Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 201: Tôi đã sớm quen với cuộc sống phiêu bạt không đoan chính (6)

Mông Mông Bất Manh

10/08/2024

Thực ra, Triều Từ đã phải chuẩn bị tâm lý cho đêm nay rất lâu.

Dù đã hai mươi tuổi, nhưng trong cái khoa hóa này, những đám sinh viên như cậu từ trai đến gái đều vẫn còn zin - trừ cái tên sát gái, ăn chơi bên ngoài như Phó Lâm ra. Triều Từ luôn cảm thấy việc yêu đương quan hệ rất xa vời với cuộc sống của mình.

Trong thâm tâm, cậu vẫn nghĩ mình còn rất nhỏ.

Nhưng cậu đã được bao nuôi rồi, người ta bỏ ra mấy chục triệu cho cậu không phải để nghe cậu nói mình nhỏ, hơn nữa hai mươi tuổi ở trong cái nghề bán sắc này cũng không còn nhỏ.

Chuyện này chỉ cần cắn răng là qua thôi, cũng chẳng có gì.

Triều Từ ban đầu nghĩ vậy.

Đến khi cậu chủ động ép Hứa Trạm xuống, cởi bỏ quần áo cho hắn rồi nhìn xuống, nụ cười của cậu lập tức cứng đơ.

Cái này má ơi... chết người mất thôi?

Fuck!

Bởi vậy trên đời này đâu có chuyện gì dễ dàng, làm tình nhân còn nguy hiểm đến tính mạng nữa?!

Khuôn mặt Triều Từ đang tươi cười đột nhiên trở nên cứng đờ, ngây ra vài giây rồi muốn từ trên người Hứa Trạm đứng dậy.

Nhưng vừa mới đứng lên được nửa chừng liền bị một bàn tay giữ chặt vai lại.

Bàn tay của người đàn ông trắng trẻo, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, là kiểu chỉ cần chụp một tấm hình ngẫu nhiên thôi cũng khiến người ta muốn liếm màn hình. Nhưng sức mạnh của bàn tay này rất đáng kinh ngạc, Triều Từ bị giữ chặt không thể đứng dậy nổi.

Triều Từ ngượng ngùng cúi đầu đối diện với ánh mắt của Hứa Trạm.

Hứa Trạm hơi tựa vào đầu giường, khóe miệng mang theo một chút độ cong, ánh mắt chế nhạo nhìn cậu.

Ban ngày, tóc của hắn được chải hết ra sau lộ ra đôi mày kiếm và ánh mắt sắc bén, mang theo sự kiêu ngạo và quý phái tự nhiên. Nhưng bây giờ khi vừa tắm xong, hắn không dùng gel vuốt tóc mà chỉ dùng tay chải vài cái nên tóc có chút rối lại, mang theo một cảm giác xâm lược mạnh mẽ hơn.

"Tôi còn tưởng cậu gan to thế nào, thì ra chỉ là làm bộ." Hứa Trạm cười nói.

Lời vừa dứt, Triều Từ liền bị ôm lấy, ngã mạnh xuống lồng ngực Hứa Trạm.

"Ưm!"

Mũi Triều Từ va vào ngực của người đàn ông, ngay lập tức nước mắt liền dâng lên trong hốc mắt của cậu.

Người đàn ông nắm cổ áo của cậu kéo lên, nhìn thấy đầu mũi bị đỏ và ánh mắt ngấn nước bèn không nhịn được cười: "Yếu đuối."

Nói xong rồi cúi xuống hôn lên môi của Triều Từ.

......

............

Niệm tình đây là lần đầu của Triều Từ, cậu lại nhỏ hơn hắn tám chín tuổi, nên Hứa Trạm đã nương tay chỉ làm cậu một lần.

Nhưng Triều Từ vẫn bị làm cho mất nửa cái mạng.

Hứa Trạm bảo Triều Từ đi tắm rửa, nói rằng để lại thứ đó trong cơ thể sẽ không tốt, sẽ bị tiêu chảy, nếu không khéo còn dễ bị phát sốt.

Triều Từ nằm trên giường ôm chăn rên rỉ, không muốn ngồi dậy.



Bây giờ toàn thân của cậu rất đau nhức, nhấc một ngón tay thôi cũng cảm thấy mệt. Ngày mai phát sốt là chuyện của ngày mai, hôm nay cứ để cậu ngủ đã.

Hứa Trạm đành bế Triều Từ lên, ép cậu vào phòng tắm, giúp cậu tắm rửa sạch sẽ và bôi thuốc.

Triều Từ trong suốt quá trình đều vùng vẫy, cậu không muốn tắm rửa chỉ muốn đi ngủ.

Gì mà làm vui lòng ông chủ, gì mà làm tình nhân mẫu mực, tất cả đều quên hết đi! Cậu! Chỉ! Muốn! Ngủ! Một! Giấc!

Hứa Trạm tức giận vỗ một cái vào mông của cậu, khiến cho bé tình nhân yếu đuối ngây ra.

Triều Từ mở to đôi mắt sưng đỏ, đầu tiên là kinh ngạc và xấu hổ, sau đó là không dám phản kháng, chỉ biết dựa vào lòng người đàn ông rên rỉ để hắn tắm rửa cho mình.

Người đàn ông tắm rửa xong, không nhịn được lại vỗ nhẹ vào mông Triều Từ, cười nói: "Sướng cho cậu rồi đấy."

Từ trước tới giờ luôn là người khác phục vụ hắn, đây là lần đầu tiên hắn phải phục vụ người khác.

Nơi đau nhất lại bị đánh, hai mắt của Triều Từ đỏ hoe, cảm thấy hơi ấm ức nhưng bây giờ cậu mệt quá rồi. Sau khi tắm xong, cậu liền nhắm tịt đôi mắt, đầu nghiêng qua, ngủ say trong lòng hắn.

Khi cậu tỉnh lại đã gần mười giờ sáng và bên cạnh không còn ai.

Triều Từ mệt mỏi nên ngủ rất say, lúc tỉnh dậy không biết trời đất gì nữa.

Cậu lơ mơ cầm lấy điện thoại, thấy tin nhắn mới nhất mà Hứa Trạm gửi là vào lúc tám giờ: "Tôi đã đặt bữa sáng cho cậu, để trong hộp giữ nhiệt ở bếp."

Triều Từ lúc này mới phản ứng lại: À, bây giờ mình đã là tình nhân được bao nuôi của ông chủ giàu có rồi.

Ký ức đêm qua dần dần hiện lên.

Sau khi nhớ lại, Triều Từ đột nhiên buồn bã.

Má nó, tại sao?

Hôm qua rõ ràng mình đã thể hiện rất tốt rồi, nhưng cuối cùng lại thất bại, không đạt tiêu chuẩn của một tình nhân đúng nghĩa.

Sau đó, cậu lại suy nghĩ rồi tự an ủi chính mình: Thôi, cũng chẳng còn cách nào khác.

Người bình thường mà bị thứ đó hành hạ xong, không ngất đi đã là giỏi lắm rồi, mình đã cố gắng rất nhiều rồi.

Lần sau phải biểu hiện tốt hơn, chắc chắn ông chủ sẽ hài lòng!

............

Đêm đó, Hứa Trạm lại đến. Triều Từ vừa thấy hắn liền lập tức căng thẳng, nghĩ rằng chế độ một tuần làm một ngày, nghỉ sáu ngày của mình có lẽ không còn nữa.

Không chỉ như vậy, nếu cứ tiếp tục thế này, có thể sống sót qua ba năm hay không cũng là một vấn đề?!

Cậu kinh hãi mà nghĩ.

May là đêm qua Hứa Trạm tuy thèm thuồng nhưng không đến mức tàn bạo, hôm nay hắn chỉ muốn xem cơ thể của Triều Từ hồi phục như thế nào, có bị sốt không.

Nhờ vào việc vệ sinh sạch sẽ của Hứa Trạm mà Triều Từ không bị sốt, nhưng lúc đi lại thì mặt vẫn xanh như tàu lá.

Ông chủ bận trăm công ngàn việc, thấy sức khỏe của Triều Từ không sao nên ngồi một lát rồi rời đi.



Lần tiếp theo gặp nhau là năm ngày sau.

Triều Từ quyết tâm lần này sẽ thể hiện thật tốt, rửa sạch nỗi nhục nhã vì lần đầu không "chuyên nghiệp".

Nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện ra rằng: lần đầu là ông chủ nương tay cho cậu.

Lần đầu, Hứa Trạm chỉ nếm thử hương vị, thấy ngon nhưng kiềm chế không ăn hết.

Còn lần này thì không dễ nói chuyện như vậy.

Hắn lật qua lật lại Triều Từ, ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài. Xong xuôi, Triều Từ không còn sức để rên rỉ nữa, đầu nghiêng qua một bên rồi ngủ thiếp đi.

Hứa Trạm nhìn chàng trai ngủ say, cũng có chút bất đắc dĩ.

Nhu cầu của hắn mạnh nhưng lại có chút bài xích với chuyện tình dục. Trước đây, vì nhu cầu sinh lý nên hắn đã từng có vài tình nhân, nhưng không ai ngủ qua đêm trên giường hắn. Đâu như thằng nhóc này, còn phải để cho hắn tắm rửa cho.

Ngoài nhược điểm là chịu không nổi ra thì Triều Từ đúng là một tình nhân hoàn hảo. Tuy Hứa Trạm nói đó là nhược điểm, nói là có lợi cho Triều Từ, nhưng trong lòng hắn khá thích cảm giác này.

Đẹp, ngoan ngoãn, nấu ăn ngon, làm tình còn sướng.

Dần dần, Hứa Trạm đến đây thường xuyên hơn. Từ một tuần một ngày dần dần thành một tuần hai ba ngày.

Triều Từ ngoài mặt không nói gì, vẫn làm một tình nhân mẫu mực, tận chức tận trách, nhưng trong lòng thì âm thầm nổi giận.

Cái gì mà một tuần làm một ngày, nghỉ sáu ngày chứ? Bây giờ một tuần làm hết bốn năm ngày chứ ít à!

Hứa Trạm thì hoàn toàn không biết tâm tư bực tức của Triều Từ.

Vì Hứa Trạm không hề nghĩ rằng việc mình bảo thư ký nói với Triều Từ "một tuần một lần" là một quy định hợp đồng cứng nhắc phải tuân theo. Lúc đó, hắn chỉ nghĩ mình có thể đến một tuần một lần là tốt lắm rồi, vì hắn không thích đắm chìm trong chuyện tình dục.

Không ngờ thanh niên này lại hợp khẩu vị của hắn đến vậy.

Vì vậy, hắn thường xuyên đến chỗ của Triều Từ, cho rằng đó là vinh dự của cậu chẳng cần biết cậu có vui hay không.

Cho nên hắn đâu biết trong đầu Triều Từ đang nghĩ linh tinh, lộn xộn cái gì.

Khi Hứa Trạm nhận ra mình thường xuyên đến chỗ của Triều Từ, thời gian ở nhà mình càng ngày càng ít đi, hắn đã quyết định cho Triều Từ dọn đến ở cùng mình.

Hắn làm sao biết được đằng sau nụ cười ngoan ngoãn đó là một Triều Từ đang nổi điên.

Gì vậy? Có phải ông trời đang trừng phạt một tình nhân quá chuyên nghiệp như mình không?

Nếu tôi có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt tôi, chứ đừng để ông chủ bắt tôi dọn đến nhà ông chủ và giám sát tôi 24/24 như thế này.

Đây là kiếp nạn nhân gian gì đây.

Những lời này đương nhiên không thể nói với ông chủ giàu có, Triều Từ chỉ có thể cười một cách tươi tắn ở ngoài mặt, còn trong lòng thì đang chửi thầm.

Đột nhiên cậu cảm thấy ba năm thật dài đằng đẵng.

May là ông chủ thanh toán theo tháng, bây giờ đã là tháng thứ ba kể từ khi cậu được bao nuôi, nhìn vào số tiền hơn ba triệu được chuyển vào trong hai tháng đầu, cậu dần dần tìm được sự an ủi.

Trong lòng thì cứ lẩm nhẩm: sáu mươi triệu, sáu mươi triệu... làm xong vụ này sẽ nghỉ hưu dưỡng già...

Coi như vẫn có thể duy trì được cuộc sống như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook