinh đẹp nhưng hoàn cảnh thê thảm đều đưa vào hậu viện, dù sao Triều gia đều nuôi nổi, một đám người xinh đẹp ở trong hậu viện cũng là một loại cảnh đẹp ý vui!
Cận Nghiêu nghe vậy, mắt phượng tối đi: "Tức là ngươi chưa từng cùng các nàng quan hệ?"
Triều Từ gật đầu.
"Vậy ngươi cùng các nàng có ngủ chung với nhau chưa? Giống như ngày chúng ta thành thân?"
Triều Từ lắc đầu: "Không có không có! Ta chỉ thích mỗi A Nghiêu!"
"Ngươi không thích các nàng thì thôi, nhưng từ nay về sau không được đi gặp các nàng." Cận Nghiêu nói, "Nếu làm được thì ta sẽ không giận ngươi."
Triều Từ điên cuồng gật đầu.
Ý cười bên môi của Cận Nghiêu rõ ràng hơn một chút.
Hắn không cảm thấy mình có gì phải tức giận, mặc kệ tên nhóc này là đa tình hay là ngây thơ, đối với hắn đều không liên quan.
Chẳng qua nghĩ là thay vì tốn công hao phí thời gian cùng với cậu chi bằng mau chóng hoàn thành xong tình kiếp này.
Nhưng cậu đã nói ra thì hắn cũng tiện đường hỏi vài câu.
Ai ngờ kết quả lại khác xa so với suy nghĩ của hắn.
Không hiểu vì điều gì mà tâm tình của Cận Nghiêu thật sự khá hơn rất nhiều.
............
Bắc Cảnh mười một châu này, tuy gọi là châu nhưng lại giống như một quốc gia.
Trước đây từng có người đứng lên thống nhất Bắc Cảnh, tuy nhiên đời sau vô dụng, lãnh thổ quốc gia lại quá lớn, một trăm năm sau đã sụp đổ. Các châu tự xưng vương, còn hoàng thất chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Lại thêm mấy trăm năm, các châu mâu thuẫn không ngừng, chiến tranh nổi lên bốn phía, hoàng thất trong một trận chiến đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Gần trăm năm nay, Yêu Ma Cảnh rung chuyển, vì thế nhân gian lại càng thêm loạn lạc.
Sau trăm năm phân tranh lên đến đỉnh điểm, chiến hỏa tán loạn, thời buổi loạn thế như thế thì mạng người lại như cỏ rác.
Bên trong Triều gia như ngăn cách với chiến loạn bên ngoài. Có một tiểu thiếu gia không rành sự đời mỗi ngày đều quấn quýt si mê người trong lòng, nghĩ cách làm cho người đó vui, lâu lâu lại cùng đám bạn xấu đi khắp nơi chơi đùa, đó là toàn bộ của hắn.
Nhưng ở dưới thời cuộc như thế này thì vẻ ngoài phồn hoa cũng không chịu nổi một kích.
Sau khi Cận Nghiêu cùng Triều Từ thành hôn được nửa năm, Thượng Hoa Châu tiến đánh Tấn Vân Châu, Tấn Vân Châu phái ra ba mươi vạn đại quân, lại từ trong dân gian chiêu mộ thêm mười vạn.
Triều gia là thế gia. Mấy trăm năm nay, Châu chủ nhiều lần đổi họ, nhưng nội tình bên trong thế gia này vẫn vô cùng thâm sâu, sừng sững không ngã. Bất kể thay đổi bao nhiều triều đại Châu chủ đều đối với thế gia này lấy lễ mà đãi. Chiến loạn thì chiến loại đối với Triều gia sẽ không liên quan.
Triều Từ vốn dĩ nghĩ như thế.
Nhưng huynh trưởng lại chào từ biệt với cậu, muốn tòng quân chiến đấu.
Triều Từ không thể hiểu nỗi, cũng không muốn huynh ấy phải rời đi. Mấy ngày liền không thèm quấn lấy Cận Nghiêu, mỗi ngày đều kè kè theo Triều Quyết, tỏ ra đáng thương khuyên bảo đủ đường, hy vọng huynh ấy có thể từ bỏ suy nghĩ này.
Cậu nghĩ rằng bọn họ cứ ở trong thành, nếu Thượng Hoa Châu đánh vào chưa chắc làm gì được họ. Nhưng nếu đi ra ngoài biên cảnh thì thật đúng là cửu tử nhất sinh.
Cha cậu thấy cậu suốt ngày cứ quấn lấy anh trai, liền sai người mang cậu đi để tránh quấy rầy Triều Quyết.
Càng gần ngày Triều Quyết tòng quân, công việc phải chuẩn bị ngày càng nhiều, có Triều Từ lẽo đẽo theo bên người thật sự rất phiền.
Thuyết phục huynh trưởng không được, Triều Từ bèn tìm cha cậu chơi xấu.
Biên cảnh nguy hiểm như vậy, cậu khuyên không được huynh ấy thì thôi, tại sao người là cha lại không đi khuyên nhủ huynh ấy? Ngại nhiều con cái sao?!
Cha cậu cũng đành bất đắc dĩ.
Thế gia tuy huy hoàng, nhưng cũng là bèo trôi không rễ. Thế cuộc loạn lạc, khắp nơi đều bắt đầu xé rách da mặt, hiện giờ có binh quyền trong tay mới có thực lực, không thể so được với trước. Triều Quyết muốn đi chiến trường để tìm con đường sống, ông cũng thật lòng không đành...
Nhưng tổ lật thì trứng nào còn, ông không đành thì cũng phải đành mà thôi.
Dù Triều Từ có khuyên bảo như thế nào cuối cùng Triều Quyết vẫn lên chiến trường.
Tiền tuyến liên tục thất bại, trong một năm nay không có tin tức gì về Triều Quyết, không biết là sống hay chết.
Lại qua thêm một tháng, đại quân đánh vào trong thành.
Đây là một đêm cực kỳ hỗn loạn. Đại quân ép sát vào thành, thành Bắc bốc cháy, người trong phủ đều chạy đi hết, nơi nơi đều tràn ngập tiếng rên la. Triều Từ không biết tung tích của cha cậu ở đâu, tay chân luống cuống, lúc này có một hắc y nhân đến bắt lấy tay cậu nói: "Theo ta đi!"
"Đi, đi đâu?"
"Ra khỏi thành chạy trốn."
"Nhưng phụ thân ta còn chưa tới..." Triều Từ hoang mang lo sợ.
"Gia chủ không đến được, ngài phân phó cho tôi mang cậu đi." Hắc y nhân nói.
Triều Từ như bị sét đánh, cậu dường như hiểu được trong lời nói này có ý tứ gì.
Hắc y nhân lại không có thời gian cùng cậu trì hoãn, lôi kéo tay cậu muốn tóm cậu đi.
"Từ từ!" Triều Từ nói, "A Nghiêu, chúng ta còn phải mang theo A Nghiêu!"
Cậu vừa nói xong liền vọt vào trong viện của Cận Nghiêu.
Lúc này, hạ nhân trong viện của Cận Nghiêu đã không còn ở lại, Cận Nghiêu một mình ngồi ở bàn đá bên trong viện, trong tay là quân cờ làm từ ngọc mà Triều Từ tặng hắn, trước mặt bày ra một bàn cờ.
Hắn nhìn phía bắc chìm trong khói lửa dày đặc, chậm rãi đặt quân cờ lên bàn đá.
Nhân gian đã loạn lạc như thế này, xem ra Yêu Ma Cảnh hẳn là không trụ được bao lâu.
Lát sau, cửa chính trong viện bị vội vàng đẩy ra, thanh âm đánh gãy suy nghĩ của hắn, hắn xoay người thấy Triều Từ chạy đến bên hắn, lôi kéo hắn chạy ra phía ngoài.
Hắc y nhân cũng xuất hiện ở cửa, thấy bọn họ vừa đến, liền mang theo bọn họ đi vào hậu viện.
Sau núi giả, có một mật đạo.
Sau khi hắc y nhân đưa bọn họ tiến vào, liền đưa cho Triều Từ một ít ngân lượng cùng lương thực.
"Tiểu công tử, bảo trọng." Hắc y nhân nói.
"Cha ta...rốt cuộc như thế nào?" Triều Từ mở to một đôi mắt đỏ bừng hỏi hắn.
Hắc y nhân mím môi: "Tiểu công tử vẫn là đừng hỏi."
Hắn đột nhiên đóng lại cửa mật đạo, lưu lại một câu: "Đi mau!"
............
Mật đạo nối thẳng với rừng rậm bên ngoài ngoại ô, Triều Từ mang theo Cận Nghiêu thuận lợi trốn thoát.
Bọn họ một đường tẩu thoát, sau khi ra khỏi Tấn Vân Châu lại mất thêm mấy tháng mới đến được Đại Nguyệt Châu tạm thời chưa bị chiến tranh.
Trên đường đi, bọn họ xui xẻo gặp thổ phỉ, bị đánh cướp gần hết tiền bạc. May mà bọn chúng vẫn còn nhân tính, đúng là loạn thế mới vào rừng làm cướp, chúng không làm tổn hại đến tính mạng hai người, còn để lại một ít tiền.
Đến khi bọn họ tới được Đại Nguyệt Châu, tiền bạc đã không còn thừa lại bao nhiêu.
Mà Cận Nghiêu trong người mang bệnh, một đường bôn ba gian khổ làm cho cơ thể hắn mới được chăm sóc tốt lên một chút thì lại tiếp tục chuyển biến xấu, cơ hồ bệnh nặng không ngồi dậy nổi.
Triều Từ còn một ít ngọc bội trên người đều mang đi cầm đồ để mua thuốc cho Cận Nghiêu.
Nhưng bệnh của Cận Nghiêu phải điều trị lâu dài, một chút thuốc này giống như là hạt muối bỏ biển.
Triều Từ hiểu rõ không thể cứ miệng ăn núi lở mãi như thế này được, hơn nữa thân thể Cận Nghiêu còn mang bệnh không dậy nổi.
Cậu tìm kiếm việc làm khắp nơi, nhưng hầu như ai nhìn qua bộ dáng công tử mười ngón tay không chạm nước mùa xuân của cậu cũng đều từ chối, trải qua vài ngày mới có một tửu lâu thu nhận cậu.
Làm tạp dịch sau bếp, tiền lương tháng đầu chỉ một nửa. Nếu biểu hiện tốt thì sẽ tăng thêm một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.