Sau Khi Thoả Thuận Ly Hôn Với Lão Đại Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 1: Ly hôn đi

Kim Ngọc Kì Nội

11/10/2023

Gió thu bọc lấy cuối hè một tia nắng cuối cùng cuốn sạch toàn bộ sông Kinh Thị.

Trong câu lạc bộ tư nhân xa hoa, ba thanh niên bảnh bao cầm gậy golf, đang nói chuyện phiếm.

Thanh niên đứng ở giữa khẽ nhướng lông mày thanh tú, một tia nắng rơi vào đội mắt đen ẩm ướt, môi đỏ răng trắng, cực kì sáng sủa.

Một gậy vung lên, dáng người thanh niên mạnh mẽ, đường cong dáng người xinh đẹp kéo dài từ eo đến chân, tỉ lệ thon dài, mắt cá chân trắng nõn tinh tế.

"Đường bóng đẹp không?"

Ôn Trĩ thỏa mãn giơ tay, che khuất ánh nắng hỏi hai người bạn tốt bên cạnh.

Minh Diễm Đường và Kiều Quyện liếc mắt nhìn nhau đồng thời hỏi: "Ôn đại minh tinh, cậu thật sự muốn ly hôn với Tư Minh Trầm?"

Ôn Trĩ hừ một tiếng, thu hồi cây gậy, uể oai tựa vào trên ghế kiểu dáng Châu Âu.

"Ừ, ly hôn."

Tư Minh Trầm là bạn đời hợp pháp của Ôn Trĩ. Chủ tịch tập đoàn Tư Thịnh đương nhiệm, khách quen của tạp chí tài chính và kinh tế, đại lão tài chính tiếng tăm lừng lẫy.

Minh Diễm Đương thật không hiểu: "Cậu điên rồi sao? Rời khỏi Tư Minh Trầm, Ôn gia các cậu còn có thể chống đỡ được bao lâu? Tôi còn nghe nói mấy năm nay ông già nhà cậu tin mẹ kế cậu thổi gió bên tai, ném một cái hạng mục nát, nếu không phải có Tư Minh Trầm giúp đỡ, nhà cậu sớm đóng cửa. Nếu như cậu ly hôn với y, cha cậu đoán chừng sẽ tức giận đến đuổi cậu ra khỏi nhà."

Ôn Trĩ bưng tách cà phê, nhìn qua thảm cỏ mềm mại vuông vức, ghét bỏ nói: "Độ thuần hơi kém, độ chua là lạ, không ngon."

Minh Diễm Đương không còn gì để nói.

Bốn năm trước, Ôn gia gặp phải nguy cơ tài vụ, cha Ôn Trĩ một đêm đầu bạc.

Tuy nói Ôn Kỳ Sơn mấy năm gần đây đều tập trung tinh thần trên người mẹ kế của Ôn Trĩ, nhưng từ khi mẹ Ôn Trĩ qua đời mười mấy năm trước, Ôn Kỳ Sơn nuôi cậu lớn chừng này cũng không dễ dàng. Đúng lúc ấy Tư gia tài lực hùng hậu đưa ra thông ra, cậu đồng ý.

Ôn Trĩ đương nhiên không phải bị người sắp đặt, nguyên nhân chủ yếu để cậu đồng ý là.. Cậu đã thầm mến Tư Minh Trầm rất lâu.

Năm lớp mười đó, Ôn Trĩ chuyển trường đến trường cao trung của Tư Minh Trầm, bởi vì tính cách thối nát, gia cảnh lại vô cùng tốt, ban đầu không có bạn bè, lúc tan học cậu thường xuyên ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

Đó là một buổi chiều, Tư Minh Trầm đại diện cho đại hội thể thao khối 11 của trường, vừa hoàn thành khóa huấn luyện đội cận về danh dự, tình cờ xuất hiện dưới cửa sổ bên cạnh Ôn Trĩ.

Tư Minh Trầm cầm cờ, cúi đầu điều chỉnh cổ tay áo, để ộ một phần nhỏ của cánh tay gầy gò nhưng mạnh mẽ, đôi chân dài miên man thẳng tắp dưới đường viền quần tay, y có một ngoại hình nổi bật, khí chất chẳng giống một cậu học sinh trung học trẻ tuổi chút nào.

Ôn Trĩ chỉ thoáng nhìn qua như thế, lại luân hãm. Cậu thừa nhận mình là nhan khống, từ ngày đó trở đi liền bắt đầu chú ý đến Tư Minh Trầm, bắt đầu một đoạn nghiệt duyệt dài.

Anh họ Tư Minh Trầm là anh trai trúc mã của Ôn Trĩ, cho nên quá trình hai người quen biết cũng không quá khó khăn.

Khi đó Tư Minh Trầm vô cùng đáng thương, bởi vì cha mẹ tai nạn xe cộ qua đời, gia nghiệp bị người chú không có ý nắm trong tay, kì nghỉ đông cũng bị ép ở lại trường học.

Sau khi Ôn Trĩ biết được, vô cùng đau lòng.

Giao thừa năm đó, Ôn Trĩ vừa ngâm nga mấy câu tốt lành vừa bưng dụng cụ nhào bột về phòng, cậu nấu một nồi sủi cảo lớn cho Tư Minh Trầm, rồi lén lút trèo tường đến trường tìm y.

Tư Minh Trầm thấy cậu bưng sủi cảo đến, im lặng thật lâu.

Nhưng đó là năm mươi cái sủi cảo, Tư Minh Trầm ăn sạch.

Lại về sau, cậu và Tư Minh Trầm ngày càng quen thuộc.

Sau khi tan học, cậu sẽ để Tư Minh Trầm giúp cậu học bù.

Cuối tuần, cậu sẽ quấn lấy Tư Minh Trầm giúp cậu câu cá.

Khi cậu lấy dũng khí viết thư tỏ tình với Tư Minh Trầm, sau đó lại nhận được hồi âm từ chối. Lý do là đối phương, lý do là đối phương đã có người trong lòng, và thích giáo thảo trường thời điểm đó, Giang Thừa Thư.

Từ đó, đoạn tình cảm thầm mến kia của Ôn Trĩ cứ thế mà chấm dứt. Sau một bài đăng trên một diễn đàn trôi nổi, cậu ngây thơ kéo tất cả phương thức liên lạc của Tư Minh Trầm vào danh sách đen.

Nửa học kì sau của lớp mười hai, Tư Minh Trầm ra nước ngoài du học, hai người từ đó không còn liên hệ.

Nhiều năm sau, mắt xích tài chính của Ôn gia bị thương gần như phá sản. Ôn Trĩ không ngờ lúc này lại đột nhiên nhận được tin Tư Minh Trầm xin cưới.

Có lẽ đoạn tình cảm thầm mến kia còn chưa triệt để biến mất, trong một đêm lan rộng như lửa đốt đồng cỏ, lan đầy lòng cậu.

Một tháng sau, hai người kết hôn.

Cho đến bây giờ đã bốn năm.

"Ôn Trĩ, đến cùng thì cậu nghĩ thế nào?" Giọng Kiều Quyện kéo Ôn Trĩ từ trong hồi ức trở về.

Lấy lại tinh thần, Ôn Trĩ bắt đầu than thở: "Nỗi khổ của tôi các cậu không hiểu đâu. So với chuyện mỗi ngày trở về nhìn khuôn mặt lạnh băng kia, mỗi tuần ba năm cố định nộp thuế lương thực, mỗi ngày nói chuyện với y giống như nói chuyện với người máy, lưu lạc đầu đường còn tốt hơn bây giờ."

Minh Diễm Đường chỉ chỉ cái đồng hồ đeo tay của cậu: "Mặc dù như thế, tôi vẫn khuyên cậu cẩn thận suy nghĩ. Nghĩ lại cái tủ đồng hồ lớn hàng trục triệu, hãy nghĩ về những chiếc siêu xe phiên bản giới hạn không lặp lại trong một tháng của cậu, nghĩ về những chiếc biệt thự của cậu trên khắp đất nước và ly hôn với địa vị hiện tại của cậu trong ngành giải trí, cậu có thể bảo dưỡng chiếc xe sang trọng của cậu đều là cố sức."

Kiều Quyện trợn mắt nhìn Minh Diễm Đường: "Sau khi ly hôn, những thứ này cũng không nhất định cho Ôn Trĩ."

Thật không nhịn nổi hai người bổ đao, Ôn Trĩ phản bác: "Thầy bói nói, tương lai chắc chắn tôi có thể trở thành đại minh tinh vô địch vũ trụ."



Minh Diễm Đường im lặng: "Thầy bói cũng chỉ có thể lừa gạt loại người phú nhị đại não ngắn không phát triển như cậu."

Ôn Trĩ: "..."

Ngày hôm nay không có cách nào tiếp tục nói chuyện.

Mặc thêm áo khoác, Ôn Trĩ cầm trong tay thỏa thuận ly hôn, chuẩn bị xuất phát đến tập đoạn Tư Thịnh.

Sau khi lên xe, hắn đeo kính râm hôn gió hai người họ: "Chờ tin tức tốt của tôi, đêm mai chúng ta tổ chức party độc thân mừng tôi trở lại độc thân."

Minh Diễm Đường và Kiều Quyện bất đắc dĩ nhìn nhau, với thủ đoạn của Tư Minh Trầm, có lẽ Ôn Trĩ sẽ bị trắng tay ra khỏi nhà. Tối mai bọn họ cũng không muốn bồi cậu khóc.

Siêu xe Koenigsegg lao vun vút trên đường cái, bên ghế lái phụ lẳng lặng đặt bản thỏa thuận ly hôn.

Quên nói, lúc cậu và Tư Minh Trầm kết hôn, cũng khôn có kí thỏa thuận kết hôn, cũng không công chứng tài sản. Bởi vậy nên nói sau khi ly hôn hắn trắng tay là không thể xảy ra.

Nhưng Ôn Trĩ mô phỏng phần thỏa thuận ly hôn này cũng không kém trắng tay là bao. Ngoại trừ tòa biệt thự gần bờ sông kia thuộc về cậu, còn lại cậu đều không muốn.

Bao nhiêu năm như vậy, tất cả cục diện rối rắm của Ôn Kỳ Sơn đều do Tư Minh Trầm giải quyết hậu quả, mặc dù hai nhà là liên hôn thương nghiệp, nhưng Ôn gia bọn họ quả thật không trợ giúp gì được cho Tư Gia.

Nói cách khác, Tư Minh Trầm thông gia với cậu, thật sự là hỏng bét. Mà Tư Minh Trầm đối với cậu cũng rất tốt, cho cậu thứ tốt nhất, ngoại trừ tình yêu.

Trước đó không lâu, cậu về nhà vô ý thấy mẹ kế thổi gió bên tai Ôn Kỳ Sơn.

Đại ý là bọn họ để ý tới cổ phần đất ở Duyệt Dương, muốn lấy lý do đồ cưới, yêu cầu với Tư Minh Trầm. Tồi tệ nhất là bọn họ chuẩn bị sau khi lấy được cổ phần, áp dụng hành vi tìm đường chết, mượn tên tuổi Tư Minh Trầm, viết một tấm séc trắng cho đối tác đã chờ đợi từ lâu.

Nếu như không phải cậu được Ôn Kỳ Sơn tay phân tay nước tiểu nuôi lớn, cậu thật không hận không thể gõ đầu Ôn Kỳ Sơn xem bên trong có gì.

Nhiều năm như vậy, sự cố chấp của Ôn Kỳ Sơn Ôn Trĩ đều nhìn trong mắt, đã sắp đến tình trạng tẩu hỏa nhập ma, khuyên giải hoàn toàn không có tác dụng.

Vì để cho bọn họ dẹp ý nghĩ này, Ôn Trĩ nghĩ dút khoát ly hôn với Tư Minh Trầm là được. Thiếu đi cái vướng víu này là cậu, gánh nặng của Tư Minh Trầm cũng sẽ nhẹ đi một chút.

Lúc đầu suy nghĩ này chỉ vừa mới nảy sinh. Nhưng cách đây không lâu, ánh trăng sáng Giang Thừa Thư vừa quay về nước.

Giang Thừa Thư là thiếu gia của Giang gia, từ nhỏ đã hiểu biết nghệ thuật, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, là tài tử nổi danh của Giang Kinh.

Tất cả mọi người đều nói rằng Giang Thừa Thư xuất ngoại để đào tạo chuyên sâu, sẽ định cư ở nước ngoài không trở về. Nếu như không phải Ôn Trĩ nhìn thấy hình chụp chung của Tư Minh Trầm và Giang Thừa Thư trên vòng bạn bè, thậm chí còn không biết chuyện này.

Sau khi hai người kết hôn, mặc dù ngoài mặt là vợ chồng, nhưng Tư Minh Trầm chưa từng ngủ lại bên ngoài, dù tăng ca cũng sẽ nói trước cho Ôn Trĩ.

Nhưng hôm nay, một đêm Tư Minh Trầm chưa về.

Ôn Trĩ thừa nhận, khoảnh khắc nhìn thấy ảnh chụp chung này, cậu chua xót.

Cảnh tượng nhiều năm trước bị từ chối hiện rõ ràng ngay trước mắt. Dù bên trong tấm hình chụp chung kia, Giang Thừa Thư và Tư Minh Trầm rất bình thường, không có bất kì giao lưu nào, thậm chí giữa hai người còn cách ba người. Nhưng bóng ma tuổi nhỏ quấy phá, cậu cảm thấy trong ánh mắt của Tư Minh Trầm thoáng mang theo cảm xúc không cam lòng, vô cùng xứng với Giang Thừa Thư.

Ôn Trĩ không thể không nghĩ lung tung, chẳng lẽ sau khi Tư Minh Trầm gặp được ánh trăng sáng thuở đầu, bắt đầu bực bội bản thân không tự do? Vậy có phải là cậu nên hiểu chuyện thu dọn hành lý nhường chỗ cho người ta?

Nhìn ảnh chụp, Ôn Trĩ cảm thán, mười năm trôi qua, Giang Thừa Thư vẫn đẹp như vậy, mặc dù giá trị nhan sắc có kém mình một chút, nhưng khí chất ôn nhuận như ngọc, mỹ nhân thanh lãnh điển hình.

Nói đến chuyện này, Ôn Trĩ càng cảm thấy buồn cười.

Đã từng, sau khi cậu và Tư Minh Trầm kết hôn, từng một lần chờ mong Tư Minh Trầm có thể yêu mình, vì hợp ý, thậm chí còn đóng vai thanh lãnh mỹ nhân.

Cậu thừa nhận, hành động này rất chó, nhưng thiết lập này của cậu vẫn tiếp tục cho đến bây giờ.

Cậu là diễn viên, diễn kịch trong cuộc sống hôn nhân, cũng xem như là một loại nâng cao kĩ thuật diễn xuất, lỡ ngày nào đó cậu giành được giải oscar, nhất định cậu sẽ tặng cho Tư Minh Trầm một cái cờ thưởng.

Những hồi ức này khiến Ôn Trĩ trăm mỗi cảm xúc ngổn ngang.

Trên xe, cậu yên lặng bật bài 'rời đi là lựa chọn tốt nhất', dần nghẹn ngào trong giai điệu bi thương.

Nhắc tới chuyện Giang Thừa Thư quay về nước, cậu là diễn viên cũng nên đi chào hỏi. Còn kịch bản liền giao lại cho hai người kia diễn tiếp đi.

"Đàn ông chó, bản thiếu gia nhìn trúng anh nhiều năm nay đối với tôi không tệ, nhân dịp sinh nhật 28 tuổi của anh, tặng anh phần thỏa thuận ly hôn làm quà tặng."

Ôn Trĩ bị tâm địa Bồ Tát của mình cảm động đến đầu rạp xuống đất, vừa lái xe vừa thút thít.

Dừng xe ở bãi đỗ xe tập đoàn Tư Thịnh, Ôn Trĩ lấy gương ra lau nước mắt.

Cho dù ly hôn, cậu cũng phải là lưu manh.

Giẫm lên đá cẩm thạch bóng loáng, Ôn Trĩ đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai bước vào thang máy.

Bốn năm nay, chuyện cậu và Tư Minh Trầm kết hôn, chỉ có người trong giới biết.

Thêm ảnh hưởng từ công việc minh tinh này, cậu cũng bảo hộ đời tư rất khá, fan chỉ biết gia đình cậu điều kiện không tệ, cái khác hoàn toàn không biết.

Văn phòng Tư Minh Trầm ở tầng trên cùng, Ôn Trĩ nhìn cảnh quan ngày càng nhỏ dưới chân mình, tay cầm thỏa thuận ly hôn cũng rịn ra rất nhiều mồ hôi.



Qua hôm nay, cậu liền chân chính nói tạm biệt với Tư Minh Trầm. Sau khi ly hôn với Tư Minh Trầm, y sẽ ở bên Giang Thừa Thư sao? Hay là sẽ chờ không kịp mà kết hôn?

Đén lúc đó rượu mừng có mời cậu hay không?

Hẳn là cậu có thể làm người cũ điển hình, không mượn rượu làm càn, không nói lời ngốc, yên lặng chúc phúc cho họ.

Chờ chuyện này kết thúc, cậu phải cố gắng xây dựng sự nghiệp, tranh thủ mau chóng hoàn thành nguyện vọng của mẹ cậu, diễn xong toàn bộ kịch bản kia đưa lên màn ảnh.

Đến lúc đó, cậu chính là đại minh tinh trong vũ trụ, phụng dưỡng ông cha cậu cũng dư giả.

Soái ca ngành giải trí nhiều như vậy, cũng không phải không có minh tinh có khuôn mặt và dáng dấp đẹp hơn Tư Minh Trầm. Gặp gỡ, thích, yêu đương oanh oanh liệt liệt, tốt biết bao chứ?

Ôn Trĩ chớp đôi mắt ướt át, ngẩng đầu bước ra khỏi thang máy.

Thư ký của Tư Minh Trầm họ Văn, tất cả mọi người đều gọi cậu ta là Trợ lý Văn, cũng là nhân viên duy nhất trong công ty Ôn Trĩ từng tiếp xúc.

Ôn Trĩ đột nhiên đến đây trợ lý Văn hơi ngạc nhiên. Dù sao thì trong trí nhớ của cậu ta, tình cảm của vị Ôn thiếu gia và ông chủ cậu rất nhạt, thậm chí cùng ngồi trong xe cũng rất ít giao lưu nói chuyện phiếm, rất giống bạn đời không can thiệp chuyện riêng tư của nhau.

"Ôn thiếu gia, chào buổi chiều." Trợ lý Văn dẫn cậu đi qua bảo vệ đến trước cửa phòng chủ tịch, "Tư tổng ở bên trong, mời ngài vào."

Ôn Trĩ nói câu cảm ơn, khẽ đẩy cửa phòng làm việc.

Trước bàn làm việc màu đen điệu thấp, Tư Minh Trầm đang làm việc. Hoàng hôn xuyên qua cửa kính rơi lên âu phục thẳng thớm, người đàn ông lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc, những ngón tay xinh đẹp thon dài không chút do dự lật từng trang văn kiện, ngũ quan thâm thuý không chút cảm xúc dư thừa.

Dù đã nhìn nhiều năm, Ôn Trĩ vẫn nhìn đến mê mẩn.

Ánh mắt cậu rơi vào đôi môi mỏng của đối phương, Ôn Trĩ nhớ tới lúc hai người vuốt ve an ủi, hình như xưa nay Tư Minh Trầm đều không hôn môi cậu, lúc động tình cũng chỉ cắn vành tai cậu, hôn mắt và tóc cậu. Trong nhất thời, tâm can tỳ phổi đều đau đớn.

Phía đối diện luôn không có chút động tĩnh, rốt cuộc Tư Minh Trầm cũng giương mắt lên, thấy là Ôn Trĩ liền lộ ra một chút kinh ngạc.

"Ôn Trĩ."

Đôi mày rậm của Tư Minh Trầm cau lại, vô thức liếc mắt nhìn di động, phát hiện không có cuộc gọi lỡ từ Ôn Trĩ mới đứng dậy đi về phía cậu.

Thân hình y cao mét chín, dù âu phục phổ thông mặc trên người y vẫn giống như hàng cao cấp, rất chói mắt.

Ôn Trĩ buông thõng mắt, nắm chặt thỏa thuận ly hôn, ngữ khí bình thản: "Tìm anh có việc."

Thói quen nhiều năm cho phép, mỗi lần cậu đối mặt với Tư Minh Trầm đều sẽ lạnh lạnh, cử chỉ bình tĩnh không gợn sóng.

Ánh mắt Tư Minh Trầm rơi vào cặp văn kiện trên tay cậy, nhìn đồng hồ: "Ăn cơm chưa?"

Ôn Trĩ: "Ừ."

Hai người ngồi đối diện trên sô pha, bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh như trước đây, giống như hai người là đồng bạn hợp tác xa lạ chuẩn bị bàn bạc chuyện làm ăn.

Thời tiết hôm nay không tốt, dù mùa hè còn chưa qua nhưng đã khá lạnh. Buổi sáng có nắng còn tốt, nhưng buổi chiều nhiệt độ bỗng thấp đi mấy độ, hệ thống sưởi trong nhà cần bật liên tục.

Tư Minh Trầm nhìn Ôn Trĩ chà mắt cá chân một lúc, nâng nhiệt độ phòng lên cao.

"Chuẩn bị một chén trà sữa sô cô la."

"Cảm ơn."

"Đừng khách sáo."

Đối thoại quen thuộc, tương tác quen thuộc.

Ôn Trĩ bưng ly trà sữa nóng, trong lòng ngày càng loạn.

Mùi trà sữa rất đậm, rất ngọt, là hương vị mà cậu thích.

Từ nhỏ, cậu đã vô cùng không thích những thứ có vị cay đắng, bình thường uống thuốc cũng mất nửa cái mạng, rất yếu ớt. Điểm ấy không riêng Tư Minh Trầm biết, bạn tốt của cậu đều biết.

Từ khi hai người ngồi xuống đến giờ, đã hơn mười lăm phút. Nhưng Tư Minh Trầm cũng không hỏi Ôn Trĩ đến đây vì chuyện gì, là luôn luôn nhìn cậu chăm chú, lẳng lặng chờ đợi.

Hình như ở chung này là trạng thái bình thường của hai người. Có khi cuối tuần Tư Minh Trầm ở nhà nghỉ ngơi, cũng là ngồi bên người Ôn Trĩ yên lặng đọc sách.

Nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng cãi nhau, ngay cả cơ hội nói chuyện phiếm cũng ít. Hình thức ở chung ngày với bạn bè mà nói có thể xem là bình thường. Nhưng đối với người yêu, cực kì không bình thường. Ôn Trĩ từng nghĩ, có lẽ đây là dáng vẻ của hôn nhân không tình yêu.

Có lẽ Tư Minh Trầm gặp được Giang Thừa Thư, thời gian nghỉ ngơi cũng sẽ thân mật với đối phương, cùng nhau nói lời thì thầm. Sẽ ôm nhau xem phim, thân mật thảo luận kịch bản. Cuối tuần sẽ cùng nhau đi leo núi, dã ngoại, cắm trại.

Ảo tưởng đẹp đẽ của cậu trước khi kết hôn, Tư Minh Trầm đều sẽ đi thực hiện với một người khác.

Ôn Trĩ đột nhiên cảm thấy ngạt thở, có chút không thở nổi.

"Tư Minh Trầm." Cậu gọi, cuống họng không khống chế được mà hơi khàn, khí chất lạnh nhạt không gợn sóng vừa rồi đã triệt để tan biết.

"Ừ." Tư Minh Trầm nhìn cậu chăm chú.

"Chúng ta không thích hợp, ly hôn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Thoả Thuận Ly Hôn Với Lão Đại Tôi Mất Trí Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook