Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm
Chương 61: Hưởng Tuần Trăng Mật
Liên Chiết
07/01/2024
Văn Từ: "Nhìn đường đi, đừng hỏi lung tung."
Cậu nhóc trợn tròn mắt, xoay người, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em nghĩ các anh cũng không thể là vợ chồng được, hừ, nam nam sao có thể thành vợ chồng."
Trì Quan Yếm không mặn không nhạt nhìn bóng lưng của cậu bé.
Cậu bé quay đầu nhìn lén bọn họ bắt gặp ánh mắt của Trì Quan Yếm lập tức tắt ngúm, bước nhanh về phía trước, thay đổi lời nói lúc trước: "Em nói bậy thôi, em làm sao biết được có thể trở thành vợ chồng hay không, các anh đừng để trong lòng, mau quên đi nha!"
Văn Từ bị thái độ thay đổi thất thường của cậu bé chọc cho bật cười, khi cậu sắp ngã liền tiến lên đỡ cậu nhóc khỏi bị té.
Cậu bé dẫn hai người đi một vòng, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà chung cư bảy tám tầng, chỉ vào cửa sổ tầng ba nói: "Ở đó."
Văn Từ nhìn lên thì thấy có hai hộ gia đình ở tầng một, còn cậu bé đang chỉ đến hộ gia đình ở tầng ba bên phải.
Bây giờ là ban ngày, những hộ gia đình khác đều đã mở rèm, chỉ có hộ gia đình kia kéo rèm che kín cả phòng khách, giống như có bí mật nào đó ở bên trong không muốn cho người khác biết.
"Nhóc chắc chắn là ở đây chứ?" Văn Từ liếc nhìn cậu bé.
"Dạ, các anh cứ đi theo em." Cậu nhóc sợ Văn Từ không tin, vội vàng chạy lên lầu.
Đến lầu ba, cậu bé chỉ vào cánh cửa bên phải, thần bí nói: "Chính là nhà này, em đã từng nhìn thấy người trong ảnh ở đây, em nói thật đó, không lừa các anh đâu."
Ngay khi vừa nói xong, cánh cửa bên trái được mở ra.
Mẹ của cậu bé đang định ra ngoài tìm cậu bé, khi nhìn thấy cậu bé và hai người Văn Từ, bà sững sờ rồi mỉm cười: "Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau."
"Mẹ, bọn họ tới tìm người bên nhà đối diện." Cậu nhóc chỉ chỉ cửa, hưng phấn nói.
Người phụ nữ nghe xong liền biến sắc, trước tiếp lôi cậu bé vào phòng mắng: "Con lại nói lung tung nữa hả? Mẹ cũng lười quản con rồi đó, học cái gì không học, suốt ngày học người ta nói dối!"
Sau đó bà hướng Văn Từ xin lỗi: "Thực xin lỗi, thằng nhóc này thích nói dối, hại các cậu đi một chuyến uổng phí rồi, thực xin lỗi."
Văn Từ không nói gì, chỉ lấy ra tấm ảnh của ba mẹ mình, đặt trước mặt người phụ nữ, cười nhạt nói: "Xin hỏi, cô có nhìn thấy người này không?"
Người phụ nữ cẩn thận nhìn bức ảnh một lúc, lắc đầu nói: "Tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Họ chắc không phải người trong thôn chúng tôi. Nếu là người trong thôn chúng tôi, tôi nhất định từng gặp qua."
"Con không nói dối." Nghe mẹ nói mình nói dối, cậu bé tức giận muốn chạy ra khỏi phòng nhưng lại bị người phụ nữ giữ lại.
"Con còn nói dối, đối diện là một cặp vợ chồng trẻ, làm gì có người trong ảnh sống ở đây? Còn nói dối làm mất thời gian của người ta, có tin mẹ gọi bố con về đánh con không" Người phụ nữ nhéo lỗ tai cậu nhóc, giận tím mặt nói, "Có nghe lời hay không hả?".
"Con thật sự không nói dối," Cậu bé lo lắng chạy đến bên Văn Từ, nắm tay Văn Từ lắc lắc, "Anh phải tin em, em nói dối anh chả có ích lợi gì cả, em nói thật, mẹ em chưa gặp qua, vì vậy mới cho rằng em đang nói dối, nhưng em đã nhìn thấy người đó thật mà."
Nó kéo kéo Văn Từ, bảo Văn Từ ghé sát nó hơn.
Văn Từ vừa cúi đầu tới gần cậu bé, liền nghe thấy cậu bé nói bên tai: "Kỳ thi lần trước em bị điểm 0, sợ mẹ phát hiện đánh em nên khi nhìn thấy cửa nhà đối diện mở ra, em đã lén ném tờ giấy kiểm tra vào. Lúc đó em đứng ở cửa, đã nhìn thấy người chú trong bức ảnh, chú ấy đang ngồi trên ghế sofa xem TV, khi phát hiện ra em chú ấy quay đầu lại nhìn em một cái, chính là cái chú trong bức ảnh. Nhưng em còn chưa kịp nhìn rõ thì cái dì trẻ sống bên trong đã hung dữ đuổi em ra ngoài rồi, sau đó đóng cửa lại cái rầm."
Văn Từ nheo mắt lại, đưa cây kẹo mút trong tay cho cậu bé, "Lúc đó chỉ có mình chú thôi sao?"
"Dạ, chỉ có một mình chú thôi, không có dì trong ảnh đâu." Cậu nhóc cầm lấy cây kẹo mút, vô cùng vui vẻ trở về nhà.
Người phụ nữ không biết cậu bé đã nói gì với Văn Từ, bà sợ Văn Từ sẽ tin thật, vì vậy vội vàng nói: "Đừng nghe nó, đứa trẻ này nói dối từ nhỏ quen rồi, lời của nó không đáng tin."
"Người ở đối diện rất ít đi ra ngoài sao?" Văn Từ đột nhiên hỏi.
"Một tuần ra hai ba lần thì phải? Ngoại trừ đi mua đồ ăn thì tôi chưa thấy bọn họ ra ngoài bao giờ. Nhìn thì giống một cặp vợ chồng trẻ khoảng 20 tuổi, trẻ hơn người trong ảnh nhiều." Người phụ nữ nhớ lại một lát rồi nói, "Nhưng người nhà đó rất kỳ lạ, chúng tôi thường né họ mà đi."
Tim Văn Từ đập nhanh hơn hỏi: "Sao lại lạ?"
"Người bình thường làm gì có ai một tuần chỉ ra ngoài hai ba lần. Bọn họ đều ở trong nhà không biết làm gì, tôi thấy không bình thường chút nào. Con gái tôi lúc nào cũng nghe thấy tiếng cãi vã trong nhà, sợ chết đi được." Người phụ nữ cau mày, càng nói càng không vui, thở dài: "Hôm đó tôi không nhịn được qua gõ cửa muốn nói chuyện với họ, nhưng gõ muốn sập cửa cũng không có ai ra mở cửa. Thật sự không biết họ không nghe thấy hay là cố tình giả vờ không nghe thấy."
"Không ai thấy lạ báo cảnh sát sao?" Văn Từ hỏi.
"Có gì lạ đâu," người phụ nữ thở dài, "Trong tòa nhà của chúng tôi có quá nhiều người lạ. Người ở tầng một rõ ràng là sống một mình, mỗi ngày ra ngoài đều nói chuyện với không khí, người ở tầng trên cũng vậy, rõ ràng là con trai mà cứ trang điểm ăn mặc như con gái, trừ những người làm ảnh hưởng đến người khác thì không ai thèm xen vào việc của mấy người đó."
Trì Quan Yếm thấp giọng hỏi: "Lần cuối cùng nhà đối diện đi ra là khi nào?"
Người phụ nữ luôn cảm thấy Trì Quan Yếm không đơn giản, vì vậy bà trả lời rất nhanh, "Ba ngày trước thì phải? Theo tôi tính thì có lẽ hai ngày trước đã ra ngoài rồi, tôi đã sống ở thôn này rất lâu rồi, thật sự chưa bao giờ thấy người mà các cậu tìm."
Sau khi Trì Quan Yếm cảm ơn xong, liền nắm tay Văn Từ rời đi.
"Anh cảm thấy đáng tin không?" Văn Từ quay đầu nhìn bà chủ nhà đó nói.
Trì Quan Yếm: "Ở chỗ này chờ mấy ngày sẽ biết."
Văn Từ gật gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cậu kéo Trì Quan Yếm trở lại nhà của người phụ nữ lúc nãy.
Cậu gõ cửa, lấy ra bức ảnh của Văn Thanh, sau khi người phụ nữ đi ra thì mỉm cười nói: "Xin lỗi lại quấy rầy, tôi muốn hỏi chị có từng nhìn thấy người này không?"
"Tôi từng nhìn thấy người này." Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh của Văn Thanh, người phụ nữ gật đầu không chút do dự, "Tôi chưa nhìn thấy người đàn ông trung niên mà cậu nói tới. Còn người này tôi đã thấy qua, còn gặp cậu ta rất nhiều lần."
Không đợi Văn Từ hỏi han gì, người phụ nữ đã kể hết mọi chuyện: "Trước đây, cậu này sống ở trong thôn chúng tôi một đoạn thời gian, nhưng sau đó không biết vì lý do gì mà cậu ta bỏ đi. Cậu ta tiêu rất nhiều tiền, mọi người đều nói cậu ta là thiếu gia nhà giàu. Giọng nói không giống người địa phương của chúng tôi, cũng không biết tạo sao lại ở trong thôn của chúng tôi, vì vậy tôi nhớ rất rõ."
Văn Từ nhận lại điện thoại, cười nói: "Cảm ơn, chị có biết trước đây cậu ta sống ở đâu không?"
Người phụ nữ xua tay nói: "Chuyện đó tôi không biết, tôi chỉ biết là cậu ta luôn xuất hiện trong thôn."
Văn Thanh đã từng đến đây, ngôi nhà đối diện rất kỳ lạ.
Văn Từ đang suy nghĩ xem hai chuyện này có liên quan với nhau hay không, trước khi rời đi, còn ngẩng đầu nhìn về phía căn hộ bên phải tầng ba.
Không biết tấm rèm màu đen được mở ra lúc nào, cậu có thể nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trên ban công cúi người tưới hoa, nói cái gì đó với vẻ mặt rất sốt ruột.
Mặc dù không có cách nào biết được cô ấy đang nói cái gì, nhưng nhìn biểu cảm thì biết không phải là lời gì tốt đẹp.
Văn Từ thu hồi ánh mắt, cả hai tìm một khách sạn gần đó rồi làm thủ tục nhận phòng.
Khách sạn này đã hoạt động hơn mười năm, có hơi xuống cấp, cậu vừa dùng chìa khóa mở cửa thì có một con gián bay ngang qua trước mắt khiến cậu giật mình, lùi lại vài bước rồi đóng cửa lại.
Cậu liếc nhìn Trì Quan Yếm vẫn chưa vào phòng, không muốn kể ra chuyện mình bị một con gián dọa sợ, chỉ nói: "Hay là chúng ta đổi khách sạn khác nhỉ?"
"Được." Như nhìn ra được suy nghĩ của cậu, Trì Quan Yếm cười đáp.
Hai người họ trả phòng và thuê một căn phòng nhỏ được trang trí nội thất đầy đủ gần đó.
Chủ nhà đưa chìa khóa, dặn dò vài câu rồi lấy tiền ra về.
Văn Từ cất hành lý, tìm người tới thu dọn vệ sinh, sau đó chọc chọc Trì Quan Yếm đang ngồi trên ghế sô pha làm việc với máy tính, "Em đi siêu thị mua đồ ăn, anh ở đây đợi em ha?"
Trì Quan Yếm đóng máy tính lại, đặt nó sang một bên và đứng dậy: "Cùng nhau đi."
"Công việc xong chưa?"
"Không gấp." Người đàn ông nói xong liền cầm chìa khóa, nắm tay Văn Từ đi ra khỏi phòng, khóa cửa lại.
Trong khi chờ thang máy, Văn Từ đã gửi một tin nhắn cho Lý Thạnh Thừa: "Giúp mình tìm người theo dõi Văn Thanh, nếu cậu ta có hành vi gì bất thường thì báo cho mình biết."
Lý Thạnh Thừa rất nhanh đã trả lời: "OK, bây giờ mình sẽ gọi người ngay, có tin tức liền báo cho cậu. Nhưng mà khi nào cậu rảnh, ra ngoài tụ tập?"
Văn Từ: "Đang đi công tác, sẽ mất một khoảng thời gian."
Lý Thạnh Thừa: "Lại đi công tác??"
Cậu ta gửi một biểu cảm hài hước, tiếp theo là một tin nhắn thoại.
Văn Từ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp click vào.
"Chắc chắn là cậu lại đi cùng Trì Quan Yếm chứ gì. Mình thấy không phải đi công tác, mà là đi hưởng tuần trăng mật thì đúng hơn."
Văn Từ bấm loa ngoài, còn chưa kịp đưa điện thoại lên tai, Lý Thạnh Thừa đã nói xong.
Thang máy vào đúng lúc này dừng lại rồi mở cửa.
Văn Từ cầm điện thoại di động, đứng bất động tại chỗ, bị câu nói "hưởng tuần trăng mật" của Lý Thạnh Thừa làm cho bối rối, không biết giải thích hay không giải thích, mặt đỏ hết cả lên, lúc này chỉ muốn nhét điện thoại vào miệng Lý Thạnh Thừa cho hả giận.
Cậu và Trì Quan Yếm còn chưa có kết hôn, lấy đâu ra tuần trăng mật.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thang máy đóng cửa lại.
"Tuần trăng mật?" Người đàn ông đứng bên cạnh quay đầu nhìn qua, chậm rãi nhắc lại từng chữ.
"Lý Thạnh Thừa hiểu lầm, nói nhảm ấy mà, anh, giả vờ như chưa nghe thấy đi." Văn Từ nhấn nút mở lại thang máy, đi vào nhấn tầng một, ném cho Lý Thạnh Thừa một cái biểu cảm đánh người, không dám nhìn Trì Quan Yếm, vội vàng gõ chữ trả lời Lý Thạnh Thừa.
"Không phải tuần trăng mật, còn nói nhảm nữa, mình sẽ lần theo cáp mạng bay qua đánh chết cậu."
Lý Thạnh Thừa thắc mắc: "Tại sao không phải là tuần trăng mật? Mình nói sai à?"
Văn Từ: "Mình cùng anh ấy không có kết hôn, làm sao có thể gọi là tuần trăng mật? Đừng dùng từ bừa bãi nữa, cùng lắm... cùng lắm chỉ tính là hẹn hò thôi."
Những lời này vừa nói ra, một cỗ hơi thở nóng bỏng đột nhiên áp sát tới.
Văn Từ vừa quay người lại, khuôn mặt phóng đại của Trì Quan Yếm đã ở trước mặt, nhìn thấy trong mắt anh tràn đầy ý cười, ôn nhu nói: "A Từ, em muốn đi hưởng tuần trăng mật sao?"
Văn Từ suýt chút nữa ngất đi dưới ánh mắt đầy ý cười của anh, cậu cố gắng điều chỉnh hô hấp vì nhịp tim đang đập quá nhanh, dời tầm mắt sang chỗ khác, "Em không muốn."
Trì Quan Yếm cúi đầu, trán áp vào trán Văn Từ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vừa đen vừa sáng của cậu hỏi: "Tại sao?"
Trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc từ cơ thể Trì Quan Yếm, Văn Từ cảm thấy hai má nóng bừng, cả người đều choáng váng.
Cậu không dám nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của Trì Quan Yếm, úp úp mở mở nói: "Bởi vì chúng ta không thể hưởng tuần trăng mật, chúng ta không phải vợ chồng, nếu không phải là vợ chồng, thì sao có thể..."
Hai tay cậu bị nắm chặt, lời sau đó cũng không thể nói tiếp được nữa.
Trì Quan Yếm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Văn Từ, hôn lên môi cậu rồi thì thầm vào tai cậu, "A Từ, chúng ta có thể kết hôn."
Cậu nhóc trợn tròn mắt, xoay người, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em nghĩ các anh cũng không thể là vợ chồng được, hừ, nam nam sao có thể thành vợ chồng."
Trì Quan Yếm không mặn không nhạt nhìn bóng lưng của cậu bé.
Cậu bé quay đầu nhìn lén bọn họ bắt gặp ánh mắt của Trì Quan Yếm lập tức tắt ngúm, bước nhanh về phía trước, thay đổi lời nói lúc trước: "Em nói bậy thôi, em làm sao biết được có thể trở thành vợ chồng hay không, các anh đừng để trong lòng, mau quên đi nha!"
Văn Từ bị thái độ thay đổi thất thường của cậu bé chọc cho bật cười, khi cậu sắp ngã liền tiến lên đỡ cậu nhóc khỏi bị té.
Cậu bé dẫn hai người đi một vòng, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà chung cư bảy tám tầng, chỉ vào cửa sổ tầng ba nói: "Ở đó."
Văn Từ nhìn lên thì thấy có hai hộ gia đình ở tầng một, còn cậu bé đang chỉ đến hộ gia đình ở tầng ba bên phải.
Bây giờ là ban ngày, những hộ gia đình khác đều đã mở rèm, chỉ có hộ gia đình kia kéo rèm che kín cả phòng khách, giống như có bí mật nào đó ở bên trong không muốn cho người khác biết.
"Nhóc chắc chắn là ở đây chứ?" Văn Từ liếc nhìn cậu bé.
"Dạ, các anh cứ đi theo em." Cậu nhóc sợ Văn Từ không tin, vội vàng chạy lên lầu.
Đến lầu ba, cậu bé chỉ vào cánh cửa bên phải, thần bí nói: "Chính là nhà này, em đã từng nhìn thấy người trong ảnh ở đây, em nói thật đó, không lừa các anh đâu."
Ngay khi vừa nói xong, cánh cửa bên trái được mở ra.
Mẹ của cậu bé đang định ra ngoài tìm cậu bé, khi nhìn thấy cậu bé và hai người Văn Từ, bà sững sờ rồi mỉm cười: "Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau."
"Mẹ, bọn họ tới tìm người bên nhà đối diện." Cậu nhóc chỉ chỉ cửa, hưng phấn nói.
Người phụ nữ nghe xong liền biến sắc, trước tiếp lôi cậu bé vào phòng mắng: "Con lại nói lung tung nữa hả? Mẹ cũng lười quản con rồi đó, học cái gì không học, suốt ngày học người ta nói dối!"
Sau đó bà hướng Văn Từ xin lỗi: "Thực xin lỗi, thằng nhóc này thích nói dối, hại các cậu đi một chuyến uổng phí rồi, thực xin lỗi."
Văn Từ không nói gì, chỉ lấy ra tấm ảnh của ba mẹ mình, đặt trước mặt người phụ nữ, cười nhạt nói: "Xin hỏi, cô có nhìn thấy người này không?"
Người phụ nữ cẩn thận nhìn bức ảnh một lúc, lắc đầu nói: "Tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Họ chắc không phải người trong thôn chúng tôi. Nếu là người trong thôn chúng tôi, tôi nhất định từng gặp qua."
"Con không nói dối." Nghe mẹ nói mình nói dối, cậu bé tức giận muốn chạy ra khỏi phòng nhưng lại bị người phụ nữ giữ lại.
"Con còn nói dối, đối diện là một cặp vợ chồng trẻ, làm gì có người trong ảnh sống ở đây? Còn nói dối làm mất thời gian của người ta, có tin mẹ gọi bố con về đánh con không" Người phụ nữ nhéo lỗ tai cậu nhóc, giận tím mặt nói, "Có nghe lời hay không hả?".
"Con thật sự không nói dối," Cậu bé lo lắng chạy đến bên Văn Từ, nắm tay Văn Từ lắc lắc, "Anh phải tin em, em nói dối anh chả có ích lợi gì cả, em nói thật, mẹ em chưa gặp qua, vì vậy mới cho rằng em đang nói dối, nhưng em đã nhìn thấy người đó thật mà."
Nó kéo kéo Văn Từ, bảo Văn Từ ghé sát nó hơn.
Văn Từ vừa cúi đầu tới gần cậu bé, liền nghe thấy cậu bé nói bên tai: "Kỳ thi lần trước em bị điểm 0, sợ mẹ phát hiện đánh em nên khi nhìn thấy cửa nhà đối diện mở ra, em đã lén ném tờ giấy kiểm tra vào. Lúc đó em đứng ở cửa, đã nhìn thấy người chú trong bức ảnh, chú ấy đang ngồi trên ghế sofa xem TV, khi phát hiện ra em chú ấy quay đầu lại nhìn em một cái, chính là cái chú trong bức ảnh. Nhưng em còn chưa kịp nhìn rõ thì cái dì trẻ sống bên trong đã hung dữ đuổi em ra ngoài rồi, sau đó đóng cửa lại cái rầm."
Văn Từ nheo mắt lại, đưa cây kẹo mút trong tay cho cậu bé, "Lúc đó chỉ có mình chú thôi sao?"
"Dạ, chỉ có một mình chú thôi, không có dì trong ảnh đâu." Cậu nhóc cầm lấy cây kẹo mút, vô cùng vui vẻ trở về nhà.
Người phụ nữ không biết cậu bé đã nói gì với Văn Từ, bà sợ Văn Từ sẽ tin thật, vì vậy vội vàng nói: "Đừng nghe nó, đứa trẻ này nói dối từ nhỏ quen rồi, lời của nó không đáng tin."
"Người ở đối diện rất ít đi ra ngoài sao?" Văn Từ đột nhiên hỏi.
"Một tuần ra hai ba lần thì phải? Ngoại trừ đi mua đồ ăn thì tôi chưa thấy bọn họ ra ngoài bao giờ. Nhìn thì giống một cặp vợ chồng trẻ khoảng 20 tuổi, trẻ hơn người trong ảnh nhiều." Người phụ nữ nhớ lại một lát rồi nói, "Nhưng người nhà đó rất kỳ lạ, chúng tôi thường né họ mà đi."
Tim Văn Từ đập nhanh hơn hỏi: "Sao lại lạ?"
"Người bình thường làm gì có ai một tuần chỉ ra ngoài hai ba lần. Bọn họ đều ở trong nhà không biết làm gì, tôi thấy không bình thường chút nào. Con gái tôi lúc nào cũng nghe thấy tiếng cãi vã trong nhà, sợ chết đi được." Người phụ nữ cau mày, càng nói càng không vui, thở dài: "Hôm đó tôi không nhịn được qua gõ cửa muốn nói chuyện với họ, nhưng gõ muốn sập cửa cũng không có ai ra mở cửa. Thật sự không biết họ không nghe thấy hay là cố tình giả vờ không nghe thấy."
"Không ai thấy lạ báo cảnh sát sao?" Văn Từ hỏi.
"Có gì lạ đâu," người phụ nữ thở dài, "Trong tòa nhà của chúng tôi có quá nhiều người lạ. Người ở tầng một rõ ràng là sống một mình, mỗi ngày ra ngoài đều nói chuyện với không khí, người ở tầng trên cũng vậy, rõ ràng là con trai mà cứ trang điểm ăn mặc như con gái, trừ những người làm ảnh hưởng đến người khác thì không ai thèm xen vào việc của mấy người đó."
Trì Quan Yếm thấp giọng hỏi: "Lần cuối cùng nhà đối diện đi ra là khi nào?"
Người phụ nữ luôn cảm thấy Trì Quan Yếm không đơn giản, vì vậy bà trả lời rất nhanh, "Ba ngày trước thì phải? Theo tôi tính thì có lẽ hai ngày trước đã ra ngoài rồi, tôi đã sống ở thôn này rất lâu rồi, thật sự chưa bao giờ thấy người mà các cậu tìm."
Sau khi Trì Quan Yếm cảm ơn xong, liền nắm tay Văn Từ rời đi.
"Anh cảm thấy đáng tin không?" Văn Từ quay đầu nhìn bà chủ nhà đó nói.
Trì Quan Yếm: "Ở chỗ này chờ mấy ngày sẽ biết."
Văn Từ gật gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cậu kéo Trì Quan Yếm trở lại nhà của người phụ nữ lúc nãy.
Cậu gõ cửa, lấy ra bức ảnh của Văn Thanh, sau khi người phụ nữ đi ra thì mỉm cười nói: "Xin lỗi lại quấy rầy, tôi muốn hỏi chị có từng nhìn thấy người này không?"
"Tôi từng nhìn thấy người này." Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh của Văn Thanh, người phụ nữ gật đầu không chút do dự, "Tôi chưa nhìn thấy người đàn ông trung niên mà cậu nói tới. Còn người này tôi đã thấy qua, còn gặp cậu ta rất nhiều lần."
Không đợi Văn Từ hỏi han gì, người phụ nữ đã kể hết mọi chuyện: "Trước đây, cậu này sống ở trong thôn chúng tôi một đoạn thời gian, nhưng sau đó không biết vì lý do gì mà cậu ta bỏ đi. Cậu ta tiêu rất nhiều tiền, mọi người đều nói cậu ta là thiếu gia nhà giàu. Giọng nói không giống người địa phương của chúng tôi, cũng không biết tạo sao lại ở trong thôn của chúng tôi, vì vậy tôi nhớ rất rõ."
Văn Từ nhận lại điện thoại, cười nói: "Cảm ơn, chị có biết trước đây cậu ta sống ở đâu không?"
Người phụ nữ xua tay nói: "Chuyện đó tôi không biết, tôi chỉ biết là cậu ta luôn xuất hiện trong thôn."
Văn Thanh đã từng đến đây, ngôi nhà đối diện rất kỳ lạ.
Văn Từ đang suy nghĩ xem hai chuyện này có liên quan với nhau hay không, trước khi rời đi, còn ngẩng đầu nhìn về phía căn hộ bên phải tầng ba.
Không biết tấm rèm màu đen được mở ra lúc nào, cậu có thể nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trên ban công cúi người tưới hoa, nói cái gì đó với vẻ mặt rất sốt ruột.
Mặc dù không có cách nào biết được cô ấy đang nói cái gì, nhưng nhìn biểu cảm thì biết không phải là lời gì tốt đẹp.
Văn Từ thu hồi ánh mắt, cả hai tìm một khách sạn gần đó rồi làm thủ tục nhận phòng.
Khách sạn này đã hoạt động hơn mười năm, có hơi xuống cấp, cậu vừa dùng chìa khóa mở cửa thì có một con gián bay ngang qua trước mắt khiến cậu giật mình, lùi lại vài bước rồi đóng cửa lại.
Cậu liếc nhìn Trì Quan Yếm vẫn chưa vào phòng, không muốn kể ra chuyện mình bị một con gián dọa sợ, chỉ nói: "Hay là chúng ta đổi khách sạn khác nhỉ?"
"Được." Như nhìn ra được suy nghĩ của cậu, Trì Quan Yếm cười đáp.
Hai người họ trả phòng và thuê một căn phòng nhỏ được trang trí nội thất đầy đủ gần đó.
Chủ nhà đưa chìa khóa, dặn dò vài câu rồi lấy tiền ra về.
Văn Từ cất hành lý, tìm người tới thu dọn vệ sinh, sau đó chọc chọc Trì Quan Yếm đang ngồi trên ghế sô pha làm việc với máy tính, "Em đi siêu thị mua đồ ăn, anh ở đây đợi em ha?"
Trì Quan Yếm đóng máy tính lại, đặt nó sang một bên và đứng dậy: "Cùng nhau đi."
"Công việc xong chưa?"
"Không gấp." Người đàn ông nói xong liền cầm chìa khóa, nắm tay Văn Từ đi ra khỏi phòng, khóa cửa lại.
Trong khi chờ thang máy, Văn Từ đã gửi một tin nhắn cho Lý Thạnh Thừa: "Giúp mình tìm người theo dõi Văn Thanh, nếu cậu ta có hành vi gì bất thường thì báo cho mình biết."
Lý Thạnh Thừa rất nhanh đã trả lời: "OK, bây giờ mình sẽ gọi người ngay, có tin tức liền báo cho cậu. Nhưng mà khi nào cậu rảnh, ra ngoài tụ tập?"
Văn Từ: "Đang đi công tác, sẽ mất một khoảng thời gian."
Lý Thạnh Thừa: "Lại đi công tác??"
Cậu ta gửi một biểu cảm hài hước, tiếp theo là một tin nhắn thoại.
Văn Từ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp click vào.
"Chắc chắn là cậu lại đi cùng Trì Quan Yếm chứ gì. Mình thấy không phải đi công tác, mà là đi hưởng tuần trăng mật thì đúng hơn."
Văn Từ bấm loa ngoài, còn chưa kịp đưa điện thoại lên tai, Lý Thạnh Thừa đã nói xong.
Thang máy vào đúng lúc này dừng lại rồi mở cửa.
Văn Từ cầm điện thoại di động, đứng bất động tại chỗ, bị câu nói "hưởng tuần trăng mật" của Lý Thạnh Thừa làm cho bối rối, không biết giải thích hay không giải thích, mặt đỏ hết cả lên, lúc này chỉ muốn nhét điện thoại vào miệng Lý Thạnh Thừa cho hả giận.
Cậu và Trì Quan Yếm còn chưa có kết hôn, lấy đâu ra tuần trăng mật.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thang máy đóng cửa lại.
"Tuần trăng mật?" Người đàn ông đứng bên cạnh quay đầu nhìn qua, chậm rãi nhắc lại từng chữ.
"Lý Thạnh Thừa hiểu lầm, nói nhảm ấy mà, anh, giả vờ như chưa nghe thấy đi." Văn Từ nhấn nút mở lại thang máy, đi vào nhấn tầng một, ném cho Lý Thạnh Thừa một cái biểu cảm đánh người, không dám nhìn Trì Quan Yếm, vội vàng gõ chữ trả lời Lý Thạnh Thừa.
"Không phải tuần trăng mật, còn nói nhảm nữa, mình sẽ lần theo cáp mạng bay qua đánh chết cậu."
Lý Thạnh Thừa thắc mắc: "Tại sao không phải là tuần trăng mật? Mình nói sai à?"
Văn Từ: "Mình cùng anh ấy không có kết hôn, làm sao có thể gọi là tuần trăng mật? Đừng dùng từ bừa bãi nữa, cùng lắm... cùng lắm chỉ tính là hẹn hò thôi."
Những lời này vừa nói ra, một cỗ hơi thở nóng bỏng đột nhiên áp sát tới.
Văn Từ vừa quay người lại, khuôn mặt phóng đại của Trì Quan Yếm đã ở trước mặt, nhìn thấy trong mắt anh tràn đầy ý cười, ôn nhu nói: "A Từ, em muốn đi hưởng tuần trăng mật sao?"
Văn Từ suýt chút nữa ngất đi dưới ánh mắt đầy ý cười của anh, cậu cố gắng điều chỉnh hô hấp vì nhịp tim đang đập quá nhanh, dời tầm mắt sang chỗ khác, "Em không muốn."
Trì Quan Yếm cúi đầu, trán áp vào trán Văn Từ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vừa đen vừa sáng của cậu hỏi: "Tại sao?"
Trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc từ cơ thể Trì Quan Yếm, Văn Từ cảm thấy hai má nóng bừng, cả người đều choáng váng.
Cậu không dám nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của Trì Quan Yếm, úp úp mở mở nói: "Bởi vì chúng ta không thể hưởng tuần trăng mật, chúng ta không phải vợ chồng, nếu không phải là vợ chồng, thì sao có thể..."
Hai tay cậu bị nắm chặt, lời sau đó cũng không thể nói tiếp được nữa.
Trì Quan Yếm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Văn Từ, hôn lên môi cậu rồi thì thầm vào tai cậu, "A Từ, chúng ta có thể kết hôn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.