Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 198: Tôi đã sớm quen với cuộc sống phiêu bạt không đoan chính (3)

Mông Mông Bất Manh

10/08/2024

Câu này không dễ trả lời, Triều Từ cúi đầu không nói gì.

Hứa Trạm cũng không cần cậu trả lời mặc dù đây là một câu hỏi, vì trong lòng hắn đã biết chắc chắn đáp án.

"Phương Nhã Văn có thể cho cậu cái gì?" Hứa Trạm vẫy tay để người phục vụ rót cho hắn một ly rượu vang, "Con bé đó ra tay khá hào phóng, cậu cũng thật sự rất đẹp. Nhưng một căn nhà, một chiếc xe cộng thêm chút tiền tiêu vặt, tổng cộng cũng chỉ có vài triệu. Mấy tháng trước, con bé ấy mới vét cạn túi để mua căn biệt thự này, giờ trong tay cũng không còn bao nhiêu tiền đâu."

Hắn vừa nói vừa cầm lấy tách cà phê do người phục vụ mang đến đưa cho Triều Từ.

Triều Từ lắc lắc tách cà phê, trong lòng có chút kinh ngạc lại có chút cạn lời.

Gì chứ? Còn có thể kiếm được vài triệu? Tôi cố gắng cả đời cũng không kiếm nổi nhiều như vậy...

Ban đầu chỉ định kiếm vài trăm nghìn để mở một tiệm lẩu thôi mà...

Nhưng có lẽ trong mắt của những kẻ có quyền có thế như Hứa Trạm, vài triệu chẳng đáng là gì. Hắn dường như mặc định rằng Triều Từ sẽ không để mắt đến số tiền đó, thấy Triều Từ không nói gì, hắn lại tiếp tục: "Cậu theo tôi đi."

Triều Từ: "???"

Excuse me?

Là tôi nghĩ đúng cái ý đó rồi sao, đại ca?

Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hứa Trạm, mắt đào hoa trợn tròn, không dám nói gì.

"Theo tôi đi, mỗi năm tôi cho cậu hai mươi triệu, quà tặng hàng ngày tính riêng, thế nào?" Giọng của Hứa Trạm lạnh lùng như nước suối nước lạnh va vào ngọc thạch, mang theo uy quyền không thể cãi lại.

"......"

À cái này...

Có phải là quá đột ngột rồi không?

Thật ra tôi cũng không cần tới mấy chục triệu, số tiền đó quá lớn tôi không thể hình dung nổi nữa... Ơ mà chỉ vài triệu thôi tôi đã không hình dung nổi rồi.

Ở quê tôi, bảy tám trăm nghìn đã có thể mua được một căn nhà.

Triều Từ cảm thấy nếu mình còn không mở miệng sẽ xảy ra chuyện lớn, cậu mím môi, căng thẳng nói: "Cảm ơn ngài Hứa đã coi trọng tôi, nhưng thật ra tôi không thích đàn ông."

Cậu cảm thấy mình thật sự rất cứng đầu.

Hứa Trạm dường như không ngạc nhiên chút nào, cũng không hề có chút giận dữ khi bị từ chối.

Hắn dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn. Lúc này, Triều Từ cảm thấy như đang đứng trong một cuộc đàm phán lớn, mà người đàn ông trước mặt xem cậu là con mồi trong tay.

"Để một người thích ai đó thì không dễ, nhưng để hủy hoại người đó lại rất dễ."



Triều Từ cảm thấy lời nói này thật là ảo tưởng, nhưng từ miệng của người trước mặt nói ra lại trở nên rất hợp lý.

Bởi vì hắn thật sự nắm trong tay quyền lực đó.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe người đàn ông nói hết câu, trong lòng Triều Từ vẫn rét lạnh.

"Cậu ruột của cậu hình như đang làm việc ở một công ty tư nhân? Công ty mẹ là Tập đoàn Hoa Khoa, vừa khéo lại là công ty đối tác của tôi ở trong nước."

"Còn về cậu... tôi có rất nhiều cách để một sinh viên đại học không thể tốt nghiệp."

Triều Từ: "......"

Không phải chứ, không phải chứ! Hắc ám đến vậy sao?

Những lời này thực sự có thể nói ra một cách quang minh chính đại như vậy sao? Bắt nạt tôi không mang theo máy ghi âm à?

Tức quá, tôi đúng là không mang theo!

Cậu thầm oán trách trong lòng, mặc dù cậu vẫn giữ bộ dạng đùa cợt nhưng cũng hiểu rằng khi hắn đã nói ra đến mức này cậu không còn cách nào để từ chối.

Nếu không, không chỉ mình cậu không thể tốt nghiệp, còn liên lụy đến cậu ruột bị mất việc, mà cả gia đình đều dựa vào công việc đó để sinh sống.

Còn việc cậu từ chối Hứa Trạm rồi đi tìm Phương Nhã Văn để xin giúp đỡ... thôi đừng nghĩ đến nữa. Hứa Trạm đã nói như vậy, hắn mà để Phương Nhã Văn giúp cậu mới là lạ. Hơn nữa, Phương Nhã Văn cũng sợ Hứa Trạm, nghĩ cũng biết cô ấy không dám chọc vào hắn.

"Vậy thì, cảm ơn ngài Hứa đã chiếu cố."

Sau khi nghĩ thông rồi, Triều Từ chỉ có thể nói như vậy.

"Cậu tuy còn nhỏ tuổi nhưng đầu óc rất linh hoạt, tôi thích nói chuyện với người như cậu."

Người đàn ông cười khẽ.

Đây là lời thoại của nhân vật phản diện mà, đáng ghét!

"Ngày mai thư ký của tôi sẽ liên lạc với cậu để ký hợp đồng." Người đàn ông đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Triều Từ mà nói như vậy. Hắn nói xong liền đẩy ghế rời đi.

Triều Từ: "......"

Má nó! Đúng là ảo ma thật sự.

............

Sau khi nói chuyện xong với Hứa Trạm, Triều Từ quay lại bên cạnh Phó Lâm và những người khác. Phó Lâm có chút lo lắng cho Triều Từ, nhưng ở đây đông người nên không tiện hỏi.



Còn Phương Nhã Văn thì thay đổi thái độ, không còn nhiệt tình, giữ khoảng cách với Triều Từ và sắc mặt cũng có chút khác lạ.

Triều Từ đoán rằng có lẽ vị họ Hứa kia đã cho người nhắc nhở cô Phương. Đúng như cậu dự đoán, Phương Nhã Văn không phải là đối thủ của Hứa Trạm, chỉ mới bị đe dọa vài câu cô đã không dám động vào Triều Từ nữa, rõ ràng trước đó cậu còn cảm nhận được Phương Nhã Văn rất có hứng thú với mình.

Khi Triều Từ và Phó Lâm về đến ký túc xá, Phó Lâm mới tìm được cơ hội hỏi Triều Từ: "Vừa rồi Hứa Trạm gọi mày ra nói gì?"

Triều Từ nhìn Phó Lâm, xoa mặt.

Cậu thật sự không muốn kể chuyện này cho Phó Lâm nghe, sợ cậu ta lo lắng, nhưng cậu lại nghĩ chuyện này không thể giấu Phó Lâm được, dù sao hai người cũng là bạn cùng phòng.

Cậu chỉ kể đơn giản là Hứa Trạm muốn bao dưỡng cậu. Nếu cậu đồng ý sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, nếu không đồng ý sẽ không yên ổn mà sống. 

Phó Lâm nghe mà ngớ người.

Dù Phó Lâm biết trong giới của cậu ta có không ít người thích đàn ông, nhưng Phó Lâm là trai thẳng, bản năng bài xích những chuyện này. Dù chuyện đồng tính luyến ái xuất hiện không ít trong cuộc sống của Phó Lâm, nhưng không thâm nhập sâu vào trong thế giới quan của cậu ta.

Bây giờ, người bạn thân nhất của Phó Lâm nói rằng cậu ấy bị Hứa Trạm để ý.

Nói xong, Triều Từ thở dài một tiếng, ngã người lên giường không động đậy.

"Ban đầu tao chỉ muốn làm một kẻ ăn bám, không ngờ... kế hoạch đã hoàn thành vượt mức, chỉ là hướng đi không đúng."

Vậy mà cậu còn có tâm trạng tự giễu, còn Phó Lâm thì sắc mặt nặng nề.

Là do mình quá sơ suất rồi, vị đại thiếu gia họ Hứa đó đúng là có tin đồn thích đàn ông, biết thế đã không dẫn Triều Từ qua đó.

"Không được, tao không thể để mày nhảy vào hố lửa." Phó Lâm đứng phắt dậy, nghiến răng nói làm Triều Từ giật mình.

"Mày đừng kích động..." Triều Từ từ trên giường ngồi dậy, có chút bất đắc dĩ.

"Dù sao tao cũng không ghét đàn ông đến vậy, thôi cứ như vậy đi." Triều Từ đã chấp nhận số phận.

Dù sao cậu cũng không để tâm nhiều đến lòng tự tôn, khi nghĩ kỹ lại cũng không thấy bài xích đàn ông đến thế.

... Thật ra là không thể phản kháng được, chỉ có thể tự an ủi chính mình như vậy.

May là cậu cũng rộng rãi, không phải dạng trai thẳng cứng đầu, sau khi chấp nhận số phận lại tiếp tục lối sống tùy tiện mặc hoàn cảnh.

Nghĩ kỹ lại, chỉ chịu đựng một hai năm mà kiếm được mấy chục triệu cũng không tệ lắm.

Cảm giác còn đỡ hơn so với những ngày làm thí nghiệm cực khổ, ba ngày chỉ ngủ được bảy tiếng.

À, hóa ra mình lại thiếu tự trọng đến vậy.

Triều Từ cảm thấy có chút xúc động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook